Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ
Chương 8: Đi cúng tế ở chùa Kim Hoa
Sở Thanh
09/12/2014
Lê Sinh Niên trải qua gian khổ nhiều năm như vậy, giờ phút này đối mặt với câu hỏi của Lạc
Tuyết , lại run rẩy nói không ra lời, nhìn ánh mắt mong đợi của Lạc
Tuyết, Lê Sinh Niên suy nghĩ thật lâu mới nghẹn ngào nói: “Cha mẹ ruột
của con mười lăm năm trước đã …….mất! Khi đó con mới một tuổi, cha con
và một đêm trời bão tuyết rơi xuống ôm con đến cho chúng ta, nhờ chúng
ta nuôi con trưởng thành, trên cổ con là chiếc chìa khóa do phụ thân con để lại, phía trên khắc ngày sinh tháng để của con, huynh ấy nói mẹ con
đã chết, huynh ấy còn có một ít ân oán chưa kết thúc, nhờ chúng ta chăm
sóc con, sau đó rồi rời đi. Từ đó về sau, chúng ta không còn có gặp lại
cha con nữa, cho đến sau khi huynh ấy đi được ba tháng, ta mới nghe
được tin tức, huynh ấy đã chết, chết trong tay"Mạc Bắc Hắc Thất", hình
như là trúng độc Hắc Phong mà chết. Lúc ấy chúng ta ở Tề Châu, bởi vì sợ kẻ thù của cha con tới tìm, liền rời nhà tới kinh thành!”
Sau khi nghe xong Lê Sinh Niên nói, Lạc Tuyết suýt nữa té xỉu, chuyện tích tụ trong lòng bao nhiêu năm qua, ngày hôm nay rốt cuộc cũng được sáng tỏ, kết quả như vậy! Cha còn gì nói nữa, hóa ra bọn họ đã chết! hóa ra trông mong nhiều năm như vậy, tất cả đều là công dã tràng?
Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vừa muốn nói ra, thì chỉ là tiếng khóc lớn, hai bờ vai mảnh mai không ngừng run lên, Triển Nguyệt Dung vội vàng ôm lấy vai Lạc Tuyết, khóc nói: “Lạc nhi, con khóc đi! Khóc cho lòng dễ chịu hơn một chút, có một đứa con gái hiếu thuận như vậy, bon họ sẽ rất vui mừng."
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lạc Tuyết khóc mệt, thân thể không còn có một chút sức lực nào nữa, Triển Nguyệt Dung đỡ nàng lên ghế nằm, vừa nhắm mắt lại, lại đột nhiên nhớ ra, nàng muốn biết nhiều hơn về chuyện của cha mẹ, liền vội vàng tay Lê Sinh Niên, hỏi “Cha, cha con tên gì? Còn có mẹ con nữa? đúng rồi mẹ con nàng chết như thế nào? Cũng là bị người khác hại chết sao?"
"Cha con tên là Vân Thiên Ca, thời gian đó trên giang hồ uy danh vang xa gọi là ‘Vân đại hiệp’, võ công của huynh ấy rất cao, là người tài giỏi, là người hào phóng ,không chịu sự trói buộc, trọng nghĩa khinh tài, cha và mẹ con lúc đó mới thành thân không lâu trong một lần trên đường về nhà, không may bị bọn cướp bắt cóc, trong lúc thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, may mắn là được Vân đại ca cứu giúp, chúng ta mới bảo toàn được tính mạng. sau đó, cha với huynh ấy kết làm huynh đệ,cho nên, huynh ấy mới đem con giao cho chúng ta chăm sóc.”
"Về chuyện mẹ ruột con, khi đó cha con nói, hai người bọn họ vẫn chưa thành thân, sau này sinh ra con, không lâu sau đó, mẹ con bỏ đi không tìm thấy, huynh ấy mang theo con đi tìm khắp mười châu huyện, thì tìm được mẹ con, nhưng khi đó mẹ con đã chết."
"Chúng ta cũng chưa bao giờ gặp mẹ ruột của con. À Đúng rồi, tên của con là cha của con đặt, huynh ấy nói con sinh ra trong ngày tuyết rơi, nên lúc ấy đặt tên con là Lac Tuyết!” Triển Nguyệt Dung nói thêm.
"Còn có gì khác nữa không ạ? Cha mẹ có biết điều gì nữa không? Xin hai người hãy nói cho con biết, có được hay không? " Lạc Tuyết vẫn cảm giác còn thiếu gì đó, nhưng Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung lại lắc đầu, "Chuyện của mẹ con chúng ta thật ra cũng không biết rõ, chỉ suy đoán cha con có thể vì cái chết của mẹ con, mà quá đau lòng, cố ý liều mạng với thuộc hạ của "Mạc Bắc Hắc Thất", nếu không với võ công của cha con, tuyệt đối không thua dưới tay "Mạc Bắc Hắc Thất."
"Chúng ta có dựng 2 bài vị ở trong chùa Kim Hoa, một cái là của cha con, một cái nữa là của mẹ con. Những năm gần đây, mùng ba tháng ba hàng năm chúng ta đều tới chùa kim hoa, bởi vì ngày đó là ngày dỗ của cha con, cho nên bây giờ con đã hiểu tại sao rồi chứ? Vài ngày trước, mẹ dẫn con cùng đi chùa bái tế, mẹ đã bảo cho con quỳ trước bài vị kia, đó chính là bài vị phụ thân con!”
"Đó chính là bài vị của phụ thân?" Lạc Tuyết bụm kín miệng của mình, không thể tin được, nước mắt vừa mới vừa ngừng lại chảy xuống, "Ngày giỗ cha con. . . . . . Ngày mai chúng ta lại đi chùa Kim Hoa . . . . . .Con muốn quỳ lạy trước mặt người. . . . . ."
Ngày sau, Lê Sinh Niên, Triển Nguyệt Dung và Lạc Tuyết ba người cùng đi chùa Kim Hoa. Chỉ là lần này tâm trạng Lạc Tuyết không giống với lần trước nữa, mà nặng nề tâm cảnh không giống với lần trước nữa, tâm trạng lần này nặng nề đau khổ.
Suy nghĩ cả đêm, trong đầu nàng không ngừng tưởng tượng hình dung bộ dáng của cha,và của mẹ.
Sau khi quỳ lạy xong chính điện phật tổ, một lần nữa tới chỗ kia của Thiên điện.
Trước tiên Lạc Tuyết quỳ xuống lạy, sau đó nhẹ nhàng nhấc tấm vải trắng lên, phía dưới vải trắng, "Bài vị Vân Thiên Ca!" "Bài vị Vân phu nhân!"
"Cha, mẹ, nữ nhi tới thăm hai người, đã mười lăm năm qua rồi, xin hãy tha thứ cho nữ nhi bất hiếu, nữ nhi hướng hai người dập đầu tạ tội!" Lạc Tuyết nặng nề dập đầu trên đất, âm thanh vang vọng cả đại điện. . . . .
"Lạc nhi, đứng lên đi con. Cha mẹ con cũng đã nghe được lời tạ lỗi của con, không cần quỳ như vậy nữa!" Triển Nguyệt Dung kéo Lạc Tuyết nói.
"Mẹ, người để cho con quỳ một lát, trong lòng con rất đau khổ!” Lạc Tuyết lần nữa gào khóc thất thanh.
"Lạc nhi! Con cứ như vậy, cha và mẹ làm sao yên lòng đây!" Lê Sinh Niên trên mắt ướt, nói.
Lạc Tuyết gượng người đứng dậy, nhẹ gật đầu một cái, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Vân đại ca, Lạc Tuyết nàng sắp lập gia đình rồi, huynh nhìn xem này, nàng đã trưởng thành, huynh ở dưới đó có thể an tâm, tiểu đệ đã không phụ sự dặn dò của huynh!" Lê Sinh Niên hướng về phía bài vị Vân Thiên Ca khẽ thở dài.
