Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi?
Chương 35
Cat and Spice
04/03/2022
"Này, cmn là thật đấy. Điều này thực sự có hiệu quả đúng không?"
"Đúng là mẻ bội thu sau một khoảng thời gian dài. Để xem... wow, kia có phải là một con Griffin không?"
"Chúng ta sẽ săn thêm nhiều Griffin hơn. Nhưng có cái gì đang ở cạnh nó đấy?"
Những âm thanh ồn ào này của một đám người.
Những giọng nói này thật thô bạo và chói tai. Tôi cảm thấy đây không phải là điều tốt. Cảm giác yên bình trong lồng ngực tôi biến mất, tim tôi bắt đầu dồn dập hơn.
"Cái gì... Chờ đã, có một người phụ nữ đang ở trong góc kia phải không? Một người phụ nữ?"
"Là Banshee*, ả ta chắc chắn đã che giấu bằng cách biến thành con người. Ôi không, Banshee mang tới vận xui..."
*Banshee: là một nữ trong thần thoại Ireland, thường được coi là kẻ báo tin cho cái chết của một thành viên trong gia đình bằng tiếng khóc than, kêu thét, ai oán. Tên của mụ liên quan tới những nấm mồ hay những gò đất được nằm rải rác ở những vùng quê Ireland, còn được gọi là Síde trong thần thoại Ireland cổ.
"Đó là bởi có ai đó đã chết oan đấy thằng ngu. Mày thông minh lên một tý đi."
Không chút do dự, đám người đó đã đi vào hang, cách nói chuyện rất phấn khích.
Hai người đàn ông và một người phụ nữ. Họ đều trông rất khả nghi, mang theo những trang bị có thiết kế kì lạ và phấn khích như những tên thợ săn vừa khám phá ra một cuộc chơi tuyệt vời thay vì sợ hãi khi nhìn thấy Griffin và Popo.
Tôi có thể đoán được - Là những kẻ săn trộm.
Tôi đã từng nghe về những người như này. Họ là những kẻ đi săn lùng và thu thập lõi ma thú bằng cách buôn lậu các vật tích ở chợ đen. Có vẻ như những người này đã đi sâu vào rừng khi cảm nhận được ma thuật bằng vật tích mà họ có.
"Này, thật đáng tiếc. Banshee hầu như toàn là mấy con mụ phù thuỷ già khú bẩn bẩn cơ mà, nhưng con ả này xinh quá..."
"Xử lý nhanh gọn đi. Tao có để ý thấy khắp nơi đều có sự xuất hiện của vài Hiệp sĩ Tôn giáo đấy, và nếu cả đám bị bắt thì tất cả đều toang tác hết."
Tôi không thể cử động cơ thể của mình được. Khó thở quá. Popo và Griffin vẫn bất động một cách kì lạ.
Gã đàn ông cầm lưỡi kiếm sáng màu xanh nhạt tiến về phía Popo, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Popo ngậm chặt miệng lại, giấu đi hàm răng của mình.
"Tao không nghĩ họ sẽ đến nơi thâm sâu cùng cốc này đâu. Truyền thuyết có nhắc đến một con thằn lằn khổng lồ đang say giấc ở cái hang này... Con này là con quái gì đấy? Là thỏ hay gấu mèo thế? Chúng mày có biết tên nó không? Nhìn thiểu năng vl."
"Này, xử lý con ả này trước đi. Con quái vật dưới hình dạng con người ấy." Người phụ nữ có mái tóc đỏ rực ra hiệu về phía tôi.
Ngay lúc đó, người đàn ông đang vò đầu bứt tai còn lại quay lại chỗ tôi, nghiến răng.
"Ku, ku, ku, ku..."
Griffin bật ra tiếng cười lớn. Chính xác hơn thì âm thanh đó rất trầm và rất kì quái, nhưng tai tôi lại nghe ra tiếng cười. Và rồi Popo há cái miệng khổng lồ to bằng cả cơ thể nó, để lộ những bộ xương bên trong và cả hàm răng sắc nhọn tuyệt mĩ.
Tôi đã giữ im lặng cho đến khi mọi thứ kết thúc.
______________________________________________________________________
Bầu trời ngày càng tối sầm lại, những hạt mưa nặng trĩu lần lượt trút xuống mặt đất. Những cái cây cao lêu nghêu cũng không thể che chắn được gì nhiều.
"Ngài Izek."
Ai đó đã vứt điếu thuốc lá xuống đống lá khô. Izek lắc lắc đầu mình thay cho lời từ chối và nhìn cái xác Dullahan ngay dưới chân mình. Chỉ có lõi quái vật và cái đầu bị chém rời lăn lóc bên dưới.
Tại sao chỉ toàn thấy đầu của chúng?
Mái tóc bạch kim thấm đẫm nước mưa. Anh đảo mắt nhìn quanh, vuốt ngược mái tóc ướt rượt đang che mất tầm nhìn của mình. Dường như mọi người đều đã rệu rạo sau ba ngày tìm kiếm, nhưng kỳ lạ thay, không một tiếng nói chuyện phát ra.
"Ta nghĩ ở đây cũng không thấy." Ivan, người suýt vấp phải đầu Dullahan, lẩm bẩm.
Izek không trả lời. Anh đã nghe đi nghe lại câu nói đó trong ba ngày vừa qua.
"Ngài biết gì không, Iz."
Ivan rất hiếm khi gọi Izek bằng biệt danh. Trừ những lúc anh cảm thấy tuyệt vọng hay bị lỡ mất điều gì đó. Izek quay lưng lại vì anh biết bạn mình sẽ nói những lời gì tiếp theo. Ivan nhún vai đằng sau tấm lưng cứng đầu to rộng của bạn mình.
Đã ba ngày rồi. Họ đã lùng sục khu rừng này trong ba ngày.
Thật vô nghĩa khi cứ tìm kiếm ở nơi này, cái nơi đầy rẫy quái vật đang ẩn mình, nhưng tất cả lực lượng của Elendale, bao gồm lực lượng Vệ binh Thành phố, đoàn Hiệp sĩ Longinus và các Hiệp sĩ Bàn tròn, đã tập trung về nơi đây sau khi phát hiện ra đôi giày của Phu nhân đang mất tích.
May mắn làm sao, những con người thường ngày luôn điên cuồng xông vào nhau, nay đã hợp lực lại và cùng yên lặng tìm kiếm trong khoảng thời gian dài, nhưng mọi nỗ lực đều chưa thu về được kết quả gì.
Lúc này, tất cả nên nghiêm túc suy đoán rằng có tên điên nào đó đã bắt cóc Rudbeckia, cố tình ném một chiếc giày ở lại đây để đánh lạc hướng họ.
Theo cách đó, giả thuyết ấy mang lại nhiều hy vọng hơn.
Nếu thực sự là Rudbeckia đã bị lôi tận vào khu vực này, thì giờ đây... không ai có đủ can đảm để nói ra suy nghĩ đó.
"Iz."
Thay vì quay đầu về nơi phát ra tiếng gọi, Izek lại chăm chăm nhìn xuống cái đầu Dullahan.
Anh không hiểu vì sao mình không thể rời mắt khỏi nó. Có điều gì đó đáng lo ngại giống như cái đầu bị cắt rời này...
"Đã ba ngày rồi, Iz."
"Bốn ngày rồi."
"Hả?"
"Bốn ngày."
Không ai lên tiếng nữa.
Dưới cơn mưa tầm tã, Ivan gục đầu xuống. Anh bỗng cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Izek cũng cảm thấy như vậy. Vào rạng sáng ba ngày trước khi anh tìm thấy chiếc giày mà cô bỏ lại, thì Rudbeckia đã biến mất gần một ngày rồi.
Mãi sau này anh mới biết điều đó.
Buổi chiều hôm đấy, Ellenia mới báo tin cho Izek biết.
Có nghĩa là không ai biết Rudbeckia đã gặp phải chuyện gì trong nửa ngày hôm đấy.
Thật vô lý.
Không thể không có người không biết được cô ấy, người chỉ cử động nhẹ một cái thôi cũng cần phải có gia nhân hầu hạ, đã biến mất gần một ngày trời được.
Thế mà điều ấy đã xảy ra rồi.
Anh nên đổ lỗi cho ai đây? Anh nên loại bỏ ai đây?
Đổ lỗi cho thần điện rằng họ đã mời cô ấy đến? Cô ấy đã lang thang nguyên cả một ngày trời. Đổ lỗi cho phu xe và người hộ tống đã quay về dinh thự mà không báo cáo một tiếng nào?
Đổ lỗi cho những tên canh gác khi họ phát hiện ra rằng Phu nhân vẫn chưa quay về? Đổ lỗi cho Công tước đã ở trong trang viên cả ngày hôm đấy?
Đổ lỗi cho Ellenia, người quay về vào buổi tối từ chỗ Flaya, và không nhận được bất kỳ thông báo nào cho đến khi đã chuẩn bị nghỉ ngơi?
Hay là chính bản thân anh đây?
Izek dùng mu bàn tay lau đi khuôn mặt đẫm nước mưa của mình.
Sau cùng, anh mới là người duy nhất đáng trách.
Ellenia đã bật khóc và liên tục nói rằng đó là lỗi của mình, nhưng điều này chưa bao giờ là lỗi do cô gây ra. Chỉ vì sự ngu muội của mình, anh đã không biết rằng Rudbeckia đã phải chịu đựng những gì ngay trong dinh thự của mình khi anh không có mặt ở đó, giống như một nhát kiếm ghim thẳng vào lồng ngực anh vậy. Những gia nhân trung thành phục vụ Omerta hầu như đã gắn bó rất lâu với gia tộc.
Đặc biệt, hạ nữ trưởng chính là người yêu thương Ellenia như một người mẹ.
Anh chỉ có thể lờ mờ hình dung ra họ đã khắc nghiệt đến mức nào đối với người mà họ coi là "Kẻ xâm phạm".
Vào cái ngày diễn ra tiệc sinh thần của anh, tất cả mọi chuyện đã bị phơi bày toàn bộ, nhưng bởi hạ nữ trưởng đã đến tuổi tứ tuần, Ellenia đã bảo vệ bà. Anh cứ nghĩ rằng mình đã tìm ra gốc rễ của mọi chuyện, nên cứ thế bỏ qua tất cả.
Đáng lẽ ra anh không nên làm vậy.
Ngay từ đầu, nếu Rudbeckia làm rõ chuyện đó ngay từ ngày đầu tiên đặt chân tới nơi đây, thì anh sẽ xem xét lại việc này.
Cả hai người bọn họ đều ngu ngốc cho rằng mọi chuyện rồi sẽ dần tốt lên thôi.
Giống như cái đầu Dullahna dưới chân đang chế giễu anh vậy.
Cho dù bị một tử thi chế nhạo, anh cũng chẳng thể cất lời. Anh không thể nói gì cả ngay cả khi nó cười nhạo anh giống như cha anh đã từng.
Đúng là nực cười khi tự dối lòng rằng anh đã luôn cố gắng chối bỏ hôn sự bởi nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ đi đến bước đường này.
Đôi mắt tối sầm ấy loé lên một lần nữa.
Lại là hình ảnh gần đây nhất của vợ anh.
Đôi mắt thẫn thờ và khuôn mặt tái xanh của cô ấy.
Rudbeckia chưa bao giờ để lộ đôi mắt ấy cho anh thấy.
Khi cô ấy bị bỏ lại ở giữa sảnh tiệc, khi cô ấy chưa sụp xuống trong lúc thân nhiệt không ngừng tăng cao, khi cô ấy lẩm bẩm những điều khó hiểu bên trong chuồng ngựa, khi cô ấy khóc lóc và cầu xin anh đừng đưa cô về quê hương, khi cô ấy ngừng thức giục anh trong đêm đầu tiên của cả hai...
Cái đầu Dullahan nhoẻn miệng cười gớm ghiếc. Tất nhiên, đó chỉ là ảo ảnh.
Giờ đây anh đang bị ảo giác sao? Có lẽ là do anh đã thức trắng qua bảy ngày rồi. Anh hiểu rõ những gì Ivan muốn nói, và những gì các chiến hữu của mình không thể mở lời.
Không rõ Rudbeckia còn sống hay đã chết ở đâu đó trong khu rừng này.
Nhưng anh không thể ra lệnh cho tất cả ngừng tìm kiếm cô.
Mặc dù điều đó không chắc chắn hoàn toàn, nhưng anh chỉ có thể cố chấp một cách tuyệt vọng. Con quái vật xông vào phòng ngủ của cô ấy trong đêm đầu tiên, con thuỷ quái trong hồ nước ở Cung Angvan, khi cô ấy cưỡi ngựa trong bữa tiệc, cô ấy đều bình an vô sự quay về.
Theo nhưu những gì Sergei nói - ngay cả khi cô ấy là ái nữ của Giáo Hoàng, thần tính của cô ấy còn kém hơn cả một người bình thường.
Anh đã không thể nhìn ra chính xác những điều đó, bởi anh bị hoảng loạn khi có quá nhiều xúc cảm ập đến cùng một lúc, làm anh khó chịu. Anh chẳng biết nó là gì, nhưng anh không thể ngăn được sự hiếu kỳ của mình mà bỏ đi được.
Anh nhớ đến người mẹ của mình.
Mẹ đã rời khỏi thế gian này quá sớm. Thật buồn cười khi anh không còn lựa chọn nào ngoài cầu nguyện với người mẹ mà anh chẳng còn nhớ rõ khuôn mặt nữa.
Nếu anh chẳng bao giờ có thể gặp lại cô ấy nữa, nếu anh chẳng thể nào tìm được cô, nếu những giọt lệ, nụ cười và mái tóc vàng óng của cô vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, anh sẽ... đầu anh choáng váng. Hàng ngàn hàng vạn dư ảnh đang che khuất tầm nhìn của anh.
Thân hình gầy guộc ẩn sau những chiếc váy, vết sẹo sau lưng, đôi mắt sáng bừng, trong trẻo như trời xanh trong vắt, luôn nhìn ngắm mọi thứ xung quanh... Cô ấy luôn nở nụ cười ngay cả khi vành mắt đã ầng ậc nước.
Một người phụ nữ luôn run lên như một con thỏ, lại vẫn cười tươi như thế.
Những câu hỏi còn bỏ ngỏ, những lời nói nói chưa thể cất lên.
Liệu sẽ có gì thay đổi không nếu anh sớm thốt lên rằng những hành động của cô có ý nghĩa với anh đến nhường nào? Tất cả những điều anh ước rằng sẽ không làm cô tổn thương, lại làm cô đau khổ.
Và khi anh nhận ra điều đó thì đã quá muộn màng, anh quay lưng đi chỉ vì muốn quan tâm cô nhiều hơn nữa...
"Ngài Izek!"
Hiệp sĩ có mái tóc đỏ sẫm tiến đến.
"Đúng là mẻ bội thu sau một khoảng thời gian dài. Để xem... wow, kia có phải là một con Griffin không?"
"Chúng ta sẽ săn thêm nhiều Griffin hơn. Nhưng có cái gì đang ở cạnh nó đấy?"
Những âm thanh ồn ào này của một đám người.
Những giọng nói này thật thô bạo và chói tai. Tôi cảm thấy đây không phải là điều tốt. Cảm giác yên bình trong lồng ngực tôi biến mất, tim tôi bắt đầu dồn dập hơn.
"Cái gì... Chờ đã, có một người phụ nữ đang ở trong góc kia phải không? Một người phụ nữ?"
"Là Banshee*, ả ta chắc chắn đã che giấu bằng cách biến thành con người. Ôi không, Banshee mang tới vận xui..."
*Banshee: là một nữ trong thần thoại Ireland, thường được coi là kẻ báo tin cho cái chết của một thành viên trong gia đình bằng tiếng khóc than, kêu thét, ai oán. Tên của mụ liên quan tới những nấm mồ hay những gò đất được nằm rải rác ở những vùng quê Ireland, còn được gọi là Síde trong thần thoại Ireland cổ.
"Đó là bởi có ai đó đã chết oan đấy thằng ngu. Mày thông minh lên một tý đi."
Không chút do dự, đám người đó đã đi vào hang, cách nói chuyện rất phấn khích.
Hai người đàn ông và một người phụ nữ. Họ đều trông rất khả nghi, mang theo những trang bị có thiết kế kì lạ và phấn khích như những tên thợ săn vừa khám phá ra một cuộc chơi tuyệt vời thay vì sợ hãi khi nhìn thấy Griffin và Popo.
Tôi có thể đoán được - Là những kẻ săn trộm.
Tôi đã từng nghe về những người như này. Họ là những kẻ đi săn lùng và thu thập lõi ma thú bằng cách buôn lậu các vật tích ở chợ đen. Có vẻ như những người này đã đi sâu vào rừng khi cảm nhận được ma thuật bằng vật tích mà họ có.
