Chương 112: Đạo tiếp khách
Lâm Gia Thành
11/09/2022
Chương 112: Đạo tiếp khách ღ
Beta: Pey, hanhmyu
Xe ngựa đi tới đi lui, trong chốc lát đã quẹo vào đường phố cực kỳ phồn hoa.
Qua đường phố kia, bốn phía yên tĩnh. Nhìn ngõ hẻm đó rộng rãi mà sạch sẽ, còn có hai bên tường cao rộng lớn, Lư Oanh thầm nghĩ: chắc sắp tới rồi.
Tầm hai khắc, xe ngựa đã đến trước cổng nhà có biển treo trước cửa lớn đề Tiêu phủ, hai cột nhà bằng đá khổng lồ ở hai bên, ước chừng cao sáu mét, nghe bên trong truyền đến tiếng động ồn ào, Lư Oanh vẫn không nói gì, Tiêu Yến đã nhẹ giọng nói: "Đây là nhà của ta, nhưng ta không thích ở."
Quay đầu nhìn về Lư Oanh, Tiêu Yến lẩm bẩm nói: "A Oanh à, ngươi nói xem làm nữ nhi có gì tốt? Qua tuổi cập kê liền bị đá ra khỏi nơi gọi là gia đình cho người xa lạ mà nữ nhi chúng ta gọi là phu quân, có phu quân rồi còn nhiều phiền phức hơn."
Cái vấn đề nan giải này, tất nhiên Lư Oanh trả lời không được rồi.
Chờ xe ngựa từ từ tiến vào cổng lớn, Tiêu Yến vươn đầu ra kêu: "Dừng lại."
Xe ngựa thoáng một cái ngừng lại.
Tiêu Yến vén màn che lên để Lư Oanh thấy khung cảnh bên ngoài, nàng nhìn khinh khỉnh lũ hạ nhân đang cúi đầu ấy, cười lạnh nói: "Các ngươi ngẩng đầu lên nhìn kỹ cho ta. Nàng ấy là Lư cô nương, là bạn tốt của ta, sau này ta biết ai trong số các ngươi dám lấy mắt chó nhìn người, đừng trách ta trừng phạt nặng nề."
Dưới ánh mắt như dao chém của Tiêu Yến, đám tôi tới cúi đầu sợ hãi run run trả lời: "Nô tài không dám."
"Hừ không dám là được rồi."
Xe ngựa chạy nhanh vào.
Tiêu Yến mím môi nhẹ giọng nói: "A Oanh à ngươi biết không? Có trời mới biết khi ngươi đưa bái thϊếp đến, đám người đó dám giấu diếm đi, ta đã có ý muốn trừng trị lũ ấy, nhưng bị kế mẫu của ta cản lại" bởi vì lửa giận không che giấu ở đáy mắt, gương mặt thiếu nữ xinh đẹp có chút vặn vẹo, "Ta đường đường là trưởng nữ của Tiêu thị, ngay cả trừng phạt đám nô bộc kia cũng phải nhìn mặt mũi bà ta. Ta biết bà ta cố ý như thế, cố ý để cho đám người đó biết, ở trong cái nhà này, ta không là cái thá gì hết. Dù có bà nội thương ta đi nữa, có chuyện gì xảy ra ta cũng không thể đến nói cho bà nội chủ trì cho ta được"
Nàng quay đầu nhìn Lư Oanh, thật tình thừa nhận nói: "A Oanh à, ngươi ở lại đây sẽ thấy bà ta, chớ để bà ta lừa ngươi."
Lư Oanh nhịn không được vỗ mu bàn tay nàng an ủi nói: "Đừng sợ."
Được bạn Lư Oanh 'hào hoa' an ủi, Tiêu Yến thừa dịp nhích lại gần hơn, nhưng không chạm vào người nàng ấy. Cúi đầu một hồi rồi mới ngẩng đầu lên mỉm cười, "Ta không sợ."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, chiếc xe ngựa dừng lại. Tiêu Yến dẫn Lư Oanh vào một cái sân. Vừa đi vừa trò chuyện với Lư Oanh cười nói: "A Oanh à, ngươi đến viện của ta tham quan trước đi. Đợi bà nội ta phái người mời rồi chúng ta đi thỉnh an bà."
"Ừ."
Hai người đi trên con đường nhỏ, người hầu đi qua lại không dứt, bọn họ thấy Tiêu Yến đều cúi đầu hành lễ, thỉnh thoảng có người lén lút nhìn về Lư Oanh, trong mắt không khỏi tò mò về nàng.
Khuê phòng của Tiêu Yến là một nơi thượng hạng. Hai người vừa đến nơi, Lư Oanh chưa kịp bước vào khuê phòng thì ở xa có một bé tỳ nữ chạy vào, cười híp mắt hành lễ với Tiêu Yến: "Tiểu thư, đại phu nhân nói người dẫn Lư cô nương đến, sao không để phu nhân thấy mặt nàng ấy một chút. Phu nhân còn muốn cảm kích Lư cô nương đã cứu tiểu thư đó."
Giọng của tỳ nữ này vừa thanh vừa giòn. Một loại nhẹ nhàng thư thái được lộ ra.
Tiêu Yến chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Ừm, ta biết rồi, ngươi về báo cho mẫu thân biết, ta sẽ dẫn nàng ấy tới."
"Dạ tiểu thư."
Tỳ nữ kia vừa đi khuất, thì Tiêu Yến gọi người hầu bưng nước cho Lư Oanh rửa mặt, ngồi ở một bên cười lạnh nói: "Muốn khoe khoang bản thân có tai mắt lớn cỡ nào à? Chúng ta cứ việc ngồi chơi hay không cũng chưa tới lượt bà ta gọi là phải đến."
Lư Oanh giặt cái khăn mặt, thoa mỏng một lớp son phấn lên, Tiêu Yến mới dẫn nàng đi viện.
Tới sân của Đại phu nhân, ở cách vách, hai nàng còn chưa tới gần thì một trận xôn xao tiếng cười từ trong viện mà vang ra ngoài, hiển nhiên còn rất náo nhiệt đằng khác.
Vừa lại gần thì có tiếng nói thanh nhã ôn nhu truyền đến, "Mấy người các ngươi thiệt là chân ngắn quá đi, đúng là không biết xấu hổ."
Vừa dứt lời, chúng tiểu thư cười phá lên, một tiếng nói khác vang lên: "Rõ ràng Đại bá mẫu nói trước, lại còn nói chúng ta không biết xấu hổ. Hu hu, ta không sống được, ta không muốn sống..." giọng điệu giả bộ khóc lóc ở bên trong, làm tiếng cười vang lên.
Tiêu Yến nhếch môi cười khinh thường: "Xem ra mấy tỷ muội của ta đã tới rồi" nàng xoay đầu nhắc nhở Lư Oanh: "Vị kế mẫu này giỏi nhất thâm hiểm độc ác, gia thế bà ta to lớn, đem lòng dạ mấy đường muội của ta thu phục hết cả."
Nghe đến đó thì Lư Oanh cũng đã hiểu hai tỷ đệ Tiêu Yến đã chật vật sống như thế nào. Tiêu phu nhân này chẳng những quản lý cả Tiêu phủ, thu phục lòng người. Tỷ đệ Tiêu Yến chẳng khác nào tứ cố vô thân. Không trách được lần trước xé rách bộ mặt bà ta lại không có được kết quả gì.
Đang suy nghĩ bị Tiêu Yến nắm lấy tay nàng, quay đầu nhìn thì thấy Tiêu Yến đã chỉnh lại tâm trạng của mình, còn ôn nhu trong trẻo nói: "Mẫu thân, nữ nhi đã dẫn A Oanh tới rồi ạ."
Bên trong lập tức yên ắng đi, Tiêu Yến cùng với Lư Oanh đi vào trong viện, lúc này vườn hoa ở ngay giữa, có mười mấy thiếu nữ đang cười cười nói nói, vào giờ khắc này tất cả ánh mắt đều dồn vào người Lư Oanh.
Ở chính giữa những cô gái này, một phụ nhân ngồi ngay ngắn đoan trang, có nét dịu dàng hào phóng, lộ ra vài phần thanh nhã, người này tầm chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Đôi mắt người này rất sáng, nhìn vào người khác khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ ôn hòa dễ thân cận, chỉ sợ không cần nói lời nào, cũng cảm thấy người này là một người hiền thục.
Khó trách Tiêu Yến thất bại toàn tập.
Lư Oanh thầm nghĩ trong bụng.
Cùng lúc nàng đang quan sát vị phu nhân đó, thì phu nhân đang nhìn nàng, trong mắt mang vài ý cười, vài phần ôn hòa cùng thân cận. Tuy nhiên, Lư Oanh chỉ nhìn bà ta một cái rồi dời mắt đi... Người này tựa như rắn rết, làm cho người khác cảm giác âm u, không thoải mái.
Tiêu Yến nắm lấy tay của Lư Oanh tới trước mặt người đó hành lễ nói: "Nữ nhi bái kiến mẫu thân."
"Lư thị A Oanh bái kiến Tiêu phu nhân."
