Chương 80: Giữa đường gặp gỡ
Lâm Gia Thành
11/09/2022
Chương 80: Giữa đường gặp gỡ ღ
Edit: Dạ Tuyết
Beta: Pey, hanhmyu
Tuy rằng thiếu nữ này ăn mặc đẹp đẽ, nhưng nhìn qua dáng vẻ và hành động của nàng ta, có thể đoán được đây là một tiểu thư được nuông chiều đến mức không biết phân biệt tốt xấu.
Ở nơi như thế này mà còn thốt ra lời như vậy, hơn thế nữa, giọng nói của nàng ta rất lớn, khiến cho vài kẻ đang bước lên lầu ngó xuống, thậm chí bên dưới lầu đang ồn ào cũng lập tức im bặt.
Nàng ta không sợ việc mình ầm ĩ có thể khiến thanh danh bị hủy hoại, người người cười chê hay sao? Thực ra mà nói, trước khi Vương Mãng gây loạn triều Hán, địa vị của nữ tử trong thiên hạ rất cao, nói năng hành động đều tùy hứng. Đặc biệt là vùng đất Thục mang tên Hán Dương này cách Trung Nguyên rất xa, trải qua hai mươi mấy năm chiến loạn, sớm đã không được dạy dỗ. Nói đến việc trước khi Vương Mãng làm loạn Hán triều, Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân nổi tiếng một thời đều là người của Thành Đô. Trác Văn Quân thân là con gái của phú thương lại bỏ trốn theo Tư Mã Tương Như, sau đó còn xuất đầu lộ diện làm người bán rượu.
Trong lúc Lư Oanh còn đang suy nghĩ thì thiếu nữ kia lại tràn đầy sự phẫn nộ. Nàng ta liếc nhìn khuôn mặt bình thản của nàng, vô cùng bực bội, giận dữ.
Thiếu nữ kia bước đến bên cạnh Lư Oanh. Khuôn mặt đỏ hết cả lên.
Thấy nàng ta xăm xăm bước về phía nàng, Vương Thượng tái mặt hẳn. Hắn đột ngột đứng dậy, quát lên, "A Đề, muội muốn làm gì?"
Hắn vừa mới kêu lên, tay phải của thiếu nữ kia đã giơ về phía Lư Oanh. Bàn tay ấy sắp tát vào mặt nàng. Thiếu nữ vừa cho Lư Oanh một cái tát vừa hét lên, "Cái đồ không biết xấu hổ nhà ngươi..."
Nàng ta còn chưa kịp nói xong, bàn tay vung lên đã bị Lư Oanh nắm chặt lấy. Lư Oanh tuy là nữ nhân yếu ớt, nhưng nhiều năm làm việc nhà đã quen, sức lực vẫn có chút nhanh nhẹn, dĩ nhiên mạnh hơn nữ tử được nuông chiều kia.
Nắm chặt tay của thiếu nữ, Lư Oanh đứng lên.
Thiếu nữ đột ngột bị khống chế, cả người không ngừng giãy dụa. Nàng ta đỏ mặt giận dữ, thét lớn, "Tiện nhân! Buông tay ta ra!"
Lư Oanh vẫn giữ chặt cổ tay của thiếu nữ. Nàng đi qua bên cạnh nàng ta. Bất thình lình, thiếu nữ hét lên một tiếng rồi duỗi chân phải ra đá nàng.
Lư Oanh khéo léo chuyển người thật nhẹ, tránh được một đòn vừa rồi. Sau đó, nàng vặn cánh tay nàng ta một cái. Cả thân người của nàng ta không tự chủ được mà ngã về phía trước. Đúng lúc đó, Lư Oanh nắm chặt lấy cổ tay của nàng ta ở phía sau. Cánh tay thiếu nữ bị vặn ra sau khiến nàng ta không tự chủ được, đổ người về phía sau, cổ tay vẫn bị Lư Oanh nắm chặt.
Tuy đang mặc y phục nữ nhân nhưng dáng vẻ yên lặng mà lạnh lùng, bình tĩnh như vậy giống hệt một thiếu niên nam cải dạng nữ trang. Lư Oanh cúi đầu, nhìn chằm chằm A Đề rồi thốt ra một câu lạnh lùng, "A Đề cô nương, cô nương có biết suy nghĩ hay không? Cô nương làm ầm ĩ như vậy, ai nấy đều biết chuyện riêng của cô nương cả. Dù cho sau này có đi đến đâu, người ta đều sẽ chê cười nói rằng cô nương chẳng biết cách khiến hôn phu tương lai vui vẻ. Trách không được có người muốn nói cô nương quá mức hung dữ, không biết lễ nghĩa!"
Giọng nói trong vắt, lạnh lùng như một dòng suối của Lư Oanh nghe rất lọt tai. Mới vừa rồi, thiếu nữ kia còn vừa giãy dụa vừa hét đến chói tai. Sau khi nghe nàng nói xong, cả người nàng ta lập tức cứng đờ.
Thấy thiếu nữ nọ đã hiểu, Lư Oanh liền cười lạnh một tiếng. Nàng buông tay nàng ta ra rồi đội mũ sa lại lên đầu.
Sau đó, nàng lấy trong người ra quyển Sử ký, nhìn qua Vương Thượng, thấp giọng nói, "Vương lang quân, sách này rất quý, đệ đệ tiểu nữ không thể nhận."
Đặt quyển sách trước mặt Vương Thượng rồi, Lư Oanh đi đến bên người thiếu nữa kia, hơi hơi nghiêng đầu. Đôi con ngươi màu đen trong suốt của nàng nhìn chằm chằm nàng ta, sau đó nghiêm túc nói, "A Đề cô nương, từ nay về sau đừng nóng nảy như vậy nữa. Thực ra, Vương lang quân và tiểu nữ chỉ là lần đầu gặp mặt". Thiếu nữ kia luôn cho rằng nàng và Vương Thượng lần đầu gặp gỡ. Lời này của Lư Oanh tuyệt không giả dối.
Lư Oanh nói năng chân thành, ánh mắt nàng từ đầu đến cuối đều rất trong suốt, lại thêm lời khuyên giải dịu dàng, khiến cho người thiếu nữ bướng bỉnh đã quen kia được một dịp mở to mắt.
Nàng ta thì thào, "Ta... ta chỉ là nghe người ta nói."
Lư Oanh "à" một tiếng, dịu dàng nói, "A Đề cô nương, ngươi có thể nói cho ta biết người kia là ai không? Ta nghi ngờ kẻ đó không có ý tốt."
Vừa trầm ổn vừa dịu dàng, Lư Oanh rất có phong thái của một đại tỷ. Nàng đã khiến cho một A Đề đã quen tùy hứng phải xúc động, khiến cho một thiếu nữ không biết trời cao đất dày là gì có ấn tượng tốt. A Đề cúi đầu, ngượng ngùng nói, "Nàng ta cũng không phải cố ý tìm ta. Lúc ta đi ngang qua thì nghe được nàng ta nói chuyện với ai đó, rằng Lư thị A Oanh là một người lỗ mãng, là một tiện nhân hay lật lọng, ngươi cứ xem nàng ta lại đi câu dẫn Vương Thượng kia kìa!"
Xem ra là mình không cẩn thận, bị người khác nói xấu rồi.
Lư Oanh dịu dàng hỏi, "Cái người nói nhảm đó là ai?"
A Đề lắc đầu, "Ta không biết, hình như là cô ta khoảng hai lăm hai sáu tuổi, ả cứ luôn miệng bảo ngươi nói bậy."
Chân mày Lư Oanh khẽ cau lại. Nàng lại hỏi tiếp thêm mấy câu, rốt cuộc xác định được A Đề đúng là không phải bị người ta cố ý dẫn tới, chỉ là do vận khí của nàng không tốt mà thôi.
Mọi thứ đều đã sáng tỏ. Lư Oanh ghé sát vào thiếu nữ, dịu dàng nói, "A Đề cô nương, thật ra cô nương là người rất tốt. Sau này đừng có nóng vội như vậy nữa, cũng không cần suốt ngày níu lấy Vương lang quân đâu."
Dứt lời, nàng quay đầu, làm lễ với Vương Thượng rồi nói, "Vương lang quân, A Oanh cáo lui."
Nhìn dáng hình của Lư Oanh rời đi, nhìn thấy nàng dịu dàng trước mặt mình, trước mặt A Đề cũng dịu dàng, ung dung lãnh đạm mà ứng đối mọi thứ, Vương Thượng khẽ mím môi. Ánh mắt sâu thẳm của hắn lóe lên tia sáng, im lặng không nói gì.
