Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
Chương 195: Thôn Vị Ương (2)
Bắc Ly Tâm
22/09/2024
Lam Nguyệt vừa dứt lời, toàn bộ người trong quán liền đứng lên, một bộ tức giận cực kỳ. Tiết Thanh Hàn cũng đứng lên bảo hộ nàng. Hắn có chút khó hiểu hành động của Lam Nguyệt, nhưng cũng nghĩa vô phản cố ủng hộ nàng.
Lam Nguyệt mỉm cười nhìn ánh mắt lạnh lẽo của thôn nữ trước mặt mình, bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Thôn nữ cười nhạt một tiếng, ly trà trên tay nàng vỡ nát, lạnh lùng mở miệng:
"Ha, nếu đã như vậy, mời các hạ lập tức rời khỏi thôn."
Lời nói vừa dứt, thôn nữ nhảy ra xa, mặt bàn bởi chấn động linh lực của nàng mà vỡ nát, đồng thời người trong quán trà lập tức động thủ. Đao kiếm lóe lên hàn quang, đồng thời bổ tới trước mặt Lam Nguyệt và Tiết Thanh Hàn. Lam Nguyệt nhìn trà rơi đầy đất, lồng mày không một tiếng động nhíu lại.
"Ô, nhìn có vẻ chỉ là người bình thường, nhưng lại đều là võ giả cao cấp."
Ánh mắt Lam Nguyệt đảo qua một vòng, cũng không đợi nàng ra tay, Tiết Thanh Hàn đã vận linh lực, đánh bay bọn họ. Một sợi tóc của Lam Nguyệt, bọn họ cũng không đụng đến được. Tiết Thanh Hàn ra tay có chừng mực, chỉ để bọn họ chịu một chút thương thế, vừa rồi cũng không ai thiệt mạng.
"Võ giả đối đầu với Linh giả, đơn giản chính là lấy trứng chọi đá. Ba vị Linh giả ở đây còn không ra tay sao ?"
Sắc mặc thôn nữ âm trầm. Một người trong đám thôn dân lập tức lên tiếng:
"Anh Cô ! Chúng ta tiến lên, dù có đồng quy vô tận cũng phải đem bọn họ giết !"
"Đúng vậy, chúng ta không sợ, cùng lắm thì chết !"
"..."
"Im lặng ! Tất cả lùi lại cho ta !"
Thôn nữ, cũng chính là nữ tử tên Anh Cô lên tiếng. Trong nháy mắt đó linh lực bùng phát, là một cao thủ Động Thiên Cảnh. Đồng thời, hai linh giả còn lại cũng lập tức đứng ra, đem những người còn lại bảo vệ phía sau.
Bảo vệ sao? Xem ra tìm đúng chỗ rồi.
Lam Nguyệt rũ mắt, khóe môi hơi kéo.
Động tĩnh lớn như vậy, người chắc cũng sắp đến rồi.
"Thanh Hàn, luận bàn với bọn họ một chút."
"Vâng, sư tôn."
Tiết Thanh Hàn cung kính gật đầu đáp, trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm. Lại truyền đến thanh âm như có như không của Lam Nguyệt.
"Ứm, ép tu vi xuống Động Thiên Cảnh trung giai, không được ức hiếp kẻ yếu."
Tiết Thanh Hàn: !!!
Anh Cô cũng khẽ hừ một tiếng, trên tay cũng xuất hiện một thanh linh khí cấp thấp, nhưng so với thanh kiếm bình thường trên tay Tiết Thanh Hàn đã mạnh hơn rất nhiều.
"Tiểu Linh Tử, đi báo cho Thánh Nữ lập tức rời đi, bọn ta ở đây kéo dài thời gian!"
"Vâng !"
Ngay lập tức, một nhóc con nhìn khoảng 10 tuổi nhanh như chớp chạy đi. Nhìn thân thủ của hắn, Lam Nguyệt có thể đoán được Tiểu Linh Tử này thường đưa tin, giỏi chạy trốn và ẩn nấp.
Sau khi tiểu tử kia rời đi, Anh Cô và hai linh giả Động Thiên cảnh kia lần lượt tiến lên tấn công. Tiết Thanh Hàn không chút hoang mang đánh trả. Mặc dù là một đánh ba, Tiết Thanh Hàn cũng không hề ở thế hạ phong. Hiện tại tu vi của hắn mặc dù bị ép đến Động Thiên Cảnh trung giai, so với Anh Cô còn thấp một bật, nhưng nói cho cùng hẳn từng là thiên tài cảnh giới Thiên Dương Cảnh, ứng phó với người trong cảnh giới Động Thiên không chút khó khăn.
Bất quá Anh Cô và hai người kia kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, Tiết Thanh Hàn mặc dù là thiên tài, nhưng tuổi chung quy còn quá nhỏ, kinh nghiệm thực chiến với người tương đối ít hơn. Một trận đấu này, để hắn học hỏi một chút cũng không tổi.
Linh khí trên tay Anh Cô mặc dù là hạ phẩm linh khí, nhưng trên thân có thêm linh hạch của ma thú cấp 5, lực công kích tăng lên không ít. Thêm 2 cao thủ Động Thiên cảnh sơ kỳ gây rối, Tiết Thanh Hàn dần rơi xuống hạ phong.
"Phía sau dưới eo cách xương sườn năm phân có sơ hở."
Anh Cô còn chưa kịp phản ứng, Tiết Thanh Hàn đã xoạc chân cúi người xuống, một quyền đánh vào dưới eo nàng. Anh Cô bị đánh lùi ba bước, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động một hồi.
"Phía đông bắc có đánh lén."
"Tên đó lộ điểm yếu nhiều như vậy, con không nhìn thấy sao !"
"Cứ công kích linh lực như vậy vô dụng, phải kết hợp thân thủ !"
"Thanh Hàn, ta có chút hoài nghi con thật sự là thiên tài trăm năm khó gặp của Tây m quốc sao ?"
Tiết Thanh Hàn bị nam tử kia đá một cái, lảo đảo lùi về phía Lam Nguyệt, bất đắc dĩ nói:
"Sư tôn, ba người này tu vi không cao, nhưng kết hợp cực kỳ ăn ý, trong Động Thiên Cảnh khó gặp được đối thủ, con... con nhất thời chưa tìm được cách đối phó..." hương chi con còn bị ép tu vi xuống Động Thiên cảnh !!
Lam Nguyệt nhìn hắn ủy khuất, mí mắt giật giật, tên này làm nữ tử lâu quá rồi quên mất bản thân hiện tại là một đại nam nhân sao? Còn làm bộ dáng tiểu nữ tử ủy khuất ?
"Hừ, là kinh nghiệm thực chiến của con còn quá ít, ba tháng tới con vào Cửu Môn đi theo Linh Lan đánh thực chiến cho ta."
Lời vừa dứt, Lam Nguyệt trực tiếp phát ra uy áp. Trước uy áp khổng lồ của Thiên Dương Cảnh, Động Thiên cảnh mạnh tới đâu cũng chỉ là con kiến. Ba người hoàn toàn bị á chế, quỳ rạp xuống đất.
Lam Nguyệt ra tay cũng không quá nặng, vẫn chừa lại một đường sống. Nhìn bọn họ có vẻ chật vật, thực tế thương thể chẳng bao nhiều.
"Luận bàn đến đây là kết thúc, nên đi vào việc chính rồi. Nói đi, Lạc Y ở đâu ?"
Anh Cô chật vật quỳ trên mặt đất, cười lạnh:
"Hừ, Thiên Dương Cảnh cường giả thì đã sao? Bọn ta cái gì cũng không biết, ngươi đừng phí thời gian nữa ! Muốn giết cứ giết !"
Lam Nguyệt: "..." Được rồi, hình như có chút hiểu lầm ở đây.
Tiết Thanh Hàn: ".." Sư phụ, người xong vào địa bàn của người ta nói những lời đó, rồi còn đánh người ta, không hiều lầm mới là kỳ lạ a.
"Khụ, được rồi, ta cảm thấy các người có chút hiểu lầm..."
Lam Nguyệt ho nhẹ một tiếng, vừa muốn giải thích một chút, bên ngoài liền bay vào một thanh loan đao đỏ rực từ bên ngoài bay vào, Tiết Thanh Hàn sắc mặt thay đổi, còn chưa kịp né tránh, Lam Nguyệt đưa tay kéo hắn lại, một đạo linh lực bắn ra, đem loan đao đánh ngược trở về.
"Dám đụng đến người của ta, muốn chết !"
Thiếu nữ đưa tay tiếp được loan đao, hai thanh loan đao sắc bén hợp lai, tạo thành một hình tròn phía sau lưng nàng. Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn vào hai người.
Lam Nguyệt: ".."
Tiết Thanh Hàn:".." Sư tôn, người chơi lớn rồi.
Lam Nguyệt mỉm cười nhìn ánh mắt lạnh lẽo của thôn nữ trước mặt mình, bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Thôn nữ cười nhạt một tiếng, ly trà trên tay nàng vỡ nát, lạnh lùng mở miệng:
"Ha, nếu đã như vậy, mời các hạ lập tức rời khỏi thôn."
Lời nói vừa dứt, thôn nữ nhảy ra xa, mặt bàn bởi chấn động linh lực của nàng mà vỡ nát, đồng thời người trong quán trà lập tức động thủ. Đao kiếm lóe lên hàn quang, đồng thời bổ tới trước mặt Lam Nguyệt và Tiết Thanh Hàn. Lam Nguyệt nhìn trà rơi đầy đất, lồng mày không một tiếng động nhíu lại.
"Ô, nhìn có vẻ chỉ là người bình thường, nhưng lại đều là võ giả cao cấp."
Ánh mắt Lam Nguyệt đảo qua một vòng, cũng không đợi nàng ra tay, Tiết Thanh Hàn đã vận linh lực, đánh bay bọn họ. Một sợi tóc của Lam Nguyệt, bọn họ cũng không đụng đến được. Tiết Thanh Hàn ra tay có chừng mực, chỉ để bọn họ chịu một chút thương thế, vừa rồi cũng không ai thiệt mạng.
"Võ giả đối đầu với Linh giả, đơn giản chính là lấy trứng chọi đá. Ba vị Linh giả ở đây còn không ra tay sao ?"
Sắc mặc thôn nữ âm trầm. Một người trong đám thôn dân lập tức lên tiếng:
"Anh Cô ! Chúng ta tiến lên, dù có đồng quy vô tận cũng phải đem bọn họ giết !"
"Đúng vậy, chúng ta không sợ, cùng lắm thì chết !"
"..."
"Im lặng ! Tất cả lùi lại cho ta !"
Thôn nữ, cũng chính là nữ tử tên Anh Cô lên tiếng. Trong nháy mắt đó linh lực bùng phát, là một cao thủ Động Thiên Cảnh. Đồng thời, hai linh giả còn lại cũng lập tức đứng ra, đem những người còn lại bảo vệ phía sau.
Bảo vệ sao? Xem ra tìm đúng chỗ rồi.
Lam Nguyệt rũ mắt, khóe môi hơi kéo.
Động tĩnh lớn như vậy, người chắc cũng sắp đến rồi.
"Thanh Hàn, luận bàn với bọn họ một chút."
"Vâng, sư tôn."
Tiết Thanh Hàn cung kính gật đầu đáp, trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm. Lại truyền đến thanh âm như có như không của Lam Nguyệt.
"Ứm, ép tu vi xuống Động Thiên Cảnh trung giai, không được ức hiếp kẻ yếu."
Tiết Thanh Hàn: !!!
Anh Cô cũng khẽ hừ một tiếng, trên tay cũng xuất hiện một thanh linh khí cấp thấp, nhưng so với thanh kiếm bình thường trên tay Tiết Thanh Hàn đã mạnh hơn rất nhiều.
"Tiểu Linh Tử, đi báo cho Thánh Nữ lập tức rời đi, bọn ta ở đây kéo dài thời gian!"
"Vâng !"
Ngay lập tức, một nhóc con nhìn khoảng 10 tuổi nhanh như chớp chạy đi. Nhìn thân thủ của hắn, Lam Nguyệt có thể đoán được Tiểu Linh Tử này thường đưa tin, giỏi chạy trốn và ẩn nấp.
Sau khi tiểu tử kia rời đi, Anh Cô và hai linh giả Động Thiên cảnh kia lần lượt tiến lên tấn công. Tiết Thanh Hàn không chút hoang mang đánh trả. Mặc dù là một đánh ba, Tiết Thanh Hàn cũng không hề ở thế hạ phong. Hiện tại tu vi của hắn mặc dù bị ép đến Động Thiên Cảnh trung giai, so với Anh Cô còn thấp một bật, nhưng nói cho cùng hẳn từng là thiên tài cảnh giới Thiên Dương Cảnh, ứng phó với người trong cảnh giới Động Thiên không chút khó khăn.
Bất quá Anh Cô và hai người kia kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, Tiết Thanh Hàn mặc dù là thiên tài, nhưng tuổi chung quy còn quá nhỏ, kinh nghiệm thực chiến với người tương đối ít hơn. Một trận đấu này, để hắn học hỏi một chút cũng không tổi.
Linh khí trên tay Anh Cô mặc dù là hạ phẩm linh khí, nhưng trên thân có thêm linh hạch của ma thú cấp 5, lực công kích tăng lên không ít. Thêm 2 cao thủ Động Thiên cảnh sơ kỳ gây rối, Tiết Thanh Hàn dần rơi xuống hạ phong.
"Phía sau dưới eo cách xương sườn năm phân có sơ hở."
Anh Cô còn chưa kịp phản ứng, Tiết Thanh Hàn đã xoạc chân cúi người xuống, một quyền đánh vào dưới eo nàng. Anh Cô bị đánh lùi ba bước, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động một hồi.
"Phía đông bắc có đánh lén."
"Tên đó lộ điểm yếu nhiều như vậy, con không nhìn thấy sao !"
"Cứ công kích linh lực như vậy vô dụng, phải kết hợp thân thủ !"
"Thanh Hàn, ta có chút hoài nghi con thật sự là thiên tài trăm năm khó gặp của Tây m quốc sao ?"
Tiết Thanh Hàn bị nam tử kia đá một cái, lảo đảo lùi về phía Lam Nguyệt, bất đắc dĩ nói:
"Sư tôn, ba người này tu vi không cao, nhưng kết hợp cực kỳ ăn ý, trong Động Thiên Cảnh khó gặp được đối thủ, con... con nhất thời chưa tìm được cách đối phó..." hương chi con còn bị ép tu vi xuống Động Thiên cảnh !!
Lam Nguyệt nhìn hắn ủy khuất, mí mắt giật giật, tên này làm nữ tử lâu quá rồi quên mất bản thân hiện tại là một đại nam nhân sao? Còn làm bộ dáng tiểu nữ tử ủy khuất ?
"Hừ, là kinh nghiệm thực chiến của con còn quá ít, ba tháng tới con vào Cửu Môn đi theo Linh Lan đánh thực chiến cho ta."
Lời vừa dứt, Lam Nguyệt trực tiếp phát ra uy áp. Trước uy áp khổng lồ của Thiên Dương Cảnh, Động Thiên cảnh mạnh tới đâu cũng chỉ là con kiến. Ba người hoàn toàn bị á chế, quỳ rạp xuống đất.
Lam Nguyệt ra tay cũng không quá nặng, vẫn chừa lại một đường sống. Nhìn bọn họ có vẻ chật vật, thực tế thương thể chẳng bao nhiều.
"Luận bàn đến đây là kết thúc, nên đi vào việc chính rồi. Nói đi, Lạc Y ở đâu ?"
Anh Cô chật vật quỳ trên mặt đất, cười lạnh:
"Hừ, Thiên Dương Cảnh cường giả thì đã sao? Bọn ta cái gì cũng không biết, ngươi đừng phí thời gian nữa ! Muốn giết cứ giết !"
Lam Nguyệt: "..." Được rồi, hình như có chút hiểu lầm ở đây.
Tiết Thanh Hàn: ".." Sư phụ, người xong vào địa bàn của người ta nói những lời đó, rồi còn đánh người ta, không hiều lầm mới là kỳ lạ a.
"Khụ, được rồi, ta cảm thấy các người có chút hiểu lầm..."
Lam Nguyệt ho nhẹ một tiếng, vừa muốn giải thích một chút, bên ngoài liền bay vào một thanh loan đao đỏ rực từ bên ngoài bay vào, Tiết Thanh Hàn sắc mặt thay đổi, còn chưa kịp né tránh, Lam Nguyệt đưa tay kéo hắn lại, một đạo linh lực bắn ra, đem loan đao đánh ngược trở về.
"Dám đụng đến người của ta, muốn chết !"
Thiếu nữ đưa tay tiếp được loan đao, hai thanh loan đao sắc bén hợp lai, tạo thành một hình tròn phía sau lưng nàng. Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn vào hai người.
Lam Nguyệt: ".."
Tiết Thanh Hàn:".." Sư tôn, người chơi lớn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.