Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 97: Đóng kịch

Lâm Gia Thành

11/09/2022

Chương 97: Đóng kịch ღ

Edit: Dạ Tuyết

Beta: Pey, hanhmyu

Vương Thượng im lặng một hồi rồi nói, "Ta sẽ đàn." Hắn nhìn về phía tỳ nữ, gật đầu, "Mang đàn qua đây."

"Dạ."

Trong chốc lát, tỳ nữ ôm đàn đến, cung kính dâng lên cho hắn.

Vừa lên dây xong, Vương Thượng liền nghiêng đầu hỏi, "Nàng muốn ta đàn khúc gì?"

Dưới ánh trăng, gương mặt hắn như phảng phất tia sáng ấm áp, ánh mắt sâu hun hút, tóc đen mềm mại rủ qua vai khẽ lay động, trong giây lát, A Đề cảm thấy lồng ngực mình như bị co rút, căng thẳng cả người.

Lư Oanh không nhìn thấy vẻ mặt bất thường của A Đề, nàng cười nhẹ rồi nói, "Là khúc Phượng cầu hoàng*".

*Phượng cầu hoàng: Khúc nhạc nổi tiếng của Tư Mã Tương Như

Nàng vừa thốt ra lời, mọi người ngay lập tức quay đầu lại nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.

Vương Thượng nhíu mày, "Nàng vừa nói gì?" Hắn vừa mở miệng, Văn Khánh ngồi ở một bên chợt cảm thấy cổ họng khô rát.

Lư Oanh không trả lời Vương Thượng. Nàng hắng giọng một cái rồi bắt đầu ngân nga, tiếng hát trong trẻo, tao nhã vô vàn, "Lâm Cùng* có vị tài nữ họ Trác tên Văn Quân, chân mày nàng như núi thẳm non xa, khuôn mặt đẹp rạng ngời tựa đóa phù dung, làn da mềm mại, tài trí hơn người..." Giọng Lư Oanh lúc thì ung dung như nước hồ xuân, lúc lại uyển chuyển tựa những làn sóng mặt hồ.

*Lâm Cùng: tên cũ thời Tây Hán, nay thuộc Cung Lai, Tứ Xuyên, Trung Quốc.phuong-nguyet-vo-bien-97-0

(Hình trên là Cung Lai và cách Thành Đô rất xa ...)phuong-nguyet-vo-bien-97-1

(Còn đây là Thành Đô trên bản đồ của Tứ Xuyên)phuong-nguyet-vo-bien-97-2

(Phần tô đỏ là Tứ Xuyên)

Chuyện xưa của Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân lưu truyền từ bao đời nay, có ai mà không biết đến, cho tới thời bấy giờ vẫn còn là một truyền thuyết. Thế nhưng, rất ít người đem chuyện của họ ra ngâm tụng ca xướng, bởi người ta cho rằng nó quá phóng đãng và trái với đạo lý.

Mọi người không nghĩ đến việc Lư Oanh sẽ nói ra 'Phượng cầu hoàng'. Nàng căn bản không phải dùng nó để bày tỏ tình ý với một ai, mà chỉ hát lại một đoạn truyền thuyết đã qua. Vì thế, bọn họ chợt mềm lòng, nhất thời cảm thấy rất có hứng thú.

Nàng ngân nga một tình yêu đã cũ, giọng hát mượt mà như dòng suối đương chảy. Ngay lúc đó, mười ngón tay của Vương Thượng phất qua một cái. Tiếng đàn du dương vang vọng. Đàn hát hòa ca, kể lại chuyện của một mỹ nhân trong truyền thuyết với sự tinh tế hoàn mỹ.

Lư Oanh ngạo mạn ngồi đó, mặt nàng trầm đi, giọng hát vẫn ngân vang, "Thành Đô có người con trai tên Tư Mã Tương Như, trẻ tuổi thích đàn, ngẫu nhiên đến nhà Huyện lệnh, biết Văn Quân vừa góa chồng, lại mỹ mạo vô song, tài hoa hơn người, liền tấu khúc Phượng cầu hoàng để bày tỏ lòng mình."

