Chương 5: An thị mất con
Giang Nại 2318
31/12/2022
Nghe gã sai vặt gác đêm bẩm báo, ta vội cùng hạ nhân đến viện của An thị.
Tới nơi, bà tử, thái y quỳ đầy phòng. Thẩm Lương Đệ quỳ ở giữa, một thân tố y, không hề trang điểm. Không rảnh lo nha đầu gã sai vặt thỉnh an, ta gấp gáp đi đến, ở cửa nghe thấy vương gia hét to: "Dùng mọi cách giữ đứa nhỏ này cho bổn vương! Dược liệu quý báu gì bổn vương đều có thể tìm!"
Thái y đáp: "Xin vương gia thứ tội, thần đã tận lực, cái thai này của An Lương Đệ..."
"Bang" một tiếng, chuỗi Phật châu trong tay vương gia rơi xuống đất.
"Cút, đều cút ra ngoài cho bổn vương." Vương gia đứng dậy, đi về phía Thẩm Lương Đệ, "Hay cho Thẩm Lan Tâm nhà ngươi, bổn vương luôn cho rằng người huệ chất lan tâm như tê, nhưng ngươi xem đám súc sinh ngươi nuôi đi, đó là hài tử đầu tiên của bổn vương sau khi hoàng huynh đăng cơ!"
Thẩm Lan Tâm ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Thiếp biết sai rồi, tự xin chịu phạt, mong vương gia bớt giận."
Ánh mắt vương gia lóe lên một tia kinh ngạc, dường như không ngờ Thẩm thị sẽ trực tiếp nhận tội mà không hề biện giải. Hắn lệnh nha đầu đưa Thẩm thị lui xuống, đóng cửa ăn năn.
Ta chưa bao giờ thấy vương gia tức giận như thế, nhìn nước mắt trên mặt chàng, hốc mắt ta cũng ươn ướt, trong lòng có cảm giác không thể nói rõ. Không được, lúc này không thể lo nhiều như vậy, chỉ cần hài tử của An thị không bình an chào đời, kế hoạch xem như thành công. Ta chỉnh đốn y phục, vào phòng.
"Thiếp thỉnh an vương gia, vương gia phải bảo trọng thân thể."
"A, lúc này cũng chỉ có nàng còn ở bên bổn vương. An thị mất con, bây giờ chưa tỉnh, bổn vương muốn ở thiên điện nơi này nghỉ ngơi một đêm, Thất Thất, nàng nguyện ý ở cùng bổn vương không?"
"Thiếp nguyện ý."
Ôm nhau nằm xuống, chúng ta một đêm không nói chuyện.
Hôm sau, hầu hạ vương gia thay y phục, vương gia liền lâm triều. Ta vào chính điện, nhìn An thị không còn sức lực dựa vào đầu giường, trong lòng vô cùng áy náy, nhưng đó chỉ là cái chớp mắt mà thôi. Ta đi qua, ngồi trên ghế được dọn cạnh giường.
"Tỷ tỷ." Sắc mặt An Cẩm Sắt trắng bệch, hai mắt vô thần.
"Muội muội, đừng quá khổ sở, thân mình quan trọng. Muội còn trẻ, hài tử sẽ có thôi." Nhìn bộ dáng thê thảm của An Cẩm Sắt, ta vậy mà đồng tính với nàng, lòng cũng khổ sở.
"Tỷ tỷ, tỷ được vương gia sủng ái, Thẩm Lan Tâm có gia thất, nhưng còn ta, ta cái gì cũng không có, ta chỉ có đứa nhỏ này. Tỷ không biết cái ngày thái y nói ta có hỉ ta đã vui thế nào đâu, nhưng, năm tháng còn chưa đủ, hài nhi của ta đã không còn nữa." Còn chưa nói xong, An thị đã nhịn không được mà bật khóc.
Ta không đành lòng, nước mắt cũng rơi. Trấn an một hồi, An thị cuối cùng cũng ngừng khóc, chìm vào giấc ngủ. Dặn dò nha đầu bà tử trong viện chăm sóc An thị, ta mới cùng Tú Hòa rời đi.
Thư phòng của vương gia.
"Bẩm báo vương gia, tiểu nhân đã điều tra rõ ràng, hôm ấy Thẩm Lương Đệ sớm đã lạc mất mèo, nha đầu và gã sai vặt trong viện đều đi tìm, sau vì tiếng kêu quá lớn đánh thức Bạch Lương Đệ, không biết vì sao lại có hứng thú, Bạch Lương Đệ thế mà cũng gọi người của mình hỗ trợ tìm kiếm."
"Được, bổn vương biết rồi."
Tới nơi, bà tử, thái y quỳ đầy phòng. Thẩm Lương Đệ quỳ ở giữa, một thân tố y, không hề trang điểm. Không rảnh lo nha đầu gã sai vặt thỉnh an, ta gấp gáp đi đến, ở cửa nghe thấy vương gia hét to: "Dùng mọi cách giữ đứa nhỏ này cho bổn vương! Dược liệu quý báu gì bổn vương đều có thể tìm!"
Thái y đáp: "Xin vương gia thứ tội, thần đã tận lực, cái thai này của An Lương Đệ..."
"Bang" một tiếng, chuỗi Phật châu trong tay vương gia rơi xuống đất.
"Cút, đều cút ra ngoài cho bổn vương." Vương gia đứng dậy, đi về phía Thẩm Lương Đệ, "Hay cho Thẩm Lan Tâm nhà ngươi, bổn vương luôn cho rằng người huệ chất lan tâm như tê, nhưng ngươi xem đám súc sinh ngươi nuôi đi, đó là hài tử đầu tiên của bổn vương sau khi hoàng huynh đăng cơ!"
Thẩm Lan Tâm ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Thiếp biết sai rồi, tự xin chịu phạt, mong vương gia bớt giận."
Ánh mắt vương gia lóe lên một tia kinh ngạc, dường như không ngờ Thẩm thị sẽ trực tiếp nhận tội mà không hề biện giải. Hắn lệnh nha đầu đưa Thẩm thị lui xuống, đóng cửa ăn năn.
Ta chưa bao giờ thấy vương gia tức giận như thế, nhìn nước mắt trên mặt chàng, hốc mắt ta cũng ươn ướt, trong lòng có cảm giác không thể nói rõ. Không được, lúc này không thể lo nhiều như vậy, chỉ cần hài tử của An thị không bình an chào đời, kế hoạch xem như thành công. Ta chỉnh đốn y phục, vào phòng.
"Thiếp thỉnh an vương gia, vương gia phải bảo trọng thân thể."
"A, lúc này cũng chỉ có nàng còn ở bên bổn vương. An thị mất con, bây giờ chưa tỉnh, bổn vương muốn ở thiên điện nơi này nghỉ ngơi một đêm, Thất Thất, nàng nguyện ý ở cùng bổn vương không?"
"Thiếp nguyện ý."
Ôm nhau nằm xuống, chúng ta một đêm không nói chuyện.
Hôm sau, hầu hạ vương gia thay y phục, vương gia liền lâm triều. Ta vào chính điện, nhìn An thị không còn sức lực dựa vào đầu giường, trong lòng vô cùng áy náy, nhưng đó chỉ là cái chớp mắt mà thôi. Ta đi qua, ngồi trên ghế được dọn cạnh giường.
"Tỷ tỷ." Sắc mặt An Cẩm Sắt trắng bệch, hai mắt vô thần.
"Muội muội, đừng quá khổ sở, thân mình quan trọng. Muội còn trẻ, hài tử sẽ có thôi." Nhìn bộ dáng thê thảm của An Cẩm Sắt, ta vậy mà đồng tính với nàng, lòng cũng khổ sở.
"Tỷ tỷ, tỷ được vương gia sủng ái, Thẩm Lan Tâm có gia thất, nhưng còn ta, ta cái gì cũng không có, ta chỉ có đứa nhỏ này. Tỷ không biết cái ngày thái y nói ta có hỉ ta đã vui thế nào đâu, nhưng, năm tháng còn chưa đủ, hài nhi của ta đã không còn nữa." Còn chưa nói xong, An thị đã nhịn không được mà bật khóc.
Ta không đành lòng, nước mắt cũng rơi. Trấn an một hồi, An thị cuối cùng cũng ngừng khóc, chìm vào giấc ngủ. Dặn dò nha đầu bà tử trong viện chăm sóc An thị, ta mới cùng Tú Hòa rời đi.
Thư phòng của vương gia.
"Bẩm báo vương gia, tiểu nhân đã điều tra rõ ràng, hôm ấy Thẩm Lương Đệ sớm đã lạc mất mèo, nha đầu và gã sai vặt trong viện đều đi tìm, sau vì tiếng kêu quá lớn đánh thức Bạch Lương Đệ, không biết vì sao lại có hứng thú, Bạch Lương Đệ thế mà cũng gọi người của mình hỗ trợ tìm kiếm."
"Được, bổn vương biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.