Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật
Chương 30: Phương pháp thứ ba mươi
Vũ Điền Quân
01/10/2020
Chu Nam Quân sau khi ra ngoài liền đi ăn sáng cùng Tạ Nghiêu Thần.
Lúc ăn sáng, bọn họ gặp Lâm Trạch An, Lâm Trạch An vừa nhìn thấy hai người liền tự giác đi đến bàn ăn, đặt mông ngồi xuống: “Chào buổi sáng a! Các cậu lại không gọi tôi! Các cậu muốn cô lập tôi phải không?”
Chu Nam Quân vừa cắn một cái bánh quẩy vừa liếc mắt qua Lâm Trạch An: “Nào dám? Lâm đại minh tinh của chúng ta được con gái hoan nghênh như vậy, mỗi ngày đều có người muốn ăn sáng với cậu, bọn tôi làm gì có suất?”
“Cậu cũng biết tôi muốn làm ngôi sao cơ đấy.” – Lâm Trạch An thản nhiên trước lời trêu chọc của Chu Nam Quân, cậu ta thuận tay lấy một chiếc bánh quẩy cho vào miệng, vừa ăn vừa đắc ý nói:”Từ giờ trở đi tôi phải giữ mình trong sạch, tránh để sau này bị đào lại lịch sử đen tốt, cho nên từ giờ tôi quyết định đi với các cậu!”
Chu Nam Quân nhếch môi: “Cậu nghĩ hơi xa rồi đấy, đừng nói cậu sau này có nổi tiếng hay không, cho dù cậu có thực sự thành đại minh tinh, thì hiện tại có ai biết cậu sao? Bây giờ ai quan tâm đến việc cậu ăn sáng cùng con gái?”
“Đây gọi là phòng ngừa chu đáo.” – Lâm Trạch An ra vẻ thâm thúy hừ một tiếng, nhưng không bao lâu, lực chú ý của cậu đã đặt trên môi Chu Nam Quân: “A? Môi cậu làm sao thế kia?”
Cậu ta theo bản năng liếc Tạ Nghiêu Thần một cái, cười hắc hắc: “Chẳng lẽ Tạ Nghiêu Thần cuối cũng cũng không kiềm chế nổi khát vọng ẩn sau trong lòng bấy lâu nay, ra tay với cậu à?”
Chu Nam Quân đảo mắt xem thường: “Nói linh tinh, tôi bị ngã.”
Lâm Trạch An cắt ngang: “Thật là một lời giải thích vô nghĩa.”
“Với lại khát vọng ẩn sâu cái gì, đừng đoán mò, làm như cậu ấy ham muốn tôi đã lâu, cậu đúng là đang châm ngòi ly gián! Bọn tôi là bạn tốt, là anh em tốt.” – Chu Nam Quân phun tào với Lâm Trạch An, rồi quay lại hướng Tạ Nghiêu Thần: “… Có đúng không?”
Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Ừ.”
“Hay lắm hay lắm, biết các cậu huynh đệ tình thâm rồi, tôi chỉ đùa chút thôi, đừng nhạy cảm như vậy” – Lâm Trạch An nhún vai, “Chúng là chính là những người đóng phim đam mỹ, về sau bị đùa kiểu này cũng là điều bình thường, đến lúc đấy cậu cũng đừng phản ứng mạnh thế này.”
Chu Nam Quân trưng mắt: “Yên tâm đi, sẽ không đâu.”
Sau khi ăn xong, cả ba người cùng đi học.
Trang Yến Bắc đương nhiên đi cùng Ân Gia Hậu, lúc hai người họ vừa đến, Duệ Minh và Duẫn Manh Manh cũng tới, là vai nữ chính duy nhất, Duẫn Manh Manh đều chủ động làm quen với mọi người, lúc cô tiến tới chào Chu Nam Quân, không khỏi ngạc nhiên: “Miệng của anh bị sao vậy?”
Ban đầu trong phòng còn có vài người trò chuyện với nhau, nhưng khi cô vừa nói dứt câu này, tất cả mọi người liền nhìn về phía Chu Nam Quân.
Lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, Chu Nam Quân bỗng nhiên cảm thấy vô cùng áp lực. Cậu theo bản năng nhìn Trang Yến Bắc một cái, đồng thời Trang Yến Bắc cũng đang nhìn về phía cậu, tầm mắt hai người chạm nhau, rất nhanh trở nên bối rối.
Lại nhìn ánh mắt tò mò và quan tâm của Duẫn Manh Manh, Chu Nam Quân cười gượng: “Hôm nay em là người thứ ba hỏi anh vấn đề này rồi… Là anh không cẩn thận nên ngã thôi.”
“Không cẩn thận?”
Chu Nam Quân theo giọng nói mà quay đầu nhìn, nhất thời có hơi bất ngờ, người nói câu vừa rồi… Chẳng phải là Ân Gia Hậu vẫn nhìn cậu không vừa mắt sao?”
Nhưng Ân Gia Hậu nói xong, cũng không nhìn Chu Nam Quân mà quay sang nhìn Trang Yến Bắc, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.
“Là do anh không cẩn thận nên ngã?”
Chu Nam Quân nghẹn một tiếng: “Nếu không thì sao?”
“Là cậu ấy tự ngã.” – Tạ Nghiêu Thần bỗng nhiên mở miệng, hắn thản nhiên nói, “Cậu ấy luôn bất cẩn như vậy.”
Chu Nam Quẩn sờ sờ mũi: “Ừ, tật xấu này không tốt, lần sau sẽ sửa.”
Ân Gia Hậu nhún vai, không nói gì.
Giờ học, vì muốn cho các CP thân thiết và làm việc ăn ý hơn, giảm bớt xấu hổ khi diễn, mọi người đều phải tự luyện tập đối diễn.
Chu Nam Quân đương nhiên luyện tập với Trang Yến Bắc, hai người họ tìm một góc ngồi xuống, mặt đối mặt bắt đầu tập luyện.
Mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí dần trở nên xấu hổ.
Chu Nam Quân chưa bao giờ ngồi đối diện với người khác lâu như vậy, tuy rằng mắt của Trang Yến Bắc rất đẹp, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Ngay lúc cậu muốn rời mắt nhìn sang chỗ khác thì tầm mắt của Trang Yến Bắc lại chuyển trước một giây.
Trang Yến Bắc quay mặt đi, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.
Chu Nam Quân thấy phản ứng này của Trang Yến Bắc liền vui vẻ. Tuy rằng cậu cũng thấy rất xấu hổ nhưng có người còn xấu hổ hơn mình, cậu đột nhiên cảm thấy cảm giác kia biến mất từ bao giờ, vì thế cậu lại bắt đầu trêu Trang Yến Bắc: “Sao thế? Chỉ là ngồi đối mặt thôi, rất đơn giản a, cậu đừng quay mặt đi, chẳng lẽ cậu… Ngại ngùng?”
Trang Yến Bắc nhíu mày: “Không phải.”
“Không phải thì tập tiếp, nhanh lên nhanh lên.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, “Luyện tập đi, đừng lười biếng.”
Trang Yến Bắc phồng má, cậu hít một hơi thật sâu, tiếp tục đối diễn với Chu Nam Quân.
Hai người lại mắt to trừng mắt nhỏ, thế nhưng lúc này, bọn họ trong lòng đều cố nhịn, ai cũng không chịu dời mắt đi chỗ khác.
Chu Nam Quân hiển nhiên vẫn thấy hơi xấu hổ, thế nhưng cậu vừa mới giễu cợt Trang Yến Bắc, nếu như lúc này chùn bước, cậu sẽ bị chê cười! Vì thế cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh, vững vàng.
Lúc này, vẫn là Trang Yến Bắc di chuyển tầm mắt.
Cho đến tận khi Trang Yến Bắc quay đầu sang chỗ khác, Chu Nam Quân mới âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, mày mà Trang Yến Bắc quay mặt đi, nếu không cậu sẽ làm hỏng việc mất!
Trang Yến Bắc đem việc luyện tập trở thành một trận đấu đương nhiên sẽ không dễ dàng chịu phục, thua liên tiếp hai lần, cậu nuốt không trôi cục tức này, hít một hơi thật sâu, cậu lại lôi kéo Chu Nam Quân tiếp tục luyện.
Sau khi luyện tập xong, mắt của hai người đều cạn sạch nước.
Cuối cùng kết thúc giờ học, Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần đi ăn cơm, lần này có cả Lâm Trạch An theo cùng.
Chu Nam Quân vừa vuốt cái bụng đói của mình vừa phun tào: “… Trẻ con bây giờ đúng là không biết tôn trọng người lớn hơn, cái gì cũng muốn tranh trước tranh sau, nhưng may mắn là số lần tôi thắng nhiều hơn. Hắc hắc, gừng càng già càng cay, cậu không biết thì thôi, lúc cậu ta trừng mắt trông như là chọi mắt gà, ha ha, đáng yêu.”
Nghe Chu Nam Quân nói, Tạ Nghiêu Thần chỉ cười cười không nói gì, mà ngược lại Lâm Trạch Anh đã nhảy vào: “Dạo này cậu rất thích thằng nhóc kia nha? Cả đường đi nói mười câu thì chín câu là nói về thằng nhóc đó, quan hệ của hai người tốt như vậy sao? Thật sự là tăng nhanh vụt vụt a!”
“Khụ khụ, làm gì có.” – Chu Nam Quân hắng giọng, lúc tỉnh táo lại, cậu mới phát hiện quả thực dọc đường đi cậu đều nói về Trang Yến bắc, đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ: “Tôi chỉ thấy thằng nhóc đó rất thú vị thôi… Bộ dạng cũng rất vừa mắt.”
“ Rõ ràng câu cuối cùng mới là trọng điểm! Cậu đúng là đồ dễ bị cái đẹp làm mê muội, nhìn thấy người ta đẹp trai là đã muốn kết bạn, thật sự là không có nguyên tắc.” – Lâm Trạch Anh trợn mắt nhìn Chu Nam Quân, “Cậu đừng có vừa kết được bạn mới đã quên mất mấy người bạn cũ như bọn tôi.”
“Làm sao có thể?” – Chu Nam Quân trừng mắt, “Những người quen ở ngoài chỉ là có dịp thì chơi thôi, còn các cậu mới là chính cung.”
Tuy nói như vậy, nhưng quan hệ giữa Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc cũng bắt đầu tăng lên.
Vài ngày sau, mỗi lần Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc tập đối diễn thì đều tập trung làm tốt nhất có thể, lúc những người khác vẫn còn xấu hổ, mất tự nhiên hay đột nhiên bật cười khi đọc lời thoại thì bọn họ lại có thể đối diễn với nhau vô cùng ăn ý. Hơn nữa trong thời gian dài, lần tập sau so với lần tập trước lại càng thuần thục hơn. Một thời gian sau, hai người mọi lúc đều có thể nhập vai, không hề xấu hổ cũng không hề cười đùa.
Buổi tối sau khi về phòng, không khí lúc hai người ở chung với nhau càng ngày càng hài hòa hơn, Chu Nam Quân tuy vẫn còn hay trêu đùa Trang Yến Bắc nhưng cũng không quá đáng, bao giờ nên dừng thì dừng, rất đúng mực. Trang Yến Bắc cũng theo đó mà dần thoải mái hơn, kể cả vẫn có nhiều lúc tạc mao nhưng trong lòng cậu biết được, Chu Nam Quân sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn.
Chu Nam Quân vẫn theo thói quen tắm xong chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra ngoài, Trang Yến Bắc mỗi sáng tỉnh dậy vẫn ngây ngây ngốc ngốc, nhưng dần dần hai người đều quen với tật xấu của đối phương.
Thế nhưng, tuy mối quan hệ của Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc đã tốt lên không ít, nhưng chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường, hằng ngày ngoài trừ chào hỏi, tập kịch, nói vài câu với nhau thì cũng không đi sâu vào đời sống riêng tư.
Sau khi kết thúc giờ học, Chu Nam Quân vẫn cùng Tạ Nghiêu Thần và Lâm Trạch An đi ăn cơm, mà hầu hết thời gian của Trang Yến Bắc đều cùng Ân Gia Hậu ở một chỗ. Tổng thể mà nói, hai người vẫn chỉ là quan hệ bạn diễn trong đoàn làm phim, không phải quá thân thiết, cũng không phải hoàn toàn xa cách.
Vài ngày sau, 《 Mất khống chế 》 bắt đầu bước vào giai đoạn quay phim
Lúc ăn sáng, bọn họ gặp Lâm Trạch An, Lâm Trạch An vừa nhìn thấy hai người liền tự giác đi đến bàn ăn, đặt mông ngồi xuống: “Chào buổi sáng a! Các cậu lại không gọi tôi! Các cậu muốn cô lập tôi phải không?”
Chu Nam Quân vừa cắn một cái bánh quẩy vừa liếc mắt qua Lâm Trạch An: “Nào dám? Lâm đại minh tinh của chúng ta được con gái hoan nghênh như vậy, mỗi ngày đều có người muốn ăn sáng với cậu, bọn tôi làm gì có suất?”
“Cậu cũng biết tôi muốn làm ngôi sao cơ đấy.” – Lâm Trạch An thản nhiên trước lời trêu chọc của Chu Nam Quân, cậu ta thuận tay lấy một chiếc bánh quẩy cho vào miệng, vừa ăn vừa đắc ý nói:”Từ giờ trở đi tôi phải giữ mình trong sạch, tránh để sau này bị đào lại lịch sử đen tốt, cho nên từ giờ tôi quyết định đi với các cậu!”
Chu Nam Quân nhếch môi: “Cậu nghĩ hơi xa rồi đấy, đừng nói cậu sau này có nổi tiếng hay không, cho dù cậu có thực sự thành đại minh tinh, thì hiện tại có ai biết cậu sao? Bây giờ ai quan tâm đến việc cậu ăn sáng cùng con gái?”
“Đây gọi là phòng ngừa chu đáo.” – Lâm Trạch An ra vẻ thâm thúy hừ một tiếng, nhưng không bao lâu, lực chú ý của cậu đã đặt trên môi Chu Nam Quân: “A? Môi cậu làm sao thế kia?”
Cậu ta theo bản năng liếc Tạ Nghiêu Thần một cái, cười hắc hắc: “Chẳng lẽ Tạ Nghiêu Thần cuối cũng cũng không kiềm chế nổi khát vọng ẩn sau trong lòng bấy lâu nay, ra tay với cậu à?”
Chu Nam Quân đảo mắt xem thường: “Nói linh tinh, tôi bị ngã.”
Lâm Trạch An cắt ngang: “Thật là một lời giải thích vô nghĩa.”
“Với lại khát vọng ẩn sâu cái gì, đừng đoán mò, làm như cậu ấy ham muốn tôi đã lâu, cậu đúng là đang châm ngòi ly gián! Bọn tôi là bạn tốt, là anh em tốt.” – Chu Nam Quân phun tào với Lâm Trạch An, rồi quay lại hướng Tạ Nghiêu Thần: “… Có đúng không?”
Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Ừ.”
“Hay lắm hay lắm, biết các cậu huynh đệ tình thâm rồi, tôi chỉ đùa chút thôi, đừng nhạy cảm như vậy” – Lâm Trạch An nhún vai, “Chúng là chính là những người đóng phim đam mỹ, về sau bị đùa kiểu này cũng là điều bình thường, đến lúc đấy cậu cũng đừng phản ứng mạnh thế này.”
Chu Nam Quân trưng mắt: “Yên tâm đi, sẽ không đâu.”
Sau khi ăn xong, cả ba người cùng đi học.
Trang Yến Bắc đương nhiên đi cùng Ân Gia Hậu, lúc hai người họ vừa đến, Duệ Minh và Duẫn Manh Manh cũng tới, là vai nữ chính duy nhất, Duẫn Manh Manh đều chủ động làm quen với mọi người, lúc cô tiến tới chào Chu Nam Quân, không khỏi ngạc nhiên: “Miệng của anh bị sao vậy?”
Ban đầu trong phòng còn có vài người trò chuyện với nhau, nhưng khi cô vừa nói dứt câu này, tất cả mọi người liền nhìn về phía Chu Nam Quân.
Lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, Chu Nam Quân bỗng nhiên cảm thấy vô cùng áp lực. Cậu theo bản năng nhìn Trang Yến Bắc một cái, đồng thời Trang Yến Bắc cũng đang nhìn về phía cậu, tầm mắt hai người chạm nhau, rất nhanh trở nên bối rối.
Lại nhìn ánh mắt tò mò và quan tâm của Duẫn Manh Manh, Chu Nam Quân cười gượng: “Hôm nay em là người thứ ba hỏi anh vấn đề này rồi… Là anh không cẩn thận nên ngã thôi.”
“Không cẩn thận?”
Chu Nam Quân theo giọng nói mà quay đầu nhìn, nhất thời có hơi bất ngờ, người nói câu vừa rồi… Chẳng phải là Ân Gia Hậu vẫn nhìn cậu không vừa mắt sao?”
Nhưng Ân Gia Hậu nói xong, cũng không nhìn Chu Nam Quân mà quay sang nhìn Trang Yến Bắc, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.
“Là do anh không cẩn thận nên ngã?”
Chu Nam Quân nghẹn một tiếng: “Nếu không thì sao?”
“Là cậu ấy tự ngã.” – Tạ Nghiêu Thần bỗng nhiên mở miệng, hắn thản nhiên nói, “Cậu ấy luôn bất cẩn như vậy.”
Chu Nam Quẩn sờ sờ mũi: “Ừ, tật xấu này không tốt, lần sau sẽ sửa.”
Ân Gia Hậu nhún vai, không nói gì.
Giờ học, vì muốn cho các CP thân thiết và làm việc ăn ý hơn, giảm bớt xấu hổ khi diễn, mọi người đều phải tự luyện tập đối diễn.
Chu Nam Quân đương nhiên luyện tập với Trang Yến Bắc, hai người họ tìm một góc ngồi xuống, mặt đối mặt bắt đầu tập luyện.
Mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí dần trở nên xấu hổ.
Chu Nam Quân chưa bao giờ ngồi đối diện với người khác lâu như vậy, tuy rằng mắt của Trang Yến Bắc rất đẹp, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Ngay lúc cậu muốn rời mắt nhìn sang chỗ khác thì tầm mắt của Trang Yến Bắc lại chuyển trước một giây.
Trang Yến Bắc quay mặt đi, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.
Chu Nam Quân thấy phản ứng này của Trang Yến Bắc liền vui vẻ. Tuy rằng cậu cũng thấy rất xấu hổ nhưng có người còn xấu hổ hơn mình, cậu đột nhiên cảm thấy cảm giác kia biến mất từ bao giờ, vì thế cậu lại bắt đầu trêu Trang Yến Bắc: “Sao thế? Chỉ là ngồi đối mặt thôi, rất đơn giản a, cậu đừng quay mặt đi, chẳng lẽ cậu… Ngại ngùng?”
Trang Yến Bắc nhíu mày: “Không phải.”
“Không phải thì tập tiếp, nhanh lên nhanh lên.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, “Luyện tập đi, đừng lười biếng.”
Trang Yến Bắc phồng má, cậu hít một hơi thật sâu, tiếp tục đối diễn với Chu Nam Quân.
Hai người lại mắt to trừng mắt nhỏ, thế nhưng lúc này, bọn họ trong lòng đều cố nhịn, ai cũng không chịu dời mắt đi chỗ khác.
Chu Nam Quân hiển nhiên vẫn thấy hơi xấu hổ, thế nhưng cậu vừa mới giễu cợt Trang Yến Bắc, nếu như lúc này chùn bước, cậu sẽ bị chê cười! Vì thế cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh, vững vàng.
Lúc này, vẫn là Trang Yến Bắc di chuyển tầm mắt.
Cho đến tận khi Trang Yến Bắc quay đầu sang chỗ khác, Chu Nam Quân mới âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, mày mà Trang Yến Bắc quay mặt đi, nếu không cậu sẽ làm hỏng việc mất!
Trang Yến Bắc đem việc luyện tập trở thành một trận đấu đương nhiên sẽ không dễ dàng chịu phục, thua liên tiếp hai lần, cậu nuốt không trôi cục tức này, hít một hơi thật sâu, cậu lại lôi kéo Chu Nam Quân tiếp tục luyện.
Sau khi luyện tập xong, mắt của hai người đều cạn sạch nước.
Cuối cùng kết thúc giờ học, Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần đi ăn cơm, lần này có cả Lâm Trạch An theo cùng.
Chu Nam Quân vừa vuốt cái bụng đói của mình vừa phun tào: “… Trẻ con bây giờ đúng là không biết tôn trọng người lớn hơn, cái gì cũng muốn tranh trước tranh sau, nhưng may mắn là số lần tôi thắng nhiều hơn. Hắc hắc, gừng càng già càng cay, cậu không biết thì thôi, lúc cậu ta trừng mắt trông như là chọi mắt gà, ha ha, đáng yêu.”
Nghe Chu Nam Quân nói, Tạ Nghiêu Thần chỉ cười cười không nói gì, mà ngược lại Lâm Trạch Anh đã nhảy vào: “Dạo này cậu rất thích thằng nhóc kia nha? Cả đường đi nói mười câu thì chín câu là nói về thằng nhóc đó, quan hệ của hai người tốt như vậy sao? Thật sự là tăng nhanh vụt vụt a!”
“Khụ khụ, làm gì có.” – Chu Nam Quân hắng giọng, lúc tỉnh táo lại, cậu mới phát hiện quả thực dọc đường đi cậu đều nói về Trang Yến bắc, đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ: “Tôi chỉ thấy thằng nhóc đó rất thú vị thôi… Bộ dạng cũng rất vừa mắt.”
“ Rõ ràng câu cuối cùng mới là trọng điểm! Cậu đúng là đồ dễ bị cái đẹp làm mê muội, nhìn thấy người ta đẹp trai là đã muốn kết bạn, thật sự là không có nguyên tắc.” – Lâm Trạch Anh trợn mắt nhìn Chu Nam Quân, “Cậu đừng có vừa kết được bạn mới đã quên mất mấy người bạn cũ như bọn tôi.”
“Làm sao có thể?” – Chu Nam Quân trừng mắt, “Những người quen ở ngoài chỉ là có dịp thì chơi thôi, còn các cậu mới là chính cung.”
Tuy nói như vậy, nhưng quan hệ giữa Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc cũng bắt đầu tăng lên.
Vài ngày sau, mỗi lần Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc tập đối diễn thì đều tập trung làm tốt nhất có thể, lúc những người khác vẫn còn xấu hổ, mất tự nhiên hay đột nhiên bật cười khi đọc lời thoại thì bọn họ lại có thể đối diễn với nhau vô cùng ăn ý. Hơn nữa trong thời gian dài, lần tập sau so với lần tập trước lại càng thuần thục hơn. Một thời gian sau, hai người mọi lúc đều có thể nhập vai, không hề xấu hổ cũng không hề cười đùa.
Buổi tối sau khi về phòng, không khí lúc hai người ở chung với nhau càng ngày càng hài hòa hơn, Chu Nam Quân tuy vẫn còn hay trêu đùa Trang Yến Bắc nhưng cũng không quá đáng, bao giờ nên dừng thì dừng, rất đúng mực. Trang Yến Bắc cũng theo đó mà dần thoải mái hơn, kể cả vẫn có nhiều lúc tạc mao nhưng trong lòng cậu biết được, Chu Nam Quân sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn.
Chu Nam Quân vẫn theo thói quen tắm xong chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra ngoài, Trang Yến Bắc mỗi sáng tỉnh dậy vẫn ngây ngây ngốc ngốc, nhưng dần dần hai người đều quen với tật xấu của đối phương.
Thế nhưng, tuy mối quan hệ của Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc đã tốt lên không ít, nhưng chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường, hằng ngày ngoài trừ chào hỏi, tập kịch, nói vài câu với nhau thì cũng không đi sâu vào đời sống riêng tư.
Sau khi kết thúc giờ học, Chu Nam Quân vẫn cùng Tạ Nghiêu Thần và Lâm Trạch An đi ăn cơm, mà hầu hết thời gian của Trang Yến Bắc đều cùng Ân Gia Hậu ở một chỗ. Tổng thể mà nói, hai người vẫn chỉ là quan hệ bạn diễn trong đoàn làm phim, không phải quá thân thiết, cũng không phải hoàn toàn xa cách.
Vài ngày sau, 《 Mất khống chế 》 bắt đầu bước vào giai đoạn quay phim
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.