Chương 12: So Với Phượng Tầm Mạnh Hơn Nhiều
Tiêu Thất Gia
04/06/2021
Không một ai biết thân phận thật sự của Chung lão. Nhưng nhìn khắp một vòng trong Vọng Kinh này, người vừa có thực lực mạnh mẽ lại vừa có thể vẽ ra linh phù cao giai thì chỉ có một mình hắn. Ngay cả sư phụ của nàng, khi đứng trước mặt Chung lão cũng phải thấp đi mấy phần.
"Vẫn là tiểu thư lợi hại." Tiểu Thanh kiêu ngạo giương cằm: "Chung lão đều đem người của bệ hạ chặn ở ngoài cửa, lại chịu gặp mặt tiểu thư, còn đồng ý thỉnh cầu của tiểu thư nữa."
Tần Ngọc Nhu cười cười: "Đi thôi, ta muốn vào cung một chuyến, đem tin tức tốt này nói với dượng và cô cô."
* * *
Hoàng cung.
Phượng Loan Điện, một nơi tinh xảo đẹp đẽ, quý giá cùng ung dung nhưng không có chút tục khí nào.
Một vị phu nhân ngồi ở bên trên giường nệm, khí chất cao quý, xinh đẹp vô song. Mỗi cái nhấc tay của nàng đều mang theo sự đoan trang, mũ phượng đội trên đỉnh đầu của nàng, vô cùng ung dung cao quý.
"Xem ra vẫn là Ngọc Nhu tốt, đến cả lão già Chung Côn kia cũng thưởng thức nàng, nếu không hắn sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của nàng." Hoàng hậu Tần Nghê hơi hơi mỉm cười, hướng về phía Tần Ngọc Nhu vẫy vẫy tay: "Ngọc Nhu, con đứng ở bên đó làm gì, mau lại đây ngồi bên người bổn cung."
Tần Ngọc Nhu tươi cười xinh đẹp động lòng người nói: "Dạ, cô cô."
Nhìn khắp Vọng Kinh này, vua là vua, thần là thần. Cho dù là Tần Dương, khi gặp hoàng hậu cũng phải gọi nương nương. Có thể nhận được đãi ngộ như thế này, chỉ có một người là Tần Ngọc Nhu.
"Thẩm Lan, cho dù bổn cung chưa từng coi trọng ngươi. Nhưng điều tốt đẹp duy nhất mà ngươi có được đó chính là có một đứa con gái tốt như Ngọc Nhu. Đến cả bệ hạ cũng phải lau mắt mà nhìn nàng."
Tần Nghê nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lan đang đứng ở một bên, mày liễu hơi nhăn lại, không nhanh không chậm lên tiếng.
Trong lòng Thẩm Lan cũng cảm thấy may mắn vạn lần. May mắn năm đó rời đi bà đem theo chính là Ngọc Nhu mà không phải Phượng Tầm. Nếu không bây giờ ở Tần gia bà không thể có được đãi ngộ như ngày hôm nay.
"Nương nương quá khen."
"Bổn cung chỉ nói sự thật thôi. Ngươi nhìn xem, bệ hạ ăn phải canh bế môn vài lần ở linh phù quán. Ngọc Nhu vừa xuất mã đã có được thắng lợi, giành được rất nhiều thể diện cho bổn cung. Không giống như đứa nhỏ Phượng Tầm kia.. Đều là tỷ muội ruột thịt, vì sao lại thua kém nhiều đến thế?"
Nhắc tới Phượng Tầm, trong mắt của Tần Nghê đều là chán ghét, giọng điệu có một chút không vui.
Vẻ mặt của Thẩm Lan có chút xấu hổ, giống như bị người khác đem mặt giẫm dưới lòng bàn chân, trong mắt đầy sự khó chịu.
Quả thực Phượng Tầm không giống Ngọc Nhu, chỉ biết làm bà xấu hổ mất mặt khắp nơi. Đáng lẽ năm đó bà không nên sinh nó ra!
"Cô cô." Tần Ngọc Nhu ngồi xuống bên cạnh Tần Nghê, nắm lấy tay của Tần Nghê, cười nói: "Tầm nhi như vậy không thể trách mẫu thân được. Năm đó muội ấy có thể làm ra sự việc hạ độc tiểu vương gia, có thể thấy được bản tính muội ấy là như thế. Còn may mắn là yến hội đó cũng không có nhiều người tới lắm, nên chuyện đó có thể ép xuống. Nếu không, sự việc bị truyền đi, mọi người đều phải chịu mất hết thể diện."
Nhìn đến Tần Ngọc Nhu mở miệng nói chuyện, trong lòng Thẩm Lan nhẹ nhàng thở ra: "Nương nương, thần trở về sẽ quản giáo Tầm nhi nhiều hơn."
"Ừ, ngươi lui xuống đi, để Ngọc Nhu ở lại trò chuyện với bổn cung."
Tần Nghê là thật lòng yêu thích Tần Ngọc Nhu, đứa nhỏ này không chỉ có thiên phú mạnh mẽ, mà ngay cả tính tình cũng rất dễ chịu.
So với kẻ vô dụng Phượng Tầm kia mạnh hơn rất nhiều!
"Dạ, nương nương."
Thẩm Lan cung kính hành lễ. Trước khi lui ra ngoài, bà liếc mắt ra hiệu nhìn Tần Ngọc Nhu, sau đó mới từ từ rời đi.
Mặt trời đang khuất dần ở phía tây sau núi.
Tần gia được bao phủ dưới ánh hoàng hôn an tĩnh và thanh bình, thiếu đi sự ầm ĩ cùng tranh chấp ngày xưa.
Phượng Tầm vừa bước chân đi vào liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu đánh vỡ giây phút an bình lúc này, truyền ra khắp toàn bộ Tần gia.
"Tiểu thiếu gia, cẩn thận!"
Phượng Tầm nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Nàng thấy một bé trai sáu tuổi đang ngồi xổm trên mặt đất, rõ ràng vừa bị kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong mắt còn mang theo vẻ sợ hãi.
Mà ở trước mặt cậu bé hiện giờ là một con sư tử to lớn và hung dữ.
"Vẫn là tiểu thư lợi hại." Tiểu Thanh kiêu ngạo giương cằm: "Chung lão đều đem người của bệ hạ chặn ở ngoài cửa, lại chịu gặp mặt tiểu thư, còn đồng ý thỉnh cầu của tiểu thư nữa."
Tần Ngọc Nhu cười cười: "Đi thôi, ta muốn vào cung một chuyến, đem tin tức tốt này nói với dượng và cô cô."
* * *
Hoàng cung.
Phượng Loan Điện, một nơi tinh xảo đẹp đẽ, quý giá cùng ung dung nhưng không có chút tục khí nào.
Một vị phu nhân ngồi ở bên trên giường nệm, khí chất cao quý, xinh đẹp vô song. Mỗi cái nhấc tay của nàng đều mang theo sự đoan trang, mũ phượng đội trên đỉnh đầu của nàng, vô cùng ung dung cao quý.
"Xem ra vẫn là Ngọc Nhu tốt, đến cả lão già Chung Côn kia cũng thưởng thức nàng, nếu không hắn sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của nàng." Hoàng hậu Tần Nghê hơi hơi mỉm cười, hướng về phía Tần Ngọc Nhu vẫy vẫy tay: "Ngọc Nhu, con đứng ở bên đó làm gì, mau lại đây ngồi bên người bổn cung."
Tần Ngọc Nhu tươi cười xinh đẹp động lòng người nói: "Dạ, cô cô."
Nhìn khắp Vọng Kinh này, vua là vua, thần là thần. Cho dù là Tần Dương, khi gặp hoàng hậu cũng phải gọi nương nương. Có thể nhận được đãi ngộ như thế này, chỉ có một người là Tần Ngọc Nhu.
"Thẩm Lan, cho dù bổn cung chưa từng coi trọng ngươi. Nhưng điều tốt đẹp duy nhất mà ngươi có được đó chính là có một đứa con gái tốt như Ngọc Nhu. Đến cả bệ hạ cũng phải lau mắt mà nhìn nàng."
Tần Nghê nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lan đang đứng ở một bên, mày liễu hơi nhăn lại, không nhanh không chậm lên tiếng.
Trong lòng Thẩm Lan cũng cảm thấy may mắn vạn lần. May mắn năm đó rời đi bà đem theo chính là Ngọc Nhu mà không phải Phượng Tầm. Nếu không bây giờ ở Tần gia bà không thể có được đãi ngộ như ngày hôm nay.
"Nương nương quá khen."
"Bổn cung chỉ nói sự thật thôi. Ngươi nhìn xem, bệ hạ ăn phải canh bế môn vài lần ở linh phù quán. Ngọc Nhu vừa xuất mã đã có được thắng lợi, giành được rất nhiều thể diện cho bổn cung. Không giống như đứa nhỏ Phượng Tầm kia.. Đều là tỷ muội ruột thịt, vì sao lại thua kém nhiều đến thế?"
Nhắc tới Phượng Tầm, trong mắt của Tần Nghê đều là chán ghét, giọng điệu có một chút không vui.
Vẻ mặt của Thẩm Lan có chút xấu hổ, giống như bị người khác đem mặt giẫm dưới lòng bàn chân, trong mắt đầy sự khó chịu.
Quả thực Phượng Tầm không giống Ngọc Nhu, chỉ biết làm bà xấu hổ mất mặt khắp nơi. Đáng lẽ năm đó bà không nên sinh nó ra!
"Cô cô." Tần Ngọc Nhu ngồi xuống bên cạnh Tần Nghê, nắm lấy tay của Tần Nghê, cười nói: "Tầm nhi như vậy không thể trách mẫu thân được. Năm đó muội ấy có thể làm ra sự việc hạ độc tiểu vương gia, có thể thấy được bản tính muội ấy là như thế. Còn may mắn là yến hội đó cũng không có nhiều người tới lắm, nên chuyện đó có thể ép xuống. Nếu không, sự việc bị truyền đi, mọi người đều phải chịu mất hết thể diện."
Nhìn đến Tần Ngọc Nhu mở miệng nói chuyện, trong lòng Thẩm Lan nhẹ nhàng thở ra: "Nương nương, thần trở về sẽ quản giáo Tầm nhi nhiều hơn."
"Ừ, ngươi lui xuống đi, để Ngọc Nhu ở lại trò chuyện với bổn cung."
Tần Nghê là thật lòng yêu thích Tần Ngọc Nhu, đứa nhỏ này không chỉ có thiên phú mạnh mẽ, mà ngay cả tính tình cũng rất dễ chịu.
So với kẻ vô dụng Phượng Tầm kia mạnh hơn rất nhiều!
"Dạ, nương nương."
Thẩm Lan cung kính hành lễ. Trước khi lui ra ngoài, bà liếc mắt ra hiệu nhìn Tần Ngọc Nhu, sau đó mới từ từ rời đi.
Mặt trời đang khuất dần ở phía tây sau núi.
Tần gia được bao phủ dưới ánh hoàng hôn an tĩnh và thanh bình, thiếu đi sự ầm ĩ cùng tranh chấp ngày xưa.
Phượng Tầm vừa bước chân đi vào liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu đánh vỡ giây phút an bình lúc này, truyền ra khắp toàn bộ Tần gia.
"Tiểu thiếu gia, cẩn thận!"
Phượng Tầm nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Nàng thấy một bé trai sáu tuổi đang ngồi xổm trên mặt đất, rõ ràng vừa bị kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong mắt còn mang theo vẻ sợ hãi.
Mà ở trước mặt cậu bé hiện giờ là một con sư tử to lớn và hung dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.