*****
Lư Oanh rời quán rượu. Không nhìn thấy Lư Vân, nàng nghĩ nó lớn như vậy rồi, dĩ nhiên sẽ không đi lạc nên quay gót trở về nhà.
Lư Oanh vừa mới đi qua ngõ nhỏ, bất thình lình, một chiếc xe ngựa hướng thẳng về phía nàng xông đến. Chiếc xe ngựa chạy sát vào người nàng rồi dừng lại. Màn xe vén lên, giọng nói trầm thấp truyền tới, "Lên đây!"
Là giọng của vị quý nhân đó!
Lư Oanh ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy không ít người lén nhìn về phía bên này thì không khỏi đau đầu, thầm nghĩ: Được lắm, ngày mai không biết lại bị đồn thành cái dạng gì đây.
Tuy rằng bực bội, nàng cũng không dám ở trước mắt nhiều người như vậy mà cãi nhau với quý nhân. Ngay lập tức, Lư Oanh nhảy lên xe ngựa.
Ở bên ngoài, chiếc xe ngựa thoạt nhìn trông rất bình thường, bên trong lại bố trí vô cùng thoải mái. Tấm vải nhung màu đen trải ra trên nền đất, Lư Oanh giẫm chân lên, để lại một vết bùn thật to.
Đứng đằng sau quý nhân là hai tỳ nữ rất xinh đẹp. Bọn họ cùng cúi đầu, nhìn vết bùn to lớn mà Lư Oanh để lại trên tấm vải nhung màu đen. Lư Oanh cũng cúi đầu, nhìn chân của mình.
Nhìn nhanh một cái, nàng đưa chân ra, chầm chậm bước tiếp. Tấm vải nhung lần này có thêm một vết bùn nhỏ hơn.
Hai tỳ nữ lộ vẻ khinh miệt. Các nàng nhìn Lư Oanh, cô nương có xuất thân thấp kém từ thôn quê này vừa bẩn lại vừa ướt, không có chút nào phù hợp với thân phận cao quý của các nàng. Vì vậy, hai tỳ nữ cảm thấy sợ hãi Lư Oanh nhơ nhác sẽ thân cận với mình.
Lư Oanh không hề lo sợ. Nàng nhíu mày, cọ cọ chân vào tấm vải nhung đen cho đến khi đôi giày của mình sạch hơn một chút. Lư Oanh bước đến trước mặt quý nhân, rất tự nhiên mà ngồi chồm hổm xuống.
Ngồi cái kiểu như vậy, bùn đất từ giày có thể làm bẩn áo quần. Nếu nàng đi tới phủ đệ nhà khác, nhất định sẽ phải đổi giày, nhưng mà nơi này không có giầy cho nàng đổi, Lư Oanh đành phải tự nghĩ cách làm sạch nó.
Hai tỳ nữ xinh đẹp trợn mắt, nhìn chằm chằm hành động của nàng. Trên thực tế, nếu là quý nhân nhà khác thì ngồi như vậy là còn có thể chấp nhận được, nhưng hiện tại Lư Oanh là một cô nương, đương nhiên các nàng cảm thấy chướng mắt.
Vì vậy, ánh mắt các nàng nhìn Lư Oanh bây giờ có ít nhiều chán ghét.
Đúng lúc này, quý nhân vốn vẫn nhắm mắt dưỡng thần đột ngột lạnh lùng nói, "Đi xuống!"
Ba người thiếu nữ đồng loạt ngẩn người. Ánh mắt của hai tỳ nữ nhất thời ngời sáng, nhìn Lư Oanh với nụ cười nhạt.
Lư Oanh vẫn cứ không chút động tĩnh. Nàng tự rót cho mình một chén rượu thật đầy.
Quý nhân hơi trợn mắt. Mở mắt ra, con ngươi sắc bén của hắn tựa như có ánh sáng lay chuyển. Lại nhắm mắt như cũ, quý nhân thản nhiên nói, "Hai người các ngươi đi xuống nhận phạt đi!"
Lời vừa thốt ra, sắc mặt hai tỳ nữ liền trắng bệch một màu. Các nàng đồng thời quỳ rạp xuống đất, dập đầu với quý nhân, "Chủ nhân..."
"Cút!"
Quý nhân vừa quát, hai tỳ nữ rốt cuộc im miệng. Các nàng vội vội vàng vàng đi xuống xe ngựa, trên mặt đầy vẻ lo sợ xen lẫn nghi hoặc. Dung nhan hai người xinh đẹp như vậy, khí chất cũng giống như quý nữ nhà người khác, vậy mà lúc này, sắc mặt hai tỳ nữ trở nên xám xịt, nơm nớp lo sợ.
Lư Oanh thu hồi lại ánh mắt của mình.
Nhìn khí chất của hai tỳ nữ có thể thấy các nàng ở bên cạnh quý nhân cũng có chút địa vị. Nhưng mà vị quý nhân này lại quát một tiếng "cút", các nàng liền cảm thấy giống như chó nhà có tang, cũng không biết là các nàng sợ mình mất đi địa vị và vinh hoa phú quý hay là sợ bị trừng phạt đây
Chậm rãi nhấp một ngụm rượu, Lư Oanh thầm nghĩ: Bình thị trăm phương nghìn kế, chính là muốn mình trở nên giống như bọn họ.
Trong lúc Lư Oanh đang miên man suy nghĩ thì âm thanh trầm thấp của quý nhân chợt truyền đến, "Đi chuẩn bị một chút, đầu tháng bảy phải tới được Thành Đô."
Cái gì?
Lư Oanh đột ngột ngẩng đầu.
Quý nhân lại nhắm mắt dưỡng thần. Dưới ánh nắng, chân mày hắn hơi nhíu lại, thu lại vẻ mặt ban nãy, nhìn mãi cũng không ra vui buồn gì cả.
Lư Oanh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, nói: "Được". Hôm nay mới đầu tháng ba, cách đầu tháng bảy còn hơn một tháng, mà Hán Dương và Thành Đô gần nhau, đi đường có lẽ không mất quá bảy ngày.
Nàng đứng lên, làm lễ với quý nhân, thấp giọng nói: "A Oanh cáo lui."
Vừa nói xong, nàng nhìn ngự phu bên ngoài, kêu lên, "Ngừng lại một chút."
Xe ngựa nhanh chóng dừng lại.
Lư Oanh bước xuống xe ngựa, quay đầu, nhìn thoáng qua vết bùn mình đã lưu lại, lại liếc qua quý nhân một cái, đột nhiên thầm nghĩ: Hắn đuổi hai tỳ nữ kia đi là vì các nàng đối với mình không có chút cảm tình nào sao?
Đúng là ngay cả người đánh xe cũng nghe nàng bảo dừng liền dừng, không do dự chút nào, khiến cho nàng có cảm giác này.
Lư Oanh không thích cảm giác này. Nàng sớm đã quen với việc tự gò bó mình, bản năng chính là cân nhắc lợi hại để hành sự. Đối với nàng mà nói, quý nhân càng xem trọng, nàng càng gặp phiền toái.
Nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa đang dần đi xa, ánh mắt Lư Oanh khẽ động, thầm suy nghĩ nói: Đợi khi tới Thành Đô rồi, mình nhất định phải nghĩ cách để phân rõ khoảng cách với hắn.
Lư Oanh về nhà được nửa canh giờ, Lư Vân mới về đến cửa.
Nhìn thấy tỷ tỷ cúi đầu đọc sách, Lư Vân đi tới trước mặt Lư Oanh, thấp giọng gọi, "Tỷ à." Sau đó, cậu đưa ra một quyển sách cho nàng.
Quyển sách này chính là Sử ký.
Thấy Lư Oanh nhíu mày, Lư Vân gãi gãi đầu, có chút khó xử, nói: "Tỷ, đệ cũng không còn cách nào. Vương huynh đệ kia nghiêm nghị như vậy, vẻ mặt của hắn vô cùng không vui, lúc đưa sách cho đệ cũng không nói gì cả... Đệ còn cảm thấy giận đây này!"
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Đệ lại gặp Vương lang quân à?"
"Dạ." Lư Vân gật đầu", hắn cứ uống rượu, còn uống rất nhiều nữa chứ, là hộ vệ của hắn gọi đệ lên đó. Sau khi đệ tới, hắn liền nhét sách này vào tay đệ, sắc mặt hắn không tốt chút nào. Tỷ không biết đâu, nếu khi đó đệ dám nói chữ 'không' đệ có thể tưởng tượng được hắn nhất định kêu người đánh đệ liền."
*****
Ngày up: 07/08/2018 01:29 AM
Lảm nhảm: sắp hết Phần I: Hán Dương rồi quý vị ơi ~.~ A Oanh "dạo chơi" khắp ngõ ngách cũng đã chán muốn di cư còn tung hoành tứ hải
Edit: Dạ Tuyết
Beta: Pey, hanhmyu
Tuy rằng thiếu nữ này ăn mặc đẹp đẽ, nhưng nhìn qua dáng vẻ và hành động của nàng ta, có thể đoán được đây là một tiểu thư được nuông chiều đến mức không biết phân biệt tốt xấu.
Ở nơi như thế này mà còn thốt ra lời như vậy, hơn thế nữa, giọng nói của nàng ta rất lớn, khiến cho vài kẻ đang bước lên lầu ngó xuống, thậm chí bên dưới lầu đang ồn ào cũng lập tức im bặt.
Nàng ta không sợ việc mình ầm ĩ có thể khiến thanh danh bị hủy hoại, người người cười chê hay sao? Thực ra mà nói, trước khi Vương Mãng gây loạn triều Hán, địa vị của nữ tử trong thiên hạ rất cao, nói năng hành động đều tùy hứng. Đặc biệt là vùng đất Thục mang tên Hán Dương này cách Trung Nguyên rất xa, trải qua hai mươi mấy năm chiến loạn, sớm đã không được dạy dỗ. Nói đến việc trước khi Vương Mãng làm loạn Hán triều, Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân nổi tiếng một thời đều là người của Thành Đô. Trác Văn Quân thân là con gái của phú thương lại bỏ trốn theo Tư Mã Tương Như, sau đó còn xuất đầu lộ diện làm người bán rượu.
Trong lúc Lư Oanh còn đang suy nghĩ thì thiếu nữ kia lại tràn đầy sự phẫn nộ. Nàng ta liếc nhìn khuôn mặt bình thản của nàng, vô cùng bực bội, giận dữ.
Thiếu nữ kia bước đến bên cạnh Lư Oanh. Khuôn mặt đỏ hết cả lên.
Thấy nàng ta xăm xăm bước về phía nàng, Vương Thượng tái mặt hẳn. Hắn đột ngột đứng dậy, quát lên, "A Đề, muội muốn làm gì?"
Hắn vừa mới kêu lên, tay phải của thiếu nữ kia đã giơ về phía Lư Oanh. Bàn tay ấy sắp tát vào mặt nàng. Thiếu nữ vừa cho Lư Oanh một cái tát vừa hét lên, "Cái đồ không biết xấu hổ nhà ngươi..."
Nàng ta còn chưa kịp nói xong, bàn tay vung lên đã bị Lư Oanh nắm chặt lấy. Lư Oanh tuy là nữ nhân yếu ớt, nhưng nhiều năm làm việc nhà đã quen, sức lực vẫn có chút nhanh nhẹn, dĩ nhiên mạnh hơn nữ tử được nuông chiều kia.
Nắm chặt tay của thiếu nữ, Lư Oanh đứng lên.
Thiếu nữ đột ngột bị khống chế, cả người không ngừng giãy dụa. Nàng ta đỏ mặt giận dữ, thét lớn, "Tiện nhân! Buông tay ta ra!"
Lư Oanh vẫn giữ chặt cổ tay của thiếu nữ. Nàng đi qua bên cạnh nàng ta. Bất thình lình, thiếu nữ hét lên một tiếng rồi duỗi chân phải ra đá nàng.
Lư Oanh khéo léo chuyển người thật nhẹ, tránh được một đòn vừa rồi. Sau đó, nàng vặn cánh tay nàng ta một cái. Cả thân người của nàng ta không tự chủ được mà ngã về phía trước. Đúng lúc đó, Lư Oanh nắm chặt lấy cổ tay của nàng ta ở phía sau. Cánh tay thiếu nữ bị vặn ra sau khiến nàng ta không tự chủ được, đổ người về phía sau, cổ tay vẫn bị Lư Oanh nắm chặt.
Tuy đang mặc y phục nữ nhân nhưng dáng vẻ yên lặng mà lạnh lùng, bình tĩnh như vậy giống hệt một thiếu niên nam cải dạng nữ trang. Lư Oanh cúi đầu, nhìn chằm chằm A Đề rồi thốt ra một câu lạnh lùng, "A Đề cô nương, cô nương có biết suy nghĩ hay không? Cô nương làm ầm ĩ như vậy, ai nấy đều biết chuyện riêng của cô nương cả. Dù cho sau này có đi đến đâu, người ta đều sẽ chê cười nói rằng cô nương chẳng biết cách khiến hôn phu tương lai vui vẻ. Trách không được có người muốn nói cô nương quá mức hung dữ, không biết lễ nghĩa!"
Giọng nói trong vắt, lạnh lùng như một dòng suối của Lư Oanh nghe rất lọt tai. Mới vừa rồi, thiếu nữ kia còn vừa giãy dụa vừa hét đến chói tai. Sau khi nghe nàng nói xong, cả người nàng ta lập tức cứng đờ.
Thấy thiếu nữ nọ đã hiểu, Lư Oanh liền cười lạnh một tiếng. Nàng buông tay nàng ta ra rồi đội mũ sa lại lên đầu.
Sau đó, nàng lấy trong người ra quyển Sử ký, nhìn qua Vương Thượng, thấp giọng nói, "Vương lang quân, sách này rất quý, đệ đệ tiểu nữ không thể nhận."
Đặt quyển sách trước mặt Vương Thượng rồi, Lư Oanh đi đến bên người thiếu nữa kia, hơi hơi nghiêng đầu. Đôi con ngươi màu đen trong suốt của nàng nhìn chằm chằm nàng ta, sau đó nghiêm túc nói, "A Đề cô nương, từ nay về sau đừng nóng nảy như vậy nữa. Thực ra, Vương lang quân và tiểu nữ chỉ là lần đầu gặp mặt". Thiếu nữ kia luôn cho rằng nàng và Vương Thượng lần đầu gặp gỡ. Lời này của Lư Oanh tuyệt không giả dối.
Lư Oanh nói năng chân thành, ánh mắt nàng từ đầu đến cuối đều rất trong suốt, lại thêm lời khuyên giải dịu dàng, khiến cho người thiếu nữ bướng bỉnh đã quen kia được một dịp mở to mắt.
Nàng ta thì thào, "Ta... ta chỉ là nghe người ta nói."
Lư Oanh "à" một tiếng, dịu dàng nói, "A Đề cô nương, ngươi có thể nói cho ta biết người kia là ai không? Ta nghi ngờ kẻ đó không có ý tốt."
Vừa trầm ổn vừa dịu dàng, Lư Oanh rất có phong thái của một đại tỷ. Nàng đã khiến cho một A Đề đã quen tùy hứng phải xúc động, khiến cho một thiếu nữ không biết trời cao đất dày là gì có ấn tượng tốt. A Đề cúi đầu, ngượng ngùng nói, "Nàng ta cũng không phải cố ý tìm ta. Lúc ta đi ngang qua thì nghe được nàng ta nói chuyện với ai đó, rằng Lư thị A Oanh là một người lỗ mãng, là một tiện nhân hay lật lọng, ngươi cứ xem nàng ta lại đi câu dẫn Vương Thượng kia kìa!"
Xem ra là mình không cẩn thận, bị người khác nói xấu rồi.
Lư Oanh dịu dàng hỏi, "Cái người nói nhảm đó là ai?"
A Đề lắc đầu, "Ta không biết, hình như là cô ta khoảng hai lăm hai sáu tuổi, ả cứ luôn miệng bảo ngươi nói bậy."
Chân mày Lư Oanh khẽ cau lại. Nàng lại hỏi tiếp thêm mấy câu, rốt cuộc xác định được A Đề đúng là không phải bị người ta cố ý dẫn tới, chỉ là do vận khí của nàng không tốt mà thôi.
Mọi thứ đều đã sáng tỏ. Lư Oanh ghé sát vào thiếu nữ, dịu dàng nói, "A Đề cô nương, thật ra cô nương là người rất tốt. Sau này đừng có nóng vội như vậy nữa, cũng không cần suốt ngày níu lấy Vương lang quân đâu."
Dứt lời, nàng quay đầu, làm lễ với Vương Thượng rồi nói, "Vương lang quân, A Oanh cáo lui."
Nhìn dáng hình của Lư Oanh rời đi, nhìn thấy nàng dịu dàng trước mặt mình, trước mặt A Đề cũng dịu dàng, ung dung lãnh đạm mà ứng đối mọi thứ, Vương Thượng khẽ mím môi. Ánh mắt sâu thẳm của hắn lóe lên tia sáng, im lặng không nói gì.
*****
Lư Oanh rời quán rượu. Không nhìn thấy Lư Vân, nàng nghĩ nó lớn như vậy rồi, dĩ nhiên sẽ không đi lạc nên quay gót trở về nhà.
