Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
Khuynh Thân
27/10/2015
Lá phong dần chuyển sang màu đỏ, trời đã cuối thu.
Lộ Ánh Tịch kẹp một tay giữa sách để đánh dấu trang, khẽ thở dài. Đã gần một tháng rưỡi trôi qua, hoàng đế còn muốn nhốt nàng bao lâu nữa?
Nàng đang suy tư, người nào đó trong suy nghĩ vừa khéo vén màn đi vào.
“Hoàng thượng.” Nàng đứng dậy chào, hơi ngẩng đầu nhìn hắn. Thời gian vừa qua dường như hắn gầy đi ít nhiều, khuôn mặt đẹp trai như được gọt giũa càng thêm góc cạnh sắc nét. Chỉ không biết hắn ốm đi vì chính sự bộn bề hay là do trong lòng đầy tâm sự.
“Nàng ngồi đi.” Hoàng đế hờ hững nói, tự ý ngồi xuống bên bàn uống trà, cầm ly trà lên uống một ngụm.
“Hoàng thượng, đó là…” Lộ Ánh Tịch ngồi xuống bên cạnh hắn, nhíu mày nhìn ly trà đang nằm trong tay hắn.
“Của nàng không phải cũng là của Trẫm sao?” Hoàng đế liếc xéo nàng một cái, đôi mắt ẩn hiện vài phần mờ mịt.
“Dạ, vâng.” Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn thưa, tự tay rót thêm một ly trà khác cho bản thân nàng uống.
“Sao nàng không hỏi thăm Trẫm?” Hoàng đế nheo mắt, đôi mắt hẹp dài im lặng nhìn nàng chăm chăm. Hắn vốn tưởng nàng sẽ không chịu đựng nổi, nhưng hơn một tháng trôi qua nàng vẫn ung dung nghỉ ngơi, không có chút biểu hiện nôn nóng.
Lộ Ánh Tịch trợn trừng mắt nhìn trả hắn. Bầu không khí yên ắng trong chốc lát, nàng đành phải lên tiếng hỏi chuyện: “Hoàng thượng, Hạ Quý phi vẫn khỏe chứ?”
Hoàng đế hừ nhẹ, đôi mắt liền u ám đi mấy phần, “Thân nàng còn chưa tự lo xong, rảnh rỗi thừa hơi dư sức hay sao mà còn đi quan tâm người khác?”
Lộ Ánh Tịch mím môi không nói, sau đó cố rặn ra nụ cười gượng. Tuy rằng nàng đang bị cách li, nhưng không có nghĩa là nàng không thu được tin tức bên ngoài.
“Nếu Hoàng Triều ta nếm mùi thất bại, thì Ô Quốc của nàng cũng không có gì tốt.” Hoàng đế bỗng lạnh lùng phun ra một câu.
“Hoàng thượng, nếu Ô Quốc đã phái binh trợ giúp thì tuyệt đối sẽ không bao giờ lâm trận lại phản chiến hay đào tẩu.” Lộ Ánh Tịch nghiêm nghị dòm hắn, trong lòng nổi lên chút thất vọng bất đắc dĩ. Hắn vẫn không sao bỏ chuyện kia xuống được, nhưng nói thật thì đó cũng là chuyện thường tình. Phụ hoàng đã sát hại đứa con chưa sinh ra của hắn, nàng đành phải gánh chịu thay món nợ nghiệt ngã này.
“Thế thì được.” Giọng hoàng đế vẫn lạnh lùng như cũ, tia sáng u ám sắc bén xẹt qua đôi mắt.
“Hoàng thượng định cầm tù Thần thiếp đến bao giờ?” Lộ Ánh Tịch mở miệng hỏi, bình tĩnh đối mắt với hắn. Để duy trì hài hòa ngoài mặt của hai nước, hắn không thể giam giữ nàng suốt đời được, cho nên nàng cũng không mấy lo lắng. Nàng chỉ không rõ, hắn cứ nhốt nàng thế này là có ý gì?
Hoàng đế lại chìm trong im lặng, ánh mắt sâu thẳm như đại dương khóa chặt nàng. Đã một tháng rồi, thế nhưng hắn vẫn không thể suy nghĩ thông suốt.
Lộ Ánh Tịch nghênh đón ánh mắt sáng lạnh, sâu lắng khó đoán của hắn, dịu nhẹ nói: “Đừng nghĩ quá xa, như thế sẽ giẫm chân tại chỗ. Thực ra, mỗi người khi còn sống chỉ cần sống thật tốt là đủ rồi.”
Hoàng đế chấn động, giống như bị lời nàng nói đâm thẳng vào tim. Câu “giẫm chân tại chỗ” này rất chuẩn xác.
“Hoàng thượng không phải là một người thiếu quyết đoán, vì sao đối với chuyện tình cảm lại không dứt khoát?” Lộ Ánh Tịch dùng giọng điệu dịu dàng, mềm mỏng nhất có thể , “Hoàng thượng đã hết yêu Diêu Lăng từ lâu, cũng không dám thừa nhận, bởi vì Hoàng thượng sợ thừa nhận bản thân là một ngươi yêu thay lòng đổi dạ, phụ tình.”
Hoàng đế giật mình, miệng mấp máy không thốt ra lời.
“Kết thúc một cuộc tình, đó không phải là lỗi của chỉ một người. Nhưng nếu đã chấm hết thì nên để cho bản thân và đối phương đều được giải thoát.” Lộ Ánh Tịch từ tốn diễn giải, hàng mi dài rủ xuống. Nàng vốn cảm thấy sư phụ thiếu mạnh dạn trong chuyện tình cảm. Nhưng nghĩ ngược lại, thì chính nàng đã từng cố gắng theo đuổi chưa?
Hai người lại trầm tư, một lúc sau hoàng đế mới thấp giọng nói: “Vậy thì nàng đã được giải thoát rồi sao?”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu lên, phấn chấn hít thở sâu, nở nụ cười tươi cùng với hai lúm đồng tiền: “Thần thiếp đang cố gắng nghĩ thông suốt.”
Hoàng đế vuốt ve gương mặt của nàng, cúi đầu thở dài một hơi, đáy mắt u sầu không xua đi được.
… … …
Đêm đó, Hoàng đế ngủ lại cung Phượng Tê.
Thời tiết cuối thu có hơi lạnh. Hoàng đế dường như thấy rất lạnh nên ôm nàng thật chặt.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch cuộn tròn trong vòng tay của hắn, khẽ gọi một tiếng. Tay hắn thắt chặt như vậy là muốn siết chết nàng sao?
Hoàng đế buông tay ra, xoay ngược nàng lại, ôm nàng từ sau lưng.
“Hoàng thượng có tâm sự phải không ạ?” Lộ Ánh Tịch âm thầm nhíu mày. Tất có nguyên nhân nên hắn mới trằn trọc như vậy.
“Huy Thành xảy ra dịch bệnh.” Hoàng đế vùi mặt trong mái tóc dài của nàng, câu nói ngắn gọn, mập mờ.
Nhưng Lộ Ánh Tịch nghe rất rõ, nhất thời kinh ngạc: “Huy Thành? Tình hình bệnh dịch có nghiêm trọng?”
“Rất nghiêm trọng.” Hoàng đế dụi dụi mái tóc nàng, một mùi hương thơm ngát lượn lờ trong mũi hắn, khiến hắn không khỏi thở dài.
“Sao lại thế? Huy Thành gần sát bên kinh thành, nếu tình hình bệnh dịch khếch tán thì sẽ lan đến kinh thành.” Lộ Ánh Tịch lách khỏi tay hắn ngồi dậy, gương mặt nghiêm túc: “Nếu kinh thành rối loạn, các tướng sĩ đang viễn chinh ở biên cương tất sẽ lòng quân tan rã, sĩ khí giảm sút.”
“Đương nhiên Trẫm biết điều này.” Hoàng đế cũng ngồi dậy theo, cùng dựa vào chiếc đệm mềm mại ở đầu giường với nàng, trầm giọng nói: “Hiện tại Huy Thành đã bị phong thành, nhưng vì phát hiện quá trễ nên đã có người bệnh di chuyển đến thành khác. Kinh thành cũng phát hiện có mấy trường hợp.”
“Phong thành?” Lộ Ánh Tịch lẩm nhẩm hai chữ này, trong đầu có thể tưởng tượng tình cảnh trong thành bi thảm ra sao.
“Kinh thành quyết không thể phong thành?” Hoàng đế tự nói nhưng lại giống như một lời tuyên thệ nặng nề.
“Vâng ạ, quyết không thể.” Lộ Ánh Tịch liếc mắt nhìn hắn. Trông hắn bây giờ mặt mày nhợt nhạt, giờ này nàng mới biết lý do, lòng bỗng xúc động bùi ngùi. Lẽ nào ông trời cố ý thử thách Hoàng Triều? Phải chăng Ô Quốc đã chọn sai đồng minh?
“Nếu ngay cả kinh đô cũng phong thành, bách tính trăm họ của ta chắc ai cũng sẽ cảm thấy hoang mang, sợ hãi. Nhưng nếu ngộ nhỡ bệnh dịch lan rộng…” Hoàng đế dừng lại, khuôn mặt nhăn chặt đến nỗi có vô số vết nhăn nhúm trên đó, ánh mắt tràn ngập mệt mỏi.
“Hiện nay kinh thành cũng xuất hiện bệnh dịch, thân thể Hoàng thượng ngàn vàng không nên mạo hiểm, có cần chuyển đến hành cung?” Lộ Ánh Tịch ngóng nhìn hắn, khẽ hỏi.
“Nếu Trẫm rời đi, làm sao khiến bách tính yên tâm?” Hoàng đế trừng mắt với nàng, giống như lời nàng nói đã sỉ nhục hắn.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười nói: “Hoàng thượng đã muốn ở lại, thì nên bồi dưỡng sức khỏe và tinh thần đầy đủ để đối đầu với thiên tai. Đã bao lâu rồi Hoàng thượng chưa chợp mắt?”
“Hai ngày một đêm.” Hoàng đế thành thật trả lời, lại tiếp tục nhăn mặt nhíu mày, chìm trong suy tư.
“Hoàng thượng, bệnh dịch ở Huy Thành do cái gì mang tới? Gia cầm? Dịch hạch?” Lộ Ánh Tịch một mặt hỏi hắn, một mặt thầm nghĩ, đây là thiên tai hay là họa do con người gây ra cần phải chờ điều tra.
“Theo Thái thú Huy Thành báo cáo, dịch bệnh do gia cầm gây ra.” Hoàng đế đều đều trả lời nhưng có giữ lại vài điều trong lời nói, ánh mắt nheo lại phát ra tia sáng âm u.
“Dường như Hoàng thượng có nhận định khác?” Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu nhìn hắn.
“Huy Thành bùng phát dịch bệnh đã gần nửa tháng, Thái thú Huy Thành báo cáo chậm trễ, chỉ vì sợ Trẫm truy cứu tội quản lý bất lực của bọn họ thôi sao?” Hoàng đế nhếch môi cười nhạt.
“Nếu Hoàng thượng đã suy đoán như vậy, thế thì ngọn nguồn hẳn là không phải do gia cầm mà là nguồn nước.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn, thương xót, “Huy Thành và kinh thành đều sử dụng chung nguồn nước, nói đúng ra là đều dẫn nước từ sông Vị Hà[1]. Kinh thành ở thượng lưu sông, vốn là chỗ có điều kiện ra tay tốt nhất, nhưng cũng là nơi dễ dàng bị phát hiện nhất. Cho nên có thể nước ở hạ lưu đã xảy ra vấn đề. Tuy nói nước sẽ không chảy ngược, nhưng vẫn sẽ bị lây nhiễm từ những thứ khác, e rằng kinh thành cũng nguy hiểm.”
[1] Sông Vị Hà: bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy qua tỉnh Thiểm Tây đổ vào sông Hoàng Hà, Trung Quốc, đây là nhánh sông lớn nhất của sông Hoàng Hà.
“Trẫm đã ra lệnh điều tra nguồn nước.” Ánh mắt hoàng đế rét lạnh nhưng lại ẩn giấu lửa hận.
“Thần thiếp đã cả gan suy đoán rồi. Bệnh dịch lần này không phải là thiên tai.” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn với ánh mắt trong sáng vô tội. Mặc dù nàng chưa biết nước nào đã sử dụng kế sách độc ác như vậy, nhưng chắc hẳn không phải Ô Quốc của nàng, bởi vì không có chút ích lợi.
Hoàng đế gật nhẹ đầu, Lộ Ánh Tịch lại nói tiếp: “Hơn một trăm ngàn bách tính đang bị mắc kẹt trong Huy Thành, sớm muộn gì cũng phát sinh bạo loạn. Phương pháp giải quyết triệt để là trị tận gốc dịch bệnh lần này.”
“Từ xưa đến nay, hễ gặp dịch bệnh tràn lan, cách giải quyết nhanh nhất chính là đốt sạch.” Hoàng đế nhỏ giọng, ánh mắt không nén nổi đau thương.
“Đốt thành?” Lộ Ánh Tịch kinh ngạc trố mắt.
“Trong Huy Thành đã có hơn mười ngàn người mắc bệnh, và lại dịch bệnh còn đang lan nhanh.” Hoàng đế giương mắt nhìn nàng, bi thương tràn ngập bi thương.
Lòng Lộ Ánh Tịch cũng co thắt đớn đau, hơn một trăm ngàn mạng người vì mười ngàn người mắc bệnh mà phải chôn cùng? “Chưa đến thời điểm cuối cùng, Trẫm quyết không đốt thành.” Hoàng đế nhắm mắt, rồi nằm xuống, giọng nói khàn đặc, “Họ đều là thần dân của Trẫm. Trẫm sẽ dùng hết mọi cách cứu sinh mệnh của họ.”
Lộ Ánh Tịch cúi đầu nhìn hắn, đưa tay chạm vào ấn đường của hắn, nhẹ nhàng xoa nếp nhăn trên đó.
“Dịch bệnh khó chữa, cho dù có dược liệu, e là cũng không có thầy thuốc nào dám vào Huy Thành.” Nàng thấp giọng nói, thu tay về, cũng lẳng lặng nằm xuống, “Chi bằng để Thần thiếp giúp một tay đi.”
Hoàng đế không nói gì, dường như không nghe thấy nhưng mí mắt giần giật.
Lộ Ánh Tịch xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại. Trước khi hiệp ước đồng minh hai nước tan vỡ, con dân Hoàng Triều cũng là con dân của nàng, nàng có trách nhiệm làm hết khả năng nàng có.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
Cuộc sống bị giam cầm cũng không quá nhàm chán, chỉ thấy vô cùng yên ả, bình lặng. Mỗi ngày hoàng đế đều đến thăm, nhưng không ngủ lại qua đêm. Có lúc hắn chỉ đến ngồi một lát, thậm chí không nói chuyện với nàng dù chỉ một câu ngắn ngủi.
Theo thông tin Tình Thấm cung cấp, nghe nói Hạ Như Sương cũng bị giam lỏng trá hình. Bây giờ hậu cung hết sức yên ắng, mọi người đều an phận thủ thường, không có phân tranh.
Đến nửa đêm, nàng đều xuống mật thất trò chuyện với sư phụ khoảng một khắc. Lâu dần nàng phát hiện, từ trước đến nay nàng không hiểu nhiều về sư phụ.
“Sư phụ có muốn nhận mặt người thân với Diêu Lăng?” Nàng vẫn luôn ngồi bệt trên bậc thang cuối cùng, giống như một bóng ma trong góc tối nhỏ giọng hỏi.
“Nhận hay không cũng không khác nhau là mấy.” Ở một góc tối đen khác, giọng nói nhã nhặn của Nam Cung Uyên từ từ vang lên, “Ta chỉ muốn nàng ta có thể mở rộng lòng mình, để tìm được chốn bình yên. Tình yêu của nàng ta và Mộ Dung Thần Duệ năm đó vốn là một câu chuyện tình đẹp. Nhưng có lẽ do bản tính trời sinh, nàng ta quá cố chấp, không những làm khó chính mình mà còn gây khó dễ người bên cạnh.”
“Sư phụ tìm hiểu được gì sao?” Lộ Ánh Tịch thờ ơ hỏi, xem như đang nói chuyện phiếm.
“Bảy năm trước, Mộ Dung Thần Duệ nhất thiết phải lên ngôi, bộ máy chính quyền chưa vững chắc, cần gấp rút củng cố thế lực triều đình. Nhưng hắn vẫn luôn suy nghĩ vì Lăng nhi, hắn khăng khăng muốn lập nàng ta làm phi. Hắn có thể làm đến mức đó, quả thật không dễ dàng gì.” Nam Cung Uyên nói nhẹ nhàng, không hề thiên vị em gái ruột.
“Hình như sư phụ có phần ngưỡng mộ Mộ Dung Thần Duệ?” Lộ Ánh Tịch gọi thẳng tên hoàng đế, vì đang ở trong mật thất nên nàng không cần câu nệ lễ tiết.
“Bốn đế vương đương thời đều là nhân vật kiệt xuất.” Nam Cung Uyên trả lời ngắn gọn.
“Vậy còn sư phụ thì sao?” Lộ Ánh Tịch phóng tầm mắt về góc tối đen đặc kia. Nhiều năm qua, nàng đều nghĩ rằng sư phụ một đời không tranh giành, có chí nguyện cả đời đi hành y cứu giúp dân chúng. Té ra không phải hoàn toàn như vậy. Sư phụ cũng có hoài bão lớn.
“Chiến tranh đã châm ngòi, họa chiến tranh là không thể tránh. Ta không có ý niệm xưng bá, chỉ thầm tính để giảm tổn hại mà chiến tranh mang lại đến mức thấp nhất.” Sắc mặt Nam Cung Uyên thoải mái, nhưng ánh mắt xa xăm vô định. Y cũng đã từng lưỡng lự, đắn đo, cũng không muốn tham gia cuộc hỗn chiến loạn lạc này. Nhưng một mực ích kỷ, bo bo nghĩ cho bản thân, chỉ khiến y càng bất an hơn.
“Làm sao giảm thiệt hại đến mức thấp nhất?” Lộ Ánh Tịch thản nhiên hỏi. Mấy ngày gần đây, những cuộc trò chuyện giữa nàng và sư phụ ngày càng không giống tâm sự giữa thầy và trò, ngược lại giống như buổi giao lưu trao đổi chính kiến giữa các chính khách hơn.
Một phần tình cảm như có như không ẩn hiện, lúc mãnh liệt, lúc lại không cảm nhận được. Thế nhưng nàng biết, nàng đã cố đè nén bi thương xuống tận đáy lòng, và sư phụ cũng đang kiềm chế tâm tình nào đó.
“Trong thiên hạ rộng lớn sẽ xuất hiện một minh quân.” Nam Cung Uyên đưa mắt xuyên qua bóng đêm nhìn nàng chăm chăm, giọng nói vẫn trầm ấm dịu nhẹ, “Cục diện cân bằng của các thế lực bốn phương sẽ không duy trì lâu, sớm muộn cũng sẽ có một vị vua anh minh thống nhất thiên hạ, kết thúc thời buổi loạn lạc này.”
“Nếu là như vậy thì những việc đã và đang làm uổng phí và nực cười xiết bao.” Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch môi cười, đôi mắt phát ra tia sáng tự giễu.
“Người cầm quyền của bốn nước đều đang thúc đẩy tiến trình này. Ánh Tịch, ngươi cũng chỉ là một động lực thúc đẩy trong đó mà thôi.” Nam Cung Uyên cuối đầu trầm ngâm, cân nhắc kỹ mới nói tiếp. “Không đến sau cùng, thì chưa biết ai đúng ai sai. Ngươi nghe lời phụ hoàng, bảo vệ con dân của quê hương thì đó là hiếu cũng là nghĩa. Còn nếu ngươi lựa chọn vâng theo ý phu quân, cùng nhau đoạt thiên hạ, thì cũng không có gì sai trái.”
“Sư phụ ấy, lúc nào cũng có thể nhìn thấu tâm sự của Ánh Tịch chỉ với một cái liếc mắt.” Lộ Ánh Tịch thả lỏng người, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới những lời Mộ Dung Thần Duệ đã nói vào mấy tháng trước. Quan điểm của hắn và sư phụ vô cùng giống nhau. Hai người đều cho rằng chiến tranh là không thể tránh khỏi, chi bằng tự nghĩ cách phải làm sao để giảm tổn thất tới mức thấp nhất, còn hơn cứ cố gắng đâm đầu chiến đấu hăng say, để dẫn tới thiệt người tốn của. Thế nhưng phụ hoàng sẽ không bao giờ coi mình là kẻ yếu, đó là tự tôn của một vị vua. Cho dù phải chống đỡ đến sức tàn lực kiệt, phụ hoàng cũng sẽ không nhận thua.
“Ban đầu ngươi luôn mang ý chí cương quyết gánh vác trách nhiệm, giữ vững lập trường. Nhưng bây giờ ngươi đã bắt đầu do dự. Ánh Tịch, ngươi có nghĩ tới nguyên nhân do đâu?” Nam Cung Uyên lấy cái đánh lửa, mồi lửa thắp sáng cây đuốc treo trên váng tường, từ từ đi về phía nàng.
Lộ Ánh Tịch vẫn ngồi im, ngẩng đầu nhìn y. Hình dáng anh tuấn, đĩnh đạc cùng các đường nét khuôn mặt của y càng được khắc họa sắc nét dưới ánh đuốc.
Nụ cười bên khóe môi của Nam Cung Uyên nhẹ nhàng, cuốn hút; đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng, ngồi xổm trước mặt nàng, hai người nhìn thẳng vào nhau: “Ánh Tịch, ngươi không cần phải ép bản thân đưa ra quyết định quá sớm. Hãy đợi đến khi mọi chuyện càng thêm sáng tỏ, trái tim của ngươi sẽ tự nhận ra.”
Lộ Ánh Tịch không nói, yên lặng nhìn hắn một lúc lâu. Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì, khẽ hỏi một câu: “Sư phụ kiên quyết muốn se duyên tơ hồng cho Ánh Tịch?”
Nam Cung Uyên vẫn giữ nụ cười trên môi, ung dung nói: “Như thế ngươi sẽ bớt đi một trận vật lộn, lựa chọn đường đi sẽ dễ dàng hơn một chút mà.”
“Vậy giữa Ánh Tịch và sư phụ thì sao?” Nàng lẳng lặng nhìn y, ánh đuốc sắc vàng càng tôn nét dịu dàng trên gương mặt y, quen thuộc như vậy, nhưng lại xa xôi thế kia. Gần đây nàng cảm thấy hai người đã gần gũi nhau hơn, nhưng hôm nay lại không còn, hơn nữa càng lúc càng xa, khó có thể đến gần hơn.
“Tuy rằng mỗi người đều là chủ nhân của chính mình, nhưng ngươi mãi mãi là đồ đệ của ta, ta vĩnh viễn sẽ không hại ngươi.” Nam Cung Uyên nghiêm túc thề thốt.
“Sư phụ còn nhớ ước hẹn nửa năm của chúng ta chứ?” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu, mong mỏi nhìn thẳng vào mắt y, nàng lại có cảm giác rơi vào đầm sâu, không thể nhìn ra tâm tình của y.
“Còn nhớ, sau này sẽ đến nơi phù hợp.” Nam Cung Uyên mỉm cười, đưa tay như muốn xoa đầu nàng, nhưng giữa chừng dừng lại, “Lời hẹn ước này không phải muốn ngươi lựa chọn nó, mà là để ngươi nhìn rõ hơn.”
“Nhìn rõ cái gì?” Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ hỏi y, nhưng trong lòng đã sáng tỏ.
“Nhìn rõ trái tim của ngươi.” Nam Cung Uyên cười nhạt, bàn tay y buông xuống, lướt nhẹ qua mái tóc của nàng liền thu hồi. Mấy năm nay, y vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn mà y vẽ ra. Y cũng từng nghi ngờ chính mình, có phải y đã quá nhát gan? Có phải đã đè nén quá mức hay không? Nhưng hiện tại y lại cảm thấy may mắn. May mắn vì vẫn giữ lại phần tình cảm này, để tránh làm nàng cảm thấy khó xử.
“Phải chăng lòng sư phụ đã quyết?” Lộ Ánh Tịch buông mi mắt xuống, nhỏ nhẹ hỏi y. Y chưa từng ra sức đoạt lấy, hiện tại muốn buông tay hoàn toàn sao?
“Ừ.” Nam Cung Uyên gật đầu, ánh mắt kiên định.
Đau đớn trào dâng trong lòng Lộ Ánh Tịch. Nàng nuốt xuống hết chua xót, đứng bật dây, khom người chào y: “Tạ ơn sư phụ. Sư phụ đã dốc lòng dạy bảo Ánh Tịch suốt mười ba năm qua. Bất luận tương lai ra sao, Ánh Tịch sẽ không bao giờ quên tình cảm này.”
Nam Cung Uyên lạnh nhạt nhìn nàng, đôi mắt thanh u động lòng người, nói: “Con người phải biết lựa chọn. Có được có mất. Ánh Tịch, bỏ đi những thứ nên bỏ, ngươi mới giành được cái mới.” Y cũng đã lựa chọn, và cũng đã cảm thụ sâu sắc sự thống khổ của việc chọn “từ bỏ”. Nàng vốn đã mang trên lưng bao trách nhiệm nặng nề, y không muốn nàng phải chịu khổ gánh thêm tình cảm cỏn con này.
Lộ Ánh Tịch im lặng săm soi y, lại cúi chào y lần thứ hai: “Tạ ơn sư phụ.”
Sau đó nàng đứng dậy, men theo tường trèo lên trên.
Rốt cuộc nàng đã hiểu, sư phụ sẵn lòng nói cho nàng biết bí mật của Huyền Môn, bởi vì y cố ý đẩy nàng ra xa.
Nam Cung Uyên lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng, cho đến khi bóng dáng đó biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn. Y mới đưa tay phất một cái, ánh đuốc bị dập tắt. Bầu không khí bị bóng đêm nuốt chửng chìm trong vắng lặng, ảm đạm.
... ...... ...... .......
Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
Lá phong dần chuyển sang màu đỏ, trời đã cuối thu.
Lộ Ánh Tịch kẹp một tay giữa sách để đánh dấu trang, khẽ thở dài. Đã gần một tháng rưỡi trôi qua, hoàng đế còn muốn nhốt nàng bao lâu nữa?
Nàng đang suy tư, người nào đó trong suy nghĩ vừa khéo vén màn đi vào.
“Hoàng thượng.” Nàng đứng dậy chào, hơi ngẩng đầu nhìn hắn. Thời gian vừa qua dường như hắn gầy đi ít nhiều, khuôn mặt đẹp trai như được gọt giũa càng thêm góc cạnh sắc nét. Chỉ không biết hắn ốm đi vì chính sự bộn bề hay là do trong lòng đầy tâm sự.
“Nàng ngồi đi.” Hoàng đế hờ hững nói, tự ý ngồi xuống bên bàn uống trà, cầm ly trà lên uống một ngụm.
“Hoàng thượng, đó là…” Lộ Ánh Tịch ngồi xuống bên cạnh hắn, nhíu mày nhìn ly trà đang nằm trong tay hắn.
“Của nàng không phải cũng là của Trẫm sao?” Hoàng đế liếc xéo nàng một cái, đôi mắt ẩn hiện vài phần mờ mịt.
“Dạ, vâng.” Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn thưa, tự tay rót thêm một ly trà khác cho bản thân nàng uống.
“Sao nàng không hỏi thăm Trẫm?” Hoàng đế nheo mắt, đôi mắt hẹp dài im lặng nhìn nàng chăm chăm. Hắn vốn tưởng nàng sẽ không chịu đựng nổi, nhưng hơn một tháng trôi qua nàng vẫn ung dung nghỉ ngơi, không có chút biểu hiện nôn nóng.
Lộ Ánh Tịch trợn trừng mắt nhìn trả hắn. Bầu không khí yên ắng trong chốc lát, nàng đành phải lên tiếng hỏi chuyện: “Hoàng thượng, Hạ Quý phi vẫn khỏe chứ?”
Hoàng đế hừ nhẹ, đôi mắt liền u ám đi mấy phần, “Thân nàng còn chưa tự lo xong, rảnh rỗi thừa hơi dư sức hay sao mà còn đi quan tâm người khác?”
Lộ Ánh Tịch mím môi không nói, sau đó cố rặn ra nụ cười gượng. Tuy rằng nàng đang bị cách li, nhưng không có nghĩa là nàng không thu được tin tức bên ngoài.
“Nếu Hoàng Triều ta nếm mùi thất bại, thì Ô Quốc của nàng cũng không có gì tốt.” Hoàng đế bỗng lạnh lùng phun ra một câu.
“Hoàng thượng, nếu Ô Quốc đã phái binh trợ giúp thì tuyệt đối sẽ không bao giờ lâm trận lại phản chiến hay đào tẩu.” Lộ Ánh Tịch nghiêm nghị dòm hắn, trong lòng nổi lên chút thất vọng bất đắc dĩ. Hắn vẫn không sao bỏ chuyện kia xuống được, nhưng nói thật thì đó cũng là chuyện thường tình. Phụ hoàng đã sát hại đứa con chưa sinh ra của hắn, nàng đành phải gánh chịu thay món nợ nghiệt ngã này.
“Thế thì được.” Giọng hoàng đế vẫn lạnh lùng như cũ, tia sáng u ám sắc bén xẹt qua đôi mắt.
“Hoàng thượng định cầm tù Thần thiếp đến bao giờ?” Lộ Ánh Tịch mở miệng hỏi, bình tĩnh đối mắt với hắn. Để duy trì hài hòa ngoài mặt của hai nước, hắn không thể giam giữ nàng suốt đời được, cho nên nàng cũng không mấy lo lắng. Nàng chỉ không rõ, hắn cứ nhốt nàng thế này là có ý gì?
Hoàng đế lại chìm trong im lặng, ánh mắt sâu thẳm như đại dương khóa chặt nàng. Đã một tháng rồi, thế nhưng hắn vẫn không thể suy nghĩ thông suốt.
Lộ Ánh Tịch nghênh đón ánh mắt sáng lạnh, sâu lắng khó đoán của hắn, dịu nhẹ nói: “Đừng nghĩ quá xa, như thế sẽ giẫm chân tại chỗ. Thực ra, mỗi người khi còn sống chỉ cần sống thật tốt là đủ rồi.”
Hoàng đế chấn động, giống như bị lời nàng nói đâm thẳng vào tim. Câu “giẫm chân tại chỗ” này rất chuẩn xác.
“Hoàng thượng không phải là một người thiếu quyết đoán, vì sao đối với chuyện tình cảm lại không dứt khoát?” Lộ Ánh Tịch dùng giọng điệu dịu dàng, mềm mỏng nhất có thể , “Hoàng thượng đã hết yêu Diêu Lăng từ lâu, cũng không dám thừa nhận, bởi vì Hoàng thượng sợ thừa nhận bản thân là một ngươi yêu thay lòng đổi dạ, phụ tình.”
Hoàng đế giật mình, miệng mấp máy không thốt ra lời.
“Kết thúc một cuộc tình, đó không phải là lỗi của chỉ một người. Nhưng nếu đã chấm hết thì nên để cho bản thân và đối phương đều được giải thoát.” Lộ Ánh Tịch từ tốn diễn giải, hàng mi dài rủ xuống. Nàng vốn cảm thấy sư phụ thiếu mạnh dạn trong chuyện tình cảm. Nhưng nghĩ ngược lại, thì chính nàng đã từng cố gắng theo đuổi chưa?
Hai người lại trầm tư, một lúc sau hoàng đế mới thấp giọng nói: “Vậy thì nàng đã được giải thoát rồi sao?”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu lên, phấn chấn hít thở sâu, nở nụ cười tươi cùng với hai lúm đồng tiền: “Thần thiếp đang cố gắng nghĩ thông suốt.”
Hoàng đế vuốt ve gương mặt của nàng, cúi đầu thở dài một hơi, đáy mắt u sầu không xua đi được.
… … …
Đêm đó, Hoàng đế ngủ lại cung Phượng Tê.
Thời tiết cuối thu có hơi lạnh. Hoàng đế dường như thấy rất lạnh nên ôm nàng thật chặt.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch cuộn tròn trong vòng tay của hắn, khẽ gọi một tiếng. Tay hắn thắt chặt như vậy là muốn siết chết nàng sao?
Hoàng đế buông tay ra, xoay ngược nàng lại, ôm nàng từ sau lưng.
“Hoàng thượng có tâm sự phải không ạ?” Lộ Ánh Tịch âm thầm nhíu mày. Tất có nguyên nhân nên hắn mới trằn trọc như vậy.
“Huy Thành xảy ra dịch bệnh.” Hoàng đế vùi mặt trong mái tóc dài của nàng, câu nói ngắn gọn, mập mờ.
Nhưng Lộ Ánh Tịch nghe rất rõ, nhất thời kinh ngạc: “Huy Thành? Tình hình bệnh dịch có nghiêm trọng?”
“Rất nghiêm trọng.” Hoàng đế dụi dụi mái tóc nàng, một mùi hương thơm ngát lượn lờ trong mũi hắn, khiến hắn không khỏi thở dài.
“Sao lại thế? Huy Thành gần sát bên kinh thành, nếu tình hình bệnh dịch khếch tán thì sẽ lan đến kinh thành.” Lộ Ánh Tịch lách khỏi tay hắn ngồi dậy, gương mặt nghiêm túc: “Nếu kinh thành rối loạn, các tướng sĩ đang viễn chinh ở biên cương tất sẽ lòng quân tan rã, sĩ khí giảm sút.”
“Đương nhiên Trẫm biết điều này.” Hoàng đế cũng ngồi dậy theo, cùng dựa vào chiếc đệm mềm mại ở đầu giường với nàng, trầm giọng nói: “Hiện tại Huy Thành đã bị phong thành, nhưng vì phát hiện quá trễ nên đã có người bệnh di chuyển đến thành khác. Kinh thành cũng phát hiện có mấy trường hợp.”
“Phong thành?” Lộ Ánh Tịch lẩm nhẩm hai chữ này, trong đầu có thể tưởng tượng tình cảnh trong thành bi thảm ra sao.
“Kinh thành quyết không thể phong thành?” Hoàng đế tự nói nhưng lại giống như một lời tuyên thệ nặng nề.
“Vâng ạ, quyết không thể.” Lộ Ánh Tịch liếc mắt nhìn hắn. Trông hắn bây giờ mặt mày nhợt nhạt, giờ này nàng mới biết lý do, lòng bỗng xúc động bùi ngùi. Lẽ nào ông trời cố ý thử thách Hoàng Triều? Phải chăng Ô Quốc đã chọn sai đồng minh?
“Nếu ngay cả kinh đô cũng phong thành, bách tính trăm họ của ta chắc ai cũng sẽ cảm thấy hoang mang, sợ hãi. Nhưng nếu ngộ nhỡ bệnh dịch lan rộng…” Hoàng đế dừng lại, khuôn mặt nhăn chặt đến nỗi có vô số vết nhăn nhúm trên đó, ánh mắt tràn ngập mệt mỏi.
“Hiện nay kinh thành cũng xuất hiện bệnh dịch, thân thể Hoàng thượng ngàn vàng không nên mạo hiểm, có cần chuyển đến hành cung?” Lộ Ánh Tịch ngóng nhìn hắn, khẽ hỏi.
“Nếu Trẫm rời đi, làm sao khiến bách tính yên tâm?” Hoàng đế trừng mắt với nàng, giống như lời nàng nói đã sỉ nhục hắn.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười nói: “Hoàng thượng đã muốn ở lại, thì nên bồi dưỡng sức khỏe và tinh thần đầy đủ để đối đầu với thiên tai. Đã bao lâu rồi Hoàng thượng chưa chợp mắt?”
“Hai ngày một đêm.” Hoàng đế thành thật trả lời, lại tiếp tục nhăn mặt nhíu mày, chìm trong suy tư.
“Hoàng thượng, bệnh dịch ở Huy Thành do cái gì mang tới? Gia cầm? Dịch hạch?” Lộ Ánh Tịch một mặt hỏi hắn, một mặt thầm nghĩ, đây là thiên tai hay là họa do con người gây ra cần phải chờ điều tra.
“Theo Thái thú Huy Thành báo cáo, dịch bệnh do gia cầm gây ra.” Hoàng đế đều đều trả lời nhưng có giữ lại vài điều trong lời nói, ánh mắt nheo lại phát ra tia sáng âm u.
“Dường như Hoàng thượng có nhận định khác?” Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu nhìn hắn.
“Huy Thành bùng phát dịch bệnh đã gần nửa tháng, Thái thú Huy Thành báo cáo chậm trễ, chỉ vì sợ Trẫm truy cứu tội quản lý bất lực của bọn họ thôi sao?” Hoàng đế nhếch môi cười nhạt.
“Nếu Hoàng thượng đã suy đoán như vậy, thế thì ngọn nguồn hẳn là không phải do gia cầm mà là nguồn nước.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn, thương xót, “Huy Thành và kinh thành đều sử dụng chung nguồn nước, nói đúng ra là đều dẫn nước từ sông Vị Hà[1]. Kinh thành ở thượng lưu sông, vốn là chỗ có điều kiện ra tay tốt nhất, nhưng cũng là nơi dễ dàng bị phát hiện nhất. Cho nên có thể nước ở hạ lưu đã xảy ra vấn đề. Tuy nói nước sẽ không chảy ngược, nhưng vẫn sẽ bị lây nhiễm từ những thứ khác, e rằng kinh thành cũng nguy hiểm.”
[1] Sông Vị Hà: bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy qua tỉnh Thiểm Tây đổ vào sông Hoàng Hà, Trung Quốc, đây là nhánh sông lớn nhất của sông Hoàng Hà.
“Trẫm đã ra lệnh điều tra nguồn nước.” Ánh mắt hoàng đế rét lạnh nhưng lại ẩn giấu lửa hận.
“Thần thiếp đã cả gan suy đoán rồi. Bệnh dịch lần này không phải là thiên tai.” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn với ánh mắt trong sáng vô tội. Mặc dù nàng chưa biết nước nào đã sử dụng kế sách độc ác như vậy, nhưng chắc hẳn không phải Ô Quốc của nàng, bởi vì không có chút ích lợi.
Hoàng đế gật nhẹ đầu, Lộ Ánh Tịch lại nói tiếp: “Hơn một trăm ngàn bách tính đang bị mắc kẹt trong Huy Thành, sớm muộn gì cũng phát sinh bạo loạn. Phương pháp giải quyết triệt để là trị tận gốc dịch bệnh lần này.”
“Từ xưa đến nay, hễ gặp dịch bệnh tràn lan, cách giải quyết nhanh nhất chính là đốt sạch.” Hoàng đế nhỏ giọng, ánh mắt không nén nổi đau thương.
“Đốt thành?” Lộ Ánh Tịch kinh ngạc trố mắt.
“Trong Huy Thành đã có hơn mười ngàn người mắc bệnh, và lại dịch bệnh còn đang lan nhanh.” Hoàng đế giương mắt nhìn nàng, bi thương tràn ngập bi thương.
Lòng Lộ Ánh Tịch cũng co thắt đớn đau, hơn một trăm ngàn mạng người vì mười ngàn người mắc bệnh mà phải chôn cùng? “Chưa đến thời điểm cuối cùng, Trẫm quyết không đốt thành.” Hoàng đế nhắm mắt, rồi nằm xuống, giọng nói khàn đặc, “Họ đều là thần dân của Trẫm. Trẫm sẽ dùng hết mọi cách cứu sinh mệnh của họ.”
Lộ Ánh Tịch cúi đầu nhìn hắn, đưa tay chạm vào ấn đường của hắn, nhẹ nhàng xoa nếp nhăn trên đó.
“Dịch bệnh khó chữa, cho dù có dược liệu, e là cũng không có thầy thuốc nào dám vào Huy Thành.” Nàng thấp giọng nói, thu tay về, cũng lẳng lặng nằm xuống, “Chi bằng để Thần thiếp giúp một tay đi.”
Hoàng đế không nói gì, dường như không nghe thấy nhưng mí mắt giần giật.
Lộ Ánh Tịch xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại. Trước khi hiệp ước đồng minh hai nước tan vỡ, con dân Hoàng Triều cũng là con dân của nàng, nàng có trách nhiệm làm hết khả năng nàng có.
Lộ Ánh Tịch kẹp một tay giữa sách để đánh dấu trang, khẽ thở dài. Đã gần một tháng rưỡi trôi qua, hoàng đế còn muốn nhốt nàng bao lâu nữa?
Nàng đang suy tư, người nào đó trong suy nghĩ vừa khéo vén màn đi vào.
“Hoàng thượng.” Nàng đứng dậy chào, hơi ngẩng đầu nhìn hắn. Thời gian vừa qua dường như hắn gầy đi ít nhiều, khuôn mặt đẹp trai như được gọt giũa càng thêm góc cạnh sắc nét. Chỉ không biết hắn ốm đi vì chính sự bộn bề hay là do trong lòng đầy tâm sự.
“Nàng ngồi đi.” Hoàng đế hờ hững nói, tự ý ngồi xuống bên bàn uống trà, cầm ly trà lên uống một ngụm.
“Hoàng thượng, đó là…” Lộ Ánh Tịch ngồi xuống bên cạnh hắn, nhíu mày nhìn ly trà đang nằm trong tay hắn.
“Của nàng không phải cũng là của Trẫm sao?” Hoàng đế liếc xéo nàng một cái, đôi mắt ẩn hiện vài phần mờ mịt.
“Dạ, vâng.” Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn thưa, tự tay rót thêm một ly trà khác cho bản thân nàng uống.
“Sao nàng không hỏi thăm Trẫm?” Hoàng đế nheo mắt, đôi mắt hẹp dài im lặng nhìn nàng chăm chăm. Hắn vốn tưởng nàng sẽ không chịu đựng nổi, nhưng hơn một tháng trôi qua nàng vẫn ung dung nghỉ ngơi, không có chút biểu hiện nôn nóng.
Lộ Ánh Tịch trợn trừng mắt nhìn trả hắn. Bầu không khí yên ắng trong chốc lát, nàng đành phải lên tiếng hỏi chuyện: “Hoàng thượng, Hạ Quý phi vẫn khỏe chứ?”
Hoàng đế hừ nhẹ, đôi mắt liền u ám đi mấy phần, “Thân nàng còn chưa tự lo xong, rảnh rỗi thừa hơi dư sức hay sao mà còn đi quan tâm người khác?”
Lộ Ánh Tịch mím môi không nói, sau đó cố rặn ra nụ cười gượng. Tuy rằng nàng đang bị cách li, nhưng không có nghĩa là nàng không thu được tin tức bên ngoài.
“Nếu Hoàng Triều ta nếm mùi thất bại, thì Ô Quốc của nàng cũng không có gì tốt.” Hoàng đế bỗng lạnh lùng phun ra một câu.
“Hoàng thượng, nếu Ô Quốc đã phái binh trợ giúp thì tuyệt đối sẽ không bao giờ lâm trận lại phản chiến hay đào tẩu.” Lộ Ánh Tịch nghiêm nghị dòm hắn, trong lòng nổi lên chút thất vọng bất đắc dĩ. Hắn vẫn không sao bỏ chuyện kia xuống được, nhưng nói thật thì đó cũng là chuyện thường tình. Phụ hoàng đã sát hại đứa con chưa sinh ra của hắn, nàng đành phải gánh chịu thay món nợ nghiệt ngã này.
“Thế thì được.” Giọng hoàng đế vẫn lạnh lùng như cũ, tia sáng u ám sắc bén xẹt qua đôi mắt.
“Hoàng thượng định cầm tù Thần thiếp đến bao giờ?” Lộ Ánh Tịch mở miệng hỏi, bình tĩnh đối mắt với hắn. Để duy trì hài hòa ngoài mặt của hai nước, hắn không thể giam giữ nàng suốt đời được, cho nên nàng cũng không mấy lo lắng. Nàng chỉ không rõ, hắn cứ nhốt nàng thế này là có ý gì?
Hoàng đế lại chìm trong im lặng, ánh mắt sâu thẳm như đại dương khóa chặt nàng. Đã một tháng rồi, thế nhưng hắn vẫn không thể suy nghĩ thông suốt.
Lộ Ánh Tịch nghênh đón ánh mắt sáng lạnh, sâu lắng khó đoán của hắn, dịu nhẹ nói: “Đừng nghĩ quá xa, như thế sẽ giẫm chân tại chỗ. Thực ra, mỗi người khi còn sống chỉ cần sống thật tốt là đủ rồi.”
Hoàng đế chấn động, giống như bị lời nàng nói đâm thẳng vào tim. Câu “giẫm chân tại chỗ” này rất chuẩn xác.
“Hoàng thượng không phải là một người thiếu quyết đoán, vì sao đối với chuyện tình cảm lại không dứt khoát?” Lộ Ánh Tịch dùng giọng điệu dịu dàng, mềm mỏng nhất có thể , “Hoàng thượng đã hết yêu Diêu Lăng từ lâu, cũng không dám thừa nhận, bởi vì Hoàng thượng sợ thừa nhận bản thân là một ngươi yêu thay lòng đổi dạ, phụ tình.”
Hoàng đế giật mình, miệng mấp máy không thốt ra lời.
“Kết thúc một cuộc tình, đó không phải là lỗi của chỉ một người. Nhưng nếu đã chấm hết thì nên để cho bản thân và đối phương đều được giải thoát.” Lộ Ánh Tịch từ tốn diễn giải, hàng mi dài rủ xuống. Nàng vốn cảm thấy sư phụ thiếu mạnh dạn trong chuyện tình cảm. Nhưng nghĩ ngược lại, thì chính nàng đã từng cố gắng theo đuổi chưa?
Hai người lại trầm tư, một lúc sau hoàng đế mới thấp giọng nói: “Vậy thì nàng đã được giải thoát rồi sao?”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu lên, phấn chấn hít thở sâu, nở nụ cười tươi cùng với hai lúm đồng tiền: “Thần thiếp đang cố gắng nghĩ thông suốt.”
Hoàng đế vuốt ve gương mặt của nàng, cúi đầu thở dài một hơi, đáy mắt u sầu không xua đi được.
… … …
Đêm đó, Hoàng đế ngủ lại cung Phượng Tê.
Thời tiết cuối thu có hơi lạnh. Hoàng đế dường như thấy rất lạnh nên ôm nàng thật chặt.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch cuộn tròn trong vòng tay của hắn, khẽ gọi một tiếng. Tay hắn thắt chặt như vậy là muốn siết chết nàng sao?
Hoàng đế buông tay ra, xoay ngược nàng lại, ôm nàng từ sau lưng.
“Hoàng thượng có tâm sự phải không ạ?” Lộ Ánh Tịch âm thầm nhíu mày. Tất có nguyên nhân nên hắn mới trằn trọc như vậy.
“Huy Thành xảy ra dịch bệnh.” Hoàng đế vùi mặt trong mái tóc dài của nàng, câu nói ngắn gọn, mập mờ.
Nhưng Lộ Ánh Tịch nghe rất rõ, nhất thời kinh ngạc: “Huy Thành? Tình hình bệnh dịch có nghiêm trọng?”
“Rất nghiêm trọng.” Hoàng đế dụi dụi mái tóc nàng, một mùi hương thơm ngát lượn lờ trong mũi hắn, khiến hắn không khỏi thở dài.
“Sao lại thế? Huy Thành gần sát bên kinh thành, nếu tình hình bệnh dịch khếch tán thì sẽ lan đến kinh thành.” Lộ Ánh Tịch lách khỏi tay hắn ngồi dậy, gương mặt nghiêm túc: “Nếu kinh thành rối loạn, các tướng sĩ đang viễn chinh ở biên cương tất sẽ lòng quân tan rã, sĩ khí giảm sút.”
“Đương nhiên Trẫm biết điều này.” Hoàng đế cũng ngồi dậy theo, cùng dựa vào chiếc đệm mềm mại ở đầu giường với nàng, trầm giọng nói: “Hiện tại Huy Thành đã bị phong thành, nhưng vì phát hiện quá trễ nên đã có người bệnh di chuyển đến thành khác. Kinh thành cũng phát hiện có mấy trường hợp.”
“Phong thành?” Lộ Ánh Tịch lẩm nhẩm hai chữ này, trong đầu có thể tưởng tượng tình cảnh trong thành bi thảm ra sao.
“Kinh thành quyết không thể phong thành?” Hoàng đế tự nói nhưng lại giống như một lời tuyên thệ nặng nề.
“Vâng ạ, quyết không thể.” Lộ Ánh Tịch liếc mắt nhìn hắn. Trông hắn bây giờ mặt mày nhợt nhạt, giờ này nàng mới biết lý do, lòng bỗng xúc động bùi ngùi. Lẽ nào ông trời cố ý thử thách Hoàng Triều? Phải chăng Ô Quốc đã chọn sai đồng minh?
“Nếu ngay cả kinh đô cũng phong thành, bách tính trăm họ của ta chắc ai cũng sẽ cảm thấy hoang mang, sợ hãi. Nhưng nếu ngộ nhỡ bệnh dịch lan rộng…” Hoàng đế dừng lại, khuôn mặt nhăn chặt đến nỗi có vô số vết nhăn nhúm trên đó, ánh mắt tràn ngập mệt mỏi.
“Hiện nay kinh thành cũng xuất hiện bệnh dịch, thân thể Hoàng thượng ngàn vàng không nên mạo hiểm, có cần chuyển đến hành cung?” Lộ Ánh Tịch ngóng nhìn hắn, khẽ hỏi.
“Nếu Trẫm rời đi, làm sao khiến bách tính yên tâm?” Hoàng đế trừng mắt với nàng, giống như lời nàng nói đã sỉ nhục hắn.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười nói: “Hoàng thượng đã muốn ở lại, thì nên bồi dưỡng sức khỏe và tinh thần đầy đủ để đối đầu với thiên tai. Đã bao lâu rồi Hoàng thượng chưa chợp mắt?”
“Hai ngày một đêm.” Hoàng đế thành thật trả lời, lại tiếp tục nhăn mặt nhíu mày, chìm trong suy tư.
“Hoàng thượng, bệnh dịch ở Huy Thành do cái gì mang tới? Gia cầm? Dịch hạch?” Lộ Ánh Tịch một mặt hỏi hắn, một mặt thầm nghĩ, đây là thiên tai hay là họa do con người gây ra cần phải chờ điều tra.
“Theo Thái thú Huy Thành báo cáo, dịch bệnh do gia cầm gây ra.” Hoàng đế đều đều trả lời nhưng có giữ lại vài điều trong lời nói, ánh mắt nheo lại phát ra tia sáng âm u.
“Dường như Hoàng thượng có nhận định khác?” Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu nhìn hắn.
“Huy Thành bùng phát dịch bệnh đã gần nửa tháng, Thái thú Huy Thành báo cáo chậm trễ, chỉ vì sợ Trẫm truy cứu tội quản lý bất lực của bọn họ thôi sao?” Hoàng đế nhếch môi cười nhạt.
“Nếu Hoàng thượng đã suy đoán như vậy, thế thì ngọn nguồn hẳn là không phải do gia cầm mà là nguồn nước.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn, thương xót, “Huy Thành và kinh thành đều sử dụng chung nguồn nước, nói đúng ra là đều dẫn nước từ sông Vị Hà[1]. Kinh thành ở thượng lưu sông, vốn là chỗ có điều kiện ra tay tốt nhất, nhưng cũng là nơi dễ dàng bị phát hiện nhất. Cho nên có thể nước ở hạ lưu đã xảy ra vấn đề. Tuy nói nước sẽ không chảy ngược, nhưng vẫn sẽ bị lây nhiễm từ những thứ khác, e rằng kinh thành cũng nguy hiểm.”
[1] Sông Vị Hà: bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy qua tỉnh Thiểm Tây đổ vào sông Hoàng Hà, Trung Quốc, đây là nhánh sông lớn nhất của sông Hoàng Hà.
“Trẫm đã ra lệnh điều tra nguồn nước.” Ánh mắt hoàng đế rét lạnh nhưng lại ẩn giấu lửa hận.
“Thần thiếp đã cả gan suy đoán rồi. Bệnh dịch lần này không phải là thiên tai.” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn với ánh mắt trong sáng vô tội. Mặc dù nàng chưa biết nước nào đã sử dụng kế sách độc ác như vậy, nhưng chắc hẳn không phải Ô Quốc của nàng, bởi vì không có chút ích lợi.
Hoàng đế gật nhẹ đầu, Lộ Ánh Tịch lại nói tiếp: “Hơn một trăm ngàn bách tính đang bị mắc kẹt trong Huy Thành, sớm muộn gì cũng phát sinh bạo loạn. Phương pháp giải quyết triệt để là trị tận gốc dịch bệnh lần này.”
“Từ xưa đến nay, hễ gặp dịch bệnh tràn lan, cách giải quyết nhanh nhất chính là đốt sạch.” Hoàng đế nhỏ giọng, ánh mắt không nén nổi đau thương.
“Đốt thành?” Lộ Ánh Tịch kinh ngạc trố mắt.
“Trong Huy Thành đã có hơn mười ngàn người mắc bệnh, và lại dịch bệnh còn đang lan nhanh.” Hoàng đế giương mắt nhìn nàng, bi thương tràn ngập bi thương.
Lòng Lộ Ánh Tịch cũng co thắt đớn đau, hơn một trăm ngàn mạng người vì mười ngàn người mắc bệnh mà phải chôn cùng? “Chưa đến thời điểm cuối cùng, Trẫm quyết không đốt thành.” Hoàng đế nhắm mắt, rồi nằm xuống, giọng nói khàn đặc, “Họ đều là thần dân của Trẫm. Trẫm sẽ dùng hết mọi cách cứu sinh mệnh của họ.”
Lộ Ánh Tịch cúi đầu nhìn hắn, đưa tay chạm vào ấn đường của hắn, nhẹ nhàng xoa nếp nhăn trên đó.
“Dịch bệnh khó chữa, cho dù có dược liệu, e là cũng không có thầy thuốc nào dám vào Huy Thành.” Nàng thấp giọng nói, thu tay về, cũng lẳng lặng nằm xuống, “Chi bằng để Thần thiếp giúp một tay đi.”
Hoàng đế không nói gì, dường như không nghe thấy nhưng mí mắt giần giật.
Lộ Ánh Tịch xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại. Trước khi hiệp ước đồng minh hai nước tan vỡ, con dân Hoàng Triều cũng là con dân của nàng, nàng có trách nhiệm làm hết khả năng nàng có.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
Cuộc sống bị giam cầm cũng không quá nhàm chán, chỉ thấy vô cùng yên ả, bình lặng. Mỗi ngày hoàng đế đều đến thăm, nhưng không ngủ lại qua đêm. Có lúc hắn chỉ đến ngồi một lát, thậm chí không nói chuyện với nàng dù chỉ một câu ngắn ngủi.
Theo thông tin Tình Thấm cung cấp, nghe nói Hạ Như Sương cũng bị giam lỏng trá hình. Bây giờ hậu cung hết sức yên ắng, mọi người đều an phận thủ thường, không có phân tranh.
Đến nửa đêm, nàng đều xuống mật thất trò chuyện với sư phụ khoảng một khắc. Lâu dần nàng phát hiện, từ trước đến nay nàng không hiểu nhiều về sư phụ.
“Sư phụ có muốn nhận mặt người thân với Diêu Lăng?” Nàng vẫn luôn ngồi bệt trên bậc thang cuối cùng, giống như một bóng ma trong góc tối nhỏ giọng hỏi.
“Nhận hay không cũng không khác nhau là mấy.” Ở một góc tối đen khác, giọng nói nhã nhặn của Nam Cung Uyên từ từ vang lên, “Ta chỉ muốn nàng ta có thể mở rộng lòng mình, để tìm được chốn bình yên. Tình yêu của nàng ta và Mộ Dung Thần Duệ năm đó vốn là một câu chuyện tình đẹp. Nhưng có lẽ do bản tính trời sinh, nàng ta quá cố chấp, không những làm khó chính mình mà còn gây khó dễ người bên cạnh.”
“Sư phụ tìm hiểu được gì sao?” Lộ Ánh Tịch thờ ơ hỏi, xem như đang nói chuyện phiếm.
“Bảy năm trước, Mộ Dung Thần Duệ nhất thiết phải lên ngôi, bộ máy chính quyền chưa vững chắc, cần gấp rút củng cố thế lực triều đình. Nhưng hắn vẫn luôn suy nghĩ vì Lăng nhi, hắn khăng khăng muốn lập nàng ta làm phi. Hắn có thể làm đến mức đó, quả thật không dễ dàng gì.” Nam Cung Uyên nói nhẹ nhàng, không hề thiên vị em gái ruột.
“Hình như sư phụ có phần ngưỡng mộ Mộ Dung Thần Duệ?” Lộ Ánh Tịch gọi thẳng tên hoàng đế, vì đang ở trong mật thất nên nàng không cần câu nệ lễ tiết.
“Bốn đế vương đương thời đều là nhân vật kiệt xuất.” Nam Cung Uyên trả lời ngắn gọn.
“Vậy còn sư phụ thì sao?” Lộ Ánh Tịch phóng tầm mắt về góc tối đen đặc kia. Nhiều năm qua, nàng đều nghĩ rằng sư phụ một đời không tranh giành, có chí nguyện cả đời đi hành y cứu giúp dân chúng. Té ra không phải hoàn toàn như vậy. Sư phụ cũng có hoài bão lớn.
“Chiến tranh đã châm ngòi, họa chiến tranh là không thể tránh. Ta không có ý niệm xưng bá, chỉ thầm tính để giảm tổn hại mà chiến tranh mang lại đến mức thấp nhất.” Sắc mặt Nam Cung Uyên thoải mái, nhưng ánh mắt xa xăm vô định. Y cũng đã từng lưỡng lự, đắn đo, cũng không muốn tham gia cuộc hỗn chiến loạn lạc này. Nhưng một mực ích kỷ, bo bo nghĩ cho bản thân, chỉ khiến y càng bất an hơn.
“Làm sao giảm thiệt hại đến mức thấp nhất?” Lộ Ánh Tịch thản nhiên hỏi. Mấy ngày gần đây, những cuộc trò chuyện giữa nàng và sư phụ ngày càng không giống tâm sự giữa thầy và trò, ngược lại giống như buổi giao lưu trao đổi chính kiến giữa các chính khách hơn.
Một phần tình cảm như có như không ẩn hiện, lúc mãnh liệt, lúc lại không cảm nhận được. Thế nhưng nàng biết, nàng đã cố đè nén bi thương xuống tận đáy lòng, và sư phụ cũng đang kiềm chế tâm tình nào đó.
“Trong thiên hạ rộng lớn sẽ xuất hiện một minh quân.” Nam Cung Uyên đưa mắt xuyên qua bóng đêm nhìn nàng chăm chăm, giọng nói vẫn trầm ấm dịu nhẹ, “Cục diện cân bằng của các thế lực bốn phương sẽ không duy trì lâu, sớm muộn cũng sẽ có một vị vua anh minh thống nhất thiên hạ, kết thúc thời buổi loạn lạc này.”
“Nếu là như vậy thì những việc đã và đang làm uổng phí và nực cười xiết bao.” Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch môi cười, đôi mắt phát ra tia sáng tự giễu.
“Người cầm quyền của bốn nước đều đang thúc đẩy tiến trình này. Ánh Tịch, ngươi cũng chỉ là một động lực thúc đẩy trong đó mà thôi.” Nam Cung Uyên cuối đầu trầm ngâm, cân nhắc kỹ mới nói tiếp. “Không đến sau cùng, thì chưa biết ai đúng ai sai. Ngươi nghe lời phụ hoàng, bảo vệ con dân của quê hương thì đó là hiếu cũng là nghĩa. Còn nếu ngươi lựa chọn vâng theo ý phu quân, cùng nhau đoạt thiên hạ, thì cũng không có gì sai trái.”
“Sư phụ ấy, lúc nào cũng có thể nhìn thấu tâm sự của Ánh Tịch chỉ với một cái liếc mắt.” Lộ Ánh Tịch thả lỏng người, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới những lời Mộ Dung Thần Duệ đã nói vào mấy tháng trước. Quan điểm của hắn và sư phụ vô cùng giống nhau. Hai người đều cho rằng chiến tranh là không thể tránh khỏi, chi bằng tự nghĩ cách phải làm sao để giảm tổn thất tới mức thấp nhất, còn hơn cứ cố gắng đâm đầu chiến đấu hăng say, để dẫn tới thiệt người tốn của. Thế nhưng phụ hoàng sẽ không bao giờ coi mình là kẻ yếu, đó là tự tôn của một vị vua. Cho dù phải chống đỡ đến sức tàn lực kiệt, phụ hoàng cũng sẽ không nhận thua.
“Ban đầu ngươi luôn mang ý chí cương quyết gánh vác trách nhiệm, giữ vững lập trường. Nhưng bây giờ ngươi đã bắt đầu do dự. Ánh Tịch, ngươi có nghĩ tới nguyên nhân do đâu?” Nam Cung Uyên lấy cái đánh lửa, mồi lửa thắp sáng cây đuốc treo trên váng tường, từ từ đi về phía nàng.
Lộ Ánh Tịch vẫn ngồi im, ngẩng đầu nhìn y. Hình dáng anh tuấn, đĩnh đạc cùng các đường nét khuôn mặt của y càng được khắc họa sắc nét dưới ánh đuốc.
Nụ cười bên khóe môi của Nam Cung Uyên nhẹ nhàng, cuốn hút; đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng, ngồi xổm trước mặt nàng, hai người nhìn thẳng vào nhau: “Ánh Tịch, ngươi không cần phải ép bản thân đưa ra quyết định quá sớm. Hãy đợi đến khi mọi chuyện càng thêm sáng tỏ, trái tim của ngươi sẽ tự nhận ra.”
Lộ Ánh Tịch không nói, yên lặng nhìn hắn một lúc lâu. Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì, khẽ hỏi một câu: “Sư phụ kiên quyết muốn se duyên tơ hồng cho Ánh Tịch?”
Nam Cung Uyên vẫn giữ nụ cười trên môi, ung dung nói: “Như thế ngươi sẽ bớt đi một trận vật lộn, lựa chọn đường đi sẽ dễ dàng hơn một chút mà.”
“Vậy giữa Ánh Tịch và sư phụ thì sao?” Nàng lẳng lặng nhìn y, ánh đuốc sắc vàng càng tôn nét dịu dàng trên gương mặt y, quen thuộc như vậy, nhưng lại xa xôi thế kia. Gần đây nàng cảm thấy hai người đã gần gũi nhau hơn, nhưng hôm nay lại không còn, hơn nữa càng lúc càng xa, khó có thể đến gần hơn.
“Tuy rằng mỗi người đều là chủ nhân của chính mình, nhưng ngươi mãi mãi là đồ đệ của ta, ta vĩnh viễn sẽ không hại ngươi.” Nam Cung Uyên nghiêm túc thề thốt.
“Sư phụ còn nhớ ước hẹn nửa năm của chúng ta chứ?” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu, mong mỏi nhìn thẳng vào mắt y, nàng lại có cảm giác rơi vào đầm sâu, không thể nhìn ra tâm tình của y.
“Còn nhớ, sau này sẽ đến nơi phù hợp.” Nam Cung Uyên mỉm cười, đưa tay như muốn xoa đầu nàng, nhưng giữa chừng dừng lại, “Lời hẹn ước này không phải muốn ngươi lựa chọn nó, mà là để ngươi nhìn rõ hơn.”
“Nhìn rõ cái gì?” Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ hỏi y, nhưng trong lòng đã sáng tỏ.
“Nhìn rõ trái tim của ngươi.” Nam Cung Uyên cười nhạt, bàn tay y buông xuống, lướt nhẹ qua mái tóc của nàng liền thu hồi. Mấy năm nay, y vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn mà y vẽ ra. Y cũng từng nghi ngờ chính mình, có phải y đã quá nhát gan? Có phải đã đè nén quá mức hay không? Nhưng hiện tại y lại cảm thấy may mắn. May mắn vì vẫn giữ lại phần tình cảm này, để tránh làm nàng cảm thấy khó xử.
“Phải chăng lòng sư phụ đã quyết?” Lộ Ánh Tịch buông mi mắt xuống, nhỏ nhẹ hỏi y. Y chưa từng ra sức đoạt lấy, hiện tại muốn buông tay hoàn toàn sao?
“Ừ.” Nam Cung Uyên gật đầu, ánh mắt kiên định.
Đau đớn trào dâng trong lòng Lộ Ánh Tịch. Nàng nuốt xuống hết chua xót, đứng bật dây, khom người chào y: “Tạ ơn sư phụ. Sư phụ đã dốc lòng dạy bảo Ánh Tịch suốt mười ba năm qua. Bất luận tương lai ra sao, Ánh Tịch sẽ không bao giờ quên tình cảm này.”
Nam Cung Uyên lạnh nhạt nhìn nàng, đôi mắt thanh u động lòng người, nói: “Con người phải biết lựa chọn. Có được có mất. Ánh Tịch, bỏ đi những thứ nên bỏ, ngươi mới giành được cái mới.” Y cũng đã lựa chọn, và cũng đã cảm thụ sâu sắc sự thống khổ của việc chọn “từ bỏ”. Nàng vốn đã mang trên lưng bao trách nhiệm nặng nề, y không muốn nàng phải chịu khổ gánh thêm tình cảm cỏn con này.
Lộ Ánh Tịch im lặng săm soi y, lại cúi chào y lần thứ hai: “Tạ ơn sư phụ.”
Sau đó nàng đứng dậy, men theo tường trèo lên trên.
Rốt cuộc nàng đã hiểu, sư phụ sẵn lòng nói cho nàng biết bí mật của Huyền Môn, bởi vì y cố ý đẩy nàng ra xa.
Nam Cung Uyên lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng, cho đến khi bóng dáng đó biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn. Y mới đưa tay phất một cái, ánh đuốc bị dập tắt. Bầu không khí bị bóng đêm nuốt chửng chìm trong vắng lặng, ảm đạm.
... ...... ...... .......
Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
Lá phong dần chuyển sang màu đỏ, trời đã cuối thu.
Lộ Ánh Tịch kẹp một tay giữa sách để đánh dấu trang, khẽ thở dài. Đã gần một tháng rưỡi trôi qua, hoàng đế còn muốn nhốt nàng bao lâu nữa?
Nàng đang suy tư, người nào đó trong suy nghĩ vừa khéo vén màn đi vào.
“Hoàng thượng.” Nàng đứng dậy chào, hơi ngẩng đầu nhìn hắn. Thời gian vừa qua dường như hắn gầy đi ít nhiều, khuôn mặt đẹp trai như được gọt giũa càng thêm góc cạnh sắc nét. Chỉ không biết hắn ốm đi vì chính sự bộn bề hay là do trong lòng đầy tâm sự.
“Nàng ngồi đi.” Hoàng đế hờ hững nói, tự ý ngồi xuống bên bàn uống trà, cầm ly trà lên uống một ngụm.
“Hoàng thượng, đó là…” Lộ Ánh Tịch ngồi xuống bên cạnh hắn, nhíu mày nhìn ly trà đang nằm trong tay hắn.
“Của nàng không phải cũng là của Trẫm sao?” Hoàng đế liếc xéo nàng một cái, đôi mắt ẩn hiện vài phần mờ mịt.
“Dạ, vâng.” Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn thưa, tự tay rót thêm một ly trà khác cho bản thân nàng uống.
“Sao nàng không hỏi thăm Trẫm?” Hoàng đế nheo mắt, đôi mắt hẹp dài im lặng nhìn nàng chăm chăm. Hắn vốn tưởng nàng sẽ không chịu đựng nổi, nhưng hơn một tháng trôi qua nàng vẫn ung dung nghỉ ngơi, không có chút biểu hiện nôn nóng.
Lộ Ánh Tịch trợn trừng mắt nhìn trả hắn. Bầu không khí yên ắng trong chốc lát, nàng đành phải lên tiếng hỏi chuyện: “Hoàng thượng, Hạ Quý phi vẫn khỏe chứ?”
Hoàng đế hừ nhẹ, đôi mắt liền u ám đi mấy phần, “Thân nàng còn chưa tự lo xong, rảnh rỗi thừa hơi dư sức hay sao mà còn đi quan tâm người khác?”
Lộ Ánh Tịch mím môi không nói, sau đó cố rặn ra nụ cười gượng. Tuy rằng nàng đang bị cách li, nhưng không có nghĩa là nàng không thu được tin tức bên ngoài.
“Nếu Hoàng Triều ta nếm mùi thất bại, thì Ô Quốc của nàng cũng không có gì tốt.” Hoàng đế bỗng lạnh lùng phun ra một câu.
“Hoàng thượng, nếu Ô Quốc đã phái binh trợ giúp thì tuyệt đối sẽ không bao giờ lâm trận lại phản chiến hay đào tẩu.” Lộ Ánh Tịch nghiêm nghị dòm hắn, trong lòng nổi lên chút thất vọng bất đắc dĩ. Hắn vẫn không sao bỏ chuyện kia xuống được, nhưng nói thật thì đó cũng là chuyện thường tình. Phụ hoàng đã sát hại đứa con chưa sinh ra của hắn, nàng đành phải gánh chịu thay món nợ nghiệt ngã này.
“Thế thì được.” Giọng hoàng đế vẫn lạnh lùng như cũ, tia sáng u ám sắc bén xẹt qua đôi mắt.
“Hoàng thượng định cầm tù Thần thiếp đến bao giờ?” Lộ Ánh Tịch mở miệng hỏi, bình tĩnh đối mắt với hắn. Để duy trì hài hòa ngoài mặt của hai nước, hắn không thể giam giữ nàng suốt đời được, cho nên nàng cũng không mấy lo lắng. Nàng chỉ không rõ, hắn cứ nhốt nàng thế này là có ý gì?
Hoàng đế lại chìm trong im lặng, ánh mắt sâu thẳm như đại dương khóa chặt nàng. Đã một tháng rồi, thế nhưng hắn vẫn không thể suy nghĩ thông suốt.
Lộ Ánh Tịch nghênh đón ánh mắt sáng lạnh, sâu lắng khó đoán của hắn, dịu nhẹ nói: “Đừng nghĩ quá xa, như thế sẽ giẫm chân tại chỗ. Thực ra, mỗi người khi còn sống chỉ cần sống thật tốt là đủ rồi.”
Hoàng đế chấn động, giống như bị lời nàng nói đâm thẳng vào tim. Câu “giẫm chân tại chỗ” này rất chuẩn xác.
“Hoàng thượng không phải là một người thiếu quyết đoán, vì sao đối với chuyện tình cảm lại không dứt khoát?” Lộ Ánh Tịch dùng giọng điệu dịu dàng, mềm mỏng nhất có thể , “Hoàng thượng đã hết yêu Diêu Lăng từ lâu, cũng không dám thừa nhận, bởi vì Hoàng thượng sợ thừa nhận bản thân là một ngươi yêu thay lòng đổi dạ, phụ tình.”
Hoàng đế giật mình, miệng mấp máy không thốt ra lời.
“Kết thúc một cuộc tình, đó không phải là lỗi của chỉ một người. Nhưng nếu đã chấm hết thì nên để cho bản thân và đối phương đều được giải thoát.” Lộ Ánh Tịch từ tốn diễn giải, hàng mi dài rủ xuống. Nàng vốn cảm thấy sư phụ thiếu mạnh dạn trong chuyện tình cảm. Nhưng nghĩ ngược lại, thì chính nàng đã từng cố gắng theo đuổi chưa?
Hai người lại trầm tư, một lúc sau hoàng đế mới thấp giọng nói: “Vậy thì nàng đã được giải thoát rồi sao?”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu lên, phấn chấn hít thở sâu, nở nụ cười tươi cùng với hai lúm đồng tiền: “Thần thiếp đang cố gắng nghĩ thông suốt.”
Hoàng đế vuốt ve gương mặt của nàng, cúi đầu thở dài một hơi, đáy mắt u sầu không xua đi được.
… … …
Đêm đó, Hoàng đế ngủ lại cung Phượng Tê.
Thời tiết cuối thu có hơi lạnh. Hoàng đế dường như thấy rất lạnh nên ôm nàng thật chặt.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch cuộn tròn trong vòng tay của hắn, khẽ gọi một tiếng. Tay hắn thắt chặt như vậy là muốn siết chết nàng sao?
Hoàng đế buông tay ra, xoay ngược nàng lại, ôm nàng từ sau lưng.
“Hoàng thượng có tâm sự phải không ạ?” Lộ Ánh Tịch âm thầm nhíu mày. Tất có nguyên nhân nên hắn mới trằn trọc như vậy.
“Huy Thành xảy ra dịch bệnh.” Hoàng đế vùi mặt trong mái tóc dài của nàng, câu nói ngắn gọn, mập mờ.
Nhưng Lộ Ánh Tịch nghe rất rõ, nhất thời kinh ngạc: “Huy Thành? Tình hình bệnh dịch có nghiêm trọng?”
“Rất nghiêm trọng.” Hoàng đế dụi dụi mái tóc nàng, một mùi hương thơm ngát lượn lờ trong mũi hắn, khiến hắn không khỏi thở dài.
“Sao lại thế? Huy Thành gần sát bên kinh thành, nếu tình hình bệnh dịch khếch tán thì sẽ lan đến kinh thành.” Lộ Ánh Tịch lách khỏi tay hắn ngồi dậy, gương mặt nghiêm túc: “Nếu kinh thành rối loạn, các tướng sĩ đang viễn chinh ở biên cương tất sẽ lòng quân tan rã, sĩ khí giảm sút.”
“Đương nhiên Trẫm biết điều này.” Hoàng đế cũng ngồi dậy theo, cùng dựa vào chiếc đệm mềm mại ở đầu giường với nàng, trầm giọng nói: “Hiện tại Huy Thành đã bị phong thành, nhưng vì phát hiện quá trễ nên đã có người bệnh di chuyển đến thành khác. Kinh thành cũng phát hiện có mấy trường hợp.”
“Phong thành?” Lộ Ánh Tịch lẩm nhẩm hai chữ này, trong đầu có thể tưởng tượng tình cảnh trong thành bi thảm ra sao.
“Kinh thành quyết không thể phong thành?” Hoàng đế tự nói nhưng lại giống như một lời tuyên thệ nặng nề.
“Vâng ạ, quyết không thể.” Lộ Ánh Tịch liếc mắt nhìn hắn. Trông hắn bây giờ mặt mày nhợt nhạt, giờ này nàng mới biết lý do, lòng bỗng xúc động bùi ngùi. Lẽ nào ông trời cố ý thử thách Hoàng Triều? Phải chăng Ô Quốc đã chọn sai đồng minh?
“Nếu ngay cả kinh đô cũng phong thành, bách tính trăm họ của ta chắc ai cũng sẽ cảm thấy hoang mang, sợ hãi. Nhưng nếu ngộ nhỡ bệnh dịch lan rộng…” Hoàng đế dừng lại, khuôn mặt nhăn chặt đến nỗi có vô số vết nhăn nhúm trên đó, ánh mắt tràn ngập mệt mỏi.
“Hiện nay kinh thành cũng xuất hiện bệnh dịch, thân thể Hoàng thượng ngàn vàng không nên mạo hiểm, có cần chuyển đến hành cung?” Lộ Ánh Tịch ngóng nhìn hắn, khẽ hỏi.
“Nếu Trẫm rời đi, làm sao khiến bách tính yên tâm?” Hoàng đế trừng mắt với nàng, giống như lời nàng nói đã sỉ nhục hắn.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười nói: “Hoàng thượng đã muốn ở lại, thì nên bồi dưỡng sức khỏe và tinh thần đầy đủ để đối đầu với thiên tai. Đã bao lâu rồi Hoàng thượng chưa chợp mắt?”
“Hai ngày một đêm.” Hoàng đế thành thật trả lời, lại tiếp tục nhăn mặt nhíu mày, chìm trong suy tư.
“Hoàng thượng, bệnh dịch ở Huy Thành do cái gì mang tới? Gia cầm? Dịch hạch?” Lộ Ánh Tịch một mặt hỏi hắn, một mặt thầm nghĩ, đây là thiên tai hay là họa do con người gây ra cần phải chờ điều tra.
“Theo Thái thú Huy Thành báo cáo, dịch bệnh do gia cầm gây ra.” Hoàng đế đều đều trả lời nhưng có giữ lại vài điều trong lời nói, ánh mắt nheo lại phát ra tia sáng âm u.
“Dường như Hoàng thượng có nhận định khác?” Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu nhìn hắn.
“Huy Thành bùng phát dịch bệnh đã gần nửa tháng, Thái thú Huy Thành báo cáo chậm trễ, chỉ vì sợ Trẫm truy cứu tội quản lý bất lực của bọn họ thôi sao?” Hoàng đế nhếch môi cười nhạt.
“Nếu Hoàng thượng đã suy đoán như vậy, thế thì ngọn nguồn hẳn là không phải do gia cầm mà là nguồn nước.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn, thương xót, “Huy Thành và kinh thành đều sử dụng chung nguồn nước, nói đúng ra là đều dẫn nước từ sông Vị Hà[1]. Kinh thành ở thượng lưu sông, vốn là chỗ có điều kiện ra tay tốt nhất, nhưng cũng là nơi dễ dàng bị phát hiện nhất. Cho nên có thể nước ở hạ lưu đã xảy ra vấn đề. Tuy nói nước sẽ không chảy ngược, nhưng vẫn sẽ bị lây nhiễm từ những thứ khác, e rằng kinh thành cũng nguy hiểm.”
[1] Sông Vị Hà: bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy qua tỉnh Thiểm Tây đổ vào sông Hoàng Hà, Trung Quốc, đây là nhánh sông lớn nhất của sông Hoàng Hà.
“Trẫm đã ra lệnh điều tra nguồn nước.” Ánh mắt hoàng đế rét lạnh nhưng lại ẩn giấu lửa hận.
“Thần thiếp đã cả gan suy đoán rồi. Bệnh dịch lần này không phải là thiên tai.” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn với ánh mắt trong sáng vô tội. Mặc dù nàng chưa biết nước nào đã sử dụng kế sách độc ác như vậy, nhưng chắc hẳn không phải Ô Quốc của nàng, bởi vì không có chút ích lợi.
Hoàng đế gật nhẹ đầu, Lộ Ánh Tịch lại nói tiếp: “Hơn một trăm ngàn bách tính đang bị mắc kẹt trong Huy Thành, sớm muộn gì cũng phát sinh bạo loạn. Phương pháp giải quyết triệt để là trị tận gốc dịch bệnh lần này.”
“Từ xưa đến nay, hễ gặp dịch bệnh tràn lan, cách giải quyết nhanh nhất chính là đốt sạch.” Hoàng đế nhỏ giọng, ánh mắt không nén nổi đau thương.
“Đốt thành?” Lộ Ánh Tịch kinh ngạc trố mắt.
“Trong Huy Thành đã có hơn mười ngàn người mắc bệnh, và lại dịch bệnh còn đang lan nhanh.” Hoàng đế giương mắt nhìn nàng, bi thương tràn ngập bi thương.
Lòng Lộ Ánh Tịch cũng co thắt đớn đau, hơn một trăm ngàn mạng người vì mười ngàn người mắc bệnh mà phải chôn cùng? “Chưa đến thời điểm cuối cùng, Trẫm quyết không đốt thành.” Hoàng đế nhắm mắt, rồi nằm xuống, giọng nói khàn đặc, “Họ đều là thần dân của Trẫm. Trẫm sẽ dùng hết mọi cách cứu sinh mệnh của họ.”
Lộ Ánh Tịch cúi đầu nhìn hắn, đưa tay chạm vào ấn đường của hắn, nhẹ nhàng xoa nếp nhăn trên đó.
“Dịch bệnh khó chữa, cho dù có dược liệu, e là cũng không có thầy thuốc nào dám vào Huy Thành.” Nàng thấp giọng nói, thu tay về, cũng lẳng lặng nằm xuống, “Chi bằng để Thần thiếp giúp một tay đi.”
Hoàng đế không nói gì, dường như không nghe thấy nhưng mí mắt giần giật.
Lộ Ánh Tịch xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại. Trước khi hiệp ước đồng minh hai nước tan vỡ, con dân Hoàng Triều cũng là con dân của nàng, nàng có trách nhiệm làm hết khả năng nàng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.