Phương Thức Nghịch Tập Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 21
Ngô Lộc
27/04/2023
Nguyệt Ninh tỏ vẻ: Bà có ngon thì đi mà cắt thận ra đi, nói thì có vẻ hay lắm.
nguyệt Ninh: ''Vậy bây giờ mẹ đem thận của mẹ cho con đi, sau đó con sẽ chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, mẹ thấy có được không?
Tần Trạch: ''Ngươi có cần thiết làm quá lên như vậy hay không? Chẳng qua chỉ là một cái thận mà thôi. Đây là ngươii nơ Dao Dao''
''Một quả thận cũng không đủ để trả những thứ ngươi nợ nàng, vì thế nên ngươi phải biết thân biết phận"
Nguyệt Ninh: ''Ừm ừm, ta không biết thân biết phận đấy, các người làm gì được ta? Có ngon thì nôn thận ra đây, nếu không chúng ta tiếp tục để cảnh sát làm việc''.
Nhạc phu nhân: ''...''
Mở miệng là thận đóng miệng cũng vẫn là thận, cô ta không có câu nào khác hơn hay sao?
Nhạc phu nhân cảm thấy bản thân tức điên, bà ta không nghĩ đứa con gái lầm lì trước kia đã thay đổi, bây giờ khó câu thông đến thế.
Nếu không thể nói chuyện được thì bà ta sẽ tìm cách khác, dù sao thì cũng phải nhanh chín kết thúc chuyện này, kênh tại cảnh sát đã có mặt. Bà ta rất lo sợ bản thân bị phát hiện ra chuyện kia, nếu có thể bà ta muốn câu chuyện kia mãi mãi được giấu kín đến khi bà ta mất.
Nhạc phu nhân trừng mắt mà nhìn Nguyệt Ninh, bà ta nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Tần Trạch: ''Ta không nghĩ ngươi là một con ngừơi như vậy, ngươi suy nghĩ kỹ lại một chút đi, dù sao thận cũng đã mất. Bây giờ náo loạn như vậy thì có ích lợi gì?''
Nói xong Tần Trạch xoay lưng rời đi, hắn cảm thấy nhức đầu khi xảy ra vụ việc lần này.
Nhạc Dao Dao là ngươi hắn rất yêu, thế nhưng mẹ của nàng ta đã hại chết mẹ hắn. Hắn thề, đời này tuyệt đối không đội trời chung với bà ta.
Đã thế vụ việc lần này khiến hắn cảm thấy phức tạp, vì sao một người nhút nhát, luôn vâng vâng dạ dạ kia bổng nhiên giống như trở thành một con người khác. Nàng ta nháo ra chuyện như thế này thì không thể không đề phòng.
Nhạc phu nhân cùng Tần Trạch đều ngồi tại phòng Nhạc Dao Dao, khuôn mặt hai người họ trở nên âm trầm, không khí mười phần quỷ dị.
Nhạc phu nhân mở lời trước tiên: ''Tiểu Trạch, con nhanh chóng cùng con hồ ly tinh kia ly hôn đi, sau đó cùng Dao Dao kết hôn''.
Tần Trạch nhìn thấy bà ta thì lại nhớ đến người mẹ quá cố của mình, hắn cảm thấy nếu như bà ta không khiêu khích mẹ hắn thì có lẽ mẹ hắn hiện tại có lẽ vẫn còn sống.
Tần Trạch cười lạnh: ''Ha, bản thân minh vốn là một cái hồ ly tinh, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác vậy mà lại nói những lời như thế! Có đáng buồn cười hay không? Có xấu hổ hay không?''
Nhạc phu nhân sắc mặt tái xanh, bà ts e dè mà hỏi: ''A Trạch, dường như con nhầm lẫn cái gì rồi sao? Ta là hồ ly? hồ ly gì cơ chứ?''
Tần Trạnh giọng nói nhàn nhạt đầy khinh thường: "Tôi nói chuyện gì thì có lẽ trong lòng của bà hiểu rất rõ ràng nhỉ? Đừng có mà giả vờ!''
Nhạc phu nhân cố kìm nén cơn giận, bà ta nói: ''A Trạch, có chuyện gì thì từ từ nói, ta vốn dĩ không hiểu con đang nói cái gì.''
Tần trạch cười cười: ''Đúng thế, loại tiểu tam cướp đoạt chồng của người khác như bà thì làm sao hiểu được''
Nhạc phu nhân tức giận: ''Ta không có, ngươi đừng ngậm máu phun người!''
