Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 77: Lê Sơn đại hội 2

Sở Thanh

09/04/2015

Phong Liệt Diễm lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu công tử kia, cảm thấy rất quen mắt, nhưng hắn căn bản không ngờ một cô nương thanh lâu lại có khả năng này?

Vì vậy, nghe thấy Lạc Tuyết nói xong, không khỏi nhếch mày thật cao, "Nhìn kỹ một chút, đúng thật vậy! Xem ra chúng ta đã xem thường vị hoa khôi này rồi!"

Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết bàn bạc âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người giữa sân nghe rõ ràng, tiếng bàn luận xôn xao vang lên, người người đều tốt tò mò không thôi, nhưng lại ngại vì công tử cụt tay ở trước mặt, hơn nữa nhìn người cô gái này mang đến, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật đơn giản, nên cũng đè nén xuống thanh âm kinh ngạc.

Hải Đường Nguyệt "Ha ha" cười một tiếng, xinh đẹp rực rỡ vô cùng, lập tức khiến đông đảo nam tử ở đây vừa sợ vừa ao ước, mỹ nhân cười, giang sơn dao động, lời này quả nhiên không sai, bởi vì trong nụ cười đó mang sát ý ngoan độc, "Công tử cụt tay, Phong công tử, chúng ta có thể gặp lại nhau, chính là duyên phận, hay là ?"

"Thật sao? Hải Đường Nguyệt cô nương hao tổn tâm cơ như vậy không phải là muốn viên dạ minh châu trên người Vân mỗ sao? Mà cô nương lại sợ một người giết không được Vân mỗ, nên đã làm ra chuyện cười ngày hôm nay?" Lạc Tuyết giọng nói mang theo chế nhạo, nụ cười trên mặt vẫn không giảm.

Hải Đường Nguyệt sắc mặt hơi thay đổi một chút, lập tức lại khôi phục lại bộ dáng cười tươi xinh đẹp, "Vân công tử là người thông minh, tại sao lại cần nói ra những lời bí hiểm như vậy?"

"Hả? Cô nương đúng thật là sảng khoái!" Lạc Tuyết nụ cười dần dần trở nên lạnh, lạnh làm người ta phát run, con ngươi trong suốt mang theo ngạo khí khuynh đảo chúng sinh nhìn về phía dưới trận, tìm kiếm người của "Mạc Bắc Hắc Thất"!

Nàng nhìn thấy, bảy người mang phục sức một màu, làm nàng cho nhịp tim nàng đập mạnh một chút còn có nam tử thon dài đứng bên cạnh bảy người kia! Chống lại hai ánh mắt khắc sau của nam tử, Lạc Tuyết chau chau mày, tại sao hắn cũng ở đây? Nếu bảy người này ở bên cạnh hắn, vậy thì nhất định là "Mạc Bắc Hắc Thất" rồi ! Nghĩ tới, Lạc Tuyết tròng mắt đen lại trở nên thêm thâm trầm hơn, nắm chặt tay phải, hình như móng tay đều đã khảm vào trong thịt, loại cảm giác đau đớn này, làm Lạc Tuyết hưng phấn, hôm nay, nàng rốt cuộc có thể giải quyết xong chuyện này rồi !

Yến Băng Hàn từ Lạc Tuyết vừa xuất hiện, đã chăm chú nhìn dung nhan làm cho hắn tương tư tận xương tủy, một khắc cũng không chịu dời đi, bây giờ nhìn đến ánh mắt của Lạc Tuyết, Yến Băng Hàn hồi phục một nụ cười dịu dàng cưng chiều, sau đó gật đầu, hướng nàng ý bảo, những người này chính là nàng muốn!

Ánh mắt của Lạc Tuyết chuyển sang Hải Đường Nguyệt, cũng là nói vơi mọi người: "Vân Hận Thiên hôm nay đến Lê Sơn, chỉ vì làm hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là báo thù giết cha!"

Sau khi âm thanh rét lạnh này vừa nói ra, trên trận lập tức sôi trào, "Vân công tử, kẻ thù của ngươi là ai ?"

"Vân công tử kẻ thù giết cha của người hôm nay cũng ở đây sao?"

"Vân công tử nói ra chúng ta cùng nhau giết hắn!"

"Đúng, giết hắn!"

Tiếng la đều là lấy lòng Vân Hận Thiên, quả nhiên nắm đấm của ai cứng rắn, thì lời nói của người đó chính là chân lý, Phong Liệt Diễm nhướng mày cười, nhưng trong lòng lại dâng lên trận trận ghen tuông, bởi vì hắn thấy được đôi mắt kia chỉ vì Lạc Tuyết mà dịu dàng, nhưng bên môi ý cười thản nhiên, bọn họ quen biết nhau sao?

Lạc Tuyết đến gần Hải Đường Nguyệt, nói tiếp: "Hải Đường Nguyệt cô nương, chờ Vân mỗ chấm dứt chuyện riêng xong, chúng ta ôn chuyện tiếp theo! Nhưng mà, Vân mỗ phải nhắc nhở cô nương, không nên ở sau lưng Vân mỗ không an phận, kiếm của Vân Hận Thiên không muốn dính vào máu của nữ nhân!"

Hải Đường Nguyệt trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lấy nàng võ công của nàng nhất định không phải là đối thủ của công tử cụt tay trước mặt, hôm nay tiền đánh cuộc đều trên tay bách độc vua, nghĩ đến tự tin của Độc Vương, Hải Đường Nguyệt không khỏi lại nở nụ cười sáng lạn, "Tiểu nữ tử xin đợi công tử!"

Lạc Tuyết khóe miệng tà mị hơi nhếch lên, mắt mặc dù nhìn Hải Đường Nguyệt, nhưng thân thể lại dùng tốc độ sét đánh không kịp hướng "Mạc Bắc Hắc Thất" đi, đợi đến khi "Mạc Bắc Hắc Thất" phản ứng kịp, Lạc Tuyết đã đến trước mặt, rút Hỏa Vân Kiếm, bảy người trong lúc vội vàng đón lấy một kiếm Lạc Tuyết, bị kiếm khí đả thương tâm mạch, thân thể đều lùi lại một bước!

Lúc này mọi người mới hiểu được, kẻ thù của Vân Hận Thiên hẳn là bọn họ! địa phương gần đó vốn chật chội trận lập tức trở nên trống trải ra, người không liên quan toàn bộ thối lui đến hai bên, mở to hai mắt nhìn Vân Hận Thiên sử dụng bộ kiếm pháp nghe nói đã thất truyền từ lâu!

"Mạc Bắc Hắc Thất" là sư đệ đồng môn, võ công tất nhiên giống nhau như đúc, nhưng bảy người dàn trận vây kín theo bổn phái Bảo Vật Trấn Phái —— Thất Tinh trận, bảy người đã phối hợp nhiều năm, vô cùng ăn ý, lúc Lạc Tuyết xuất ra hai chiêu Kiếm trong 200 chiêu biến hóa, lại có thể tiến lùi tự nhiên, không bị tổn thương một chút nào, nhưng bảy người cũng hiểu, công tử cụt tay thông minh tuyệt đỉnh, sợ rằng Thất Tinh trận sẽ bị hóa giải không mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa bảy người cũng không hiểu được, bọn họ như thế nào lại là kẻ thù của công tử cụt tay?

Vì vậy trong lúc đánh nhau, lão đại trong bảy người mở miệng nói: "Vân công tử, có thể dừng lại trước được hay không, để tại hạ có thể hiểu rõ một chuyện!"

"Được!" Lạc Tuyết đáp lời dừng kiếm, lạnh lùng nói: "Nói!"

"Huynh đệ chúng ta rốt quộc có thù hận gì với công tử? Tại sạo lại kẻ thù giết cha của Công Tử ?"

"Được! Bản công tử sẽ để cho các ngươi chết một cách rõ ràng! Hai mươi năm trước, có một vị đại hiệp tên là Vân Thiên Ca có phải đã chết trong tay các ngươi hay không?" Lạc Tuyết hận ý xuyên thấu cả Lê Sơn, hồi âm vang vọng thiên địa!

"Vân. . . . . . Thiên Ca? Ngươi. . . . . . Là con của Vân đại hiệp?" Bảy người trợn mắt hốc mồm, đầu lưỡi giống như bị thắt lại, nửa ngày mới đứt quãng nói.



Những người lớn tuổi ở đây, không khỏi kinh hãi ngốc trệ khác thường, đối với người tên Vân Hận Thiên hơn hai mươi năm trước , bọn họ rất quen thuộc, không chỉ có bởi vì Vân Thiên Ca võ công cao cường, trượng nghĩa khoan hậu, hơn nữa hắn là đệ tử duy nhất của đại cao thủ Ngọc Trần Tử! Hôm nay Vân Hận Thiên này võ công so với Vân Thiên Ca, chỉ có hơn chớ không kém, xem ra đều được Ngọc Trần Tử truyền dạy, thật là trò giỏi hơn thầy!

"Nghe nói Ngọc Trần Tử lão tiền bối đã mất tung tích ba mươi năm rồi mà?"

"Chậc chậc chậc, khó trách võ công của công tử cụt tay người trong thiên hạ không ai địch nổi, hâm mộ!"

"Vậy" Thiên hạ đệ nhất cao thủ "Xứng đáng là cây cổ thụ trong võ lâm!"

. . . . . .

Lạc Tuyết ngoảnh mặt làm ngơ với những lời thán phục của mọi người, giờ phút này trong lòng nàng chỉ có báo thù rửa hận, nghe thấy giọng nói của "Mạc Bắc Hắc Thất" đối với phụ thân nàng hình như rất cung kính, cảm thấy ngẩn ra, nhưng lại lạnh lùng nói: "Không sai! Gia phụ chính là Vân Thiên Ca! Hôm nay Vân Hận Thiên muốn báo thù cho cha, các ngươi để mạng lại!"

"Chờ một chút!" Bảy người kia đồng loạt hô, kiếm trong tay "rầm rầm” vứt toàn bộ trên mặt đất, sau đó "Bùm" một tiếng quỳ gối trước mặt Lạc Tuyết, nói: "Vân công tử, năm đó huynh đệ chúng ta nhất thời lỡ tay khiến cho Vân đại hiệp trúng độc mà chết, đây cũng là chuyện duy nhất mấy năm nay khiến huynh đệ ta cảm thấy áy náy, đáng lẽ chúng ta đã chết mười năm trước rồi, là Ngọc Trần Tử lão tiền bối đã cứu chúng ta, hiện tại chúng ta tuân theo ước định, lấy mệnh để hoàn lại cho Vân đại hiệp!"

Lúc Lạc Tuyết và mọi người còn chưa kịp hồi hồn , "Mạc Bắc Hắc Thất" đã đồng đưa tay lên dùng một chưởng đánh lên đầu mình, trong giây lát, bảy người đã đồng loạt ngã xuống trước mặt Lạc Tuyết!

Lạc Tuyết không ngờ "Mạc Bắc Hắc Thất" còn có khí tiết như thế, đều tự vẫn ở đây, ánh mắt tối sầm lại, mắt phượng nhẹ ngước lên, chống ánh mắt ân cần của Yến Băng Hàn và Phong Liệt Diễm đã bước đến bên cạnh nàng, khẽ gật đầu nhẹ, trong lòng lại có loại kích động muốn khóc, cha, bọn họ đã đền mạng cho người rồi, lấy bảy mạng đền một mạng, người ở dưới cửu tuyền sẽ mỉm cười chứ?

Thù cha đã xong, Lạc Tuyết nặng nề thở ra một hơi, hình như trọng trách trên người đã dỡ bỏ nên thoải mái hơn rất nhiều, cả người dường như có sức sống hơn, mỉm cười với Yến Băng Hàn, "Cám ơn ngươi!"

Nụ cười làm khiến cho lòng của Yến Băng Hàn trở nên ấm áp, muốn vươn tay kéo Lạc Tuyết, lại cảm giác một ánh mắt lạnh lùng phức tạp đang phóng về phía hắn, Yến Băng Hàn nhìn về phía chủ nhân đôi mắt đó, "Các hạ chính thiếu chủ Phong gia vang danh nhất Đại Kim?"

"Phong Liệt Diễm!" Phong Liệt Diễm lạnh lùng tự giới thiệu.

Lạc Tuyết đang định lên tiếng, lại nghe được sau lưng có một âm thanh lành lạnh khác vang lên, "Vân Thiên! Diễm!"

Ba người đồng thời nhìn lại, Lăng Quân Diệp cười như không cười nhìn bọn họ.

"Lăng đại ca?"

"Lăng huynh?"

"Lăng đại ca, tại sao huynh cũng ở đây?" Lạc Tuyết kinh ngạc hỏi.

"Huynh đến đây là vì đệ, không yên lòng chuyện hôm nay, cho nên mới đến xem một chút." Lăng Quân Diệp cười nhạt, hai mắt chưa một khắc nào rời khỏi Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết bị ánh mắt nóng bỏng của Lăng Quân Diệp nhìn cảm thấy không được tự nhiên, liền nhẹ "Khụ" một tiếng, hướng về phía ba nam nhân nói: "Ta còn có chuyện, các huynh chỗ chỗ này chờ ta!"

Lạc Tuyết bỏ lại một câu này, liền đi về phía Hải Đường Nguyệt, lưu lại ba lại ba nam nhân bộ dáng bất phàm ở lại, trừng mắt nhìn lẫn nhau, trong lòng lại theo đuổi tâm tư của mình.

"Chuyện thứ hai Vân Hận Thiên phải làm, chính là diệt trừ kẻ bại hoại nhất trong võ lâm —— bách độc vua!" âm thanh Lạc Tuyết không giận mà uy, vang dội Lê Sơn. "Hải Đường Nguyệt cô nương, xin hỏi lão ta đang ở đâu?"

Hải Đường Nguyệt không nghĩ đến Vân Hận Thiên cũng muốn giết bách độc vua, xem ra bách độc vua không vì chủ nhân làm việc thì cũng phải tự vệ ! Hải Đường Nguyệt trong tay chẳng biết lúc nào đã nhiều hơn một chiếc quạt màu đen, tay phải móc nhẹ, nhàn nhã vỗ nhẹ vào lòng bàn tay trái, "Vân công tử muốn biết bách độc vua ở đâu, thì phải thắng được tiểu nữ rồi hãy nói!"

ở đây đang rét đâm, lại cầm cây quạt, làm sao lại không gọi là người kỳ quái chứ, trừ phi. . . . . . Lạc Tuyết cười lạnh, chỉ có một cây quạt gắn ám khí mà muốn làm tổn thương đến nàng? Môi đỏ mọng thở khẽ: "Tốt! Cô nương xin mời!"

Hải Đường Nguyệt thân pháp cực nhanh, lời nói Lạc Tuyết vừa dứt, dùng một chưởng đánh về phía Lạc Tuyết, thân hình nhẹ nhàng linh hoạt, linh động khác thường, phát ra chưởng nhìn như mềm mại, cũng là thế Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân, khi xuất chiêu, đột nhiên trở nên mạnh mẽ có lực, cùng "Thiên Diệp Lưu Vân chưởng" của Lạc Tuyết hoàn toàn tương phản, Lạc Tuyết thầm than, nữ tử thanh lâu này cũng mang một thân tuyệt kỷ, không biết thân phận thực sự là người ở đâu?

Lạc Tuyết một tay hộ thể, mủi chân đứng lên, nhanh chóng lùi về phía sau, lúc một chưởng của Hải Đường Nguyệt sắp tới, thân thể đột nhiên bay bổng lên, lúc mọi người mắt còn chưa kịp chớp, lại lấy tốc độ y hệt chim ưng lao xuống phía dưới, hai tay liên tục đánh ra chiêu thức, ám khí trên chiếc quạt của Hải Đường Nguyệt cũng phóng ra, hắc ngân châm tỏa sáng bị một chưởng của Lạc Tuyết đột nhiên thay đổi phương hướng, toàn bộ nhập vào bên trong tay áo trống không của Lạc Tuyết.



Ba người kia nam nhân sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đã sớm cùng nhau chạy đến, thấy Lạc Tuyết không có việc gì, cũng an tâm.

Nhưng chuyện kế tiếp cũng là bất ngờ, bởi vì Long Ngạo Thiên đột nhiên xuất hiện!

Lạc Tuyết hôm nay tất nhiên không dùng khăn che mặt che mặt, thân thể linh động dò xét trước ngực Hải Đường Nguyệt, một kích thành công, nhân tiện nhẹ sờ soạng trên gò má mĩ nhân một chút, Hải Đường Nguyệt vừa thẹn vừa tức, trên danh nghĩa nàng đang ở trong Yên Hoa bán hoa, nhưng chân chính chưa có nam nhân nào đụng đến thân thể nàng, vì vậy, khẽ quát một tiếng: "Hạ lưu!"

Lạc Tuyết ngẩn ra, "Ha ha" cười lớn, vừa cười vùa gia tăng lực đak trên tay, do lần này quá khinh thường, bách độc vua đột nhiên nhảy ra, đồng thời đánh về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết giận dữ, nhanh chóng biến chưởng thành trảo, dùng tuyệt chiêu "Niêm Phượng thủ", nhiều chiêu tàn nhẫn vô cùng, hai người kia không phải là đối thủ của Lạc Tuyết lúc Lạc tuyết sắp chế trụ được hai người này, Long Ngạo Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Lạc Tuyết!

Long Ngạo Thiên vội vàng đến, cũng vì Lạc Tuyết, nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy dung nhan mà mình sớm chiều thương nhớ trong sáu năm qua, hốc mắt lập tức ẩm ướt, run rẩy bật thốt ra: "Lạc nhi!"

Tiếng gọi "Lạc Nhi" này dường như đã có mấy đời khiến cho tinh thần Lạc Tuyết rối loạn, mà bách độc vua cũng thừa lúc này ra đòn sát thủ, Lạc Tuyết bỗng cảm thấy thân thể nóng lên, thầm kêu không ổn, vội rút thân cách đó một trượng, muốn lấy Hỏa Vân Kiếm từ bên hông ra, nhưng tay lại không dùng sức được, trong giây lát vẻ mặt đại biến!

Ba nam nhân vẫn nghiêm mật quan sát tình huống nãy giờ, cũng phát hiện ra khác thường, bởi vì thủ pháp của bách độc vua quá nhanh, mặc dù không thấy rõ Lạc Tuyết bị trúng độc như thế nào, nhưng từ vẻ mặt đột biến của Lạc Tuyết đã cảm thấy không đúng, ba người dường như là đồng thời ra tay, một giây sau đó, Long Ngạo Thiên cũng ra tay!

Bốn nam nhân dùng chưởng hoặc kiếm đồng thời công kích về một mục tiêu, chính là bách độc vua! Mà lão ta căn bản không ngờ sẽ có Hoàng Tước tại hậu, hơn nữa lại còn là bốn nam nhân sức mạnh rất lớn! Cho nên, chỉ tránh được hai chiêu, đã bị Phong Liệt Diễm một kiếm đâm xuyên qua trái tim, đồng thời Thanh Long kiếm của Lăng Quân Diệp đâm xuyên qua cổ họng hắn, Yến Băng Hàn chấn vỡ tâm mạch của hắn, cùng với Long Ngạo Thiên chậm hơn một bước dùng trường kiếm đâm thẳng vào bụng!

Người lấy độc mà xưng bá hắc đạo Bách Độc Vua trừng lớn hai mắt. chưa kịp nhìn thấy rõ chết trong tay ai, miệng đã phun máu tươi ngã xuống trên đất chết!

Còn lại này Hải Đường Nguyệt trên mặt bị biến hoa trong nháy mắt dọa đến chấn kinh, kinh hoàng luống cuống, đang định làm ra bước tiếp theo, bàn tay Yến Băng Hàn đã nắm được cổ của nàng, Lạc Tuyết chậm rãi ngã nhào thân thể đã được Phong Liệt Diễm đứng trước Lăng Quân Diệp và Long Ngạo Thiên ôm vào trong ngực.

Lạc Tuyết vừa mới mở miệng nói một tiếng: "Không cần giết. . . . . ." Lúc này cổ tay Yến Băng Hàn đã dùng sức, chỉ nghe "Rắc rắc" một tiếng, cổ họng Hải Đường Nguyệt đã đứt, ầm ầm ngã xuống đất, trên mặt vẫn mang theo tuyệt vọng không thể tin được!

Yến Băng Hàn chạy tới, Lạc Tuyết cố nặn ra một nụ cười hài hước, "Một mỹ nhân đang êm đẹp, bị ngươi làm hại rồi!"

"Mỹ nhân gì chứ? Nữ nhân xấu xí, ngươi mềm lòng cái gì chứ?" Yến Băng Hàn mang theo tức giận nói.

Bốn nam nhân tám đôi mắt sáng quắc tập trung nhìn vào Lạc Tuyết, trong mắt đều là dịu dàng, Lạc Tuyết chỉ nhìn Long Ngạo Thiên, trong thân thể biến hóa ra sao nàng rõ nhất, lục phủ ngũ tạng giống như là bị lửa thiêu đốt, cảm giác nóng bỏng đã làm cho ánh mắt nàng mê ly, Lạc Tuyết khó khăn nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: "Lần này ngươi hài lòng rồi chứ? Dạ minh châu trả lại ngươi!"

Nhưng là Lạc Tuyết đã không còn lực lượng lấy viên dạ minh châu đã theo nàng sáu năm từ trong ngực ra, Long Ngạo Thiên bắt lấy tay Lạc Tuyết, cực kỳ tức giận, "Ta muốn viên Dạ Minh Châu đó làm gì? Ta muốn nàng, ta muốn nàng bình an vô sự!"

Lạc Tuyết không nhìn nữa Long Ngạo Thiên, dùng hết hơi sức đè xuống dục vọng đang dâng lên, nói: "Phong Đại Ca, ngươi dẫn ta đi. . . . . . Đi tìm sư công. . . . . ."

"Được! Vân Thiên đệ cố chịu đựng!" Phong Liệt Diễm ôm lấy Lạc Tuyết, đẩy ba người khác ra, vội vàng chạy về hướng chân núi, Yến Băng Hàn, Lăng Quân Diệp và Long Ngạo Thiên cũng theo sát sau đó, sau khi Phong Liệt Diễm đến dưới núi, thay bạch mã của Lạc Tuyết , đi về phía "Hồi hồn cốc", tiếng vó ngựa đằng sau "Đạt Đạt" vang lên. . . . . .

Một âm mưu đã được tính hết trong Lê Sơn đại hội cứ như vậy tan rã, một đoạn lại một đoạn Phong Vân chuyện xưa rất nhanh được truyền ra từ trong miệng những người tham gia Lê Sơn đại hội. . . . . .

Phong Liệt Diễm điên cuồng thúc ngựa, rất nhanh đã đến "Hồi hồn cốc" , hắn đã từng đi qua, cũng từng dùng "Hồi Hồn Đan", nên dễ dàng vào cốc, hơn nữa không bị đàn ong công kích, nhưng ba nam tử cùng đến lại bị ngăn ở ngoài cốc!

"Sư công! Sư công!" Phong Liệt Diễm vận khinh nhanh chóng phi tới nhà đá, hô to, Ngọc Trần Tử đang ngủ bị tiếng ồn ào làm thức tỉnh, vọt ra ngoài cửa, thấy bọ dạng của Lạc Tuyết, cũng là cả kinh, vội nói: "Nàng sao vậy?"

"Vân Thiên bị bách độc vua hạ độc! Sư công mau giải độc cho Vân Thiên!" mồ hôi trên đầu Phong Liệt Diễm không ngừng rơi xuống, không biết như thế nào cho phải, chỉ biết mong đợi nhìn về Ngọc Trần Tử!

Ngọc Trần Tử vừa nghe trúng độc, sắc mặt lập tức thay đổi, phải biết rằng thân thể Lạc Tuyết là bách độc bất xâm, trừ phi là trúng loại tình độc hạ lưu đó!

Phong Liệt Diễm đem Lạc Tuyết ôm vào nhà đá, đặt lên giường, Ngọc Trần Tử bắt mạch, vẻ mặt càng vặn càng chặt, "Sư công, có phải rất nghiêm trọng không?" lòng Phong Liệt Diễm cũng theo sắc mặt Ngọc Trần Tử chìm xuống.

"Liệt Diễm, ngươi qua đây!" Ngọc Trần Tử đứng dậy, sắc mặt nặng nề, hai người thối lui đến ngoài cửa, Ngọc Trần Tử nói: "Liệt Diễm, Thiên nhi bị trúng loại độc cay độc nhất trong các loại độc! Nếu trong nửa canh giờ không giải loại độc này, toàn thân sẽ bị bùng nổ mà chết. Ngươi, có muốn cứu nàng không?"

"Ta đương nhiên là muốn!" Phong Liệt Diễm nhanh chóng nổi gân xanh, vừa nói vừa nhìn về Lạc Tuyết trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook