Chương 4: Dại Dột Đến Đáng Thương
Tiêu Thất Gia
25/05/2021
Khuôn mặt Thẩm Lan xụ xuống: "Phượng Tầm, con sống ở nông thôn mấy năm, tại sao lại trở nên không hiểu chuyện như thế? Ta nhớ rõ ba năm trước đây con rất nghe lời mà."
Ba năm trước xác thật Phượng Tầm rất vâng lời. Cho nên, khi Tần Ngọc Nhu kêu nàng đi kính rượu tiểu vương gia, nàng nghe lời mà đi. Đơn giản vì nàng cho rằng Tần Ngọc Nhu là chỗ dựa của nàng ở Tần gia.
Nhưng mà...
Rượu này, bị hạ dược.
Nàng còn nghe Tần Ngọc Nhu nói, hẹn tiểu vương gia ra ngoài. Tiểu vương gia không có nghi ngờ, cho rằng nàng có việc muốn nhờ hắn giúp, vì thế đã đi theo nàng ra cửa.
Sau khi ra ngoài, dược tính phát tác, cũng không biết tại sao lại khéo như vậy, khi tiểu vương gia vừa phát tác dược tính liền bị người khác bắt gặp.
Vốn tưởng rằng tiểu vương gia bắt nạt Phượng Tầm, kết quả điều tra được thì ra là do Phượng Tầm hạ dược.
Phượng Tầm vẫn luôn giải thích cho mình, rượu này là do Tần Ngọc Nhu đưa cho nàng.
Nhưng không có người nào tin tưởng nàng!
Nàng thân bại danh liệt, người người chỉ trỏ, đối mặt với vô số chỉ trích, nàng chỉ biết hoàn toàn đóng chặt trái tim mình lại.
Một ngày nọ, Thẩm Lan nói với nàng, bất kể rượu này có phải Tần Ngọc Nhu cho nàng hay không nàng đều phải thừa nhận mình có tâm tư xấu đối với tiểu vương gia.
Phượng Tầm thật nghe lời và đáp ứng Thẩm Lan. Bởi vì... nàng hy vọng Thẩm Lan có thể quan tâm nàng một ít.
"Bà cũng biết đó là ba năm trước." Nụ cười lười biếng trên mặt Phượng Tầm dần dần biến mất: "Ba năm trước, tâm trí ta không đầy đủ, không rõ lý lẽ. Nhưng ba năm sau, cuộc đời của ta sẽ không để bất kỳ người nào khoa tay múa chân."
Ánh mắt tà ác của thiếu nữ đảo qua khuôn mặt xanh mét của Thẩm Lan, nàng ôm chú mèo nhỏ trong tay áo, xoay người đi ra khỏi cửa viện.
Ánh mặt trời ngoài cửa xán lạn, xua tan những điều ẩn giấu trong lòng nàng.
Nãi Bao nâng cái đầu nhỏ lên, âm thanh non nớt đáng yêu nói: "A Tầm rất rất lợi hại, bọn họ không biết A Tầm lợi hại bao nhiêu đâu, ta biết là được rồi."
Tiểu gia hỏa này, trong lời nói còn có chút đắc ý, dường như chỉ có mình biết được bí mật mà mọi người trên thế gian này không ai biết.
"Hơn nữa..." Móng vuốt nhỏ của Nãi Bao lay lay quần áo Phượng Tầm: "Ta rất vất vả mới tìm được A Tầm, những người đó không được bắt nạt A Tầm."
A Tầm của nó vẫn luôn lợi hại nhất.
Ngàn năm trước như thế, ngàn năm sau cũng là như thế.
"Ta cũng thấy ta rất lợi hại." Phượng Tầm nở nụ cười: "Ngủ một giấc đã trực tiếp ngủ đến chết. Ta tưởng tượng sau khi đám người kia biết ta ngủ đến chết, không biết sẽ cười nhạo sau lưng ta như thế nào."
Ngàn năm trước, nàng chính là chí tôn của đại lục Cửu Châu, đúng như trên mặt chữ, chí cao vô thượng.
Lúc trước ai ai cũng sợ nàng, kết quả nàng quá ham ngủ, sau một giấc ngủ liền trực tiếp chết luôn.
Linh hồn nàng du đãng ngàn năm ở thế gian mới gặp được một thi thể thích hợp để chiếm đoạt.
Cuộc đời, có cơ hội làm lại từ đầu.
Một đời này, nàng sẽ không bao giờ mê ngủ, tuyệt đối không lười biếng như trước kia!
"A Tầm, hiện tại chúng ta đi đâu?"
"Ta nuôi một đám lão già chỉ biết vùi đầu chăm chỉ tu luyện, không biết kiếm tiền. Ta thân là sư phụ đương nhiên cần phải đi kiếm tiền rồi."
Nãi Bao sửng sốt, nó im lặng một lát: "Ba tháng trước, một người ở Phượng đô...tên là gì ta đã quên rồi, dường như cũng họ Phượng. Hắn có đến Vân Sơn cầu kiến, nguyện ý trả ba trăm vạn lượng bạc để mua một cái thuần thú phù. Lúc đó người chỉ lo ngủ, đã từ chối hắn..."
Bước chân Phượng Tầm dừng lại: "Thuần thú phù của ta còn có thể kiếm tiền được ư? Sao ngươi không nói sớm?"
"Đó là đương nhiên." Vẻ mặt Nãi Bao đầy đắc ý: "Thuần thú yêu cầu người tài giỏi có lực tinh thần mới thuần hóa được. Nhưng nếu có thuần thú phù, cho dù người có lực tinh thần yếu cũng có thể thuần hóa được nó. Trong thời đại này dường như không có người vẽ thuần thú phù, chỉ là người Phượng đô đó yêu cầu phù có cấp bậc hơi cao, cho nên hắn mới ra giá cao như thế."
Mà người có thể thuần thú, quá ít quá ít...
Trong một ngàn người mới có được một người biết thuần thú.
Ánh mắt Phượng Tầm hơi lóe, khóe môi nở nụ cười.
"Nãi Bao, đi, chúng đến linh phù quán."
Ba năm trước xác thật Phượng Tầm rất vâng lời. Cho nên, khi Tần Ngọc Nhu kêu nàng đi kính rượu tiểu vương gia, nàng nghe lời mà đi. Đơn giản vì nàng cho rằng Tần Ngọc Nhu là chỗ dựa của nàng ở Tần gia.
Nhưng mà...
Rượu này, bị hạ dược.
Nàng còn nghe Tần Ngọc Nhu nói, hẹn tiểu vương gia ra ngoài. Tiểu vương gia không có nghi ngờ, cho rằng nàng có việc muốn nhờ hắn giúp, vì thế đã đi theo nàng ra cửa.
Sau khi ra ngoài, dược tính phát tác, cũng không biết tại sao lại khéo như vậy, khi tiểu vương gia vừa phát tác dược tính liền bị người khác bắt gặp.
Vốn tưởng rằng tiểu vương gia bắt nạt Phượng Tầm, kết quả điều tra được thì ra là do Phượng Tầm hạ dược.
Phượng Tầm vẫn luôn giải thích cho mình, rượu này là do Tần Ngọc Nhu đưa cho nàng.
Nhưng không có người nào tin tưởng nàng!
Nàng thân bại danh liệt, người người chỉ trỏ, đối mặt với vô số chỉ trích, nàng chỉ biết hoàn toàn đóng chặt trái tim mình lại.
Một ngày nọ, Thẩm Lan nói với nàng, bất kể rượu này có phải Tần Ngọc Nhu cho nàng hay không nàng đều phải thừa nhận mình có tâm tư xấu đối với tiểu vương gia.
Phượng Tầm thật nghe lời và đáp ứng Thẩm Lan. Bởi vì... nàng hy vọng Thẩm Lan có thể quan tâm nàng một ít.
