Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
Khuynh Thân
26/10/2015
Đợi Lộ Ánh Tịch đứng dậy, Nam Cung Uyên mới từ từ quỳ gối xuống đất,
kính cẩn ngẩng đầu lên trời nói lớn: “Sư tôn, đồ tôn ngu dốt đã khiến
lão nhân gia người thất vọng, là lỗi của đồ nhi. Nhưng trong chuyện tình cảm, vốn không có ai có thể khống chế được. Đồ nhi đã vượt quá tình cảm thầy trò. Nhưng hôm nay Ánh Tịch đã có chốn đi về, đồ nhi cảm thấy vô
cùng vui mừng. Từ nay về sau con sẽ tuân thủ bổn phận của mình, toàn tâm toàn ý hoàn thành trách nhiệm còn lại đối với Huyền môn. Đồ nhi hiểu,
con người trên cõi đời này, ngoài tình yêu ra còn có rất nhiều chuyện
đáng giá để nỗ lực.”
Âm giọng rành mạch bày tỏ hết một lượt. Y cúi người khấu đầu sát đất, sau đó đứng dậy. Khuôn mặt y ngước thẳng, không chút biểu cảm, chỉ còn lại sự điềm tĩnh như ngọc thạch ôn hòa.
Trong không trung truyền đến một tiếng thở dài, liền sau đó là giọng nói bùi ngùi của lão sư tôn vang vọng: “Vốn dĩ số mệnh của con là một nhân tài kiệt xuất, thế nhưng mắc phải tình kiếp quá nặng. Nếu con có thể thoát khỏi đó thì tương lai là trời cao biển rộng, bằng không cuộc đời này mãi mãi là bi ai, vĩnh viễn khó thành nhân vật tài giỏi.”
Nam Cung Uyên cười nhạt, đôi mắt đen sóng sánh ánh sáng, trả lời: “Sư tôn, đồ nhi là người không có chí lớn, không muốn thành nhân vật tài giỏi chi hết. Con chỉ cầu cuộc sống bình thường, được ung dung tự tại nơi sơn dã.”
Lão lại thở dài một cái, cái sau nặng nề hơn cái trước: “Thôi được, thôi được. Vi sư chỉ mong con cầu được ước thấy.”
Im lặng trong giây lát, trong không gian lại truyền đến lời nói cuối: “Thuốc để trong giếng nước tại vườn sau nhà, chỉ cần vớt lên là được. Uyên nhi, con hãy tự mình giải quyết ổn thỏa!”
Âm cuối dần tan biến, không còn một tiếng động nào.
Lộ Ánh Tịch lặng thầm đưa mắt nhìn kỹ Nam Cung Uyên. Y nở nụ cười trấn an, liền tự mình đi ra sau vườn. Bước chân y có chút phù phiếm, nhưng bóng lưng thẳng đứng lại tỏ thái độ kiên quyết dứt khoát.
Lộ Ánh Tịch không đi cùng y, cũng không thốt một lời. Nàng biết, những lời tâm tình mà sư phụ vừa nói, đã là lời thổ lộ tình cảm hết mức mà y có thể bày tỏ. Và sau lời thổ lộ thẳng thắn này, y nhất định sẽ muốn biến mất khỏi mắt nàng. Nàng không cách nào đáp trả tình cảm của y, vậy nên chỉ có thể giữ lại tôn nghiêm cuối cùng này cho y.
Nỗi phiền muộn cuộn trào từ đáy lòng, sắc mặt nàng ảm đạm đi đôi phần. Nàng đã không thể nào quay lại những ngày tháng sớm chiều ở cùng với y nữa rồi. Con người sớm muộn gì cũng phải trưởng thành, đều phải tự mình bước đi trên con đường đời của chính mình, không thể lùi bước, chỉ được phép tiến về phía trước.
“Tịch.” Chẳng biết từ khi nào, Mộ Dung Thần Duệ đã yên lặng đứng sau lưng nàng.
Nàng quay đầu lại nhìn, nhất thời không mở miệng được.
Mộ Dung Thần Duệ vòng tay nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau, nhỏ giọng nói bên tai của nàng: “Trong lòng nàng có chút dao động rồi ư?”
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, mặc dù vô cùng buồn bã nhưng kiên định nói: “Trái tim chỉ có một, không thể sẻ làm hai.”
Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi cười, đôi mắt sâu thẳm là sự an tâm nồng đậm.
Còn bên kia, Nam Cung Uyên một mình đến vườn sau, cực nhọc kéo lên chiếc gàu đựng thuốc lên. Y chậm rãi uống hết thuốc trong bình, sau đó bỏ đi từ cửa sau.
Cách bên kia cánh cửa, y bỗng dừng chân, đưa mắt nhìn vào trong. Y đã không nhìn thấy hình bóng của người y muốn thấy. Nhưng bóng hình đó đã sớm khắc sâu vào đáy lòng y, dù không cần tận mắt trông thấy, y vẫn khắc họa bóng hình đó sinh động như thật.
“Ánh Tịch.” Y mở miệng nói, giọng nói nhỏ đến độ gần như không thể nghe thấy. Đôi mắt đen láy của y tràn ngập sự lưu luyến không nỡ dày đặc: “Hôm nay từ biệt là mỗi người một nơi, không hẹn ngày tái ngộ. Hãy bảo trọng. Chúc nàng một đời hạnh phúc.”
Y nhắm chặt hai mắt cất kỹ tình sâu ý đậm vào đáy lòng, sau khi mở mắt thì trong đó chỉ còn làn sương mờ ảo. Y xoay người rời khỏi chốn đó.
Tà áo dài màu xám tro tung bay trong gió, làm cho cả người nhìn thoáng qua cứ như bị cuốn theo cơn gió lúc ẩn lúc hiện.
***
Trong nhà trọ, đúng như dự đoán của Nam Cung Uyên, Đoàn Đình Thiên đã trở lại đây trước khi độc tái phát. Lần này Lộ Ánh Tịch âm thầm giở thủ đoạn, nàng không đưa toàn bộ thuốc giải cho hắn ta. Theo tính toán, đợi đến lúc Đoàn Đình Thiên trở lại Lâm Quốc thì sẽ phát hiện trong cơ thể còn có một lượng độc chưa được giải. Vậy thì hắn ta nhất định phải đi cầu cứu Nam Cung Uyên.
Chuyện này là việc cỏn con mà Lộ Ánh Tịch có thể lặng lẽ làm vì Nam Cung Uyên.
“Tịch, nhằm bảo đảm an toàn, chúng ta phải đi qua hoang mạc để trở lại Hoàng Triều.” Mộ Dung Thần Duệ đã chuẩn bị đủ lương khô và nước uống, nhưng trong lòng vẫn còn rất lo âu: “Sức khỏe của nàng có thể chịu đựng được không?”
“Được mà.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, “Thuốc máu của Đoàn Đình Thiên quả thực rất quý giá, thảo nào trước đây hắn ta keo kiệt không chịu cho nhiều.” Thế nhưng khi mà tính mạng của bản thân đang nằm trong tay người khác, Đoàn Đình Thiên không muốn cũng không được. Nhớ lại bộ dạng Đoàn Đình Thiên luôn gào thét giống như quỷ khóc ma gào trước khi truyền máu cho nàng, cái bộ dạng vô cùng đau khổ của hắn ta khiến nàng không muốn cũng phải bật cười.
“Từ khi nàng mang thai đến nay, gần như chưa từng có một ngày yên ổn.” Mộ Dung Thần Duệ nhìn nàng chăm chăm, xúc động thở dài.
“Sau khi trở lại cung, ta sẽ được sống những ngày bình yên sao?” Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu trêu chọc.
“Nhất định.” Mộ Dung Thần Duệ gật đầu, nét mặt nghiêm túc.
Lộ Ánh Tịch mím môi cười nhạt, cũng không muốn xen vào. Nếu như có thể, nàng lại tình nguyện sống phiêu bạt lưu lạc bên ngoài, chí ít nàng còn được tự do tự tại, không cần phải tranh đấu, gò bó. Nhưng suy cho cùng hắn là vua của một nước, lúc này hắn không có khả năng vứt bỏ giang sơn cùng ẩn cư ở núi rừng với nàng.
Mộ Dung Thần Duệ nheo mắt liếc mắt trông nàng, bỗng nhiên nói: “Nàng muốn có cuộc sống phiêu bạt chân trời, hành y cứu thế hả?”
Lộ Ánh Tịch ngẩn người: “Sao ạ?” Không phải là hắn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa nàng và sư phụ đấy chứ?
Mộ Dung Thần Duệ hừ nhẹ một cái, lại nói: “Nguyện vọng của nàng tạm thời không thực hiện được. Nhưng Trẫm hứa với nàng, đợi sau này khi con trai của chúng ta trưởng thành, và có năng lực kế vị, Trẫm sẽ cùng nàng du ngoạn thiên hạ, cùng nàng trải qua cuộc sống tự do tự tại mà nàng mong ước.”
Lộ Ánh Tịch lấy tay bụm miệng cười. Vậy thì phải đợi bao lâu? Mười tám năm? Hai mươi năm ư?
“Không vừa lòng à?” Mộ Dung Thần Duệ liếc mắt lườm nàng, hơi cáu giận nói: “Nếu không vừa lòng thì thôi vậy, xem như Trẫm chưa nói gì cả.”
“Không phải là không hài lòng.” Lộ Ánh Tịch dịu dàng cười thành tiếng.
“Vậy là ý gì?” Mộ Dung Thần Duệ giọng điệu lạnh nhạt, bộ dạng có vài phần thẹn quá hóa giận. Hắn đã vô cùng rộng lượng không để bụng chuyện của nàng và Nam Cung Uyên, ấy vậy mà nàng cũng không chút cảm kích?!
“Nếu đứa bé trong bụng thiếp không phải là hoàng tử mà là công chúa, chẳng phải là chàng muốn thiếp chờ thêm mấy năm nữa sao?” Lộ Ánh Tịch cười hỏi.
“Nếu đứa bé này không phải là hoàng tử, vậy thì tiếp tục sinh chừng nào có hoàng tử mới thôi.” Mộ Dung Thần Duệ thu lại sắc mặt u ám, đưa tay vuốt ve vòm bụng tròn tròn của nàng, tự nói một mình: “Nhưng mà Trẫm nghĩ đây là bé trai!”
“Từ đâu mà chàng nhìn thấu chứ?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc nhìn hắn.
“Không cần nhìn, đây là trực giác của một người cha.” Mộ Dung Thần Duệ nửa ngồi nửa đứng dè dặt ghé tai vào bụng nàng. Dường như hắn lắng nghe một chút, rồi đứng thẳng dậy và nói chắc nịch: “Là bé trai!”
Lộ Ánh Tịch cứng họng, nàng vừa cảm thấy hành động của hắn rất ấu trĩ, nhưng đáy lòng lại mơ hồ có một dòng nước ấm chảy qua.
Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi cười, hai tay đỡ hai vai của nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, nói rành rọt: “Tịch, con đường phía trước còn rất nhiều khó khăn nhưng Trẫm sẽ luôn nắm chặt tay nàng, đưa nàng về nhà.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ, hỏi lại: “Về nhà?”
“Đúng vậy.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ trầm thấp nhưng mạnh mẽ: “Nhà của Trẫm cũng là nhà của nàng.”
Lộ Ánh Tịch nhìn vào đôi mắt sâu hun hút và kiên định của hắn, nàng bất giác gật đầu.
Cho dù con đường phía trước là hoang mạc khó đi, hay là núi cao vô cùng hiểm trở, thì ít ra hai người họ cuối cùng cũng đã nắm chặt tay nhau, sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Âm giọng rành mạch bày tỏ hết một lượt. Y cúi người khấu đầu sát đất, sau đó đứng dậy. Khuôn mặt y ngước thẳng, không chút biểu cảm, chỉ còn lại sự điềm tĩnh như ngọc thạch ôn hòa.
Trong không trung truyền đến một tiếng thở dài, liền sau đó là giọng nói bùi ngùi của lão sư tôn vang vọng: “Vốn dĩ số mệnh của con là một nhân tài kiệt xuất, thế nhưng mắc phải tình kiếp quá nặng. Nếu con có thể thoát khỏi đó thì tương lai là trời cao biển rộng, bằng không cuộc đời này mãi mãi là bi ai, vĩnh viễn khó thành nhân vật tài giỏi.”
Nam Cung Uyên cười nhạt, đôi mắt đen sóng sánh ánh sáng, trả lời: “Sư tôn, đồ nhi là người không có chí lớn, không muốn thành nhân vật tài giỏi chi hết. Con chỉ cầu cuộc sống bình thường, được ung dung tự tại nơi sơn dã.”
Lão lại thở dài một cái, cái sau nặng nề hơn cái trước: “Thôi được, thôi được. Vi sư chỉ mong con cầu được ước thấy.”
Im lặng trong giây lát, trong không gian lại truyền đến lời nói cuối: “Thuốc để trong giếng nước tại vườn sau nhà, chỉ cần vớt lên là được. Uyên nhi, con hãy tự mình giải quyết ổn thỏa!”
Âm cuối dần tan biến, không còn một tiếng động nào.
Lộ Ánh Tịch lặng thầm đưa mắt nhìn kỹ Nam Cung Uyên. Y nở nụ cười trấn an, liền tự mình đi ra sau vườn. Bước chân y có chút phù phiếm, nhưng bóng lưng thẳng đứng lại tỏ thái độ kiên quyết dứt khoát.
Lộ Ánh Tịch không đi cùng y, cũng không thốt một lời. Nàng biết, những lời tâm tình mà sư phụ vừa nói, đã là lời thổ lộ tình cảm hết mức mà y có thể bày tỏ. Và sau lời thổ lộ thẳng thắn này, y nhất định sẽ muốn biến mất khỏi mắt nàng. Nàng không cách nào đáp trả tình cảm của y, vậy nên chỉ có thể giữ lại tôn nghiêm cuối cùng này cho y.
Nỗi phiền muộn cuộn trào từ đáy lòng, sắc mặt nàng ảm đạm đi đôi phần. Nàng đã không thể nào quay lại những ngày tháng sớm chiều ở cùng với y nữa rồi. Con người sớm muộn gì cũng phải trưởng thành, đều phải tự mình bước đi trên con đường đời của chính mình, không thể lùi bước, chỉ được phép tiến về phía trước.
“Tịch.” Chẳng biết từ khi nào, Mộ Dung Thần Duệ đã yên lặng đứng sau lưng nàng.
Nàng quay đầu lại nhìn, nhất thời không mở miệng được.
Mộ Dung Thần Duệ vòng tay nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau, nhỏ giọng nói bên tai của nàng: “Trong lòng nàng có chút dao động rồi ư?”
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, mặc dù vô cùng buồn bã nhưng kiên định nói: “Trái tim chỉ có một, không thể sẻ làm hai.”
Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi cười, đôi mắt sâu thẳm là sự an tâm nồng đậm.
Còn bên kia, Nam Cung Uyên một mình đến vườn sau, cực nhọc kéo lên chiếc gàu đựng thuốc lên. Y chậm rãi uống hết thuốc trong bình, sau đó bỏ đi từ cửa sau.
Cách bên kia cánh cửa, y bỗng dừng chân, đưa mắt nhìn vào trong. Y đã không nhìn thấy hình bóng của người y muốn thấy. Nhưng bóng hình đó đã sớm khắc sâu vào đáy lòng y, dù không cần tận mắt trông thấy, y vẫn khắc họa bóng hình đó sinh động như thật.
“Ánh Tịch.” Y mở miệng nói, giọng nói nhỏ đến độ gần như không thể nghe thấy. Đôi mắt đen láy của y tràn ngập sự lưu luyến không nỡ dày đặc: “Hôm nay từ biệt là mỗi người một nơi, không hẹn ngày tái ngộ. Hãy bảo trọng. Chúc nàng một đời hạnh phúc.”
Y nhắm chặt hai mắt cất kỹ tình sâu ý đậm vào đáy lòng, sau khi mở mắt thì trong đó chỉ còn làn sương mờ ảo. Y xoay người rời khỏi chốn đó.
Tà áo dài màu xám tro tung bay trong gió, làm cho cả người nhìn thoáng qua cứ như bị cuốn theo cơn gió lúc ẩn lúc hiện.
***
Trong nhà trọ, đúng như dự đoán của Nam Cung Uyên, Đoàn Đình Thiên đã trở lại đây trước khi độc tái phát. Lần này Lộ Ánh Tịch âm thầm giở thủ đoạn, nàng không đưa toàn bộ thuốc giải cho hắn ta. Theo tính toán, đợi đến lúc Đoàn Đình Thiên trở lại Lâm Quốc thì sẽ phát hiện trong cơ thể còn có một lượng độc chưa được giải. Vậy thì hắn ta nhất định phải đi cầu cứu Nam Cung Uyên.
Chuyện này là việc cỏn con mà Lộ Ánh Tịch có thể lặng lẽ làm vì Nam Cung Uyên.
“Tịch, nhằm bảo đảm an toàn, chúng ta phải đi qua hoang mạc để trở lại Hoàng Triều.” Mộ Dung Thần Duệ đã chuẩn bị đủ lương khô và nước uống, nhưng trong lòng vẫn còn rất lo âu: “Sức khỏe của nàng có thể chịu đựng được không?”
“Được mà.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, “Thuốc máu của Đoàn Đình Thiên quả thực rất quý giá, thảo nào trước đây hắn ta keo kiệt không chịu cho nhiều.” Thế nhưng khi mà tính mạng của bản thân đang nằm trong tay người khác, Đoàn Đình Thiên không muốn cũng không được. Nhớ lại bộ dạng Đoàn Đình Thiên luôn gào thét giống như quỷ khóc ma gào trước khi truyền máu cho nàng, cái bộ dạng vô cùng đau khổ của hắn ta khiến nàng không muốn cũng phải bật cười.
“Từ khi nàng mang thai đến nay, gần như chưa từng có một ngày yên ổn.” Mộ Dung Thần Duệ nhìn nàng chăm chăm, xúc động thở dài.
“Sau khi trở lại cung, ta sẽ được sống những ngày bình yên sao?” Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu trêu chọc.
“Nhất định.” Mộ Dung Thần Duệ gật đầu, nét mặt nghiêm túc.
Lộ Ánh Tịch mím môi cười nhạt, cũng không muốn xen vào. Nếu như có thể, nàng lại tình nguyện sống phiêu bạt lưu lạc bên ngoài, chí ít nàng còn được tự do tự tại, không cần phải tranh đấu, gò bó. Nhưng suy cho cùng hắn là vua của một nước, lúc này hắn không có khả năng vứt bỏ giang sơn cùng ẩn cư ở núi rừng với nàng.
Mộ Dung Thần Duệ nheo mắt liếc mắt trông nàng, bỗng nhiên nói: “Nàng muốn có cuộc sống phiêu bạt chân trời, hành y cứu thế hả?”
Lộ Ánh Tịch ngẩn người: “Sao ạ?” Không phải là hắn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa nàng và sư phụ đấy chứ?
Mộ Dung Thần Duệ hừ nhẹ một cái, lại nói: “Nguyện vọng của nàng tạm thời không thực hiện được. Nhưng Trẫm hứa với nàng, đợi sau này khi con trai của chúng ta trưởng thành, và có năng lực kế vị, Trẫm sẽ cùng nàng du ngoạn thiên hạ, cùng nàng trải qua cuộc sống tự do tự tại mà nàng mong ước.”
Lộ Ánh Tịch lấy tay bụm miệng cười. Vậy thì phải đợi bao lâu? Mười tám năm? Hai mươi năm ư?
“Không vừa lòng à?” Mộ Dung Thần Duệ liếc mắt lườm nàng, hơi cáu giận nói: “Nếu không vừa lòng thì thôi vậy, xem như Trẫm chưa nói gì cả.”
“Không phải là không hài lòng.” Lộ Ánh Tịch dịu dàng cười thành tiếng.
“Vậy là ý gì?” Mộ Dung Thần Duệ giọng điệu lạnh nhạt, bộ dạng có vài phần thẹn quá hóa giận. Hắn đã vô cùng rộng lượng không để bụng chuyện của nàng và Nam Cung Uyên, ấy vậy mà nàng cũng không chút cảm kích?!
“Nếu đứa bé trong bụng thiếp không phải là hoàng tử mà là công chúa, chẳng phải là chàng muốn thiếp chờ thêm mấy năm nữa sao?” Lộ Ánh Tịch cười hỏi.
“Nếu đứa bé này không phải là hoàng tử, vậy thì tiếp tục sinh chừng nào có hoàng tử mới thôi.” Mộ Dung Thần Duệ thu lại sắc mặt u ám, đưa tay vuốt ve vòm bụng tròn tròn của nàng, tự nói một mình: “Nhưng mà Trẫm nghĩ đây là bé trai!”
“Từ đâu mà chàng nhìn thấu chứ?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc nhìn hắn.
“Không cần nhìn, đây là trực giác của một người cha.” Mộ Dung Thần Duệ nửa ngồi nửa đứng dè dặt ghé tai vào bụng nàng. Dường như hắn lắng nghe một chút, rồi đứng thẳng dậy và nói chắc nịch: “Là bé trai!”
Lộ Ánh Tịch cứng họng, nàng vừa cảm thấy hành động của hắn rất ấu trĩ, nhưng đáy lòng lại mơ hồ có một dòng nước ấm chảy qua.
Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi cười, hai tay đỡ hai vai của nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, nói rành rọt: “Tịch, con đường phía trước còn rất nhiều khó khăn nhưng Trẫm sẽ luôn nắm chặt tay nàng, đưa nàng về nhà.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ, hỏi lại: “Về nhà?”
“Đúng vậy.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ trầm thấp nhưng mạnh mẽ: “Nhà của Trẫm cũng là nhà của nàng.”
Lộ Ánh Tịch nhìn vào đôi mắt sâu hun hút và kiên định của hắn, nàng bất giác gật đầu.
Cho dù con đường phía trước là hoang mạc khó đi, hay là núi cao vô cùng hiểm trở, thì ít ra hai người họ cuối cùng cũng đã nắm chặt tay nhau, sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.