Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
Khuynh Thân
27/10/2015
Hai người đều im lặng một lúc lâu, chỉ có ánh sáng màu rượu đỏ phía chân trời chiếu rọi bao phủ thân hình của cả hai.
Hoàng đế cụp mắt, thở dài một cái nhưng gần như không thể nghe thấy, sau đó xoay người rời khỏi.
“Hoàng thượng!” Lộ Ánh Tịch chợt gọi lớn, níu giữ bước chân của hắn đứng lại.
“Chuyện gì?” Hoàng đế từ từ quay người lại, bình thản nhìn nàng.
“Thần thiếp không muốn phó mặc cho số phận.” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói rõ ràng đâu ra đấy, nhả từng chữ một, “Thần thiếp muốn biết chân tướng sự việc, kể cả chi tiết nhỏ nhặt nhất.”
“Nàng đang ra lệnh với Trẫm?” Hoàng đế nhíu mày dò xét nàng, không rõ đang giận hay hứng thú.
“Thần thiếp không dám.” Lộ Ánh Tịch khom người một cái, từ từ nói, “Thần thiếp biết Hình bộ đã tra được đầu mối. Cầu xin Hoàng thượng hãy cho Thần thiếp biết, biết đâu Thần thiếp có thể tìm ra manh mối khác từ đó.”
Hoàng đế không lên tiếng, khuôn mặt hững hờ nhưng ánh mắt lại hiện vẻ suy tư.
“Thần thiếp thề rằng Thần thiếp không phải là hung thủ sát hại tiểu công chúa. Hi vọng Hoàng thượng cho Thần thiếp một cơ hội để chứng minh sự trong sạch của bản thân.” Giọng điệu Lộ Ánh Tịch chắc nịch, đôi mắt sáng nhìn hắn chăm chăm.
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng nói: “Nàng có nhớ hôm qua sau khi nàng cho Nhụy nhi uống thuốc có để lại một lọ thuốc rỗng không?”
Lộ Ánh Tịch suy nghĩ chốc lát, không kiềm được nheo mắt nói: “Đó là thuốc giải. Trùng hợp là vừa dùng hết nên sau đó Thần thiếp để sang một bên mà không cầm đi.”
“Thái y và quan kiểm nghiệm đã xét nghiệm chiếc lọ không đó, trên thành lọ còn dính chút bột thuốc, đó chính là loại độc đã hại chết Nhụy nhi.” Hoàng đế nói ra kết quả thực tế nhưng không đơm đặt hay thêm bớt bất kỳ nhận xét nào.
Đôi mắt Lộ Ánh Tịch tối sầm lại, khẽ nhếch môi, tự chế giễu bản thân: “Vậy đó là chứng cứ vô cùng chính xác rồi. Nhân chứng là các cung nữ và thái giám hầu hạ trong tẩm điện của tiểu ông chúa, vật chứng là lọ thuốc kia. Thần thiếp khó mà chối cãi được.”
“Trẫm đã đã lệnh cho Hình bộ tiếp tục điều tra trong bảy ngày tới. Nếu như sau bảy ngày mà không tìm được bằng chứng mới thì Trẫm sẽ theo luật pháp Hoàng Triều, nàng sẽ bị áp giải đến công đường để thẩm vấn.” Hoàng đế dùng giọng điệu thong thả, không mang theo chút tình cảm cá nhân nào nói.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch cúi đầu cảm tạ hắn, rồi lại mỉm cười. Với tình hình hiện tại, hình bộ có thể lập tức bắt giữ, thẩm tra nàng. Nhưng hình như hoàng đế lại tin nàng vô tội?
“Không phải Trẫm đang bao che nàng.” Hoàng đế nhàn nhạt nói, đáy mắt bỗng hiện lên nét đau thương bi ai, “Trẫm chỉ muốn thận trọng tìm chứng cớ chính xác, để cúng tế Nhụy nhi trên trời có linh thiêng.”
Lộ Ánh Tịch nhìn ngắm hắn, trái tim bỗng thắt chặt đôi chút, một nỗi đau xót len lỏi vào trong. Đó là đứa con duy nhất của hắn nhưng hắn vẫn không bảo vệ được. Hắn là đế vương cao cao tại thượng thì sao? Không phải cũng có lúc có quyền cũng vô dụng sao? Không thể bảo vệ người thân nhất, ngoài việc để nỗi thống khổ đục khoét trái tim ra thì còn cảm thấy suy sụp tinh thần và chán nản nữa?
Suy nghĩ như vậy nên nàng không khỏi thương hại hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng nói: “Thần thiếp sẽ không để mặc người khác vu oan giá họa, đồng thời cũng sẽ không để tiểu công chúa chết oan. Nếu Hoàng thượng có thể tin tưởng Thần thiếp dù chỉ một chút, thì hãy cho Thần thiếp tham gia điều tra vụ án.”
“Nàng định bắt đầu điều tra từ đâu?” Hoàng đế nhếch mày nói, “Đã lục soát mọi ngõ ngách trong tẩm điện của Nhụy nhi, vả lại cũng đã gặng hỏi tất cả cung nữ và thái giám, nhưng không có gì cả. Nàng có thể làm gì chứ?”
“Độc mà tiểu công chúa đã trúng, tên là gì vậy?” Lộ Ánh Tịch cũng nhăn mày, quả thực hóc búa, có thể nói hung thủ đã ra tay vô cùng cẩn thận, đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.
“Cũng không phải là loại thuốc độc đặc biệt, chỉ là thạch tín trắng.” Hoàng đế nói cho hay.
Lộ Ánh Tịch im lặng suy tư một lúc, cúi đầu thở dài. Lúc ban đầu khi nàng đến giải độc cho tiểu công chúa nhất định sẽ có một thái y đi cùng để giám sát. Nhưng về sau, hoàng đế cũng không phái thái y giám thị nàng nữa. Không biết là hắn từ từ tin tưởng nàng hay là dám chắc nàng không dám lộ liễu hãm hại người.
“Đâm trước mặt dễ tránh, bắn lén sau lưng khó phòng. Là do Trẫm đã quá tự phụ.” Đôi mắt hoàng đế u ám trầm buồn, cũng có suy nghĩ như nàng.
“Có vài lời muốn nói, Thần thiếp không không biết có nên nói hay không?” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, ánh mắt sáng trong có vài phần do dự.
“Nàng cứ nói đừng ngại.” Hoàng đế trầm giọng trả lời.
“Có người không muốn thấy đầu Thần thiếp đội mũ Hoàng hậu, cũng không muốn Hoàng thượng có con nối dõi.” Lộ Ánh Tịch nói ngọt ngào, cũng không chỉ đích danh ai cả.
“Về vế sau mà nàng nói, nếu quả thực có người muốn như thế thì đã có thể ra tay từ sớm chứ không đợi đến bây giờ phải không?” Hoàng đế từ tốn phân tích, lại nói tiếp: “Còn về vế trước, chỉ e rằng không chỉ có một người ao ước Hậu vị.”
“Hoàng thượng thánh minh, Thần thiếp chỉ đưa ra một vài giả thuyết có thể xảy ra mà thôi.” Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn đáp, không bám riết đề tài này. Hắn vẫn là một nam tử lý trí sáng suốt, từ trước đến nay vẫn nhìn rõ hậu cung phân tranh, có lẽ chỉ phá lệ che chở một mình Diêu Hiền phi?
“Trẫm cũng tùy việc mà xét.” Hoàng đế che giấu tức giận, liếc mắt trông nàng.
“Dạ.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, không muốn tranh cãi với hắn.
Hoàng đế đanh mặt, lạnh lùng quét mắt lườm nàng, rồi phất tay áo rời khỏi, chẳng biết lại nổi giận vì chuyện gì.
Lộ Ánh Tịch không hiểu ra sao, chỉ dõi theo bóng lưng của hắn. Nàng lắc đầu cảm thán, hắn quả thật vui buồn thất thường.
… … …
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, đất trời đón chào ngày mới. Lộ Ánh Tịch không thể nhẫn nại thêm nữa, liền truyền Thẩm Dịch đến.
Phía trên ghế cao của tiền điện, nàng đoan trang đưa mắt nhìn nam tử mặc quan phục màu tím đang chấp tay chào ở dưới. Thực ra Thẩm Dịch có tướng mạo tuấn tú, có thể tính là một nam tử nho nhã, nhưng giữa hàng lông mày của hắn ta luôn phát tia sắc bén, và một chút ủ dột u ám.
“Không biết Hoàng hậu nương nương triệu kiến vi thần có chuyện gì cần phân phó?” Thẩm Dịch cúi thấp người, mí mắt rủ xuống không nhìn thẳng nàng.
“Thẩm đại nhân.” Lộ Ánh Tịch đứng dậy, chầm chậm đi xuống đài cao đến trước mặt hắn ta.
Lộ Ánh Tịch đến rất gần chỉ cách hắn ta một bước chân.
Thẩm Dịch cúi gằm mặt xuống hơn nữa, khiếp sợ bất an nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương không có chuyện gì cần căn dặn, vi thần xin cáo lui.”
“Thẩm đại nhân đang sợ hãi cái gì?” Lộ Ánh Tịch đảo mắt qua vành tai đang dần đỏ ửng của hắn, đôi mắt sáng như ánh đuốc trong đêm tối.
“Vi thần không có sợ…” Thẩm Dịch lùi về sau môt bước, yết hầu lên xuống không ngừng, vô cùng khẩn trương. Mùi hương thanh nhã trên người nàng bay đến bên hắn ta, khiến tim hắn càng đập rộn rã. Không phải hắn ta thực sự trầm luân vào lưới tình chứ? Sao có thể như vậy? Không thể như thế!
Lộ Ánh Tịch cũng không hề bức bách hắn ta, khẽ thở dài một hơi nói: “Thẩm đại nhân, nếu ngươi biết điều gì có thể nói cho Bản cung biết được chứ?” Hôm qua Hàn Thục phi cố ý đề cập đến Thẩm Dịch, hiển nhiên bên trong phải có bí ẩn nào đó.
Thẩm Dịch chợt ngẩng đầu, vội vàng nói: “Vi thần tuyệt đối không dám hãm hại Hoàng hậu!”
Lộ Ánh Tịch lộ chút biểu cảm thấu hiểu, tiếp tục than thở: “Nhưng từng có một lần, Thẩm đại nhân đã dụng cực hình đối với sư phụ của Bản cung, chẳng phải đã làm khó dễ Bản cung hay sao?”
Thẩm Dịch mấp máy môi nhưng không có lời nào phản bác. Hắn ta vẫn chờ nàng truy cứu chuyện đó, nhưng rất lâu không thấy nàng hỏi đến. Càng như vậy càng làm hắn thêm bất an, càng cảm thấy day dứt.
“Những việc đã qua sẽ không nhắc lại, Thẩm đại nhân đừng lo. Bản cung chỉ muốn giải quyết chuyện lần này, bảo vệ cái mạng này của ta.”
“Vi thần tạm thời chỉ điều tra được công chúa trúng độc thạch tín trắng.” Thẩm Dịch chỉ trả lời như vậy.
Lộ Ánh Tịch thất vọng lắc đầu, bất lực nói: “Vậy thì xem ra Bản cung không tránh nổi tội chém đầu rồi.”
Thẩm Dịch âm thầm đắn đo, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi. Vì Lăng nhi, hắn ta không thể nói!
Thấy bộ dạng hắn ta như vậy, lòng Lộ Ánh Tịch càng khẳng định chuyện này nhất định có liên quan đến Diêu Hiền phi. Nhưng lần này nàng ta đã đánh giá sai sự thông minh của bản thân rồi cũng bị chính sự thông minh đó hại thôi.
“Mà thôi. Thẩm đại nhân có thể lui rồi.” Nàng khẽ cười ý bảo hắn rời khỏi đây.
“Vâng, vi thần xin cáo lui.” Thẩm Dịch cung kính thi lễ, ngẩng đầu lên ánh mắt lưu luyến khẽ lướt qua người nàng một cái rồi mới hấp tấp đi khỏi.
Lộ Ánh Tịch nhấc từng bước đến nội uyển, bước chân lững thững chậm rì, đầu óc lại suy nghĩ không ngừng. Nàng có nên đến gặp Diêu Hiền phi hay không? Biết đâu chừng sẽ có thu hoạch ở Trai Cung. May mắn thay, hoàng đế không cấm túc nàng, cũng không sợ nàng bỏ trốn.
Gần đến Tết Trung Thu, cơn gió thoảng bất chợt lay nhẹ cành lá, những liếc lá vàng đong đưa đáp xuống mặt đất, càng làm cho cảnh vật thêm u buồn xơ xác.
Nàng dựa người vào cột nhà bên mái hiên, tâm tư phiêu diêu, nên không phát hiện ra có một người đang nhẹ bước đến gần.
“Nàng đang nghĩ đến chuyện gì mà như mất hồn vậy?” Một giọng nói trầm thấp mang thêm vài phần dịu dàng và tình cảm phức tạp vang lên.
Nàng hoàn hồn đứng thẳng dậy, nhỏ nhẹ trả lời: “Thần thiếp đang suy nghĩ ngày mùa thu dường như tiết trời càng đìu hiu, xờ xạc tiêu điều.”
Hoàng đế không đáp chỉ lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Mới vừa rồi trông thấy nàng từ xa, nàng mặc chiếc váy dài màu xanh lơ, tay áo lót bên trong màu hồng nhạt, đứng dựa vai vào cột giống như một tiên nhân không nhiễm bụi trần, thu hút ánh mắt hắn.
Rất lâu sau hắn mới ung dung mở miệng nói: “Nàng sinh ra trong nhà đế vương, thừa biết ‘mùa thu mùa xử chém’ đã thành lệ từ lâu.”
“Thần thiếp biết.” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng tiếp lời, “Tổ tiên các nước đều cho rằng, mùa xuân hạ là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, tượng trưng cho sự hồi sinh, cho nên mới thuận theo ý trời, không thích hợp với cảnh giết chóc. Mà mùa thu đông là lúc thời tiết đìu hiu vạn vật chìm vào giấc ngủ sâu, thích hợp để hành hình.”
“Nếu như hình bộ không tra ra manh mối, Trẫm nên xử lý với nàng như thế nào?” Hoàng đế hỏi nàng cũng là đang tự hỏi chính mình.
“Nếu đúng là thế, xử trảm sẽ phá hỏng quan hệ hai nước.” Lộ Ánh Tịch cuời trào phúng nói: “Nhưng nếu không trừng trị nghiêm khắc theo quốc pháp, sẽ ảnh hưởng đến thiên uy của Hoàng thượng. Thật là một vấn đề nan giải. Hoàng thượng có tính toán ra sao?”
Hoàng đế mong ngóng nàng, ánh mắt nhu hòa như cơn gió, nhưng sau đó lại chuyển sang vắng lặng hờ hững.
“Hoàng thượng đã có quyết định rồi.” Lộ Ánh Tịch vẫn mỉm cười, lời nói khẳng định không phải câu hỏi.
“Trẫm nhất định phải tính đến điều tồi tệ nhất.” Hoàng đế thanh âm rõ ràng, ánh mắt trở nên trầm ổn.
“Có thể nói cho Thần thiếp biết để tránh cho Thần thiếp đến lúc đó lại hoảng loạn thất thần, đánh mất dáng vẻ tôn nghiêm của Hoàng hậu, khiến Hoàng thượng mất thể diện.” Lộ Ánh Tịch mặt mày vui vẻ, giống như chuyện nàng nói chỉ là chuyện vớ vẩn không quan trọng.
“Trẫm đã ban thưởng cho nàng một kim bài miễn tử.” Hoàng đế chăm chú nhìn nàng.
“Vâng, Hoàng thượng suy nghĩ thật chu toàn.” Lộ Ánh Tịch tươi cười nhìn hắn, lại nói: “Lúc đó Thần thiếp cả gan uy hiếp Hoàng thượng ban cho, lại không ngờ có một ngày bị hãm hại phải dùng đến nó.”
“Nàng phải nhớ, cái đó không phải nàng uy hiếp Trẫm đưa ra mà là sính lễ kết hôn mà Trẫm tặng cho nàng.” Hoàng đế nhỏ giọng thận trọng nói.
“Thần thiếp hiểu rồi.” Lộ Ánh Tịch cũng nhỏ giọng đáp, trong lòng rất hiểu, chỉ có nói như vậy mới hợp tình hợp lý. Thế nhưng, tội chết có thể miễn, nhưng hình phạt thì khó tránh.
“Chỉ để phòng ngừa mà thôi, nàng đừng quá lo lắng. Sẽ có bằng chứng mới nhanh thôi.” Hoàng đế khôi phục lại giọng nói bình thản thường ngày.
Lộ Ánh Tịch bỗng quỳ gối hành lễ với hắn, trịnh trọng nói: “Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng lần này đã tin tưởng Thần thiếp.”
Hoàng đế nhàn nhạt xua tay, không bình luận thêm. Theo trực giác của hắn, hắn tin rằng nàng trong sạch, bởi vì nàng không có động cơ cũng không có lợi ích nào.
Lộ Ánh Tịch đứng dậy, khóe môi mỉm cười. Tuy rằng hắn tin tưởng nàng trong chuyện này nhưng cũng chỉ xuất phát từ sự suy xét lý trí. Hắn cũng không dang tay cố gắng bảo vệ nàng chu toàn. Nếu như nàng không có cách nào tìm ra hung phạm, e rằng nàng phải chịu tội.
Hoàng đế cụp mắt, thở dài một cái nhưng gần như không thể nghe thấy, sau đó xoay người rời khỏi.
“Hoàng thượng!” Lộ Ánh Tịch chợt gọi lớn, níu giữ bước chân của hắn đứng lại.
“Chuyện gì?” Hoàng đế từ từ quay người lại, bình thản nhìn nàng.
“Thần thiếp không muốn phó mặc cho số phận.” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói rõ ràng đâu ra đấy, nhả từng chữ một, “Thần thiếp muốn biết chân tướng sự việc, kể cả chi tiết nhỏ nhặt nhất.”
“Nàng đang ra lệnh với Trẫm?” Hoàng đế nhíu mày dò xét nàng, không rõ đang giận hay hứng thú.
“Thần thiếp không dám.” Lộ Ánh Tịch khom người một cái, từ từ nói, “Thần thiếp biết Hình bộ đã tra được đầu mối. Cầu xin Hoàng thượng hãy cho Thần thiếp biết, biết đâu Thần thiếp có thể tìm ra manh mối khác từ đó.”
Hoàng đế không lên tiếng, khuôn mặt hững hờ nhưng ánh mắt lại hiện vẻ suy tư.
“Thần thiếp thề rằng Thần thiếp không phải là hung thủ sát hại tiểu công chúa. Hi vọng Hoàng thượng cho Thần thiếp một cơ hội để chứng minh sự trong sạch của bản thân.” Giọng điệu Lộ Ánh Tịch chắc nịch, đôi mắt sáng nhìn hắn chăm chăm.
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng nói: “Nàng có nhớ hôm qua sau khi nàng cho Nhụy nhi uống thuốc có để lại một lọ thuốc rỗng không?”
Lộ Ánh Tịch suy nghĩ chốc lát, không kiềm được nheo mắt nói: “Đó là thuốc giải. Trùng hợp là vừa dùng hết nên sau đó Thần thiếp để sang một bên mà không cầm đi.”
“Thái y và quan kiểm nghiệm đã xét nghiệm chiếc lọ không đó, trên thành lọ còn dính chút bột thuốc, đó chính là loại độc đã hại chết Nhụy nhi.” Hoàng đế nói ra kết quả thực tế nhưng không đơm đặt hay thêm bớt bất kỳ nhận xét nào.
Đôi mắt Lộ Ánh Tịch tối sầm lại, khẽ nhếch môi, tự chế giễu bản thân: “Vậy đó là chứng cứ vô cùng chính xác rồi. Nhân chứng là các cung nữ và thái giám hầu hạ trong tẩm điện của tiểu ông chúa, vật chứng là lọ thuốc kia. Thần thiếp khó mà chối cãi được.”
“Trẫm đã đã lệnh cho Hình bộ tiếp tục điều tra trong bảy ngày tới. Nếu như sau bảy ngày mà không tìm được bằng chứng mới thì Trẫm sẽ theo luật pháp Hoàng Triều, nàng sẽ bị áp giải đến công đường để thẩm vấn.” Hoàng đế dùng giọng điệu thong thả, không mang theo chút tình cảm cá nhân nào nói.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch cúi đầu cảm tạ hắn, rồi lại mỉm cười. Với tình hình hiện tại, hình bộ có thể lập tức bắt giữ, thẩm tra nàng. Nhưng hình như hoàng đế lại tin nàng vô tội?
“Không phải Trẫm đang bao che nàng.” Hoàng đế nhàn nhạt nói, đáy mắt bỗng hiện lên nét đau thương bi ai, “Trẫm chỉ muốn thận trọng tìm chứng cớ chính xác, để cúng tế Nhụy nhi trên trời có linh thiêng.”
Lộ Ánh Tịch nhìn ngắm hắn, trái tim bỗng thắt chặt đôi chút, một nỗi đau xót len lỏi vào trong. Đó là đứa con duy nhất của hắn nhưng hắn vẫn không bảo vệ được. Hắn là đế vương cao cao tại thượng thì sao? Không phải cũng có lúc có quyền cũng vô dụng sao? Không thể bảo vệ người thân nhất, ngoài việc để nỗi thống khổ đục khoét trái tim ra thì còn cảm thấy suy sụp tinh thần và chán nản nữa?
Suy nghĩ như vậy nên nàng không khỏi thương hại hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng nói: “Thần thiếp sẽ không để mặc người khác vu oan giá họa, đồng thời cũng sẽ không để tiểu công chúa chết oan. Nếu Hoàng thượng có thể tin tưởng Thần thiếp dù chỉ một chút, thì hãy cho Thần thiếp tham gia điều tra vụ án.”
“Nàng định bắt đầu điều tra từ đâu?” Hoàng đế nhếch mày nói, “Đã lục soát mọi ngõ ngách trong tẩm điện của Nhụy nhi, vả lại cũng đã gặng hỏi tất cả cung nữ và thái giám, nhưng không có gì cả. Nàng có thể làm gì chứ?”
“Độc mà tiểu công chúa đã trúng, tên là gì vậy?” Lộ Ánh Tịch cũng nhăn mày, quả thực hóc búa, có thể nói hung thủ đã ra tay vô cùng cẩn thận, đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.
“Cũng không phải là loại thuốc độc đặc biệt, chỉ là thạch tín trắng.” Hoàng đế nói cho hay.
Lộ Ánh Tịch im lặng suy tư một lúc, cúi đầu thở dài. Lúc ban đầu khi nàng đến giải độc cho tiểu công chúa nhất định sẽ có một thái y đi cùng để giám sát. Nhưng về sau, hoàng đế cũng không phái thái y giám thị nàng nữa. Không biết là hắn từ từ tin tưởng nàng hay là dám chắc nàng không dám lộ liễu hãm hại người.
“Đâm trước mặt dễ tránh, bắn lén sau lưng khó phòng. Là do Trẫm đã quá tự phụ.” Đôi mắt hoàng đế u ám trầm buồn, cũng có suy nghĩ như nàng.
“Có vài lời muốn nói, Thần thiếp không không biết có nên nói hay không?” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, ánh mắt sáng trong có vài phần do dự.
“Nàng cứ nói đừng ngại.” Hoàng đế trầm giọng trả lời.
“Có người không muốn thấy đầu Thần thiếp đội mũ Hoàng hậu, cũng không muốn Hoàng thượng có con nối dõi.” Lộ Ánh Tịch nói ngọt ngào, cũng không chỉ đích danh ai cả.
“Về vế sau mà nàng nói, nếu quả thực có người muốn như thế thì đã có thể ra tay từ sớm chứ không đợi đến bây giờ phải không?” Hoàng đế từ tốn phân tích, lại nói tiếp: “Còn về vế trước, chỉ e rằng không chỉ có một người ao ước Hậu vị.”
“Hoàng thượng thánh minh, Thần thiếp chỉ đưa ra một vài giả thuyết có thể xảy ra mà thôi.” Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn đáp, không bám riết đề tài này. Hắn vẫn là một nam tử lý trí sáng suốt, từ trước đến nay vẫn nhìn rõ hậu cung phân tranh, có lẽ chỉ phá lệ che chở một mình Diêu Hiền phi?
“Trẫm cũng tùy việc mà xét.” Hoàng đế che giấu tức giận, liếc mắt trông nàng.
“Dạ.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, không muốn tranh cãi với hắn.
Hoàng đế đanh mặt, lạnh lùng quét mắt lườm nàng, rồi phất tay áo rời khỏi, chẳng biết lại nổi giận vì chuyện gì.
Lộ Ánh Tịch không hiểu ra sao, chỉ dõi theo bóng lưng của hắn. Nàng lắc đầu cảm thán, hắn quả thật vui buồn thất thường.
… … …
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, đất trời đón chào ngày mới. Lộ Ánh Tịch không thể nhẫn nại thêm nữa, liền truyền Thẩm Dịch đến.
Phía trên ghế cao của tiền điện, nàng đoan trang đưa mắt nhìn nam tử mặc quan phục màu tím đang chấp tay chào ở dưới. Thực ra Thẩm Dịch có tướng mạo tuấn tú, có thể tính là một nam tử nho nhã, nhưng giữa hàng lông mày của hắn ta luôn phát tia sắc bén, và một chút ủ dột u ám.
“Không biết Hoàng hậu nương nương triệu kiến vi thần có chuyện gì cần phân phó?” Thẩm Dịch cúi thấp người, mí mắt rủ xuống không nhìn thẳng nàng.
“Thẩm đại nhân.” Lộ Ánh Tịch đứng dậy, chầm chậm đi xuống đài cao đến trước mặt hắn ta.
Lộ Ánh Tịch đến rất gần chỉ cách hắn ta một bước chân.
Thẩm Dịch cúi gằm mặt xuống hơn nữa, khiếp sợ bất an nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương không có chuyện gì cần căn dặn, vi thần xin cáo lui.”
“Thẩm đại nhân đang sợ hãi cái gì?” Lộ Ánh Tịch đảo mắt qua vành tai đang dần đỏ ửng của hắn, đôi mắt sáng như ánh đuốc trong đêm tối.
“Vi thần không có sợ…” Thẩm Dịch lùi về sau môt bước, yết hầu lên xuống không ngừng, vô cùng khẩn trương. Mùi hương thanh nhã trên người nàng bay đến bên hắn ta, khiến tim hắn càng đập rộn rã. Không phải hắn ta thực sự trầm luân vào lưới tình chứ? Sao có thể như vậy? Không thể như thế!
Lộ Ánh Tịch cũng không hề bức bách hắn ta, khẽ thở dài một hơi nói: “Thẩm đại nhân, nếu ngươi biết điều gì có thể nói cho Bản cung biết được chứ?” Hôm qua Hàn Thục phi cố ý đề cập đến Thẩm Dịch, hiển nhiên bên trong phải có bí ẩn nào đó.
Thẩm Dịch chợt ngẩng đầu, vội vàng nói: “Vi thần tuyệt đối không dám hãm hại Hoàng hậu!”
Lộ Ánh Tịch lộ chút biểu cảm thấu hiểu, tiếp tục than thở: “Nhưng từng có một lần, Thẩm đại nhân đã dụng cực hình đối với sư phụ của Bản cung, chẳng phải đã làm khó dễ Bản cung hay sao?”
Thẩm Dịch mấp máy môi nhưng không có lời nào phản bác. Hắn ta vẫn chờ nàng truy cứu chuyện đó, nhưng rất lâu không thấy nàng hỏi đến. Càng như vậy càng làm hắn thêm bất an, càng cảm thấy day dứt.
“Những việc đã qua sẽ không nhắc lại, Thẩm đại nhân đừng lo. Bản cung chỉ muốn giải quyết chuyện lần này, bảo vệ cái mạng này của ta.”
“Vi thần tạm thời chỉ điều tra được công chúa trúng độc thạch tín trắng.” Thẩm Dịch chỉ trả lời như vậy.
Lộ Ánh Tịch thất vọng lắc đầu, bất lực nói: “Vậy thì xem ra Bản cung không tránh nổi tội chém đầu rồi.”
Thẩm Dịch âm thầm đắn đo, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi. Vì Lăng nhi, hắn ta không thể nói!
Thấy bộ dạng hắn ta như vậy, lòng Lộ Ánh Tịch càng khẳng định chuyện này nhất định có liên quan đến Diêu Hiền phi. Nhưng lần này nàng ta đã đánh giá sai sự thông minh của bản thân rồi cũng bị chính sự thông minh đó hại thôi.
“Mà thôi. Thẩm đại nhân có thể lui rồi.” Nàng khẽ cười ý bảo hắn rời khỏi đây.
“Vâng, vi thần xin cáo lui.” Thẩm Dịch cung kính thi lễ, ngẩng đầu lên ánh mắt lưu luyến khẽ lướt qua người nàng một cái rồi mới hấp tấp đi khỏi.
Lộ Ánh Tịch nhấc từng bước đến nội uyển, bước chân lững thững chậm rì, đầu óc lại suy nghĩ không ngừng. Nàng có nên đến gặp Diêu Hiền phi hay không? Biết đâu chừng sẽ có thu hoạch ở Trai Cung. May mắn thay, hoàng đế không cấm túc nàng, cũng không sợ nàng bỏ trốn.
Gần đến Tết Trung Thu, cơn gió thoảng bất chợt lay nhẹ cành lá, những liếc lá vàng đong đưa đáp xuống mặt đất, càng làm cho cảnh vật thêm u buồn xơ xác.
Nàng dựa người vào cột nhà bên mái hiên, tâm tư phiêu diêu, nên không phát hiện ra có một người đang nhẹ bước đến gần.
“Nàng đang nghĩ đến chuyện gì mà như mất hồn vậy?” Một giọng nói trầm thấp mang thêm vài phần dịu dàng và tình cảm phức tạp vang lên.
Nàng hoàn hồn đứng thẳng dậy, nhỏ nhẹ trả lời: “Thần thiếp đang suy nghĩ ngày mùa thu dường như tiết trời càng đìu hiu, xờ xạc tiêu điều.”
Hoàng đế không đáp chỉ lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Mới vừa rồi trông thấy nàng từ xa, nàng mặc chiếc váy dài màu xanh lơ, tay áo lót bên trong màu hồng nhạt, đứng dựa vai vào cột giống như một tiên nhân không nhiễm bụi trần, thu hút ánh mắt hắn.
Rất lâu sau hắn mới ung dung mở miệng nói: “Nàng sinh ra trong nhà đế vương, thừa biết ‘mùa thu mùa xử chém’ đã thành lệ từ lâu.”
“Thần thiếp biết.” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng tiếp lời, “Tổ tiên các nước đều cho rằng, mùa xuân hạ là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, tượng trưng cho sự hồi sinh, cho nên mới thuận theo ý trời, không thích hợp với cảnh giết chóc. Mà mùa thu đông là lúc thời tiết đìu hiu vạn vật chìm vào giấc ngủ sâu, thích hợp để hành hình.”
“Nếu như hình bộ không tra ra manh mối, Trẫm nên xử lý với nàng như thế nào?” Hoàng đế hỏi nàng cũng là đang tự hỏi chính mình.
“Nếu đúng là thế, xử trảm sẽ phá hỏng quan hệ hai nước.” Lộ Ánh Tịch cuời trào phúng nói: “Nhưng nếu không trừng trị nghiêm khắc theo quốc pháp, sẽ ảnh hưởng đến thiên uy của Hoàng thượng. Thật là một vấn đề nan giải. Hoàng thượng có tính toán ra sao?”
Hoàng đế mong ngóng nàng, ánh mắt nhu hòa như cơn gió, nhưng sau đó lại chuyển sang vắng lặng hờ hững.
“Hoàng thượng đã có quyết định rồi.” Lộ Ánh Tịch vẫn mỉm cười, lời nói khẳng định không phải câu hỏi.
“Trẫm nhất định phải tính đến điều tồi tệ nhất.” Hoàng đế thanh âm rõ ràng, ánh mắt trở nên trầm ổn.
“Có thể nói cho Thần thiếp biết để tránh cho Thần thiếp đến lúc đó lại hoảng loạn thất thần, đánh mất dáng vẻ tôn nghiêm của Hoàng hậu, khiến Hoàng thượng mất thể diện.” Lộ Ánh Tịch mặt mày vui vẻ, giống như chuyện nàng nói chỉ là chuyện vớ vẩn không quan trọng.
“Trẫm đã ban thưởng cho nàng một kim bài miễn tử.” Hoàng đế chăm chú nhìn nàng.
“Vâng, Hoàng thượng suy nghĩ thật chu toàn.” Lộ Ánh Tịch tươi cười nhìn hắn, lại nói: “Lúc đó Thần thiếp cả gan uy hiếp Hoàng thượng ban cho, lại không ngờ có một ngày bị hãm hại phải dùng đến nó.”
“Nàng phải nhớ, cái đó không phải nàng uy hiếp Trẫm đưa ra mà là sính lễ kết hôn mà Trẫm tặng cho nàng.” Hoàng đế nhỏ giọng thận trọng nói.
“Thần thiếp hiểu rồi.” Lộ Ánh Tịch cũng nhỏ giọng đáp, trong lòng rất hiểu, chỉ có nói như vậy mới hợp tình hợp lý. Thế nhưng, tội chết có thể miễn, nhưng hình phạt thì khó tránh.
“Chỉ để phòng ngừa mà thôi, nàng đừng quá lo lắng. Sẽ có bằng chứng mới nhanh thôi.” Hoàng đế khôi phục lại giọng nói bình thản thường ngày.
Lộ Ánh Tịch bỗng quỳ gối hành lễ với hắn, trịnh trọng nói: “Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng lần này đã tin tưởng Thần thiếp.”
Hoàng đế nhàn nhạt xua tay, không bình luận thêm. Theo trực giác của hắn, hắn tin rằng nàng trong sạch, bởi vì nàng không có động cơ cũng không có lợi ích nào.
Lộ Ánh Tịch đứng dậy, khóe môi mỉm cười. Tuy rằng hắn tin tưởng nàng trong chuyện này nhưng cũng chỉ xuất phát từ sự suy xét lý trí. Hắn cũng không dang tay cố gắng bảo vệ nàng chu toàn. Nếu như nàng không có cách nào tìm ra hung phạm, e rằng nàng phải chịu tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.