"Vân đại ca, Lạc Tuyết lớn lên là một cô nương tốt, hai ngươi nhìn xem, nàng hiếu thuận biết bao nhiêu! Huynh đã ban cho chúng vợ chồng chúng ta một đứa con gái tốt như vậy!” Triển Nguyệt Dung khen ngợi nói
Ba người cúng bái chính điện xong, Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung cùng Lạc Tuyết ở lại một lát, Lạc Tuyết đi được ba bước lại quay đầu nhìn, lưu luyến không rời đi theo cha mẹ xuống núi.
"Mẹ, mẹ ruột của con tên là gì? con đoán nàng nhất định là nữ nhân rất xinh đẹp, nàng tại sao lại chết? nếu nàng không chết, phụ thân nhất định sẽ không chết, như vậy con sẽ có 2 phụ thân cùng hai mẫu thân nha, người nói xem điều đó tốt biết bao nhiêu?”
"Con đó, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện, đều rất khó nói rõ ràng, tất cả mọi việc có nhân ắt sẽ có quả, tựa như ban đầu nếu không phải là cha ruột con cứu chúng ta, chúng ta sẽ không cùng con có mười lăm năm duyên phận, cho nên, hãy cứ thuận theo tự nhiên đi con à, cha con đã giao con cho chúng ta, nhất định là không muốn con bị cuốn vào vòng ân oán của đời trước, hi vọng con được vui vẻ mà lớn lên, chính là cuộc sống mà con đã từng trải qua trong mười lăm năm qua. Cho nên, lúc đầu, chúng ta đã nói cho con…con cùng chúng ta không phải là ruột thịt, chính là muốn con chấp nhận được chân tướng ngày đó, có thể đối diện với việc đó một cách bình thản, để tránh cho con sa vào tâm ma không cách nào thoát khỏi. Lạc Tuyết con hiểu chưa?” Lê Sinh Niên trả lời.
"Dạ, con hiểu, cha mẹ, hai ngươi yên tâm đi, Lạc nhi sẽ sống một cuộc sống thật tốt, sẽ không để cho bản thân mình phải chịu đau khổ. Sau này, cha mẹ phải sống thật khỏe mạnh! Lạc nhi sau này không thể ở bên cạnh tận hiếu cha mẹ được!” Lạc Tuyết giải thích.
Nhưng Lạc Tuyết không biết, Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung cũng không thể biết trước được, thân thế Lạc Tuyết không chỉ có đơn giản như vậy, sau khi Lạc Tuyết trải qua bao nhiêu đau khổ, chân tướng sự thật mới từng bước từng bước lộ rõ, khi đó nàng có thừa nhận mọi chuyện như bây giờ không?
Sau khi nghe xong Lê Sinh Niên nói, Lạc Tuyết suýt nữa té xỉu, chuyện tích tụ trong lòng bao nhiêu năm qua, ngày hôm nay rốt cuộc cũng được sáng tỏ, kết quả như vậy! Cha còn gì nói nữa, hóa ra bọn họ đã chết! hóa ra trông mong nhiều năm như vậy, tất cả đều là công dã tràng?
Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vừa muốn nói ra, thì chỉ là tiếng khóc lớn, hai bờ vai mảnh mai không ngừng run lên, Triển Nguyệt Dung vội vàng ôm lấy vai Lạc Tuyết, khóc nói: “Lạc nhi, con khóc đi! Khóc cho lòng dễ chịu hơn một chút, có một đứa con gái hiếu thuận như vậy, bon họ sẽ rất vui mừng."
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lạc Tuyết khóc mệt, thân thể không còn có một chút sức lực nào nữa, Triển Nguyệt Dung đỡ nàng lên ghế nằm, vừa nhắm mắt lại, lại đột nhiên nhớ ra, nàng muốn biết nhiều hơn về chuyện của cha mẹ, liền vội vàng tay Lê Sinh Niên, hỏi “Cha, cha con tên gì? Còn có mẹ con nữa? đúng rồi mẹ con nàng chết như thế nào? Cũng là bị người khác hại chết sao?"
"Cha con tên là Vân Thiên Ca, thời gian đó trên giang hồ uy danh vang xa gọi là ‘Vân đại hiệp’, võ công của huynh ấy rất cao, là người tài giỏi, là người hào phóng ,không chịu sự trói buộc, trọng nghĩa khinh tài, cha và mẹ con lúc đó mới thành thân không lâu trong một lần trên đường về nhà, không may bị bọn cướp bắt cóc, trong lúc thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, may mắn là được Vân đại ca cứu giúp, chúng ta mới bảo toàn được tính mạng. sau đó, cha với huynh ấy kết làm huynh đệ,cho nên, huynh ấy mới đem con giao cho chúng ta chăm sóc.”
"Về chuyện mẹ ruột con, khi đó cha con nói, hai người bọn họ vẫn chưa thành thân, sau này sinh ra con, không lâu sau đó, mẹ con bỏ đi không tìm thấy, huynh ấy mang theo con đi tìm khắp mười châu huyện, thì tìm được mẹ con, nhưng khi đó mẹ con đã chết."
"Chúng ta cũng chưa bao giờ gặp mẹ ruột của con. À Đúng rồi, tên của con là cha của con đặt, huynh ấy nói con sinh ra trong ngày tuyết rơi, nên lúc ấy đặt tên con là Lac Tuyết!” Triển Nguyệt Dung nói thêm.
"Còn có gì khác nữa không ạ? Cha mẹ có biết điều gì nữa không? Xin hai người hãy nói cho con biết, có được hay không? " Lạc Tuyết vẫn cảm giác còn thiếu gì đó, nhưng Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung lại lắc đầu, "Chuyện của mẹ con chúng ta thật ra cũng không biết rõ, chỉ suy đoán cha con có thể vì cái chết của mẹ con, mà quá đau lòng, cố ý liều mạng với thuộc hạ của "Mạc Bắc Hắc Thất", nếu không với võ công của cha con, tuyệt đối không thua dưới tay "Mạc Bắc Hắc Thất."
"Chúng ta có dựng 2 bài vị ở trong chùa Kim Hoa, một cái là của cha con, một cái nữa là của mẹ con. Những năm gần đây, mùng ba tháng ba hàng năm chúng ta đều tới chùa kim hoa, bởi vì ngày đó là ngày dỗ của cha con, cho nên bây giờ con đã hiểu tại sao rồi chứ? Vài ngày trước, mẹ dẫn con cùng đi chùa bái tế, mẹ đã bảo cho con quỳ trước bài vị kia, đó chính là bài vị phụ thân con!”
"Đó chính là bài vị của phụ thân?" Lạc Tuyết bụm kín miệng của mình, không thể tin được, nước mắt vừa mới vừa ngừng lại chảy xuống, "Ngày giỗ cha con. . . . . . Ngày mai chúng ta lại đi chùa Kim Hoa . . . . . .Con muốn quỳ lạy trước mặt người. . . . . ."
Ngày sau, Lê Sinh Niên, Triển Nguyệt Dung và Lạc Tuyết ba người cùng đi chùa Kim Hoa. Chỉ là lần này tâm trạng Lạc Tuyết không giống với lần trước nữa, mà nặng nề tâm cảnh không giống với lần trước nữa, tâm trạng lần này nặng nề đau khổ.
Suy nghĩ cả đêm, trong đầu nàng không ngừng tưởng tượng hình dung bộ dáng của cha,và của mẹ.
Sau khi quỳ lạy xong chính điện phật tổ, một lần nữa tới chỗ kia của Thiên điện.
Trước tiên Lạc Tuyết quỳ xuống lạy, sau đó nhẹ nhàng nhấc tấm vải trắng lên, phía dưới vải trắng, "Bài vị Vân Thiên Ca!" "Bài vị Vân phu nhân!"
"Cha, mẹ, nữ nhi tới thăm hai người, đã mười lăm năm qua rồi, xin hãy tha thứ cho nữ nhi bất hiếu, nữ nhi hướng hai người dập đầu tạ tội!" Lạc Tuyết nặng nề dập đầu trên đất, âm thanh vang vọng cả đại điện. . . . .
"Lạc nhi, đứng lên đi con. Cha mẹ con cũng đã nghe được lời tạ lỗi của con, không cần quỳ như vậy nữa!" Triển Nguyệt Dung kéo Lạc Tuyết nói.
"Mẹ, người để cho con quỳ một lát, trong lòng con rất đau khổ!” Lạc Tuyết lần nữa gào khóc thất thanh.
"Lạc nhi! Con cứ như vậy, cha và mẹ làm sao yên lòng đây!" Lê Sinh Niên trên mắt ướt, nói.
Lạc Tuyết gượng người đứng dậy, nhẹ gật đầu một cái, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Vân đại ca, Lạc Tuyết nàng sắp lập gia đình rồi, huynh nhìn xem này, nàng đã trưởng thành, huynh ở dưới đó có thể an tâm, tiểu đệ đã không phụ sự dặn dò của huynh!" Lê Sinh Niên hướng về phía bài vị Vân Thiên Ca khẽ thở dài.
"Vân đại ca, Lạc Tuyết lớn lên là một cô nương tốt, hai ngươi nhìn xem, nàng hiếu thuận biết bao nhiêu! Huynh đã ban cho chúng vợ chồng chúng ta một đứa con gái tốt như vậy!” Triển Nguyệt Dung khen ngợi nói
Ba người cúng bái chính điện xong, Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung cùng Lạc Tuyết ở lại một lát, Lạc Tuyết đi được ba bước lại quay đầu nhìn, lưu luyến không rời đi theo cha mẹ xuống núi.
"Mẹ, mẹ ruột của con tên là gì? con đoán nàng nhất định là nữ nhân rất xinh đẹp, nàng tại sao lại chết? nếu nàng không chết, phụ thân nhất định sẽ không chết, như vậy con sẽ có 2 phụ thân cùng hai mẫu thân nha, người nói xem điều đó tốt biết bao nhiêu?”
"Con đó, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện, đều rất khó nói rõ ràng, tất cả mọi việc có nhân ắt sẽ có quả, tựa như ban đầu nếu không phải là cha ruột con cứu chúng ta, chúng ta sẽ không cùng con có mười lăm năm duyên phận, cho nên, hãy cứ thuận theo tự nhiên đi con à, cha con đã giao con cho chúng ta, nhất định là không muốn con bị cuốn vào vòng ân oán của đời trước, hi vọng con được vui vẻ mà lớn lên, chính là cuộc sống mà con đã từng trải qua trong mười lăm năm qua. Cho nên, lúc đầu, chúng ta đã nói cho con…con cùng chúng ta không phải là ruột thịt, chính là muốn con chấp nhận được chân tướng ngày đó, có thể đối diện với việc đó một cách bình thản, để tránh cho con sa vào tâm ma không cách nào thoát khỏi. Lạc Tuyết con hiểu chưa?” Lê Sinh Niên trả lời.
"Dạ, con hiểu, cha mẹ, hai ngươi yên tâm đi, Lạc nhi sẽ sống một cuộc sống thật tốt, sẽ không để cho bản thân mình phải chịu đau khổ. Sau này, cha mẹ phải sống thật khỏe mạnh! Lạc nhi sau này không thể ở bên cạnh tận hiếu cha mẹ được!” Lạc Tuyết giải thích.
Nhưng Lạc Tuyết không biết, Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung cũng không thể biết trước được, thân thế Lạc Tuyết không chỉ có đơn giản như vậy, sau khi Lạc Tuyết trải qua bao nhiêu đau khổ, chân tướng sự thật mới từng bước từng bước lộ rõ, khi đó nàng có thừa nhận mọi chuyện như bây giờ không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.