"Này, thật đáng tiếc. Banshee hầu như toàn là mấy con mụ phù thuỷ già khú bẩn bẩn cơ mà, nhưng con ả này xinh quá..."
"Xử lý nhanh gọn đi. Tao có để ý thấy khắp nơi đều có sự xuất hiện của vài Hiệp sĩ Tôn giáo đấy, và nếu cả đám bị bắt thì tất cả đều toang tác hết."
Tôi không thể cử động cơ thể của mình được. Khó thở quá. Popo và Griffin vẫn bất động một cách kì lạ.
Gã đàn ông cầm lưỡi kiếm sáng màu xanh nhạt tiến về phía Popo, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Popo ngậm chặt miệng lại, giấu đi hàm răng của mình.
"Tao không nghĩ họ sẽ đến nơi thâm sâu cùng cốc này đâu. Truyền thuyết có nhắc đến một con thằn lằn khổng lồ đang say giấc ở cái hang này... Con này là con quái gì đấy? Là thỏ hay gấu mèo thế? Chúng mày có biết tên nó không? Nhìn thiểu năng vl."
"Này, xử lý con ả này trước đi. Con quái vật dưới hình dạng con người ấy." Người phụ nữ có mái tóc đỏ rực ra hiệu về phía tôi.
Ngay lúc đó, người đàn ông đang vò đầu bứt tai còn lại quay lại chỗ tôi, nghiến răng.
"Ku, ku, ku, ku..."
Griffin bật ra tiếng cười lớn. Chính xác hơn thì âm thanh đó rất trầm và rất kì quái, nhưng tai tôi lại nghe ra tiếng cười. Và rồi Popo há cái miệng khổng lồ to bằng cả cơ thể nó, để lộ những bộ xương bên trong và cả hàm răng sắc nhọn tuyệt mĩ.
Tôi đã giữ im lặng cho đến khi mọi thứ kết thúc.
______________________________________________________________________
Bầu trời ngày càng tối sầm lại, những hạt mưa nặng trĩu lần lượt trút xuống mặt đất. Những cái cây cao lêu nghêu cũng không thể che chắn được gì nhiều.
"Ngài Izek."
Ai đó đã vứt điếu thuốc lá xuống đống lá khô. Izek lắc lắc đầu mình thay cho lời từ chối và nhìn cái xác Dullahan ngay dưới chân mình. Chỉ có lõi quái vật và cái đầu bị chém rời lăn lóc bên dưới.
Tại sao chỉ toàn thấy đầu của chúng?
Mái tóc bạch kim thấm đẫm nước mưa. Anh đảo mắt nhìn quanh, vuốt ngược mái tóc ướt rượt đang che mất tầm nhìn của mình. Dường như mọi người đều đã rệu rạo sau ba ngày tìm kiếm, nhưng kỳ lạ thay, không một tiếng nói chuyện phát ra.
"Ta nghĩ ở đây cũng không thấy." Ivan, người suýt vấp phải đầu Dullahan, lẩm bẩm.
Izek không trả lời. Anh đã nghe đi nghe lại câu nói đó trong ba ngày vừa qua.
"Ngài biết gì không, Iz."
Ivan rất hiếm khi gọi Izek bằng biệt danh. Trừ những lúc anh cảm thấy tuyệt vọng hay bị lỡ mất điều gì đó. Izek quay lưng lại vì anh biết bạn mình sẽ nói những lời gì tiếp theo. Ivan nhún vai đằng sau tấm lưng cứng đầu to rộng của bạn mình.
Đã ba ngày rồi. Họ đã lùng sục khu rừng này trong ba ngày.
Thật vô nghĩa khi cứ tìm kiếm ở nơi này, cái nơi đầy rẫy quái vật đang ẩn mình, nhưng tất cả lực lượng của Elendale, bao gồm lực lượng Vệ binh Thành phố, đoàn Hiệp sĩ Longinus và các Hiệp sĩ Bàn tròn, đã tập trung về nơi đây sau khi phát hiện ra đôi giày của Phu nhân đang mất tích.
May mắn làm sao, những con người thường ngày luôn điên cuồng xông vào nhau, nay đã hợp lực lại và cùng yên lặng tìm kiếm trong khoảng thời gian dài, nhưng mọi nỗ lực đều chưa thu về được kết quả gì.
