Chương 7: Quỷ kế của Bạch thị
Giang Nại 2318
31/12/2022
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nô tỳ của Thẩm Lương Đệ nói, vương gia tới việc của nàng ấy, còn ở lại rất lâu." Tú Hòa hoang mang chạy vào.
Tay vân vê trang sách liền cứng đờ, sao có thể, Thẩm thị nhanh như vậy đã có lại sủng ái? Chẳng lẽ chiêu "mượn hoa hiến Phật" này của ta không đủ cao minh sao? Hay là vương gia đã phát hiện manh mối gì? Không thể, tất cả đều không chút sơ hở, sao có thể... Hay là, vương gia chỉ nhất thời cao hứng? Dù sao tâm tư của người hoang gia, ai cũng không đoán ra.
"Thôi, tùy ngài ấy đi, vương gia thích tới viện của ai, ta không quản được." Tuy lo lắng vương gia phát hiện chân tướng, nhưng lòng ta vẫn không khỏi chua xót.
Ban đêm, Tú Hòa lại mang đồ ăn tới cho ta, khuyên: "Tiểu thư, tuy vương gia sủng hạnh Thẩm lương đệ, lòng người không thoải mái, nhưng cũng không thể không ăn gì cả, tốt xấu gì người cũng phải quý trọng thân thể mình." Thấy ta cả ngày không động đến một giọt nước, tiểu nha đầu sốt ruột.
"Thật ra không phải không thoải mái, chỉ là không muốn ăn mà thôi."
"Vậy để nô tỳ đi mời thái y cho người!" Nói rồi, tiểu nha đầu liền chạy ra ngoài.
Đặt khăn lên tay, thái y bắt mạch cho ta. Ngoài dự kiến, thái y thế mà nói: "Chúc mừng Lương Đệ, chúc mừng Lương Đệ, Lương Đệ có hỉ. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Ta vội hỏi.
"Theo lão thần, thai nhi này không ổn định, hình như..."
Không cần lão thái y nói thêm, ta đã hiểu. Duyên phận giữa ta và đứa nhỏ này ngắn ngủi, nó không thể bình an chào đời.
"Tú Hòa, đi lấy thỏi vàng rồi tiễn thái y về đi."
"Tạ Bạch Lương Đệ."
A, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, vương gia không tín nhiệm ta, hài tử cũng sắp bỏ ta mà đi. A, cái gì là mệnh cách trắc phượng tinh, cái gì là tiên đoán làm chủ mẫu đương gia chứ...
Đang phiền muộn, chợt nghe ngoài phòng có tiếng chơi đùa của tiểu thế tử và nhóm nô tỳ, kế sách liền nảy ra.
Ta vội gọi Tú Hòa: "Mau, mau đi lấy dạ minh châu của ta tặng cho thái y vừa rồi, nói với ông ta, chuyện bổn phi có thai không được để kẻ khác biết, cũng không cần phải nói với vương gia."
Tú Hòa kinh ngạc muốn hỏi ta vì sao, nhưng thấy ta kiên định, nàng vội cầm đồ chạy ra ngoài.
Hài nhi, nếu đã chú định không giữ được con, vậy đừng trách mẫu thân nhẫn tâm. Nếu con có thể giúp mẫu thân củng cố địa vị, có lại sự tín nhiệm của vương gia, cũng không uổng duyên phận mẫu tử giữa chúng ta. Ta sẽ ngày đêm tụng kinh niệm Phật cho con.
Mang theo sự áy náy với hài tử, ta chìm vào giấc ngủ. Một đêm nhiều mộng, từ trong mộng tỉnh dậy, lại ngủ, quá một lát, lại tỉnh dậy. Cứ lặp lại như thế, một đêm mệt mỏi.
Hôm sau ta xuống giường từ sớm, chúng nha hoàn nha đầu trang điểm cho ta, ta ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra hồ nước. Mỗi ngày đi học tiểu thế tử đều phải qua đây, nó sẽ ở đó chơi đùa một lát, chỉ cần động tay một chút, nếu không có gì bất ngờ, tiểu thế tử sẽ rơi xuống hồ nước.
Nơi xa truyền tới tiếng nói cười của hài tử, Tú Hòa chậm rãi đi về phía ta: "Tiểu thư, thuốc phá thai đã nấu xong."
Nhìn thế tử, ta không mang vị đắng của chén thuốc, một hơi uống cạn.
"Đi thôi."
Tay vân vê trang sách liền cứng đờ, sao có thể, Thẩm thị nhanh như vậy đã có lại sủng ái? Chẳng lẽ chiêu "mượn hoa hiến Phật" này của ta không đủ cao minh sao? Hay là vương gia đã phát hiện manh mối gì? Không thể, tất cả đều không chút sơ hở, sao có thể... Hay là, vương gia chỉ nhất thời cao hứng? Dù sao tâm tư của người hoang gia, ai cũng không đoán ra.
"Thôi, tùy ngài ấy đi, vương gia thích tới viện của ai, ta không quản được." Tuy lo lắng vương gia phát hiện chân tướng, nhưng lòng ta vẫn không khỏi chua xót.
Ban đêm, Tú Hòa lại mang đồ ăn tới cho ta, khuyên: "Tiểu thư, tuy vương gia sủng hạnh Thẩm lương đệ, lòng người không thoải mái, nhưng cũng không thể không ăn gì cả, tốt xấu gì người cũng phải quý trọng thân thể mình." Thấy ta cả ngày không động đến một giọt nước, tiểu nha đầu sốt ruột.
"Thật ra không phải không thoải mái, chỉ là không muốn ăn mà thôi."
"Vậy để nô tỳ đi mời thái y cho người!" Nói rồi, tiểu nha đầu liền chạy ra ngoài.
Đặt khăn lên tay, thái y bắt mạch cho ta. Ngoài dự kiến, thái y thế mà nói: "Chúc mừng Lương Đệ, chúc mừng Lương Đệ, Lương Đệ có hỉ. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Ta vội hỏi.
"Theo lão thần, thai nhi này không ổn định, hình như..."
Không cần lão thái y nói thêm, ta đã hiểu. Duyên phận giữa ta và đứa nhỏ này ngắn ngủi, nó không thể bình an chào đời.
"Tú Hòa, đi lấy thỏi vàng rồi tiễn thái y về đi."
"Tạ Bạch Lương Đệ."
A, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, vương gia không tín nhiệm ta, hài tử cũng sắp bỏ ta mà đi. A, cái gì là mệnh cách trắc phượng tinh, cái gì là tiên đoán làm chủ mẫu đương gia chứ...
Đang phiền muộn, chợt nghe ngoài phòng có tiếng chơi đùa của tiểu thế tử và nhóm nô tỳ, kế sách liền nảy ra.
Ta vội gọi Tú Hòa: "Mau, mau đi lấy dạ minh châu của ta tặng cho thái y vừa rồi, nói với ông ta, chuyện bổn phi có thai không được để kẻ khác biết, cũng không cần phải nói với vương gia."
Tú Hòa kinh ngạc muốn hỏi ta vì sao, nhưng thấy ta kiên định, nàng vội cầm đồ chạy ra ngoài.
Hài nhi, nếu đã chú định không giữ được con, vậy đừng trách mẫu thân nhẫn tâm. Nếu con có thể giúp mẫu thân củng cố địa vị, có lại sự tín nhiệm của vương gia, cũng không uổng duyên phận mẫu tử giữa chúng ta. Ta sẽ ngày đêm tụng kinh niệm Phật cho con.
Mang theo sự áy náy với hài tử, ta chìm vào giấc ngủ. Một đêm nhiều mộng, từ trong mộng tỉnh dậy, lại ngủ, quá một lát, lại tỉnh dậy. Cứ lặp lại như thế, một đêm mệt mỏi.
Hôm sau ta xuống giường từ sớm, chúng nha hoàn nha đầu trang điểm cho ta, ta ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra hồ nước. Mỗi ngày đi học tiểu thế tử đều phải qua đây, nó sẽ ở đó chơi đùa một lát, chỉ cần động tay một chút, nếu không có gì bất ngờ, tiểu thế tử sẽ rơi xuống hồ nước.
Nơi xa truyền tới tiếng nói cười của hài tử, Tú Hòa chậm rãi đi về phía ta: "Tiểu thư, thuốc phá thai đã nấu xong."
Nhìn thế tử, ta không mang vị đắng của chén thuốc, một hơi uống cạn.
"Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.