Nàng ngân nga đến đây, tiếng đàn cũng vừa chuyển sang tiết tấu của khúc nhạc Phượng cầu hoàng.

Khúc nhạc này, quả thực không hợp để người ta nghe. Nó quá triền miên, phóng đãng, không phải là thứ mà một người quân tử thưởng thức.

Đám con cháu thế gia giàu sang đang ngồi ở đây, hầu hết là những thiếu niên đang trong độ tuổi thanh xuân, nhất thời chìm trong mộng ảo, trở nên đồng cảm với khát vọng có được mỹ nhân tuyệt sắc đa tài của Tư Mã Tương Như. Cũng vì thế, không biết đã bao nhiêu lần, khúc nhạc 'Phượng cầu hoàng' được Vương Thượng gảy trong đêm.

"Phượng hề, phượng hề quy cố hương,

Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,

Thời vị ngộ hề vô sở tương,

Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.

Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,

Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.

Hà duyên giao cảnh vi uyên ương

Tương hiệt cương hề cộng cao tường."

*Dịch:

"Chim Phượng, chim Phượng về cố hương,

Lên trời xuống bể tìm chim Hoàng

Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.

Hôm nay bước đến chốn thênh thang.



Có cô gái đẹp ở đài trang,

Nhà gần người xa não tâm tràng.

Ước gì giao kết đôi uyên ương,

Bay lượn cùng nhau thỏa mọi đường."

Tiếng đàn đang ngân vang, Lư Oanh ngắt một lá trúc đặt lên môi, thổi một điệu nhạc hòa cùng.

Tiếng đàn trong trẻo, du dương, hòa cùng sáo trúc triền miên, sâu lắng. Trong khoảnh khắc đó, mọi người dường như nhìn thấy một đôi nhân trung long phượng ở trước mắt mình bay lượn trong mây, khi thì giao hòa cùng nhau trong ánh sáng, lúc lại sóng vai vỗ cánh, có khi vút bay một cái lên chín tầng mây. Tất cả như muốn mở ra một thế giới tiêu dao, vui vẻ vô ngần chốn dân gian...

Mọi người vì thế mà si mê khúc hát.

Thậm chí, phía bên nhà họ Trần cũng chăm chú lắng nghe.

Trên thế gian này, những khúc nhạc khiến người ta kinh hỷ không hiếm. Có điều, nhạc công đa phần được nuôi ở nhà hoàng thất quý tộc, người được dịp thấy họ không nhiều, mà dù có cơ duyên nghe một khúc nhạc của họ, cũng thấy tiếng đàn không có linh khí.

Vương Thượng và Lư Oanh tài mạo song tuyệt, tiếng nhạc trong veo, câu chuyện họ kể càng tinh tế. Không những hai người có tài nghệ hơn người mà tình cảm dành cho khúc đàn cũng vô cùng sâu sắc, có thể thấy được sự triền miên, tương tư, uyển chuyển.

Một khúc ca "Phượng cầu hoàng" dần đến những âm cuối cùng, tựa như sắp tan biến vào bóng đêm hư không. Ngay lúc đó, Lư Oanh thổi lá trúc cao giọng. Một hồi đàn nhạc bi thương phảng phất ánh sáng của sự hồi sinh.

Vương Thượng ngẩn người ra. Cầm nghệ của hắn rất cao, liền nhanh chóng đàn họa theo nàng.

Ngay khi tiếng đàn của Vương Thượng chuyển sang âm thanh bi thương, Lư Oanh bỏ lá ra khỏi môi, ngâm nga, "Núi thẳm non xa, lòng người dễ đổi. Lời thề còn đó, lòng chàng ở đâu?"

Nàng hát vài câu, rồi lại đặt lá trúc lên môi, thổi bài ca "Bạch đầu ngâm" của Trác Văn Quân.

"Thϊếp là nữ tử si tình, đương lúc thanh xuân tuổi trẻ, dung mạo như hoa, lại gả cho kẻ hai bàn tay trắng là chàng.

Thϊếp từ bỏ cuộc sống giàu sang phú quý, vì chàng mà bán rượu, để chàng học hành.

Thϊếp chịu đựng người đời chỉ trích, người thân bỏ rơi, phỉ báng.

Trong lòng thϊếp chỉ có duy nhất một mình chàng.

Mà còn chàng thì sao chứ? Chàng chạm tay vào phú quý, qua được vài ngày vui sướng, liền muốn bỏ thϊếp, cưới thê nạp thϊếp.

Tình ái cạnh hương thơm, Lăng Tố có năm màu, đàn vẫn còn nơi đó, mà âm đã đổi thay! Nước Cẩm có uyên, cung Hán có gỗ, vật kia là mới, than thở đời người, ngu muội phóng túng vẫn không tỉnh ngộ! Nay tình đã đứt, gương kia đã vỡ, sương mai đã cạn, hương thơm đã tàn, tóc đã bạc phơ, thương đau ly biệt, cố gắng chi đừng nhớ thϊếp, nước Cẩm lang thang, cùng chàng ly biệt!"

Tiếng đàn từ thê lương chuyển sang hờ hững, bất thình lình trở nên đoạn tuyệt một cách quyết đoán.

Trác Văn Quân là nữ tử có sự kiêu hãnh lớn vô cùng. Tư Mã Tương Như thay lòng, nàng nhất quyết rời đi, còn nói rằng, "Văn quân hữu lưỡng ý, cố lai tương quyết tuyệt!"*

*Biết lòng chàng hai ý, thϊếp đành đoạn tình này.

Lư Oanh đứng giữa cơn gió mùa thu, khóe mắt vô lệ đã rưng rưng. Tiếng sáo trên môi đột ngột dừng lại, kéo nàng khỏi cơn mộng ảo cùng với ước vọng của bao thiếu nữ từ nghìn năm nay: "Nguyện lòng người chỉ một, bạc đầu chẳng rời xa."

A Đề, Tiêu Yến và mấy tiểu thư nhà khác khóc như mưa. Mấy tỳ nữ trốn trong góc khuất cũng vậy, lệ rơi đầy trên gò má.

Giữa những tiếng khóc nghẹn ngào, Lư Oanh bỏ lá trúc khỏi môi. Nàng hạ mi mắt, khẽ chạm phiến lá mỏng manh, tiếp tục ngân nga trong tiếng đàn của Vương Thượng...

"Chợt hối hả tháng ba hoa đào theo nước trôi,

Tháng hai gió gảy tiếng rã rời.

Ôi chàng, chàng ơi!

Nguyện cho ngày sau được một kiếp,

Chàng thành nhi nữ để thiếp làm phận trai." *

*Trích đoạn gần cuối bài thơ Bạch Đầu Ngâm

Tiếng đàn của Vương Thượng từ từ ngừng lại.

Lúc này, dù là công tử hay tiểu thư, đều đã bị đắm chìm vào khung cảnh của đàn sáo ngân nga.

Thời bấy giờ, người ta chưa có hình thức cùng nhau diễn xướng như thế. Mà hai người kia lại có thể cùng lúc phối hợp, kể lại câu chuyện xưa một cách sâu sắc nhất.

Có thể nói, Lư Oanh đã tạo nên một trào lưu mới. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà mọi người tựa như đã say đắm. Giữa lúc ấy, nàng quay đầu lại, nhìn Triệu công tử đang miên man suy nghĩ.



Cảm thấy có người nhìn mình chăm chú, Triệu công tử ngẩng đầu lên, nhìn lại nàng một cách khó hiểu.

Đối mặt với hắn, Lư Oanh cười một tiếng rồi lạnh lùng nói, "Triệu công tử, nghe nói lúc ban đầu ngươi cùng thê tử đã từng tình thâm nghĩa trọng, vô cùng ái ân?"

Nàng vừa dứt lại, sắc mặt của hắn liền tái đi, bất chợt trở nên bối rối.

Lư Oanh liếc nhìn hắn và Tiền cô nương ngồi không xa ở phía sau lưng hắn, nhếch môi một cái rồi thở dài lạnh nhạt, "Đáng tiếc thay. Thế gian này, tốt nhất đừng bao giờ tin vào lời thề của nam nhân. Ngươi và thê tử thành thân còn chưa đến một năm mà phải không? Một năm. Chỉ trong một năm, mà ngươi đã khiến nàng ấy chịu bao nỗi khổ, thê lương cùng oán hận biết chừng nào!"

Triệu Đại lang lúng túng, "Ta chỉ... ta chỉ vui vẻ một chút... Nàng ấy sẽ không để ý."

Hắn vốn nghĩ là như vậy, nhưng bây giờ, hắn lại không chắc chắn, nhất là sau khi nghe một đoạn sau của khúc "Bạch đầu ngâm" kia, hắn chợt nhớ đến thê tử hiền lành. Lúc mẫu thân bắt hắn nạp thϊếp, trong mắt nàng hình như hiện lên sự bi thương.

... Nàng chưa hề than thở với mình, cũng không có nói cái gì, nhưng nàng có để bụng không?

... Nàng ở trước mặt mình luôn là bộ dáng vâng lời nhu thuận, nhưng lòng nàng có thương tâm, có tuyệt vọng hay không?

... Nếu nàng bị tổn thương, liệu nàng ấy có rời bỏ mình không? Nàng sẽ có giống như Trác Văn Quân? Rồi sau đó, nàng như nàng ta, nói rằng, 'Văn quân hữu lưỡng ý, cố lai tương quyết tuyệt' không?

Bất thình lình, trong lòng Triệu công tử vô cùng rối loạn.

Hắn và thê tử là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Ước mơ lớn nhất của hắn là được nhìn nàng một cái từ xa. Ngày thành thân đó, hắn như chìm trong giấc mộng say mê.

Đêm động phòng hoa chúc, hắn ôm thê tử vào lòng. Lúc đó hắn đã nghĩ, có nàng là hắn đã có tất cả. Hắn biết, hắn rất vui, vì có nàng. Hắn vui mừng kịch liệt là vì nàng.

Chỉ là...

Sống cùng nàng một thời gian, hắn cho rằng, nàng đã gả cho hắn thì cả đời này cũng sẽ không bao giờ rời khỏi hắn. Hắn luôn nghĩ, dù hắn làm gì đi nữa, nàng cũng sẽ dịu dàng đối xử với hắn, vì nàng rất yêu hắn.

Để rồi...

Hắn thấy nam nhân nạp thϊếp là chuyện bình thường. Hắn chỉ chơi đùa một chút thôi, chỉ cần không ảnh hưởng đến địa vị của nàng, nàng sẽ không để ý.

Nhưng bây giờ hắn nghĩ lại, nàng có để ý hay không?

Giờ khắc này, Triệu công tử vô cùng hoảng hốt, hắn không cách nào xác định được, sắc mặt hắn trắng xanh liên tục. Đối với đám Vương Thượng và cả nhà họ Trần mà nói, Lư Oanh hôm nay diễn kịch quá xuất sắc. Chuyện hôm nay quả thực để lại dư vị cho bọn họ.

Có điều, mấy lời chỉ trích Triệu công tử này nàng cảm thấy vô cùng dư thừa, cái nàng muốn là cần dạy dỗ hắn cái đạo phu thê.

Dĩ nhiên, dù nàng có can thiệp ít hay nhiều, cũng không liên quan tới đám người kia.

A Đề cùng mấy tiểu thư nhất loạt nhìn về phía Lư Oanh. Giờ phút này, các nàng mới phát hiện bản thân mình vô cùng yêu thích cô nương sa cơ thất thế kia, dù rằng nàng ấy so về thân phận với các nàng cách xa một trời một vực.

Hồi lâu, A Đề lặng lẽ tiến lại gần, cầm lấy tay áo của Lư Oanh, khóe mắt ngấn lệ nhìn nàng mà nói, "A Oanh, ngươi thật tốt. Ta vốn muốn nói mấy lời này, nhưng không biết phải nói sao cho phải. Ngươi, ngươi thật sự rất tốt với chúng ta."

Tiêu Yến ở bên cạnh cũng phụ họa theo, "Phải đó, A Oanh đối với mọi người vô cùng tốt."

Tiền cô nương cảm thấy không yên khi đám người cứ líu ra líu ríu không ngừng. Đôi mắt nàng ta trông chờ nhìn về phía Triệu công tử. Thấy sắc mặt hắn hoảng hốt, không thèm liếc nhìn mình một cái liền quay sang đệ đệ, trầm giọng hỏi, "Đệ xem, ả ta có ý gì đây?"

Đệ đệ ả ngẩng đầu lên, hắn liếc Triệu công tử một cái rồi nhìn tỷ tỷ, đột nhiên nói, "Có phải tỷ đã đắc tội Lư cô nương kia không?"

Thấy ánh mắt của tỷ tỷ bất an, hắn vội nói, "Tỷ à, đệ thấy Triệu công tử sẽ không cần tỷ nữa đâu." Triệu công tử vốn đối với tỷ tỷ mình có hơi để tâm, nhưng căn bản chỉ là đùa giỡn qua đường. Nam nhân thỉnh thoảng cao hứng, tìm nữ nhân cũng chỉ để chơi vui vẻ thôi, nói gì tới yêu thích.

Hắn thương tỷ tỷ của mình, thấy tỷ tỷ bị xúc động quá độ, lại thêm Lư thị kia nhắc nhở, sợ là chịu không nổi nữa.

Tỷ tỷ đáng thương, khó khăn lắm mới bám lấy được một kẻ nhà thuộc hàng thế gia, còn đang mừng rỡ, nào ngờ trở thành một giấc mộng xuân.

Mộng xuân thì cũng thôi, chỉ là tỷ tỷ và Triệu công tử từng tiếp xúc, sợ rằng truyền ra ngoài, danh tiếng sẽ không tốt.

Trong chốc lát, Tiền cô nương cũng hiểu được mọi chuyện, sắc mặt nàng trắng bệch, không tự chủ được liền đi lại gần Triệu công tử, cúi đầu một cái, ủy khuất kêu lên, "Triệu đại ca? Triệu đại ca?"

Hết phần I

HÁN DƯƠNG

24/07/2018 ~ 08/09/2018

*****

Ngày up: 08/09/2018 04:29 PM

Lảm nhảm: ầy vậy là đã hết phần I: Hán Dương rồi mọi người, Lư Oanh quả thật đi đâu cũng giày xéo con tim trai mới lớn -_-

Từ chương 98 là kể về cuộc sống ở Thành Đô của hai chị em nhà Lư này. Thật ra đến chương 1xx mấy thôi, mỗ cũng chưa coi qua convert bộ này, vừa dịch vừa xem nó cũng có ý vị riêng =)) nhưng nhà Đạm Tình Cư đã làm tới chương 117 rồi nên không có gì là bí mật với mọi người cả, vài trận đấu khẩu, đấu âm mưu đọ mỹ kế của Lư Oanh 'gian xảo' với các thế gia. Mọi người chờ xem nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Nguyệt Vô Biên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook