Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
Khuynh Thân
28/10/2015
Trong nhất thời đầu nàng cuồn cuộn suy nghĩ, mơ hồ không rõ, chần chừ không chắc, mà bàn tay hắn đã lần mò xuống dưới.
Nàng rốt cục không kiềm chế được, chống hai tay lên ngực hắn.
“Hử?” Hoàng đế hơi ngẩng đầu lên trầm tĩnh ngắm nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm phát ra tia sáng nóng bỏng.
“Hoàng thượng không còn để ý nữa sao?” Nàng ngạc nhiên trong giây lát, mới nhẹ giọng thắc mắc hỏi vấn đề này.
“Để ý chuyện gì?” Hoàng đế thản nhiên hỏi lại, ngồi thẳng dậy dựa lưng vào đầu giường, bộ dạng lười nhác.
Lộ Ánh Tịch cũng ngồi dậy, cúi đầu chỉnh lại quần áo bị xộc xệch, nhỏ giọng chậm rãi nói: “Đêm đầu tiên… Hoàng thượng đã nghi ngờ…”
Không cần phải nói hết, trong lòng hai người đều sáng tỏ.
Không khí ám muội, quyến rũ vô hình mới vừa rồi đã phân tán gần hết. Một trận gió to ngoài cửa sổ nổi lên cuốn theo đám lá khô, tiếng rì rào xào xạc. Cảnh ở ngoài ngược hoàn toàn với không gian yên ắng lành lạnh bên trong.
Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt cúi thấp đầu, cắn răng không nói. Hoàng đế luôn nhìn chằm chằm đỉnh đầu của nàng. Hắn nhìn say sưa một lúc lâu, sau đó mới khẽ cười thành tiếng.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc ngẩng đầu trông hắn.
“Trước giờ Trẫm vẫn không phát hiện hóa ra nàng có hai cái xoáy tóc.” Hoàng đế cười khoái chí, vươn tay lật qua lật lại làm rối tung mái tóc của nàng.
“Xoáy tóc?” Lộ Ánh Tịch vô ý thức liếc mắt qua đỉnh đầu hắn, cũng mím môi cười, “Hoàng thượng cũng vậy mà?”
“Dân gian hình như có một lời đồn nói rằng người nào có hai xoáy tóc thì đặc biệt thông minh.” Hoàng đế trượt theo mái tóc dài đến thắt lưng của nàng, rồi vuốt ve vòng eo thon, lại ôm nàng vào lòng.
“Hoàng thượng đang khen Thần thiếp, hay là đang tự tâng bốc vậy?” Lộ Ánh Tịch bỡn cợt cười tươi.
Hoàng đế ôm nàng từ phía sau, hắn cọ cằm lên cổ và vành tai của nàng, hơi thở nóng ấm như có như không tấn công gáy của nàng, một mặt nói: “Chẳng phải Trẫm và nàng đều là người thông minh ư?”
“Hoàng thượng nói sao thì chính là vậy.” Cơ thể Lộ Ánh Tịch đông cứng, mang tai đỏ ửng hết cả, không yên tâm mà xê dịch ra xa.
Ánh mắt hoàng đế lướt qua lỗ tai xinh xắn trắng nõn của nàng, bỗng nhiên ghé sát vào liếm một chút.
Lộ Ánh Tịch run rẩy toàn thân, không dám làm loạn nữa.
Hoàng đế cảm thấy thú vị, không kiềm được tiếng cười vui vẻ, đôi môi lại cọ sát từ cổ nàng đến trước ngực của nàng.
“Hoàng thượng!” Lộ Ánh Tịch lại nhấc tay đẩy ngực hắn ra, tỏ ý kháng cự. Gương mặt trắng noãn như ngọc của nàng giờ đây lại đỏ như áng mây ráng chiều, vô cùng xinh đẹp, hấp dẫn.
Hoàng đế dừng lại nhìn nàng, bàn tay vẫn vòng quang eo của nàng, rủ bỏ bộ dạng tươi cười hứng trí, than nhẹ một tiếng: “Ánh Tịch, nàng cho Trẫm rất nhiều khảo nghiệm.”
“Khảo nghiệm?” Lộ Ánh Tịch lấy lại bình tĩnh, khó hiểu quay đầu nhìn hắn.
“Nàng muốn Trẫm tin nàng, nhưng nàng lại cự tuyệt, không chịu nỗ lực thực hiện.” Hoàng đế chân thành nói, chỉ một câu nói nhưng lại ẩn chứa đầy ngụ ý.
“Thần thiếp chưa từng nỗ lực sao?” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng hỏi hắn, nhưng cũng là hỏi chính mình. Thật ra nàng đã sớm nhận ra, nàng là một người cực kỳ bị động khi đối mặt với chuyện tình cảm.
“Đằng sau nỗ lực của nàng nhất định đều có lý do. Nàng cũng không làm những chuyện kích động hay tùy tâm. Trẫm không biết là do nàng không muốn hay là không dám.” Hoàng đế như đang than thở, ánh mắt sâu sắc mà xa xăm.
Lộ Ánh Tịch im lặng trong chốc lát, mỉm cười nói: “Tùy tâm mà sống. Hoàng thượng có bằng lòng làm mẫu cho Thần thiếp xem không?”
“Trẫm đã sống theo lòng mình rồi.” Hoàng đế xoay người nàng đối diện với hắn, nghiêm túc nói: “Nếu không phải như vậy, bây giờ Trẫm đã không ôm nàng, đã không giữ nàng ở lại Thần Cung.”
“Trong lòng Hoàng thượng không có khúc mắc sao?” Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ hỏi, ánh mắt bối rối. Nàng vẫn lưu tâm đến khúc mắc trong lòng hắn, hay là khúc mắc trong lòng của nàng đây?
“Không gỡ được nút thắc thì tạm thời không để ý đến nữa. Chung quy sẽ có một ngày, nàng tự tháo gỡ được.” Giọng nói nhu hòa với ánh mắt kiên định của hoàng đế làm nàng rung động. Hắn chân thành nói tiếp: “Trẫm muốn nàng cũng như Trẫm, bất kể hậu quả.”
“Bất kể hậu quả?” Lộ Ánh Tịch kinh ngạc lặp lại.
“Nàng là thê tử của Trẫm, đây là sự thật mà đời này kiếp này không thể thay đổi. Thê tử yêu trượng phu của mình, ai có quyền xen vào?” Hoàng đế nhìn thẳng vào mắt nàng, như muốn từ ánh mắt để đi vào trái tim nàng, “Nàng không cần phải lập rào cản với chính mình. Trẫm không hề chùn bước, cũng không cho phép nàng nhát gan chùn chân.”
Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên, xúc động bần thần không nói nên lời. Nàng không phải vô tri vô giác, tự biết bản thân đã sinh ra một chút cảm giác khác lạ với hắn. Nhưng thế này đã đủ dũng khí để theo đuổi tình cảm mà bất chấp mọi thứ hay chưa? Mai sau nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng phải đem sư phụ đặt ở đâu đây?
Ánh mắt hoàng đế khóa chặt biểu cảm trên mặt của nàng, vươn tay nắm bàn tay mềm mại của nàng, vừa dịu dàng vừa kiên định nói: “Trẫm và nàng cùng đối mặt với tương lai chưa rõ.”
Dứt lời, hắn không giống lúc trước, vô cùng quyến luyến triền miên, như là cám dỗ hoặc như hoàn toàn chìm đắm trong nhu tình mật ý.
Dần dần, Lộ Ánh Tịch nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghênh đón đôi môi ấm áp của hắn.
Hoàng đế thả lỏng người, nụ hôn thêm nhiệt tình. Hắn cuốn quýt dây dưa bờ môi của nàng, muốn dẫn dắt nàng cùng chung hưởng niềm vui thích.
Cơn gió mát luồn qua khung cửa sổ để mở, phá tung bức màn mỏng màu xanh da trời mà đi vào trong. Hơi lạnh mà làn gió mang theo không làm nguội đi da thịt đang dần nóng hổi của hai người, đành phải lặng lẽ bỏ đi, để mặc cho nhiệt độ ngượng ngùng bao phủ trong phòng ngày càng tăng cao.
Nàng vô ý thức dang hai tay vòng lại ôm thắt lưng rắn chắc của hắn.
Động tác của nàng rất nhẹ nhưng lại khiến hắn chấn động, trong lòng dâng lên dòng nhiệt nóng hổi chậm rãi xâm nhập toàn thân hắn.
… … …
Lúc ánh nắng ban mai chiếu sáng cả cung điện, Lộ Ánh Tịch mới lơ đãng mở mắt ra. Lòng nàng nhất thời hoảng hốt, nàng không biết rốt cuộc nàng đang ở nơi nao.
Đêm qua rõ ràng nàng ở trên giường nhỏ… Vì sao bây giờ lại ngủ trên long sàng?
Cho đến khi đi rửa mặt, tinh thần mới sảng khoái hơn, nàng không khỏi thở dài.
Nàng không có nhớ lầm, đúng là ở trên giường nhỏ. Sau đó nàng quá mệt mỏi nên ngủ lúc nào không hay, mơ hồ nhận thấy hoàng đế bế nàng đặt lên long sàng. Có phải trong lòng hắn, nàng vẫn không xứng?
Đôi môi nàng cong lên khẽ mỉm cười, nụ cười mang vài phần tự giễu. Nàng lại đi quan tâm đến mấy chuyện vô vị này.
Nàng dùng xong bữa sáng, liền có quan viên của Thái y viện đến bái kiến. Hoàng đế vẫn chưa quên cuộc nói chuyện hôm qua, nên phái người tới đón nàng đưa đến Huy Thành.
Lần nữa xuất cung đi trên đường bụi bay mịt mù, lòng Lộ Ánh Tịch cảm khái vô hạn. Trong tay nàng đang cầm một mẩu giấy, nàng cúi đầu đọc lại một lần nữa, sau đó mới gấp lại bỏ nó vào trong túi gấm.
Trong túi gấm được thêu hình rồng bằng chỉ vàng này được hoàng đế đặt bên gối. Hắn bận chuyện triều chính nên từ sớm tinh mơ đã không thấy người đâu, nhưng vẫn chu đáo viết vài chữ để lại cho nàng. Những câu từ đơn giản đó mở rộng trái tim nàng. Làm sao cũng không nghĩ được hắn lại tình cảm như vậy.
Trên mảnh giấy trắng tinh, mỏng dính kia chỉ viết mấy chữ theo lối Khải thư[1], tuy viết ngoáy qua loa, nhưng nét chữ sắc sảo mạnh mẽ, từng nét cứng rắn, dứt khoát.
[1] Khải thư: là một trong những cách viết chữ Hán, như: Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung Đỉnh Văn. Khải thư là bước phát triển hoàn thiện nhất của chữ Hán, kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết, vô cùng quy phạm.
“Tịch, vào Huy Thành mọi việc phải cẩn thận. Nếu có chút khác thường nào thì lập tức về cung. Trẫm không cho phép nàng làm chính mình bị thương chút nào.”
Và chỉ đề tên đúng một chữ “Thần”.
Nàng không khỏi lắc đầu mỉm cười. Người nam nhân này khiến người ta khó có thể chống đỡ khi bắt đầu tiến công bằng tình cảm dịu dàng.
Xe ngựa chạy băng băng trên đường, vừa qua giữa trưa thì xe đã đến Huy Thành.
Nàng trèo lên đến tường thành, liền thấy một bóng hình cao lớn của một nam tử đứng lặng bên tường thành, ánh mắt trang nghiêm và chăm chú.
“Phạm hiệp sĩ.” Lộ Ánh Tịch vừa tiến đến vừa gọi.
Phạm Thống giật mình quay đầu lại, kinh ngạc đến quên cả việc hành lễ: “Sao Hoàng hậu lại đến đây?”
Lộ Ánh Tịch chỉ chỉ vài tên thái y đi theo phía sau nói: “Hoàng thượng hạ chỉ, muốn lập doanh y ở trước cổng thành.” Ngoại trừ thái y, còn có một đội cấm vệ quân hộ tống nàng đến đây, nghe đâu đều là các võ tướng hiểu sơ về y học.
Phạm Thống nhíu mày, hiển nhiên là hết sức không tán thành việc nàng đích thân mạo hiểm, nhưng vì ngại thân phận nên không dám càm ràm.
Đột nhiên một người đang canh giữ thành, kêu một tiếng kinh ngạc.
Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn, cũng cảm thấy hết hồn. Bên ngoài thành cách đó không xa, tuấn mã phi nước đại làm cát bụi tung mịt mù. Có thể nhìn ra có hơn một nghìn người đang thúc ngựa chạy về phía Huy Thành.
Đợi khi đoàn người đến gần, Lộ Ánh Tịch mới thấy rõ, vội vàng cất cao giọng: “Đừng căng thẳng! Quân cứu viện đến rồi!” Sớm hơn một ngày so với mong đợi, nhất định sư phụ đã ngày đêm thần tốc, gấp gáp đến đây.
Vì Lộ Ánh Tịch là đương kim hoàng hậu, lại cầm thủ dụ của hoàng đế trong tay, nên không ai dám làm trái ý nàng. Họ liền buông thang dây xuống, kéo hơn nghìn người lên tường thành.
Sau một lát, Nam Cung Uyên khoác chiếc áo choàng dài màu xám đã lên đến tường thành, gương mặt bám đầy gió bụi, nhưng vẫn anh tuấn trang nhã như hôm nào.
“Sư phụ!” Lộ Ánh Tịch vừa đến gần đã gọi to, gương mặt mừng rỡ, “Sư phụ dẫn theo bao nhiêu người đến đây?”
“Một nghìn ba trăm người.” Nam Cung Uyên cũng mỉm cười trả lời nàng.
“Đa tạ sư phụ!” Lộ Ánh Tịch cảm ơn đúng khuôn phép, trong lòng biết rõ đây là sư phụ đã dốc toàn lực giúp đỡ.
“Chữa bệnh cứu người vốn là bổn phận của người thầy thuốc, không cần phải cảm ơn.” Nam Cung Uyên thần sắc điềm tĩnh, đôi mắt hiện ánh sáng kiên nghị.
“Sư phụ, sau chuyện này…” Lộ Ánh Tịch nhíu mày, muốn nói lại thôi. Chuyện này đương nhiên sẽ không giấu được Lâm Quốc chỉ sợ sư phụ sẽ gặp phiền phức lớn.
“Cứu người quan trọng hơn, những chuyện khác cứ đợi sau này hẵng tính.” Nam Cung Uyên nhẹ nhàng trấn an, không muốn vì việc này mà khiến nàng cảm thấy hổ thẹn cùng khó nghĩ.
Lộ Ánh Tịch buộc lòng phải giữ im lặng. Nàng chuyển sang trao đổi với y về việc bố trí nhân lực ra sao, sắp xếp công việc luân phiên nhau thế nào.
Nửa canh giờ sau, lều doanh y đầu tiên mới được dựng xong. Một hàng dài ba mươi danh y đã ngồi đâu vào đấy bên cổng thành. Không lâu sau thì có người dân chạy tới, một đồn mười, mười đồn một trăm, rất nhanh đã thấy dòng người đông nghịt chen lấn ở trước cổng thành.
Thái thú mới bổ nhiệm của Huy Thành đích thân dẫn binh sĩ duy trì trật tự. Tình hình hỗn loạn chỉ kéo dài khoảng hai khắc, dần dần đã đi vào quy củ, một hàng dài đứng đợi trước bàn của mỗi vị thầy thuốc. Hễ người nào được chuẩn đoán là không có bệnh trong người, sẽ được ghi lại danh tính và hộ tịch, đợi ba ngày sau quay lại tái khám để xác nhận chính xác. Nếu người nào bị chuẩn đoán là có triệu chứng của bệnh dịch, thì sẽ được dẫn đến Tế Nhân Đường cách ly và chữa bệnh.
Lộ Ánh Tịch đứng lặng trên lầu tường thành, lẳng lặng ngóng nhìn quang cảnh phía dưới, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm vẻ buồn bã. Cho dù có dựng hơn mười doanh y chẩn đoán bệnh đi nữa, cũng không đủ khả năng khám hết cho từng bách tính. Thế nào cũng có một bộ phận người dân sợ bị phán là có bệnh nên không dám đến đây. Huy Thành nhất định có rất nhiều người chết.
“Hoàng hậu.” Thanh âm trầm ấm vang lên sau lưng nàng đích thị của Phạm Thống đang đứng nghiêm trang.
“Chuyện gì?” Nàng quay đầu nhìn hắn ta.
“Hiện tại đã có Nam Cung Uyên ở đây, Hoàng hậu có thể an tâm quay lại trong cung rồi.” Phạm Thống mày kiếm nhíu chặt lại, trong đôi mắt sáng ngời viết rõ ý phản đối.
“Không! Ta muốn ở lại.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, nụ cười mang theo nét u buồn, phiền muộn. “Thứ nhất ta muốn tự mình giúp một tay. Thứ hai, ta cũng có tâm tư. Ở trong cung quá lâu, ta sợ trái tim ta ngày càng hóa đá.”
Nàng lấy cách xưng hô của người bình thường nói chuyện, nhưng sự bất lực cùng trách nhiệm nặng nề trong lời nói thì người bình thường lại khó có thể hiểu được.
Phạm Thống nhăn mặt nhíu mày. Một lát sau, hắn ta chỉ cúi đầu nói ra hai chữ: “Tùy hứng!”
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn ta chăm chăm, thật sự không nhịn được phải phì cười: “Phạm huynh nói chí phải. Nhưng đôi khi tùy hứng thì đã làm sao?” Nàng cũng không bắt bẻ hắn ta. Giọng điệu này, từ ngữ thế kia sao mà tương tự những lời hoàng đế đã nói với nàng.
Phạm Thống hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang chỗ khác vì không muốn nhìn nàng nữa.
Lộ Ánh Tịch thôi cười, nhìn nửa khuôn mặt cương nghị của hắn ta, hoài nghi lo ngại nhíu mày.
“Phạm huynh, ngươi đã đi đến chỗ nào trong thành rồi?” Nàng nghiêm mặt tra hỏi hắn ta.
“Hôm qua Phạm mỗ có đến Tế Nhân Đường xem tình hình thế nào, nhân tiện đem thuốc qua.” Phạm Thống bình tĩnh trả lời, “Đa số binh lĩnh không muốn đến gần Tế Nhân Đường, nhưng tóm lại vẫn phải có người nào đó qua bên kia. Phạm mỗ là một người không buồn không lo, cũng không có gì phải sợ.”
Lộ Ánh Tịch mím môi không nói, ngay lập tức nắm lấy cổ tay của hắn ta.
“Hoàng hậu?!” Phạm Thống sửng sốt, vội vã rút tay lại, khuôn mặt lúng túng.
“Đã đến nước này, ngươi vẫn còn cố kỵ ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ hả?” Lộ Ánh Tịch dở khóc dở cười. Nàng buông thỏng hai tay như hắn ta mong muốn, lại nói: “Ta đi mời sư phụ khám bệnh chính xác cho ngươi. Chắc là không có chuyện gì đâu, nhưng có lẽ cẩn thận vẫn hơn.”
Không đợi hắn ta trả lời, nàng xoay người rời khỏi.
Sau khi đưa lưng về phía hắn ta, Lộ Ánh Tịch mặt mũi tối sầm, khó che giấu nỗi sầu lo của mình.
Đêm đến, Lộ Ánh Tịch đến nhà khách tại dịch trạm ở Huy Thành. Vì trong lòng có chuyện lo lắng nên không ngủ được. Nàng lo âu đi dạo trong sân.
Trong bóng tối dưới ánh trăng, có một người đang đứng bên cạnh cột nhà tại khúc cua của hành lang dài, đưa mắt nhìn nàng.
Đại khái một lúc lâu sau, người nọ mới thở dài một hơi, đi về phía nàng.
Lộ Ánh Tịch xoay người lại nhìn chăm chú người đang đến gần, khẽ mỉm cười nói: “Sư phụ, muộn thế này rồi, sao người còn chưa đi ngủ?”
“Còn ngươi?” Nam Cung Uyên hiền dịu nhìn nàng, đôi mắt đen như giếng sâu không thấy đáy, nhưng lại nổi lên gợn sóng dập dờn. Chỉ mới vài ngày không gặp mà thôi, sao y lại thấy nàng có chút gì đó khác lúc trước? Vẫn diễm lệ như xưa, nhưng dường như tăng thêm vài phần duyên dáng, đặc biệt cuốn hút. Hàng mi dài của nàng mang chút ưu sầu, đôi mắt phát sáng lung linh.
“Sư phụ, Phạm huynh không sao chứ?” Lộ Ánh Tịch không nhịn được lại hỏi chuyện này một lần. Không phải nàng không rành y thuật, chỉ là cảm thấy vô cùng lo lắng. Một người ngay thẳng, nhân hậu như Phạm Thống thế này, không thể đoản mệnh như vậy được.
“Ngươi đã bắt mạch cho hắn ta, hẳn là biết rõ tình trạng ra sao.” Nam Cung Uyên không trả lời thẳng, chỉ cười dịu dàng, nói lời an ủi: “Kết luận bây giờ vẫn còn quá sớm. Phạm hiệp sĩ không giống người bạc phúc.”
“Vâng ạ.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, phấn chấn trở lại hít thở sâu, cười nhẹ nói: “Đã có sư phụ ở đây, Phạm huynh sẽ không sao.”
Nam Cung Uyên im lặng ngắm nhìn nàng hồi lâu, khẽ cười trêu nàng: “Trước đây mỗi khi bảo ngươi chuyên tâm học hành nghiên cứu, ngươi luôn lấy lời này để viện cớ cho tính lười biếng của mình.” Trước nay nàng luôn mở miệng nói rằng có sư phụ ở đây rồi, Ánh Tịch học nhiều như vậy để làm gì chứ. Một câu nói đơn giản, nịnh nọt giống như nàng muốn cả đời dựa dẫm vào y. Nhưng hôm nay, tất cả đã thay đổi. Cùng là một câu nói khi xưa, nhưng nghe vào tai lại cảm thấy chua chát hơn.
“Đồ nhi bất tài, học được từ sư phụ một vài thứ là Ánh Tịch đã nhận được ân huệ cả đời rồi.” Lộ Ánh Tịch thản nhiên cười, làm bộ vái chào cảm tạ y. Trong phút chốc, nàng như được trở về quãng thời gian trẻ con tinh nghịch của ngày xưa. Tâm trạng bỗng chốc thắt chặt, làm dập tắt nụ cười trên môi.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau, nhất thời chìm trong yên lặng.
“Ánh Tịch, mấy hôm nay có khỏe không?” Cuối cùng Nam Cung Uyên cũng buộc phải mở miệng, giọng điệu thản nhiên nhưng lại như tiếng thở dài vô hạn trong im lặng.
Lộ Ánh Tịch cố gắng nở nụ cười, nói: “Sư phụ chỉ là về Huyền Môn một chuyến, nhiều lắm là hai ngày thôi. Sao lại nghe như xa cách đã lâu không gặp thế này?”
Ống tay áo Nam Cung Uyên khẽ run run, như đang kiềm nén thứ gì đó, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
“Muộn rồi. Ngươi đi ngủ sớm đi.” Hắn gật đầu chào nàng, rồi cất bước rời khỏi.
Lộ Ánh Tịch lơ đãng đảo mắt qua lại, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó liền bật thốt lên: “Sư phụ!”
Nam Cung Uyên cứng người dừng bước, vô cùng thong thả quay người lại. Y giơ tay phải lên, xòe rộng lòng bàn tay, khẽ nói: “Xém chút thì ta quên mất. Đây là thứ ngươi đã nhắc đến trong doanh y vào lúc chiều.”
Lộ Ánh Tịch đi đến gần hắn, đưa tay nhận lấy, thấp giọng nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Nam Cung Uyên nhếch môi cười hiền hậu, ôn hòa, nhìn nàng một cái rồi nhấc bước đi thẳng.
Lộ Ánh Tịch lại thất thần đứng im, trái tim đau nhói như bị từng mũi kim đâm mạnh xuống. Chiếc túi gấm được thêu rồng vàng vút bay trong tay kia như nặng ngàn cân
Nàng rốt cục không kiềm chế được, chống hai tay lên ngực hắn.
“Hử?” Hoàng đế hơi ngẩng đầu lên trầm tĩnh ngắm nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm phát ra tia sáng nóng bỏng.
“Hoàng thượng không còn để ý nữa sao?” Nàng ngạc nhiên trong giây lát, mới nhẹ giọng thắc mắc hỏi vấn đề này.
“Để ý chuyện gì?” Hoàng đế thản nhiên hỏi lại, ngồi thẳng dậy dựa lưng vào đầu giường, bộ dạng lười nhác.
Lộ Ánh Tịch cũng ngồi dậy, cúi đầu chỉnh lại quần áo bị xộc xệch, nhỏ giọng chậm rãi nói: “Đêm đầu tiên… Hoàng thượng đã nghi ngờ…”
Không cần phải nói hết, trong lòng hai người đều sáng tỏ.
Không khí ám muội, quyến rũ vô hình mới vừa rồi đã phân tán gần hết. Một trận gió to ngoài cửa sổ nổi lên cuốn theo đám lá khô, tiếng rì rào xào xạc. Cảnh ở ngoài ngược hoàn toàn với không gian yên ắng lành lạnh bên trong.
Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt cúi thấp đầu, cắn răng không nói. Hoàng đế luôn nhìn chằm chằm đỉnh đầu của nàng. Hắn nhìn say sưa một lúc lâu, sau đó mới khẽ cười thành tiếng.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc ngẩng đầu trông hắn.
“Trước giờ Trẫm vẫn không phát hiện hóa ra nàng có hai cái xoáy tóc.” Hoàng đế cười khoái chí, vươn tay lật qua lật lại làm rối tung mái tóc của nàng.
“Xoáy tóc?” Lộ Ánh Tịch vô ý thức liếc mắt qua đỉnh đầu hắn, cũng mím môi cười, “Hoàng thượng cũng vậy mà?”
“Dân gian hình như có một lời đồn nói rằng người nào có hai xoáy tóc thì đặc biệt thông minh.” Hoàng đế trượt theo mái tóc dài đến thắt lưng của nàng, rồi vuốt ve vòng eo thon, lại ôm nàng vào lòng.
“Hoàng thượng đang khen Thần thiếp, hay là đang tự tâng bốc vậy?” Lộ Ánh Tịch bỡn cợt cười tươi.
Hoàng đế ôm nàng từ phía sau, hắn cọ cằm lên cổ và vành tai của nàng, hơi thở nóng ấm như có như không tấn công gáy của nàng, một mặt nói: “Chẳng phải Trẫm và nàng đều là người thông minh ư?”
“Hoàng thượng nói sao thì chính là vậy.” Cơ thể Lộ Ánh Tịch đông cứng, mang tai đỏ ửng hết cả, không yên tâm mà xê dịch ra xa.
Ánh mắt hoàng đế lướt qua lỗ tai xinh xắn trắng nõn của nàng, bỗng nhiên ghé sát vào liếm một chút.
Lộ Ánh Tịch run rẩy toàn thân, không dám làm loạn nữa.
Hoàng đế cảm thấy thú vị, không kiềm được tiếng cười vui vẻ, đôi môi lại cọ sát từ cổ nàng đến trước ngực của nàng.
“Hoàng thượng!” Lộ Ánh Tịch lại nhấc tay đẩy ngực hắn ra, tỏ ý kháng cự. Gương mặt trắng noãn như ngọc của nàng giờ đây lại đỏ như áng mây ráng chiều, vô cùng xinh đẹp, hấp dẫn.
Hoàng đế dừng lại nhìn nàng, bàn tay vẫn vòng quang eo của nàng, rủ bỏ bộ dạng tươi cười hứng trí, than nhẹ một tiếng: “Ánh Tịch, nàng cho Trẫm rất nhiều khảo nghiệm.”
“Khảo nghiệm?” Lộ Ánh Tịch lấy lại bình tĩnh, khó hiểu quay đầu nhìn hắn.
“Nàng muốn Trẫm tin nàng, nhưng nàng lại cự tuyệt, không chịu nỗ lực thực hiện.” Hoàng đế chân thành nói, chỉ một câu nói nhưng lại ẩn chứa đầy ngụ ý.
“Thần thiếp chưa từng nỗ lực sao?” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng hỏi hắn, nhưng cũng là hỏi chính mình. Thật ra nàng đã sớm nhận ra, nàng là một người cực kỳ bị động khi đối mặt với chuyện tình cảm.
“Đằng sau nỗ lực của nàng nhất định đều có lý do. Nàng cũng không làm những chuyện kích động hay tùy tâm. Trẫm không biết là do nàng không muốn hay là không dám.” Hoàng đế như đang than thở, ánh mắt sâu sắc mà xa xăm.
Lộ Ánh Tịch im lặng trong chốc lát, mỉm cười nói: “Tùy tâm mà sống. Hoàng thượng có bằng lòng làm mẫu cho Thần thiếp xem không?”
“Trẫm đã sống theo lòng mình rồi.” Hoàng đế xoay người nàng đối diện với hắn, nghiêm túc nói: “Nếu không phải như vậy, bây giờ Trẫm đã không ôm nàng, đã không giữ nàng ở lại Thần Cung.”
“Trong lòng Hoàng thượng không có khúc mắc sao?” Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ hỏi, ánh mắt bối rối. Nàng vẫn lưu tâm đến khúc mắc trong lòng hắn, hay là khúc mắc trong lòng của nàng đây?
“Không gỡ được nút thắc thì tạm thời không để ý đến nữa. Chung quy sẽ có một ngày, nàng tự tháo gỡ được.” Giọng nói nhu hòa với ánh mắt kiên định của hoàng đế làm nàng rung động. Hắn chân thành nói tiếp: “Trẫm muốn nàng cũng như Trẫm, bất kể hậu quả.”
“Bất kể hậu quả?” Lộ Ánh Tịch kinh ngạc lặp lại.
“Nàng là thê tử của Trẫm, đây là sự thật mà đời này kiếp này không thể thay đổi. Thê tử yêu trượng phu của mình, ai có quyền xen vào?” Hoàng đế nhìn thẳng vào mắt nàng, như muốn từ ánh mắt để đi vào trái tim nàng, “Nàng không cần phải lập rào cản với chính mình. Trẫm không hề chùn bước, cũng không cho phép nàng nhát gan chùn chân.”
Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên, xúc động bần thần không nói nên lời. Nàng không phải vô tri vô giác, tự biết bản thân đã sinh ra một chút cảm giác khác lạ với hắn. Nhưng thế này đã đủ dũng khí để theo đuổi tình cảm mà bất chấp mọi thứ hay chưa? Mai sau nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng phải đem sư phụ đặt ở đâu đây?
Ánh mắt hoàng đế khóa chặt biểu cảm trên mặt của nàng, vươn tay nắm bàn tay mềm mại của nàng, vừa dịu dàng vừa kiên định nói: “Trẫm và nàng cùng đối mặt với tương lai chưa rõ.”
Dứt lời, hắn không giống lúc trước, vô cùng quyến luyến triền miên, như là cám dỗ hoặc như hoàn toàn chìm đắm trong nhu tình mật ý.
Dần dần, Lộ Ánh Tịch nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghênh đón đôi môi ấm áp của hắn.
Hoàng đế thả lỏng người, nụ hôn thêm nhiệt tình. Hắn cuốn quýt dây dưa bờ môi của nàng, muốn dẫn dắt nàng cùng chung hưởng niềm vui thích.
Cơn gió mát luồn qua khung cửa sổ để mở, phá tung bức màn mỏng màu xanh da trời mà đi vào trong. Hơi lạnh mà làn gió mang theo không làm nguội đi da thịt đang dần nóng hổi của hai người, đành phải lặng lẽ bỏ đi, để mặc cho nhiệt độ ngượng ngùng bao phủ trong phòng ngày càng tăng cao.
Nàng vô ý thức dang hai tay vòng lại ôm thắt lưng rắn chắc của hắn.
Động tác của nàng rất nhẹ nhưng lại khiến hắn chấn động, trong lòng dâng lên dòng nhiệt nóng hổi chậm rãi xâm nhập toàn thân hắn.
… … …
Lúc ánh nắng ban mai chiếu sáng cả cung điện, Lộ Ánh Tịch mới lơ đãng mở mắt ra. Lòng nàng nhất thời hoảng hốt, nàng không biết rốt cuộc nàng đang ở nơi nao.
Đêm qua rõ ràng nàng ở trên giường nhỏ… Vì sao bây giờ lại ngủ trên long sàng?
Cho đến khi đi rửa mặt, tinh thần mới sảng khoái hơn, nàng không khỏi thở dài.
Nàng không có nhớ lầm, đúng là ở trên giường nhỏ. Sau đó nàng quá mệt mỏi nên ngủ lúc nào không hay, mơ hồ nhận thấy hoàng đế bế nàng đặt lên long sàng. Có phải trong lòng hắn, nàng vẫn không xứng?
Đôi môi nàng cong lên khẽ mỉm cười, nụ cười mang vài phần tự giễu. Nàng lại đi quan tâm đến mấy chuyện vô vị này.
Nàng dùng xong bữa sáng, liền có quan viên của Thái y viện đến bái kiến. Hoàng đế vẫn chưa quên cuộc nói chuyện hôm qua, nên phái người tới đón nàng đưa đến Huy Thành.
Lần nữa xuất cung đi trên đường bụi bay mịt mù, lòng Lộ Ánh Tịch cảm khái vô hạn. Trong tay nàng đang cầm một mẩu giấy, nàng cúi đầu đọc lại một lần nữa, sau đó mới gấp lại bỏ nó vào trong túi gấm.
Trong túi gấm được thêu hình rồng bằng chỉ vàng này được hoàng đế đặt bên gối. Hắn bận chuyện triều chính nên từ sớm tinh mơ đã không thấy người đâu, nhưng vẫn chu đáo viết vài chữ để lại cho nàng. Những câu từ đơn giản đó mở rộng trái tim nàng. Làm sao cũng không nghĩ được hắn lại tình cảm như vậy.
Trên mảnh giấy trắng tinh, mỏng dính kia chỉ viết mấy chữ theo lối Khải thư[1], tuy viết ngoáy qua loa, nhưng nét chữ sắc sảo mạnh mẽ, từng nét cứng rắn, dứt khoát.
[1] Khải thư: là một trong những cách viết chữ Hán, như: Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung Đỉnh Văn. Khải thư là bước phát triển hoàn thiện nhất của chữ Hán, kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết, vô cùng quy phạm.
“Tịch, vào Huy Thành mọi việc phải cẩn thận. Nếu có chút khác thường nào thì lập tức về cung. Trẫm không cho phép nàng làm chính mình bị thương chút nào.”
Và chỉ đề tên đúng một chữ “Thần”.
Nàng không khỏi lắc đầu mỉm cười. Người nam nhân này khiến người ta khó có thể chống đỡ khi bắt đầu tiến công bằng tình cảm dịu dàng.
Xe ngựa chạy băng băng trên đường, vừa qua giữa trưa thì xe đã đến Huy Thành.
Nàng trèo lên đến tường thành, liền thấy một bóng hình cao lớn của một nam tử đứng lặng bên tường thành, ánh mắt trang nghiêm và chăm chú.
“Phạm hiệp sĩ.” Lộ Ánh Tịch vừa tiến đến vừa gọi.
Phạm Thống giật mình quay đầu lại, kinh ngạc đến quên cả việc hành lễ: “Sao Hoàng hậu lại đến đây?”
Lộ Ánh Tịch chỉ chỉ vài tên thái y đi theo phía sau nói: “Hoàng thượng hạ chỉ, muốn lập doanh y ở trước cổng thành.” Ngoại trừ thái y, còn có một đội cấm vệ quân hộ tống nàng đến đây, nghe đâu đều là các võ tướng hiểu sơ về y học.
Phạm Thống nhíu mày, hiển nhiên là hết sức không tán thành việc nàng đích thân mạo hiểm, nhưng vì ngại thân phận nên không dám càm ràm.
Đột nhiên một người đang canh giữ thành, kêu một tiếng kinh ngạc.
Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn, cũng cảm thấy hết hồn. Bên ngoài thành cách đó không xa, tuấn mã phi nước đại làm cát bụi tung mịt mù. Có thể nhìn ra có hơn một nghìn người đang thúc ngựa chạy về phía Huy Thành.
Đợi khi đoàn người đến gần, Lộ Ánh Tịch mới thấy rõ, vội vàng cất cao giọng: “Đừng căng thẳng! Quân cứu viện đến rồi!” Sớm hơn một ngày so với mong đợi, nhất định sư phụ đã ngày đêm thần tốc, gấp gáp đến đây.
Vì Lộ Ánh Tịch là đương kim hoàng hậu, lại cầm thủ dụ của hoàng đế trong tay, nên không ai dám làm trái ý nàng. Họ liền buông thang dây xuống, kéo hơn nghìn người lên tường thành.
Sau một lát, Nam Cung Uyên khoác chiếc áo choàng dài màu xám đã lên đến tường thành, gương mặt bám đầy gió bụi, nhưng vẫn anh tuấn trang nhã như hôm nào.
“Sư phụ!” Lộ Ánh Tịch vừa đến gần đã gọi to, gương mặt mừng rỡ, “Sư phụ dẫn theo bao nhiêu người đến đây?”
“Một nghìn ba trăm người.” Nam Cung Uyên cũng mỉm cười trả lời nàng.
“Đa tạ sư phụ!” Lộ Ánh Tịch cảm ơn đúng khuôn phép, trong lòng biết rõ đây là sư phụ đã dốc toàn lực giúp đỡ.
“Chữa bệnh cứu người vốn là bổn phận của người thầy thuốc, không cần phải cảm ơn.” Nam Cung Uyên thần sắc điềm tĩnh, đôi mắt hiện ánh sáng kiên nghị.
“Sư phụ, sau chuyện này…” Lộ Ánh Tịch nhíu mày, muốn nói lại thôi. Chuyện này đương nhiên sẽ không giấu được Lâm Quốc chỉ sợ sư phụ sẽ gặp phiền phức lớn.
“Cứu người quan trọng hơn, những chuyện khác cứ đợi sau này hẵng tính.” Nam Cung Uyên nhẹ nhàng trấn an, không muốn vì việc này mà khiến nàng cảm thấy hổ thẹn cùng khó nghĩ.
Lộ Ánh Tịch buộc lòng phải giữ im lặng. Nàng chuyển sang trao đổi với y về việc bố trí nhân lực ra sao, sắp xếp công việc luân phiên nhau thế nào.
Nửa canh giờ sau, lều doanh y đầu tiên mới được dựng xong. Một hàng dài ba mươi danh y đã ngồi đâu vào đấy bên cổng thành. Không lâu sau thì có người dân chạy tới, một đồn mười, mười đồn một trăm, rất nhanh đã thấy dòng người đông nghịt chen lấn ở trước cổng thành.
Thái thú mới bổ nhiệm của Huy Thành đích thân dẫn binh sĩ duy trì trật tự. Tình hình hỗn loạn chỉ kéo dài khoảng hai khắc, dần dần đã đi vào quy củ, một hàng dài đứng đợi trước bàn của mỗi vị thầy thuốc. Hễ người nào được chuẩn đoán là không có bệnh trong người, sẽ được ghi lại danh tính và hộ tịch, đợi ba ngày sau quay lại tái khám để xác nhận chính xác. Nếu người nào bị chuẩn đoán là có triệu chứng của bệnh dịch, thì sẽ được dẫn đến Tế Nhân Đường cách ly và chữa bệnh.
Lộ Ánh Tịch đứng lặng trên lầu tường thành, lẳng lặng ngóng nhìn quang cảnh phía dưới, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm vẻ buồn bã. Cho dù có dựng hơn mười doanh y chẩn đoán bệnh đi nữa, cũng không đủ khả năng khám hết cho từng bách tính. Thế nào cũng có một bộ phận người dân sợ bị phán là có bệnh nên không dám đến đây. Huy Thành nhất định có rất nhiều người chết.
“Hoàng hậu.” Thanh âm trầm ấm vang lên sau lưng nàng đích thị của Phạm Thống đang đứng nghiêm trang.
“Chuyện gì?” Nàng quay đầu nhìn hắn ta.
“Hiện tại đã có Nam Cung Uyên ở đây, Hoàng hậu có thể an tâm quay lại trong cung rồi.” Phạm Thống mày kiếm nhíu chặt lại, trong đôi mắt sáng ngời viết rõ ý phản đối.
“Không! Ta muốn ở lại.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, nụ cười mang theo nét u buồn, phiền muộn. “Thứ nhất ta muốn tự mình giúp một tay. Thứ hai, ta cũng có tâm tư. Ở trong cung quá lâu, ta sợ trái tim ta ngày càng hóa đá.”
Nàng lấy cách xưng hô của người bình thường nói chuyện, nhưng sự bất lực cùng trách nhiệm nặng nề trong lời nói thì người bình thường lại khó có thể hiểu được.
Phạm Thống nhăn mặt nhíu mày. Một lát sau, hắn ta chỉ cúi đầu nói ra hai chữ: “Tùy hứng!”
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn ta chăm chăm, thật sự không nhịn được phải phì cười: “Phạm huynh nói chí phải. Nhưng đôi khi tùy hứng thì đã làm sao?” Nàng cũng không bắt bẻ hắn ta. Giọng điệu này, từ ngữ thế kia sao mà tương tự những lời hoàng đế đã nói với nàng.
Phạm Thống hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang chỗ khác vì không muốn nhìn nàng nữa.
Lộ Ánh Tịch thôi cười, nhìn nửa khuôn mặt cương nghị của hắn ta, hoài nghi lo ngại nhíu mày.
“Phạm huynh, ngươi đã đi đến chỗ nào trong thành rồi?” Nàng nghiêm mặt tra hỏi hắn ta.
“Hôm qua Phạm mỗ có đến Tế Nhân Đường xem tình hình thế nào, nhân tiện đem thuốc qua.” Phạm Thống bình tĩnh trả lời, “Đa số binh lĩnh không muốn đến gần Tế Nhân Đường, nhưng tóm lại vẫn phải có người nào đó qua bên kia. Phạm mỗ là một người không buồn không lo, cũng không có gì phải sợ.”
Lộ Ánh Tịch mím môi không nói, ngay lập tức nắm lấy cổ tay của hắn ta.
“Hoàng hậu?!” Phạm Thống sửng sốt, vội vã rút tay lại, khuôn mặt lúng túng.
“Đã đến nước này, ngươi vẫn còn cố kỵ ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ hả?” Lộ Ánh Tịch dở khóc dở cười. Nàng buông thỏng hai tay như hắn ta mong muốn, lại nói: “Ta đi mời sư phụ khám bệnh chính xác cho ngươi. Chắc là không có chuyện gì đâu, nhưng có lẽ cẩn thận vẫn hơn.”
Không đợi hắn ta trả lời, nàng xoay người rời khỏi.
Sau khi đưa lưng về phía hắn ta, Lộ Ánh Tịch mặt mũi tối sầm, khó che giấu nỗi sầu lo của mình.
Đêm đến, Lộ Ánh Tịch đến nhà khách tại dịch trạm ở Huy Thành. Vì trong lòng có chuyện lo lắng nên không ngủ được. Nàng lo âu đi dạo trong sân.
Trong bóng tối dưới ánh trăng, có một người đang đứng bên cạnh cột nhà tại khúc cua của hành lang dài, đưa mắt nhìn nàng.
Đại khái một lúc lâu sau, người nọ mới thở dài một hơi, đi về phía nàng.
Lộ Ánh Tịch xoay người lại nhìn chăm chú người đang đến gần, khẽ mỉm cười nói: “Sư phụ, muộn thế này rồi, sao người còn chưa đi ngủ?”
“Còn ngươi?” Nam Cung Uyên hiền dịu nhìn nàng, đôi mắt đen như giếng sâu không thấy đáy, nhưng lại nổi lên gợn sóng dập dờn. Chỉ mới vài ngày không gặp mà thôi, sao y lại thấy nàng có chút gì đó khác lúc trước? Vẫn diễm lệ như xưa, nhưng dường như tăng thêm vài phần duyên dáng, đặc biệt cuốn hút. Hàng mi dài của nàng mang chút ưu sầu, đôi mắt phát sáng lung linh.
“Sư phụ, Phạm huynh không sao chứ?” Lộ Ánh Tịch không nhịn được lại hỏi chuyện này một lần. Không phải nàng không rành y thuật, chỉ là cảm thấy vô cùng lo lắng. Một người ngay thẳng, nhân hậu như Phạm Thống thế này, không thể đoản mệnh như vậy được.
“Ngươi đã bắt mạch cho hắn ta, hẳn là biết rõ tình trạng ra sao.” Nam Cung Uyên không trả lời thẳng, chỉ cười dịu dàng, nói lời an ủi: “Kết luận bây giờ vẫn còn quá sớm. Phạm hiệp sĩ không giống người bạc phúc.”
“Vâng ạ.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, phấn chấn trở lại hít thở sâu, cười nhẹ nói: “Đã có sư phụ ở đây, Phạm huynh sẽ không sao.”
Nam Cung Uyên im lặng ngắm nhìn nàng hồi lâu, khẽ cười trêu nàng: “Trước đây mỗi khi bảo ngươi chuyên tâm học hành nghiên cứu, ngươi luôn lấy lời này để viện cớ cho tính lười biếng của mình.” Trước nay nàng luôn mở miệng nói rằng có sư phụ ở đây rồi, Ánh Tịch học nhiều như vậy để làm gì chứ. Một câu nói đơn giản, nịnh nọt giống như nàng muốn cả đời dựa dẫm vào y. Nhưng hôm nay, tất cả đã thay đổi. Cùng là một câu nói khi xưa, nhưng nghe vào tai lại cảm thấy chua chát hơn.
“Đồ nhi bất tài, học được từ sư phụ một vài thứ là Ánh Tịch đã nhận được ân huệ cả đời rồi.” Lộ Ánh Tịch thản nhiên cười, làm bộ vái chào cảm tạ y. Trong phút chốc, nàng như được trở về quãng thời gian trẻ con tinh nghịch của ngày xưa. Tâm trạng bỗng chốc thắt chặt, làm dập tắt nụ cười trên môi.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau, nhất thời chìm trong yên lặng.
“Ánh Tịch, mấy hôm nay có khỏe không?” Cuối cùng Nam Cung Uyên cũng buộc phải mở miệng, giọng điệu thản nhiên nhưng lại như tiếng thở dài vô hạn trong im lặng.
Lộ Ánh Tịch cố gắng nở nụ cười, nói: “Sư phụ chỉ là về Huyền Môn một chuyến, nhiều lắm là hai ngày thôi. Sao lại nghe như xa cách đã lâu không gặp thế này?”
Ống tay áo Nam Cung Uyên khẽ run run, như đang kiềm nén thứ gì đó, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
“Muộn rồi. Ngươi đi ngủ sớm đi.” Hắn gật đầu chào nàng, rồi cất bước rời khỏi.
Lộ Ánh Tịch lơ đãng đảo mắt qua lại, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó liền bật thốt lên: “Sư phụ!”
Nam Cung Uyên cứng người dừng bước, vô cùng thong thả quay người lại. Y giơ tay phải lên, xòe rộng lòng bàn tay, khẽ nói: “Xém chút thì ta quên mất. Đây là thứ ngươi đã nhắc đến trong doanh y vào lúc chiều.”
Lộ Ánh Tịch đi đến gần hắn, đưa tay nhận lấy, thấp giọng nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Nam Cung Uyên nhếch môi cười hiền hậu, ôn hòa, nhìn nàng một cái rồi nhấc bước đi thẳng.
Lộ Ánh Tịch lại thất thần đứng im, trái tim đau nhói như bị từng mũi kim đâm mạnh xuống. Chiếc túi gấm được thêu rồng vàng vút bay trong tay kia như nặng ngàn cân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.