Lư Oanh vừa mới đi qua ngõ nhỏ, bất thình lình, một chiếc xe ngựa hướng thẳng về phía nàng xông đến. Chiếc xe ngựa chạy sát vào người nàng rồi dừng lại. Màn xe vén lên, giọng nói trầm thấp truyền tới, "Lên đây!"
Là giọng của vị quý nhân đó!
Lư Oanh ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy không ít người lén nhìn về phía bên này thì không khỏi đau đầu, thầm nghĩ: Được lắm, ngày mai không biết lại bị đồn thành cái dạng gì đây.
Tuy rằng bực bội, nàng cũng không dám ở trước mắt nhiều người như vậy mà cãi nhau với quý nhân. Ngay lập tức, Lư Oanh nhảy lên xe ngựa.
Ở bên ngoài, chiếc xe ngựa thoạt nhìn trông rất bình thường, bên trong lại bố trí vô cùng thoải mái. Tấm vải nhung màu đen trải ra trên nền đất, Lư Oanh giẫm chân lên, để lại một vết bùn thật to.
Đứng đằng sau quý nhân là hai tỳ nữ rất xinh đẹp. Bọn họ cùng cúi đầu, nhìn vết bùn to lớn mà Lư Oanh để lại trên tấm vải nhung màu đen. Lư Oanh cũng cúi đầu, nhìn chân của mình.
Nhìn nhanh một cái, nàng đưa chân ra, chầm chậm bước tiếp. Tấm vải nhung lần này có thêm một vết bùn nhỏ hơn.
Hai tỳ nữ lộ vẻ khinh miệt. Các nàng nhìn Lư Oanh, cô nương có xuất thân thấp kém từ thôn quê này vừa bẩn lại vừa ướt, không có chút nào phù hợp với thân phận cao quý của các nàng. Vì vậy, hai tỳ nữ cảm thấy sợ hãi Lư Oanh nhơ nhác sẽ thân cận với mình.
Lư Oanh không hề lo sợ. Nàng nhíu mày, cọ cọ chân vào tấm vải nhung đen cho đến khi đôi giày của mình sạch hơn một chút. Lư Oanh bước đến trước mặt quý nhân, rất tự nhiên mà ngồi chồm hổm xuống.
Ngồi cái kiểu như vậy, bùn đất từ giày có thể làm bẩn áo quần. Nếu nàng đi tới phủ đệ nhà khác, nhất định sẽ phải đổi giày, nhưng mà nơi này không có giầy cho nàng đổi, Lư Oanh đành phải tự nghĩ cách làm sạch nó.
Hai tỳ nữ xinh đẹp trợn mắt, nhìn chằm chằm hành động của nàng. Trên thực tế, nếu là quý nhân nhà khác thì ngồi như vậy là còn có thể chấp nhận được, nhưng hiện tại Lư Oanh là một cô nương, đương nhiên các nàng cảm thấy chướng mắt.
Vì vậy, ánh mắt các nàng nhìn Lư Oanh bây giờ có ít nhiều chán ghét.
Đúng lúc này, quý nhân vốn vẫn nhắm mắt dưỡng thần đột ngột lạnh lùng nói, "Đi xuống!"
Ba người thiếu nữ đồng loạt ngẩn người. Ánh mắt của hai tỳ nữ nhất thời ngời sáng, nhìn Lư Oanh với nụ cười nhạt.
Lư Oanh vẫn cứ không chút động tĩnh. Nàng tự rót cho mình một chén rượu thật đầy.
Quý nhân hơi trợn mắt. Mở mắt ra, con ngươi sắc bén của hắn tựa như có ánh sáng lay chuyển. Lại nhắm mắt như cũ, quý nhân thản nhiên nói, "Hai người các ngươi đi xuống nhận phạt đi!"
Lời vừa thốt ra, sắc mặt hai tỳ nữ liền trắng bệch một màu. Các nàng đồng thời quỳ rạp xuống đất, dập đầu với quý nhân, "Chủ nhân..."
"Cút!"
Quý nhân vừa quát, hai tỳ nữ rốt cuộc im miệng. Các nàng vội vội vàng vàng đi xuống xe ngựa, trên mặt đầy vẻ lo sợ xen lẫn nghi hoặc. Dung nhan hai người xinh đẹp như vậy, khí chất cũng giống như quý nữ nhà người khác, vậy mà lúc này, sắc mặt hai tỳ nữ trở nên xám xịt, nơm nớp lo sợ.
Lư Oanh thu hồi lại ánh mắt của mình.
Nhìn khí chất của hai tỳ nữ có thể thấy các nàng ở bên cạnh quý nhân cũng có chút địa vị. Nhưng mà vị quý nhân này lại quát một tiếng "cút", các nàng liền cảm thấy giống như chó nhà có tang, cũng không biết là các nàng sợ mình mất đi địa vị và vinh hoa phú quý hay là sợ bị trừng phạt đây
Chậm rãi nhấp một ngụm rượu, Lư Oanh thầm nghĩ: Bình thị trăm phương nghìn kế, chính là muốn mình trở nên giống như bọn họ.
Trong lúc Lư Oanh đang miên man suy nghĩ thì âm thanh trầm thấp của quý nhân chợt truyền đến, "Đi chuẩn bị một chút, đầu tháng bảy phải tới được Thành Đô."
Cái gì?
Lư Oanh đột ngột ngẩng đầu.
Quý nhân lại nhắm mắt dưỡng thần. Dưới ánh nắng, chân mày hắn hơi nhíu lại, thu lại vẻ mặt ban nãy, nhìn mãi cũng không ra vui buồn gì cả.
Lư Oanh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, nói: "Được". Hôm nay mới đầu tháng ba, cách đầu tháng bảy còn hơn một tháng, mà Hán Dương và Thành Đô gần nhau, đi đường có lẽ không mất quá bảy ngày.
Nàng đứng lên, làm lễ với quý nhân, thấp giọng nói: "A Oanh cáo lui."
Vừa nói xong, nàng nhìn ngự phu bên ngoài, kêu lên, "Ngừng lại một chút."
Xe ngựa nhanh chóng dừng lại.
Lư Oanh bước xuống xe ngựa, quay đầu, nhìn thoáng qua vết bùn mình đã lưu lại, lại liếc qua quý nhân một cái, đột nhiên thầm nghĩ: Hắn đuổi hai tỳ nữ kia đi là vì các nàng đối với mình không có chút cảm tình nào sao?
Đúng là ngay cả người đánh xe cũng nghe nàng bảo dừng liền dừng, không do dự chút nào, khiến cho nàng có cảm giác này.
Lư Oanh không thích cảm giác này. Nàng sớm đã quen với việc tự gò bó mình, bản năng chính là cân nhắc lợi hại để hành sự. Đối với nàng mà nói, quý nhân càng xem trọng, nàng càng gặp phiền toái.
Nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa đang dần đi xa, ánh mắt Lư Oanh khẽ động, thầm suy nghĩ nói: Đợi khi tới Thành Đô rồi, mình nhất định phải nghĩ cách để phân rõ khoảng cách với hắn.
Lư Oanh về nhà được nửa canh giờ, Lư Vân mới về đến cửa.
Nhìn thấy tỷ tỷ cúi đầu đọc sách, Lư Vân đi tới trước mặt Lư Oanh, thấp giọng gọi, "Tỷ à." Sau đó, cậu đưa ra một quyển sách cho nàng.
Quyển sách này chính là Sử ký.
Thấy Lư Oanh nhíu mày, Lư Vân gãi gãi đầu, có chút khó xử, nói: "Tỷ, đệ cũng không còn cách nào. Vương huynh đệ kia nghiêm nghị như vậy, vẻ mặt của hắn vô cùng không vui, lúc đưa sách cho đệ cũng không nói gì cả... Đệ còn cảm thấy giận đây này!"
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Đệ lại gặp Vương lang quân à?"
"Dạ." Lư Vân gật đầu", hắn cứ uống rượu, còn uống rất nhiều nữa chứ, là hộ vệ của hắn gọi đệ lên đó. Sau khi đệ tới, hắn liền nhét sách này vào tay đệ, sắc mặt hắn không tốt chút nào. Tỷ không biết đâu, nếu khi đó đệ dám nói chữ 'không' đệ có thể tưởng tượng được hắn nhất định kêu người đánh đệ liền."
*****
Ngày up: 07/08/2018 01:29 AM
Lảm nhảm: sắp hết Phần I: Hán Dương rồi quý vị ơi ~.~ A Oanh "dạo chơi" khắp ngõ ngách cũng đã chán muốn di cư còn tung hoành tứ hải
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.