Phương Pháp Chính Xác Để Cưa Đổ Cv Kỳ Cựu
Chương 5: Chương 5
Vũ Điền Quân
13/05/2017
XX5: Lạy thánh Adam (= =)… Ta vừa nhìn thấy gì thế này ∑( ° △ °|||) Là gian tìnhsao?!?
XX6: Quân Ý Như Đao đại nhân cư nhiên hiện thân ∑( ° △ °|||) Phẫn nộ thay cho tiểu thụ chăng?
XX7: A a a chẳng lẽ Quân Ý Như Đao x Chè đậu xanh đường phèn là thật sao?
——-
Đợi đến khi Tô Tạ trở lại ký túc xá, đã là chạng vạng.
Trời mùa đông quả nhiên mau tối…
Lúc Tô Tạ ném cái túi đầy mì gói Khang Sư Muội vị dưa leo lên giường, đồng hồ trên tường đã điểm sáu giờ rưỡi, vừa vặn ngay giờ ăn tối, những người khác trong ký túc xá đều chưa về.
Tô Tạ quyết đoán lôi ra một gói mì xé bao bì cho vào bát đi châm nước sôi.
Châm nước xong, Tô Tạ ngồi vào bàn mở máy vi tính, trong lúc chờ máy khởi động tiện tay cầm lấy cuốn Nghiên cứu về tính chất và nguồn gốc của tài sản quốc dân của Bùi Nam, lật vài trang.
Khi Tô Tạ một lần nữa đăng nhập QQ, icon góc dưới bên phải màn hình của hắn đang liều mạng nhảy nhót.
Click vào xem, quả nhiên là tiểu học đệ.
Học đệ: Học trưởng học trưởng học trưởng học trưởng…
Học đệ: Học trưởng học trưởng học trưởng học trưởng…
Học đệ: Có đó không?
Tô Tạ: Mới không gặp vài giờ ngươi đã nhớ ta đến nông nỗi này sao, đúng là nhiệt tình a
~Học đệ: Học trưởng ∑( ° △ °|||) xảy ra chuyện lớn rồi!
Tô Tạ: Chuyện gì mà làm ầm ĩ thế?
Tô Tạ: Phàm làm người, quan trọng nhất là phải bình tĩnh…
Học đệ: Không thể bình tĩnh được a học trưởng ∑( ° △ °|||)
Tô Tạ: Thấy ta không… bình tĩnh biết bao nhiêu…
Học đệ: Học trưởng ngươi còn nhớ cái bài viết chỉ trích ngươi không? Đao Đao đại nhân hiện chân thân luôn rồi! ∑( ° △ °|||)
Tô Tạ: … Quả thật là hình mẫu của một vị vua bình tĩnh…
Tô Tạ: … Na… ni ∑( ° △ °|||)!!!!!!!!!!!!!!!!.
Tô Tạ cuống quýt bò lên diễn đàn, phát hiện, mấy tiếng đồng hồ trôi qua bài post kia vẫn nổi bật ngay nơi dễ nhìn thấy nhất ở đầu trang.
Tô Tạ click vào bài post lật tới trang mà tiểu học đệ nói, rê chuột xuống không bao xa, Tô Tạ liền thấy được dòng comment của Quân Ý Như Đao.
…
Quân Ý Như Đao: Về phần bản lĩnh của Chè đậu xanh đường phèn ra sao, xin các vị nghe xong kịch rồi hãy bình luận, như vậy mới tương đối công bằng… Ngoài ra, ta và Mạc Phụ Như Lai chỉ là cùng phối vài bộ kịch mà thôi, nếu cứ khăng khăng nói có quan hệ gì đó, thì cùng lắm chỉ là bạn bè.
…
Những comment bên dưới liền quả quyết quay lưng 180 độ.
XX1: Ta ngồi ngay dưới đại nhân!
XX2: Dứt khoát chiếm sô pha…
XX3: =口= Cư nhiên hiện thân oa oa oa đại nhân ta muốn tỏ tình…
XX4: Ta là XX2… Kháo! Sô pha cư nhiên bị người khác chiếm mất hức hức…
XX5: Lạy thánh Adam (= =)… Ta vừa nhìn thấy gì thế này ∑( ° △ °|||) Là gian tìnhsao?!?
XX6: Quân Ý Như Đao đại nhân cư nhiên hiện thân ∑( ° △ °|||) Phẫn nộ thay cho tiểu thụ chăng?
XX7: A a a chẳng lẽ Quân Ý Như Đao x Chè đậu xanh đường phèn là thật sao?
XX8: Hu hu hu hu hu lầu trên ngươi nghịch cp với ta rồi… Ta ủng hộ Đao Đao x Như Lai a ┬┬﹏┬┬?
XX9: Cơ mà… thật ra vừa tiếp nhận mối quan hệ này… hình như ta đột nhiên trở nên bấn họ…
…
Tô Tạ cả người đều =口=
Đại nhân… cư nhiên vì hắn mà lộ diện…
Cư nhiên vì hắn mà lộ diện…
Vì hắn mà lộ diện…
Lộ diện…
Diện…
Tô Tạ: Đại nhân cư nhiên ra mặt vì ta a a a a a a a a a a a
Học đệ: Bình tĩnh
Tô Tạ: a a a a a a a a a a a
Học đệ: Phải bình tĩnh = =
Tô Tạ: a a a a a a a a a a a
Học đệ: …
Tô Tạ: a a a a a a a a a a a bình tĩnh cái đầu ngươi a! Không thể bình tĩnh a! Toàn thân ta đều xuyên tới Sparta rồi…
Học đệ: Cho dù ngươi biến thành Aristotle thì đã sao, ngươi cũng không nhấc nổi địa cầu a!
Tô Tạ: Đồ ngu câu đó rõ ràng là Archimedes nói… Uy, hình như chúng ta lạc đề rồi thì phải? Ban nãy nói tới đâu nhỉ?
Học đệ: Ban nãy nói tới… Quân Ý Như Đao đại nhân ra mặt vì ngươi…
Tô Tạ: Đúng rồi…
Tô Tạ: a a a a a a a a a a a đại nhân cư nhiên ra mặt vì ta!!!
Học đệ: = =
Cả người Tô Tạ đều như mộng như huyễn trong gió hoàn toàn mất kiểm soát!
Cho nên hắn chỉ có thể liều mạng không ngừng gõ a a a a a… với học đệ.
Mãi cho đến khi học đệ chịu hết nổi dứt khoát mở chức năng che khung chat của Tô Tạ.
…
Sau đó, Tô Tạ bình tĩnh lại đôi chút, nhưng vẫn đang vô pháp kiềm chế cơn sóng cuộn trào mãnh liệt trong ngực.
Hắn run rẩy rê chuột, click vào link Quân Ý Như Đao đính kèm bên dưới, thấp thỏm mở kịch.
Kỳ thực lúc kịch vừa ra mắt hắn đã muốn chạy đi nghe liền, chỉ cần là kịch có Quân Ý Như Đao, một bộ hắn cũng không bỏ qua, thế nhưng bộ Cầm sư này… rất đặc biệt.
Đây là kịch mà hắn và Quân Ý Như Đao cùng nhau phối.
Cùng nhau.
Một từ ấm áp biết bao.
Thế nhưng, thanh âm của đại nhân hoàn mỹ như vậy… Còn Tô Tạ hắn, chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh lăn lộn suốt ba năm nhưng vẫn không ai biết tới mà thôi.
Hắn rất sợ mình sẽ làm hỏng cả bộ kịch.
Rốt cuộc cũng tải xong kịch.
Tô Tạ do dự, vẫn nhấp chuột mở ra.
Thú thật là nội dung bộ kịch này Tô Tạ cũng đã quên gần hết, dù sao nó cũng đã thuộc về miền ký ức quá xa xăm.
Về phần lời thoại, Tô Tạ có liều cả mạng già cũng chỉ nhớ được ba câu.
…
“Trong kiếm có kiếm tiên, trong rượu có tửu tiên, ta chính là tiên trong rượu…”
“Ta uống rượu chưa bao giờ dùng chén.”
“Cầm Sư, khi nào ngươi lại đến đối ẩm cùng ta…”
…
Mở màn bộ kịch, chính là một khúc đàn tranh du dương.
Nhàn nhạt, nhưng có thể xao xuyến lòng người.
Sau đó, là một đoạn độc thoại.
“Ta tên Cầm Sư, nhưng lại là một kiếm khách.”
“Người trong thiên hạ đều nói ta là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, thế nhưng… nào có gì là thiên hạ đệ nhất?“
Thanh âm Quân Ý Như Đao trước sau như một trong trẻo lạnh lùng, nhưng lần này còn mang theo chút cảm giác phiền muộn.
“Trên đời chỉ có kẻ vô tình vô dục mới có thể là thiên hạ vô địch.”
Ngữ khí của hắn dường như không bao giờ lên xuống thất thường, bình đạm mà vang vọng, như giếng sâu không gợn sóng.
“… Nhưng ta chung quy vẫn không phải người vô tình.”
Thanh âm Quân Ý Như Đao rất lãnh đạm, tựa hồ không hề có ngữ điệu phập phồng, nhưng mang chút ý vị lười biếng.
Đó là một loại cảm giác không thể hình dung rõ được…
Đây chỉ riêng thuộc về Quân Ý Như Đao, thanh âm độc nhất vô nhị.
Một CV quan trọng nhất là thanh âm phải có độ khác biệt để người nghe nhận ra… Mà Tô Tạ thân là fan ruột của Quân Ý Như Đao, đối với chất giọng của Quân Ý Như Đao càng quen thuộc đến khắc sâu vào linh hồn, cho dù chỉ là một tiếng thở dài, Tô Tạ tự tin hắn cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Tuy nhiên, Quân Ý Như Đao trong vai Cầm Sư, dường như vẫn giống với dĩ vãng, lại dường như không giống với dĩ vãng.
Thế nhưng Tô Tạ không nói ra được nguyên do.
Tô Tạ ngẩn người mà nghe.
Nháy mắt trong đầu phảng phất toàn là thanh âm của Quân Ý Như Đao.
…
Quân Ý Như Đao…
Làm sao đây? Thực sự rất thích…
Rất thích… thanh âm của hắn…
Tô Tạ rõ ràng không phải một kẻ cuồng thanh âm, nhưng lần đầu tiên nghe được giọng nói của Quân Ý Như Đao liền chấn động.
Một thanh âm như thế…
Tuy bình đạm thanh lãnh, nhưng có thể nhàn nhạt mà quanh quẩn, nhàn nhạt mà mê hoặc…
Hệt như nước, không màu không mùi.
Nhưng một khi mất nước, con người sẽ chết vì thiếu nước.
Thanh âm của Quân Ý Như Đao, với Tô Tạ mà nói, chính là không khí… và độc dược.
Thừa biết sẽ bị nghiện, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Mỉm cười uống thạch tín.
XX6: Quân Ý Như Đao đại nhân cư nhiên hiện thân ∑( ° △ °|||) Phẫn nộ thay cho tiểu thụ chăng?
XX7: A a a chẳng lẽ Quân Ý Như Đao x Chè đậu xanh đường phèn là thật sao?
——-
Đợi đến khi Tô Tạ trở lại ký túc xá, đã là chạng vạng.
Trời mùa đông quả nhiên mau tối…
Lúc Tô Tạ ném cái túi đầy mì gói Khang Sư Muội vị dưa leo lên giường, đồng hồ trên tường đã điểm sáu giờ rưỡi, vừa vặn ngay giờ ăn tối, những người khác trong ký túc xá đều chưa về.
Tô Tạ quyết đoán lôi ra một gói mì xé bao bì cho vào bát đi châm nước sôi.
Châm nước xong, Tô Tạ ngồi vào bàn mở máy vi tính, trong lúc chờ máy khởi động tiện tay cầm lấy cuốn Nghiên cứu về tính chất và nguồn gốc của tài sản quốc dân của Bùi Nam, lật vài trang.
Khi Tô Tạ một lần nữa đăng nhập QQ, icon góc dưới bên phải màn hình của hắn đang liều mạng nhảy nhót.
Click vào xem, quả nhiên là tiểu học đệ.
Học đệ: Học trưởng học trưởng học trưởng học trưởng…
Học đệ: Học trưởng học trưởng học trưởng học trưởng…
Học đệ: Có đó không?
Tô Tạ: Mới không gặp vài giờ ngươi đã nhớ ta đến nông nỗi này sao, đúng là nhiệt tình a
~Học đệ: Học trưởng ∑( ° △ °|||) xảy ra chuyện lớn rồi!
Tô Tạ: Chuyện gì mà làm ầm ĩ thế?
Tô Tạ: Phàm làm người, quan trọng nhất là phải bình tĩnh…
Học đệ: Không thể bình tĩnh được a học trưởng ∑( ° △ °|||)
Tô Tạ: Thấy ta không… bình tĩnh biết bao nhiêu…
Học đệ: Học trưởng ngươi còn nhớ cái bài viết chỉ trích ngươi không? Đao Đao đại nhân hiện chân thân luôn rồi! ∑( ° △ °|||)
Tô Tạ: … Quả thật là hình mẫu của một vị vua bình tĩnh…
Tô Tạ: … Na… ni ∑( ° △ °|||)!!!!!!!!!!!!!!!!.
Tô Tạ cuống quýt bò lên diễn đàn, phát hiện, mấy tiếng đồng hồ trôi qua bài post kia vẫn nổi bật ngay nơi dễ nhìn thấy nhất ở đầu trang.
Tô Tạ click vào bài post lật tới trang mà tiểu học đệ nói, rê chuột xuống không bao xa, Tô Tạ liền thấy được dòng comment của Quân Ý Như Đao.
…
Quân Ý Như Đao: Về phần bản lĩnh của Chè đậu xanh đường phèn ra sao, xin các vị nghe xong kịch rồi hãy bình luận, như vậy mới tương đối công bằng… Ngoài ra, ta và Mạc Phụ Như Lai chỉ là cùng phối vài bộ kịch mà thôi, nếu cứ khăng khăng nói có quan hệ gì đó, thì cùng lắm chỉ là bạn bè.
…
Những comment bên dưới liền quả quyết quay lưng 180 độ.
XX1: Ta ngồi ngay dưới đại nhân!
XX2: Dứt khoát chiếm sô pha…
XX3: =口= Cư nhiên hiện thân oa oa oa đại nhân ta muốn tỏ tình…
XX4: Ta là XX2… Kháo! Sô pha cư nhiên bị người khác chiếm mất hức hức…
XX5: Lạy thánh Adam (= =)… Ta vừa nhìn thấy gì thế này ∑( ° △ °|||) Là gian tìnhsao?!?
XX6: Quân Ý Như Đao đại nhân cư nhiên hiện thân ∑( ° △ °|||) Phẫn nộ thay cho tiểu thụ chăng?
XX7: A a a chẳng lẽ Quân Ý Như Đao x Chè đậu xanh đường phèn là thật sao?
XX8: Hu hu hu hu hu lầu trên ngươi nghịch cp với ta rồi… Ta ủng hộ Đao Đao x Như Lai a ┬┬﹏┬┬?
XX9: Cơ mà… thật ra vừa tiếp nhận mối quan hệ này… hình như ta đột nhiên trở nên bấn họ…
…
Tô Tạ cả người đều =口=
Đại nhân… cư nhiên vì hắn mà lộ diện…
Cư nhiên vì hắn mà lộ diện…
Vì hắn mà lộ diện…
Lộ diện…
Diện…
Tô Tạ: Đại nhân cư nhiên ra mặt vì ta a a a a a a a a a a a
Học đệ: Bình tĩnh
Tô Tạ: a a a a a a a a a a a
Học đệ: Phải bình tĩnh = =
Tô Tạ: a a a a a a a a a a a
Học đệ: …
Tô Tạ: a a a a a a a a a a a bình tĩnh cái đầu ngươi a! Không thể bình tĩnh a! Toàn thân ta đều xuyên tới Sparta rồi…
Học đệ: Cho dù ngươi biến thành Aristotle thì đã sao, ngươi cũng không nhấc nổi địa cầu a!
Tô Tạ: Đồ ngu câu đó rõ ràng là Archimedes nói… Uy, hình như chúng ta lạc đề rồi thì phải? Ban nãy nói tới đâu nhỉ?
Học đệ: Ban nãy nói tới… Quân Ý Như Đao đại nhân ra mặt vì ngươi…
Tô Tạ: Đúng rồi…
Tô Tạ: a a a a a a a a a a a đại nhân cư nhiên ra mặt vì ta!!!
Học đệ: = =
Cả người Tô Tạ đều như mộng như huyễn trong gió hoàn toàn mất kiểm soát!
Cho nên hắn chỉ có thể liều mạng không ngừng gõ a a a a a… với học đệ.
Mãi cho đến khi học đệ chịu hết nổi dứt khoát mở chức năng che khung chat của Tô Tạ.
…
Sau đó, Tô Tạ bình tĩnh lại đôi chút, nhưng vẫn đang vô pháp kiềm chế cơn sóng cuộn trào mãnh liệt trong ngực.
Hắn run rẩy rê chuột, click vào link Quân Ý Như Đao đính kèm bên dưới, thấp thỏm mở kịch.
Kỳ thực lúc kịch vừa ra mắt hắn đã muốn chạy đi nghe liền, chỉ cần là kịch có Quân Ý Như Đao, một bộ hắn cũng không bỏ qua, thế nhưng bộ Cầm sư này… rất đặc biệt.
Đây là kịch mà hắn và Quân Ý Như Đao cùng nhau phối.
Cùng nhau.
Một từ ấm áp biết bao.
Thế nhưng, thanh âm của đại nhân hoàn mỹ như vậy… Còn Tô Tạ hắn, chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh lăn lộn suốt ba năm nhưng vẫn không ai biết tới mà thôi.
Hắn rất sợ mình sẽ làm hỏng cả bộ kịch.
Rốt cuộc cũng tải xong kịch.
Tô Tạ do dự, vẫn nhấp chuột mở ra.
Thú thật là nội dung bộ kịch này Tô Tạ cũng đã quên gần hết, dù sao nó cũng đã thuộc về miền ký ức quá xa xăm.
Về phần lời thoại, Tô Tạ có liều cả mạng già cũng chỉ nhớ được ba câu.
…
“Trong kiếm có kiếm tiên, trong rượu có tửu tiên, ta chính là tiên trong rượu…”
“Ta uống rượu chưa bao giờ dùng chén.”
“Cầm Sư, khi nào ngươi lại đến đối ẩm cùng ta…”
…
Mở màn bộ kịch, chính là một khúc đàn tranh du dương.
Nhàn nhạt, nhưng có thể xao xuyến lòng người.
Sau đó, là một đoạn độc thoại.
“Ta tên Cầm Sư, nhưng lại là một kiếm khách.”
“Người trong thiên hạ đều nói ta là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, thế nhưng… nào có gì là thiên hạ đệ nhất?“
Thanh âm Quân Ý Như Đao trước sau như một trong trẻo lạnh lùng, nhưng lần này còn mang theo chút cảm giác phiền muộn.
“Trên đời chỉ có kẻ vô tình vô dục mới có thể là thiên hạ vô địch.”
Ngữ khí của hắn dường như không bao giờ lên xuống thất thường, bình đạm mà vang vọng, như giếng sâu không gợn sóng.
“… Nhưng ta chung quy vẫn không phải người vô tình.”
Thanh âm Quân Ý Như Đao rất lãnh đạm, tựa hồ không hề có ngữ điệu phập phồng, nhưng mang chút ý vị lười biếng.
Đó là một loại cảm giác không thể hình dung rõ được…
Đây chỉ riêng thuộc về Quân Ý Như Đao, thanh âm độc nhất vô nhị.
Một CV quan trọng nhất là thanh âm phải có độ khác biệt để người nghe nhận ra… Mà Tô Tạ thân là fan ruột của Quân Ý Như Đao, đối với chất giọng của Quân Ý Như Đao càng quen thuộc đến khắc sâu vào linh hồn, cho dù chỉ là một tiếng thở dài, Tô Tạ tự tin hắn cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Tuy nhiên, Quân Ý Như Đao trong vai Cầm Sư, dường như vẫn giống với dĩ vãng, lại dường như không giống với dĩ vãng.
Thế nhưng Tô Tạ không nói ra được nguyên do.
Tô Tạ ngẩn người mà nghe.
Nháy mắt trong đầu phảng phất toàn là thanh âm của Quân Ý Như Đao.
…
Quân Ý Như Đao…
Làm sao đây? Thực sự rất thích…
Rất thích… thanh âm của hắn…
Tô Tạ rõ ràng không phải một kẻ cuồng thanh âm, nhưng lần đầu tiên nghe được giọng nói của Quân Ý Như Đao liền chấn động.
Một thanh âm như thế…
Tuy bình đạm thanh lãnh, nhưng có thể nhàn nhạt mà quanh quẩn, nhàn nhạt mà mê hoặc…
Hệt như nước, không màu không mùi.
Nhưng một khi mất nước, con người sẽ chết vì thiếu nước.
Thanh âm của Quân Ý Như Đao, với Tô Tạ mà nói, chính là không khí… và độc dược.
Thừa biết sẽ bị nghiện, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Mỉm cười uống thạch tín.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.