Lúc này, tất cả nên nghiêm túc suy đoán rằng có tên điên nào đó đã bắt cóc Rudbeckia, cố tình ném một chiếc giày ở lại đây để đánh lạc hướng họ.
Theo cách đó, giả thuyết ấy mang lại nhiều hy vọng hơn.
Nếu thực sự là Rudbeckia đã bị lôi tận vào khu vực này, thì giờ đây... không ai có đủ can đảm để nói ra suy nghĩ đó.
"Iz."
Thay vì quay đầu về nơi phát ra tiếng gọi, Izek lại chăm chăm nhìn xuống cái đầu Dullahan.
Anh không hiểu vì sao mình không thể rời mắt khỏi nó. Có điều gì đó đáng lo ngại giống như cái đầu bị cắt rời này...
"Đã ba ngày rồi, Iz."
"Bốn ngày rồi."
"Hả?"
"Bốn ngày."
Không ai lên tiếng nữa.
Dưới cơn mưa tầm tã, Ivan gục đầu xuống. Anh bỗng cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Izek cũng cảm thấy như vậy. Vào rạng sáng ba ngày trước khi anh tìm thấy chiếc giày mà cô bỏ lại, thì Rudbeckia đã biến mất gần một ngày rồi.
Mãi sau này anh mới biết điều đó.
Buổi chiều hôm đấy, Ellenia mới báo tin cho Izek biết.
Có nghĩa là không ai biết Rudbeckia đã gặp phải chuyện gì trong nửa ngày hôm đấy.
Thật vô lý.
Không thể không có người không biết được cô ấy, người chỉ cử động nhẹ một cái thôi cũng cần phải có gia nhân hầu hạ, đã biến mất gần một ngày trời được.
Thế mà điều ấy đã xảy ra rồi.
Anh nên đổ lỗi cho ai đây? Anh nên loại bỏ ai đây?
Đổ lỗi cho thần điện rằng họ đã mời cô ấy đến? Cô ấy đã lang thang nguyên cả một ngày trời. Đổ lỗi cho phu xe và người hộ tống đã quay về dinh thự mà không báo cáo một tiếng nào?
Đổ lỗi cho những tên canh gác khi họ phát hiện ra rằng Phu nhân vẫn chưa quay về? Đổ lỗi cho Công tước đã ở trong trang viên cả ngày hôm đấy?
Đổ lỗi cho Ellenia, người quay về vào buổi tối từ chỗ Flaya, và không nhận được bất kỳ thông báo nào cho đến khi đã chuẩn bị nghỉ ngơi?
Hay là chính bản thân anh đây?
Izek dùng mu bàn tay lau đi khuôn mặt đẫm nước mưa của mình.
Sau cùng, anh mới là người duy nhất đáng trách.
Ellenia đã bật khóc và liên tục nói rằng đó là lỗi của mình, nhưng điều này chưa bao giờ là lỗi do cô gây ra. Chỉ vì sự ngu muội của mình, anh đã không biết rằng Rudbeckia đã phải chịu đựng những gì ngay trong dinh thự của mình khi anh không có mặt ở đó, giống như một nhát kiếm ghim thẳng vào lồng ngực anh vậy. Những gia nhân trung thành phục vụ Omerta hầu như đã gắn bó rất lâu với gia tộc.
Đặc biệt, hạ nữ trưởng chính là người yêu thương Ellenia như một người mẹ.
Anh chỉ có thể lờ mờ hình dung ra họ đã khắc nghiệt đến mức nào đối với người mà họ coi là "Kẻ xâm phạm".
Vào cái ngày diễn ra tiệc sinh thần của anh, tất cả mọi chuyện đã bị phơi bày toàn bộ, nhưng bởi hạ nữ trưởng đã đến tuổi tứ tuần, Ellenia đã bảo vệ bà. Anh cứ nghĩ rằng mình đã tìm ra gốc rễ của mọi chuyện, nên cứ thế bỏ qua tất cả.
Đáng lẽ ra anh không nên làm vậy.
Ngay từ đầu, nếu Rudbeckia làm rõ chuyện đó ngay từ ngày đầu tiên đặt chân tới nơi đây, thì anh sẽ xem xét lại việc này.
Cả hai người bọn họ đều ngu ngốc cho rằng mọi chuyện rồi sẽ dần tốt lên thôi.
Giống như cái đầu Dullahna dưới chân đang chế giễu anh vậy.
Cho dù bị một tử thi chế nhạo, anh cũng chẳng thể cất lời. Anh không thể nói gì cả ngay cả khi nó cười nhạo anh giống như cha anh đã từng.
Đúng là nực cười khi tự dối lòng rằng anh đã luôn cố gắng chối bỏ hôn sự bởi nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ đi đến bước đường này.
Đôi mắt tối sầm ấy loé lên một lần nữa.
Lại là hình ảnh gần đây nhất của vợ anh.
Đôi mắt thẫn thờ và khuôn mặt tái xanh của cô ấy.
Rudbeckia chưa bao giờ để lộ đôi mắt ấy cho anh thấy.
Khi cô ấy bị bỏ lại ở giữa sảnh tiệc, khi cô ấy chưa sụp xuống trong lúc thân nhiệt không ngừng tăng cao, khi cô ấy lẩm bẩm những điều khó hiểu bên trong chuồng ngựa, khi cô ấy khóc lóc và cầu xin anh đừng đưa cô về quê hương, khi cô ấy ngừng thức giục anh trong đêm đầu tiên của cả hai...
Cái đầu Dullahan nhoẻn miệng cười gớm ghiếc. Tất nhiên, đó chỉ là ảo ảnh.
Giờ đây anh đang bị ảo giác sao? Có lẽ là do anh đã thức trắng qua bảy ngày rồi. Anh hiểu rõ những gì Ivan muốn nói, và những gì các chiến hữu của mình không thể mở lời.
Không rõ Rudbeckia còn sống hay đã chết ở đâu đó trong khu rừng này.
Nhưng anh không thể ra lệnh cho tất cả ngừng tìm kiếm cô.
Mặc dù điều đó không chắc chắn hoàn toàn, nhưng anh chỉ có thể cố chấp một cách tuyệt vọng. Con quái vật xông vào phòng ngủ của cô ấy trong đêm đầu tiên, con thuỷ quái trong hồ nước ở Cung Angvan, khi cô ấy cưỡi ngựa trong bữa tiệc, cô ấy đều bình an vô sự quay về.
Theo nhưu những gì Sergei nói - ngay cả khi cô ấy là ái nữ của Giáo Hoàng, thần tính của cô ấy còn kém hơn cả một người bình thường.
Anh đã không thể nhìn ra chính xác những điều đó, bởi anh bị hoảng loạn khi có quá nhiều xúc cảm ập đến cùng một lúc, làm anh khó chịu. Anh chẳng biết nó là gì, nhưng anh không thể ngăn được sự hiếu kỳ của mình mà bỏ đi được.
Anh nhớ đến người mẹ của mình.
Mẹ đã rời khỏi thế gian này quá sớm. Thật buồn cười khi anh không còn lựa chọn nào ngoài cầu nguyện với người mẹ mà anh chẳng còn nhớ rõ khuôn mặt nữa.
Nếu anh chẳng bao giờ có thể gặp lại cô ấy nữa, nếu anh chẳng thể nào tìm được cô, nếu những giọt lệ, nụ cười và mái tóc vàng óng của cô vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, anh sẽ... đầu anh choáng váng. Hàng ngàn hàng vạn dư ảnh đang che khuất tầm nhìn của anh.
Thân hình gầy guộc ẩn sau những chiếc váy, vết sẹo sau lưng, đôi mắt sáng bừng, trong trẻo như trời xanh trong vắt, luôn nhìn ngắm mọi thứ xung quanh... Cô ấy luôn nở nụ cười ngay cả khi vành mắt đã ầng ậc nước.
Một người phụ nữ luôn run lên như một con thỏ, lại vẫn cười tươi như thế.
Những câu hỏi còn bỏ ngỏ, những lời nói nói chưa thể cất lên.
Liệu sẽ có gì thay đổi không nếu anh sớm thốt lên rằng những hành động của cô có ý nghĩa với anh đến nhường nào? Tất cả những điều anh ước rằng sẽ không làm cô tổn thương, lại làm cô đau khổ.
Và khi anh nhận ra điều đó thì đã quá muộn màng, anh quay lưng đi chỉ vì muốn quan tâm cô nhiều hơn nữa...
"Ngài Izek!"
Hiệp sĩ có mái tóc đỏ sẫm tiến đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.