"Nào nào mau đứng dậy đi." Tiêu phu nhân cười đến híp mắt lại, tay bà ta thân mật nắm chặt lấy tay Lư Oanh, đỡ nàng lên rồi đánh giá từ đầu đến móng chân, thở dài nói: "Chả trách lớn lên xinh đẹp động lòng thế này. A Oanh à, ngươi là ân nhân của A Yến, thì cũng là ân nhân của ta, nếu có việc gì, ta nhất định giúp ngươi."
Tiêu phu nhân lời ra tiếng vào đều gắn mác hai chữ 'thanh nhã', lúc nói chuyện bộc lộ được khí chất hào sảng, thật dễ dàng làm người khác tin rằng, sâu trong nội tâm bà ấy rất quan tâm yêu thương nhà ngươi.
Lư Oanh quỳ gối, "Được Tiêu phu nhân yêu mến tiểu nữ rất cảm kích, tiểu nữ cùng A Yến là bạn tốt của nhau, đã là bạn tốt thì trong hoạn nạn phải tương trợ lẫn nhau là lẽ thường thôi ạ."
Tiêu phu nhân yêu thích không thôi nói: "Tốt lắm đừng nói vấn đề này nữa, A Oanh ngươi mau ngồi bên cạnh ta. Cùng trò chuyện với ta nào." Thân mật đến thế là cùng. Bà ấy vừa nhìn về chúng tiểu thư một cái sau đó quay sang nhìn Lư Oanh cười nói: "Mới vừa rồi trong cái nhìn đầu tiên của ta, ta cảm nhận được A Oanh rất khác biệt. Thì ra trên người A Oanh có khí chất mát lạnh tỏa ra. Đám nha đầu các ngươi tất nhiên không biết những thứ này. Nhiều năm về trước tài nữ Trác Văn Quân cũng có khí chất như thế này." Từ 'Trác Văn Quân' vừa nói ra, chúng tiểu thư xem thường, sắc mặt có chuyển biến. Đã nhiều năm nay, câu chuyện đó từng được cho là giai thoại. Có người ca tụng Trác Văn Quân là dũng cảm, có người nói nàng vô sỉ.
Cho nên nghe Tiêu phu nhân đem Lư Oanh và Trác Văn Quân ra so sánh với nhau, đám đường tỷ muội của Tiêu Yến đều cười quái dị, cười như không cười giễu cợt Lư Oanh.
Lúc này Tiêu phu nhân còn ôn tồn giảng thuyết, "Cho nên năm đó đã có không ít công tử gục ngã dưới chân nàng. Nếu không phải do Tư Mã Tương Như đặc biệt hơn người, vừa am hiểu thủ đoạn còn chưa tới phiên bọn công tử kia." Nói đến đây, Tiêu phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Lư Oanh, rồi cười híp mắt nói tiếp: "A Oanh à nói cho ta biết, có phải con có rất nhiều công tử theo đuổi hay không? Còn có không ít bằng hữu trên đường đi, như Văn công tử, Vương công tử, cả hai đều là người xuất chúng."
Câu nói cuối cùng nói ra làm hai cô tiểu thư thay đổi sắc mặt ngay, trừng mắt nhìn về Lư Oanh. Trong mắt còn mang vài tia lạnh lẽo cùng không thích. Tiêu phu nhân nói 'rất nhiều công tử theo đuổi' đó, rõ ràng là chế giễu Lư Oanh phóng đãng, phía sau câu nói đó, bà ấy còn lựa ra hai người công tử để nói, càng khiến cho hai cô tiểu thư đó càng thêm đề phòng lẫn chán ghét... Thì ra ả ta chính là người khiến hai người đó yêu thích.
Lần đầu tiên Lư Oanh 'gặp gỡ' Tiêu phu nhân như thế này.
Nàng tin nếu Tiêu phu nhân sợ nàng kém hiểu biết, quá ngu xuẩn. Còn không quên châm biếm nàng trong từng câu từ như thế.
Hai tay Lư Oanh đến bây giờ vẫn còn trong móng vuốt bà ấy.
Theo như lời bà ta nói, Lư Oanh cũng không có chỗ nào phản trả lại, dù sao ca khúc do Trác Văn Quân sáng tác là do Lư Oanh nàng biểu diễn lại, nếu so sánh thật sự, bà ta đem Lư Oanh so với Trác Văn Quân, có phải ca ngợi gì đâu.
Tiêu phu nhân vừa nói xong, có tiểu thư kêu lên: "À đúng rồi, Lư cô nương không phải tài nghệ xuất chúng sao? Ngươi biểu diễn một ca khúc cho chúng ta coi, cái ca khúc do Trác Văn Quân sáng tác đó."
Cô ta vừa dừng nói, một cô khác chạy lên nắm tay Lư Oanh lôi kéo, đầu tiên là hướng về phía Tiêu phu nhân làm mặt xấu, "Đại bá mẫu, bá mẫu chỉ biết thương A Oanh mà không thương con." Tiêu phu nhân cười mắng yêu, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Lư Oanh cười ngọt ngào: "A Oanh, ngươi phải biểu diễn cho chúng ta coi mới được. Ngươi sẽ làm chứ? Người ta đã sớm nghe qua danh tiếng của ngươi, vẫn mong đợi ngươi tới biểu diễn ca khúc đó."
Biểu diễn là dễ, chỉ sợ sau màn biểu diễn này, nàng sẽ bị coi thành ca kỹ phong lưu mất!
Lư Oanh đang trầm mặc thì Tiêu Yến đã xông pha lên trước, giành lại chủ quyền của mình chính là bàn tay của Lư Oanh lại, không chút khách khí hừ lạnh nói thẳng: "A Oanh là do bản tiểu thư mời tới làm khách quý, nào có đạo lý kêu khách quý biểu diễn như ca kỹ ngoài đường được hả?" nàng trừng mắt với cô ta, nén lửa giận nói tiếp: "Cả mẫu thân cũng vậy, sao không nói để các muội ấy vô lễ như thế với khách quý."
Hiện tại Lư Oanh đã biết, tại sao Tiêu Yến và Thượng Đề làm bằng hữu tốt của nhau, căn bản cả hai người này đều có cá tính chung đó là ngay thẳng. Nói chuyện như thế, khó trách đấu không lại lão hồ ly có tên Tiêu phu nhân này.
Quả nhiên sau khi Tiêu Yến nói xong, cô tiểu thư bị Tiêu Yến xô ra đã nũng nịu đáp lại: "A Yến tỷ tỷ, rõ ràng bọn muội không có nghĩ như thế, cũng chỉ có mình tỷ từ bụng ta suy ra bụng người... Lư cô nương tất nhiên là khách quý của chúng ta rồi, ở nơi này lại không có người ngoài nữa, bảo nàng ta biểu diễn thì có làm sao đâu."
Nàng ta vừa dứt lời, một tiểu thư khác tiếp lời: "Lư cô nương, chúng ta có nhiều người như vậy đi 'mời' ngươi như thế, chả lẽ ngươi không bán chút mặt mũi cho bọn ta sao?" rồi nàng ta lại ra lệnh cho nô tỳ: "Người đâu, đi hái lá trúc về cho bản tiểu thư. À đúng rồi nói cho tất cả mọi người biết rằng, người biểu diễn ca khúc của Trác Văn Quân – Lư cô nương đã xuất hiện, để cho tất cả mọi người đến xem nàng ta trình diễn nào." Câu nói cuối cùng hoàn toàn đem vị trí ca kỹ đặt ngang hàng với Lư Oanh, lại không cho nàng cự tuyệt. Cái cô tiểu thư này liên tục nói mặt mũi, nếu Lư Oanh từ chối, dĩ nhiên bọn họ có cái cớ trừng trị Lư Oanh, rồi truyền ra bên ngoài nói rằng nàng không cho bọn họ mặt mũi.
Vào lúc này, dù chúng tiểu thư hay Tiêu phu nhân cũng được, đều dùng ánh mắt 'tha thiết' nhìn Lư Oanh, tựa như đối với màn trình diễn đó vô cùng mong đợi.
Còn Tiêu Yến thì tức đến mặt mày xanh lè, chỉ biết trừng mắt với Tiêu phu nhân đợi bà ta lên tiếng, nhưng Tiêu phu nhân không thèm nhìn nàng.
Một đôi mắt hàm chứa ý cười trong suốt, Lư Oanh nhếch môi cười.
Nàng chuyển hướng sang Tiêu phu nhân.
Nhìn thẳng vào bà ta, Lư Oanh lạnh nhạt nói: "Tiêu phu nhân muốn A Oanh biểu diễn?" cười cười rồi chậm rãi nói thêm: "A Oanh vừa mới tới quý phủ, tách trà còn chưa được nhấm nháp, mà Tiêu phu nhân đã dung túng cho chúng tiểu thư áp đảo Lư Oanh, đây chính là đạo tiếp khách của Tiêu phu nhân sao?" Nàng quay đầu nhìn Tiêu Yến cười rồi lại nhìn về phía Tiêu phu nhân, "Mấy ngày trước, A Yến còn đến nhà A Oanh ghé chơi, còn nói cho ta biết rằng mẫu thân là Tiêu phu nhân đây rất cảm kích A Oanh, còn muốn nhận làm nghĩa nữ nữa chứ... Ta còn tưởng rằng cái sự cảm kích của Tiêu phu nhân đã biến đi đâu rồi, thì ra đây mới đúng là đạo tiếp khách của Tiêu phu nhân ngài!"
