Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
Khuynh Thân
29/10/2015
Khi Nam Cung Uyên đến được sơn cốc thì mặt mũi đầy phong trần. Khuôn mặt tuấn tú, thản nhiên
xưa nay vì bụi bặm đường xa mà đã nhuộm thêm vài phần mệt mỏi, uể oải.
Nắng vàng rực rỡ, ánh nắng nhảy nhót trên những phiến lá làm bức tranh tươi sắc càng thêm lung linh. Lộ Ánh Tịch nhắm mắt, nằm sưởi ấm trên thảm cỏ xanh mơn mởn.
Nam Cung Uyên khẽ khàng lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng, lời nói êm dịu vang lên: “Ánh Tịch, khí sắc của ngươi tốt hơn nhiều rồi.”
Lộ Ánh Tịch vẫn nằm yên, khẽ khàng trả lời: “Phương thuốc sư phụ đã pha chế đương nhiên là rất công hiệu.”
Nam Cung Uyên học theo nàng, ngả người nằm dài trên thảm cỏ êm ái, ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh. “Nơi đây vẫn luôn thanh bình, tĩnh lặng như vậy.” Mà thế giới bên ngoài kia, khói lửa chiến tranh, loạn lạc nổi lên khắp chốn.
“Sư phụ vất vả rồi.” Lộ Ánh Tịch khẽ thở dài, “Hai ngày trước Đoàn Đình Thiên đã tới đây, hắn ta mang đến một ít tin tức, thật giả khó đoán. Không biết sư phụ thấy thế nào?”
“Thật hay giả, hẳn là ngươi có thể tự mình nhận ra.” Nam Cung Uyên nhìn một đám mây trắng lững lờ trôi trên nền trời, giọng nói có chút vô lực: “Ta vốn hy vọng ngươi có một cuộc sống không lo âu đến hết đời, nhưng vẫn không chặn được thời thế loạn lạc ngoài kia quấy nhiễu ngươi.”
“Sư phụ, Ánh Tịch muốn người đích thân đi đưa thuốc giải cho hắn.” Lộ Ánh Tịch nói đều đều không chút gợn sóng, từ từ mở mắt, tay đỡ lưng ngồi thẳng dậy.
Nam Cung Uyên ngẩn người, một lúc sau vẫn không tiếp lời nàng.
“Nhưng mà con nghĩ rằng, cho dù có một số thông tin sai lệch, như vậy thì đã sao?” Lộ Ánh Tịch cười nhàn nhạt, ánh mắt trong veo như tuyết đầu mùa, “Phải làm phiền sư phụ rồi. Ánh Tịch tin sư phụ nhất định có cách đưa thuốc giải đến tận tay Mộ Dung Thần Duệ.”
“Ánh Tịch, ngươi đã quyết định rồi chứ?” Nam Cung Uyên nghiêm chỉnh nhìn nàng, đôi mắt sâu hút khó nén nỗi lo lắng.
“Rồi ạ. Con muốn về Ô Quốc thừa kế hoàng vị.” Lộ Ánh Tịch mở miệng nhỏ nhẹ, nhưng lời nói lại giống như tiếng “tỏm” vang lên thật lớn khi tảng đá nặng bị ném thẳng xuống hồ sâu.
“Nhưng mà ngươi đang mang thai…” Nam Cung Uyên nhíu mày, ánh mắt bất giác liếc qua cái bụng nhô cao của nàng.
“Con chỉ trở lại đó, ở trong thành trấn thủ, sẽ không tự mình ra trận.” Lộ Ánh Tịch đưa tay xoa nhẹ bụng, nụ cười trìu mến, yêu thương thường trực trên môi nhưng ánh mắt lại vạn phần nghiêm túc cùng kiên định. Nàng không thể phủ định nàng yêu Mộ Dung Thần Duệ. Nhưng nàng sẽ không để bản thân phải nhún nhường, chịu uất ức, và nhất quyết không chịu đứng thứ hai, thứ ba hay thứ tư trong trái tim của hắn. Nàng muốn tranh đua cao thấp với hắn, muốn hắn biết rằng nàng không phải chỉ có thể làm một nữ nhân đáng thương trong thâm cung của hắn.
“Ánh Tịch, ngươi chắc chắn mình không phải đang hành động theo cảm tính chứ?” Nam Cung Uyên bắt đầu cảm thấy lo lắng vạn phần. Một khi nàng trở về Ô Quốc, sẽ không bao giờ có thể có lại cuộc sống bình yên, thoải mái nữa.
“Không ạ.” Lộ Ánh Tịch vừa cười nhạt vừa lắc đầu: “Sư phụ, người không cần phải lo lắng. Suốt những năm qua, con luôn là một quân cờ mặc cho người khác bài bố. Nhưng từ bây giờ con muốn tự nắm bắt vận mệnh của chính mình, không ai có thể điều khiển con lần nữa.”
Nam Cung Uyên trầm mặc rất lâu, sau khi thở dài một hơi mới mở miệng nói: “Hoàng Triều đã tiến đánh biên giới Ô Quốc, thế tấn công ác liệt, vừa mới hơn một tháng đã chiếm được bốn tòa thành. Nếu ngươi đã quyết định trở về thì không nên chậm trễ.”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn y, bỗng nhiên hỏi: “Sư phụ sẽ giúp con sao?”
Nam Cung Uyên không một chút chần chờ, trả lời ngay tức khắc: “Đương nhiên là ta phải giúp ngươi rồi. Đợi sau khi ngươi bí mật quay lại Ô Quốc, ta sẽ tự mình dẫn một đạo binh đến đó, tạo thành thế nội ứng ngoại hợp với ngươi.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, nhưng lo âu nói: “Sư phụ, con không có dã tâm thống nhất thiên hạ, con chỉ muốn bảo vệ Ô Quốc được yên ổn. Chuyện tương lai không ai có thể nói trước được điều gì, biết đâu Ô Quốc sẽ thuộc về Lâm Quốc, nhưng đến lúc đó con sẽ không đứng ra giúp Lâm Quốc đánh Hoàng Triều.”
“Ta hiểu.” Nam Cung Uyên gật đầu, khóe môi lại hiện lên nụ cười nhã nhặn vốn có, “Ngươi đã trưởng thành rồi, cuối cùng ngươi cũng có chủ kiến của chính mình.”
“Con không muốn làm lục bình trôi theo dòng nước, cũng không cam chịu làm bông liễu mặc gió cuốn đi. Vậy thì con cần phải tìm được một chỗ đứng vững chắc, không bị lung lay.” Lộ Ánh Tịch đứng lên nhìn phía chân trời xa xăm với nét mặt bình lặng. Trước đây nàng đã quá ngây thơ khi cho rằng ẩn núp trong thâm sơn cùng cốc là có thể không màng đến thế sự. Thế nhưng nàng không phải là người không nhà không quê, nàng không thể có lỗi với mảnh đất đã nuôi dưỡng nàng.
… … …
Nam Cung Uyên bộn bề việc quân nên không có thời gian ở lại lâu. Y vội vã đến lại vội vàng đi.
Lộ Ánh Tịch và Tình Thấm cũng đóng gói hành lý, ngay sáng sớm hôm sau liền lên đường ra khỏi sơn cốc. Hai người vào trấn nhỏ dưới chân núi, thuê một chiếc xe ngựa chạy về hướng Ô Quốc.
Hai ngày sau, hai người đã đến khu vực biên giới. Nhưng họ còn chưa kịp đặt chân vào lãnh thổ Ô Quốc thì đã gặp ngay một trận chiến.
Lộ Ánh Tịch và Tình Thầm đang ở Lang Thành, cửa thành đã đóng chặt, không có cách nào ra ngoài.
Bên ngoài vốn là cánh đồng hoang vu kéo dài mười dặm, khói lửa rải rác khắp nơi. Nhưng giờ đây ngó qua chỉ thấy lúc nhúc người đang chuyển động, hàng vạn tiếng ngựa hí vang, khí thế hãi hùng.
Lang Thành là đất của Hoàng Triều, còn Du Thành là thành biên giới của Ô Quốc. Hai thành bị ngăn cách bởi cánh đồng cỏ rộng lớn và mông quạnh đó.
Lộ Ánh Tịch hỏi han, nghe ngóng một lúc thì biết được, hai quân đã giao chiến mấy lần, giằng co đã lâu, khó phân thắng bại. Mà trong hai tòa thành này gần như là vườn không nhà trống, bách tính trong thành đã tháo chạy hết, chỉ còn người già và người bệnh tật neo đơn.
Lộ Ánh Tịch và Tình Thấm đã cải trang thành phụ nữ làm nông, và ở tạm một căn nhà của một gia đình nông dân nghèo khó. Lúc này màn đêm đã buông xuống, hai người cùng nằm chung trên một chiếc giường đất, thì thầm với nhau.
“Công chúa, người đang mang thai không nên mạo hiểm. Chi bằng để nô tỳ đem giao ngọc ấn đến quân doanh.”
“Chỉ e ngươi còn chưa tới gần lều tướng quân đã bị người ta coi như gian tế mà bắt lại mất rồi.”
“Công chúa muốn tự đi sao? Nhưng mà…”
“Tướng quân đóng quân ở Du Thành mang họ Cận. Nếu như ta đoán không lầm thì là Cận Tinh Phách. Chỉ cần ta có thể gặp hắn, chúng ta nhất định sẽ bình an quay về Ô Quốc.”
“Công chúa…” Tình Thấm muốn nói lại thôi, lòng vẫn nghẹn ứ một chuyện, nhưng cuối cùng nàng ta chỉ nói: “Tấm lòng yêu nước của công chúa, nô tỳ vạn phần kính phục.” Nàng ta cũng không tin phục Lộ Ánh Tịch hoàn toàn, bởi vì nàng ta đã biết Lộ Ánh Tịch không phải là công chúa thật sự của Ô Quốc. Nhưng lúc này đây, khi Ô Quốc đối diện với nạn diệt vong, nếu Lộ Ánh Tịch có thể giải nguy cho Ô Quốc, thì từ nay về sau nàng ta sẽ xem nàng là chủ nhân. Nếu như Lộ Ánh Tịch chỉ là hư tình giả ý, hoặc là có mưu đồ lợi dụng Ô Quốc, vậy thì đừng trách nàng ta ra tay độc ác, ngọc nát đá tan!
“Ngủ đi! Ngày mai chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng nói, quay người đối diện với vách tường. Sớm chiều ở chung với nàng ta mấy tháng qua, nàng làm sao không hiểu suy nghĩ của Tình Thấm cho được. Tuy Mộ Dung Thần Duệ chưa từng hỏi han ân cần với Tình Thấm, nhưng thích một người thì không cần lý do. Tình Thấm mến mộ hắn, cho nên nàng ta rất ghét Tê Điệp, và cũng ghét nàng không kém. Thế nhưng kỳ lạ thay, Tình Thấm lại vô cùng bảo vệ thai nhi trong bụng nàng. Mỗi ngày nàng ta đều sắc thuốc với phân lượng cực kỳ chuẩn xác, có thể thấy được nàng ta đã thành tâm ra sao.
Hai tay nàng lại vỗ về mặt bụng, nàng nhắm mắt mỉm cười. Từ khi mang thai, nàng đã tập thành động tác theo thói quen này. Đứa bé này đến bất ngờ, nhưng nàng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn bỏ đi. Chẳng qua không biết đứa nhỏ sau này có oán giận nàng hay không? Có một ngày nào đó cha của đứa bé phát hiện ra chân tướng hay không? Mộ Dung Thần Duệ là người bá đạo độc tài như vậy, hắn nhất định sẽ không tiếc mọi thứ để giành lại bé con từ tay nàng ư?
Lòng suy nghĩ miên man, nàng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Nhưng chẳng qua bao lâu, bỗng dưng nghe thấy tiếng trống rung trời lở đất, nàng giật mừng bừng tỉnh.
“Tình Thấm! Tình Thấm!” Nàng lay Tình Thấm đang nằm ngủ bên cạnh.
Tình Thấm mơ màng mở mắt, ngái ngủ chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn mơ.
“Khai chiến rồi!” Lộ Ánh Tịch vừa mau lẹ mặc váy áo, vừa nói: “Tiếng trống trận nghe gần như vậy, chắc chắn quân của ta đang công thành. Chúng ta đang ở chỗ tương đối gần cổng thành. Nếu như quân ta dùng đại bác oang tạc, e rằng chúng ta sẽ thành cá trong chậu mà bị thương mất.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Tình Thấm nhất thời tỉnh táo triệt để, hoảng sợ vội hỏi.
“Trước tiên chúng ta phải tìm một nơi trú ẩn an toàn đã.” Lộ Ánh Tịch rất nhanh đã thay y phục xong xuôi, thúc giục Tình Thấm nhanh tay nhanh chân.
Đúng lúc Tình Thấm xoay người bước xuống giường, phút chốc liền nghe tiếng pháo nổ lớn, chấn động đến đinh tai nhức óc!
“Mau nằm xuống!” Lộ Ánh Tịch la lớn, tầm mắt liếc đến cột nhà đang lắc lư, mái ngói nghiêng ngả, “Nguy rồi! Gian nhà này không chắc, sợ là ngay cả dư chấn của hỏa lực cũng không chịu nổi!”
Tình Thấm ngã nhào xuống mặt đất, bất chấp đau đớn vội vã mặc váy áo, tay cắp vội tay nải bỏ chạy ra ngoài: “Công chúa! Chạy mau!”
Ngược lại, Lộ Ánh Tịch rảo bước về hướng gian phòng bên trong, gọi lớn: “Bà ơi! Căn nhà muốn sụp rồi!”
Bà lão cho các nàng ở lại kia không đáp lại. Lộ Ánh Tịch đi nhanh vào phòng thì phát hiện, sắc mặt bà lão đang nằm trên chiếc giường đất tái xanh, cơ thể run rẩy cuộn tròn lại.
“Công chúa! Công chúa! Người mau ra ngoài nhanh lên!”
Tiếng kêu gọi đầy lo lắng của Tình Thấm truyền từ ngoài vào, Lộ Ánh Tịch chỉ chần chừ trong tích tắc, nàng cúi người cõng bà lão trên lưng, “Bà ơi, bà ôm cháu cho chắc nha!”
Trong lúc muôn phần khẩn cấp, Lộ Ánh Tịch vẫn nhớ rõ mình đang mang thai, liền vận chân khí bảo vệ thai nhi. Bước chân nàng vững vàng nhưng mau lẹ, nhằm phía cửa mà sải bước.
Bất thình lình, một tiếng nổ lớn vang lên, cả căn nhà tranh lập tức rung mạnh!
Từ ngoài cửa nhà, một bóng hình nhỏ nhắn chạy ào vào trong. Cùng lúc ấy, mái nhà bắt đầu đổ ập xuống.
Âm thanh rầm rầm không ngừng vang lên bên tai, không những mái ngói vỡ vụn mà ngay cả xà ngang cũng đồng loạt rớt xuống. Lộ Ánh Tịch nhanh mắt lẹ chân tránh được xà nhà rất lớn, nhưng không có cách nào lách khỏi những tấm ngói rơi rớt như mưa. Bả vai và cánh tay nàng đều bị cắt, bị chảy máu lỗ chỗ.
“Công chúa! Để nô tỳ cõng lão bà cho!” Tình Thấm đỡ bà lão trên lưng Lộ Ánh Tịch sang lưng của mình.
Lộ Ánh Tịch cũng không tranh nhau làm gì. Nàng tụ nội lực, vận khí bay ra khỏi căn nhà đổ nát.
Bên ngoài, khói lửa nổi lên khắp nơi, âm thanh hỗn tạp, dồn dập. Bách tính nhốn nháo chạy loạn trên đường, giống như bầy ong không đầu, không biết phải bay về đâu.
Lộ Ánh Tịch đứng yên một chỗ chờ Tình Thấm cõng bà lão ra ngoài. Sau đó cả ba người đi về hướng Tây của Lang Thành. Nàng sớm biết Cận Tinh Phách rất có bản lĩnh, nhưng không ngờ hắn ta có thể phản công thành công, đánh thẳng vào Lang Thành.
“Công chúa, chúng ta không thể mang theo bà lão suốt được.” Tình Thấm trầy trật theo sau Lộ Ánh Tịch. Khuôn mặt thanh tú của nàng ta dính đầy bụi bẩn, nhem nhuốc và chật vật.
“Khi nào đến miếu đường đằng trước trên đường này, chúng ta sẽ để bà lão lại.” Lộ Ánh Tịch không đành lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Chiến tranh vô tình, dân đen là người khổ nhất.
“Vâng.” Tình Thấm cắn răng trả lời. Nếu không phải vì đứa bé trong bụng Lộ Ánh Tịch, thì vừa rồi nàng ta tuyệt đối không liều chết xông vào căn nhà tranh kia!
Sau nửa khắc, hai người cũng đến được căn miếu đường cũ nát kia. Bên trong miếu đông nghẹt bách tính đang ngỡ ngàng, hoảng loạn.
Lộ Ánh Tịch và Tình Thấm trà trộn vào đó, dừng lại nghỉ ngơi một lát. Nàng đang bắt đầu băng bó các vết thương nhẹ đang rướm máu trên cánh tay, chợt nghe một tiếng hét to vang lên từ cửa miếu!
Lộ Ánh Tịch nhất thời chấn động! Là hắn ư?
Nắng vàng rực rỡ, ánh nắng nhảy nhót trên những phiến lá làm bức tranh tươi sắc càng thêm lung linh. Lộ Ánh Tịch nhắm mắt, nằm sưởi ấm trên thảm cỏ xanh mơn mởn.
Nam Cung Uyên khẽ khàng lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng, lời nói êm dịu vang lên: “Ánh Tịch, khí sắc của ngươi tốt hơn nhiều rồi.”
Lộ Ánh Tịch vẫn nằm yên, khẽ khàng trả lời: “Phương thuốc sư phụ đã pha chế đương nhiên là rất công hiệu.”
Nam Cung Uyên học theo nàng, ngả người nằm dài trên thảm cỏ êm ái, ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh. “Nơi đây vẫn luôn thanh bình, tĩnh lặng như vậy.” Mà thế giới bên ngoài kia, khói lửa chiến tranh, loạn lạc nổi lên khắp chốn.
“Sư phụ vất vả rồi.” Lộ Ánh Tịch khẽ thở dài, “Hai ngày trước Đoàn Đình Thiên đã tới đây, hắn ta mang đến một ít tin tức, thật giả khó đoán. Không biết sư phụ thấy thế nào?”
“Thật hay giả, hẳn là ngươi có thể tự mình nhận ra.” Nam Cung Uyên nhìn một đám mây trắng lững lờ trôi trên nền trời, giọng nói có chút vô lực: “Ta vốn hy vọng ngươi có một cuộc sống không lo âu đến hết đời, nhưng vẫn không chặn được thời thế loạn lạc ngoài kia quấy nhiễu ngươi.”
“Sư phụ, Ánh Tịch muốn người đích thân đi đưa thuốc giải cho hắn.” Lộ Ánh Tịch nói đều đều không chút gợn sóng, từ từ mở mắt, tay đỡ lưng ngồi thẳng dậy.
Nam Cung Uyên ngẩn người, một lúc sau vẫn không tiếp lời nàng.
“Nhưng mà con nghĩ rằng, cho dù có một số thông tin sai lệch, như vậy thì đã sao?” Lộ Ánh Tịch cười nhàn nhạt, ánh mắt trong veo như tuyết đầu mùa, “Phải làm phiền sư phụ rồi. Ánh Tịch tin sư phụ nhất định có cách đưa thuốc giải đến tận tay Mộ Dung Thần Duệ.”
“Ánh Tịch, ngươi đã quyết định rồi chứ?” Nam Cung Uyên nghiêm chỉnh nhìn nàng, đôi mắt sâu hút khó nén nỗi lo lắng.
“Rồi ạ. Con muốn về Ô Quốc thừa kế hoàng vị.” Lộ Ánh Tịch mở miệng nhỏ nhẹ, nhưng lời nói lại giống như tiếng “tỏm” vang lên thật lớn khi tảng đá nặng bị ném thẳng xuống hồ sâu.
“Nhưng mà ngươi đang mang thai…” Nam Cung Uyên nhíu mày, ánh mắt bất giác liếc qua cái bụng nhô cao của nàng.
“Con chỉ trở lại đó, ở trong thành trấn thủ, sẽ không tự mình ra trận.” Lộ Ánh Tịch đưa tay xoa nhẹ bụng, nụ cười trìu mến, yêu thương thường trực trên môi nhưng ánh mắt lại vạn phần nghiêm túc cùng kiên định. Nàng không thể phủ định nàng yêu Mộ Dung Thần Duệ. Nhưng nàng sẽ không để bản thân phải nhún nhường, chịu uất ức, và nhất quyết không chịu đứng thứ hai, thứ ba hay thứ tư trong trái tim của hắn. Nàng muốn tranh đua cao thấp với hắn, muốn hắn biết rằng nàng không phải chỉ có thể làm một nữ nhân đáng thương trong thâm cung của hắn.
“Ánh Tịch, ngươi chắc chắn mình không phải đang hành động theo cảm tính chứ?” Nam Cung Uyên bắt đầu cảm thấy lo lắng vạn phần. Một khi nàng trở về Ô Quốc, sẽ không bao giờ có thể có lại cuộc sống bình yên, thoải mái nữa.
“Không ạ.” Lộ Ánh Tịch vừa cười nhạt vừa lắc đầu: “Sư phụ, người không cần phải lo lắng. Suốt những năm qua, con luôn là một quân cờ mặc cho người khác bài bố. Nhưng từ bây giờ con muốn tự nắm bắt vận mệnh của chính mình, không ai có thể điều khiển con lần nữa.”
Nam Cung Uyên trầm mặc rất lâu, sau khi thở dài một hơi mới mở miệng nói: “Hoàng Triều đã tiến đánh biên giới Ô Quốc, thế tấn công ác liệt, vừa mới hơn một tháng đã chiếm được bốn tòa thành. Nếu ngươi đã quyết định trở về thì không nên chậm trễ.”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn y, bỗng nhiên hỏi: “Sư phụ sẽ giúp con sao?”
Nam Cung Uyên không một chút chần chờ, trả lời ngay tức khắc: “Đương nhiên là ta phải giúp ngươi rồi. Đợi sau khi ngươi bí mật quay lại Ô Quốc, ta sẽ tự mình dẫn một đạo binh đến đó, tạo thành thế nội ứng ngoại hợp với ngươi.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, nhưng lo âu nói: “Sư phụ, con không có dã tâm thống nhất thiên hạ, con chỉ muốn bảo vệ Ô Quốc được yên ổn. Chuyện tương lai không ai có thể nói trước được điều gì, biết đâu Ô Quốc sẽ thuộc về Lâm Quốc, nhưng đến lúc đó con sẽ không đứng ra giúp Lâm Quốc đánh Hoàng Triều.”
“Ta hiểu.” Nam Cung Uyên gật đầu, khóe môi lại hiện lên nụ cười nhã nhặn vốn có, “Ngươi đã trưởng thành rồi, cuối cùng ngươi cũng có chủ kiến của chính mình.”
“Con không muốn làm lục bình trôi theo dòng nước, cũng không cam chịu làm bông liễu mặc gió cuốn đi. Vậy thì con cần phải tìm được một chỗ đứng vững chắc, không bị lung lay.” Lộ Ánh Tịch đứng lên nhìn phía chân trời xa xăm với nét mặt bình lặng. Trước đây nàng đã quá ngây thơ khi cho rằng ẩn núp trong thâm sơn cùng cốc là có thể không màng đến thế sự. Thế nhưng nàng không phải là người không nhà không quê, nàng không thể có lỗi với mảnh đất đã nuôi dưỡng nàng.
… … …
Nam Cung Uyên bộn bề việc quân nên không có thời gian ở lại lâu. Y vội vã đến lại vội vàng đi.
Lộ Ánh Tịch và Tình Thấm cũng đóng gói hành lý, ngay sáng sớm hôm sau liền lên đường ra khỏi sơn cốc. Hai người vào trấn nhỏ dưới chân núi, thuê một chiếc xe ngựa chạy về hướng Ô Quốc.
Hai ngày sau, hai người đã đến khu vực biên giới. Nhưng họ còn chưa kịp đặt chân vào lãnh thổ Ô Quốc thì đã gặp ngay một trận chiến.
Lộ Ánh Tịch và Tình Thầm đang ở Lang Thành, cửa thành đã đóng chặt, không có cách nào ra ngoài.
Bên ngoài vốn là cánh đồng hoang vu kéo dài mười dặm, khói lửa rải rác khắp nơi. Nhưng giờ đây ngó qua chỉ thấy lúc nhúc người đang chuyển động, hàng vạn tiếng ngựa hí vang, khí thế hãi hùng.
Lang Thành là đất của Hoàng Triều, còn Du Thành là thành biên giới của Ô Quốc. Hai thành bị ngăn cách bởi cánh đồng cỏ rộng lớn và mông quạnh đó.
Lộ Ánh Tịch hỏi han, nghe ngóng một lúc thì biết được, hai quân đã giao chiến mấy lần, giằng co đã lâu, khó phân thắng bại. Mà trong hai tòa thành này gần như là vườn không nhà trống, bách tính trong thành đã tháo chạy hết, chỉ còn người già và người bệnh tật neo đơn.
Lộ Ánh Tịch và Tình Thấm đã cải trang thành phụ nữ làm nông, và ở tạm một căn nhà của một gia đình nông dân nghèo khó. Lúc này màn đêm đã buông xuống, hai người cùng nằm chung trên một chiếc giường đất, thì thầm với nhau.
“Công chúa, người đang mang thai không nên mạo hiểm. Chi bằng để nô tỳ đem giao ngọc ấn đến quân doanh.”
“Chỉ e ngươi còn chưa tới gần lều tướng quân đã bị người ta coi như gian tế mà bắt lại mất rồi.”
“Công chúa muốn tự đi sao? Nhưng mà…”
“Tướng quân đóng quân ở Du Thành mang họ Cận. Nếu như ta đoán không lầm thì là Cận Tinh Phách. Chỉ cần ta có thể gặp hắn, chúng ta nhất định sẽ bình an quay về Ô Quốc.”
“Công chúa…” Tình Thấm muốn nói lại thôi, lòng vẫn nghẹn ứ một chuyện, nhưng cuối cùng nàng ta chỉ nói: “Tấm lòng yêu nước của công chúa, nô tỳ vạn phần kính phục.” Nàng ta cũng không tin phục Lộ Ánh Tịch hoàn toàn, bởi vì nàng ta đã biết Lộ Ánh Tịch không phải là công chúa thật sự của Ô Quốc. Nhưng lúc này đây, khi Ô Quốc đối diện với nạn diệt vong, nếu Lộ Ánh Tịch có thể giải nguy cho Ô Quốc, thì từ nay về sau nàng ta sẽ xem nàng là chủ nhân. Nếu như Lộ Ánh Tịch chỉ là hư tình giả ý, hoặc là có mưu đồ lợi dụng Ô Quốc, vậy thì đừng trách nàng ta ra tay độc ác, ngọc nát đá tan!
“Ngủ đi! Ngày mai chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng nói, quay người đối diện với vách tường. Sớm chiều ở chung với nàng ta mấy tháng qua, nàng làm sao không hiểu suy nghĩ của Tình Thấm cho được. Tuy Mộ Dung Thần Duệ chưa từng hỏi han ân cần với Tình Thấm, nhưng thích một người thì không cần lý do. Tình Thấm mến mộ hắn, cho nên nàng ta rất ghét Tê Điệp, và cũng ghét nàng không kém. Thế nhưng kỳ lạ thay, Tình Thấm lại vô cùng bảo vệ thai nhi trong bụng nàng. Mỗi ngày nàng ta đều sắc thuốc với phân lượng cực kỳ chuẩn xác, có thể thấy được nàng ta đã thành tâm ra sao.
Hai tay nàng lại vỗ về mặt bụng, nàng nhắm mắt mỉm cười. Từ khi mang thai, nàng đã tập thành động tác theo thói quen này. Đứa bé này đến bất ngờ, nhưng nàng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn bỏ đi. Chẳng qua không biết đứa nhỏ sau này có oán giận nàng hay không? Có một ngày nào đó cha của đứa bé phát hiện ra chân tướng hay không? Mộ Dung Thần Duệ là người bá đạo độc tài như vậy, hắn nhất định sẽ không tiếc mọi thứ để giành lại bé con từ tay nàng ư?
Lòng suy nghĩ miên man, nàng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Nhưng chẳng qua bao lâu, bỗng dưng nghe thấy tiếng trống rung trời lở đất, nàng giật mừng bừng tỉnh.
“Tình Thấm! Tình Thấm!” Nàng lay Tình Thấm đang nằm ngủ bên cạnh.
Tình Thấm mơ màng mở mắt, ngái ngủ chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn mơ.
“Khai chiến rồi!” Lộ Ánh Tịch vừa mau lẹ mặc váy áo, vừa nói: “Tiếng trống trận nghe gần như vậy, chắc chắn quân của ta đang công thành. Chúng ta đang ở chỗ tương đối gần cổng thành. Nếu như quân ta dùng đại bác oang tạc, e rằng chúng ta sẽ thành cá trong chậu mà bị thương mất.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Tình Thấm nhất thời tỉnh táo triệt để, hoảng sợ vội hỏi.
“Trước tiên chúng ta phải tìm một nơi trú ẩn an toàn đã.” Lộ Ánh Tịch rất nhanh đã thay y phục xong xuôi, thúc giục Tình Thấm nhanh tay nhanh chân.
Đúng lúc Tình Thấm xoay người bước xuống giường, phút chốc liền nghe tiếng pháo nổ lớn, chấn động đến đinh tai nhức óc!
“Mau nằm xuống!” Lộ Ánh Tịch la lớn, tầm mắt liếc đến cột nhà đang lắc lư, mái ngói nghiêng ngả, “Nguy rồi! Gian nhà này không chắc, sợ là ngay cả dư chấn của hỏa lực cũng không chịu nổi!”
Tình Thấm ngã nhào xuống mặt đất, bất chấp đau đớn vội vã mặc váy áo, tay cắp vội tay nải bỏ chạy ra ngoài: “Công chúa! Chạy mau!”
Ngược lại, Lộ Ánh Tịch rảo bước về hướng gian phòng bên trong, gọi lớn: “Bà ơi! Căn nhà muốn sụp rồi!”
Bà lão cho các nàng ở lại kia không đáp lại. Lộ Ánh Tịch đi nhanh vào phòng thì phát hiện, sắc mặt bà lão đang nằm trên chiếc giường đất tái xanh, cơ thể run rẩy cuộn tròn lại.
“Công chúa! Công chúa! Người mau ra ngoài nhanh lên!”
Tiếng kêu gọi đầy lo lắng của Tình Thấm truyền từ ngoài vào, Lộ Ánh Tịch chỉ chần chừ trong tích tắc, nàng cúi người cõng bà lão trên lưng, “Bà ơi, bà ôm cháu cho chắc nha!”
Trong lúc muôn phần khẩn cấp, Lộ Ánh Tịch vẫn nhớ rõ mình đang mang thai, liền vận chân khí bảo vệ thai nhi. Bước chân nàng vững vàng nhưng mau lẹ, nhằm phía cửa mà sải bước.
Bất thình lình, một tiếng nổ lớn vang lên, cả căn nhà tranh lập tức rung mạnh!
Từ ngoài cửa nhà, một bóng hình nhỏ nhắn chạy ào vào trong. Cùng lúc ấy, mái nhà bắt đầu đổ ập xuống.
Âm thanh rầm rầm không ngừng vang lên bên tai, không những mái ngói vỡ vụn mà ngay cả xà ngang cũng đồng loạt rớt xuống. Lộ Ánh Tịch nhanh mắt lẹ chân tránh được xà nhà rất lớn, nhưng không có cách nào lách khỏi những tấm ngói rơi rớt như mưa. Bả vai và cánh tay nàng đều bị cắt, bị chảy máu lỗ chỗ.
“Công chúa! Để nô tỳ cõng lão bà cho!” Tình Thấm đỡ bà lão trên lưng Lộ Ánh Tịch sang lưng của mình.
Lộ Ánh Tịch cũng không tranh nhau làm gì. Nàng tụ nội lực, vận khí bay ra khỏi căn nhà đổ nát.
Bên ngoài, khói lửa nổi lên khắp nơi, âm thanh hỗn tạp, dồn dập. Bách tính nhốn nháo chạy loạn trên đường, giống như bầy ong không đầu, không biết phải bay về đâu.
Lộ Ánh Tịch đứng yên một chỗ chờ Tình Thấm cõng bà lão ra ngoài. Sau đó cả ba người đi về hướng Tây của Lang Thành. Nàng sớm biết Cận Tinh Phách rất có bản lĩnh, nhưng không ngờ hắn ta có thể phản công thành công, đánh thẳng vào Lang Thành.
“Công chúa, chúng ta không thể mang theo bà lão suốt được.” Tình Thấm trầy trật theo sau Lộ Ánh Tịch. Khuôn mặt thanh tú của nàng ta dính đầy bụi bẩn, nhem nhuốc và chật vật.
“Khi nào đến miếu đường đằng trước trên đường này, chúng ta sẽ để bà lão lại.” Lộ Ánh Tịch không đành lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Chiến tranh vô tình, dân đen là người khổ nhất.
“Vâng.” Tình Thấm cắn răng trả lời. Nếu không phải vì đứa bé trong bụng Lộ Ánh Tịch, thì vừa rồi nàng ta tuyệt đối không liều chết xông vào căn nhà tranh kia!
Sau nửa khắc, hai người cũng đến được căn miếu đường cũ nát kia. Bên trong miếu đông nghẹt bách tính đang ngỡ ngàng, hoảng loạn.
Lộ Ánh Tịch và Tình Thấm trà trộn vào đó, dừng lại nghỉ ngơi một lát. Nàng đang bắt đầu băng bó các vết thương nhẹ đang rướm máu trên cánh tay, chợt nghe một tiếng hét to vang lên từ cửa miếu!
Lộ Ánh Tịch nhất thời chấn động! Là hắn ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.