Tần Trạch: ''Ngậm máu phun người? Ta từ khi nào trách oan cho bà rồi? Đúng là mẹ truyền con nối, đều là loại lẳng lơ!!!''
''Đáng tiếc cho Nhạc Linh Nhi có một người mẹ ruột như thế này, không biết nàng ta nghĩ như thế nao khi biết mẹ mình đối xử với mình như vậy nhỉ?''
Nhạc phu nhân cười lạnh: ''Ha, nàng ta có bị làm sao thì lên quan gì đến ta? Chồng của mình mà giữ không được thì trách ai? Trách ta sao?''
''Nàng ta giống hệt mẹ ngươi vậy, hèn nhát ngu ngốc quá mức. Đến nỗi bà ta còn phải quỳ xuống mà cầu xin ta, loại người hèn hạ như thế chết là xứng đáng''
Tần Trạch tức giận mà thở dốc: ''Tống Thanh Thanh, loại người như bà khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi sẽ bắt bà trả giá cho những lỗi lầm đã gây ra cho mẹ của tôi''
Nói xong hắn đập mạnh cửa mà rời đi, hắn không muốn nhìn thấy hai gương mặt kia. Hắn hiện tại không thể hiểu rõ được bản thân mình muốn gì, cho dù hắn yêu Dao Dao đi nữa thì hắn cũng không thể buông bỏ mối thù này.
huống chi bây giờ nhạc Dao Dao khiến hắn vô cùng thất vọng, hắn không nghĩ nàng ấy. là con người như vậy.
Tại sân thượng của bệnh viện Nhạc Dao Dao đang ngồi tại cầu thang, nàng ta co quắp mà ngồi một số chỗ.
Nhạc Dao Dao một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, nàng ta sợ việc tử cung và thận bị bại lộ. Chuyện này rất nghiêm trọng, nàng ta ngay lập tức chạy ra khỏi phòng để liên lạc cùng 'Bằng hữu'.
Nàng ta muốn cùng hắn thương lượng chuyện này, nếu như làm không tốt thì có lẽ sẽ ngồi tù vài năm. Nàng không muốn ngồi tù, không muốn.
Nàng ta liên tục gọi điện thoại rất nhiều lần nhưng đối phương không nghe máy, nàng ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vì quá tức giận nên đã đập vỡ điện thoại.
nguyệt Ninh: ''Vậy bây giờ mẹ đem thận của mẹ cho con đi, sau đó con sẽ chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, mẹ thấy có được không?
Tần Trạch: ''Ngươi có cần thiết làm quá lên như vậy hay không? Chẳng qua chỉ là một cái thận mà thôi. Đây là ngươii nơ Dao Dao''
''Một quả thận cũng không đủ để trả những thứ ngươi nợ nàng, vì thế nên ngươi phải biết thân biết phận"
Nguyệt Ninh: ''Ừm ừm, ta không biết thân biết phận đấy, các người làm gì được ta? Có ngon thì nôn thận ra đây, nếu không chúng ta tiếp tục để cảnh sát làm việc''.
Nhạc phu nhân: ''...''
Mở miệng là thận đóng miệng cũng vẫn là thận, cô ta không có câu nào khác hơn hay sao?
Nhạc phu nhân cảm thấy bản thân tức điên, bà ta không nghĩ đứa con gái lầm lì trước kia đã thay đổi, bây giờ khó câu thông đến thế.
Nếu không thể nói chuyện được thì bà ta sẽ tìm cách khác, dù sao thì cũng phải nhanh chín kết thúc chuyện này, kênh tại cảnh sát đã có mặt. Bà ta rất lo sợ bản thân bị phát hiện ra chuyện kia, nếu có thể bà ta muốn câu chuyện kia mãi mãi được giấu kín đến khi bà ta mất.
Nhạc phu nhân trừng mắt mà nhìn Nguyệt Ninh, bà ta nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Tần Trạch: ''Ta không nghĩ ngươi là một con ngừơi như vậy, ngươi suy nghĩ kỹ lại một chút đi, dù sao thận cũng đã mất. Bây giờ náo loạn như vậy thì có ích lợi gì?''
Nói xong Tần Trạch xoay lưng rời đi, hắn cảm thấy nhức đầu khi xảy ra vụ việc lần này.
Nhạc Dao Dao là ngươi hắn rất yêu, thế nhưng mẹ của nàng ta đã hại chết mẹ hắn. Hắn thề, đời này tuyệt đối không đội trời chung với bà ta.
Đã thế vụ việc lần này khiến hắn cảm thấy phức tạp, vì sao một người nhút nhát, luôn vâng vâng dạ dạ kia bổng nhiên giống như trở thành một con người khác. Nàng ta nháo ra chuyện như thế này thì không thể không đề phòng.
Nhạc phu nhân cùng Tần Trạch đều ngồi tại phòng Nhạc Dao Dao, khuôn mặt hai người họ trở nên âm trầm, không khí mười phần quỷ dị.
Nhạc phu nhân mở lời trước tiên: ''Tiểu Trạch, con nhanh chóng cùng con hồ ly tinh kia ly hôn đi, sau đó cùng Dao Dao kết hôn''.
Tần Trạch nhìn thấy bà ta thì lại nhớ đến người mẹ quá cố của mình, hắn cảm thấy nếu như bà ta không khiêu khích mẹ hắn thì có lẽ mẹ hắn hiện tại có lẽ vẫn còn sống.
Tần Trạch cười lạnh: ''Ha, bản thân minh vốn là một cái hồ ly tinh, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác vậy mà lại nói những lời như thế! Có đáng buồn cười hay không? Có xấu hổ hay không?''
Nhạc phu nhân sắc mặt tái xanh, bà ts e dè mà hỏi: ''A Trạch, dường như con nhầm lẫn cái gì rồi sao? Ta là hồ ly? hồ ly gì cơ chứ?''
Tần Trạnh giọng nói nhàn nhạt đầy khinh thường: "Tôi nói chuyện gì thì có lẽ trong lòng của bà hiểu rất rõ ràng nhỉ? Đừng có mà giả vờ!''
Nhạc phu nhân cố kìm nén cơn giận, bà ta nói: ''A Trạch, có chuyện gì thì từ từ nói, ta vốn dĩ không hiểu con đang nói cái gì.''
Tần trạch cười cười: ''Đúng thế, loại tiểu tam cướp đoạt chồng của người khác như bà thì làm sao hiểu được''
Nhạc phu nhân tức giận: ''Ta không có, ngươi đừng ngậm máu phun người!''
Tần Trạch: ''Ngậm máu phun người? Ta từ khi nào trách oan cho bà rồi? Đúng là mẹ truyền con nối, đều là loại lẳng lơ!!!''
''Đáng tiếc cho Nhạc Linh Nhi có một người mẹ ruột như thế này, không biết nàng ta nghĩ như thế nao khi biết mẹ mình đối xử với mình như vậy nhỉ?''
Nhạc phu nhân cười lạnh: ''Ha, nàng ta có bị làm sao thì lên quan gì đến ta? Chồng của mình mà giữ không được thì trách ai? Trách ta sao?''
''Nàng ta giống hệt mẹ ngươi vậy, hèn nhát ngu ngốc quá mức. Đến nỗi bà ta còn phải quỳ xuống mà cầu xin ta, loại người hèn hạ như thế chết là xứng đáng''
Tần Trạch tức giận mà thở dốc: ''Tống Thanh Thanh, loại người như bà khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi sẽ bắt bà trả giá cho những lỗi lầm đã gây ra cho mẹ của tôi''
Nói xong hắn đập mạnh cửa mà rời đi, hắn không muốn nhìn thấy hai gương mặt kia. Hắn hiện tại không thể hiểu rõ được bản thân mình muốn gì, cho dù hắn yêu Dao Dao đi nữa thì hắn cũng không thể buông bỏ mối thù này.
huống chi bây giờ nhạc Dao Dao khiến hắn vô cùng thất vọng, hắn không nghĩ nàng ấy. là con người như vậy.
Tại sân thượng của bệnh viện Nhạc Dao Dao đang ngồi tại cầu thang, nàng ta co quắp mà ngồi một số chỗ.
Nhạc Dao Dao một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, nàng ta sợ việc tử cung và thận bị bại lộ. Chuyện này rất nghiêm trọng, nàng ta ngay lập tức chạy ra khỏi phòng để liên lạc cùng 'Bằng hữu'.
Nàng ta muốn cùng hắn thương lượng chuyện này, nếu như làm không tốt thì có lẽ sẽ ngồi tù vài năm. Nàng không muốn ngồi tù, không muốn.
Nàng ta liên tục gọi điện thoại rất nhiều lần nhưng đối phương không nghe máy, nàng ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vì quá tức giận nên đã đập vỡ điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.