*****
Ngày up: 29/08/2018 10:46 PM
Beta: Pey, hanhmyu
Xe ngựa đi tới đi lui, trong chốc lát đã quẹo vào đường phố cực kỳ phồn hoa.
Qua đường phố kia, bốn phía yên tĩnh. Nhìn ngõ hẻm đó rộng rãi mà sạch sẽ, còn có hai bên tường cao rộng lớn, Lư Oanh thầm nghĩ: chắc sắp tới rồi.
Tầm hai khắc, xe ngựa đã đến trước cổng nhà có biển treo trước cửa lớn đề Tiêu phủ, hai cột nhà bằng đá khổng lồ ở hai bên, ước chừng cao sáu mét, nghe bên trong truyền đến tiếng động ồn ào, Lư Oanh vẫn không nói gì, Tiêu Yến đã nhẹ giọng nói: "Đây là nhà của ta, nhưng ta không thích ở."
Quay đầu nhìn về Lư Oanh, Tiêu Yến lẩm bẩm nói: "A Oanh à, ngươi nói xem làm nữ nhi có gì tốt? Qua tuổi cập kê liền bị đá ra khỏi nơi gọi là gia đình cho người xa lạ mà nữ nhi chúng ta gọi là phu quân, có phu quân rồi còn nhiều phiền phức hơn."
Cái vấn đề nan giải này, tất nhiên Lư Oanh trả lời không được rồi.
Chờ xe ngựa từ từ tiến vào cổng lớn, Tiêu Yến vươn đầu ra kêu: "Dừng lại."
Xe ngựa thoáng một cái ngừng lại.
Tiêu Yến vén màn che lên để Lư Oanh thấy khung cảnh bên ngoài, nàng nhìn khinh khỉnh lũ hạ nhân đang cúi đầu ấy, cười lạnh nói: "Các ngươi ngẩng đầu lên nhìn kỹ cho ta. Nàng ấy là Lư cô nương, là bạn tốt của ta, sau này ta biết ai trong số các ngươi dám lấy mắt chó nhìn người, đừng trách ta trừng phạt nặng nề."
Dưới ánh mắt như dao chém của Tiêu Yến, đám tôi tới cúi đầu sợ hãi run run trả lời: "Nô tài không dám."
"Hừ không dám là được rồi."
Xe ngựa chạy nhanh vào.
Tiêu Yến mím môi nhẹ giọng nói: "A Oanh à ngươi biết không? Có trời mới biết khi ngươi đưa bái thϊếp đến, đám người đó dám giấu diếm đi, ta đã có ý muốn trừng trị lũ ấy, nhưng bị kế mẫu của ta cản lại" bởi vì lửa giận không che giấu ở đáy mắt, gương mặt thiếu nữ xinh đẹp có chút vặn vẹo, "Ta đường đường là trưởng nữ của Tiêu thị, ngay cả trừng phạt đám nô bộc kia cũng phải nhìn mặt mũi bà ta. Ta biết bà ta cố ý như thế, cố ý để cho đám người đó biết, ở trong cái nhà này, ta không là cái thá gì hết. Dù có bà nội thương ta đi nữa, có chuyện gì xảy ra ta cũng không thể đến nói cho bà nội chủ trì cho ta được"
Nàng quay đầu nhìn Lư Oanh, thật tình thừa nhận nói: "A Oanh à, ngươi ở lại đây sẽ thấy bà ta, chớ để bà ta lừa ngươi."
Lư Oanh nhịn không được vỗ mu bàn tay nàng an ủi nói: "Đừng sợ."
Được bạn Lư Oanh 'hào hoa' an ủi, Tiêu Yến thừa dịp nhích lại gần hơn, nhưng không chạm vào người nàng ấy. Cúi đầu một hồi rồi mới ngẩng đầu lên mỉm cười, "Ta không sợ."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, chiếc xe ngựa dừng lại. Tiêu Yến dẫn Lư Oanh vào một cái sân. Vừa đi vừa trò chuyện với Lư Oanh cười nói: "A Oanh à, ngươi đến viện của ta tham quan trước đi. Đợi bà nội ta phái người mời rồi chúng ta đi thỉnh an bà."
"Ừ."
Hai người đi trên con đường nhỏ, người hầu đi qua lại không dứt, bọn họ thấy Tiêu Yến đều cúi đầu hành lễ, thỉnh thoảng có người lén lút nhìn về Lư Oanh, trong mắt không khỏi tò mò về nàng.
Khuê phòng của Tiêu Yến là một nơi thượng hạng. Hai người vừa đến nơi, Lư Oanh chưa kịp bước vào khuê phòng thì ở xa có một bé tỳ nữ chạy vào, cười híp mắt hành lễ với Tiêu Yến: "Tiểu thư, đại phu nhân nói người dẫn Lư cô nương đến, sao không để phu nhân thấy mặt nàng ấy một chút. Phu nhân còn muốn cảm kích Lư cô nương đã cứu tiểu thư đó."
Giọng của tỳ nữ này vừa thanh vừa giòn. Một loại nhẹ nhàng thư thái được lộ ra.
Tiêu Yến chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Ừm, ta biết rồi, ngươi về báo cho mẫu thân biết, ta sẽ dẫn nàng ấy tới."
"Dạ tiểu thư."
Tỳ nữ kia vừa đi khuất, thì Tiêu Yến gọi người hầu bưng nước cho Lư Oanh rửa mặt, ngồi ở một bên cười lạnh nói: "Muốn khoe khoang bản thân có tai mắt lớn cỡ nào à? Chúng ta cứ việc ngồi chơi hay không cũng chưa tới lượt bà ta gọi là phải đến."
Lư Oanh giặt cái khăn mặt, thoa mỏng một lớp son phấn lên, Tiêu Yến mới dẫn nàng đi viện.
Tới sân của Đại phu nhân, ở cách vách, hai nàng còn chưa tới gần thì một trận xôn xao tiếng cười từ trong viện mà vang ra ngoài, hiển nhiên còn rất náo nhiệt đằng khác.
Vừa lại gần thì có tiếng nói thanh nhã ôn nhu truyền đến, "Mấy người các ngươi thiệt là chân ngắn quá đi, đúng là không biết xấu hổ."
Vừa dứt lời, chúng tiểu thư cười phá lên, một tiếng nói khác vang lên: "Rõ ràng Đại bá mẫu nói trước, lại còn nói chúng ta không biết xấu hổ. Hu hu, ta không sống được, ta không muốn sống..." giọng điệu giả bộ khóc lóc ở bên trong, làm tiếng cười vang lên.
Tiêu Yến nhếch môi cười khinh thường: "Xem ra mấy tỷ muội của ta đã tới rồi" nàng xoay đầu nhắc nhở Lư Oanh: "Vị kế mẫu này giỏi nhất thâm hiểm độc ác, gia thế bà ta to lớn, đem lòng dạ mấy đường muội của ta thu phục hết cả."
Nghe đến đó thì Lư Oanh cũng đã hiểu hai tỷ đệ Tiêu Yến đã chật vật sống như thế nào. Tiêu phu nhân này chẳng những quản lý cả Tiêu phủ, thu phục lòng người. Tỷ đệ Tiêu Yến chẳng khác nào tứ cố vô thân. Không trách được lần trước xé rách bộ mặt bà ta lại không có được kết quả gì.
Đang suy nghĩ bị Tiêu Yến nắm lấy tay nàng, quay đầu nhìn thì thấy Tiêu Yến đã chỉnh lại tâm trạng của mình, còn ôn nhu trong trẻo nói: "Mẫu thân, nữ nhi đã dẫn A Oanh tới rồi ạ."
Bên trong lập tức yên ắng đi, Tiêu Yến cùng với Lư Oanh đi vào trong viện, lúc này vườn hoa ở ngay giữa, có mười mấy thiếu nữ đang cười cười nói nói, vào giờ khắc này tất cả ánh mắt đều dồn vào người Lư Oanh.
Ở chính giữa những cô gái này, một phụ nhân ngồi ngay ngắn đoan trang, có nét dịu dàng hào phóng, lộ ra vài phần thanh nhã, người này tầm chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Đôi mắt người này rất sáng, nhìn vào người khác khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ ôn hòa dễ thân cận, chỉ sợ không cần nói lời nào, cũng cảm thấy người này là một người hiền thục.
Khó trách Tiêu Yến thất bại toàn tập.
Lư Oanh thầm nghĩ trong bụng.
Cùng lúc nàng đang quan sát vị phu nhân đó, thì phu nhân đang nhìn nàng, trong mắt mang vài ý cười, vài phần ôn hòa cùng thân cận. Tuy nhiên, Lư Oanh chỉ nhìn bà ta một cái rồi dời mắt đi... Người này tựa như rắn rết, làm cho người khác cảm giác âm u, không thoải mái.
Tiêu Yến nắm lấy tay của Lư Oanh tới trước mặt người đó hành lễ nói: "Nữ nhi bái kiến mẫu thân."
"Lư thị A Oanh bái kiến Tiêu phu nhân."
"Nào nào mau đứng dậy đi." Tiêu phu nhân cười đến híp mắt lại, tay bà ta thân mật nắm chặt lấy tay Lư Oanh, đỡ nàng lên rồi đánh giá từ đầu đến móng chân, thở dài nói: "Chả trách lớn lên xinh đẹp động lòng thế này. A Oanh à, ngươi là ân nhân của A Yến, thì cũng là ân nhân của ta, nếu có việc gì, ta nhất định giúp ngươi."
Tiêu phu nhân lời ra tiếng vào đều gắn mác hai chữ 'thanh nhã', lúc nói chuyện bộc lộ được khí chất hào sảng, thật dễ dàng làm người khác tin rằng, sâu trong nội tâm bà ấy rất quan tâm yêu thương nhà ngươi.
Lư Oanh quỳ gối, "Được Tiêu phu nhân yêu mến tiểu nữ rất cảm kích, tiểu nữ cùng A Yến là bạn tốt của nhau, đã là bạn tốt thì trong hoạn nạn phải tương trợ lẫn nhau là lẽ thường thôi ạ."
Tiêu phu nhân yêu thích không thôi nói: "Tốt lắm đừng nói vấn đề này nữa, A Oanh ngươi mau ngồi bên cạnh ta. Cùng trò chuyện với ta nào." Thân mật đến thế là cùng. Bà ấy vừa nhìn về chúng tiểu thư một cái sau đó quay sang nhìn Lư Oanh cười nói: "Mới vừa rồi trong cái nhìn đầu tiên của ta, ta cảm nhận được A Oanh rất khác biệt. Thì ra trên người A Oanh có khí chất mát lạnh tỏa ra. Đám nha đầu các ngươi tất nhiên không biết những thứ này. Nhiều năm về trước tài nữ Trác Văn Quân cũng có khí chất như thế này." Từ 'Trác Văn Quân' vừa nói ra, chúng tiểu thư xem thường, sắc mặt có chuyển biến. Đã nhiều năm nay, câu chuyện đó từng được cho là giai thoại. Có người ca tụng Trác Văn Quân là dũng cảm, có người nói nàng vô sỉ.
Cho nên nghe Tiêu phu nhân đem Lư Oanh và Trác Văn Quân ra so sánh với nhau, đám đường tỷ muội của Tiêu Yến đều cười quái dị, cười như không cười giễu cợt Lư Oanh.
Lúc này Tiêu phu nhân còn ôn tồn giảng thuyết, "Cho nên năm đó đã có không ít công tử gục ngã dưới chân nàng. Nếu không phải do Tư Mã Tương Như đặc biệt hơn người, vừa am hiểu thủ đoạn còn chưa tới phiên bọn công tử kia." Nói đến đây, Tiêu phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Lư Oanh, rồi cười híp mắt nói tiếp: "A Oanh à nói cho ta biết, có phải con có rất nhiều công tử theo đuổi hay không? Còn có không ít bằng hữu trên đường đi, như Văn công tử, Vương công tử, cả hai đều là người xuất chúng."
Câu nói cuối cùng nói ra làm hai cô tiểu thư thay đổi sắc mặt ngay, trừng mắt nhìn về Lư Oanh. Trong mắt còn mang vài tia lạnh lẽo cùng không thích. Tiêu phu nhân nói 'rất nhiều công tử theo đuổi' đó, rõ ràng là chế giễu Lư Oanh phóng đãng, phía sau câu nói đó, bà ấy còn lựa ra hai người công tử để nói, càng khiến cho hai cô tiểu thư đó càng thêm đề phòng lẫn chán ghét... Thì ra ả ta chính là người khiến hai người đó yêu thích.
Lần đầu tiên Lư Oanh 'gặp gỡ' Tiêu phu nhân như thế này.
Nàng tin nếu Tiêu phu nhân sợ nàng kém hiểu biết, quá ngu xuẩn. Còn không quên châm biếm nàng trong từng câu từ như thế.
Hai tay Lư Oanh đến bây giờ vẫn còn trong móng vuốt bà ấy.
Theo như lời bà ta nói, Lư Oanh cũng không có chỗ nào phản trả lại, dù sao ca khúc do Trác Văn Quân sáng tác là do Lư Oanh nàng biểu diễn lại, nếu so sánh thật sự, bà ta đem Lư Oanh so với Trác Văn Quân, có phải ca ngợi gì đâu.
Tiêu phu nhân vừa nói xong, có tiểu thư kêu lên: "À đúng rồi, Lư cô nương không phải tài nghệ xuất chúng sao? Ngươi biểu diễn một ca khúc cho chúng ta coi, cái ca khúc do Trác Văn Quân sáng tác đó."
Cô ta vừa dừng nói, một cô khác chạy lên nắm tay Lư Oanh lôi kéo, đầu tiên là hướng về phía Tiêu phu nhân làm mặt xấu, "Đại bá mẫu, bá mẫu chỉ biết thương A Oanh mà không thương con." Tiêu phu nhân cười mắng yêu, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Lư Oanh cười ngọt ngào: "A Oanh, ngươi phải biểu diễn cho chúng ta coi mới được. Ngươi sẽ làm chứ? Người ta đã sớm nghe qua danh tiếng của ngươi, vẫn mong đợi ngươi tới biểu diễn ca khúc đó."
Biểu diễn là dễ, chỉ sợ sau màn biểu diễn này, nàng sẽ bị coi thành ca kỹ phong lưu mất!
Lư Oanh đang trầm mặc thì Tiêu Yến đã xông pha lên trước, giành lại chủ quyền của mình chính là bàn tay của Lư Oanh lại, không chút khách khí hừ lạnh nói thẳng: "A Oanh là do bản tiểu thư mời tới làm khách quý, nào có đạo lý kêu khách quý biểu diễn như ca kỹ ngoài đường được hả?" nàng trừng mắt với cô ta, nén lửa giận nói tiếp: "Cả mẫu thân cũng vậy, sao không nói để các muội ấy vô lễ như thế với khách quý."
Hiện tại Lư Oanh đã biết, tại sao Tiêu Yến và Thượng Đề làm bằng hữu tốt của nhau, căn bản cả hai người này đều có cá tính chung đó là ngay thẳng. Nói chuyện như thế, khó trách đấu không lại lão hồ ly có tên Tiêu phu nhân này.
Quả nhiên sau khi Tiêu Yến nói xong, cô tiểu thư bị Tiêu Yến xô ra đã nũng nịu đáp lại: "A Yến tỷ tỷ, rõ ràng bọn muội không có nghĩ như thế, cũng chỉ có mình tỷ từ bụng ta suy ra bụng người... Lư cô nương tất nhiên là khách quý của chúng ta rồi, ở nơi này lại không có người ngoài nữa, bảo nàng ta biểu diễn thì có làm sao đâu."
Nàng ta vừa dứt lời, một tiểu thư khác tiếp lời: "Lư cô nương, chúng ta có nhiều người như vậy đi 'mời' ngươi như thế, chả lẽ ngươi không bán chút mặt mũi cho bọn ta sao?" rồi nàng ta lại ra lệnh cho nô tỳ: "Người đâu, đi hái lá trúc về cho bản tiểu thư. À đúng rồi nói cho tất cả mọi người biết rằng, người biểu diễn ca khúc của Trác Văn Quân – Lư cô nương đã xuất hiện, để cho tất cả mọi người đến xem nàng ta trình diễn nào." Câu nói cuối cùng hoàn toàn đem vị trí ca kỹ đặt ngang hàng với Lư Oanh, lại không cho nàng cự tuyệt. Cái cô tiểu thư này liên tục nói mặt mũi, nếu Lư Oanh từ chối, dĩ nhiên bọn họ có cái cớ trừng trị Lư Oanh, rồi truyền ra bên ngoài nói rằng nàng không cho bọn họ mặt mũi.
Vào lúc này, dù chúng tiểu thư hay Tiêu phu nhân cũng được, đều dùng ánh mắt 'tha thiết' nhìn Lư Oanh, tựa như đối với màn trình diễn đó vô cùng mong đợi.
Còn Tiêu Yến thì tức đến mặt mày xanh lè, chỉ biết trừng mắt với Tiêu phu nhân đợi bà ta lên tiếng, nhưng Tiêu phu nhân không thèm nhìn nàng.
Một đôi mắt hàm chứa ý cười trong suốt, Lư Oanh nhếch môi cười.
Nàng chuyển hướng sang Tiêu phu nhân.
Nhìn thẳng vào bà ta, Lư Oanh lạnh nhạt nói: "Tiêu phu nhân muốn A Oanh biểu diễn?" cười cười rồi chậm rãi nói thêm: "A Oanh vừa mới tới quý phủ, tách trà còn chưa được nhấm nháp, mà Tiêu phu nhân đã dung túng cho chúng tiểu thư áp đảo Lư Oanh, đây chính là đạo tiếp khách của Tiêu phu nhân sao?" Nàng quay đầu nhìn Tiêu Yến cười rồi lại nhìn về phía Tiêu phu nhân, "Mấy ngày trước, A Yến còn đến nhà A Oanh ghé chơi, còn nói cho ta biết rằng mẫu thân là Tiêu phu nhân đây rất cảm kích A Oanh, còn muốn nhận làm nghĩa nữ nữa chứ... Ta còn tưởng rằng cái sự cảm kích của Tiêu phu nhân đã biến đi đâu rồi, thì ra đây mới đúng là đạo tiếp khách của Tiêu phu nhân ngài!"
*****
Ngày up: 29/08/2018 10:46 PM
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.