Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
Chương 186: Trở Về
Bắc Ly Tâm
15/08/2023
Huyền Tịch mỉm cười, gương mặt hắn có chút tái nhợt, một nụ cười yếu ớt này
lại khiến gương mặt hắn trở nên có sức sống hơn. Lam Nguyệt có chút dời
không nổi mắt.
Huyền Tịch lấy ra một chiếc hộp được phong ấn, đưa cho Lam Nguyệt, dặn dò:
"Cái này là ta đã chuẩn bị cho nàng, vốn định đợi lúc nàng sắp Phi thăng mới đưa cho nàng, hiện tại lại không thể chờ đến lúc đó. Đợi nàng đạt đến cảnh giới Hóa Thần là có thể mở được."
Lam Nguyệt nhận lấy, có chút tò mò sờ sờ. Bất quá bên trên có một tầng cấm chế, nàng cũng cảm giác được bản thân hiện tại gỡ không được, đem đồ ném vào không gian.
Huyền Tịch lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ, hắn mở ra, bên trong nằm gọn một cặp hoa tai. Hoa tai phần đuôi là một viên đá quý màu tím điêu khắc tỉ mỉ, ẩn ẩn tỏa ra một chút thần lực Lam Nguyệt hết sức quen thuộc. Là của Huyền Tịch, hoa tai này là hắn tự tay làm, Thần lực bên trong cũng là của hắn.
Nhưng nhìn có vẻ không phải là hoa tai bình thường, có lẽ là một loại pháp khí nào đó.
Hắn lấy ra bên, tự tay đeo cho Lam Nguyệt, bản thân giữ lại một cái.
Lam Nguyệt?
Huyền Tịch hơi kéo khóe môi, mở miệng giải thích:
"Đây là một Thần khí ta chuẩn bị, khi nào nàng phi thăng Thượng giới, có thể dùng nó để liên lạc với ta. Hoặc là khi nào nàng nhớ ta, có thể gọi tên ta, ta có thể nghe thấy."
Lam Nguyệt kinh ngạc, sờ sờ hoa tai vừa đeo lên. Thần kỳ như vậy? Cách xa bao nhiêu cũng có thể cảm ứng được?
Lam Nguyệt phát hiện bản thân vừa động ý nghĩ một chút, hoa tai tựa hồ có chút sáng lên.
Di? Hình như có sáng một chút? Hoặc là nàng hoa mắt?
"Khụ.."
Huyền Tịch vội che miệng, mi hơi nhăn lại. Hắn ngạnh sinh nuốt máu tươi vào, lập tức dùng linh lực điều tức. Lam Nguyệt cũng phát giác, vội đỡ lấy hắn.
"A Tịch. Chàng sao rồi?"
Xem ra không thể lại ở lại, phải lập tức rời đi.
"Nguyệt Nhi, ta phải đi."
Hắn mở miệng, Lam Nguyệt hơi rũ mi, nàng mặc dù không nỡ, nhưng tính mạng của hắn quan trọng hơn.
Hắn phải đi.
"Ừm."
Lam Nguyệt giống như hạ quyết tâm cái gì, ngẩng đầu gọi hắn một cái.
"Đại thần!"
"Ân?"
Huyền Tịch còn chưa kịp phản ứng, Lam Nguyệt đã nhào qua ôm lấy hắn, gương mặt áp sát lại. Cảm giác mềm mại ngọt ngào trên môi truyền đến nhường Huyền Tịch cả người cứng đờ nháy mắt. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn một tay ôm lấy eo nàng, một tay vòng ra sau gáy, nhanh chóng đáp trả.
Lần đầu Lam Nguyệt chủ động hôn hắn!
Đúng là Lam Nguyệt chủ động, nhưng rất nhanh nàng bị chiếm quyền chủ động, bị Huyền Tịch phản công, đầu óc đề có chút theo không kịp, hơi thở có chút dồn dập.
Đến cuối cùng là Lam Nguyệt theo không kịp, cả người đều mềm nhũng, bị Huyền Tịch ôm càng gắt gao, hắn lại hôn nhẹ lên môi nàng một cái, có chút lưu luyến tách ra, ôm cả người Lam Nguyệt vào lòng.
Lam Nguyệt nắm chặt áo hắn, gương mặt cũng gục vào lòng ngực hắn.
Bên nhau không lâu, nhưng đột ngột chia xa, nói nàng không có chút cảm giác buồn nào là không thể nào.
"Huyền Tịch."
"Ân?"
"Nhất định phải đợi ta."
"Được."
"Tuyệt đối không được có nữ nhân khác! Đợi ta đến hỏi cưới chàng!"
Huyền Tịch: A?
Hắn có chút dở khóc dở cười, không đúng, không phải là ta lấy nàng sao?
"Được, đợi nàng đến, chúng ta sẽ thành thân. Nàng cũng không được trêu ghẹo đào hoa, có biết không hả?"
Lam Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười đến mắt phượng cong cong.
"Ừm, đợi ta."
Huyền Tịch không che giấu tung tích, rất nhanh Thương Hàn và Tuyết Phong Trần đã đuổi đến. Hai người đuổi đến Lạc Thiên Lâu, liền nhìn thấy một màn này.
Thương Hàn: Hình như đến không đúng lúc lắm?
Tuyết Phong Trần: Ha hả, còn sức ở đây phát cẩu lương, hại lão tử còn lo lắng!
"Khụ, hai người đến rồi?"
Lam Nguyệt ho khẽ một tiếng, rời khỏi vòng tay Huyền Tịch. Hắn cũng không nói gì, bất quá liếc mắt hai người kia một cái, ánh mắt giống như so bình thường lạnh thêm mấy phần.
"Quân thượng, phải quay về thôi, ngài còn ở lại thêm nữa, ta sợ.."
Thương Hàn vừa mở miệng, sắc mặt của Huyền Tịch đã lập tức chuyển biến xấu, hắn hơi lảo đảo, lần này phun ra một búng máu. Lam Nguyệt phản ứng kịp thời, đem hắn đỡ lấy.
"Nguy rồi, lần này kiềm chế không nổi nữa, Quân thượng, chúng ta phải đi ngay lập tức!"
Thương Hàn hoảng hồn cũng vội chạy tới, bắt mạch cho Huyền Tịch xong, sắc mặt hắn khẽ biến.
Tuyết Phong Trần: Ha hả, sao không cùng người ta ân ân ái ái nữa?
"Đại Thần, chàng nhanh chóng đi đi. Ta rất mạnh, có thể bảo hộ bản thân rất tốt, sẽ sớm đến tìm chàng, không cần lo lắng."
Huyền Tịch nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt Lam Nguyệt rất kiên định, lại bình tĩnh tự tin, rất có cảm giác cho người khác tin tưởng nàng.
"Ừ, trễ nhất là một trăm năm, nếu nàng còn không đến, ta sẽ xuống tìm nàng."
Lam Nguyệt cong cong khóe môi, tràn đầy tự tin nói:
"Nhất ngôn cửu đỉnh, ta tuyệt đối sẽ không thất hứa."
Trong vòng 100 năm phi thăng, đến Thượng giới tìm chàng! "
Thương Hàn đưa Huyền Tịch một viên đan dược, tạm thời giúp hắn ổn định một chút.
" Phượng tiểu thư, vậy chúng ta đi trước, tái kiến. "
Thương Hàn đối với nàng cung kính nói. Dù sao cũng là Quân thượng lựa chọn Đế Hậu tương lai, không thể qua loa a.
Lam Nguyệt gật gật đầu, khẽ mỉm cười.
Tuyết Phong Trần từ đầu bị bỏ qua một bên tức giận mở không gian truyền tống, đạo:
" Được rồi, được rồi. Cũng không phải là Sinh ly tử biệt, còn gặp lại không phải sao? Chia tay như vậy là đủ rồi. "
Tuyết Phong Trần kéo hai người kia vào cổng không gian, Lam Nguyệt bất ngờ nói:
" Chàng yên tâm, ta nhất định sống sót, đến cưới chàng! "
Sống sót để đến tìm chàng, lấy chàng về làm phu quân của ta!
Lần đầu trong đời, Lam Nguyệt có khát vọng chiếm hữu một người mạnh đến như vậy.
Khoảnh khắc trước khi biến mất hoàn toàn, Lam Nguyệt thấy Huyền Tịch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là một nụ cười có thể thấy được rõ ràng nhất mà nàng từng thấy.
Hắn cười rộ lên, nhân gian ảm đạm thất sắc. Trong mắt nàng lúc này, cũng chỉ còn lại nụ cười trước mắt là tồn tại, cùng với thanh âm tràn ngập ôn nhu dịu dàng của hắn vang lên bên tai.
" Được, vất vả phu nhân."
Cửa truyền tống biến mất hoàn toàn, Lam Nguyệt vẫn còn đứng sững người nhìn thẳng. Nàng hoàn hồn, 'bá' một tiếng ngồi sụp xuống, mặt đẹp đỏ lên.
Đáng ghét, hắn học được trêu chọc người như vậy từ bao giờ a! Đáng ghét! Cái cảm giác tim đập rộn ràng trong lồng ngực này là gì!
Nàng ngồi xuống, mặt dây chuyền từ trong áo trượt ra ngoài. Lam Nguyệt lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của nó. Mặt dây chuyền lúc này ảm đạm, mặt đá cũng bị nứt ra, có lẽ vì nó đỡ một đòn kia cho nàng, lúc này linh lực bên trong đã dùng hết.
Mặc dù đã hỏng, nhưng Lam Nguyệt vẫn không có ý định đem nó bỏ, mà tiếp tục đeo trên cổ.
Nói đùa, món quà đầu tiên Huyền Tịch tặng nàng đâu, a, tín vật định tình nha.
Tịch, chờ ta, rất nhanh thôi, ta sẽ đến tìm chàng! Không ai có thể cản ta đến Thượng giới tìm chàng!
* * *
Ngoài lề:
Thương Hàn và Tuyết Phong Trần sau khi thấy Huyền Tịch cười:
Thương Hàn: Ta là ai? Đây là đâu? Ta nhìn thấy gì vậy? Mù mắt QAQ
Tuyết Phong Trần: Tên trên mặt mang tình ý mặn nồng này là ai? Đế Quân lãnh khốc sát phạt vô tình đi đâu rồi?
Huyền Tịch lấy ra một chiếc hộp được phong ấn, đưa cho Lam Nguyệt, dặn dò:
"Cái này là ta đã chuẩn bị cho nàng, vốn định đợi lúc nàng sắp Phi thăng mới đưa cho nàng, hiện tại lại không thể chờ đến lúc đó. Đợi nàng đạt đến cảnh giới Hóa Thần là có thể mở được."
Lam Nguyệt nhận lấy, có chút tò mò sờ sờ. Bất quá bên trên có một tầng cấm chế, nàng cũng cảm giác được bản thân hiện tại gỡ không được, đem đồ ném vào không gian.
Huyền Tịch lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ, hắn mở ra, bên trong nằm gọn một cặp hoa tai. Hoa tai phần đuôi là một viên đá quý màu tím điêu khắc tỉ mỉ, ẩn ẩn tỏa ra một chút thần lực Lam Nguyệt hết sức quen thuộc. Là của Huyền Tịch, hoa tai này là hắn tự tay làm, Thần lực bên trong cũng là của hắn.
Nhưng nhìn có vẻ không phải là hoa tai bình thường, có lẽ là một loại pháp khí nào đó.
Hắn lấy ra bên, tự tay đeo cho Lam Nguyệt, bản thân giữ lại một cái.
Lam Nguyệt?
Huyền Tịch hơi kéo khóe môi, mở miệng giải thích:
"Đây là một Thần khí ta chuẩn bị, khi nào nàng phi thăng Thượng giới, có thể dùng nó để liên lạc với ta. Hoặc là khi nào nàng nhớ ta, có thể gọi tên ta, ta có thể nghe thấy."
Lam Nguyệt kinh ngạc, sờ sờ hoa tai vừa đeo lên. Thần kỳ như vậy? Cách xa bao nhiêu cũng có thể cảm ứng được?
Lam Nguyệt phát hiện bản thân vừa động ý nghĩ một chút, hoa tai tựa hồ có chút sáng lên.
Di? Hình như có sáng một chút? Hoặc là nàng hoa mắt?
"Khụ.."
Huyền Tịch vội che miệng, mi hơi nhăn lại. Hắn ngạnh sinh nuốt máu tươi vào, lập tức dùng linh lực điều tức. Lam Nguyệt cũng phát giác, vội đỡ lấy hắn.
"A Tịch. Chàng sao rồi?"
Xem ra không thể lại ở lại, phải lập tức rời đi.
"Nguyệt Nhi, ta phải đi."
Hắn mở miệng, Lam Nguyệt hơi rũ mi, nàng mặc dù không nỡ, nhưng tính mạng của hắn quan trọng hơn.
Hắn phải đi.
"Ừm."
Lam Nguyệt giống như hạ quyết tâm cái gì, ngẩng đầu gọi hắn một cái.
"Đại thần!"
"Ân?"
Huyền Tịch còn chưa kịp phản ứng, Lam Nguyệt đã nhào qua ôm lấy hắn, gương mặt áp sát lại. Cảm giác mềm mại ngọt ngào trên môi truyền đến nhường Huyền Tịch cả người cứng đờ nháy mắt. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn một tay ôm lấy eo nàng, một tay vòng ra sau gáy, nhanh chóng đáp trả.
Lần đầu Lam Nguyệt chủ động hôn hắn!
Đúng là Lam Nguyệt chủ động, nhưng rất nhanh nàng bị chiếm quyền chủ động, bị Huyền Tịch phản công, đầu óc đề có chút theo không kịp, hơi thở có chút dồn dập.
Đến cuối cùng là Lam Nguyệt theo không kịp, cả người đều mềm nhũng, bị Huyền Tịch ôm càng gắt gao, hắn lại hôn nhẹ lên môi nàng một cái, có chút lưu luyến tách ra, ôm cả người Lam Nguyệt vào lòng.
Lam Nguyệt nắm chặt áo hắn, gương mặt cũng gục vào lòng ngực hắn.
Bên nhau không lâu, nhưng đột ngột chia xa, nói nàng không có chút cảm giác buồn nào là không thể nào.
"Huyền Tịch."
"Ân?"
"Nhất định phải đợi ta."
"Được."
"Tuyệt đối không được có nữ nhân khác! Đợi ta đến hỏi cưới chàng!"
Huyền Tịch: A?
Hắn có chút dở khóc dở cười, không đúng, không phải là ta lấy nàng sao?
"Được, đợi nàng đến, chúng ta sẽ thành thân. Nàng cũng không được trêu ghẹo đào hoa, có biết không hả?"
Lam Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười đến mắt phượng cong cong.
"Ừm, đợi ta."
Huyền Tịch không che giấu tung tích, rất nhanh Thương Hàn và Tuyết Phong Trần đã đuổi đến. Hai người đuổi đến Lạc Thiên Lâu, liền nhìn thấy một màn này.
Thương Hàn: Hình như đến không đúng lúc lắm?
Tuyết Phong Trần: Ha hả, còn sức ở đây phát cẩu lương, hại lão tử còn lo lắng!
"Khụ, hai người đến rồi?"
Lam Nguyệt ho khẽ một tiếng, rời khỏi vòng tay Huyền Tịch. Hắn cũng không nói gì, bất quá liếc mắt hai người kia một cái, ánh mắt giống như so bình thường lạnh thêm mấy phần.
"Quân thượng, phải quay về thôi, ngài còn ở lại thêm nữa, ta sợ.."
Thương Hàn vừa mở miệng, sắc mặt của Huyền Tịch đã lập tức chuyển biến xấu, hắn hơi lảo đảo, lần này phun ra một búng máu. Lam Nguyệt phản ứng kịp thời, đem hắn đỡ lấy.
"Nguy rồi, lần này kiềm chế không nổi nữa, Quân thượng, chúng ta phải đi ngay lập tức!"
Thương Hàn hoảng hồn cũng vội chạy tới, bắt mạch cho Huyền Tịch xong, sắc mặt hắn khẽ biến.
Tuyết Phong Trần: Ha hả, sao không cùng người ta ân ân ái ái nữa?
"Đại Thần, chàng nhanh chóng đi đi. Ta rất mạnh, có thể bảo hộ bản thân rất tốt, sẽ sớm đến tìm chàng, không cần lo lắng."
Huyền Tịch nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt Lam Nguyệt rất kiên định, lại bình tĩnh tự tin, rất có cảm giác cho người khác tin tưởng nàng.
"Ừ, trễ nhất là một trăm năm, nếu nàng còn không đến, ta sẽ xuống tìm nàng."
Lam Nguyệt cong cong khóe môi, tràn đầy tự tin nói:
"Nhất ngôn cửu đỉnh, ta tuyệt đối sẽ không thất hứa."
Trong vòng 100 năm phi thăng, đến Thượng giới tìm chàng! "
Thương Hàn đưa Huyền Tịch một viên đan dược, tạm thời giúp hắn ổn định một chút.
" Phượng tiểu thư, vậy chúng ta đi trước, tái kiến. "
Thương Hàn đối với nàng cung kính nói. Dù sao cũng là Quân thượng lựa chọn Đế Hậu tương lai, không thể qua loa a.
Lam Nguyệt gật gật đầu, khẽ mỉm cười.
Tuyết Phong Trần từ đầu bị bỏ qua một bên tức giận mở không gian truyền tống, đạo:
" Được rồi, được rồi. Cũng không phải là Sinh ly tử biệt, còn gặp lại không phải sao? Chia tay như vậy là đủ rồi. "
Tuyết Phong Trần kéo hai người kia vào cổng không gian, Lam Nguyệt bất ngờ nói:
" Chàng yên tâm, ta nhất định sống sót, đến cưới chàng! "
Sống sót để đến tìm chàng, lấy chàng về làm phu quân của ta!
Lần đầu trong đời, Lam Nguyệt có khát vọng chiếm hữu một người mạnh đến như vậy.
Khoảnh khắc trước khi biến mất hoàn toàn, Lam Nguyệt thấy Huyền Tịch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là một nụ cười có thể thấy được rõ ràng nhất mà nàng từng thấy.
Hắn cười rộ lên, nhân gian ảm đạm thất sắc. Trong mắt nàng lúc này, cũng chỉ còn lại nụ cười trước mắt là tồn tại, cùng với thanh âm tràn ngập ôn nhu dịu dàng của hắn vang lên bên tai.
" Được, vất vả phu nhân."
Cửa truyền tống biến mất hoàn toàn, Lam Nguyệt vẫn còn đứng sững người nhìn thẳng. Nàng hoàn hồn, 'bá' một tiếng ngồi sụp xuống, mặt đẹp đỏ lên.
Đáng ghét, hắn học được trêu chọc người như vậy từ bao giờ a! Đáng ghét! Cái cảm giác tim đập rộn ràng trong lồng ngực này là gì!
Nàng ngồi xuống, mặt dây chuyền từ trong áo trượt ra ngoài. Lam Nguyệt lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của nó. Mặt dây chuyền lúc này ảm đạm, mặt đá cũng bị nứt ra, có lẽ vì nó đỡ một đòn kia cho nàng, lúc này linh lực bên trong đã dùng hết.
Mặc dù đã hỏng, nhưng Lam Nguyệt vẫn không có ý định đem nó bỏ, mà tiếp tục đeo trên cổ.
Nói đùa, món quà đầu tiên Huyền Tịch tặng nàng đâu, a, tín vật định tình nha.
Tịch, chờ ta, rất nhanh thôi, ta sẽ đến tìm chàng! Không ai có thể cản ta đến Thượng giới tìm chàng!
* * *
Ngoài lề:
Thương Hàn và Tuyết Phong Trần sau khi thấy Huyền Tịch cười:
Thương Hàn: Ta là ai? Đây là đâu? Ta nhìn thấy gì vậy? Mù mắt QAQ
Tuyết Phong Trần: Tên trên mặt mang tình ý mặn nồng này là ai? Đế Quân lãnh khốc sát phạt vô tình đi đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.