Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài
Chương 17: Bí kíp
Trương Nhi
18/10/2022
Phòng 303 trại trẻ Sao Đỏ, đêm đã khuya, tấm rèm hồng nhạt bằng sợi tổng hợp phất phơ theo gió.
Khắp viện đã tắt đèn, các dì phụ trách kiểm tra phòng ngủ đã tuần tra hết một vòng, cũng chuẩn bị đi ngủ.
Trong khoảnh khắc cửa lớn đóng lại, căn phòng nhỏ vốn đang yên tĩnh bắt đầu có tiếng loạt xoạt lạo xạo. Lâm Triều Tịch xốc chăn dậy ngồi khom lưng, kéo chăn lên che kín người, đỉnh đầu tạo thành một cái lều nhỏ.
Sau đó đèn pin sáng lên, không gian chật chội được ánh đèn ấm áp bao phủ, mới thở vài hơi mà không khí bên trong đã ngột ngạt vô cùng.
Đây là đèn pin cô tiết kiệm tiền mua sữa mỗi ngày để tậu, trong chăn còn có mấy quyển sách giáo khoa và sách luyện tập Toán Olympic dày cộp.
Nhớ lại ván cược với viện trưởng, cô cảm thấy nhiệt huyết hừng hực khắp người. Nhưng đời là thế, sẽ luôn có những chuyện bất ngờ làm rối tung cuộc sống an nhàn. Đương nhiên kể từ khi đến đây cô chưa hề được an nhàn.
Nếu hỏi quay về quá khứ có gì không tốt, một là tắt đèn quá sớm, hai là máy tính vẫn chưa phổ biến. Hai điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ ôn tập của cô, từ ngày đánh cược đến ngày thi tuyển chỉ còn 3 đêm. Từng ấy thời gian còn chẳng đủ để đọc hết một quyển Toán Olympic tiểu học, mà trước mặt cô là sáu quyển sách giáo khoa nặng trịch từ lớp 1 đến lớp 6.
Hơn một trăm dạng bài, hơn một nghìn công thức, ừ thì đúng là cô trùng sinh, song điều ấy không có nghĩa là cái đầu 22 tuổi của cô có thể thấm nhuần toàn bộ chỗ tri thức này. Mà nếu không kịp học hết, chẳng may thi lại trúng vào, cô không làm được, thế là trại hè đi tong.
Nhưng cược thì đã cược rồi, ngoại trừ được điểm tuyệt đối ra, không thứ gì có thể đảm bảo cho cô được.
Muốn được điểm tuyệt đối à? Thế thì chỉ còn nước thức đêm nghiêm túc ôn tập, không có đường tắt.
Cho nên…
Cô thò đầu ra khỏi chăn, hít căng không khí mát mẻ bên ngoài, cầm bút chì rụt đầu về, tiếp tục luyện đề.
Cô căng thẳng quá mức như thế cũng phải thôi.
Đời trước (tức là ở thế giới dâu tây), cô cũng chẳng vào được trại hè, nguyên nhân là do làm sai câu nào hay là không chắc chắn câu nào thì cô không nhớ nữa, nhưng thực ra khi ấy Toán của cô không hề kém. Ngay cả lúc đó mà vẫn còn có câu không chắc, có thể gián tiếp thấy được trại hè cúp Tấn Giang khó đến mức nào.
Nếu kí ức của cô không có nhầm lẫn thì Bùi Chi cũng đi, song đến cuối cùng vẫn không vào tuyển đại diện cho thành phố An Ninh tham gia thi đấu, chẳng biết nguyên do là gì.
Dù nói gì đi chăng nữa, trình độ giáo dục Toán tiểu học của thành phố An Ninh trên thực tế không hề kém như lời Lão Lâm. Ví dụ như Bùi Chi, và còn Chương Lượng hiện giờ còn nổi bật hơn cả Bùi Chi.
Thế nên suốt mấy hôm nay, Lâm Triều Tịch luôn tận dụng mọi thứ để học bài, bất kể giờ Tiếng Anh hay Văn hay Toán cô đều mở sách giáo khoa Toán Olympic. Giáo viên các môn đều phê bình cô, nhưng mẹ của bạn nhỏ Tiểu Lục – cũng là cô chủ nhiệm Hứa – là người rất giỏi bênh vực phe mình, mọi lời cáo trạng của giáo viên bộ môn đều không được đáp lại. Thế là đến ngày cuối cùng trước cuộc thi, cô dứt khoát để sách Olympic Toán lên bàn học luôn.
Kiến thức Toán Olympic tiểu học chẳng còn sót lại là bao, thực ra có những nội dung đã được dạy từ lớp 3, lên lớp 4 lớp 5 đi sâu hơn, cô bèn lập bảng tổng hợp hết kiến thức, mang theo bên người, hễ rảnh thì lấy ra đọc để nhớ lại. Về sau bạn Tiểu Lục rụt rè xin chép, cho cô một gói kẹo nổ coi như trả thù lao.
Lần đầu tiên Lâm Triều Tịch cảm nhận được, tri thức, là sức (cái) mạnh (ăn).
…
Đến tận cuối buổi chiều sau khi tan học hôm thứ Sáu, Lâm Triều Tịch mới có thời gian đi tìm Lão Lâm. Thực ra không phải vì ôn tập xong nên rảnh rỗi, sách đọc cả đời cũng chẳng xong, chỉ là cô đột nhiên thấy lo âu trước giờ thi, muốn đi tìm bố tâm sự.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Lão Lâm mặc cái áo may ô, lưng áo có lỗ rách, đang đứng khóa cửa phòng để đồ của công viên.
Lâm Triều Tịch nhảy ra từ sau bức tường, vỗ lưng ông, cười khúc khích hỏi: “Mấy ngày con không đến, sư phụ có nấu bữa sáng hẳn hoi không đấy?”
Lão Lâm lùi nửa bước, kinh ngạc nói: “Quý cô đến rồi cơ đấy, tôi còn tưởng quý cô không đến nữa.”
“Sư phụ nhớ con chứ gì?” Lâm Triều Tịch hỏi.
“Nhớ gì cơ, xin quý cô đừng hiểu lầm.” Trên mặt Lão Lâm viết lù lù mấy chữ “mau biến đi”, xua tay về phía cô.
Trời nóng dị thường, chuồn chuồn cũng phải hạ cánh bay thấp, khu vui chơi trẻ em cách đó không xa cũng chẳng có ai. Lâm Triều Tịch nhìn mũi chân, lời thoại viết trước trong đầu lại chẳng thốt ra được.
“Mấy hôm nay đi đâu?” Lão Lâm đóng cửa xong quay đi luôn, câu hỏi của ông bay tới theo gió.
Lâm Triều Tịch vui hẳn lên, khôi phục tinh thần trong nháy mắt, theo đuôi Lão Lâm hí hửng nói: “Ngày mai con sẽ tham gia cuộc thi tuyển trại hè!”
“Ờ.”
“Sư phụ có bí quyết gì muốn truyền thụ lại cho con không?”
Lão Lâm quay đầu lại nhìn xuống cô, đúng lúc cô tưởng rằng Lão Lâm lại định đuổi cô, thế mà Lão Lâm lại búng tay một cái, nói: “Đi theo tôi.”
Lâm Triều Tịch mừng như điên, đeo cặp lon ton chạy sau lưng bố.
Lão Lâm lại quay về phòng bảo vệ lần trước, hôm nay đến ca trực của một ông chú khác.
“Bí kíp gì thế sư phụ?” Lâm Triều Tịch vẫy tay chào hỏi với ông chú kia, hào hứng thò lại gần Lão Lâm.
Lão Lâm không nói gì, bắt chéo tay sau lưng đi đến cạnh bàn, ngồi xổm xuống, Lâm Triều Tịch có một dự cảm không hay.
Lão Lâm nâng cái bàn gỗ lên một chút, rút một quyển sách từ trong góc bàn ra, phủi bớt bụi, thần bí quay lại, trịnh trọng đặt vào tay cô: “Bí quyết tổ truyền, chỉ truyền nữ không truyền nam.”
Lâm Triều Tịch kinh ngạc, cúi đầu nhìn, xém thì sặc.
Đó là quyển Phương pháp học tính nhẩm siêu tốc bìa trắng, chính là thứ được vua tính nhẩm bày bán ở công viên, giá bán 100 tệ chẵn.
Còn ông chú trong phòng bảo vệ thì mỉm cười xấu xa, xốc một tấm vải hoa lên, bên trong là một chồng phương pháp học tính nhẩm cao chót vót.
“Gì thế này?” Lâm Triều Tịch trợn mắt há hốc
“Sách hôm đấy bọn chú thu về chứ còn cái gì” Ông chú bảo vệ vung tay, chỉ vào sau lưng Lão Lâm.
“Tôi không biết gì hết nhá!” Lão Lâm làm bộ hốt hoảng lui về sau, diễn xuất nhập tâm.
Lâm Triều Tịch nhìn quyền sách bìa trắng, nhìn Lão Lâm da đen, cạn sạch lời.
Đúng là bố ruột của con, cô chỉ có thể nghĩ thế.
…
Bởi vì áp lực đè nặng trong lòng, Lâm Triều Tịch ở lại một lúc rồi về trại trẻ luôn.
Quyển “bí kíp” Lão Lâm cho được nhét trong cặp, dù sao cũng là quà bố tặng trước khi thi. Lâm Triều Tịch lấy “phương pháp học cấp tốc” ra, đặt lên góc trái bàn, hi vọng vía học thần sầu của Lão Lâm sẽ bám vào người mình.
Tranh thủ lúc chưa tắt đèn, cô lại lôi sách giáo khoa Toán Olympic ra điểm lại một loạt những chỗ khó.
Thời gian thấm thoắt trôi, trời đêm tối mịt, những tòa nhà bên ngoài cửa sổ vẫn chưa cao ngất như ở tương lai, còn loáng thoáng trông thấy sao sáng.
Lâm Triều Tịch ngáp một cái, tầm mắt rơi trên “bí kíp” phía góc bàn, gió đêm thổi qua lật mở một góc trang bìa trắng. Trong sách thấp thoáng chữ viết bằng bút chì, Lâm Triều Tịch sửng sốt, kéo quyển bí kíp của Lão Lâm đến trước mặt, mở ra.
Trang đầu tiên viết một câu sáo rỗng cũ mèm… “sách đọc trăm lần, ắt sẽ lĩnh hội”, rất ăn khớp với thứ sách lậu này.
Lâm Triều Tịch rất tò mò, lật sang trang tiếp, dần dần sự tò mò bị thay thế bằng sự kinh ngạc.
Trong hơn một trăm trang của quyển bí kíp, hầu như trang nào cũng có ghi chú của Lão Lâm. Có chỗ là sửa sai, có chỗ là điều chỉnh trình tự, có chỗ là phê bình, Lão Lâm còn viết chi chít đề bài ở góc sách, lớn bé đủ cả.
Mà ở trang cuối cùng, Lão Lâm còn liệt kê cho cô một cái bảng, đại khái là sửa sang lại một lượt những phương pháp tính nhẩm trong sách. Có thể là xếp theo trình tự từ dễ đến khó, cũng có thể là theo trình tự khác, Lâm Triều Tịch không thể hiểu hết.
Nhưng quả nhiên, Lão Lâm vẫn là Lão Lâm.
Lâm Triều Tịch lấy bảng tổng hợp kiến thức của mình ra đối chiếu. Cách thức tương tự, phương thức tương tự, đây đều là Lão Lâm dạy cô. Ở trang cuối dính chút bụi, cô lau đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất như có thể nhìn thấy dáng vẻ Lão Lâm vừa hút thuốc vừa nhàn nhã ngồi viết.
Đọc những nhận xét của Lão Lâm, Lâm Triều Tịch mới phát hiện hóa ra quyển sách này của vua tính nhẩm có khác biệt rất lớn với những quyển sách dạy tính nhẩm chính quy. Quả thực những lời chỉ trích cô nói với vua tính nhẩm không hoàn toàn đúng.
Cô cũng chẳng thể rõ rốt cuộc tâm trạng ra sao.
Một mặt là hổ thẹn vì sự thiếu hụt của mình, một mặt lại cảm thấy bố mình sao mà tốt tính quá, còn thản nhiên đưa thứ này cho một đứa bé gái xa lạ tự chạy đến ôm đùi gọi sư phụ.
Có lẽ vì cô đơn chăng, cũng có thể là mở thứ sách tạp nham của vua tính nhẩm ra đọc chơi chơi, không kìm được lấy bút sửa, sửa xong lại thấy cái quyển chó gặm này viết chẳng ra sao, tự tay chỉnh lí lại một lượt, cuối cùng chẳng khác viết lại từ đầu là bao.
Lão Lâm sửa tỉ mỉ vô cùng, chừng như tìm việc gì đó để giết thời gian, vừa hay lại là lĩnh vực sở trường của mình, thế là tiện tay làm thật tốt.
Nhưng nói đến cùng, vẫn là vì cô đơn.
Cảm giác cô độc vì cuộc đời lạc hướng, ngày ngày ăn không ngồi rồi, có cũng được không có cũng chẳng sao ấy, Lâm Triều Tịch có thể cảm nhận rất rõ qua những gì Lão Lâm đã viết.
Cô gấp sách, thấy ấm áp mà cũng rầu rĩ.
Lão Lâm cũng từng cho cô một quyển sách gần giống vậy, hi vọng cô có thể rèn luyện tính nhẩm thật tốt. Lâm Triều Tịch không còn nhớ rõ lí do cụ thể là vì muốn cô rèn tư duy, hay chỉ đơn giản là Lão Lâm cảm thấy những phép toán rất thú vị, hi vọng cô cũng thích.
Bất kể là Lão Lâm của trước kia hay Lão Lâm của hiện tại, có lẽ cả hai đều mong cô sẽ học Toán thật tốt, nhưng phía sau cái “học Toán thật tốt” ấy, kỳ thật là chính tình yêu và khát vọng của Lão Lâm đối với Toán học.
Tản mạn hờ hững, thích gì làm nấy.
Trước kia cô cũng cho rằng việc cha mẹ dồn những nguyện vọng chưa hoàn thành của mình lên đầu con trẻ là sai trái, bởi ai cũng có cuộc sống của riêng mình.
Thế rồi được trở về sau khi đã trưởng thành, nhớ đến những chi tiết nhỏ ấy, cô lại chợt phát hiện suy nghĩ đó cũng chẳng đúng hoàn toàn. Dù sao thì những điều khó phân trắng đen trên giới này nhiều vô kể, nào có gì là chính xác tuyệt đối hay sai lầm tuyệt đâu.
Cha mẹ đối với con cái là thế, con cái đối với cha mẹ cũng vậy.
Nghĩ ngợi thật lâu, cô đột nhiên phát hiện, phải chăng hiện tại vẫn còn một cơ hội?
Khắp viện đã tắt đèn, các dì phụ trách kiểm tra phòng ngủ đã tuần tra hết một vòng, cũng chuẩn bị đi ngủ.
Trong khoảnh khắc cửa lớn đóng lại, căn phòng nhỏ vốn đang yên tĩnh bắt đầu có tiếng loạt xoạt lạo xạo. Lâm Triều Tịch xốc chăn dậy ngồi khom lưng, kéo chăn lên che kín người, đỉnh đầu tạo thành một cái lều nhỏ.
Sau đó đèn pin sáng lên, không gian chật chội được ánh đèn ấm áp bao phủ, mới thở vài hơi mà không khí bên trong đã ngột ngạt vô cùng.
Đây là đèn pin cô tiết kiệm tiền mua sữa mỗi ngày để tậu, trong chăn còn có mấy quyển sách giáo khoa và sách luyện tập Toán Olympic dày cộp.
Nhớ lại ván cược với viện trưởng, cô cảm thấy nhiệt huyết hừng hực khắp người. Nhưng đời là thế, sẽ luôn có những chuyện bất ngờ làm rối tung cuộc sống an nhàn. Đương nhiên kể từ khi đến đây cô chưa hề được an nhàn.
Nếu hỏi quay về quá khứ có gì không tốt, một là tắt đèn quá sớm, hai là máy tính vẫn chưa phổ biến. Hai điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ ôn tập của cô, từ ngày đánh cược đến ngày thi tuyển chỉ còn 3 đêm. Từng ấy thời gian còn chẳng đủ để đọc hết một quyển Toán Olympic tiểu học, mà trước mặt cô là sáu quyển sách giáo khoa nặng trịch từ lớp 1 đến lớp 6.
Hơn một trăm dạng bài, hơn một nghìn công thức, ừ thì đúng là cô trùng sinh, song điều ấy không có nghĩa là cái đầu 22 tuổi của cô có thể thấm nhuần toàn bộ chỗ tri thức này. Mà nếu không kịp học hết, chẳng may thi lại trúng vào, cô không làm được, thế là trại hè đi tong.
Nhưng cược thì đã cược rồi, ngoại trừ được điểm tuyệt đối ra, không thứ gì có thể đảm bảo cho cô được.
Muốn được điểm tuyệt đối à? Thế thì chỉ còn nước thức đêm nghiêm túc ôn tập, không có đường tắt.
Cho nên…
Cô thò đầu ra khỏi chăn, hít căng không khí mát mẻ bên ngoài, cầm bút chì rụt đầu về, tiếp tục luyện đề.
Cô căng thẳng quá mức như thế cũng phải thôi.
Đời trước (tức là ở thế giới dâu tây), cô cũng chẳng vào được trại hè, nguyên nhân là do làm sai câu nào hay là không chắc chắn câu nào thì cô không nhớ nữa, nhưng thực ra khi ấy Toán của cô không hề kém. Ngay cả lúc đó mà vẫn còn có câu không chắc, có thể gián tiếp thấy được trại hè cúp Tấn Giang khó đến mức nào.
Nếu kí ức của cô không có nhầm lẫn thì Bùi Chi cũng đi, song đến cuối cùng vẫn không vào tuyển đại diện cho thành phố An Ninh tham gia thi đấu, chẳng biết nguyên do là gì.
Dù nói gì đi chăng nữa, trình độ giáo dục Toán tiểu học của thành phố An Ninh trên thực tế không hề kém như lời Lão Lâm. Ví dụ như Bùi Chi, và còn Chương Lượng hiện giờ còn nổi bật hơn cả Bùi Chi.
Thế nên suốt mấy hôm nay, Lâm Triều Tịch luôn tận dụng mọi thứ để học bài, bất kể giờ Tiếng Anh hay Văn hay Toán cô đều mở sách giáo khoa Toán Olympic. Giáo viên các môn đều phê bình cô, nhưng mẹ của bạn nhỏ Tiểu Lục – cũng là cô chủ nhiệm Hứa – là người rất giỏi bênh vực phe mình, mọi lời cáo trạng của giáo viên bộ môn đều không được đáp lại. Thế là đến ngày cuối cùng trước cuộc thi, cô dứt khoát để sách Olympic Toán lên bàn học luôn.
Kiến thức Toán Olympic tiểu học chẳng còn sót lại là bao, thực ra có những nội dung đã được dạy từ lớp 3, lên lớp 4 lớp 5 đi sâu hơn, cô bèn lập bảng tổng hợp hết kiến thức, mang theo bên người, hễ rảnh thì lấy ra đọc để nhớ lại. Về sau bạn Tiểu Lục rụt rè xin chép, cho cô một gói kẹo nổ coi như trả thù lao.
Lần đầu tiên Lâm Triều Tịch cảm nhận được, tri thức, là sức (cái) mạnh (ăn).
…
Đến tận cuối buổi chiều sau khi tan học hôm thứ Sáu, Lâm Triều Tịch mới có thời gian đi tìm Lão Lâm. Thực ra không phải vì ôn tập xong nên rảnh rỗi, sách đọc cả đời cũng chẳng xong, chỉ là cô đột nhiên thấy lo âu trước giờ thi, muốn đi tìm bố tâm sự.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Lão Lâm mặc cái áo may ô, lưng áo có lỗ rách, đang đứng khóa cửa phòng để đồ của công viên.
Lâm Triều Tịch nhảy ra từ sau bức tường, vỗ lưng ông, cười khúc khích hỏi: “Mấy ngày con không đến, sư phụ có nấu bữa sáng hẳn hoi không đấy?”
Lão Lâm lùi nửa bước, kinh ngạc nói: “Quý cô đến rồi cơ đấy, tôi còn tưởng quý cô không đến nữa.”
“Sư phụ nhớ con chứ gì?” Lâm Triều Tịch hỏi.
“Nhớ gì cơ, xin quý cô đừng hiểu lầm.” Trên mặt Lão Lâm viết lù lù mấy chữ “mau biến đi”, xua tay về phía cô.
Trời nóng dị thường, chuồn chuồn cũng phải hạ cánh bay thấp, khu vui chơi trẻ em cách đó không xa cũng chẳng có ai. Lâm Triều Tịch nhìn mũi chân, lời thoại viết trước trong đầu lại chẳng thốt ra được.
“Mấy hôm nay đi đâu?” Lão Lâm đóng cửa xong quay đi luôn, câu hỏi của ông bay tới theo gió.
Lâm Triều Tịch vui hẳn lên, khôi phục tinh thần trong nháy mắt, theo đuôi Lão Lâm hí hửng nói: “Ngày mai con sẽ tham gia cuộc thi tuyển trại hè!”
“Ờ.”
“Sư phụ có bí quyết gì muốn truyền thụ lại cho con không?”
Lão Lâm quay đầu lại nhìn xuống cô, đúng lúc cô tưởng rằng Lão Lâm lại định đuổi cô, thế mà Lão Lâm lại búng tay một cái, nói: “Đi theo tôi.”
Lâm Triều Tịch mừng như điên, đeo cặp lon ton chạy sau lưng bố.
Lão Lâm lại quay về phòng bảo vệ lần trước, hôm nay đến ca trực của một ông chú khác.
“Bí kíp gì thế sư phụ?” Lâm Triều Tịch vẫy tay chào hỏi với ông chú kia, hào hứng thò lại gần Lão Lâm.
Lão Lâm không nói gì, bắt chéo tay sau lưng đi đến cạnh bàn, ngồi xổm xuống, Lâm Triều Tịch có một dự cảm không hay.
Lão Lâm nâng cái bàn gỗ lên một chút, rút một quyển sách từ trong góc bàn ra, phủi bớt bụi, thần bí quay lại, trịnh trọng đặt vào tay cô: “Bí quyết tổ truyền, chỉ truyền nữ không truyền nam.”
Lâm Triều Tịch kinh ngạc, cúi đầu nhìn, xém thì sặc.
Đó là quyển Phương pháp học tính nhẩm siêu tốc bìa trắng, chính là thứ được vua tính nhẩm bày bán ở công viên, giá bán 100 tệ chẵn.
Còn ông chú trong phòng bảo vệ thì mỉm cười xấu xa, xốc một tấm vải hoa lên, bên trong là một chồng phương pháp học tính nhẩm cao chót vót.
“Gì thế này?” Lâm Triều Tịch trợn mắt há hốc
“Sách hôm đấy bọn chú thu về chứ còn cái gì” Ông chú bảo vệ vung tay, chỉ vào sau lưng Lão Lâm.
“Tôi không biết gì hết nhá!” Lão Lâm làm bộ hốt hoảng lui về sau, diễn xuất nhập tâm.
Lâm Triều Tịch nhìn quyền sách bìa trắng, nhìn Lão Lâm da đen, cạn sạch lời.
Đúng là bố ruột của con, cô chỉ có thể nghĩ thế.
…
Bởi vì áp lực đè nặng trong lòng, Lâm Triều Tịch ở lại một lúc rồi về trại trẻ luôn.
Quyển “bí kíp” Lão Lâm cho được nhét trong cặp, dù sao cũng là quà bố tặng trước khi thi. Lâm Triều Tịch lấy “phương pháp học cấp tốc” ra, đặt lên góc trái bàn, hi vọng vía học thần sầu của Lão Lâm sẽ bám vào người mình.
Tranh thủ lúc chưa tắt đèn, cô lại lôi sách giáo khoa Toán Olympic ra điểm lại một loạt những chỗ khó.
Thời gian thấm thoắt trôi, trời đêm tối mịt, những tòa nhà bên ngoài cửa sổ vẫn chưa cao ngất như ở tương lai, còn loáng thoáng trông thấy sao sáng.
Lâm Triều Tịch ngáp một cái, tầm mắt rơi trên “bí kíp” phía góc bàn, gió đêm thổi qua lật mở một góc trang bìa trắng. Trong sách thấp thoáng chữ viết bằng bút chì, Lâm Triều Tịch sửng sốt, kéo quyển bí kíp của Lão Lâm đến trước mặt, mở ra.
Trang đầu tiên viết một câu sáo rỗng cũ mèm… “sách đọc trăm lần, ắt sẽ lĩnh hội”, rất ăn khớp với thứ sách lậu này.
Lâm Triều Tịch rất tò mò, lật sang trang tiếp, dần dần sự tò mò bị thay thế bằng sự kinh ngạc.
Trong hơn một trăm trang của quyển bí kíp, hầu như trang nào cũng có ghi chú của Lão Lâm. Có chỗ là sửa sai, có chỗ là điều chỉnh trình tự, có chỗ là phê bình, Lão Lâm còn viết chi chít đề bài ở góc sách, lớn bé đủ cả.
Mà ở trang cuối cùng, Lão Lâm còn liệt kê cho cô một cái bảng, đại khái là sửa sang lại một lượt những phương pháp tính nhẩm trong sách. Có thể là xếp theo trình tự từ dễ đến khó, cũng có thể là theo trình tự khác, Lâm Triều Tịch không thể hiểu hết.
Nhưng quả nhiên, Lão Lâm vẫn là Lão Lâm.
Lâm Triều Tịch lấy bảng tổng hợp kiến thức của mình ra đối chiếu. Cách thức tương tự, phương thức tương tự, đây đều là Lão Lâm dạy cô. Ở trang cuối dính chút bụi, cô lau đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất như có thể nhìn thấy dáng vẻ Lão Lâm vừa hút thuốc vừa nhàn nhã ngồi viết.
Đọc những nhận xét của Lão Lâm, Lâm Triều Tịch mới phát hiện hóa ra quyển sách này của vua tính nhẩm có khác biệt rất lớn với những quyển sách dạy tính nhẩm chính quy. Quả thực những lời chỉ trích cô nói với vua tính nhẩm không hoàn toàn đúng.
Cô cũng chẳng thể rõ rốt cuộc tâm trạng ra sao.
Một mặt là hổ thẹn vì sự thiếu hụt của mình, một mặt lại cảm thấy bố mình sao mà tốt tính quá, còn thản nhiên đưa thứ này cho một đứa bé gái xa lạ tự chạy đến ôm đùi gọi sư phụ.
Có lẽ vì cô đơn chăng, cũng có thể là mở thứ sách tạp nham của vua tính nhẩm ra đọc chơi chơi, không kìm được lấy bút sửa, sửa xong lại thấy cái quyển chó gặm này viết chẳng ra sao, tự tay chỉnh lí lại một lượt, cuối cùng chẳng khác viết lại từ đầu là bao.
Lão Lâm sửa tỉ mỉ vô cùng, chừng như tìm việc gì đó để giết thời gian, vừa hay lại là lĩnh vực sở trường của mình, thế là tiện tay làm thật tốt.
Nhưng nói đến cùng, vẫn là vì cô đơn.
Cảm giác cô độc vì cuộc đời lạc hướng, ngày ngày ăn không ngồi rồi, có cũng được không có cũng chẳng sao ấy, Lâm Triều Tịch có thể cảm nhận rất rõ qua những gì Lão Lâm đã viết.
Cô gấp sách, thấy ấm áp mà cũng rầu rĩ.
Lão Lâm cũng từng cho cô một quyển sách gần giống vậy, hi vọng cô có thể rèn luyện tính nhẩm thật tốt. Lâm Triều Tịch không còn nhớ rõ lí do cụ thể là vì muốn cô rèn tư duy, hay chỉ đơn giản là Lão Lâm cảm thấy những phép toán rất thú vị, hi vọng cô cũng thích.
Bất kể là Lão Lâm của trước kia hay Lão Lâm của hiện tại, có lẽ cả hai đều mong cô sẽ học Toán thật tốt, nhưng phía sau cái “học Toán thật tốt” ấy, kỳ thật là chính tình yêu và khát vọng của Lão Lâm đối với Toán học.
Tản mạn hờ hững, thích gì làm nấy.
Trước kia cô cũng cho rằng việc cha mẹ dồn những nguyện vọng chưa hoàn thành của mình lên đầu con trẻ là sai trái, bởi ai cũng có cuộc sống của riêng mình.
Thế rồi được trở về sau khi đã trưởng thành, nhớ đến những chi tiết nhỏ ấy, cô lại chợt phát hiện suy nghĩ đó cũng chẳng đúng hoàn toàn. Dù sao thì những điều khó phân trắng đen trên giới này nhiều vô kể, nào có gì là chính xác tuyệt đối hay sai lầm tuyệt đâu.
Cha mẹ đối với con cái là thế, con cái đối với cha mẹ cũng vậy.
Nghĩ ngợi thật lâu, cô đột nhiên phát hiện, phải chăng hiện tại vẫn còn một cơ hội?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.