Phượng Tê Thần Cung

Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến

Khuynh Thân

29/10/2015

Sau khi Tê Điệp dọn đi, cung Phượng Tê càng thêm trống trải, vắng vẻ. Ngay cả Tình Thấm cũng sớm bị đuổi đến Hoán Y Uyển.

Lộ Ánh Tịch vẫn ở tại Thần Cung. Khi sắp đến sinh nhật của nàng, nàng đã yêu cầu với hoàng đế cho nàng được quay lại cung Phượng Tê.

“Sao phải về đó? Tẩm cung của Trẫm không thoải mái ư?” Hoàng đế nhướng mày, không bằng lòng.

“Thần thiếp không muốn phút cuối lại làm dơ bẩn Tẩm cung của Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, chầm chậm đến bên cửa sổ. Thời tiết đang lạnh dần, cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ đã rụng hết lá, nhìn thân cây trơ trụi càng tăng thêm cảm giác thê lương sầu thảm. Gần đây sức khỏe của nàng ngày càng suy nhược, bệnh tim cũng tái phát thường xuyên hơn. Nếu nàng không tự cởi bỏ phong bế huyệt mạch, chỉ sợ nàng không trụ được lâu nữa.

“Ánh Tịch!” Hoàng đế quát to một tiếng, khuôn mặt phát giận mà tái mét, đau đớn lại trào dâng trong lòng. Nhìn sắc mặt nàng ngày qua ngày càng thêm nhợt nhạt, tâm tình của hắn cũng theo đó ngày qua ngày thêm nặng nề. Hắn hận thái y vô dụng, hận Hoàng Triều rộng lớn của hắn lại không có một người nào có thể chữa hết bệnh cho hoàng hậu của hắn!

“Hoàng thượng đáp ứng mong muốn của Thần thiếp đi.” Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn hắn, giọng điệu bình thản buông xuôi: “Thần thiếp vẫn còn nhớ rất rõ. Lúc Thần thiếp mới được gả đến Hoàng Triều, Thần thiếp vô cùng ghét tòa cung điện này. Bởi vì ở tại chỗ này, Hoàng thượng đã ra oai, đánh đòn phủ đầu với Thần thiếp.” Nàng cười cười, nói tiếp: “Thực ra chuyện đó cách đây cũng không lâu lắm, nhưng bây giờ nhớ lại thấy như đã trải qua cả nửa đời người. Thần thiếp từng muốn phân tranh cao thấp với Hoàng thượng, nhưng thân là nữ tử không thể chen vào chuyện triều chính, cũng không thể lĩnh quân chinh chiến mở rộng bờ cõi. Nữ tử muốn phân tranh với nam tử, nói thì dễ làm mới khó. Bây giờ lại mất đi lý do tranh đấu. Đã như vậy, việc gì phải làm bẩn tẩm cung của Hoàng thượng, tốn công làm người đến sau lòng mang khúc mắc.”

Hoàng đế không nói gì chỉ nhìn nàng, lòng hắn hiển nhiên thấy không đành lòng, khẽ gật đầu đồng ý.

Lộ Ánh Tịch đối mặt với hắn, nụ cười vẫn trên môi, ánh mắt cũng vô cùng bình thản. Ngày hôm trước người của Ô Quốc đã tìm đến nàng, là thư do đích thân phụ hoàng ngự bút. Người muốn nàng giao quyền cầm quân Tây Quan của Hoàng Triều ra. Mặc khác cũng đồng ý với nàng, đợi đến khi tiêu diệt được Long Triêu và Hoàng Triều, người sẽ truyền ngôi vị hoàng đế Ô Quốc cho nàng. Nàng không cho rằng ông đã bao giờ thật lòng thật dạ xem nàng như con gái, nhưng nàng sẽ không quên ân dưỡng dục mười tám năm qua. Thế nhưng nàng sẽ không giao binh phù, bởi vì nàng cũng không muốn bán đứng Mộ Dung Thần Duệ. Đó là lí do nàng quyết định rời khỏi mà không giúp đỡ cũng không hãm hại ai.

“Đợi sau khi Thần thiếp ‘mất đi’, Hoàng thượng có thể lập Hoàng hậu mới, nhưng mong Hoàng thượng cũng đối xử tử tế với các phi tần khác.” Nàng đưa mắt nhìn hắn, lời nói cứ như là di ngôn cuối cùng: “Hạ Như Sương tội không thể tha thứ, nhưng nàng ta cũng đã bị tống vào lãnh cung. Hoàng thượng cũng tạm tha cho nàng ta một mạng đi, huống hồ tổ tiên Hạ thị cũng đã trung thành với Hoàng Triều, vì quốc gia mà tranh giành thiên hạ. Tính tình Hàn Thục phi ương bướng, nhưng bản tính không xấu, lúc rảnh Hoàng thượng hãy đến thăm nàng ta nhiều hơn. Còn Diêu Lăng, Thần thiếp đã sai tỳ nữ Tiểu Thấm vào Hoán Y Uyển, âm thầm cho thuốc vào thức ăn của Diêu Lăng, để làm vết sẹo trên mặt nàng ta mờ dần. Thần thiếp sẽ kê đơn thuốc thêm, Hoàng thượng nhớ nhắc Diêu Lăng tiếp tục uống thuốc.”

Hoàng đế xúc động sâu sắc, tiến lên cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, nhỏ giọng nói: “Ánh Tịch, nàng không trách Trẫm chứ?” Ban đầu hắn do dự có nên nói thẳng cho nàng biết hay không, sợ làm nàng tổn thương, không ngờ nàng lại thẳng thắn và công bằng như thế.

“Người chết như ngọn đèn đã tắt, sao có thể oán trách đây?” Lộ Ánh Tịch mỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt bình ổn. Nàng phải đi, sao có thể yêu cầu hắn phải làm những gì?



“Không được nói gở!” Hoàng đế kéo nàng lại, ôm chặt vào lòng: “Nếu như nàng không muốn thấy Trẫm lại lập Hoàng hậu, thì hãy sống thật tốt cho Trẫm.”

Nàng dịu hiền tựa cằm lên vai hắn, mỉm cười nói: “Nếu Thần thiếp vẫn sống, lại muốn đối nghịch với Hoàng thượng, chi bằng kết thúc tại thời khắc tốt đẹp này.”

Bàn tay hoàng đế đang vòng eo thon của nàng bỗng siết chặt lại, “Trẫm thà rằng nàng đối đầu với Trẫm, cho dù gặp nàng trên sa trường, còn tốt hơn là âm dương… cách biệt.”

Lộ Ánh Tịch không khỏi cười tươi hơn, trả lời hắn: “Lẽ nào Hoàng thượng muốn tự tay giết chết Thần thiếp trên sa trường sao?” Nếu hắn biết nàng vẫn lừa hắn lâu nay, chắc chắn hắn hận không thể một phát đánh chết nàng. Nếu nàng thật sự đối nghịch với hắn, đương nhiên sẽ muốn lợi dụng binh quyền Tây Quan, thế thì hắn sẽ không ngầm muốn giết nàng một lần nữa sao?

“Trẫm phải làm sao mới có thể giữ nàng lại?” Hoàng đế ôm chặt nàng, hai tay đặc biệt dùng sức, gương mặt không giấu nổi nét đau thương. Mỗi ngày hắn đều cố thuyết phục bản thân, nàng sẽ rời đi là sự thật, hắn không cần phải vì chuyện không cách nào xoay chuyển mà đau lòng. Thế nhưng cuối cùng lý trí không thể thắng cảm nhận chân thật của trái tim. Hắn rất đau, mỗi một lần nghĩ đến trái tim hắn đều đau như bị dao cắt.

Lộ Ánh Tịch không nói, để mặc hắn siết chặt vòng tay. Qua một lúc, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn với đôi má lúm đồng tiền: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của Thần thiếp, Hoàng thượng định tặng gì làm quà sinh nhật cho Thần thiếp?”

Hàng lông mày cau chặt của hoàng đế hơi thả lỏng, thu lại nét đau thương trong mắt, vui cười nói: “Nàng muốn cái gì, Trẫm sẽ tặng nàng cái đó.”

“Có thật không ạ?” Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu dò xét hắn, bỗng dưng nổi hứng trêu đùa: “Nếu Thần thiếp muốn ngồi trên long ỷ của Hoàng thượng thì sao?”

Hoàng đế ngẩn người, thấy bộ dạng tươi cười xán lạn của nàng, định thần nói: “Nàng có hứng thú với long ỷ lạnh như băng kia? Trẫm ngồi đó bảy năm, chỉ cảm thấy cả người lạnh theo, rét lạnh không chịu thấu.”

“Nhưng nó cũng là chỗ cao quý nhất. Chiếc ghế ngồi trên đài cao kia, chỉ cần ngồi trên đó là có thể ngạo nghễ nhìn các hạ thần, trông về biên cương vạn dặm.” Lộ Ánh Tịch thôi cười, thấp giọng nói: “Để vĩnh viễn ngồi trên nó, mỗi một vị đế vương đều hao tổn tâm tư, dùng mọi thủ đoạn.”



Hoàng đế không lên tiếng, ánh mắt u tối nhưng không phủ nhận điều đó. Hắn có dã tâm rất lớn, không chỉ muốn củng cố ngôi vị hoàng đế, lại càng muốn mở rộng lãnh thổ. Đó là cảm giác thành tựu mà nữ nhân không cách nào hiểu nổi.

Lộ Ánh Tịch nhìn chằm chằm hắn giây lát, lại tươi cười nói: “Vừa rồi Thần thiếp chỉ nói đùa thôi. Hoàng thượng tặng Thần thiếp món ăn hằng ngày được không? Nhưng mà Hoàng thượng phải tự tay nấu ăn cơ.”

“Cái gì?” Hoàng đế ngạc nhiên, “Trẫm không rành mấy việc nấu nướng.”

“Không rành có thể học mà.” Lộ Ánh Tịch cười nhìn hắn, rắp tâm hoạch họe hắn, “Hoàng thượng vừa mới nói, Thần thiếp muốn cái gì thì Hoàng thượng sẽ cho cái đó mà. Vua không nói đùa, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn nuốt lời?”

“Học? Nàng muốn Trẫm đến Ngự thiện phòng[1] học nấu ăn?” Sắc mặt hoàng đế nhất thời tối sầm đi, phát cáu nói, “Chỉ sợ Trẫm sẽ bị bách tính thiên hạ chê cười.”

[1] Ngự thiện phòng: là phòng bếp lớn nhất hoàng cung, dùng để nấu nướng cho riêng Hoàng đế. Các đầu bếp làm việc trong cung gọi là ngự trù.

“Nếu Hoàng thượng có lòng học, đại khái có thể lén học, chỉ cần Hoàng thượng ban một đạo thánh chỉ, thì mấy vị ngự trù đó nào dám hó hé ra ngoài?” Thấy mặt hắn đã đen thui, khó coi, Lộ Ánh Tịch càng thêm vui vẻ, cười rạng rỡ.

Hoàng đế cắn răng, bộ dạng lẫm liệt như tráng sĩ ra đi đầu không ngoảnh lại, gật đầu nói: “Được thôi! Trẫm nhận lời với nàng, nhưng mà Trẫm chỉ học một món thôi đó, không cho phép nàng cò kè mặc cả nữa.”

Lộ Ánh Tịch cười khanh khách, cúi người thi lễ: “Thần thiếp tạ ơn long ân của Hoàng thượng trước.”

Hoàng đế hậm hực, lòng không cam chịu, không muốn, nhưng nhanh đỡ nàng đứng thẳng: “Đã được lợi lại còn khoe mẽ.”

Lộ Ánh Tịch chỉ cười không đáp. Xem như để đôi bên đều lưu lại hồi ức tốt đẹp nhất đi. Kinh hồng vũ nàng còn thiếu hắn, e rằng kiếp này không có cơ hội hoàn thành rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Tê Thần Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook