Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
Khuynh Thân
28/10/2015
Trong hôn mê, Lộ Ánh
Tịch mơ mơ màng màng, chỉ thấy bên tai tiếng huyên náo lúc to lúc nhỏ,
ngực càng thêm đau đớn như muốn tắc nghẽn, sau đó lại rơi vào bóng tối.
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa đã là nửa đêm. Bốn bề im ắng cô tịch, nhưng mùi long diên hương nhàn nhạt lượn lờ trong không khí.
Nàng mở mắt nhìn xung quanh thì không khỏi giật mình. Người đang ngồi cạnh bàn rất quen thuộc…
“Ánh Tịch! Nàng tỉnh rồi?” Người nọ thấy nàng đã tỉnh liền đứng bật dậy, ánh mắt vui mừng phát sáng.
Lộ Ánh Tịch sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Hoàng thượng?”
“Ánh Tịch, nàng có cảm thấy khó chịu chỗ nào nữa không? Còn chóng mặt không?” Hoàng đế đến ngồi bên mép giường, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, chống tay muốn nâng cơ thể mềm yếu dậy.
“Nàng nằm nghỉ đi.” Hoàng đế nhẹ nhàng ấn vai của nàng xuống, kéo chăn đắp cho nàng, lại nói: “Trẫm nhận được tin biết sáng nay nàng ngất xỉu, sau khi hạ triều Trẫm đi đến đây. Lúc tới nơi thì biết nàng lại rơi vào hôn mê.”
Lộ Ánh Tịch từ từ định thần, bất ngờ nhớ đến một việc. Trong lúc nàng nửa tỉnh nửa mơ đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
… … …
“Nam Cung huynh, rốt cuộc Lộ muội muội bị bệnh gì?”
“Nàng mắc bệnh tim, có từ khi còn trong bụng mẹ. Lúc trước ta có thể dùng máu của chính mình để đè ép đau đớn thay nàng, nhưng bây giờ thì…”
“Hiện tại thì làm sao?”
“Sau gáy của nàng có một đóa hoa thược dược, đó chính là thuốc dẫn. Nhưng hiện nay, màu sắc của đóa hoa đã nhạt đi nhiều, điều đó cho thấy dược tính của thuốc cũng tan dần. Không còn thuốc dẫn thì máu của ta cũng vô dụng.”
“Thuốc dẫn ư? Dẫn lại một lần nữa là được rồi.”
“Có một chuyện Vương gia không biết rồi. Không lâu trước Ánh Tịch đã nhận hàn độc thay Mộ Dung Thần Duệ, nên thân thể dư hàn, không thể tiếp nhận khí nóng.”
“Mộ Dung Thần Duệ? Hoàng đế Hoàng Triều?”
“Đúng vậy.”
“Tên nhãi đó thật là đê tiện! Để một nữ tử yếu đuối chịu độc thay hắn ta như vậy.”
“Cũng không hẳn là như thế. Chính ta đã khuyên Ánh Tịch làm vậy.”
“Tại sao?”
“Bọn họ đã định trước là có duyên phận Hồng Loan Thiên Hỉ[1], ta hy vọng Ánh Tịch có thể được phu quân yêu quý.”
[1] Hồng Loan và Thiên Hỉ là hai sao trong thuật đoán số, Hồng Loan chủ về hôn nhân và Thiên Hỉ chủ về sinh dục. Hai sao đi với nhau ý chỉ là tin vui, có duyên vợ chồng.
“Phu quân? Xùy! Mộ Dung Thần Duệ kia há có thể là phu quân mà nàng có thể dựa dẫm được sao? Nam Cung huynh à, tâm tư của huynh không chỉ có thế, chớ hòng che giấu trước mặt ta.”
“Vương gia nhìn xa trông rộng, ta đương nhiên không dám che giấu. Ô Quốc và Hoàng Triều sớm muộn gì cũng phải đoạn tuyệt, ta chỉ mong Mộ Dung Thần Duệ vì yêu Ánh Tịch mà nương tay với nàng.”
“Nữ tử duyên dáng, tuyệt sắc như vậy, Mộ Dung Thần Duệ kia không muốn, Đoàn Đình Thiên ta đây muốn!”
… … …
Đoạn đối thoại đó nàng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ mang máng giọng điệu kính cẩn của sư phụ và khẩu khí ngạo mạn của Đoàn Đình Thiên. Kẻ tự xưng là Vương gia nhàn hạ Đoàn Đình Thiên kia, đương nhiên không phải là một kẻ nhàn rỗi không có thực quyền, không tham gia vào chính sự rồi. Nàng vẫn mang lòng hoài nghi, phải chăng người điều khiển phía sau Huyền Môn chính là Đoàn Đình Thiên?
“Ánh Tịch? Nàng thấy khó chịu à?” Nàng mở to mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn với vẻ quan tâm lo lắng đang ở trước mặt này.
“Hoàng thượng, Thần thiếp không sao.” Nàng lấy lại tinh thần, mỉm cười với hắn.
“Không sao?” Hoàng đế hừ một tiếng, không vui nói: “Nàng thực sự cho rằng bản thân là mình đồng da sắt sao? Nàng đi soi gương xem, lúc này xấu đi một bậc, hốc hác đến độ không ra gì.”
“Đây là Hoàng thượng ghét bỏ dung mạo xấu xí của Thần thiếp ư?” Nàng không khỏi muốn cười. Đáng nhẽ ngày mai nàng sẽ hồi cung, không ngờ hắn lại suốt đêm đến đây. Hắn lại dùng tình cảm tấn công nàng sao? Hay là trong đó chứa một chút thật lòng?
Hoàng đế bực tức liếc mắt nàng một cái, mím môi không nói, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.
Lộ Ánh Tịch bình tĩnh trông theo, âm thầm tự tay bắt mạch cho chính mình ở dưới chăn.
Chỉ một lúc sau, hoàng đế đã quay lại, trên tay còn bưng chén thuốc.
“Hoàng thượng tự mình bưng thuốc cho Thần thiếp, thật là Thần thiếp không dám nhận mà.” Nàng khẽ cười với lời nói khiêm tốn, nhưng nét mặt không hèn mọn, xu nịnh.
Hoàng đế không đáp lời nàng, ngồi thẳng xuống giường, cúi đầu thổi chén thuốc nóng.
Lộ Ánh Tịch điềm nhiên tươi cười, chỉ nhìn hắn chăm chú, trong lòng có dòng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, nhưng đồng thời cũng pha lẫn sự đau khổ chua xót. Nàng vừa mới bắt mạch cho bản thân, nhận thấy nhịp đập rất chậm, dương khí hư tổn, dòng máu bị nghẽn mạch, mạch tượng chậm và yếu. Theo những biểu hiện đó, thân thể nàng quả thực quá yếu, ngay cả chút sức lực cũng không có.
“Uống thuốc đi.” Hoàng đế dịu dàng đỡ nàng ngồi dậy, để chén thuốc sát bên môi nàng.
“Dạ.” Nàng đáp nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng từ từ uống thuốc. Rõ ràng nàng uống không mau, nhưng cuối cùng vẫn bị sặc. Nàng ho khù khụ, liền oán giận nói: “Hoàng thượng muốn đem toàn bộ chén thuốc đổ vào miệng Thần thiếp trong một lần sao?”
Hoàng đế đang vỗ lưng nàng để nàng dễ thở hơn, ai ngờ nghe nàng nói vậy liền ngừng lại, thẹn quá hóa giận nói: “Tự nàng uống đi!”
Lộ Ánh Tịch ngước mắt lườm hắn một cái, ráng nhịn cười mà nhận chén thuốc trên tay hắn. Nàng một hơi uống cạn chén, xong xuôi mới ung dung nói: “Có phải đây là lần đầu tiên Hoàng thượng hầu hạ người khác uống thuốc không?”
Hoàng đế hừ nhẹ: “Biết là tốt rồi. Mặt mũi nàng ngày càng lớn rồi.”
Lộ Ánh Tịch liên tục gật đầu: “Thần thiếp vinh hạnh quá lớn, tạ ơn Hoàng thượng long ân.”
Hoàng đế liếc xéo nàng, hơi giận mà đoạt đi chiếc bát không trong tay nàng, đặt mạnh nó lên bàn ở bên cạnh.
“Hoàng thượng đang ở Huy Thành, sáng mai làm sao lâm triều?” Lộ Ánh Tịch thu lại vẻ bỡn cợt, nghiêm túc hỏi: “Bây giờ Hoàng thượng phải chạy về cung ngay sao?”
“Sức khỏe của nàng có thể chịu đựng việc gấp rút đi đường suốt đêm hử?” Hoàng đế nhíu mày, tự mình cởi giày rồi nằm thẳng lên giường, “Trẫm ngủ với nàng một lúc, đợi trời sáng mới trở về. Trước khi Trẫm đến Huy Thành đã lệnh chuyển buổi lâm triều sáng mai sang tới buổi trưa rồi.”
Lộ Ánh Tịch im lặng lắng nghe, suy nghĩ một chút lại thốt ra: “Hoàng thượng không cởi áo ngoài sao? Người đầy bụi bặm.”
Hoàng đế đang muốn vươn tay ôm nàng, nghe vậy liền bật dậy, vô cùng bất mãn nói: “Trước giờ Trẫm không phát hiện, hóa ra nàng hay xoi mói lại còn khó tính như vậy!”
Lộ Ánh Tịch bật cười thành tiếng, nhìn hắn thô lỗ cởi áo khoác ngoài ra, lại tiếp tục nằm xuống, vươn tay kéo nàng vào vòm ngực của hắn. Khóe mắt nàng ầng ậng nước, trái tim lại đau đớn. Bản thân nàng là thầy thuốc, đương nhiên sẽ hiểu tình trạng của bản thân. E rằng mạng sống của nàng không kéo dài bao lâu nữa.
Thế nào cũng không ngờ đến, nàng may mắn hơn Phạm Thống khi không bị nhiễm dịch bệnh, nhưng lại phát tác bệnh cũ. Không khí bệnh tật bao phủ toàn bộ Huy Thành, nàng vốn không nên đến đây. Có lẽ Phạm Thống đã nói đúng, nàng đã quá tùy hứng.
“Ánh Tịch.” Tiếng gọi trầm thấp sát bên tai nàng.
“Vâng?” Nàng nhẹ đáp, cảm nhận được vòng tay đang ôm nàng càng siết chặt, giống như là sợ nếu nới lỏng vòng tay thì nàng sẽ trốn mất.
“Trẫm sai người ngày mai sẽ tuyên dương với bên ngoài, hai ngày vừa qua có một y giả xuất hiện trong thành chính là Hoàng hậu.” Giọng hoàng đế cực nhỏ, mơ hồ không rõ.
Nhưng Lộ Ánh Tịch lại nghe rất rõ, lòng chấn động khôn nguôi. Hắn muốn dùng danh tiếng của nàng để cứu vãn lòng dân. Tuy rằng nàng đã sớm lường trước được điều này nhưng khi nghe chính miệng hắn nói lại cảm thấy cay đắng.
“Trẫm muốn tự mình nói thẳng với nàng, vì không muốn giữa chúng ta lại nảy sinh nhiều ngờ vực hơn nữa.” Hoàng đế cúi đầu vùi trong hõm vai của nàng, lại nói tiếp: “Lần phát bệnh này của nàng mới khiến Trẫm bừng tỉnh. Nếu như mất nàng, trái tim của Trẫm sẽ rất đau.”
Lộ Ánh Tịch im lặng không nói gì, đầu gối lên cánh tay hắn. Nàng nằm yên giống như đã chìm vào giấc ngủ. Hắn nói hai chữ “chúng ta” vô cùng rõ ràng, giống như mang một ý nghĩa không tầm thường. Nhất định sư phụ đã nói cho hắn biết tình hình bệnh tật của nàng. Hắn vì thương xót sinh ra yêu thương, cho nên thái độ mới đặc biệt ôn tồn. Nhưng tình cảm như vậy sao có thể xem là yêu chứ? Nhiều nhất chỉ có xem là lòng thương hại với người sắp chết mà thôi.
“Nàng tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao. Những lời Trẫm nói vào giờ khắc này đều là lời thật lòng xuất phát từ trái tim.” Thấy nàng vẫn một mực giữ im lặng, tiếng nói của hoàng đế càng thêm trầm thấp, “Trẫm thừa nhận đã lợi dụng nàng, nhưng Trẫm vốn tưởng rằng sẽ không làm tổn thương đến nàng. Nếu Trẫm biết nàng tới Huy Thành sẽ tái phát bệnh cũ, Trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép nàng đến đây.”
“Thần thiếp tin mà.” Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ đáp lời. Nàng tin điều này, nhưng không phải là tin toàn bộ.
Thấy nàng đã chịu mở miệng, hoàng đế liền ôm nàng chặt thêm một chút, bàn tay vuốt ve khuôn mặt lạnh giá của nàng, than thở: “Là Trẫm không tốt. Nếu lúc trước không cho nàng nhận hàn độc thay Trẫm, thì đã không khiến sức khỏe của nàng suy yếu như vậy.”
“Khi ấy Thần thiếp tự nguyện làm điều đó.” Lộ Ánh Tịch bình lặng trả lời, nhưng lòng lại xốn xang. Lúc đó nàng không biết sẽ phải trả giá đắt như vậy, nếu biết trước, nàng không tài nào liều mạng vì hắn. Thế nhưng, sư phụ cũng không đoán được sao? Sư phụ biết rõ nhất đặc tính của thuốc dẫn, lại không ngăn cản nàng.
“Nàng không trách Trẫm?” Hoàng đế khẽ nói, hơi thở trong lành phả vào làm lay động tóc mai bên tai nàng, làm nàng cảm thấy một loại cảm giác nhồn nhột khác thường.
“Không trách.” Nàng khẽ thở dài, đáy lòng nổi sóng. Từ khi nàng biết Huyền Môn phụ thuộc vào Lâm Quốc thì nàng đã bắt đầu mất dần lòng tin ở sư phụ. Phải chăng nàng cũng nên nghi ngờ sư phụ cố tình muốn hại nàng mất mạng? Phía sau chuyện này nhất định có nguyên nhân. Nàng muốn tìm sư phụ để hỏi cho ra nhẽ.
“Từ nay về sau, Trẫm không cho phép nàng lại lao tâm lao lực nữa.” Hoàng đế nhẹ nhàng lật người nàng đối diện với hắn, giọng điệu mạnh mẽ ngang ngạnh vang lên, “Hãy vứt bỏ gánh nặng trên lưng nàng, gạt những cái gọi là trách nhiệm gì đó sang một bên, dứt bỏ hết thảy mọi thứ, an tâm làm nữ nhân của Trẫm. Trẫm sẽ dựng cho nàng một mảnh trời riêng.”
Đôi mắt hắn như hồ sâu không thấy đáy, nhưng lại lấp lánh ánh sáng ấm áp, như muốn quyến rũ nàng nhảy vào đó.
“Dứt bỏ mọi thứ…” Nàng thấp giọng nhắc lại. Một lúc sau nàng mới tươi cười lộ cả lúm đồng tiền, vui vẻ nói: “Vậy thì lúc đó Thần thiếp có thể tùy tâm mà sống.”
“Đúng vậy, Trẫm ân chuẩn.” Hoàng đế cũng nhếch môi cười theo.
“Thần thiếp muốn ở lại Huy Thành thêm hai ngày nữa.” Nàng cười nhìn hắn, bộ dạng thoải mái.
“Không được.” Hoàng đế không thèm nghĩ đã bác bỏ.
“Không phải Hoàng thượng đã cho phép Thần thiếp tùy tâm mà sống sao?” Nàng rất thản nhiên dùng những lời vừa rồi bịt miệng hắn. Sau đó nàng liền nghiêm chỉnh nói: “Sư phụ đang nghiên cứu một loại thuốc mới. Phạm hiệp sĩ đang dùng thử thuốc đó, hiệu quả sao còn chưa rõ. Thần thiếp muốn xác nhận thuốc mới không làm người dùng bị tàn tật cho nên chưa thể về hoàng cung được. Cho dù có về đi chăng nữa, Thần thiếp cũng khó mà an tâm tĩnh dưỡng.”
Hoàng đế cau mày, thắc mắc hỏi: “Tình hình Tiểu Phạm hiện nay ra sao?”
“Đùi phải của hắn ta có hiện tượng mất cảm giác, chỉ sợ là độc tố đã xâm nhập phần dưới cơ thể. Nhưng cũng may mắn là không bị tích độc trong nội tạng.” Lộ Ánh Tịch than nhẹ. Một nam nhân cương nghị như vậy nếu mai sau chân bị liệt, làm sao người ta có thể khống chế sự tiếc thương dành cho hắn được đây.
“Sáng mai Trẫm phải hồi cung.” Mày ngài Hoàng đế cau chặt thành đường thẳng, cân nhắc nói: “Nếu nàng lo lắng thì ở lại thêm một ngày, nhưng chỉ một ngày thôi đó. Nàng đừng quên nàng cũng đang bệnh.”
“Đa tạ Hoàng thượng khai ân.” Lộ Ánh Tịch tươi cười, ríu rít nói: “Hoàng thượng cũng đừng quên Thần thiếp biết y thuật, sẽ tự điều chế thuốc cho chính mình.”
“Có thể trị bệnh cho người khác, chưa chắc đã có thể chữa cho bản thân.” Hoàng đế trêu chọc nàng, “Ví như nàng yêu quý chính mình thì không được ngất xỉu lần nữa đâu đấy.” Hắn tạm dừng lại một chút, sau đó ra lệnh: “Nàng có thể ở lại thêm một ngày nhưng không được đi y doanh. Có đi gặp Tiểu Phạm thì cũng phải hết sức cẩn thận. Nếu đem bệnh dịch trở về cung, Trẫm sẽ không cho nàng bước qua cửa!”
“Vâng, Thần thiếp tuân mệnh.” Lộ Ánh Tịch cố gắng mỉm cười nhìn hắn, sau đó cúi đầu vùi mặt lên vai hắn, thở dài trong im lặng. Nàng có nhiễm hay không nhiễm ôn dịch, cũng không khác nhau là bao. Nàng có thể chịu đựng qua mùa đông năm nay hay không, đó mới là vấn đề.
Hoàng đế ôm nàng thật chặt vào lòng, muốn đem nhiệt độ cơ thể của hắn truyền sang cho nàng. Nhưng thời gian trôi qua rất lâu, da thịt của nàng vẫn lạnh lẽo như cũ. Hắn nắm tay nàng, bao trọn trong bàn tay ấm áp của hắn, xoa nắn chà xát nhiều lần, thấy tay này của nàng dần ấm hơn thì lại đổi sang tay kia.
Lộ Ánh Tịch yên lặng cảm thụ cử chỉ chăm sóc của hắn, không nói một lời, chỉ dựa sát vào lồng ngực nóng ấm của hắn. Con người lúc đau ốm thường rất yếu đuối, và nàng cũng không ngoại lệ. Vào thời khắc này, nàng chỉ muốn đắm chìm trong vòng tay ấm cúng của hắn, quên hết thảy hiện thực tàn khốc.
Hoàng đế thấy nàng nhích gần vào hắn, môi khẽ nhếch lên, trìu mến đặt một nụ hôn lên vầng trán lành lạnh của nàng.
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa đã là nửa đêm. Bốn bề im ắng cô tịch, nhưng mùi long diên hương nhàn nhạt lượn lờ trong không khí.
Nàng mở mắt nhìn xung quanh thì không khỏi giật mình. Người đang ngồi cạnh bàn rất quen thuộc…
“Ánh Tịch! Nàng tỉnh rồi?” Người nọ thấy nàng đã tỉnh liền đứng bật dậy, ánh mắt vui mừng phát sáng.
Lộ Ánh Tịch sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Hoàng thượng?”
“Ánh Tịch, nàng có cảm thấy khó chịu chỗ nào nữa không? Còn chóng mặt không?” Hoàng đế đến ngồi bên mép giường, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, chống tay muốn nâng cơ thể mềm yếu dậy.
“Nàng nằm nghỉ đi.” Hoàng đế nhẹ nhàng ấn vai của nàng xuống, kéo chăn đắp cho nàng, lại nói: “Trẫm nhận được tin biết sáng nay nàng ngất xỉu, sau khi hạ triều Trẫm đi đến đây. Lúc tới nơi thì biết nàng lại rơi vào hôn mê.”
Lộ Ánh Tịch từ từ định thần, bất ngờ nhớ đến một việc. Trong lúc nàng nửa tỉnh nửa mơ đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
… … …
“Nam Cung huynh, rốt cuộc Lộ muội muội bị bệnh gì?”
“Nàng mắc bệnh tim, có từ khi còn trong bụng mẹ. Lúc trước ta có thể dùng máu của chính mình để đè ép đau đớn thay nàng, nhưng bây giờ thì…”
“Hiện tại thì làm sao?”
“Sau gáy của nàng có một đóa hoa thược dược, đó chính là thuốc dẫn. Nhưng hiện nay, màu sắc của đóa hoa đã nhạt đi nhiều, điều đó cho thấy dược tính của thuốc cũng tan dần. Không còn thuốc dẫn thì máu của ta cũng vô dụng.”
“Thuốc dẫn ư? Dẫn lại một lần nữa là được rồi.”
“Có một chuyện Vương gia không biết rồi. Không lâu trước Ánh Tịch đã nhận hàn độc thay Mộ Dung Thần Duệ, nên thân thể dư hàn, không thể tiếp nhận khí nóng.”
“Mộ Dung Thần Duệ? Hoàng đế Hoàng Triều?”
“Đúng vậy.”
“Tên nhãi đó thật là đê tiện! Để một nữ tử yếu đuối chịu độc thay hắn ta như vậy.”
“Cũng không hẳn là như thế. Chính ta đã khuyên Ánh Tịch làm vậy.”
“Tại sao?”
“Bọn họ đã định trước là có duyên phận Hồng Loan Thiên Hỉ[1], ta hy vọng Ánh Tịch có thể được phu quân yêu quý.”
[1] Hồng Loan và Thiên Hỉ là hai sao trong thuật đoán số, Hồng Loan chủ về hôn nhân và Thiên Hỉ chủ về sinh dục. Hai sao đi với nhau ý chỉ là tin vui, có duyên vợ chồng.
“Phu quân? Xùy! Mộ Dung Thần Duệ kia há có thể là phu quân mà nàng có thể dựa dẫm được sao? Nam Cung huynh à, tâm tư của huynh không chỉ có thế, chớ hòng che giấu trước mặt ta.”
“Vương gia nhìn xa trông rộng, ta đương nhiên không dám che giấu. Ô Quốc và Hoàng Triều sớm muộn gì cũng phải đoạn tuyệt, ta chỉ mong Mộ Dung Thần Duệ vì yêu Ánh Tịch mà nương tay với nàng.”
“Nữ tử duyên dáng, tuyệt sắc như vậy, Mộ Dung Thần Duệ kia không muốn, Đoàn Đình Thiên ta đây muốn!”
… … …
Đoạn đối thoại đó nàng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ mang máng giọng điệu kính cẩn của sư phụ và khẩu khí ngạo mạn của Đoàn Đình Thiên. Kẻ tự xưng là Vương gia nhàn hạ Đoàn Đình Thiên kia, đương nhiên không phải là một kẻ nhàn rỗi không có thực quyền, không tham gia vào chính sự rồi. Nàng vẫn mang lòng hoài nghi, phải chăng người điều khiển phía sau Huyền Môn chính là Đoàn Đình Thiên?
“Ánh Tịch? Nàng thấy khó chịu à?” Nàng mở to mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn với vẻ quan tâm lo lắng đang ở trước mặt này.
“Hoàng thượng, Thần thiếp không sao.” Nàng lấy lại tinh thần, mỉm cười với hắn.
“Không sao?” Hoàng đế hừ một tiếng, không vui nói: “Nàng thực sự cho rằng bản thân là mình đồng da sắt sao? Nàng đi soi gương xem, lúc này xấu đi một bậc, hốc hác đến độ không ra gì.”
“Đây là Hoàng thượng ghét bỏ dung mạo xấu xí của Thần thiếp ư?” Nàng không khỏi muốn cười. Đáng nhẽ ngày mai nàng sẽ hồi cung, không ngờ hắn lại suốt đêm đến đây. Hắn lại dùng tình cảm tấn công nàng sao? Hay là trong đó chứa một chút thật lòng?
Hoàng đế bực tức liếc mắt nàng một cái, mím môi không nói, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.
Lộ Ánh Tịch bình tĩnh trông theo, âm thầm tự tay bắt mạch cho chính mình ở dưới chăn.
Chỉ một lúc sau, hoàng đế đã quay lại, trên tay còn bưng chén thuốc.
“Hoàng thượng tự mình bưng thuốc cho Thần thiếp, thật là Thần thiếp không dám nhận mà.” Nàng khẽ cười với lời nói khiêm tốn, nhưng nét mặt không hèn mọn, xu nịnh.
Hoàng đế không đáp lời nàng, ngồi thẳng xuống giường, cúi đầu thổi chén thuốc nóng.
Lộ Ánh Tịch điềm nhiên tươi cười, chỉ nhìn hắn chăm chú, trong lòng có dòng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, nhưng đồng thời cũng pha lẫn sự đau khổ chua xót. Nàng vừa mới bắt mạch cho bản thân, nhận thấy nhịp đập rất chậm, dương khí hư tổn, dòng máu bị nghẽn mạch, mạch tượng chậm và yếu. Theo những biểu hiện đó, thân thể nàng quả thực quá yếu, ngay cả chút sức lực cũng không có.
“Uống thuốc đi.” Hoàng đế dịu dàng đỡ nàng ngồi dậy, để chén thuốc sát bên môi nàng.
“Dạ.” Nàng đáp nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng từ từ uống thuốc. Rõ ràng nàng uống không mau, nhưng cuối cùng vẫn bị sặc. Nàng ho khù khụ, liền oán giận nói: “Hoàng thượng muốn đem toàn bộ chén thuốc đổ vào miệng Thần thiếp trong một lần sao?”
Hoàng đế đang vỗ lưng nàng để nàng dễ thở hơn, ai ngờ nghe nàng nói vậy liền ngừng lại, thẹn quá hóa giận nói: “Tự nàng uống đi!”
Lộ Ánh Tịch ngước mắt lườm hắn một cái, ráng nhịn cười mà nhận chén thuốc trên tay hắn. Nàng một hơi uống cạn chén, xong xuôi mới ung dung nói: “Có phải đây là lần đầu tiên Hoàng thượng hầu hạ người khác uống thuốc không?”
Hoàng đế hừ nhẹ: “Biết là tốt rồi. Mặt mũi nàng ngày càng lớn rồi.”
Lộ Ánh Tịch liên tục gật đầu: “Thần thiếp vinh hạnh quá lớn, tạ ơn Hoàng thượng long ân.”
Hoàng đế liếc xéo nàng, hơi giận mà đoạt đi chiếc bát không trong tay nàng, đặt mạnh nó lên bàn ở bên cạnh.
“Hoàng thượng đang ở Huy Thành, sáng mai làm sao lâm triều?” Lộ Ánh Tịch thu lại vẻ bỡn cợt, nghiêm túc hỏi: “Bây giờ Hoàng thượng phải chạy về cung ngay sao?”
“Sức khỏe của nàng có thể chịu đựng việc gấp rút đi đường suốt đêm hử?” Hoàng đế nhíu mày, tự mình cởi giày rồi nằm thẳng lên giường, “Trẫm ngủ với nàng một lúc, đợi trời sáng mới trở về. Trước khi Trẫm đến Huy Thành đã lệnh chuyển buổi lâm triều sáng mai sang tới buổi trưa rồi.”
Lộ Ánh Tịch im lặng lắng nghe, suy nghĩ một chút lại thốt ra: “Hoàng thượng không cởi áo ngoài sao? Người đầy bụi bặm.”
Hoàng đế đang muốn vươn tay ôm nàng, nghe vậy liền bật dậy, vô cùng bất mãn nói: “Trước giờ Trẫm không phát hiện, hóa ra nàng hay xoi mói lại còn khó tính như vậy!”
Lộ Ánh Tịch bật cười thành tiếng, nhìn hắn thô lỗ cởi áo khoác ngoài ra, lại tiếp tục nằm xuống, vươn tay kéo nàng vào vòm ngực của hắn. Khóe mắt nàng ầng ậng nước, trái tim lại đau đớn. Bản thân nàng là thầy thuốc, đương nhiên sẽ hiểu tình trạng của bản thân. E rằng mạng sống của nàng không kéo dài bao lâu nữa.
Thế nào cũng không ngờ đến, nàng may mắn hơn Phạm Thống khi không bị nhiễm dịch bệnh, nhưng lại phát tác bệnh cũ. Không khí bệnh tật bao phủ toàn bộ Huy Thành, nàng vốn không nên đến đây. Có lẽ Phạm Thống đã nói đúng, nàng đã quá tùy hứng.
“Ánh Tịch.” Tiếng gọi trầm thấp sát bên tai nàng.
“Vâng?” Nàng nhẹ đáp, cảm nhận được vòng tay đang ôm nàng càng siết chặt, giống như là sợ nếu nới lỏng vòng tay thì nàng sẽ trốn mất.
“Trẫm sai người ngày mai sẽ tuyên dương với bên ngoài, hai ngày vừa qua có một y giả xuất hiện trong thành chính là Hoàng hậu.” Giọng hoàng đế cực nhỏ, mơ hồ không rõ.
Nhưng Lộ Ánh Tịch lại nghe rất rõ, lòng chấn động khôn nguôi. Hắn muốn dùng danh tiếng của nàng để cứu vãn lòng dân. Tuy rằng nàng đã sớm lường trước được điều này nhưng khi nghe chính miệng hắn nói lại cảm thấy cay đắng.
“Trẫm muốn tự mình nói thẳng với nàng, vì không muốn giữa chúng ta lại nảy sinh nhiều ngờ vực hơn nữa.” Hoàng đế cúi đầu vùi trong hõm vai của nàng, lại nói tiếp: “Lần phát bệnh này của nàng mới khiến Trẫm bừng tỉnh. Nếu như mất nàng, trái tim của Trẫm sẽ rất đau.”
Lộ Ánh Tịch im lặng không nói gì, đầu gối lên cánh tay hắn. Nàng nằm yên giống như đã chìm vào giấc ngủ. Hắn nói hai chữ “chúng ta” vô cùng rõ ràng, giống như mang một ý nghĩa không tầm thường. Nhất định sư phụ đã nói cho hắn biết tình hình bệnh tật của nàng. Hắn vì thương xót sinh ra yêu thương, cho nên thái độ mới đặc biệt ôn tồn. Nhưng tình cảm như vậy sao có thể xem là yêu chứ? Nhiều nhất chỉ có xem là lòng thương hại với người sắp chết mà thôi.
“Nàng tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao. Những lời Trẫm nói vào giờ khắc này đều là lời thật lòng xuất phát từ trái tim.” Thấy nàng vẫn một mực giữ im lặng, tiếng nói của hoàng đế càng thêm trầm thấp, “Trẫm thừa nhận đã lợi dụng nàng, nhưng Trẫm vốn tưởng rằng sẽ không làm tổn thương đến nàng. Nếu Trẫm biết nàng tới Huy Thành sẽ tái phát bệnh cũ, Trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép nàng đến đây.”
“Thần thiếp tin mà.” Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ đáp lời. Nàng tin điều này, nhưng không phải là tin toàn bộ.
Thấy nàng đã chịu mở miệng, hoàng đế liền ôm nàng chặt thêm một chút, bàn tay vuốt ve khuôn mặt lạnh giá của nàng, than thở: “Là Trẫm không tốt. Nếu lúc trước không cho nàng nhận hàn độc thay Trẫm, thì đã không khiến sức khỏe của nàng suy yếu như vậy.”
“Khi ấy Thần thiếp tự nguyện làm điều đó.” Lộ Ánh Tịch bình lặng trả lời, nhưng lòng lại xốn xang. Lúc đó nàng không biết sẽ phải trả giá đắt như vậy, nếu biết trước, nàng không tài nào liều mạng vì hắn. Thế nhưng, sư phụ cũng không đoán được sao? Sư phụ biết rõ nhất đặc tính của thuốc dẫn, lại không ngăn cản nàng.
“Nàng không trách Trẫm?” Hoàng đế khẽ nói, hơi thở trong lành phả vào làm lay động tóc mai bên tai nàng, làm nàng cảm thấy một loại cảm giác nhồn nhột khác thường.
“Không trách.” Nàng khẽ thở dài, đáy lòng nổi sóng. Từ khi nàng biết Huyền Môn phụ thuộc vào Lâm Quốc thì nàng đã bắt đầu mất dần lòng tin ở sư phụ. Phải chăng nàng cũng nên nghi ngờ sư phụ cố tình muốn hại nàng mất mạng? Phía sau chuyện này nhất định có nguyên nhân. Nàng muốn tìm sư phụ để hỏi cho ra nhẽ.
“Từ nay về sau, Trẫm không cho phép nàng lại lao tâm lao lực nữa.” Hoàng đế nhẹ nhàng lật người nàng đối diện với hắn, giọng điệu mạnh mẽ ngang ngạnh vang lên, “Hãy vứt bỏ gánh nặng trên lưng nàng, gạt những cái gọi là trách nhiệm gì đó sang một bên, dứt bỏ hết thảy mọi thứ, an tâm làm nữ nhân của Trẫm. Trẫm sẽ dựng cho nàng một mảnh trời riêng.”
Đôi mắt hắn như hồ sâu không thấy đáy, nhưng lại lấp lánh ánh sáng ấm áp, như muốn quyến rũ nàng nhảy vào đó.
“Dứt bỏ mọi thứ…” Nàng thấp giọng nhắc lại. Một lúc sau nàng mới tươi cười lộ cả lúm đồng tiền, vui vẻ nói: “Vậy thì lúc đó Thần thiếp có thể tùy tâm mà sống.”
“Đúng vậy, Trẫm ân chuẩn.” Hoàng đế cũng nhếch môi cười theo.
“Thần thiếp muốn ở lại Huy Thành thêm hai ngày nữa.” Nàng cười nhìn hắn, bộ dạng thoải mái.
“Không được.” Hoàng đế không thèm nghĩ đã bác bỏ.
“Không phải Hoàng thượng đã cho phép Thần thiếp tùy tâm mà sống sao?” Nàng rất thản nhiên dùng những lời vừa rồi bịt miệng hắn. Sau đó nàng liền nghiêm chỉnh nói: “Sư phụ đang nghiên cứu một loại thuốc mới. Phạm hiệp sĩ đang dùng thử thuốc đó, hiệu quả sao còn chưa rõ. Thần thiếp muốn xác nhận thuốc mới không làm người dùng bị tàn tật cho nên chưa thể về hoàng cung được. Cho dù có về đi chăng nữa, Thần thiếp cũng khó mà an tâm tĩnh dưỡng.”
Hoàng đế cau mày, thắc mắc hỏi: “Tình hình Tiểu Phạm hiện nay ra sao?”
“Đùi phải của hắn ta có hiện tượng mất cảm giác, chỉ sợ là độc tố đã xâm nhập phần dưới cơ thể. Nhưng cũng may mắn là không bị tích độc trong nội tạng.” Lộ Ánh Tịch than nhẹ. Một nam nhân cương nghị như vậy nếu mai sau chân bị liệt, làm sao người ta có thể khống chế sự tiếc thương dành cho hắn được đây.
“Sáng mai Trẫm phải hồi cung.” Mày ngài Hoàng đế cau chặt thành đường thẳng, cân nhắc nói: “Nếu nàng lo lắng thì ở lại thêm một ngày, nhưng chỉ một ngày thôi đó. Nàng đừng quên nàng cũng đang bệnh.”
“Đa tạ Hoàng thượng khai ân.” Lộ Ánh Tịch tươi cười, ríu rít nói: “Hoàng thượng cũng đừng quên Thần thiếp biết y thuật, sẽ tự điều chế thuốc cho chính mình.”
“Có thể trị bệnh cho người khác, chưa chắc đã có thể chữa cho bản thân.” Hoàng đế trêu chọc nàng, “Ví như nàng yêu quý chính mình thì không được ngất xỉu lần nữa đâu đấy.” Hắn tạm dừng lại một chút, sau đó ra lệnh: “Nàng có thể ở lại thêm một ngày nhưng không được đi y doanh. Có đi gặp Tiểu Phạm thì cũng phải hết sức cẩn thận. Nếu đem bệnh dịch trở về cung, Trẫm sẽ không cho nàng bước qua cửa!”
“Vâng, Thần thiếp tuân mệnh.” Lộ Ánh Tịch cố gắng mỉm cười nhìn hắn, sau đó cúi đầu vùi mặt lên vai hắn, thở dài trong im lặng. Nàng có nhiễm hay không nhiễm ôn dịch, cũng không khác nhau là bao. Nàng có thể chịu đựng qua mùa đông năm nay hay không, đó mới là vấn đề.
Hoàng đế ôm nàng thật chặt vào lòng, muốn đem nhiệt độ cơ thể của hắn truyền sang cho nàng. Nhưng thời gian trôi qua rất lâu, da thịt của nàng vẫn lạnh lẽo như cũ. Hắn nắm tay nàng, bao trọn trong bàn tay ấm áp của hắn, xoa nắn chà xát nhiều lần, thấy tay này của nàng dần ấm hơn thì lại đổi sang tay kia.
Lộ Ánh Tịch yên lặng cảm thụ cử chỉ chăm sóc của hắn, không nói một lời, chỉ dựa sát vào lồng ngực nóng ấm của hắn. Con người lúc đau ốm thường rất yếu đuối, và nàng cũng không ngoại lệ. Vào thời khắc này, nàng chỉ muốn đắm chìm trong vòng tay ấm cúng của hắn, quên hết thảy hiện thực tàn khốc.
Hoàng đế thấy nàng nhích gần vào hắn, môi khẽ nhếch lên, trìu mến đặt một nụ hôn lên vầng trán lành lạnh của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.