Chương 145: Để ý phải không
Lâm Gia Thành
11/09/2022
Chương 145: Để ý phải không ღ
Edit: Băng Tâm, Thubn
Beta: Pey
Lúc này mới vừa vào xuân, ban đêm vẫn là có lúc tiết trời xuân se lạnh, khi Lư Oanh đi lên tầng hai thì mọi người đã ngồi vào các bàn trong khoang thuyền.
Có trăm người ở trong khoang lớn phía trước, cơ hồ chiếm cứ một nửa tầng hai. Bên trong chính là ngọn đèn dầu thông, cười nói thản nhiên. Ngay khi Lư Oanh đến gần, suýt nữa choáng váng với mùi rượu, mùi thịt và mùi thơm son phấn xông tới muốn ngất xỉu.
Nàng chậm rãi đi tới.
Bên ngoài còn có vài vị khách trên thuyền. Khi nhìn thấy Lư Oanh mặc hồng y thướt tha bước tới, họ không khỏi nhìn nàng thêm chút nữa.
Lư Oanh khi là nữ nhi chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt đẹp, nhưng nàng giả trang làm nam nhân, thì thật đúng là phong lưu không ai sánh được. Vì vậy, dù là một mỹ nam hay không, khi nhìn thấy nàng, cũng bỏ ra hai phần chú ý lên người nàng.
Trên thực tế, có thể trên đội tàu này, không giàu có thì cũng là tài phú ngất trời. Và hầu hết những người này chỉ quan tâm đến nam sắc và mỹ nữ.
Lư Oanh sẽ không để ý đến những ánh mắt của những người đó, trong khoang thuyền được trang trí sang trọng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa khoang ra.
Khi nàng đi vào, tất cả khách trong khoang đang uống rượu vui vẻ đều an tĩnh một hồi. Trong sự im lặng ấy, chỉ có một lão phú thương bụng phệ cực kỳ thở dài hướng về quý nhân nói: "Ta nói rằng Khởi Hương Lâu là thiên hạ vô song thì thế nào?" Lão càn rỡ chỉ về Lư Oanh mà nói tiếp: "Nếu có bản lĩnh chiêu nạp được tiểu lang quân như ngọc này vào, mới xứng là danh bất hư truyền."
Ý muốn nói là, muốn bắt Lư Oanh làm tiểu quan.
Lư Oanh liếc nhìn người nọ một cái, cong môi cười nhẹ một cái.
Nàng mặc một bộ hồng y, vốn đã đẹp trai kinh người rồi, nụ cười này lập tức khiến bao người ngẩn ngơ.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Lư Oanh phong độ đi về phía lão phú thương phát ngôn lỗ mãng kia.
Đi tới trước chỗ lão ta, Lư Oanh khẽ nghiêng người, theo động tác này của nàng, xương quai xanh tinh xảo dưới vạt áo lộ ra, khiến cho lão phú thương nuốt vài ngụm nước miếng.
Lư Oanh chống lại ánh mắt si mê của lão, đuôi lông mày nhướng lên, ưu nhã vươn tay và duỗi tay lên bàn, hâm nóng rượu.
Nhìn thấy nàng múc rượu kia châm, lão phú thương kia híp híp mắt luôn miệng nói: "Tiểu lang quân thích rượu của ta sao? Cứ dùng đi, cứ dùng đi ..."
Lời của hắn còn chưa nói hết, Lư Oanh nhưng đem rượu kia giơ lên trên đầu của lão, rồi sau đó, nghiêng xuống phía dưới!
Đồ uống nóng hổi ùng ục, trong nháy mắt, lão phú thương được tắm rửa sạch sẽ gương mặt.
Bốn phía im lặng.
Trong không gian yên tĩnh, Lư Oanh bình tĩnh đổ toàn bộ rượu lên đầu lão ta, sau đó nàng chậm rãi đi tới bên cạnh cầm lấy cây nến.
Cầm ngọn nến đi tới chỗ lão, Lư Oanh nghiêng người nhìn lão phì phò tức giận nhìn nàng, mà nàng tao nhã mặt lạnh mỉm cười nói: "Các hạ đã uống đủ rượu, có muốn thêm một mồi lửa không?"
Xôn xao.
Mọi người đồng thời hoàn tỉnh, còn lão phú thương bậc dậy chỉ tay vào mặt Lư Oanh, gắt gao quát: "Ngươi dám?" Thấy Lư Oanh vẫn cầm nến trong tay, lão sợ Lư Oanh liều mạnh ném lên người lão nên vội vàng lui xuống mấy bước, tiếp tục hét: "Ngươi ... Ngươi ..."
Tiếng hét của lão ta, làm một số lính canh lao đến bên lão. Cùng lúc đó, chủ thuyền cũng gấp gáp đứng lên, "Chờ đã!" Hắn quay sang nhìn Lư Oanh, "Tiểu lang quân này ..."
Tiếng động lớn náo ở bên trong, Lư Oanh nghiêng mắt nhìn cũng không nhìn những người này một cái, chỉ nghe nàng bật cười, xùy một cái và khinh thường: "Nhát như chuột!"
Sau đó thuận tay nén cây nến đã thổi tắt ra đằng sau, nàng sửa sang lại ống tay áo rộng của mình, không để ý đến lão "chuột" bụng phệ chảy mỡ đang run rẩy ở đằng kia, duyên dáng bước đến chỗ quý nhân. Từ trên cao nhìn xuống, quan sát quý nhân, Lư Oanh đột nhiên nghiêng người, nắm lấy vạt áo của quý nhân ngửi ngửi, hài lòng gật đầu cười nhìn mọi người rồi nói: "Không tệ, không có mùi của người khác."
Lời này nàng vừa nói câu này, hai mắt quý nhân vẫn khép hờ liền mở ra. Trong ánh đèn dầu, ánh mắt hắn như phóng điện, lạnh lùng nhìn Lư Oanh một hồi, duỗi tay ôm nàng vào lòng.
Mà lúc này, người chủ thuyền rốt cuộc tỉnh táo lại, cười nói lớn: "Ha hả, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Các vị cứ tiếp tục đi, tiếp tụ!" Thế là tiếng múa hát lại bắt đầu rôm rả.
Sau khi Lư Oanh bị cánh tay mạnh mẽ của quý nhân kéo vào trong ngực, nàng dán vào lồng ngực của hắn. Lúc này, nàng nghe được thanh âm từ tính châm chọc của hắn, "Lá gan thật lớn!"
Lư Oanh tránh không thoát được, dứt khoát đơn giản nằm luôn trong lòng hắn, cọ cọ ở ngực hắn, miễn cưỡng đưa tay lấy ly rượu, khẽ nhấp một miếng, Lư Oanh cười vô tử nói: "Đây chẳng phải là ý của chủ công sao?"
Quý nhân cười lạnh, "Để ta làm tâm điểm chú ý trong mắt bọn chúng cũng là ý của ta?"
Lư Oanh thoải mái thừa nhận, nâng ly rượu lên môi hắn, trong mắt giễu cợt, "Ban ngày chủ công cố ý để Chấp Lục phân phó cho ta, nói ta có thể tùy hứng làm, hết thảy đều có ngài diễn trò cùng. Nếu đến Vũ Hán có thể tùy ý làm bậy, thì ở chỗ này tại sao lại không thể, hửm?"
Quý nhân rốt cục cúi đầu xuống.
Hắn yên lặng nhìn Lư Oanh, nhìn chằm chằm hồi lâu, hắn thầm than một tiếng, dán mặt lên mặt nàng, lẩm bẩm nói: "Lư thị, sao nàng có thể thông minh như vậy?"
Mỗi khi nàng ấy làm một điều gì đó đều có thể kiêu ngạo tùy hứng?
Tại sao nàng chắc chắn lần này hắn thật sự chiều theo ý nàng, chịu đựng để cho nàng ngang ngược càn rỡ?
Giờ phút này, quý nhân thậm chí cảm thấy cả đời này, e rằng không tìm được người hiểu rõ tâm tư của mình hơn Lư Oanh.
Thở dài một hơi, hắn cúi đầu uống cạn ly rượu trong tay Lư Oanh.
Khi cả hai đang âu yếm bên nhau, ở một góc khác cách chỗ hai người không xa, có vài người xì xào bàn tán: "Không biết có phải là người này không?"
"Tin tức từ Lạc Dương bị phong tỏa ngay, sau đó không có chút động tĩnh gì truyền đến."
Lúc này, một giọng nói khác nói: "Không cần tra xét, người ở phía trên sẽ không để cho các ngươi dễ dàng điều tra ra. Theo ta thấy, người này chính là Đặng Tứ lang đến từ Nam Dương. Nghe đồn Đặng tứ lang lớn lên tuấn tú, tính cách trầm ổn, cử chỉ phong thái tốt, bình thường không gần nữ sắc, cũng là thiếu gia nhà quan ... Người này mọi thứ đều khớp với mọi thông tin, nhất định là hắn ta."
Nghe vậy, mấy người khác thở phào nhẹ nhõm. Một người cao hứng nói: "Là nhà họ Đặng ở Nam Dương? Vậy thì không cần quá đề phòng."
Nhiều giọng nói cùng lúc thì thấm: "Hiểu rồi."
Từ trong tay Lư Oanh, đem rượu kia uống cạn sạch một hơi, quý nhân lộ ra vẻ mệt mỏi, cảm giác được động tác ôm mình của hắn lộ ra sự thoải mái lười biếng, Lư Oanh thầm nghĩ: Xem ra hắn gọi mình tới đã đạt được mục đích.
Nghĩ tới đây, nàng cũng không có ý để lộ biểu hiện của mình. Lập tức giãy dụa hai lần, Lư Oanh oán giận nói: "Chủ công, ngài ôm chặt quá."
Giọng nói của quý nhân nhàn nhạt từ trên đỉnh đầu nàng: "Gọi ta là Cương lang."
Pey: ỏoo *ngại ngùng-ing*
Nói đến đây, hắn cảnh cáo: "Đừng để ta phải nói đến lần thứ ba!"
Thấy Lư Oanh không có lên tiếng, giọng hắn mềm hơn, có chút dỗ dành, "Ngoan, gọi Cương lang cho ta nghe một chút?"
Lư Oanh bị hắn ôm một cái, hôn một chút, cũng không so đo cao thấp với hắn, cắn môi khẽ nói: "Cương lang."
"Ừ." Hắn hôn nhẹ lên trán nàng coi như phần thưởng.
Lư Oanh ngọ nguậy, thanh âm nho nhỏ nói: "Ở trước mặt mọi người, ta nên gọi ngài như thế nào?"
Thanh âm từ tính Cương lang mang theo nụ cười, "Cương lang cũng được, hay Khanh lang càng tốt hơn."
Khanh lang? Quá gần gũi rồi. Lư Oanh mặt dù da mặt có dày đến đâu, lúc này nàng cũng đỏ bừng.
Lư Oanh thật sự khó chịu một hồi, lại chật vật giằng co với hắn.
Lúc này, tiếng nhạc trong khoang thuyền đến gần, Cương lang biết Lư Oanh không quen liền để nàng tự do.
Lư Oanh đứng lên.
Nhìn thấy nàng đứng dậy, ánh mắt lại nhìn nàng lần nữa. Khi Lư Oanh quay đầu, chống lại ánh nhìn lão phú thương "chuột" kia, nàng đột nhiên giơ ngón trỏ và ngón giữa tay phải ra (Pey: say hi *cười bò*), cong hai ngón tay lại chĩa về phía lão ta làm động tác móc mắt, khiến cho lão trắng bệch ra, Lư Oanh nhếch môi cười lạnh một tiếng lúc này mới thản nhiên đi ra.
Đưa mắt nhìn theo Lư Oanh rời đi, Chấp Lục ngồi cách đó không xa lại gần Cương lang, gã nghiêng người sang một bên, trầm giọng nói: "Nếu nói Lư Văn không phải là thiếu gia nhà quan, sợ rằng chẳng có ai tin cả ... Chậc chậc, xem ương ngạnh kia, cử chỉ tao nhã, thờ ơ, quả thật rất tuyệt." Gã lại không nhịn được thở dài: "Thuộc hạ thật không biết Lư thị xuất thân thế nào, cái sự tự tin mà khoa trương ấy đến từ đâu?"
Cương lang lắc lắc ly rượu trong tay, không có trả lời.
*****
Lư Oanh lại một lần nữa đi xuống lầu một, đi ngang qua khoang của Nguyên thị có tiếng nói nhỏ, không khỏi bước tới.
Mới vừa tới gần, nàng liền nghe được Dương lang đang nói: "Nguyên nương, nàng hình như đã thay đổi."
Giọng của Nguyên thị vẫn nhỏ nhẹ, chỉ nghe nàng trả lời: "Phu quân thấy không thoải mái sao? Thϊếp cho gọi A Nguyệt tới."
Dương lang không trả lời, một lúc sau, hắn đột nhiên nói: "Nguyên nương, nàng thật sự thay đổi rồi ... Trước đây, ta có gì khó chịu, nàng thức cả đêm không ngủ chăm sóc, dù có người hầu hạ, nàng vẫn luôn canh chừng bên giường ta ..."
"... Nhưng kể từ hôm qua đến giờ, nàng chỉ xuất hiện trước mặt ta không quá hai lần, mỗi lần còn tới rồi lại đi vội vàng. Nàng biết rõ ta không thoải mái, cũng không quan tâm ta nữa ..."
Trong giọng nói của hắn lộ ra sự bất lực và bi thương, "Nguyên nương, hiện tại ta chỉ có nàng ..."
Qua hồi lâu, mới nghe Nguyên thị mở miệng, giọng của nàng vẫn từ tốn nhỏ nhẹ như cũ, không chút dao động nào, rất bình tĩnh và hững hờ, "Phu quân đã quên, cho tới bây giờ chàng vẫn không thích thϊếp lại gần chàng. Lần trước chàng cảm nhiễm phong hàn, tỉnh lại thấy thϊếp ở bên cạnh, chàng liền đập phá đồ. Còn có một lần chàng uống say, đem đẩy ta đến cạnh giường lớn tiếng nói, đời này kiếp này chàng chỉ thích một mình Trịnh thị, chàng làm thϊếp mất thể diện trước bao con mắt người khác. Chàng còn nói, chẳng qua chàng bị ép mới bất đắc dĩ lấy thϊếp làm thê, để cho thϊếp biết điều mà thoái lui."
Chỉ lặng lẽ trần thuật lại chuyện xưa, trong giọng nói Nguyên thị lộ rõ xa cách, "Phu quân trước kia luôn nói thϊếp không biết điều, không có thể diện, luôn quấn lấy chàng không buông ... Hiện tại, thϊếp đã suy nghĩ cẩn thận, cái người thiếu niên lang cõng thϊếp mấy canh giờ để đi tìm đại phu, đã sớm không còn tồn tại. Dương lang của bây giờ, không còn liên quan đến thϊếp nữa. Thật đấy, Dương lang, thϊếp đã suy nghĩ cẩn thận rằng thϊếp sẽ không dây dưa với chàng nữa."
Giọng nói vô cùng lãnh đạm, ai cũng có thể nghe ra được rằng nàng không có cảm tình hay phàn nàn gì với Dương lang, không còn tình yêu cũng không oán hận gì nữa. Nàng đã không đếm xỉa đến, xem hắn trở thành người xa lạ.
ღ Chương 146: Kế hoạch rời đi ღ
Edit: Băng Tâm, Thubn
Beta: Pey
Lúc này mới vừa vào xuân, ban đêm vẫn là có lúc tiết trời xuân se lạnh, khi Lư Oanh đi lên tầng hai thì mọi người đã ngồi vào các bàn trong khoang thuyền.
Có trăm người ở trong khoang lớn phía trước, cơ hồ chiếm cứ một nửa tầng hai. Bên trong chính là ngọn đèn dầu thông, cười nói thản nhiên. Ngay khi Lư Oanh đến gần, suýt nữa choáng váng với mùi rượu, mùi thịt và mùi thơm son phấn xông tới muốn ngất xỉu.
Nàng chậm rãi đi tới.
Bên ngoài còn có vài vị khách trên thuyền. Khi nhìn thấy Lư Oanh mặc hồng y thướt tha bước tới, họ không khỏi nhìn nàng thêm chút nữa.
Lư Oanh khi là nữ nhi chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt đẹp, nhưng nàng giả trang làm nam nhân, thì thật đúng là phong lưu không ai sánh được. Vì vậy, dù là một mỹ nam hay không, khi nhìn thấy nàng, cũng bỏ ra hai phần chú ý lên người nàng.
Trên thực tế, có thể trên đội tàu này, không giàu có thì cũng là tài phú ngất trời. Và hầu hết những người này chỉ quan tâm đến nam sắc và mỹ nữ.
Lư Oanh sẽ không để ý đến những ánh mắt của những người đó, trong khoang thuyền được trang trí sang trọng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa khoang ra.
Khi nàng đi vào, tất cả khách trong khoang đang uống rượu vui vẻ đều an tĩnh một hồi. Trong sự im lặng ấy, chỉ có một lão phú thương bụng phệ cực kỳ thở dài hướng về quý nhân nói: "Ta nói rằng Khởi Hương Lâu là thiên hạ vô song thì thế nào?" Lão càn rỡ chỉ về Lư Oanh mà nói tiếp: "Nếu có bản lĩnh chiêu nạp được tiểu lang quân như ngọc này vào, mới xứng là danh bất hư truyền."
Ý muốn nói là, muốn bắt Lư Oanh làm tiểu quan.
Lư Oanh liếc nhìn người nọ một cái, cong môi cười nhẹ một cái.
Nàng mặc một bộ hồng y, vốn đã đẹp trai kinh người rồi, nụ cười này lập tức khiến bao người ngẩn ngơ.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Lư Oanh phong độ đi về phía lão phú thương phát ngôn lỗ mãng kia.
Đi tới trước chỗ lão ta, Lư Oanh khẽ nghiêng người, theo động tác này của nàng, xương quai xanh tinh xảo dưới vạt áo lộ ra, khiến cho lão phú thương nuốt vài ngụm nước miếng.
Lư Oanh chống lại ánh mắt si mê của lão, đuôi lông mày nhướng lên, ưu nhã vươn tay và duỗi tay lên bàn, hâm nóng rượu.
Nhìn thấy nàng múc rượu kia châm, lão phú thương kia híp híp mắt luôn miệng nói: "Tiểu lang quân thích rượu của ta sao? Cứ dùng đi, cứ dùng đi ..."
Lời của hắn còn chưa nói hết, Lư Oanh nhưng đem rượu kia giơ lên trên đầu của lão, rồi sau đó, nghiêng xuống phía dưới!
Đồ uống nóng hổi ùng ục, trong nháy mắt, lão phú thương được tắm rửa sạch sẽ gương mặt.
Bốn phía im lặng.
Trong không gian yên tĩnh, Lư Oanh bình tĩnh đổ toàn bộ rượu lên đầu lão ta, sau đó nàng chậm rãi đi tới bên cạnh cầm lấy cây nến.
Cầm ngọn nến đi tới chỗ lão, Lư Oanh nghiêng người nhìn lão phì phò tức giận nhìn nàng, mà nàng tao nhã mặt lạnh mỉm cười nói: "Các hạ đã uống đủ rượu, có muốn thêm một mồi lửa không?"
Xôn xao.
Mọi người đồng thời hoàn tỉnh, còn lão phú thương bậc dậy chỉ tay vào mặt Lư Oanh, gắt gao quát: "Ngươi dám?" Thấy Lư Oanh vẫn cầm nến trong tay, lão sợ Lư Oanh liều mạnh ném lên người lão nên vội vàng lui xuống mấy bước, tiếp tục hét: "Ngươi ... Ngươi ..."
Tiếng hét của lão ta, làm một số lính canh lao đến bên lão. Cùng lúc đó, chủ thuyền cũng gấp gáp đứng lên, "Chờ đã!" Hắn quay sang nhìn Lư Oanh, "Tiểu lang quân này ..."
Tiếng động lớn náo ở bên trong, Lư Oanh nghiêng mắt nhìn cũng không nhìn những người này một cái, chỉ nghe nàng bật cười, xùy một cái và khinh thường: "Nhát như chuột!"
Sau đó thuận tay nén cây nến đã thổi tắt ra đằng sau, nàng sửa sang lại ống tay áo rộng của mình, không để ý đến lão "chuột" bụng phệ chảy mỡ đang run rẩy ở đằng kia, duyên dáng bước đến chỗ quý nhân. Từ trên cao nhìn xuống, quan sát quý nhân, Lư Oanh đột nhiên nghiêng người, nắm lấy vạt áo của quý nhân ngửi ngửi, hài lòng gật đầu cười nhìn mọi người rồi nói: "Không tệ, không có mùi của người khác."
Lời này nàng vừa nói câu này, hai mắt quý nhân vẫn khép hờ liền mở ra. Trong ánh đèn dầu, ánh mắt hắn như phóng điện, lạnh lùng nhìn Lư Oanh một hồi, duỗi tay ôm nàng vào lòng.
Mà lúc này, người chủ thuyền rốt cuộc tỉnh táo lại, cười nói lớn: "Ha hả, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Các vị cứ tiếp tục đi, tiếp tụ!" Thế là tiếng múa hát lại bắt đầu rôm rả.
Sau khi Lư Oanh bị cánh tay mạnh mẽ của quý nhân kéo vào trong ngực, nàng dán vào lồng ngực của hắn. Lúc này, nàng nghe được thanh âm từ tính châm chọc của hắn, "Lá gan thật lớn!"
Lư Oanh tránh không thoát được, dứt khoát đơn giản nằm luôn trong lòng hắn, cọ cọ ở ngực hắn, miễn cưỡng đưa tay lấy ly rượu, khẽ nhấp một miếng, Lư Oanh cười vô tử nói: "Đây chẳng phải là ý của chủ công sao?"
Quý nhân cười lạnh, "Để ta làm tâm điểm chú ý trong mắt bọn chúng cũng là ý của ta?"
Lư Oanh thoải mái thừa nhận, nâng ly rượu lên môi hắn, trong mắt giễu cợt, "Ban ngày chủ công cố ý để Chấp Lục phân phó cho ta, nói ta có thể tùy hứng làm, hết thảy đều có ngài diễn trò cùng. Nếu đến Vũ Hán có thể tùy ý làm bậy, thì ở chỗ này tại sao lại không thể, hửm?"
Quý nhân rốt cục cúi đầu xuống.
Hắn yên lặng nhìn Lư Oanh, nhìn chằm chằm hồi lâu, hắn thầm than một tiếng, dán mặt lên mặt nàng, lẩm bẩm nói: "Lư thị, sao nàng có thể thông minh như vậy?"
Mỗi khi nàng ấy làm một điều gì đó đều có thể kiêu ngạo tùy hứng?
Tại sao nàng chắc chắn lần này hắn thật sự chiều theo ý nàng, chịu đựng để cho nàng ngang ngược càn rỡ?
Giờ phút này, quý nhân thậm chí cảm thấy cả đời này, e rằng không tìm được người hiểu rõ tâm tư của mình hơn Lư Oanh.
Thở dài một hơi, hắn cúi đầu uống cạn ly rượu trong tay Lư Oanh.
Khi cả hai đang âu yếm bên nhau, ở một góc khác cách chỗ hai người không xa, có vài người xì xào bàn tán: "Không biết có phải là người này không?"
"Tin tức từ Lạc Dương bị phong tỏa ngay, sau đó không có chút động tĩnh gì truyền đến."
Lúc này, một giọng nói khác nói: "Không cần tra xét, người ở phía trên sẽ không để cho các ngươi dễ dàng điều tra ra. Theo ta thấy, người này chính là Đặng Tứ lang đến từ Nam Dương. Nghe đồn Đặng tứ lang lớn lên tuấn tú, tính cách trầm ổn, cử chỉ phong thái tốt, bình thường không gần nữ sắc, cũng là thiếu gia nhà quan ... Người này mọi thứ đều khớp với mọi thông tin, nhất định là hắn ta."
Nghe vậy, mấy người khác thở phào nhẹ nhõm. Một người cao hứng nói: "Là nhà họ Đặng ở Nam Dương? Vậy thì không cần quá đề phòng."
Nhiều giọng nói cùng lúc thì thấm: "Hiểu rồi."
Từ trong tay Lư Oanh, đem rượu kia uống cạn sạch một hơi, quý nhân lộ ra vẻ mệt mỏi, cảm giác được động tác ôm mình của hắn lộ ra sự thoải mái lười biếng, Lư Oanh thầm nghĩ: Xem ra hắn gọi mình tới đã đạt được mục đích.
Nghĩ tới đây, nàng cũng không có ý để lộ biểu hiện của mình. Lập tức giãy dụa hai lần, Lư Oanh oán giận nói: "Chủ công, ngài ôm chặt quá."
Giọng nói của quý nhân nhàn nhạt từ trên đỉnh đầu nàng: "Gọi ta là Cương lang."
Pey: ỏoo *ngại ngùng-ing*
Nói đến đây, hắn cảnh cáo: "Đừng để ta phải nói đến lần thứ ba!"
Thấy Lư Oanh không có lên tiếng, giọng hắn mềm hơn, có chút dỗ dành, "Ngoan, gọi Cương lang cho ta nghe một chút?"
Lư Oanh bị hắn ôm một cái, hôn một chút, cũng không so đo cao thấp với hắn, cắn môi khẽ nói: "Cương lang."
"Ừ." Hắn hôn nhẹ lên trán nàng coi như phần thưởng.
Lư Oanh ngọ nguậy, thanh âm nho nhỏ nói: "Ở trước mặt mọi người, ta nên gọi ngài như thế nào?"
Thanh âm từ tính Cương lang mang theo nụ cười, "Cương lang cũng được, hay Khanh lang càng tốt hơn."
Khanh lang? Quá gần gũi rồi. Lư Oanh mặt dù da mặt có dày đến đâu, lúc này nàng cũng đỏ bừng.
Lư Oanh thật sự khó chịu một hồi, lại chật vật giằng co với hắn.
Lúc này, tiếng nhạc trong khoang thuyền đến gần, Cương lang biết Lư Oanh không quen liền để nàng tự do.
Lư Oanh đứng lên.
Nhìn thấy nàng đứng dậy, ánh mắt lại nhìn nàng lần nữa. Khi Lư Oanh quay đầu, chống lại ánh nhìn lão phú thương "chuột" kia, nàng đột nhiên giơ ngón trỏ và ngón giữa tay phải ra (Pey: say hi *cười bò*), cong hai ngón tay lại chĩa về phía lão ta làm động tác móc mắt, khiến cho lão trắng bệch ra, Lư Oanh nhếch môi cười lạnh một tiếng lúc này mới thản nhiên đi ra.
Đưa mắt nhìn theo Lư Oanh rời đi, Chấp Lục ngồi cách đó không xa lại gần Cương lang, gã nghiêng người sang một bên, trầm giọng nói: "Nếu nói Lư Văn không phải là thiếu gia nhà quan, sợ rằng chẳng có ai tin cả ... Chậc chậc, xem ương ngạnh kia, cử chỉ tao nhã, thờ ơ, quả thật rất tuyệt." Gã lại không nhịn được thở dài: "Thuộc hạ thật không biết Lư thị xuất thân thế nào, cái sự tự tin mà khoa trương ấy đến từ đâu?"
Cương lang lắc lắc ly rượu trong tay, không có trả lời.
*****
Lư Oanh lại một lần nữa đi xuống lầu một, đi ngang qua khoang của Nguyên thị có tiếng nói nhỏ, không khỏi bước tới.
Mới vừa tới gần, nàng liền nghe được Dương lang đang nói: "Nguyên nương, nàng hình như đã thay đổi."
Giọng của Nguyên thị vẫn nhỏ nhẹ, chỉ nghe nàng trả lời: "Phu quân thấy không thoải mái sao? Thϊếp cho gọi A Nguyệt tới."
Dương lang không trả lời, một lúc sau, hắn đột nhiên nói: "Nguyên nương, nàng thật sự thay đổi rồi ... Trước đây, ta có gì khó chịu, nàng thức cả đêm không ngủ chăm sóc, dù có người hầu hạ, nàng vẫn luôn canh chừng bên giường ta ..."
"... Nhưng kể từ hôm qua đến giờ, nàng chỉ xuất hiện trước mặt ta không quá hai lần, mỗi lần còn tới rồi lại đi vội vàng. Nàng biết rõ ta không thoải mái, cũng không quan tâm ta nữa ..."
Trong giọng nói của hắn lộ ra sự bất lực và bi thương, "Nguyên nương, hiện tại ta chỉ có nàng ..."
Qua hồi lâu, mới nghe Nguyên thị mở miệng, giọng của nàng vẫn từ tốn nhỏ nhẹ như cũ, không chút dao động nào, rất bình tĩnh và hững hờ, "Phu quân đã quên, cho tới bây giờ chàng vẫn không thích thϊếp lại gần chàng. Lần trước chàng cảm nhiễm phong hàn, tỉnh lại thấy thϊếp ở bên cạnh, chàng liền đập phá đồ. Còn có một lần chàng uống say, đem đẩy ta đến cạnh giường lớn tiếng nói, đời này kiếp này chàng chỉ thích một mình Trịnh thị, chàng làm thϊếp mất thể diện trước bao con mắt người khác. Chàng còn nói, chẳng qua chàng bị ép mới bất đắc dĩ lấy thϊếp làm thê, để cho thϊếp biết điều mà thoái lui."
Chỉ lặng lẽ trần thuật lại chuyện xưa, trong giọng nói Nguyên thị lộ rõ xa cách, "Phu quân trước kia luôn nói thϊếp không biết điều, không có thể diện, luôn quấn lấy chàng không buông ... Hiện tại, thϊếp đã suy nghĩ cẩn thận, cái người thiếu niên lang cõng thϊếp mấy canh giờ để đi tìm đại phu, đã sớm không còn tồn tại. Dương lang của bây giờ, không còn liên quan đến thϊếp nữa. Thật đấy, Dương lang, thϊếp đã suy nghĩ cẩn thận rằng thϊếp sẽ không dây dưa với chàng nữa."
Giọng nói vô cùng lãnh đạm, ai cũng có thể nghe ra được rằng nàng không có cảm tình hay phàn nàn gì với Dương lang, không còn tình yêu cũng không oán hận gì nữa. Nàng đã không đếm xỉa đến, xem hắn trở thành người xa lạ.
ღ Chương 146: Kế hoạch rời đi ღ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.