"Bà cũng biết đó là ba năm trước." Nụ cười lười biếng trên mặt Phượng Tầm dần dần biến mất: "Ba năm trước, tâm trí ta không đầy đủ, không rõ lý lẽ. Nhưng ba năm sau, cuộc đời của ta sẽ không để bất kỳ người nào khoa tay múa chân."
Ánh mắt tà ác của thiếu nữ đảo qua khuôn mặt xanh mét của Thẩm Lan, nàng ôm chú mèo nhỏ trong tay áo, xoay người đi ra khỏi cửa viện.
Ánh mặt trời ngoài cửa xán lạn, xua tan những điều ẩn giấu trong lòng nàng.
Nãi Bao nâng cái đầu nhỏ lên, âm thanh non nớt đáng yêu nói: "A Tầm rất rất lợi hại, bọn họ không biết A Tầm lợi hại bao nhiêu đâu, ta biết là được rồi."
Tiểu gia hỏa này, trong lời nói còn có chút đắc ý, dường như chỉ có mình biết được bí mật mà mọi người trên thế gian này không ai biết.
"Hơn nữa..." Móng vuốt nhỏ của Nãi Bao lay lay quần áo Phượng Tầm: "Ta rất vất vả mới tìm được A Tầm, những người đó không được bắt nạt A Tầm."
A Tầm của nó vẫn luôn lợi hại nhất.
Ngàn năm trước như thế, ngàn năm sau cũng là như thế.
"Ta cũng thấy ta rất lợi hại." Phượng Tầm nở nụ cười: "Ngủ một giấc đã trực tiếp ngủ đến chết. Ta tưởng tượng sau khi đám người kia biết ta ngủ đến chết, không biết sẽ cười nhạo sau lưng ta như thế nào."
Ngàn năm trước, nàng chính là chí tôn của đại lục Cửu Châu, đúng như trên mặt chữ, chí cao vô thượng.
Lúc trước ai ai cũng sợ nàng, kết quả nàng quá ham ngủ, sau một giấc ngủ liền trực tiếp chết luôn.
Linh hồn nàng du đãng ngàn năm ở thế gian mới gặp được một thi thể thích hợp để chiếm đoạt.
Cuộc đời, có cơ hội làm lại từ đầu.
Một đời này, nàng sẽ không bao giờ mê ngủ, tuyệt đối không lười biếng như trước kia!
"A Tầm, hiện tại chúng ta đi đâu?"
"Ta nuôi một đám lão già chỉ biết vùi đầu chăm chỉ tu luyện, không biết kiếm tiền. Ta thân là sư phụ đương nhiên cần phải đi kiếm tiền rồi."
Nãi Bao sửng sốt, nó im lặng một lát: "Ba tháng trước, một người ở Phượng đô...tên là gì ta đã quên rồi, dường như cũng họ Phượng. Hắn có đến Vân Sơn cầu kiến, nguyện ý trả ba trăm vạn lượng bạc để mua một cái thuần thú phù. Lúc đó người chỉ lo ngủ, đã từ chối hắn..."
Bước chân Phượng Tầm dừng lại: "Thuần thú phù của ta còn có thể kiếm tiền được ư? Sao ngươi không nói sớm?"
"Đó là đương nhiên." Vẻ mặt Nãi Bao đầy đắc ý: "Thuần thú yêu cầu người tài giỏi có lực tinh thần mới thuần hóa được. Nhưng nếu có thuần thú phù, cho dù người có lực tinh thần yếu cũng có thể thuần hóa được nó. Trong thời đại này dường như không có người vẽ thuần thú phù, chỉ là người Phượng đô đó yêu cầu phù có cấp bậc hơi cao, cho nên hắn mới ra giá cao như thế."
Mà người có thể thuần thú, quá ít quá ít...
Trong một ngàn người mới có được một người biết thuần thú.
Ánh mắt Phượng Tầm hơi lóe, khóe môi nở nụ cười.
"Nãi Bao, đi, chúng đến linh phù quán."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.