Chương 76: Gian xảo
Lâm Gia Thành
10/09/2022
Lư Oanh gặp lại quý nhân, vẫn tại Di viên như trước, vẫn là đình cũ.
Trời lất phất mưa, tóc nàng bị ướt, từng sợi tóc bết lại trên gò má. Lư Oanh đi thẳng đến bên đình, bùn bắn lên tung tóe trên giầy của nàng.
Ngồi ở giữa đình, quý nhân thấy nàng liền đưa mắt nhìn về phía sau, vung tay một cái rồi lười biếng nói: "Đưa nàng ấy vào trong, thay đổi y phục cho nàng ấy rồi ra đây."
"Vâng."
Trong chốc lát, Lư Oanh đã quay trở lại. Vẫn là bộ áo đỏ như lần trước, nhưng lần này là y phục của nam nhân. Đầu tóc nàng ướt đẫm nên nàng chỉ rửa mặt chải sơ rồi xõa ra.
Áo quần vô cùng vừa vặn như thể hoàn toàn dựa theo vóc người Lư Oanh mà làm ra. Nghĩ đến điểm này, môi nàng hơi mím chặt.
Ngồi trên giường, quý nhân hơi rướn người lên, mỉm cười nhìn Lư Oanh đang tiến dần đến.
Lư Oanh mặc y phục màu đỏ quả là mị lực mê người. Tóc đen như mực xõa trên vai, chân mày điềm tĩnh làm tăng thêm vài phần tự nhiên. Người thiếu nữ này có nét đẹp vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ. Giày đen phối cùng áo đỏ càng làm cho nàng mang vẻ tiêu sái đẹp đẽ.
Đây là sắc đẹp khiến người ta có cảm giác muốn chinh phục vô cùng.
Lư Oanh ngồi xuống ghế. Đôi hàng mi rũ xuống, nàng rót cho mình một ly rượu, tự uống một hớp. Sau đó, nàng quay đầu, đưa mắt nhìn về phía quý nhân, khóe miệng khẽ cười rồi nâng ly rượu lên, hướng hắn trầm giọng, "Đa tạ."
Quý nhân không nói gì, hắn chỉ mỉm cười rồi lười biếng nhìn Lư Oanh.
Nàng có cảm giác hắn đang nhìn mình chăm chú liền nhíu mày. Ly rượu trong tay khẽ lắc, tạo thành những vòng nước xoáy tròn.
Lư Oanh bây giờ gương mặt không còn giữ vẻ bình tĩnh như lúc trước.
Lúc đầu nàng có lộ ra chút bướng bỉnh, nhưng vào giờ phút này, cảm thấy trong mắt quý nhân đầy lãnh ý, vì vậy, nàng không dám tùy hứng hơn nữa.
Đây là sự cảnh giác trong vô thức. Về tình về lý, quý nhân sẽ không để mặc nàng ngang ngược mà làm ngơ, nếu cứ để nàng như vậy thì thực sự không hợp với đạo lý.
Lư Oanh hạ ánh mắt xuống, hàng lông mi dày rậm cong vút cùng khuôn mặt xinh đẹp của nàng tạo nên một vẻ yếu ớt.
Phải rồi, nàng còn chưa cập kê đã phải gánh trên vai gánh nặng gia đình. Dù cho bề ngoài nàng tỏ ra kiên cường nhưng trong lòng lại vô cùng mềm yếu. Điều này cũng bình thường thôi.
Quý nhân cúi xuống, cười một tiếng. "Lư thị à."
Lư Oanh không trả lời, ngước mắt lên nhìn hắn. Áo đỏ giày đen, đôi mắt nàng đen thăm thẳm, làn da trắng nõn nà. Nàng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Quý nhân huơ huơ chung rượu trong tay, chầm chậm nói. "Ta nghe nói nàng rất bất mãn với ta. Mới vừa rồi trông nàng rất giận dữ. Bây giờ ở trước mặt ta, nàng nói ta nghe một chút được không?"
Nói ra, để hắn tiện đường tính sổ với nàng sao?
Lư Oanh mấp máy môi. Nàng ngước đôi mắt đen thăm thẳm nhìn hắn. Hôm nay sao nàng lại yếu ớt đến như vậy, trong mắt nàng đã sóng sánh nước rồi.
Áo đỏ rực màu lửa, khí chất lãnh đạm, đường đường là một "mỹ thiếu niên" vô cùng tự tin, sao bây giờ trước mặt quý nhân lại lộ ra vẻ mặt này?
Mọi người đều hướng mắt nhìn về phía bên này. Thậm chí nam tử đã đưa Lư Oanh đến đây cũng trừng mắt. Hắn lần đầu tiên thấy Lư Oanh coi trời bằng vung kia thì ra cũng có lúc khiến người ta mềm lòng.
Quý nhân đặt ly rượu xuống, vỗ vỗ trán. Dù nàng đối với hắn thế nào, hắn cũng không tức giận mà?
Bất đắc dĩ, quý nhân đành thở dài một hơi.
Nghe tiếng thở dài của hắn, hai mắt Lư Oanh khép hờ lại, mơ hồ che kín ánh nhìn nơi đáy mắt.
Nàng rót rượu, uống sạch một ngụm. Đột nhiên, nàng đứng lên, hướng về phía quý nhân hành lễ: "Cáo từ." Âm thanh có hơi khàn, tựa hồ là muốn che giấu cảm xúc. Nói ra hai chữ này, Lư Oanh vừa dùng sự mạnh mẽ khống chế được bản tính yếu đuối của mình, rồi xoay người rời đi.
Nàng không chờ lệnh của quý nhân, lại cứ thế vội vã rời đi. Vì đi vội nên nhìn nàng có vẻ như đã lao tâm lao lực quá độ. Mọi người hơi do dự, nhưng rồi cũng để nàng như con thỏ nhỏ bỏ ra ngoài.
Nhìn thân ảnh Lư Oanh rời đi trong vội vã, quý nhân thở dài rồi nói: "Nàng quá kiêu ngạo, vì muốn giữ thể diện, trong mắt chỉ dám ngân ngấn dòng lệ."
Hai thị vệ đứng phía sau nhìn nhau, người đứng ở bên trái hỏi: "Ý của chủ nhân là sao ạ?"
Quý nhân không trả lời, nhàn nhã đứng lên.
Ý của hắn? Ý của hắn chính là Lư Oanh ở trước mặt quá đỗi tự nhiên đi. Muốn ngang ngược liền ngang ngược, không ngang ngược được thì lấy nước mắt ra dọa hắn.
Lư Oanh mặc áo đỏ trên người quả thực quá chói mắt. May mắn là trước khi ra ngoài nàng có đem theo một ít tiền. Nàng thuê một chiếc xe lừa đưa về nhà, vừa tới ngõ nhỏ, Lư Oanh liền bước đi thật nhanh.
Đúng lúc, sau lưng nàng truyền đến một giọng nói, "Lư Vân?"
Âm thanh thật quen, nàng quay người lại. Hắn đang nhìn bộ áo đỏ nàng mặc trên người, trừng lớn mắt vì quá bất ngờ. Hắn là Vương Thượng.
Âm Triệt đi rồi, sao hắn còn ở đây?
Vương Thượng chưa từng thấy Lư Oanh trong bộ dạng như vậy. Hắn có cảm giác bị nghẹn, cổ họng đánh ực một cái. Hắn định thần lại, chào nàng. "A Vân, mấy ngày rồi không gặp đệ."
Bất quá lúc này, Lư Oanh không có tâm trạng nói chuyện cùng hắn. Giọng nói nàng hơi khàn, thốt ra: "Vương lang quân, thân thể ta không được khỏe, xin cáo lui trước."
Dứt lời, nàng xoay người rời đi. Vương Thượng vẫn cứ đứng đó nhìn ngơ ngẩn, mãi cho đến khi thân ảnh nàng biến mất sau cánh cửa.
Vừa bước vào phòng, Lư Oanh liền thở ra một hơi dài. Nàng dùng nước nóng rửa mặt rồi lấy khăn lau nhẹ, trong lòng thầm nghĩ, càng ngày càng khó ứng phó rồi...
Lau mặt một hồi, nàng cảm thấy tinh thần mình tỉnh táo trở lại. Lư Oanh đi vào gian phòng nhỏ của mình, cởi hồng y ra.
Hồng y xếp cùng một chỗ với cái váy lần trước, Lư Oanh cau mày. Hai bộ áo này đều chiếu theo vóc dáng nàng mà may thành, không những vải vừa đẹp vừa tốt, mà kiểu dáng cũng vô cùng hiếm gặp ở thành Hán Dương này.
Hôm nay nàng vội vàng đến, quý nhân kia làm sao mà may cho kịp? Chỉ sợ là hắn đã đặt trước, không biết còn bao nhiêu bộ nữa?
Không đúng, mấu chốt không phải ở chỗ đó! Cốt yếu là hắn có tâm tư đối với nàng. Mỗi lần hắn thấy nàng ngang ngược đều không nói gì, là hắn cố ý dung túng nàng sao?
Nghĩ đến đây, Lư Oanh liền xoa xoa chân mày. Thực lòng, hy vọng lớn nhất của nàng hiện tại là nắm chắc vận mệnh của mình trong tay. Vì vậy, cho dù Bình thị hay quý nhân, nàng đều mong muốn né tránh càng xa càng tốt.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Lư Oanh mở cửa phòng ra. Là Hoàng tẩu tử cùng A Thanh. Hai người đứng cùng với nhau. Hoàng tẩu tử nở nụ cười, còn A Thanh trông có vẻ mất tự nhiên. Lúc nhìn Lư Oanh, mặt nàng ta tỏ ra áy náy vô cùng.
"Các người tới rồi à?" Lư Oanh gật đầu một cái. "Vào đi." Thái độ nàng rất tự nhiên như đã đoán trước được mục đích của hai người kia.
Nụ cười trên mặt Hoàng tẩu tử càng thêm phần xu nịnh. Từ ngày hôm qua, cái nhìn của cả Bình phủ đối với Lư Oanh đều đã thay đổi. Hóa ra, nàng không chỉ được quý nhân coi trọng, hơn nữa, một người sa cơ thất thế, không cha không mẹ như nàng còn rất thông minh, nhạy bén. Ngày hôm qua nhìn nàng ứng đối như vậy, một cô nương bình thường, mấy ai làm được như nàng? Không nói những cô nương khác, mà thậm chí Nhị cữu phụ của nàng khôn ngoan cũng không thông minh hơn nàng được bao nhiêu.
Bởi vì thay đổi cái nhìn, hiện tại, Bình thị đối với Lư Oanh liền nghĩ ra một phương án: Trước mắt cứ mềm mỏng dụ dỗ, qua lại nhiều hơn, đợi đến khi nào tìm được cách đối phó sẽ dùng đến biện pháp cứng rắn.
Thấy thần sắc Lư Oanh có gì đó ấm ức, Hoàng tẩu tử cười hì hì mà nói. "A Oanh làm sao thế? Người mất hứng à?"
Lư Oanh ngước mắt nhìn Hoàng tẩu tử, nhất thời không nói gì.
Ba người đi vào phòng trong. Tiểu viện nhỏ như vậy mà lại có đến mấy gian phòng. Hoàng tẩu tử vừa bước vào liền để ý đến hai bộ áo đỏ Lư Oanh đặt trên giường. Gian phòng đơn sơ vậy mà lại có hai bộ áo được làm từ lụa gấm trân quý, thật là đẹp làm sao! Hoàng tẩu tử liếc mắt qua một cái liền bị nó hấp dẫn. Trước mặt A Oanh, bà ta không kiêng nể gì, đi tới bên giường cầm hai bộ áo kia lên, hai tay run run rồi thở dài nói: "Trời ơi! A Oanh, xiêm y này từ đâu mà người có? Thực là hiếm thấy! Đây là vải Phương Không, mỗi một chỗ vải đều là trân quý, mềm mại rủ xuống như sương, là vải sa Phương Không đó!"
Vừa nói xong, bà ta đột nhiên nhớ ra, loại quý báu như vậy, cả thành Hán Dương chỉ nghe qua tên mà chưa từng thấy Phương Không bao giờ, trừ quý nhân ra, còn ai có được? Xiêm y kia lại vừa dáng người Lư Oanh như vậy, xem ra quý nhân thực để tâm đến Lư Oanh.
Lư Oanh đang nấu nước, nghe Hoàng tẩu tử thầm than một cách sợ hãi, nàng cũng không thèm đếm xỉa đến, sắc mặt không chút thay đổi. "Váy này là ta trả tiền cho hắn."
"Người trả tiền cho người đó?" Hoàng tẩu tử trừng lớn mắt, không hiểu nổi đầu óc Lư Oanh đang suy nghĩ cái gì. Một hồi lâu sau, bà ta mới tò mò hỏi: "Người đưa ngài ấy bao nhiêu? Người có nhiều tiền như vậy khi nào?"
Theo như bà ta được biết, dù Lư Oanh có đem hết sách trong phòng đi bán, một bộ cũng không mua được! Vải may áo kia căn bản là có tiền mà mua không được!
Lư Oanh cho thêm cây củi vào lò, trả lời: "Ngày đó, không phải là A Thanh đưa đến cho ta ba trăm lượng vàng sao? Ta đã đưa hết cho hắn."
A Thanh cùng Hoàng tẩu tử nhìn nhau.
Ba trăm lượng vàng tuy không ít, nhưng đủ sao?
Hoàng tẩu tử nhịn không được, kinh ngạc hỏi. "Ngài ấy nhận sao?"
Lư Oanh gật đầu. "Ừm, hắn bảo người nhận."
Hoàng tẩu tử cảm thấy đầu óc choáng váng, rốt cuộc không hiểu nổi quan hệ giữa quý nhân và Lư Oanh là loại quan hệ gì. Theo lý mà nói, nếu quý nhân đem xiêm y tặng cho Lư Oanh, nghĩa là hắn đối với nàng ta mười phần coi trọng. Nhưng nếu như đã coi trọng, sao còn nhận tiền của nàng ta, mà lại nhận phần tiền ít ỏi như vậy, chẳng đáng kể gì so với giá trị thực sự?
Hoàng tẩu tử cứ thế trầm tư, không để ý tới việc Lư Oanh liếc nhìn mình một cái, ẩn giấu trong đáy mắt ánh sáng linh động. Hoàng tẩu tử không nhìn thấy, nhưng A Thanh lại thấy rõ. Rất nhanh, nàng liền hiểu ra ý tứ của Lư Oanh.
Hai người trở về, đem chuyện thuật lại cho Bình phủ nghe. Ngay lập tức, Tam phòng và Tứ phòng của Bình gia, mỗi bên đều đem đến hai trăm lượng vàng.
Lư Oanh vừa dùng ba trăm lượng vàng mua hai bộ áo đỏ, thì đã thu vào tay mình bốn trăm lượng vàng. Không chỉ có được bốn trăm lượng vàng này, Bình thị trên dưới đối với Lư Oanh nàng càng thêm cung kính, thái độ càng mười phần cẩn thận.
Trời lất phất mưa, tóc nàng bị ướt, từng sợi tóc bết lại trên gò má. Lư Oanh đi thẳng đến bên đình, bùn bắn lên tung tóe trên giầy của nàng.
Ngồi ở giữa đình, quý nhân thấy nàng liền đưa mắt nhìn về phía sau, vung tay một cái rồi lười biếng nói: "Đưa nàng ấy vào trong, thay đổi y phục cho nàng ấy rồi ra đây."
"Vâng."
Trong chốc lát, Lư Oanh đã quay trở lại. Vẫn là bộ áo đỏ như lần trước, nhưng lần này là y phục của nam nhân. Đầu tóc nàng ướt đẫm nên nàng chỉ rửa mặt chải sơ rồi xõa ra.
Áo quần vô cùng vừa vặn như thể hoàn toàn dựa theo vóc người Lư Oanh mà làm ra. Nghĩ đến điểm này, môi nàng hơi mím chặt.
Ngồi trên giường, quý nhân hơi rướn người lên, mỉm cười nhìn Lư Oanh đang tiến dần đến.
Lư Oanh mặc y phục màu đỏ quả là mị lực mê người. Tóc đen như mực xõa trên vai, chân mày điềm tĩnh làm tăng thêm vài phần tự nhiên. Người thiếu nữ này có nét đẹp vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ. Giày đen phối cùng áo đỏ càng làm cho nàng mang vẻ tiêu sái đẹp đẽ.
Đây là sắc đẹp khiến người ta có cảm giác muốn chinh phục vô cùng.
Lư Oanh ngồi xuống ghế. Đôi hàng mi rũ xuống, nàng rót cho mình một ly rượu, tự uống một hớp. Sau đó, nàng quay đầu, đưa mắt nhìn về phía quý nhân, khóe miệng khẽ cười rồi nâng ly rượu lên, hướng hắn trầm giọng, "Đa tạ."
Quý nhân không nói gì, hắn chỉ mỉm cười rồi lười biếng nhìn Lư Oanh.
Nàng có cảm giác hắn đang nhìn mình chăm chú liền nhíu mày. Ly rượu trong tay khẽ lắc, tạo thành những vòng nước xoáy tròn.
Lư Oanh bây giờ gương mặt không còn giữ vẻ bình tĩnh như lúc trước.
Lúc đầu nàng có lộ ra chút bướng bỉnh, nhưng vào giờ phút này, cảm thấy trong mắt quý nhân đầy lãnh ý, vì vậy, nàng không dám tùy hứng hơn nữa.
Đây là sự cảnh giác trong vô thức. Về tình về lý, quý nhân sẽ không để mặc nàng ngang ngược mà làm ngơ, nếu cứ để nàng như vậy thì thực sự không hợp với đạo lý.
Lư Oanh hạ ánh mắt xuống, hàng lông mi dày rậm cong vút cùng khuôn mặt xinh đẹp của nàng tạo nên một vẻ yếu ớt.
Phải rồi, nàng còn chưa cập kê đã phải gánh trên vai gánh nặng gia đình. Dù cho bề ngoài nàng tỏ ra kiên cường nhưng trong lòng lại vô cùng mềm yếu. Điều này cũng bình thường thôi.
Quý nhân cúi xuống, cười một tiếng. "Lư thị à."
Lư Oanh không trả lời, ngước mắt lên nhìn hắn. Áo đỏ giày đen, đôi mắt nàng đen thăm thẳm, làn da trắng nõn nà. Nàng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Quý nhân huơ huơ chung rượu trong tay, chầm chậm nói. "Ta nghe nói nàng rất bất mãn với ta. Mới vừa rồi trông nàng rất giận dữ. Bây giờ ở trước mặt ta, nàng nói ta nghe một chút được không?"
Nói ra, để hắn tiện đường tính sổ với nàng sao?
Lư Oanh mấp máy môi. Nàng ngước đôi mắt đen thăm thẳm nhìn hắn. Hôm nay sao nàng lại yếu ớt đến như vậy, trong mắt nàng đã sóng sánh nước rồi.
Áo đỏ rực màu lửa, khí chất lãnh đạm, đường đường là một "mỹ thiếu niên" vô cùng tự tin, sao bây giờ trước mặt quý nhân lại lộ ra vẻ mặt này?
Mọi người đều hướng mắt nhìn về phía bên này. Thậm chí nam tử đã đưa Lư Oanh đến đây cũng trừng mắt. Hắn lần đầu tiên thấy Lư Oanh coi trời bằng vung kia thì ra cũng có lúc khiến người ta mềm lòng.
Quý nhân đặt ly rượu xuống, vỗ vỗ trán. Dù nàng đối với hắn thế nào, hắn cũng không tức giận mà?
Bất đắc dĩ, quý nhân đành thở dài một hơi.
Nghe tiếng thở dài của hắn, hai mắt Lư Oanh khép hờ lại, mơ hồ che kín ánh nhìn nơi đáy mắt.
Nàng rót rượu, uống sạch một ngụm. Đột nhiên, nàng đứng lên, hướng về phía quý nhân hành lễ: "Cáo từ." Âm thanh có hơi khàn, tựa hồ là muốn che giấu cảm xúc. Nói ra hai chữ này, Lư Oanh vừa dùng sự mạnh mẽ khống chế được bản tính yếu đuối của mình, rồi xoay người rời đi.
Nàng không chờ lệnh của quý nhân, lại cứ thế vội vã rời đi. Vì đi vội nên nhìn nàng có vẻ như đã lao tâm lao lực quá độ. Mọi người hơi do dự, nhưng rồi cũng để nàng như con thỏ nhỏ bỏ ra ngoài.
Nhìn thân ảnh Lư Oanh rời đi trong vội vã, quý nhân thở dài rồi nói: "Nàng quá kiêu ngạo, vì muốn giữ thể diện, trong mắt chỉ dám ngân ngấn dòng lệ."
Hai thị vệ đứng phía sau nhìn nhau, người đứng ở bên trái hỏi: "Ý của chủ nhân là sao ạ?"
Quý nhân không trả lời, nhàn nhã đứng lên.
Ý của hắn? Ý của hắn chính là Lư Oanh ở trước mặt quá đỗi tự nhiên đi. Muốn ngang ngược liền ngang ngược, không ngang ngược được thì lấy nước mắt ra dọa hắn.
Lư Oanh mặc áo đỏ trên người quả thực quá chói mắt. May mắn là trước khi ra ngoài nàng có đem theo một ít tiền. Nàng thuê một chiếc xe lừa đưa về nhà, vừa tới ngõ nhỏ, Lư Oanh liền bước đi thật nhanh.
Đúng lúc, sau lưng nàng truyền đến một giọng nói, "Lư Vân?"
Âm thanh thật quen, nàng quay người lại. Hắn đang nhìn bộ áo đỏ nàng mặc trên người, trừng lớn mắt vì quá bất ngờ. Hắn là Vương Thượng.
Âm Triệt đi rồi, sao hắn còn ở đây?
Vương Thượng chưa từng thấy Lư Oanh trong bộ dạng như vậy. Hắn có cảm giác bị nghẹn, cổ họng đánh ực một cái. Hắn định thần lại, chào nàng. "A Vân, mấy ngày rồi không gặp đệ."
Bất quá lúc này, Lư Oanh không có tâm trạng nói chuyện cùng hắn. Giọng nói nàng hơi khàn, thốt ra: "Vương lang quân, thân thể ta không được khỏe, xin cáo lui trước."
Dứt lời, nàng xoay người rời đi. Vương Thượng vẫn cứ đứng đó nhìn ngơ ngẩn, mãi cho đến khi thân ảnh nàng biến mất sau cánh cửa.
Vừa bước vào phòng, Lư Oanh liền thở ra một hơi dài. Nàng dùng nước nóng rửa mặt rồi lấy khăn lau nhẹ, trong lòng thầm nghĩ, càng ngày càng khó ứng phó rồi...
Lau mặt một hồi, nàng cảm thấy tinh thần mình tỉnh táo trở lại. Lư Oanh đi vào gian phòng nhỏ của mình, cởi hồng y ra.
Hồng y xếp cùng một chỗ với cái váy lần trước, Lư Oanh cau mày. Hai bộ áo này đều chiếu theo vóc dáng nàng mà may thành, không những vải vừa đẹp vừa tốt, mà kiểu dáng cũng vô cùng hiếm gặp ở thành Hán Dương này.
Hôm nay nàng vội vàng đến, quý nhân kia làm sao mà may cho kịp? Chỉ sợ là hắn đã đặt trước, không biết còn bao nhiêu bộ nữa?
Không đúng, mấu chốt không phải ở chỗ đó! Cốt yếu là hắn có tâm tư đối với nàng. Mỗi lần hắn thấy nàng ngang ngược đều không nói gì, là hắn cố ý dung túng nàng sao?
Nghĩ đến đây, Lư Oanh liền xoa xoa chân mày. Thực lòng, hy vọng lớn nhất của nàng hiện tại là nắm chắc vận mệnh của mình trong tay. Vì vậy, cho dù Bình thị hay quý nhân, nàng đều mong muốn né tránh càng xa càng tốt.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Lư Oanh mở cửa phòng ra. Là Hoàng tẩu tử cùng A Thanh. Hai người đứng cùng với nhau. Hoàng tẩu tử nở nụ cười, còn A Thanh trông có vẻ mất tự nhiên. Lúc nhìn Lư Oanh, mặt nàng ta tỏ ra áy náy vô cùng.
"Các người tới rồi à?" Lư Oanh gật đầu một cái. "Vào đi." Thái độ nàng rất tự nhiên như đã đoán trước được mục đích của hai người kia.
Nụ cười trên mặt Hoàng tẩu tử càng thêm phần xu nịnh. Từ ngày hôm qua, cái nhìn của cả Bình phủ đối với Lư Oanh đều đã thay đổi. Hóa ra, nàng không chỉ được quý nhân coi trọng, hơn nữa, một người sa cơ thất thế, không cha không mẹ như nàng còn rất thông minh, nhạy bén. Ngày hôm qua nhìn nàng ứng đối như vậy, một cô nương bình thường, mấy ai làm được như nàng? Không nói những cô nương khác, mà thậm chí Nhị cữu phụ của nàng khôn ngoan cũng không thông minh hơn nàng được bao nhiêu.
Bởi vì thay đổi cái nhìn, hiện tại, Bình thị đối với Lư Oanh liền nghĩ ra một phương án: Trước mắt cứ mềm mỏng dụ dỗ, qua lại nhiều hơn, đợi đến khi nào tìm được cách đối phó sẽ dùng đến biện pháp cứng rắn.
Thấy thần sắc Lư Oanh có gì đó ấm ức, Hoàng tẩu tử cười hì hì mà nói. "A Oanh làm sao thế? Người mất hứng à?"
Lư Oanh ngước mắt nhìn Hoàng tẩu tử, nhất thời không nói gì.
Ba người đi vào phòng trong. Tiểu viện nhỏ như vậy mà lại có đến mấy gian phòng. Hoàng tẩu tử vừa bước vào liền để ý đến hai bộ áo đỏ Lư Oanh đặt trên giường. Gian phòng đơn sơ vậy mà lại có hai bộ áo được làm từ lụa gấm trân quý, thật là đẹp làm sao! Hoàng tẩu tử liếc mắt qua một cái liền bị nó hấp dẫn. Trước mặt A Oanh, bà ta không kiêng nể gì, đi tới bên giường cầm hai bộ áo kia lên, hai tay run run rồi thở dài nói: "Trời ơi! A Oanh, xiêm y này từ đâu mà người có? Thực là hiếm thấy! Đây là vải Phương Không, mỗi một chỗ vải đều là trân quý, mềm mại rủ xuống như sương, là vải sa Phương Không đó!"
Vừa nói xong, bà ta đột nhiên nhớ ra, loại quý báu như vậy, cả thành Hán Dương chỉ nghe qua tên mà chưa từng thấy Phương Không bao giờ, trừ quý nhân ra, còn ai có được? Xiêm y kia lại vừa dáng người Lư Oanh như vậy, xem ra quý nhân thực để tâm đến Lư Oanh.
Lư Oanh đang nấu nước, nghe Hoàng tẩu tử thầm than một cách sợ hãi, nàng cũng không thèm đếm xỉa đến, sắc mặt không chút thay đổi. "Váy này là ta trả tiền cho hắn."
"Người trả tiền cho người đó?" Hoàng tẩu tử trừng lớn mắt, không hiểu nổi đầu óc Lư Oanh đang suy nghĩ cái gì. Một hồi lâu sau, bà ta mới tò mò hỏi: "Người đưa ngài ấy bao nhiêu? Người có nhiều tiền như vậy khi nào?"
Theo như bà ta được biết, dù Lư Oanh có đem hết sách trong phòng đi bán, một bộ cũng không mua được! Vải may áo kia căn bản là có tiền mà mua không được!
Lư Oanh cho thêm cây củi vào lò, trả lời: "Ngày đó, không phải là A Thanh đưa đến cho ta ba trăm lượng vàng sao? Ta đã đưa hết cho hắn."
A Thanh cùng Hoàng tẩu tử nhìn nhau.
Ba trăm lượng vàng tuy không ít, nhưng đủ sao?
Hoàng tẩu tử nhịn không được, kinh ngạc hỏi. "Ngài ấy nhận sao?"
Lư Oanh gật đầu. "Ừm, hắn bảo người nhận."
Hoàng tẩu tử cảm thấy đầu óc choáng váng, rốt cuộc không hiểu nổi quan hệ giữa quý nhân và Lư Oanh là loại quan hệ gì. Theo lý mà nói, nếu quý nhân đem xiêm y tặng cho Lư Oanh, nghĩa là hắn đối với nàng ta mười phần coi trọng. Nhưng nếu như đã coi trọng, sao còn nhận tiền của nàng ta, mà lại nhận phần tiền ít ỏi như vậy, chẳng đáng kể gì so với giá trị thực sự?
Hoàng tẩu tử cứ thế trầm tư, không để ý tới việc Lư Oanh liếc nhìn mình một cái, ẩn giấu trong đáy mắt ánh sáng linh động. Hoàng tẩu tử không nhìn thấy, nhưng A Thanh lại thấy rõ. Rất nhanh, nàng liền hiểu ra ý tứ của Lư Oanh.
Hai người trở về, đem chuyện thuật lại cho Bình phủ nghe. Ngay lập tức, Tam phòng và Tứ phòng của Bình gia, mỗi bên đều đem đến hai trăm lượng vàng.
Lư Oanh vừa dùng ba trăm lượng vàng mua hai bộ áo đỏ, thì đã thu vào tay mình bốn trăm lượng vàng. Không chỉ có được bốn trăm lượng vàng này, Bình thị trên dưới đối với Lư Oanh nàng càng thêm cung kính, thái độ càng mười phần cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.