Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
Khuynh Thân
26/10/2015
Lộ Ánh Tịch nghiến răng kèn kẹt, bỗng nhiên oán hận nói: “Thần! Nếu chàng dám quên ta, ta đảm bảo ăn thịt uống máu của chàng!”
Tâm trạng của Mộ Dung Thần Duệ vốn đã hoảng loạn, bất chợt nghe nàng nghiến răng nghiến lợi nói, hắn càng thêm hốt hoảng, rối bời. Hàng chân mày anh tuấn của hắn không nhịn được sít chặt lại.
Lộ Ánh Tịch đỡ thân thể ngồi thẳng dậy, yên lặng nhìn hắn chòng chọc. Giọng điệu của nàng đã nặng trĩu như đá tảng: “Cả thiên hạ này đều biết, quân vương cao quý chàng đây đã đích thân theo ra chiến trường là vì tìm ta, bây giờ chàng không thể lật lọng chối bỏ! Chàng lập Tê Điệp chỉ đơn giản là xuất phát từ lợi ích của giang sơn xã tắc, hai người các ngươi vốn không hề có tình cảm! Chàng nghe cho rõ đây! Người chàng yêu… là ta!”
Câu cuối cùng vừa quát lớn xong, chính Lộ Ánh Tịch cũng bị dọa chết khiếp. Nàng thật sự khẳng định rất dõng dạc, hắn chưa bao giờ mở miệng nói ba chữ “Ta yêu nàng” cả…
Thế nhưng sự thật đúng là như vậy mà, không phải sao? Cho dù không có ba chữ kia, cũng không thể vì thế gạt bỏ tất cả mọi thứ được!
Trong chớp mắt, Mộ Dung Thần Duệ giật mình sững sờ. Nhưng hắn lập tức lắng đọng nỗi lòng, dùng ánh mắt sâu sắc nhìn nàng chăm chú, thấp giọng nói: “Trẫm yêu ai, Trẫm sẽ tự biết.”
Nhìn thấy đáy mắt hắn dường như có những mũi nhọn sắc bén hiện lên, Lộ Ánh Tịch bỗng nhiên hạ quyết tâm. Hắn từ từ đánh mất từng chút ký ức, thật ra theo đó đáy lòng hắn cũng dần mất đi phần tình cảm ấm áp mềm mại nhất. Nàng có một loại dự cảm kỳ lạ, hắn sẽ bắt đầu tự bảo vệ bản thân mà trở nên cay nghiệt cứng rắn.
Lồng ngực không thể lơi lỏng, sự mệt mỏi lại bắt đầu tập kích. Lộ Ánh Tịch xiêu vẹo nằm xuống giường, yếu ớt không còn sức. Thần khí cực kém, trên trán đã hiện hắc khí nồng đậm.
Mộ Dung Thần Duệ nhíu mày nhìn nàng, cắn răng không lên tiếng và xoay người đi ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch cũng không giữ hắn lại, để mặc hắn bỏ đi.
Nàng lường trước sự việc rất chuẩn xác. Khi màn đêm buông xuống, Hình bộ đã điều động toàn bộ lực lượng để lục soát Lạc Hà cung của Tê Điệp. Chỗ trồng Điệp phi thảo rõ ràng có vết cắt một nhúm, điều Hình bộ muốn tra ra đương nhiên là chuyện khác… Đó là, có phải có người khác âm thầm động tay động chân, nhằm mưu đồ vu oan cho Đoàn Hoàng hậu.
Thế nhưng cho đến khi mặt trời ló dạng, Hình bộ vẫn không có thu hoạch nào. Tình nghi lớn nhất vẫn là Tê Điệp.
Khi ánh nắng ban mai xuyên qua màn mây, thái dương đã lên cao, Tê Điệp bị mời rời Lạc Hà cung đến Hình bộ.
Lộ Ánh Tịch đến giờ Thìn thì tỉnh dậy. Nàng dựa lưng vào đầu giường, nghe Tình Thấm báo cáo những tin tức này, lòng nàng cũng không cảm thấy bất ngờ. Hình bộ thẩm tra người đương nhiên có phương pháp minh bạch, cũng có phương pháp mờ ám. Hiện tại Mộ Dung Thần Duệ đã hạ lệnh nghiêm chỉnh điều tra, không được đùn đẩy trách nhiệm. Hình bộ đương nhiên sẽ biết nên làm thế nào cho phải.
“Nương nương?” Tình Thấm thấy nàng vẫn không lên tiếng, nghi hoặc gọi nàng một tiếng.
Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch môi, mở miệng nói: “Tê Điệp đang mang thai, Hình bộ nhiều nhất cũng chỉ dám dùng từ ngữ uy hiếp tinh thần, sẽ không dùng cách động tay động chân đâu.”
Tình Thấm nhíu đôi mày thanh tú, lời nói bất mãn vô vàn, “Nương nương, bây giờ tính mạng người chỉ như ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng thượng vẫn không nỡ giải quyết Tê Điệp kia sao?”
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, bình tĩnh nói: “Trước khi còn chưa tìm ra được giá trị của Tê Điệp, cái ‘hơi thở mong manh’ này của ta chỉ có thể tạm thời treo ở đó.”
“Nàng ta có giá trị gì chứ!” Tình Thấm thấp giọng khinh bỉ.
“Phụ thân đứa bé trong bụng nàng ta chắc chắn là một nhân vật rất quan trọng, cho nên Hoàng thượng mới muốn giữ lại Tê Điệp.” Lộ Ánh Tịch suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Trên người Tê Điệp có một tấm kim bài miễn tử do tiên đế ngự ban. E rằng Hoàng thượng cũng phải kiêng dè ba phần.”
Tình Thấm nghe thế càng cảm thấy lơ mơ, sự khó hiểu hiện rõ trong ánh mắt.
Lộ Ánh Tịch trầm ngâm: “Tiên đế từng lưu lại di huấn, phàm là người nào có kim bài miễn tử, thì kẻ đó là ân nhân của Hoàng Triều. Mà bất luận người đó đã phạm phải sai lầm gì, đều có thể miễn tội chết.” Tuy rằng trên tay nàng cũng có một tấm kim bài miễn tử, nhưng không phải do tiên đế tặng cho, nên ý nghĩa đương nhiên không giống nhau.
Tình Thấm nghe ra trọng điểm, càng thêm căm phẫn: “Nếu vậy thì Tê Điệp kia chẳng phải không sợ điều gì sao?”
“Cái đó cũng không đúng.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, khuôn mặt mệt mỏi bỗng dưng hứng khởi: “Kim bài miễn tử do tiên đế ban tặng tất nhiên quý báu không gì sánh được, nhưng chỉ có thể giữ cho nàng ta một mạng mà thôi.”
“Ý của nương nương là?” Tình Thấm thắc mắc.
“Nếu ta ‘chết’, Tê Điệp cuối cùng phải đưa ra tấm kim bài miễn tử kia để bảo toàn mạng sống, đúng không?” Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười khẩy, nhưng lạnh lùng như băng tuyết lạnh giá. Nếu không loại trừ Tê Điệp, nàng và hài tử lẫn Mộ Dung Thần Duệ đều không được bình an. Cho dù không vì chính mình, mà vì người nàng yêu, nàng cũng phải quyết tâm diệt trừ hậu họa.
“Nương nương định giả chết?” Tình Thấm cả kinh nói hơi lớn, vội lấy tay bịt miệng, nhỏ giọng nói khẽ: “Nếu như đến lúc đó, Hình bộ xử lý quá chậm, nương nương có thể sẽ bị đưa vào trong quan tài…”
“Ngủ ở trong quan tài thì có gì đáng sợ?” Lộ Ánh Tịch không câu nệ cười tươi, “Theo như cung quy hoàng tộc, sau khi phi tần qua đời cần phải có cung nhân túc trực bên linh cữu đủ bảy ngày, sau đó mới chôn trong hoàng lăng. Thời gian bảy ngày cũng đủ để Hình bộ làm việc xong xuôi.”
“Nương nương hy sinh như vậy, có phải là quá nhiều rồi không?” Tình Thấm chần chờ, ánh mắt lại liếc nhìn chiếc bụng căng tròn của nàng, “Có ảnh hưởng tới thai nhi hay không ạ?”
“Sau khi ta được sư tôn truyền vào chân khí của người, bên trong ta có một luồng khí lực dị thường, nín thở trong vòng bảy ngày không thành vấn đề. Chỉ có điều cục cưng trong bụng chắc sẽ không chịu được đói bụng, đến lúc đó phải nhờ ngươi lo lắng chu đáo rồi.” Lộ Ánh Tịch nhìn nàng ta chăm chú, với ánh mắt ấm áp, nhu hòa và tràn đầy tín nhiệm.
Sống lưng Tình Thấm đứng thẳng dậy, hết sức chân thành nhìn sâu vào mắt nàng, trịnh trọng nói đồng ý: “Nô tỳ đảm bảo với nương nương, nhất định sẽ không để nương nương và Hoàng tự trong bụng bị đói chút nào!”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười gật đầu. Cái kế hoạch này mặc dù rất lớn mật, thế nhưng không quá phiêu lưu. Chỉ có điều, không biết đến lúc đó Mộ Dung Thần Duệ sẽ có phản ứng ra sao? Hắn đang dần dần quên nàng, nên có lẽ sẽ không quá mức đau lòng chứ?
Chung quy cũng có chút lo lắng, nhưng chuyện lần này không cho phép nàng nhân từ nương tay. Bây giờ nàng chỉ cần chờ Hi vệ về đến đây, tra được giá trị phía sau Tê Điệp, là sẽ bắt đầu hành động ngay.
***
“Hơi thở mong manh” của nàng kéo dài qua ngày thứ ba. Mỗi lần Thái y bắt mạch cho Lộ Ánh Tịch thì nét mặt lần sau trầm trọng hơn lần trước.
Mộ Dung Thần Duệ không ngủ lại Phượng Tê cung, nhưng mỗi đêm hắn đều bớt chút thời giờ sang đây ngồi lại hai khắc. Sắc mặt của hắn cũng ngày càng khó coi. Trước đây hắn chỉ cảm thấy bên ngực trái dường như trống rỗng khó hiểu. Nhưng mấy ngày gần đây, tận mắt chứng kiến nàng bệnh càng nặng, loại cảm giác trống rỗng bên ngực trái đã biến thành một loại đau đớn. Có lúc nghe Thái y bẩm báo bệnh trạng của nàng, hắn lại cảm thấy trái tim đau nhức như bị dao đâm mạnh vào, đau đến mức hắn gần như không thở nổi.
Dằn nén đau thương, hắn lẳng lặng ngồi xuống bên mép giường, ngắm nhìn nàng chăm chú. Khuôn mặt sắc nét, xinh đẹp này bởi vì bệnh mà trắng bệch, nhưng vẫn hiện rõ phong thái chỉnh tề. Hắn nhìn nàng như vậy cảm thấy vô cùng quen thuộc thân thiết, nhưng trong đầu chợt lóe lên hình dáng của Tê Điệp, nhập nhằng cùng một chỗ. Đến tột cùng, cái hắn cảm thấy quen thuộc chính là khuôn mặt của nàng, hay là khuôn mặt của Tê Điệp?
“Thần…” Lộ Ánh Tịch nửa tỉnh nửa mê, trong vô ý thức nàng thì thào nói mớ, “Chàng không thể quên ta… Không, hẳn là chàng tạm thời quên thôi… Khi ta ‘chết’, chàng đừng quá thương tâm…”
Lời nói mơ hồ không rõ, nhưng Mộ Dung Thần Duệ tập trung lắng nghe cẩn thận, một chữ cũng không bỏ sót. Cái loại đau đớn trong tim này lại bắt đầu tràn ngập trong lồng ngực của hắn. Hắn cau hàng lông mày thành một đường thẳng, càng muốn dằn cơn đau xuống lại càng không cách nào ngăn cản nó tràn lan.
“Thần… Xin lỗi…” Lộ Ánh Tịch dường như đang gặp ác mộng, mặt mày cau có, lại khẽ lẩm bẩm, “Khi đó ta từng hạ độc với chàng… Khi đó ta từng muốn trốn thoát khỏi chàng, không bao giờ quay trở lại nữa… Ta lúc nào cũng không nghĩ cho chàng… Lần này hãy để ta làm cho chàng một chuyện…”
Lời của nàng nghe qua giống như là lời trăn trối, đôi bàn tay của Mộ Dung Thần Duệ siết chặt thành nắm đấm, phẫn nộ quát khẽ: “Không cần nàng làm chuyện gì vì Trẫm! Nàng hãy khỏe hơn ngay lập tức cho Trẫm!”
Lộ Ánh Tịch chỉ hơi xê dịch cơ thể nhưng vẫn không tỉnh lại.
Mộ Dung Thần Duệ nổi khùng nhìn nàng chằm chặp, đôi mắt sâu thăm thẳm hằn lên tơ máu. Hắn cũng không xem xét kĩ, vẫn tiếp tục lớn tiếng cả giận nói: “Nếu nàng thật sự muốn làm điều gì đó cho Trẫm, hãy sống khỏe mạnh là được rồi! Không phải nàng không cho phép Trẫm quên nàng hay sao? Nếu nàng dám phủi mông bỏ đi như vậy trước mặt Trẫm, Trẫm nhất định, tuyệt đối sẽ hoàn toàn quên nàng rốt ráo, không còn một chút nào! Có nghe thấy không hả? Lộ Ánh Tịch!”
Hàng lông mi dài của Lộ Ánh Tịch run run, đã giật mình tỉnh giấc. Nhưng nàng không mở mắt, muốn nghe một chút lúc hắn kích động còn có thể nói điều gì.
“Nàng, nữ nhân chết tiệt kia!” Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên chửi rủa, giọng điệu sắc bén, “Quả thực kí ức của Trẫm mơ hồ, nhưng Trẫm nhớ rất rõ ba chữ ‘Lộ Ánh Tịch’! Nàng ngay cả mấy ngày này cũng cố gắng viết thư cho Trẫm, không ngừng nhắc nhở Trẫm những kỉ niệm khi xưa. Tuy rằng Trẫm có thể vẫn chưa nhớ rõ, nhưng cái tên ‘Lộ Ánh Tịch’ này đã khắc sâu dưới đáy lòng, nhắc đi nhắc lại đến mức thuộc làu! Nàng tốn công tốn sức làm nhiều chuyện như vậy, lẽ nào chính là muốn Trẫm cảm thấy đau khổ trước cái chết của nàng hả? Nếu nàng còn có sức viết thư, thì bây giờ hãy mở mắt ra, nói rõ mọi chuyện cho Trẫm!”
Hàng mi Lộ Ánh Tịch run lên, nhưng lại thực sự nghe lời hắn mở mắt.
Mộ Dung Thần Duệ không ngờ nàng tỉnh lại thật, lập tức sửng sốt. Sự tức giận dạt dào đông cứng trên mặt, vẻ mặt lại có chút nhăn nhúm.
Lộ Ánh Tịch dịu dàng ngắm nhìn hắn, cả buổi cũng không lên tiếng.
Còn Mộ Dung Thần Duệ không biết là do thẹn quá hóa giận hay là cơn giận trước vẫn còn sót lại mà hắn hừ một cái và quay đầu sang chỗ khác.
“Thần, chàng yêu thiếp sao?” Rất đột ngột, Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng hỏi một câu.
Cái cổ của Mộ Dung Thần Duệ như là bị đông cứng, một lúc lâu sau vẫn không quay trở lại.
“Thần, chàng yêu thiếp sao?” Lộ Ánh Tịch dịu dàng nhưng vẫn rành mạch hỏi lại lần nữa.
Mộ Dung Thần Duệ dần dần tức giận, quay đầu lại trừng mắt với nàng: “Nàng biết rõ tình trạng hiện nay của Trẫm, nàng hỏi cái này chẳng phải là có ý muốn gây khó dễ với Trẫm hay sao?” Yêu nàng hay không yêu nàng, từ khi trúng Thần hồn tán tới bây giờ, hắn dường như chưa từng tự hỏi vấn đề này. Hoặc có lẽ trong tiềm thức, hắn căn bản chưa từng xem đây là một vấn đề phải suy xét.
Lộ Ánh Tịch cúi đầu bật ra một tiếng thở dài: “Chí ít chẳng phải yêu, như vậy cũng tốt.” Nàng sắp giả chết, mặc dù chỉ vẻn vẹn trong mấy ngày, nhưng nàng vẫn không muốn hắn quá đau lòng.
“Trẫm chưa có trả lời, nàng đừng có kết luận thay Trẫm!” Mộ Dung Thần Duệ lại nổi giận, nhưng ngay cả chính hắn cũng không rõ hắn giận chuyện gì.
Lộ Ánh Tịch nhếch môi không lên tiếng. Lòng thầm nghĩ, hẳn là tối nay Hi vệ sẽ trở về phục lệnh, vậy thì sáng sớm ngày mai nàng có thể “chết” rồi.
“Lộ Ánh Tịch!” Mộ Dung Thần Duệ thình lình hét lớn, giọng nói cao chót vót: “Nếu như Trẫm nói yêu nàng, có phải nàng sẽ khỏe lại chứ?”
“Sao cơ?” Lộ Ánh Tịch kinh ngạc nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn biết nàng chỉ là đang giả bộ suy yếu sắp chết? Nhưng nàng nghĩ lại thì không thể xảy ra khả năng này. Trừ khi đó là đệ tử Huyền môn, bằng không chẳng ai có thể nhìn ra mánh khóe này.
“Nàng cho là Trẫm không phát hiện ra sao? Mặc dù Thái y không nói, Trẫm cũng nhận ra được. Khi nàng trúng độc, nàng không vì bản thân mà kê đơn thuốc giải độc. Nàng cũng không vì tính mạng của mình dồn chút sức lực đấu tranh!” Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Thần Duệ bỗng dưng tối sầm, lại nói: “Nàng đang hận Trẫm đang từ từ quên nàng sao? Cho nên nàng mới dùng chính bản thân nàng để trừng trị Trẫm hay sao?”
Lộ Ánh Tịch nghe xong liền dở khóc dở cười trả lời, “Ở trong lòng của chàng, thiếp là người không biết phân biệt được nặng nhẹ như vậy sao?”
Mộ Dung Thần Duệ không khỏi trầm mặc. Hắn biết nàng không phải như thế. Thế nhưng hắn không cách nào tin, không cách nào nghĩ đến và càng không cách nào chấp nhận việc nàng sẽ biến mất trước mắt hắn! Những cái “không cách nào” lớn mạnh này có phải là “yêu”?
“Ánh Tịch.” Hắn bỗng nhiên nghiêm mặt, trầm giọng gọi tên của nàng.
“Dạ?” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn hắn. Trong đồng tử đen của hắn hiện lên những ánh sáng xanh nhàn nhạt mê hoặc, tựa như hai viên đá quý lóng lánh đẹp mắt.
“Hứa với Trẫm, nàng đừng dễ dàng buông tay, cố gắng thêm mấy ngày nữa. Trẫm đã sai người đi khắp nơi tìm kiếm Huyền môn tiền bối, Trẫm tin vài ngày nữa sẽ có tin tức.” Giọng điệu Mộ Dung Thần Duệ trầm ổn, nồng đậm và có lực.
Lộ Ánh Tịch không ngờ hắn lại nói vậy, nàng không kìm được cảm thấy mất mát mấy phần.
“Hứa với Trẫm.” Hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng ở dưới chăn, có hơi dùng sức siết chặt lại.
Đón nhận ánh mắt tràn đầy kì vọng lẫn đau thương sâu kín của hắn, Lộ Ánh Tịch cảm thấy không đành lòng, cũng không có cách nào gật đầu.
“Tịch, Trẫm yêu nàng.” Không hề báo trước, hắn bỗng thổ lộ tiếng yêu.
Lộ Ánh Tịch trong nháy mắt liền sửng sốt, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
“Mất trí nhớ chẳng qua chỉ là mất đi hình ảnh nào đó. Những tình cảm đã có vẫn như xưa khắc sâu vào trong trái tim.” Mộ Dung Thần Duệ tựa như đang giải thích, lại giống như đang nói với chính mình, giọng nói ngày càng nhỏ: “Nếu nàng thực sự ‘mất đi’, Trẫm không biết sẽ làm ra chuyện gì. Cái loại đau đớn to lớn này, chỉ tưởng tượng đến thôi đã cảm thấy đáng sợ.”
Hắn vô thức bụm một tay lên ngực trái, rồi lại chậm rãi buông ra. Đôi mắt sâu như đại dương xanh thẳm chất chưa vô số sóng ngầm.
Hốc mắt Lộ Ánh Tịch nóng lên, im lặng xúc động.
Mộ Dung Thần Duệ không hề giống người hùng hổ dọa người trước đó. Hắn không nói chỉ cúi người xuống nhẹ nhàng ôm nàng, đem khuôn mặt của hắn vùi vào một bên hốc xương quai xanh của nàng.
Lộ Ánh Tịch không nhúc nhích, cứ như vậy để mặc hắn ôm. Nhiệt độ ấm áp trên người hắn xuyên qua chiếc chăn mỏng truyền đến, sưởi ấm trái tim của nàng.
Vị thuốc thần bí xưa nay hiếm thấy thì đã làm sao? Ký ức của con người mê muội thì đã làm sao? Cuối cùng sẽ có lúc đẩy lùi hết mây mù để nhìn thấy trời xanh.
Tâm trạng của Mộ Dung Thần Duệ vốn đã hoảng loạn, bất chợt nghe nàng nghiến răng nghiến lợi nói, hắn càng thêm hốt hoảng, rối bời. Hàng chân mày anh tuấn của hắn không nhịn được sít chặt lại.
Lộ Ánh Tịch đỡ thân thể ngồi thẳng dậy, yên lặng nhìn hắn chòng chọc. Giọng điệu của nàng đã nặng trĩu như đá tảng: “Cả thiên hạ này đều biết, quân vương cao quý chàng đây đã đích thân theo ra chiến trường là vì tìm ta, bây giờ chàng không thể lật lọng chối bỏ! Chàng lập Tê Điệp chỉ đơn giản là xuất phát từ lợi ích của giang sơn xã tắc, hai người các ngươi vốn không hề có tình cảm! Chàng nghe cho rõ đây! Người chàng yêu… là ta!”
Câu cuối cùng vừa quát lớn xong, chính Lộ Ánh Tịch cũng bị dọa chết khiếp. Nàng thật sự khẳng định rất dõng dạc, hắn chưa bao giờ mở miệng nói ba chữ “Ta yêu nàng” cả…
Thế nhưng sự thật đúng là như vậy mà, không phải sao? Cho dù không có ba chữ kia, cũng không thể vì thế gạt bỏ tất cả mọi thứ được!
Trong chớp mắt, Mộ Dung Thần Duệ giật mình sững sờ. Nhưng hắn lập tức lắng đọng nỗi lòng, dùng ánh mắt sâu sắc nhìn nàng chăm chú, thấp giọng nói: “Trẫm yêu ai, Trẫm sẽ tự biết.”
Nhìn thấy đáy mắt hắn dường như có những mũi nhọn sắc bén hiện lên, Lộ Ánh Tịch bỗng nhiên hạ quyết tâm. Hắn từ từ đánh mất từng chút ký ức, thật ra theo đó đáy lòng hắn cũng dần mất đi phần tình cảm ấm áp mềm mại nhất. Nàng có một loại dự cảm kỳ lạ, hắn sẽ bắt đầu tự bảo vệ bản thân mà trở nên cay nghiệt cứng rắn.
Lồng ngực không thể lơi lỏng, sự mệt mỏi lại bắt đầu tập kích. Lộ Ánh Tịch xiêu vẹo nằm xuống giường, yếu ớt không còn sức. Thần khí cực kém, trên trán đã hiện hắc khí nồng đậm.
Mộ Dung Thần Duệ nhíu mày nhìn nàng, cắn răng không lên tiếng và xoay người đi ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch cũng không giữ hắn lại, để mặc hắn bỏ đi.
Nàng lường trước sự việc rất chuẩn xác. Khi màn đêm buông xuống, Hình bộ đã điều động toàn bộ lực lượng để lục soát Lạc Hà cung của Tê Điệp. Chỗ trồng Điệp phi thảo rõ ràng có vết cắt một nhúm, điều Hình bộ muốn tra ra đương nhiên là chuyện khác… Đó là, có phải có người khác âm thầm động tay động chân, nhằm mưu đồ vu oan cho Đoàn Hoàng hậu.
Thế nhưng cho đến khi mặt trời ló dạng, Hình bộ vẫn không có thu hoạch nào. Tình nghi lớn nhất vẫn là Tê Điệp.
Khi ánh nắng ban mai xuyên qua màn mây, thái dương đã lên cao, Tê Điệp bị mời rời Lạc Hà cung đến Hình bộ.
Lộ Ánh Tịch đến giờ Thìn thì tỉnh dậy. Nàng dựa lưng vào đầu giường, nghe Tình Thấm báo cáo những tin tức này, lòng nàng cũng không cảm thấy bất ngờ. Hình bộ thẩm tra người đương nhiên có phương pháp minh bạch, cũng có phương pháp mờ ám. Hiện tại Mộ Dung Thần Duệ đã hạ lệnh nghiêm chỉnh điều tra, không được đùn đẩy trách nhiệm. Hình bộ đương nhiên sẽ biết nên làm thế nào cho phải.
“Nương nương?” Tình Thấm thấy nàng vẫn không lên tiếng, nghi hoặc gọi nàng một tiếng.
Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch môi, mở miệng nói: “Tê Điệp đang mang thai, Hình bộ nhiều nhất cũng chỉ dám dùng từ ngữ uy hiếp tinh thần, sẽ không dùng cách động tay động chân đâu.”
Tình Thấm nhíu đôi mày thanh tú, lời nói bất mãn vô vàn, “Nương nương, bây giờ tính mạng người chỉ như ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng thượng vẫn không nỡ giải quyết Tê Điệp kia sao?”
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, bình tĩnh nói: “Trước khi còn chưa tìm ra được giá trị của Tê Điệp, cái ‘hơi thở mong manh’ này của ta chỉ có thể tạm thời treo ở đó.”
“Nàng ta có giá trị gì chứ!” Tình Thấm thấp giọng khinh bỉ.
“Phụ thân đứa bé trong bụng nàng ta chắc chắn là một nhân vật rất quan trọng, cho nên Hoàng thượng mới muốn giữ lại Tê Điệp.” Lộ Ánh Tịch suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Trên người Tê Điệp có một tấm kim bài miễn tử do tiên đế ngự ban. E rằng Hoàng thượng cũng phải kiêng dè ba phần.”
Tình Thấm nghe thế càng cảm thấy lơ mơ, sự khó hiểu hiện rõ trong ánh mắt.
Lộ Ánh Tịch trầm ngâm: “Tiên đế từng lưu lại di huấn, phàm là người nào có kim bài miễn tử, thì kẻ đó là ân nhân của Hoàng Triều. Mà bất luận người đó đã phạm phải sai lầm gì, đều có thể miễn tội chết.” Tuy rằng trên tay nàng cũng có một tấm kim bài miễn tử, nhưng không phải do tiên đế tặng cho, nên ý nghĩa đương nhiên không giống nhau.
Tình Thấm nghe ra trọng điểm, càng thêm căm phẫn: “Nếu vậy thì Tê Điệp kia chẳng phải không sợ điều gì sao?”
“Cái đó cũng không đúng.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, khuôn mặt mệt mỏi bỗng dưng hứng khởi: “Kim bài miễn tử do tiên đế ban tặng tất nhiên quý báu không gì sánh được, nhưng chỉ có thể giữ cho nàng ta một mạng mà thôi.”
“Ý của nương nương là?” Tình Thấm thắc mắc.
“Nếu ta ‘chết’, Tê Điệp cuối cùng phải đưa ra tấm kim bài miễn tử kia để bảo toàn mạng sống, đúng không?” Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười khẩy, nhưng lạnh lùng như băng tuyết lạnh giá. Nếu không loại trừ Tê Điệp, nàng và hài tử lẫn Mộ Dung Thần Duệ đều không được bình an. Cho dù không vì chính mình, mà vì người nàng yêu, nàng cũng phải quyết tâm diệt trừ hậu họa.
“Nương nương định giả chết?” Tình Thấm cả kinh nói hơi lớn, vội lấy tay bịt miệng, nhỏ giọng nói khẽ: “Nếu như đến lúc đó, Hình bộ xử lý quá chậm, nương nương có thể sẽ bị đưa vào trong quan tài…”
“Ngủ ở trong quan tài thì có gì đáng sợ?” Lộ Ánh Tịch không câu nệ cười tươi, “Theo như cung quy hoàng tộc, sau khi phi tần qua đời cần phải có cung nhân túc trực bên linh cữu đủ bảy ngày, sau đó mới chôn trong hoàng lăng. Thời gian bảy ngày cũng đủ để Hình bộ làm việc xong xuôi.”
“Nương nương hy sinh như vậy, có phải là quá nhiều rồi không?” Tình Thấm chần chờ, ánh mắt lại liếc nhìn chiếc bụng căng tròn của nàng, “Có ảnh hưởng tới thai nhi hay không ạ?”
“Sau khi ta được sư tôn truyền vào chân khí của người, bên trong ta có một luồng khí lực dị thường, nín thở trong vòng bảy ngày không thành vấn đề. Chỉ có điều cục cưng trong bụng chắc sẽ không chịu được đói bụng, đến lúc đó phải nhờ ngươi lo lắng chu đáo rồi.” Lộ Ánh Tịch nhìn nàng ta chăm chú, với ánh mắt ấm áp, nhu hòa và tràn đầy tín nhiệm.
Sống lưng Tình Thấm đứng thẳng dậy, hết sức chân thành nhìn sâu vào mắt nàng, trịnh trọng nói đồng ý: “Nô tỳ đảm bảo với nương nương, nhất định sẽ không để nương nương và Hoàng tự trong bụng bị đói chút nào!”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười gật đầu. Cái kế hoạch này mặc dù rất lớn mật, thế nhưng không quá phiêu lưu. Chỉ có điều, không biết đến lúc đó Mộ Dung Thần Duệ sẽ có phản ứng ra sao? Hắn đang dần dần quên nàng, nên có lẽ sẽ không quá mức đau lòng chứ?
Chung quy cũng có chút lo lắng, nhưng chuyện lần này không cho phép nàng nhân từ nương tay. Bây giờ nàng chỉ cần chờ Hi vệ về đến đây, tra được giá trị phía sau Tê Điệp, là sẽ bắt đầu hành động ngay.
***
“Hơi thở mong manh” của nàng kéo dài qua ngày thứ ba. Mỗi lần Thái y bắt mạch cho Lộ Ánh Tịch thì nét mặt lần sau trầm trọng hơn lần trước.
Mộ Dung Thần Duệ không ngủ lại Phượng Tê cung, nhưng mỗi đêm hắn đều bớt chút thời giờ sang đây ngồi lại hai khắc. Sắc mặt của hắn cũng ngày càng khó coi. Trước đây hắn chỉ cảm thấy bên ngực trái dường như trống rỗng khó hiểu. Nhưng mấy ngày gần đây, tận mắt chứng kiến nàng bệnh càng nặng, loại cảm giác trống rỗng bên ngực trái đã biến thành một loại đau đớn. Có lúc nghe Thái y bẩm báo bệnh trạng của nàng, hắn lại cảm thấy trái tim đau nhức như bị dao đâm mạnh vào, đau đến mức hắn gần như không thở nổi.
Dằn nén đau thương, hắn lẳng lặng ngồi xuống bên mép giường, ngắm nhìn nàng chăm chú. Khuôn mặt sắc nét, xinh đẹp này bởi vì bệnh mà trắng bệch, nhưng vẫn hiện rõ phong thái chỉnh tề. Hắn nhìn nàng như vậy cảm thấy vô cùng quen thuộc thân thiết, nhưng trong đầu chợt lóe lên hình dáng của Tê Điệp, nhập nhằng cùng một chỗ. Đến tột cùng, cái hắn cảm thấy quen thuộc chính là khuôn mặt của nàng, hay là khuôn mặt của Tê Điệp?
“Thần…” Lộ Ánh Tịch nửa tỉnh nửa mê, trong vô ý thức nàng thì thào nói mớ, “Chàng không thể quên ta… Không, hẳn là chàng tạm thời quên thôi… Khi ta ‘chết’, chàng đừng quá thương tâm…”
Lời nói mơ hồ không rõ, nhưng Mộ Dung Thần Duệ tập trung lắng nghe cẩn thận, một chữ cũng không bỏ sót. Cái loại đau đớn trong tim này lại bắt đầu tràn ngập trong lồng ngực của hắn. Hắn cau hàng lông mày thành một đường thẳng, càng muốn dằn cơn đau xuống lại càng không cách nào ngăn cản nó tràn lan.
“Thần… Xin lỗi…” Lộ Ánh Tịch dường như đang gặp ác mộng, mặt mày cau có, lại khẽ lẩm bẩm, “Khi đó ta từng hạ độc với chàng… Khi đó ta từng muốn trốn thoát khỏi chàng, không bao giờ quay trở lại nữa… Ta lúc nào cũng không nghĩ cho chàng… Lần này hãy để ta làm cho chàng một chuyện…”
Lời của nàng nghe qua giống như là lời trăn trối, đôi bàn tay của Mộ Dung Thần Duệ siết chặt thành nắm đấm, phẫn nộ quát khẽ: “Không cần nàng làm chuyện gì vì Trẫm! Nàng hãy khỏe hơn ngay lập tức cho Trẫm!”
Lộ Ánh Tịch chỉ hơi xê dịch cơ thể nhưng vẫn không tỉnh lại.
Mộ Dung Thần Duệ nổi khùng nhìn nàng chằm chặp, đôi mắt sâu thăm thẳm hằn lên tơ máu. Hắn cũng không xem xét kĩ, vẫn tiếp tục lớn tiếng cả giận nói: “Nếu nàng thật sự muốn làm điều gì đó cho Trẫm, hãy sống khỏe mạnh là được rồi! Không phải nàng không cho phép Trẫm quên nàng hay sao? Nếu nàng dám phủi mông bỏ đi như vậy trước mặt Trẫm, Trẫm nhất định, tuyệt đối sẽ hoàn toàn quên nàng rốt ráo, không còn một chút nào! Có nghe thấy không hả? Lộ Ánh Tịch!”
Hàng lông mi dài của Lộ Ánh Tịch run run, đã giật mình tỉnh giấc. Nhưng nàng không mở mắt, muốn nghe một chút lúc hắn kích động còn có thể nói điều gì.
“Nàng, nữ nhân chết tiệt kia!” Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên chửi rủa, giọng điệu sắc bén, “Quả thực kí ức của Trẫm mơ hồ, nhưng Trẫm nhớ rất rõ ba chữ ‘Lộ Ánh Tịch’! Nàng ngay cả mấy ngày này cũng cố gắng viết thư cho Trẫm, không ngừng nhắc nhở Trẫm những kỉ niệm khi xưa. Tuy rằng Trẫm có thể vẫn chưa nhớ rõ, nhưng cái tên ‘Lộ Ánh Tịch’ này đã khắc sâu dưới đáy lòng, nhắc đi nhắc lại đến mức thuộc làu! Nàng tốn công tốn sức làm nhiều chuyện như vậy, lẽ nào chính là muốn Trẫm cảm thấy đau khổ trước cái chết của nàng hả? Nếu nàng còn có sức viết thư, thì bây giờ hãy mở mắt ra, nói rõ mọi chuyện cho Trẫm!”
Hàng mi Lộ Ánh Tịch run lên, nhưng lại thực sự nghe lời hắn mở mắt.
Mộ Dung Thần Duệ không ngờ nàng tỉnh lại thật, lập tức sửng sốt. Sự tức giận dạt dào đông cứng trên mặt, vẻ mặt lại có chút nhăn nhúm.
Lộ Ánh Tịch dịu dàng ngắm nhìn hắn, cả buổi cũng không lên tiếng.
Còn Mộ Dung Thần Duệ không biết là do thẹn quá hóa giận hay là cơn giận trước vẫn còn sót lại mà hắn hừ một cái và quay đầu sang chỗ khác.
“Thần, chàng yêu thiếp sao?” Rất đột ngột, Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng hỏi một câu.
Cái cổ của Mộ Dung Thần Duệ như là bị đông cứng, một lúc lâu sau vẫn không quay trở lại.
“Thần, chàng yêu thiếp sao?” Lộ Ánh Tịch dịu dàng nhưng vẫn rành mạch hỏi lại lần nữa.
Mộ Dung Thần Duệ dần dần tức giận, quay đầu lại trừng mắt với nàng: “Nàng biết rõ tình trạng hiện nay của Trẫm, nàng hỏi cái này chẳng phải là có ý muốn gây khó dễ với Trẫm hay sao?” Yêu nàng hay không yêu nàng, từ khi trúng Thần hồn tán tới bây giờ, hắn dường như chưa từng tự hỏi vấn đề này. Hoặc có lẽ trong tiềm thức, hắn căn bản chưa từng xem đây là một vấn đề phải suy xét.
Lộ Ánh Tịch cúi đầu bật ra một tiếng thở dài: “Chí ít chẳng phải yêu, như vậy cũng tốt.” Nàng sắp giả chết, mặc dù chỉ vẻn vẹn trong mấy ngày, nhưng nàng vẫn không muốn hắn quá đau lòng.
“Trẫm chưa có trả lời, nàng đừng có kết luận thay Trẫm!” Mộ Dung Thần Duệ lại nổi giận, nhưng ngay cả chính hắn cũng không rõ hắn giận chuyện gì.
Lộ Ánh Tịch nhếch môi không lên tiếng. Lòng thầm nghĩ, hẳn là tối nay Hi vệ sẽ trở về phục lệnh, vậy thì sáng sớm ngày mai nàng có thể “chết” rồi.
“Lộ Ánh Tịch!” Mộ Dung Thần Duệ thình lình hét lớn, giọng nói cao chót vót: “Nếu như Trẫm nói yêu nàng, có phải nàng sẽ khỏe lại chứ?”
“Sao cơ?” Lộ Ánh Tịch kinh ngạc nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn biết nàng chỉ là đang giả bộ suy yếu sắp chết? Nhưng nàng nghĩ lại thì không thể xảy ra khả năng này. Trừ khi đó là đệ tử Huyền môn, bằng không chẳng ai có thể nhìn ra mánh khóe này.
“Nàng cho là Trẫm không phát hiện ra sao? Mặc dù Thái y không nói, Trẫm cũng nhận ra được. Khi nàng trúng độc, nàng không vì bản thân mà kê đơn thuốc giải độc. Nàng cũng không vì tính mạng của mình dồn chút sức lực đấu tranh!” Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Thần Duệ bỗng dưng tối sầm, lại nói: “Nàng đang hận Trẫm đang từ từ quên nàng sao? Cho nên nàng mới dùng chính bản thân nàng để trừng trị Trẫm hay sao?”
Lộ Ánh Tịch nghe xong liền dở khóc dở cười trả lời, “Ở trong lòng của chàng, thiếp là người không biết phân biệt được nặng nhẹ như vậy sao?”
Mộ Dung Thần Duệ không khỏi trầm mặc. Hắn biết nàng không phải như thế. Thế nhưng hắn không cách nào tin, không cách nào nghĩ đến và càng không cách nào chấp nhận việc nàng sẽ biến mất trước mắt hắn! Những cái “không cách nào” lớn mạnh này có phải là “yêu”?
“Ánh Tịch.” Hắn bỗng nhiên nghiêm mặt, trầm giọng gọi tên của nàng.
“Dạ?” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn hắn. Trong đồng tử đen của hắn hiện lên những ánh sáng xanh nhàn nhạt mê hoặc, tựa như hai viên đá quý lóng lánh đẹp mắt.
“Hứa với Trẫm, nàng đừng dễ dàng buông tay, cố gắng thêm mấy ngày nữa. Trẫm đã sai người đi khắp nơi tìm kiếm Huyền môn tiền bối, Trẫm tin vài ngày nữa sẽ có tin tức.” Giọng điệu Mộ Dung Thần Duệ trầm ổn, nồng đậm và có lực.
Lộ Ánh Tịch không ngờ hắn lại nói vậy, nàng không kìm được cảm thấy mất mát mấy phần.
“Hứa với Trẫm.” Hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng ở dưới chăn, có hơi dùng sức siết chặt lại.
Đón nhận ánh mắt tràn đầy kì vọng lẫn đau thương sâu kín của hắn, Lộ Ánh Tịch cảm thấy không đành lòng, cũng không có cách nào gật đầu.
“Tịch, Trẫm yêu nàng.” Không hề báo trước, hắn bỗng thổ lộ tiếng yêu.
Lộ Ánh Tịch trong nháy mắt liền sửng sốt, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
“Mất trí nhớ chẳng qua chỉ là mất đi hình ảnh nào đó. Những tình cảm đã có vẫn như xưa khắc sâu vào trong trái tim.” Mộ Dung Thần Duệ tựa như đang giải thích, lại giống như đang nói với chính mình, giọng nói ngày càng nhỏ: “Nếu nàng thực sự ‘mất đi’, Trẫm không biết sẽ làm ra chuyện gì. Cái loại đau đớn to lớn này, chỉ tưởng tượng đến thôi đã cảm thấy đáng sợ.”
Hắn vô thức bụm một tay lên ngực trái, rồi lại chậm rãi buông ra. Đôi mắt sâu như đại dương xanh thẳm chất chưa vô số sóng ngầm.
Hốc mắt Lộ Ánh Tịch nóng lên, im lặng xúc động.
Mộ Dung Thần Duệ không hề giống người hùng hổ dọa người trước đó. Hắn không nói chỉ cúi người xuống nhẹ nhàng ôm nàng, đem khuôn mặt của hắn vùi vào một bên hốc xương quai xanh của nàng.
Lộ Ánh Tịch không nhúc nhích, cứ như vậy để mặc hắn ôm. Nhiệt độ ấm áp trên người hắn xuyên qua chiếc chăn mỏng truyền đến, sưởi ấm trái tim của nàng.
Vị thuốc thần bí xưa nay hiếm thấy thì đã làm sao? Ký ức của con người mê muội thì đã làm sao? Cuối cùng sẽ có lúc đẩy lùi hết mây mù để nhìn thấy trời xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.