Chương 46: Thư Đề Cử
Tiêu Thất Gia
15/06/2021
"Oh." Tiểu Ngũ ngoan ngoãn đứng phía sau Chung Côn: "Sư phụ, Tần Ngọc Nhu không phải là tỷ tỷ của lão tổ tông sao? Vì sao nàng còn mua thuần thú phù của chúng ta? Chẳng phải hỏi lão tổ tông là sẽ có hay sao?"
Ngón tay Chung Côn dừng trên ngân phiếu, hắn nhíu mày: "Cũng đúng, dường như Tần Ngọc Nhu không biết thuần thú phù là của sư tổ. Tiểu Ngũ, nàng ta thật sự là tỷ muội ruột với sư tổ hay sao? Là loại quan hệ tốt này sao?"
Tiểu Ngũ gãi gãi ót: "Bên ngoài đều nói như vậy."
Sau khi nghe được lời này, Chung Côn im lặng nửa ngày. Hắn thật sự nghĩ không ra cho nên dứt khoát không suy nghĩ nhiều.
"Không cần phải xen vào những thứ này, về sau chúng ta hiếu kính sư tổ là đủ rồi! Sư tổ đã không muốn nói thì chúng ta cũng không cần đi hỏi."
Chung Côn cười tủm tỉm tiếp tục đếm ngân phiếu. Một lúc sau khi hắn ngước mắt lên lại thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu bạc đang ôm một chú mèo con đi đến, dọa cho hắn nhanh chóng thu ngân phiếu về.
"Sư tổ, sao người lại tới đây?"
Thiếu nữ cười nhợt nhạt, cất bước đi từ ngoài vào. Ánh mắt nàng đảo qua linh phù quán quạnh quẽ và cười nói: "Việc buôn bán ở linh phù quán này của ngươi nhìn có vẻ không tốt lắm."
"Lão tổ tông." Tiểu Ngũ bĩu môi: "Đó là do sư phụ đã thề không vẽ bùa nữa, linh phù trong quán này đều là tác phẩm luyện tập của con. Hơn nữa tính tình sư phụ không tốt, không nói không rằng đã ra tay với khách hàng, thế nên chẳng ai dám đến đây cả."
"..."
Tính tình này.. Xác thật không tốt.
"Sư tổ." Chung Côn trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ. Lúc hắn quay đầu đối diện với Phượng Tầm thì mặt già đã chứa đầy tươi cười: "Người đến là vì có việc gì muốn chỉ giáo hay sao?"
"Không có việc gì, ta đi ngang qua đây thuận tiện ghé xem các ngươi." Phượng Tầm cười tủm tỉm.
Nụ cười của này của nàng rơi vào trong mắt Chung Côn giống như ác ma làm nội tâm hắn có chút run sợ.
"À, đúng rồi, ta nghe Lưu Hạnh nói thực lực của ngươi cũng không tệ lắm. Ta giới thiệu cho ngươi một đồ đệ, ngươi dạy hắn tu luyện đi."
Thiên phú Tề Hạo không tồi nhưng tính cách quá nhút nhát không giống một nam nhân, cần phải mài giũa thêm. Hơn nữa hắn sinh ra ở Phong trấn, không ai dạy dỗ, một thân thiên phú này chắc đã bị mai một.
Sắc mặt Chung Côn rút rút, đây còn nói không có việc gì?
"Sư tổ, trở thành đồ đệ của người sẽ tốt hơn trở thành đồ đệ của con."
"Ta không dạy người khác tu luyện." Phượng Tầm nhún vai: "Huống chi ta rất sợ phiền phức."
Một đám lão già đã đủ phiền rồi, nàng không muốn lại có thêm một cái phiền phức nữa.
"Ồ." Chung Côn tâm không cam tình không nguyện lên tiếng: "Sư tổ, đồ đệ đầu óc không tốt con sẽ không nhận, nếu hắn không đủ linh cơ, con sẽ trục xuất hắn ra khỏi sư môn."
"Ừ, việc này tùy ngươi, nhưng nếu ngươi dám để hắn kêu ta là lão tổ tông.." Phượng Tầm híp mắt, cười rực rỡ nói: "Ta sẽ để Lưu Hạnh trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!"
Chung Côn sợ đến mức run lên một trận, hắn cứ cảm thấy nụ cười này của sư tổ.. Rất khủng bố..
"Đúng rồi, Tiểu Ngũ nói ngươi sẽ không vẽ bùa nữa là có ý gì?" Phượng Tầm quay đầu nhìn Chung Côn và hỏi.
Chung Côn ngẩn người, hắn im lặng một lát: "Đây là chuyện của mấy năm trước. Ngày đó con và một người bạn thân cùng tiến vào Tứ Tông Đường, lúc ấy Tứ Tông Đường sắp tuyển đệ tử quan môn."
Trong Tứ Tông Đường, bất kể người có thân phận gì, phàm là thực lực đủ điểu kiện thì có thể gia nhập.
Thậm chí sau khi ngươi gia nhập Tứ Tông Đường cũng không ngại ngươi lại gia nhập thế lực khác.
Tứ Tông Đường giống như một học đường. Ngươi có thể đảm nhiệm chức vụ ở thế lực khác, điều đó sẽ không gây cản trở việc học tập của ngươi ở Tứ Tông Đường.
Nhưng một khi trở thành đệ tử quan môn.. thì không thể gia nhập các thế lực khác.
Tương đương, ngươi sẽ được càng nhiều lợi ích.
Thậm chí có khả năng trở thành hộ pháp trưởng lão, hoặc là cấp bậc cao hơn.
"Vốn dĩ con có cơ hội trở thành đệ tử quan môn, kết quả.. Người bạn thân đó vì cái danh ngạch này mà hãm hại con. Từ đó về sau con không bao giờ đồng ý vẽ bùa nữa!" Chung Côn thở dài một tiếng, cười khổ nói.
Phượng Tầm ngẩng đầu nhìn Chung Côn: "Ngươi rất muốn gia nhập Tứ Tông Đường hả?"
Chung Côn cười nói: "Người trong thiên hạ lấy việc gia nhập Tứ Tông Đường là vinh dự, ai mà không muốn tiến vào chứ?"
Nhưng đó là trước kia..
"Ồ."
Phượng Tầm lên tiếng không chút để ý. Ánh mắt nàng đảo qua, thấy trên bàn có một cây bút nghiên, nàng cầm lấy viết một phong thư với tốc độ cực nhanh sau đó đưa cho Chung Côn.
"..."
Chung Côn cứng đờ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Phượng Tầm: "Sư.. sư tổ, đây.. Thư đề cử?
Ngón tay Chung Côn dừng trên ngân phiếu, hắn nhíu mày: "Cũng đúng, dường như Tần Ngọc Nhu không biết thuần thú phù là của sư tổ. Tiểu Ngũ, nàng ta thật sự là tỷ muội ruột với sư tổ hay sao? Là loại quan hệ tốt này sao?"
Tiểu Ngũ gãi gãi ót: "Bên ngoài đều nói như vậy."
Sau khi nghe được lời này, Chung Côn im lặng nửa ngày. Hắn thật sự nghĩ không ra cho nên dứt khoát không suy nghĩ nhiều.
"Không cần phải xen vào những thứ này, về sau chúng ta hiếu kính sư tổ là đủ rồi! Sư tổ đã không muốn nói thì chúng ta cũng không cần đi hỏi."
Chung Côn cười tủm tỉm tiếp tục đếm ngân phiếu. Một lúc sau khi hắn ngước mắt lên lại thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu bạc đang ôm một chú mèo con đi đến, dọa cho hắn nhanh chóng thu ngân phiếu về.
"Sư tổ, sao người lại tới đây?"
Thiếu nữ cười nhợt nhạt, cất bước đi từ ngoài vào. Ánh mắt nàng đảo qua linh phù quán quạnh quẽ và cười nói: "Việc buôn bán ở linh phù quán này của ngươi nhìn có vẻ không tốt lắm."
"Lão tổ tông." Tiểu Ngũ bĩu môi: "Đó là do sư phụ đã thề không vẽ bùa nữa, linh phù trong quán này đều là tác phẩm luyện tập của con. Hơn nữa tính tình sư phụ không tốt, không nói không rằng đã ra tay với khách hàng, thế nên chẳng ai dám đến đây cả."
"..."
Tính tình này.. Xác thật không tốt.
"Sư tổ." Chung Côn trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ. Lúc hắn quay đầu đối diện với Phượng Tầm thì mặt già đã chứa đầy tươi cười: "Người đến là vì có việc gì muốn chỉ giáo hay sao?"
"Không có việc gì, ta đi ngang qua đây thuận tiện ghé xem các ngươi." Phượng Tầm cười tủm tỉm.
Nụ cười của này của nàng rơi vào trong mắt Chung Côn giống như ác ma làm nội tâm hắn có chút run sợ.
"À, đúng rồi, ta nghe Lưu Hạnh nói thực lực của ngươi cũng không tệ lắm. Ta giới thiệu cho ngươi một đồ đệ, ngươi dạy hắn tu luyện đi."
Thiên phú Tề Hạo không tồi nhưng tính cách quá nhút nhát không giống một nam nhân, cần phải mài giũa thêm. Hơn nữa hắn sinh ra ở Phong trấn, không ai dạy dỗ, một thân thiên phú này chắc đã bị mai một.
Sắc mặt Chung Côn rút rút, đây còn nói không có việc gì?
"Sư tổ, trở thành đồ đệ của người sẽ tốt hơn trở thành đồ đệ của con."
"Ta không dạy người khác tu luyện." Phượng Tầm nhún vai: "Huống chi ta rất sợ phiền phức."
Một đám lão già đã đủ phiền rồi, nàng không muốn lại có thêm một cái phiền phức nữa.
"Ồ." Chung Côn tâm không cam tình không nguyện lên tiếng: "Sư tổ, đồ đệ đầu óc không tốt con sẽ không nhận, nếu hắn không đủ linh cơ, con sẽ trục xuất hắn ra khỏi sư môn."
"Ừ, việc này tùy ngươi, nhưng nếu ngươi dám để hắn kêu ta là lão tổ tông.." Phượng Tầm híp mắt, cười rực rỡ nói: "Ta sẽ để Lưu Hạnh trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!"
Chung Côn sợ đến mức run lên một trận, hắn cứ cảm thấy nụ cười này của sư tổ.. Rất khủng bố..
"Đúng rồi, Tiểu Ngũ nói ngươi sẽ không vẽ bùa nữa là có ý gì?" Phượng Tầm quay đầu nhìn Chung Côn và hỏi.
Chung Côn ngẩn người, hắn im lặng một lát: "Đây là chuyện của mấy năm trước. Ngày đó con và một người bạn thân cùng tiến vào Tứ Tông Đường, lúc ấy Tứ Tông Đường sắp tuyển đệ tử quan môn."
Trong Tứ Tông Đường, bất kể người có thân phận gì, phàm là thực lực đủ điểu kiện thì có thể gia nhập.
Thậm chí sau khi ngươi gia nhập Tứ Tông Đường cũng không ngại ngươi lại gia nhập thế lực khác.
Tứ Tông Đường giống như một học đường. Ngươi có thể đảm nhiệm chức vụ ở thế lực khác, điều đó sẽ không gây cản trở việc học tập của ngươi ở Tứ Tông Đường.
Nhưng một khi trở thành đệ tử quan môn.. thì không thể gia nhập các thế lực khác.
Tương đương, ngươi sẽ được càng nhiều lợi ích.
Thậm chí có khả năng trở thành hộ pháp trưởng lão, hoặc là cấp bậc cao hơn.
"Vốn dĩ con có cơ hội trở thành đệ tử quan môn, kết quả.. Người bạn thân đó vì cái danh ngạch này mà hãm hại con. Từ đó về sau con không bao giờ đồng ý vẽ bùa nữa!" Chung Côn thở dài một tiếng, cười khổ nói.
Phượng Tầm ngẩng đầu nhìn Chung Côn: "Ngươi rất muốn gia nhập Tứ Tông Đường hả?"
Chung Côn cười nói: "Người trong thiên hạ lấy việc gia nhập Tứ Tông Đường là vinh dự, ai mà không muốn tiến vào chứ?"
Nhưng đó là trước kia..
"Ồ."
Phượng Tầm lên tiếng không chút để ý. Ánh mắt nàng đảo qua, thấy trên bàn có một cây bút nghiên, nàng cầm lấy viết một phong thư với tốc độ cực nhanh sau đó đưa cho Chung Côn.
"..."
Chung Côn cứng đờ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Phượng Tầm: "Sư.. sư tổ, đây.. Thư đề cử?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.