Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 108: Học Viện Thí Luyện (5)

Bắc Ly Tâm

02/06/2023

Phượng Lam Uyển nhìn bóng dáng Huyền Tịch, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt. Người này không lẽ chính là vị ở Lạc Nhật sơn mạch nàng gặp ?

Nhưng người đó cùng Tuyết công tử chính là cùng một cấp bậc, sao có thể đến học viện nhỏ nhoi này làm lão sư, đến Đông Nhạc quốc nhỏ bé này làm Quốc sư được chứ ?

"Dung Huyền Quốc sư, thí luyện vẫn chưa kết thúc, mong các hạ bớt giận."

Phượng Lam Uyển thu hồi suy tư, cung kính rũ mắt nói.

Huyền Tịch lạnh lùng liếc nhìn Phượng Lam Uyển một cái, thoắt cái liền đến ghế chủ trì của Phó viện trưởng, dùng một cái thanh tẩy thuật mới ngồi xuống. Hắn thu hồi uy áp, thanh âm lạnh nhạt vang lên:

"Còn không công bố số lượng ?"

"Vâng, vâng."

Phó viện trưởng cung kính nói, âm thầm lau mồ hôi. Hắn xoay người xuống đám học viên đã bị dọa sợ đến im phăng phắt, lấy lại giọng uy nghiêm nói:

"Hạng hai Phượng Lam Nguyệt, tổng cộng giết 350 ma thú, 125 ma thú nhất giai, 178 ma thú nhị giai, 47 con ma thú tam giai."

Đám người nghe xong, đều bị dọa trợn mắt, ồn ào lên tiếng. Chỉ là hạng hai, số lượng đáng sợ như vậy, trong lịch sử thí luyện tân sinh của học viện chưa từng có ! Đây tuyệt đối là gian lận ! Gian lận kiểu này ... cũng quá đáng quá đi ?

"Đây còn không phải gian lận ?"

"Đây là số lượng ma thú mà tân sinh có thể săn giết sao ?"

"..."

"Ồn ào."

Huyền Tịch lại lên tiếng, thanh âm không lớn không nhỏ mang theo uy nghiêm không thể phản kháng.

Phó viên trưởng ho khan một tiếng, lần nữa lên tiếng.

"Hạng nhất Lan Mịch, tổng cộng giết 315 con ma thú, 158 con ma thú nhất giai, 149 con ma thú nhị giai, 7 con ma thú tam giai, một con ma thú tứ giai."

Kết quả vừa ra, bên dưới mặc dù không dám lại lớn tiếng phản đối, chỉ nhỏ giọng thì thầm.

"Còn săn giết một đầu ma thú tứ giai ? Đúng là kể chuyện viễn vong."

"Chuyện này đến cả học viên xuất sắc của học viện cũng chưa chắc làm được."

"Dùng kết quả này giành hạng nhất, đúng là không biết liêm sỉ."

"..."

Lan Mịch sờ sờ mũi, nói ra nàng cũng có chút chột dạ, con ma thú tứ giai này là Lam Nguyệt giải quyết, nàng lúc đó đã ngất qua, cái gì cũng không biết, lúc tỉnh lại ma thú tứ giai đã là của nàng.

"Vòng tiếp theo của Thí luyện chính là Thách đấu."

"Trong mười vị trí đầu này, nếu có vị trí nào khiến các học viên không phục, có thể bước lên thách đấu."

Các học viên nghe lời này, đều kích động ồ lên. Tất cả ánh mặt đều đổ dồn vào Lam Nguyệt và Lan Mịch.

Lam Nguyệt và Lan Mịch nhìn nhau một chút, đều có chung ý nghĩ. Có lẽ đám học viên ở đây đều cho rằng hai người các nàng chính là quả hồng mềm tùy ý bóp đi ?

"Vòng thứ hai Thách đấu, chính thức bắt đầu !"

Lời của phó viện trưởng vừa dứt, đã có người nhảy lên đài.

"Tại hạ Quân Dụ, Thực Hóa cảnh sơ kỳ, khiêu chiến hạng nhất Lan Mịch đồng học."

Lan Mịch nghe lời này, nhịn không được nói:

"Quân Dụ đồng học, ngươi chắc chứ ? Mỗi người chỉ có 1 cơ hội khiêu chiến, ta thấy ngươi khiêu chiến hạng mười còn có cơ hội đó."

Quân Dụ nghe Lan Mịch nói lời này, liền nổi giận:

"Hừ, đa tạ ý tốt của Lan Mịch đồng học, tại hạ bất tài, chỉ muốn thử sức với hạng nhất."

Lan Mịch thấy khuyên không được, sờ sờ mũi, nhảy lên đài.

"Vậy, Quân Dụ đồng học, mời."

"Lan Mịch đồng học, bản công tử sẽ nhẹ tay !"

Quân Dụ nói một tiếng, liền một quyền công kích đến. Lan Mịch hoàn toàn không động đậy, cũng không có hành động đánh trả.

Đám học viên bên dưới lại một phen chế giễu. Cũng chỉ có những người tu vi cao như các giám sự và lão sư mới biết rõ thực hư.

Công kích của Quân Dụ tới trước mặt Lan Mịch, liền bị linh lực phòng hộ của nàng chặng lại, một li cũng không tiến lên được.

"Sao có thể !!"

Không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương, vậy chỉ có một khả năng ! Đó chính là tu vi của người này vượt xa kẻ công kích !

Nhưng điều này sao có thể !!? Thực lực của hắn trong đám tân sinh đã là nhất đẳng !

"Quân Dụ đồng học, đắc tội."

Lan Mịch nhe răng cười, nàng tụ linh lực, một chưởng đánh thẳng vào ngực Quân Dụ. Đồng tử Quân Dụ co lại, muốn né tránh đã không kịp, bị một chưởng của Lan Mịch đánh bay xuống đài, phun ra một ngụm máu.

Tất cả học viên đều ồ lên kinh ngạc.

"Khí tức này là..."

"Đây là Động Thiên Cảnh ! Lan Mịch đã đạt đến cảnh giới Động Thiên Cảnh ! Sao có thể !!?"

"Đây còn là Tân sinh sao ? Sắp tốt nghiệp được luôn rồi đó !!"



"..."

Đám lão sư vuốt ve chòm râu, vừa lòng gật đầu.

"Tuổi còn trẻ đã thành tựu như vậy, tương lai sẽ không thua Tề Vương hay Phượng Lam Uyển."

"Đúng vậy, đúng vậy, học viện của chúng ta lại xuất hiện một nhân tài xuất chúng a."

Phượng Lam Uyển rũ mắt nhìn Lan Mịch, khẽ cau mày. Người này trong cơ thể có một luồng khí tức thật đặc biệt bảo hộ... loại khí tức này có chút giống với Thần lực của Tuyết công tử...

Tu vi Động Thiên cảnh, đã là cấp bậc mà không phải đám tân sinh bọn họ có thể ứng phó được nữa.

Lan Mịch thu hồi linh lực, nhảy xuống đài. Có vị trí thứ nhất tu vi Đông Thiên cảnh, đám tân sinh ở đây hoàn toàn không dám lại liều mạng nữa. Tất cả mũi nhọn đều hướng về phía Lam Nguyệt.

Lan Mịch lại ghé đầu về phía nàng, cười nói:

"Lam Nguyệt, lần này ngươi nhất định phải đánh bọn họ đến kêu cha gọi mẹ nha !"

Lam Nguyệt không nói, lúc này đã có người nhảy lên đài.

"Tại hạ Lang Nhị, ta muốn khiêu chiến hạng hai Phượng Lam Nguyệt đồng học."

Lam Nguyệt nghe gọi đến tên mình, chậm rãi bước lên đài. Nàng nhìn người trước mắt, tu vi Thực Hóa cảnh trung kỳ, tu vi ngang với tên Quân Dụ vừa rồi.

Lam Nguyệt phụ tay sau lưng, lười biếng mở miệng:

"Còn ai muốn khiêu chiến, liền lên hết đi, ta đánh một lượt."

Lời này vừa ra, đám tân sinh nổi giận đùng đùng, bắt đầu mắng.

"Cuồng vọng !"

"Cô ta tưởng mình là ai ?"

"Xuất khảu cuồng ngôn ! Cô ta đây là xem thường tất cả chúng ta sao !"

"..."

Lang Nhị hừ lạnh, lớn giọng nói:

"Các ngươi lên làm gì ? Một mình ta cũng đủ cho cô ta biết mặt !"

Lam Nguyệt nhàn nhạt cười, chậm rãi phun ra một câu.

"Không chịu nổi một đòn."

Lang Nhị bị câu này của Lam Nguyệt chọc tức, lời vô nghĩa đều không nhiều một câu, lập tức công kích.

"Lang Nhị, cố lên ! Giáo huấn cô ta !"

"Giáo huấn đồ cuồng vọng này đi !"

"Đánh ả !"

Lam Nguyệt nhẹ nhàng thoải mái đỡ được công kích của Lang Nhị, hoàn toàn không cần thiết dùng linh kỹ gì phức tạp.

"Không thể nào !"

Lang Nhị kinh ngạc, hắn đánh hơn mười chiêu, không có lấy một lần chạm được vào Lam Nguyệt, nói chi khiến nàng bị thương.

"Đủ rồi, ngươi có thể cút."

Lam Nguyệt mở miệng, nàng xoay người, tung một cướp đạp Lang Nhị xuống đài.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy thanh âm Lam Nguyệt vang lên.

"Ta nói, các ngươi một đám phế vật, đều lên hết đi !"

"Cho dù là Động Thiên cảnh như Lan Mịch, bị vây đánh cũng khó lòng chống trả !"

"Hừ, chúng ta cùng lên ! Đánh chết sự cuồng vọng ngu xuẩn của cô ta !"

Đến lúc này, Lan Mịch nhìn đám học viên lần lượt kéo nhau lên đài, nàng cũng có chút lo lắng.

Nhiều người như vậy, Lam Nguyệt sẽ không sao chứ ?

"Nè tiểu muội muội, lão đại đây là đang làm gì ? Nàng muốn khiêu khích toàn bộ tân sinh sao ?"

Bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh, Lan Mịch giật mình, nhìn lại liền thấy gương mặt mập mạp của Ninh Hạo. Lan Mịch đen mặt:

"Ai là tiểu muội muội ? Xưng hô cho đàng hoàng."

"Ai ai ai, để ý như vậy làm gì ? Chúng ta là đồng minh a !"

Ninh Hạo gãi gãi đầu cười hì hì, bên cạnh hắn thế nhưng còn xuất hiện một tiểu cô nương, Lan Mịch tò mò.

"Đây là..."

Ninh Hạo vội vàng giới thiệu:

"A, đây là Phượng Lam Vũ, cô ấy là muội muội của Lão đại, học ở Đan viện. Đây là Lan Mịch, cô ấy là bạn của Lam Nguyệt ở Linh viện."

Lam Nguyệt từ Võ Viện chuyển sang Linh viện, là chuyện sau khi nàng dùng Linh lực lúc đấu với Phượng Lam Huyên. Chuyện này ai cũng biết. Sau lần đó, Lam Nguyệt cũng chưa từng trở về Phượng phủ lần nào. Lần này Phượng Lam Vũ đột nhiên xuất hiện, không biết mục đích là gì.

Phượng Lam Vũ khẽ gật đầu với Lan Mịch.

"Xin chào."



Lan Mịch gật đầu coi như đáp lễ, Phượng Lam Vũ ? Muội muội ? Theo như hiểu biết của nàng, tỷ muội của Lam Nguyệt không có kẻ nào tốt lành gì. Cô gái này nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng ai biết sau lưng thế nào. Tốt nhất không cần quá thân cận.

Lan Mịch bỏ qua hai người bọn họ, quan sát trên đài. Đám học viên lúc này đem Lam Nguyệt bao quanh, đồng loạt công kích.

Lam Nguyệt giẫm chân, Linh lực trong người bạo phát mà ra, tu vi cũng hiển hiện hoàn toàn.

"Động Thiên cảnh hậu kỳ !!"

Cả đám cả kinh, lúc này lao đã ném ra, muốn thu hồi công kích là không thể.

Cả đám bị linh lực chấn bay, hơn một nửa rơi khỏi đài.

"Hóa Băng Thuật, vạn dặm băng phong !"

Lam Nguyệt hét lớn, một tay đánh xuống sân đài, Thủy linh khí trong không khí lập tức ngưng tụ, đem lôi đài lẫn xung quanh đài đóng băng toàn bộ, các học viên đứng dưới đài đều bị đóng băng từ đùi trở xuống, không ai tránh thoát. Đây là Hóa Băng Thuật đại thành, vạn dặm băng phong ! Có thể nháy mắt đóng băng vạn dặm xung quanh, độ rộng còn tùy thuộc vào Linh lực nàng có.

"Đây là cái gì !!?"

"Linh kỹ đáng sợ quá !"

"Mạnh quá ! Chúng ta, chúng ta hoàn toàn không thể cử động !"

Đây chính là thực lực ! Cách biệt tuyệt đối về thực lực ! Đây là thứ không phải số lượng có thể thay thế !

Lam Nguyệt đứng lên, linh lực trong cơ thể nàng chấn động mà ra, các học viên bị đóng băng trên đài đều văng ra, rơi xuống dưới.

Nàng thu hồi linh lực, băng kết xung quanh cũng tan đi, biến thành những đóm sáng màu xanh lấp lánh, rồi mới hoàn toàn biến mất trong không khí. Lam Nguyệt dùng ánh mắt lạnh nhạt quét qua đám tân sinh, nói:

"Còn ai muốn khiêu chiến không ?"

Cả đám im phăng phắt, không hé răng nói nửa lời. Đến các lão sư cũng kinh ngạc quên phản ứng.

Huyền Tịch nhìn thiếu nữ trên đài, ánh mắt mang theo một tia ý cười, viên ngọc hắn mài giũa, hiện tại đã bắt đầu lộ ra phong quang chói mắt, hắn trước tiên mở miệng:

"Làm sao ? Không công bố kết quả sao ?"

Lời này của hắn đem đám người thức tỉnh, phó viện trưởng hoảng, giành luôn lời công bố của vị lão sư kia, ông vội lên tiếng:

"Khiêu chiến thất bại ! Phượng Lam Nguyệt giữ vững hạng hai !"

Đám học viên ủ rũ cụp tai, cái gì mà hạng hai, đây có là hạng nhất cũng không ai dám có dị nghị ! hoàn toàn xứng đáng !

Mẹ nó, chọc phải một tên yêu nghiệt, đáng sợ !

Nếu vừa rồi đóng băng không phải cơ thể họ mà là cả người...

Lam Nguyệt xuống đài, sau màn khiêu chiến với Lam Nguyệt, toàn bộ tân sinh đều bị đả kích không nhỏ, cũng không có ai khiêu chiến tám hạng còn lại. Tám người kia vô tình qua được một kiếp.

Mọi anhd mắt đều đổ dồn vào nàng, hạng hai này của nàng, so với hạng nhất càng đáng sợ. Lâm Hỏa Nhi từ đầu đến cuối chỉ yên lặng quan sát, nàng cũng không dám lại tìm Phượng Lam Nguyệt gây phiền toát, dù sao Mạc Nghi cũng cảnh cáo nàng.

Phượng Lam Uyển mặc dù không xem học viện tỉ thí của Vân Uyên học viện ra gì. Nhưng Phượng Lam Uyển tiến bộ vượt bậc, nhường nàng không thể không cẩn thận.

Long Dật Trần chỉ cười khẽ nhìn Lam Nguyệt hiện tại phong quang vô hạn, lại nhìn nam nhân như Thần ngồi bên kia, hắn biết chút tình cảm của hắn sợ là cả đời này cũng không thể nói ra. Hắn, cũng chỉ là Nghĩa huynh của nàng, chỉ là Nghĩa huynh mà thôi...

Lam Nguyệt bước xuống đài, liền bị Lan Mịch và Ninh Hạo vây quanh.

"Lam Nguyệt, quá lợi hại !"

Lan Mịch sùng bái nói, Lam Nguyệt khống chế linh lực thực sự hoàn hảo, các nàng cũng trong phạm vi công kích, nhưng hoàn toàn không bị đóng băng !

"Quả nhiên là lão đại, không đánh thì thôi, ra tay liền kinh diễm tứ tòa !"

"Nhị...nhị tỷ."

Lam Nguyệt thấy Ninh Hạo cũng không có nhiều kinh ngạc, nhưng nhìn đến Phượng Lam Vũ, lại có chút ngoài ý muốn.

Vị muội muội này từ lúc vào học viện nàng chưa gặp lại lần nào, lần này thế nhưng chủ động tìm tới.

"Lam Vũ, ngươi tìm ta ? Có chuyện gì sao ?"

Lam Nguyệt nhìn nàng hỏi.

Phượng Lam Vũ gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

"Ta, ta theo A Hạo tới, đúng, đúng là có chút chuyện nhỏ..."

A Hạo ?

Lam Nguyệt nhìn Ninh Hạo cười hì hì gãi đầu, lại nhìn Phượng Lam Vũ.

"Được rồi, kết quả đã có, trở về thôi."

"Ai ai ai, Lão đại, ngươi thắng được danh ngạch vào bí cảnh, không ăn mừng sao ?"

"Ta bận rồi, lúc khác đi."

Lam Nguyệt dẫn Phượng Lam Vũ sang một góc, nàng dựa vào tường, hỏi nàng:

"Được rồi, tìm ta có chuyện gì ?"

Phượng Lam Vũ nhỏ giọng nói:

"Ta, ta có chút phát hiện, là tam tỷ... Phượng Lam Thanh từ khi tỉnh táo lại có chút kỳ lạ... ta muốn nhắc nhở tỷ một chút."

Lam Nguyệt không nói gì, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đột nhiên cười:

"Ta và ngươi hình như không thân như vậy. Nói đi, mục đích của ngươi là gì ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook