Chương 128: Hâm mộ
Lâm Gia Thành
11/09/2022
Chương 128: Hâm mộ ღ
Edit: Quần bay theo gió
Beta: Pey
Lư Oanh vẫn không thể nói ra lời nào, từ vẻ mặt phức tạp đến buồn bả dần tỉnh táo lại.
Nhớ tới miếng ngọc bội kia, Lư Oanh nghĩ: Mình đã tiếp nhận nó, tuyệt đối không thể như trước kia, vô luận như thế nào cũng không thể làm người ta chờ đợi mãi. Lập tức nàng hồi thần nói: "Tiểu nữ phải hồi âm lại như thế nào đây..."
Không đợi nàng nói hết thì người nọ đã cười khổ lắc đầu, "Ân nhân chỉ nhờ tại hạ gửi những lời ấy cùng với lá thư này đến tay cô nương, về phần có hồi âm hay không người ấy nói không cần. Trước mắt, lần này tại hạ đến Thành Đô có thể ở lại vài năm sẽ không rời đi."
Nói thêm một vài câu, hắn nghe cách đó không xa có tiếng nói chuyện, lại nghĩ bản thân đã cùng Lư cô nương cô nam quả nữ đứng đây nói chuyện quá lâu đối với thanh danh người ta không tốt, liền cáo từ rời đi.
Mãi đến khi đi được xa, Lư Oanh mới cúi đầu nhìn lá thư trong tay.
Bức thư rất dày, ước chừng có mười lăm mười sáu trang, mặt trên là những nét chữ tuấn dật của Âm Triệt viết lại tất cả sự việc phát sinh khi đến Lạc Dương. Trong mỗi câu chữ đều cất chứa tâm sự cùng tương tư!
Theo nội dung trong thư, Lư Oanh dường như có thể thấy sự cô tịch, thiếu niên tuấn mỹ đẹp như tranh vẽ, đứng một góc cô đơn, cùng với tình cảnh sinh tử, ngươi lừa ta gạt, chỉ có thể nhờ ánh trăng giữ lại một chút tâm sự.
Trong thư mỗi một câu như trải qua trăm ngàn mài dũa.
...Đúng là tình bất tri sở khởi, một ngày thâm tình sao?
Liên tục hai ngày liên tiếp, nàng không có nghỉ ngơi tốt.
***
Ngày thứ ba, Lư Oanh vừa ra khỏi cửa thì thấy La Tử đang tựa lưng vào tường, mấy tháng không gặp mà hắn đã cao lớn rất nhiều, trên trán còn thêm một vết sẹo mới. Y phục trên người cũ kỹ đã không còn vừa vặn với vóc người của hắn, nhìn tổng thể khiến người nhìn cảm nhận được khí chất keo kiệt và nghèo quẫn bách.
La Tử dường như đang ngáy, hai mắt đang nhắm, tóc trên trán khẽ rớt ra có vẻ đợi đã khá lâu.
Nghe có tiếng tiếng ho khan, La Tử mở mắt ra quay đầu lại nhìn nàng, mắt hắn sáng ngời lên. Vội vàng đi tới học theo mấy nho sinh đệ tử vái chào với Lư Oanh: "A Oanh, ta đã đến."
La Tử ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Lư Oanh, như nhìn thấy vị thần tiên sống vậy, hiểu nhiên nhìn thấy nàng là hắn đã vô cùng cao hứng rồi. Giống như Dương thẩm, hắn rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều khi còn ở Hán Dương.
"Sao không gõ cửa mà ở bên ngoài chờ?"
La Tử cười cười tay vô thức vuốt xoa cái gáy của mình: "Ta chỉ vừa mới tới thôi." Cái cười này làm Lư Oanh chú ý tới khóe môi bị bầm tím, có lẽ cách đây không lâu ẩu đả vời người khác.
Lư Oanh cũng không nhiều lời, dẫn hắn vào nhà, "Về sau thì không cần như vậy, có khát hay mệt mỏi gì không? Vào uống nước trà đi." Đưa một tách trà cho La Tử, thấy hắn đứng ngồi không yên, Lư Oanh liền nói thẳng: "Ta hiện tại có khoảng hai, ba trăm lượng vàng làm tiền vốn, ta muốn làm một buôn bán nào đó. Lần này ta đến Thành Đô đã kết bạn được với các con cháu thế gia nhà giàu, có thể cùng bọn họ hợp tác, thiếu tiền cũng có thể gom góp thêm."
Nàng nhìn La Tử: "Ngươi nói xem, ta nên kinh doanh cái gì là tốt?"
La Tử và Lư Vân có hoàn cảnh gần giống với nhau, bởi vì phụ thân mất sớm, sớm đảm nhiệm quản lý mọi việc trong nhà, thoạt nhìn lão luyện phong trần hơn Lư Vân nhiều, nhất là đôi mắt đó khi di chuyển là bộc lộ tính khéo léo lõi đời và còn một chút lệ tính* nào đó.
*Lệ tính: tính tình tàn bạo.
"Thành Đô là địa phương lớn, kẻ có nhiều tiền, ta đã nghĩ đến nơi này vẫn là nơi có thể kiếm cơm manh áo mất một phen sức lực." Nghe Lư Oanh kể, La Tử cũng suy nghĩ kỹ. Một lát sau hắn hưng phấn nói: "Mấy ngày trước đây ta có vào một đổ phường..."
Lư Oanh lắc đầu ngắt lời hắn, "Hiện tại không được, loại hình thức kinh doanh này cần người thành thục về nó và âm thầm tiến hành, không thể lộ liễu cho người biết."
La Tử ngẩn người ra, thói quen sờ cái gáy của mình thì thào nói: "Vậy thì tửu lầu thì như thế nào?"
Lư Oanh đứng lên, nàng đi vài bước về phía sau mỉm cười nói: "La Tử ngươi nói rất đúng, mặc kệ làm cái gì cũng phải tốn không ít công sức." Dừng một chút nàng lại nói: "Vậy trước mắt chúng ta đến tửu lầu xem sao."
Nàng suy nghĩ lâu như vậy cũng không đưa ra kết luận nào, không bằng cùng La Tử đến tửu lâu xem, có thể sử dụng được kế này hay không. Nghĩ đến đây Lư Oanh nói: La Tử, ngươi đợi ta đi chuẩn bị một chút."
"Được."
Nhìn bóng dáng Lư Oanh bước vào trong phòng, thì hai mắt La Tử có vẻ đăm chiêu. Hắn sờ sờ gáy mình thầm nói: A Vân thật có phúc, nếu mình có một tỷ tỷ như nàng ấy là tốt rồi.
Vừa rồi Lư Oanh giới thiệu, tuy là giọng điệu bình thường, chỉ là hắn vẫn cảm giác những từ ngữ kia mang uy nghi khiến người khác không được chối từ.
Nghĩ lại hắn là đường đường là một nam nhi cũng từ Hán Dương đi tới Thành Đô. Cũng đừng nói là nơi này hỗn tạp loại người, kiếm miếng cơm cũng rất gian nan. Loại địa phương như Thành Đô tựa hồ cái gì cũng có, dường như mọi thứ đều có người chiếm hữu. Ngay cả tên ăn mày cũng có địa bàn của riêng mình, người nơi khác đến, ngay cả một cây kim cũng không thể chen lọt vào. Đói đến lả người thầm nghĩ đến trong khu chợ nhặt đồ ăn thừa cũng bị người cướp đoạt...
Mẫu thân hắn cũng vậy, hai mẫu tử bọn họ ở trong đạo quán, mẫu thân nghĩ làm một ít đồ nữ công sai đó đem bán, nhưng bị người mua ép giá dữ dội, thậm chí chỉ bằng một nửa số tiền ở Hán Dương mà cũng không bán được. Buổi tối hôm trước, tên ăn mày kia còn tranh chỗ sạch sẽ thoáng khí với họ, La Tử tức đến nỗi nhào vào chiến một trận cho ra trò, hậu quả là y phục trên người hai mẫu tử họ bị xé rách nhiều chỗ, hiện tại y phục hắn đang mặc là cái tốt nhất để đi gặp người khác.
Nếu hắn không có được tin tức của Lư Oanh, nhờ vào sở trường may đồ của mẫu thân, hắn cũng không biết phải kiên trì ở lại như thế nào nữa.
... Quả thật cuộc sống ở Thành Đô là như vậy, hắn phải kiên định thế nào muốn đi theo Lư Oanh. Theo cảm nhận của hắn thì hắn chưa từng thấy ai thông minh, cao ngạo như nàng ấy. Nhiều năm qua, nhiều người dân bình thường muốn tới Thành Đô, phải nghĩ làm cách nào để có phú quý vinh hoa rộng mở, danh tiếng vang xa, muốn áo gấm về quê, thì có mấy người làm được
Còn Lư Oanh thì sao? Nàng ấy vừa mới đến không bao lâu, chẳng những có một căn nhà riêng cho mình ở Hán Dương, ở Thành Đô cũng có thể kiếm được một chỗ ở tốt, thậm chí còn dư tới mấy trăm lượng vàng.
Hắn thầm nghĩ, nếu có người như thế thì chắc chắn Lư Oanh là người đầu tiên có thể làm được điều đó.
Có rất nhiều lúc thậm chí hắn tự hỏi đáy lòng mình có chút hâm mộ Lư Vân.
Hôm nay trời chưa sáng là hắn đã đến. Nhưng tới trước cửa thì hắn không nghĩ gõ cửa.
Hắn đã hạ quyết tâm đi theo Lư Oanh rồi, thì phải xuất ra thái độ phục tùng. Hắn không giống với mẫu thân, một người không có tầm nhìn xa, tổng thể nhớ đến thời điểm làm hàng xóm với Lư Oanh, nhớ lúc nàng ấy bần hàn, bây giờ vĩnh viễn có thể ở trước mặt nàng ấy mà suиɠ sướиɠ bối.
Hắn biết nếu muốn dựa dẫm vào một người nào đó, thì phải hiếu giá trị của mình trong lòng người đó.
Lúc La Tử còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Lư Oanh bước ra và trên tay cầm không ít thứ đồ.
Đem đồ đưa cho La Tử, Lư Oanh chậm rãi nói: "Ở đây có hai bộ y phục của Lư Vân, nó hơi lớn so với cỡ người của đệ ấy, ngươi thử đổi y phục mặc nó xem sao."
Lư Oanh vừa dứt lời, La Tử liền theo bản năng đè ép khuỷu tay lại. Trên người hắn một bộ y phục tốt nhất mà hắn có, có thể nói vậy, bởi đêm trước bị tên ăn mày đánh nhau rách một lỗ thủng. tay nghề của mẫu thân tốt lắm, hắn còn tưởng chỗ tế nhị kia đã tốt, người bình thường nhìn không ra.
Nhưng không nghĩ vừa mới gặp mặt đã bị nàng ấy nhìn thấu... Trong nháy mắt Lư Tử quẫn bách lúng túng trước mặt Lư Oanh thế này.
Rất lâu La Tử mới tiếp nhận kiện y phục kia, đỏ rực cả mặt gật đầu nói: "Đa tạ A Oanh."
Lư Oanh mỉm cười, "Lập tức xuất phát thôi, bây giờ người đi thay đi."
"Được."
Chỉ chốc lát La tử đã thay y phục của Lư Vân bước ra.
Quan sát La Tử một phen Lư Oanh mới cười nói: "Ngươi phát triển không tệ." Lư Oanh cho người làm y phục này cho Lư Vân, lớp giữa là vải tối màu, là kiểu xiêm y phổ biến mà nho sinh hay mặc. Bộ y phục nào mặc trên người La Tử có chút thanh nhã, nhưng do thợ may khéo léo cặn kẽ, đem cả người hắn đều sấn đắc có khả năng cao, vì là do mặc nho bào nên La Tử - một gã nông thôn, thô thiển, lệ khí và nghèo túng đã thu lại khí thế hơn một nửa.
La tử cũng cảm giác được điểm này, cái lưng liền thẳng tắp bước về phía trước, tinh thần tốt hắn lên.
So với y phục của La Tử, y phục của Lư Oanh đơn điệu hơn rất là nhiều, là y phục cũ của Lư Vân. Nhìn thấy nàng mặc như thế, La tử cũng ngẩn ra khó hiểu hỏi: "A Oanh, nàng sao không mặc bộ y phục tốt hơn?"
Lư Oanh cười nói: "Ta không cần." Nàng biết nàng khí chất xuất chúng, ăn mặc đẹp đẽ khiến người tưởng lầm là một thiếu gia nhà giàu được nuông chiều. Mặc như thế đi lại còn làm ăn buôn bán gì được? Còn không bằng trực tiếp bị người ta coi thành con nhà giàu đem đi xẻ thịt mới là lạ đâu.
Nhìn vẻ mặt La Tử khi mặc đồ mới mà cao hứng, Lư Oanh lại chợt nhớ trong phòng còn một thứ chưa lấy ra.
Chỉ chốc lát nàng trở lại, trên tay cầm một giỏ bên trong là y phục đưa cho La Tử, Lư Oanh nhẹ giọng nói: "Những bộ này là y phục trước kia của ta khi ở Hán Dương, người cầm về cho mẫu thân ngươi sửa đi."
Sau đó bảo La tử theo kịp nàng, nàng thong thả hỏi La Tử: "Mẫu tử hai người có chỗ ở chưa?"
"... À đã có."
Lư oanh quay đầu lại nhìn một cái nói: "Chỗ ở đừng lo, đợi khi tìm được buôn bán nào thích hợp, ta sẽ có an bài."
Nàng thản nhiên nói một câu "Ta sẽ có an bài" làm cho La Tử cảm nhận muốn dựa dẫm vào, hắn lập tức đáp: "Được." Hắn chớp chớp mắt thì thầm nói: A Vân thật tốt số mà.
Nhìn cô nương đi phía trước, biểu cảm bình tĩnh trầm ổn hệt như ngọn núi vững chãi trước bao sóng gió vậy rất dễ làm người ta tin tưởng, cũng tựa như dòng suối hiền hòa khiến người khác thả lỏng hoàn toàn, chẹp Lư Vân à, ngươi thật tốt số quá!
Lư Oanh không có chú ý đến La Tử đang cảm thán, ra khỏi cửa phía sau, nàng cùng hắn đi vào chỗ chợ, quan sát các cửa hiệu, Lư Oanh nói: "Ngã tư đường này có một tửu lâu, đằng kia cũng có một căn, ước chừng cách hai nghìn bước, là một tửu lầu hoạt động lâu năm. Phố phía Tây lân cận ở phía trước ngày có ý định bán ra."
Lư Oanh quay đầu lại khẽ cười, "Đi, chúng ta đến tửu lâu xem sao."
"Được."
Thấy hắn có vẻ khẩn trương Lư Oanh khẽ nói: "La Tử, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, chuyện xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, sau này ta làm phiền ngươi nhiều rồi... Ta biết ngươi có cái gan lớn, nhưng ngươi là người đồng hương duy nhất của ta ở nơi này, ngươi đừng phóng không ra. Ngươi chỉ cần tận tâm tận sức mà làm việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
La Tử căng mặt nghiêm túc gật đầu đáp: "Ta đã hiểu!"
Thấy hắn như thế, Lư Oanh chỉ mỉm cười.
ღ Chương 129: Lư Oanh ỷ thế hϊếp người ღ
Edit: Quần bay theo gió
Beta: Pey
Lư Oanh vẫn không thể nói ra lời nào, từ vẻ mặt phức tạp đến buồn bả dần tỉnh táo lại.
Nhớ tới miếng ngọc bội kia, Lư Oanh nghĩ: Mình đã tiếp nhận nó, tuyệt đối không thể như trước kia, vô luận như thế nào cũng không thể làm người ta chờ đợi mãi. Lập tức nàng hồi thần nói: "Tiểu nữ phải hồi âm lại như thế nào đây..."
Không đợi nàng nói hết thì người nọ đã cười khổ lắc đầu, "Ân nhân chỉ nhờ tại hạ gửi những lời ấy cùng với lá thư này đến tay cô nương, về phần có hồi âm hay không người ấy nói không cần. Trước mắt, lần này tại hạ đến Thành Đô có thể ở lại vài năm sẽ không rời đi."
Nói thêm một vài câu, hắn nghe cách đó không xa có tiếng nói chuyện, lại nghĩ bản thân đã cùng Lư cô nương cô nam quả nữ đứng đây nói chuyện quá lâu đối với thanh danh người ta không tốt, liền cáo từ rời đi.
Mãi đến khi đi được xa, Lư Oanh mới cúi đầu nhìn lá thư trong tay.
Bức thư rất dày, ước chừng có mười lăm mười sáu trang, mặt trên là những nét chữ tuấn dật của Âm Triệt viết lại tất cả sự việc phát sinh khi đến Lạc Dương. Trong mỗi câu chữ đều cất chứa tâm sự cùng tương tư!
Theo nội dung trong thư, Lư Oanh dường như có thể thấy sự cô tịch, thiếu niên tuấn mỹ đẹp như tranh vẽ, đứng một góc cô đơn, cùng với tình cảnh sinh tử, ngươi lừa ta gạt, chỉ có thể nhờ ánh trăng giữ lại một chút tâm sự.
Trong thư mỗi một câu như trải qua trăm ngàn mài dũa.
...Đúng là tình bất tri sở khởi, một ngày thâm tình sao?
Liên tục hai ngày liên tiếp, nàng không có nghỉ ngơi tốt.
***
Ngày thứ ba, Lư Oanh vừa ra khỏi cửa thì thấy La Tử đang tựa lưng vào tường, mấy tháng không gặp mà hắn đã cao lớn rất nhiều, trên trán còn thêm một vết sẹo mới. Y phục trên người cũ kỹ đã không còn vừa vặn với vóc người của hắn, nhìn tổng thể khiến người nhìn cảm nhận được khí chất keo kiệt và nghèo quẫn bách.
La Tử dường như đang ngáy, hai mắt đang nhắm, tóc trên trán khẽ rớt ra có vẻ đợi đã khá lâu.
Nghe có tiếng tiếng ho khan, La Tử mở mắt ra quay đầu lại nhìn nàng, mắt hắn sáng ngời lên. Vội vàng đi tới học theo mấy nho sinh đệ tử vái chào với Lư Oanh: "A Oanh, ta đã đến."
La Tử ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Lư Oanh, như nhìn thấy vị thần tiên sống vậy, hiểu nhiên nhìn thấy nàng là hắn đã vô cùng cao hứng rồi. Giống như Dương thẩm, hắn rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều khi còn ở Hán Dương.
"Sao không gõ cửa mà ở bên ngoài chờ?"
La Tử cười cười tay vô thức vuốt xoa cái gáy của mình: "Ta chỉ vừa mới tới thôi." Cái cười này làm Lư Oanh chú ý tới khóe môi bị bầm tím, có lẽ cách đây không lâu ẩu đả vời người khác.
Lư Oanh cũng không nhiều lời, dẫn hắn vào nhà, "Về sau thì không cần như vậy, có khát hay mệt mỏi gì không? Vào uống nước trà đi." Đưa một tách trà cho La Tử, thấy hắn đứng ngồi không yên, Lư Oanh liền nói thẳng: "Ta hiện tại có khoảng hai, ba trăm lượng vàng làm tiền vốn, ta muốn làm một buôn bán nào đó. Lần này ta đến Thành Đô đã kết bạn được với các con cháu thế gia nhà giàu, có thể cùng bọn họ hợp tác, thiếu tiền cũng có thể gom góp thêm."
Nàng nhìn La Tử: "Ngươi nói xem, ta nên kinh doanh cái gì là tốt?"
La Tử và Lư Vân có hoàn cảnh gần giống với nhau, bởi vì phụ thân mất sớm, sớm đảm nhiệm quản lý mọi việc trong nhà, thoạt nhìn lão luyện phong trần hơn Lư Vân nhiều, nhất là đôi mắt đó khi di chuyển là bộc lộ tính khéo léo lõi đời và còn một chút lệ tính* nào đó.
*Lệ tính: tính tình tàn bạo.
"Thành Đô là địa phương lớn, kẻ có nhiều tiền, ta đã nghĩ đến nơi này vẫn là nơi có thể kiếm cơm manh áo mất một phen sức lực." Nghe Lư Oanh kể, La Tử cũng suy nghĩ kỹ. Một lát sau hắn hưng phấn nói: "Mấy ngày trước đây ta có vào một đổ phường..."
Lư Oanh lắc đầu ngắt lời hắn, "Hiện tại không được, loại hình thức kinh doanh này cần người thành thục về nó và âm thầm tiến hành, không thể lộ liễu cho người biết."
La Tử ngẩn người ra, thói quen sờ cái gáy của mình thì thào nói: "Vậy thì tửu lầu thì như thế nào?"
Lư Oanh đứng lên, nàng đi vài bước về phía sau mỉm cười nói: "La Tử ngươi nói rất đúng, mặc kệ làm cái gì cũng phải tốn không ít công sức." Dừng một chút nàng lại nói: "Vậy trước mắt chúng ta đến tửu lầu xem sao."
Nàng suy nghĩ lâu như vậy cũng không đưa ra kết luận nào, không bằng cùng La Tử đến tửu lâu xem, có thể sử dụng được kế này hay không. Nghĩ đến đây Lư Oanh nói: La Tử, ngươi đợi ta đi chuẩn bị một chút."
"Được."
Nhìn bóng dáng Lư Oanh bước vào trong phòng, thì hai mắt La Tử có vẻ đăm chiêu. Hắn sờ sờ gáy mình thầm nói: A Vân thật có phúc, nếu mình có một tỷ tỷ như nàng ấy là tốt rồi.
Vừa rồi Lư Oanh giới thiệu, tuy là giọng điệu bình thường, chỉ là hắn vẫn cảm giác những từ ngữ kia mang uy nghi khiến người khác không được chối từ.
Nghĩ lại hắn là đường đường là một nam nhi cũng từ Hán Dương đi tới Thành Đô. Cũng đừng nói là nơi này hỗn tạp loại người, kiếm miếng cơm cũng rất gian nan. Loại địa phương như Thành Đô tựa hồ cái gì cũng có, dường như mọi thứ đều có người chiếm hữu. Ngay cả tên ăn mày cũng có địa bàn của riêng mình, người nơi khác đến, ngay cả một cây kim cũng không thể chen lọt vào. Đói đến lả người thầm nghĩ đến trong khu chợ nhặt đồ ăn thừa cũng bị người cướp đoạt...
Mẫu thân hắn cũng vậy, hai mẫu tử bọn họ ở trong đạo quán, mẫu thân nghĩ làm một ít đồ nữ công sai đó đem bán, nhưng bị người mua ép giá dữ dội, thậm chí chỉ bằng một nửa số tiền ở Hán Dương mà cũng không bán được. Buổi tối hôm trước, tên ăn mày kia còn tranh chỗ sạch sẽ thoáng khí với họ, La Tử tức đến nỗi nhào vào chiến một trận cho ra trò, hậu quả là y phục trên người hai mẫu tử họ bị xé rách nhiều chỗ, hiện tại y phục hắn đang mặc là cái tốt nhất để đi gặp người khác.
Nếu hắn không có được tin tức của Lư Oanh, nhờ vào sở trường may đồ của mẫu thân, hắn cũng không biết phải kiên trì ở lại như thế nào nữa.
... Quả thật cuộc sống ở Thành Đô là như vậy, hắn phải kiên định thế nào muốn đi theo Lư Oanh. Theo cảm nhận của hắn thì hắn chưa từng thấy ai thông minh, cao ngạo như nàng ấy. Nhiều năm qua, nhiều người dân bình thường muốn tới Thành Đô, phải nghĩ làm cách nào để có phú quý vinh hoa rộng mở, danh tiếng vang xa, muốn áo gấm về quê, thì có mấy người làm được
Còn Lư Oanh thì sao? Nàng ấy vừa mới đến không bao lâu, chẳng những có một căn nhà riêng cho mình ở Hán Dương, ở Thành Đô cũng có thể kiếm được một chỗ ở tốt, thậm chí còn dư tới mấy trăm lượng vàng.
Hắn thầm nghĩ, nếu có người như thế thì chắc chắn Lư Oanh là người đầu tiên có thể làm được điều đó.
Có rất nhiều lúc thậm chí hắn tự hỏi đáy lòng mình có chút hâm mộ Lư Vân.
Hôm nay trời chưa sáng là hắn đã đến. Nhưng tới trước cửa thì hắn không nghĩ gõ cửa.
Hắn đã hạ quyết tâm đi theo Lư Oanh rồi, thì phải xuất ra thái độ phục tùng. Hắn không giống với mẫu thân, một người không có tầm nhìn xa, tổng thể nhớ đến thời điểm làm hàng xóm với Lư Oanh, nhớ lúc nàng ấy bần hàn, bây giờ vĩnh viễn có thể ở trước mặt nàng ấy mà suиɠ sướиɠ bối.
Hắn biết nếu muốn dựa dẫm vào một người nào đó, thì phải hiếu giá trị của mình trong lòng người đó.
Lúc La Tử còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Lư Oanh bước ra và trên tay cầm không ít thứ đồ.
Đem đồ đưa cho La Tử, Lư Oanh chậm rãi nói: "Ở đây có hai bộ y phục của Lư Vân, nó hơi lớn so với cỡ người của đệ ấy, ngươi thử đổi y phục mặc nó xem sao."
Lư Oanh vừa dứt lời, La Tử liền theo bản năng đè ép khuỷu tay lại. Trên người hắn một bộ y phục tốt nhất mà hắn có, có thể nói vậy, bởi đêm trước bị tên ăn mày đánh nhau rách một lỗ thủng. tay nghề của mẫu thân tốt lắm, hắn còn tưởng chỗ tế nhị kia đã tốt, người bình thường nhìn không ra.
Nhưng không nghĩ vừa mới gặp mặt đã bị nàng ấy nhìn thấu... Trong nháy mắt Lư Tử quẫn bách lúng túng trước mặt Lư Oanh thế này.
Rất lâu La Tử mới tiếp nhận kiện y phục kia, đỏ rực cả mặt gật đầu nói: "Đa tạ A Oanh."
Lư Oanh mỉm cười, "Lập tức xuất phát thôi, bây giờ người đi thay đi."
"Được."
Chỉ chốc lát La tử đã thay y phục của Lư Vân bước ra.
Quan sát La Tử một phen Lư Oanh mới cười nói: "Ngươi phát triển không tệ." Lư Oanh cho người làm y phục này cho Lư Vân, lớp giữa là vải tối màu, là kiểu xiêm y phổ biến mà nho sinh hay mặc. Bộ y phục nào mặc trên người La Tử có chút thanh nhã, nhưng do thợ may khéo léo cặn kẽ, đem cả người hắn đều sấn đắc có khả năng cao, vì là do mặc nho bào nên La Tử - một gã nông thôn, thô thiển, lệ khí và nghèo túng đã thu lại khí thế hơn một nửa.
La tử cũng cảm giác được điểm này, cái lưng liền thẳng tắp bước về phía trước, tinh thần tốt hắn lên.
So với y phục của La Tử, y phục của Lư Oanh đơn điệu hơn rất là nhiều, là y phục cũ của Lư Vân. Nhìn thấy nàng mặc như thế, La tử cũng ngẩn ra khó hiểu hỏi: "A Oanh, nàng sao không mặc bộ y phục tốt hơn?"
Lư Oanh cười nói: "Ta không cần." Nàng biết nàng khí chất xuất chúng, ăn mặc đẹp đẽ khiến người tưởng lầm là một thiếu gia nhà giàu được nuông chiều. Mặc như thế đi lại còn làm ăn buôn bán gì được? Còn không bằng trực tiếp bị người ta coi thành con nhà giàu đem đi xẻ thịt mới là lạ đâu.
Nhìn vẻ mặt La Tử khi mặc đồ mới mà cao hứng, Lư Oanh lại chợt nhớ trong phòng còn một thứ chưa lấy ra.
Chỉ chốc lát nàng trở lại, trên tay cầm một giỏ bên trong là y phục đưa cho La Tử, Lư Oanh nhẹ giọng nói: "Những bộ này là y phục trước kia của ta khi ở Hán Dương, người cầm về cho mẫu thân ngươi sửa đi."
Sau đó bảo La tử theo kịp nàng, nàng thong thả hỏi La Tử: "Mẫu tử hai người có chỗ ở chưa?"
"... À đã có."
Lư oanh quay đầu lại nhìn một cái nói: "Chỗ ở đừng lo, đợi khi tìm được buôn bán nào thích hợp, ta sẽ có an bài."
Nàng thản nhiên nói một câu "Ta sẽ có an bài" làm cho La Tử cảm nhận muốn dựa dẫm vào, hắn lập tức đáp: "Được." Hắn chớp chớp mắt thì thầm nói: A Vân thật tốt số mà.
Nhìn cô nương đi phía trước, biểu cảm bình tĩnh trầm ổn hệt như ngọn núi vững chãi trước bao sóng gió vậy rất dễ làm người ta tin tưởng, cũng tựa như dòng suối hiền hòa khiến người khác thả lỏng hoàn toàn, chẹp Lư Vân à, ngươi thật tốt số quá!
Lư Oanh không có chú ý đến La Tử đang cảm thán, ra khỏi cửa phía sau, nàng cùng hắn đi vào chỗ chợ, quan sát các cửa hiệu, Lư Oanh nói: "Ngã tư đường này có một tửu lâu, đằng kia cũng có một căn, ước chừng cách hai nghìn bước, là một tửu lầu hoạt động lâu năm. Phố phía Tây lân cận ở phía trước ngày có ý định bán ra."
Lư Oanh quay đầu lại khẽ cười, "Đi, chúng ta đến tửu lâu xem sao."
"Được."
Thấy hắn có vẻ khẩn trương Lư Oanh khẽ nói: "La Tử, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, chuyện xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, sau này ta làm phiền ngươi nhiều rồi... Ta biết ngươi có cái gan lớn, nhưng ngươi là người đồng hương duy nhất của ta ở nơi này, ngươi đừng phóng không ra. Ngươi chỉ cần tận tâm tận sức mà làm việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
La Tử căng mặt nghiêm túc gật đầu đáp: "Ta đã hiểu!"
Thấy hắn như thế, Lư Oanh chỉ mỉm cười.
ღ Chương 129: Lư Oanh ỷ thế hϊếp người ღ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.