Chương 11: Phương trình thứ mười một
Phong Hiểu Anh Hàn
10/08/2022
Cố Uyên gọi tên cô một cách cứng rắn, đáy lòng buồn bực một cách khó hiểu, “Đừng gọi anh là đội trưởng Cố.”
“Camera hành trình? Không thành vấn đề, dĩ nhiên có thể.”
Đội trưởng Tống có chút nghi ngờ, nhưng vẫn tháo camera hành trình xuống, đưa cho Phương Tranh.
Camera hành trình trên xe là kiểu thay thế gương chiếu hậu, lúc xe chạy, thì không khác gì một chiếc gương chiếu hậu thông thường.
Phương Tranh quan sát mấy lần, nhấn công tắc của máy camera hành trình.
Sau khi camera hành trính được khởi động, nhảy ra một giao diện thông minh, thời gian hiển thị phía trên ——
2019/07/13 16:12:55
Đây là ngày tháng hôm nay, còn có giờ phút tại thời điểm này.
Phương Tranh bật chức năng quay video, quay một đoạn video ngắn vài giây.
Lưu video, rồi cô lại mở cài đặt, tắt công tắc đồng bộ hóa GPS và mạng, sửa thời gian thành đêm mười ngày trước.
Thời gian hiển thị là ——
2019/07/03 22:37:08
Bật lại chức năng quay video, Phương Tranh lặng lẽ chĩa camera vào gương mặt nghiêm nghị của Cố Uyên: “Đội trưởng Cố, có thể nhìn về bên này một chút không?”
Cố Uyên vô thức quay đầu lại, khoảnh khắc đó, đã được camera hành trình ghi lại rõ ràng.
Phương Tranh bật cười: “Đội trưởng Cố, cám ơn sự hợp tác của anh.”
“…”
Mặt Cố Uyên không có biểu cảm gì, ánh mắt dừng lại trên người cô vài giây, rồi lại nhàn nhạt liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Phương Tranh nhấp vào giao diện lưu trữ video, mở video đầu tiên ra: “Đây là hai đoạn video tôi vừa mới quay, hai người xem có gì khác nhau không?”
Sau khi phát xong, lại nhấp vào cái tiếp theo.
Đội trưởng Tống nhận camera hành trình, cẩn thận so sánh hai đoạn video.
Như là phát hiện ra điều gì đó, anh ta đột ngột ngồi thẳng dậy.
“Thời gian ngày hôm nay…”
Thời gian hiển thị trong video đầu tiên là bình thường, nhưng tới video thứ hai, ngày tháng hiển thị ở góc phía trên bên phải của màn hình đã biến thành ngày 3 tháng 7.
Thời gian quay video này rõ ràng là muộn hơn, hơn nữa hôm nay ——
Đội trưởng Tống ngạc nhiên: “Hôm nay không phải là ngày 13 tháng 7 sao?”
Phương Tranh gật đầu: “Đúng vậy, sau khi ngắt kết nối đồng bộ GPS và đồng bộ mạng, thì camera hành trình có thể sửa thời gian.”
Đội trưởng Tống trầm ngâm một lút: “Luật sư Phương, cô nghi ngờ đoạn video camera giám sát có vấn đề sao?”
“Không chắc chắn.”
Phương Tranh suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Tôi chỉ đưa ra một ví dụ cho anh, sau khi người thân bị giết hại, hầu hết người bình thường đều hy vọng có thể mau chóng phá được vụ án, nhưng biểu hiện của cha An An, giống như là không hề để ý đến việc có thể phá án hay không. Vấn đề có lẽ không phải là video camera giám sát, mà là bản thân anh ta.”
“Tôi hiểu rồi.” Đội trưởng Tống vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra, “Tôi sẽ yêu cầu bộ phận kỹ thuật kiểm tra kỹ video camera giám sát, cử người khác theo dõi cha ruột của An An.”
***
Gọi điện thoại bên ngoài xe xong, đội trưởng Tống quay trở lại xe.
Sau khi xe khởi động, đội trưởng Tống lại mở nhạc.
“Sự phối hợp của luật sư Phương và đội trưởng Cố vừa nãy thật đúng là ăn ý.” Anh ta nói với giọng nửa đùa nửa thật, “Luật sư Phương có suy nghĩ đến việc gia nhập đội đàm phán, cùng nhau sóng vai tác chiến không?”
Phương Tranh ngẩn ra, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm: “Không có rồi, tôi sợ cản trở đội trưởng Cố.”
“Sao vậy được?” Đội trưởng Tống nói, khóe mắt liếc về phía Cố Uyên, “Đội trưởng Cố, cậu cảm thấy lấy tiêu chuẩn của luật sư Phương, thì có đủ để tham gia đội đàm phán của các cậu không?”
Cố Uyên hời hợt nói: “Đội đàm phán không phải người nào cũng nhận.”
Phương Tranh cũng nói: “Cảm ơn ý tốt của đội trưởng Tống, tạm thời tôi cũng không có ý định thay đổi công việc, làm luật sư cũng khá tốt, đây là…” Cô dừng một chút, chuyển ý có chút không được tự nhiên, “Là mơ ước cho tới nay của tôi.”
Cố Uyên ở hàng ghế trước khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra.
Đội trưởng Tống thấy bầu không khí không ổn, liền vội vàng nói sang chuyện khác.
Lại trò chuyện một hồi, đội trưởng Tống nói: “Luật sư Phương, hôm nay đã vất vả cô đi chuyến này với chúng tôi rồi. Tiếp theo cô muốn đi đâu, tôi đưa cô về trước.”
Phương Tranh mỉm cười: “Những lời này nên để tôi nói mới đúng, đội trưởng Tống, tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh và đội trưởng Cố đi ăn tối.”
Đội trưởng Tống vội vàng nói: “Luật sư Phương khách sáo rồi, đây là chức trách của chúng tôi, làm sao có thể để cho cô tốn kém chứ.”
“Lần trước đội trưởng Cố cứu tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh ấy.” Phương Tranh tiến lên trước, giữ phía sau ghế ngồi bên cạnh ghế lái, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, “Đội trưởng Cố, anh cảm thấy như thế nào?”
Cố Uyên nghiêng đầu nhìn Phương Tranh một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Biểu cảm trên mặt vẫn không có gì thay đổi, chỉ là cặp mắt dường như trở nên u ám hơn.
Anh hờ hững thốt ra mấy chữ: “Tùy em.”
Đây coi như là đã đồng ý.
Đội trưởng Tống cười híp mắt: “Nếu đội trưởng Cố đã đồng ý, vậy tôi từ chối thì sẽ bất kính.”
***
Cuối cùng, ba người đến một nhà hàng Quảng Đông do đội trưởng Tống giới thiệu.
Lúc gọi món, đội trưởng Tống đưa thực đơn cho Phương Tranh.
“Ưu tiên phụ nữ, luật sư Phương gọi thức ăn đi.”
“Tôi cũng là lần đầu tiên đến, không quen thuộc nơi này lắm.” Phương Tranh nhìn cảnh vật xung quanh, nhà hàng này nằm khuất trong góc tiểu khu, không lớn, nhưng rất có cảm giác lâu đời, “Các anh thường xuyên đến đây sao?”
Đội trưởng Tống cười nói: “Gần như vậy, chỗ này cách đơn vị rất gần. Có khi tăng ca xong, thì tới đây ăn một bữa cơm tối hoặc là bữa khuya gì đó.”
Phương Tranh lật xem thực đơn, nhưng không thể quyết định được.
“Thực đơn này chỉ nhìn cũng khiến tôi lóa mắt, tôi không biết phải gọi món gì mới tốt.”
Vừa nói, cô vừa nhét thực đơn vào tay Cố Uyên mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
“Bữa cơm này là vì cảm ơn đội trưởng Cố mới đến đây, lỡ như tôi gọi món gì đó không hợp khẩu vị thì sao, vẫn nên để cho đội trưởng Cố gọi thức ăn đi.”
Động tác của Cố Uyên dừng một lúc, ngước mắt nhìn cô.
Vào khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Phương Tranh khẽ mỉm cười với anh.
“…”
Cố Uyên không từ chối, mà bình tĩnh gọi người phục vụ tới, gọi bốn món mặn một món canh.
Nửa con gà luộc, trứng xào khổ qua, bắp cải xào, sườn heo hấp tỏi sốt đậu đen với canh đậu phụ cá trích.
Sau khi phục vụ viết tờ đơn xong, đội trưởng Tống cầm lấy nhìn lướt qua, lại hỏi Phương Tranh: “Luật sư Phương, cô còn muốn gọi thêm món gì khác không?”
Phương Tranh nói: “Không cần, khẩu vị của đội trưởng Cố và tôi rất giống nhau, gọi toàn món tôi thích.”
Cố Uyên liếc cô một cái, giọng điệu rất lạnh lùng: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là gọi theo khẩu vị đại chúng.”
Phương Tranh cong môi, lại không tiếp lời.
Gọi món ăn ngon, thì cần một chút thời gian để đợi món ăn.
Đội trưởng Tống là một người không thể ngồi không được, trong khi chờ đồ ăn, vẫn luôn tìm đề tài.
Phương Tranh lịch sự trả lời câu hỏi của anh ta.
Cố Uyên thỉnh thoảng cũng trả lời một hai câu, nhưng đều rất ngắn gọn súc tích, khác xa Phương Tranh, không có nửa điểm trùng lặp với câu trả lời của cô.
Đúng lúc này, điện thoại của đội trưởng Tống đổ chuông.
Anh ta cầm điện thoại ra xem thử.
“Tôi đi trả lời điện thoại trước, thất lễ.”
Anh ta đứng dậy, bước nhanh ra khỏi cửa.
***
Sau khi đội trưởng Tống đi ra ngoài, bầu không khí tại bàn dường như lắng xuống.
Phương Tranh lấy điện thoại ra, mở trò chơi tiêu khiển, bắt đầu chơi.
Cô chơi đến mê mẩn, từ đầu đến cuối không nhìn Cố Uyên một cái.
“Luật sư Phương.”
Trong lúc im lặng, Cố Uyên đột nhiên mở miệng.
Phương Tranh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đội trưởng Cố, có chuyện gì sao?”
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời trong suốt lại ngây thơ kia, cảm xúc muốn trào dâng trong lòng Cố Uyên đều bị chặn lại trong cổ họng.
Anh hít một hơi thật sâu: “Đứa bé kia là sao?”
“Đứa bé gì?” Phương Tranh để điện thoại xuống, khẽ đảo mắt, như là không hiểu.
Cố Uyên nhìn thẳng vào cô, giọng điệu bình tĩnh: “Vụ ở tòa án khu Tây Thành đó.”
Phương Tranh chớp mắt, hỏi ngược lại: “Đội trưởng Cố cũng đã xem video rồi à? Nhưng mà, bản thân anh là chuyên gia đàm phán khủng hoảng, chẳng lẽ không rõ là xảy ra chuyện gì sao?”
Như nghĩ đến điều gì đó, cô lại hỏi.
“Cơ mà, không phải đội trưởng Cố đã nói, không quen em sao?” Giọng nói hơi cao, khóe miệng nở một nụ cười quen thuộc, “Sao lại nhận ra người trong video đó, chính là em chứ?”
Tựa như một lời nói dối kém cỏi bị vạch trần, động tác của Cố Uyên hơi cứng đờ.
“Phương Tranh.”
Cố Uyên gọi tên cô một cách cứng rắn, đáy lòng buồn bực một cách khó hiểu, “Đừng gọi anh là đội trưởng Cố.”
Phương Tranh nhướng mày, như là ngạc nhiên: “Đội trưởng Cố không thích em gọi anh như vậy sao?”
Cô không giãy giụa, mà sáp lại gần anh, người ở bên ngoài nhìn vào, thì động tác lúc này của hai người vô cùng thân mật, giống như một cặp đôi đang thủ thỉ thân mật.
Cá, sắp mắc câu rồi.
Chỉ là, còn chưa đủ.
Phương Tranh khẽ nhếch khóe môi, nhìn chằm chằm Cố Uyên, “Vậy thì đội trưởng Cố muốn em gọi anh là gì?”
“Bạn trai?” Cô mím môi cười, từng chữ từng chữ, giọng nói trầm thấp, nhưng lại vô cùng rõ ràng, “Hay là… bạn trai cũ?”
Tên gọi này, giống như trận hồng thủy bùng phát trong tích tắc, phá vỡ bức tường ký ức xa xôi nhưng dễ bị tổn thương.
Đôi lời tâm tình của editor: Mèn đét ơi cuối cùng Cố Uyên cũng không giả vờ là không quen biết người ta nữa rồi =))))
“Camera hành trình? Không thành vấn đề, dĩ nhiên có thể.”
Đội trưởng Tống có chút nghi ngờ, nhưng vẫn tháo camera hành trình xuống, đưa cho Phương Tranh.
Camera hành trình trên xe là kiểu thay thế gương chiếu hậu, lúc xe chạy, thì không khác gì một chiếc gương chiếu hậu thông thường.
Phương Tranh quan sát mấy lần, nhấn công tắc của máy camera hành trình.
Sau khi camera hành trính được khởi động, nhảy ra một giao diện thông minh, thời gian hiển thị phía trên ——
2019/07/13 16:12:55
Đây là ngày tháng hôm nay, còn có giờ phút tại thời điểm này.
Phương Tranh bật chức năng quay video, quay một đoạn video ngắn vài giây.
Lưu video, rồi cô lại mở cài đặt, tắt công tắc đồng bộ hóa GPS và mạng, sửa thời gian thành đêm mười ngày trước.
Thời gian hiển thị là ——
2019/07/03 22:37:08
Bật lại chức năng quay video, Phương Tranh lặng lẽ chĩa camera vào gương mặt nghiêm nghị của Cố Uyên: “Đội trưởng Cố, có thể nhìn về bên này một chút không?”
Cố Uyên vô thức quay đầu lại, khoảnh khắc đó, đã được camera hành trình ghi lại rõ ràng.
Phương Tranh bật cười: “Đội trưởng Cố, cám ơn sự hợp tác của anh.”
“…”
Mặt Cố Uyên không có biểu cảm gì, ánh mắt dừng lại trên người cô vài giây, rồi lại nhàn nhạt liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Phương Tranh nhấp vào giao diện lưu trữ video, mở video đầu tiên ra: “Đây là hai đoạn video tôi vừa mới quay, hai người xem có gì khác nhau không?”
Sau khi phát xong, lại nhấp vào cái tiếp theo.
Đội trưởng Tống nhận camera hành trình, cẩn thận so sánh hai đoạn video.
Như là phát hiện ra điều gì đó, anh ta đột ngột ngồi thẳng dậy.
“Thời gian ngày hôm nay…”
Thời gian hiển thị trong video đầu tiên là bình thường, nhưng tới video thứ hai, ngày tháng hiển thị ở góc phía trên bên phải của màn hình đã biến thành ngày 3 tháng 7.
Thời gian quay video này rõ ràng là muộn hơn, hơn nữa hôm nay ——
Đội trưởng Tống ngạc nhiên: “Hôm nay không phải là ngày 13 tháng 7 sao?”
Phương Tranh gật đầu: “Đúng vậy, sau khi ngắt kết nối đồng bộ GPS và đồng bộ mạng, thì camera hành trình có thể sửa thời gian.”
Đội trưởng Tống trầm ngâm một lút: “Luật sư Phương, cô nghi ngờ đoạn video camera giám sát có vấn đề sao?”
“Không chắc chắn.”
Phương Tranh suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Tôi chỉ đưa ra một ví dụ cho anh, sau khi người thân bị giết hại, hầu hết người bình thường đều hy vọng có thể mau chóng phá được vụ án, nhưng biểu hiện của cha An An, giống như là không hề để ý đến việc có thể phá án hay không. Vấn đề có lẽ không phải là video camera giám sát, mà là bản thân anh ta.”
“Tôi hiểu rồi.” Đội trưởng Tống vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra, “Tôi sẽ yêu cầu bộ phận kỹ thuật kiểm tra kỹ video camera giám sát, cử người khác theo dõi cha ruột của An An.”
***
Gọi điện thoại bên ngoài xe xong, đội trưởng Tống quay trở lại xe.
Sau khi xe khởi động, đội trưởng Tống lại mở nhạc.
“Sự phối hợp của luật sư Phương và đội trưởng Cố vừa nãy thật đúng là ăn ý.” Anh ta nói với giọng nửa đùa nửa thật, “Luật sư Phương có suy nghĩ đến việc gia nhập đội đàm phán, cùng nhau sóng vai tác chiến không?”
Phương Tranh ngẩn ra, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm: “Không có rồi, tôi sợ cản trở đội trưởng Cố.”
“Sao vậy được?” Đội trưởng Tống nói, khóe mắt liếc về phía Cố Uyên, “Đội trưởng Cố, cậu cảm thấy lấy tiêu chuẩn của luật sư Phương, thì có đủ để tham gia đội đàm phán của các cậu không?”
Cố Uyên hời hợt nói: “Đội đàm phán không phải người nào cũng nhận.”
Phương Tranh cũng nói: “Cảm ơn ý tốt của đội trưởng Tống, tạm thời tôi cũng không có ý định thay đổi công việc, làm luật sư cũng khá tốt, đây là…” Cô dừng một chút, chuyển ý có chút không được tự nhiên, “Là mơ ước cho tới nay của tôi.”
Cố Uyên ở hàng ghế trước khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra.
Đội trưởng Tống thấy bầu không khí không ổn, liền vội vàng nói sang chuyện khác.
Lại trò chuyện một hồi, đội trưởng Tống nói: “Luật sư Phương, hôm nay đã vất vả cô đi chuyến này với chúng tôi rồi. Tiếp theo cô muốn đi đâu, tôi đưa cô về trước.”
Phương Tranh mỉm cười: “Những lời này nên để tôi nói mới đúng, đội trưởng Tống, tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh và đội trưởng Cố đi ăn tối.”
Đội trưởng Tống vội vàng nói: “Luật sư Phương khách sáo rồi, đây là chức trách của chúng tôi, làm sao có thể để cho cô tốn kém chứ.”
“Lần trước đội trưởng Cố cứu tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh ấy.” Phương Tranh tiến lên trước, giữ phía sau ghế ngồi bên cạnh ghế lái, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, “Đội trưởng Cố, anh cảm thấy như thế nào?”
Cố Uyên nghiêng đầu nhìn Phương Tranh một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Biểu cảm trên mặt vẫn không có gì thay đổi, chỉ là cặp mắt dường như trở nên u ám hơn.
Anh hờ hững thốt ra mấy chữ: “Tùy em.”
Đây coi như là đã đồng ý.
Đội trưởng Tống cười híp mắt: “Nếu đội trưởng Cố đã đồng ý, vậy tôi từ chối thì sẽ bất kính.”
***
Cuối cùng, ba người đến một nhà hàng Quảng Đông do đội trưởng Tống giới thiệu.
Lúc gọi món, đội trưởng Tống đưa thực đơn cho Phương Tranh.
“Ưu tiên phụ nữ, luật sư Phương gọi thức ăn đi.”
“Tôi cũng là lần đầu tiên đến, không quen thuộc nơi này lắm.” Phương Tranh nhìn cảnh vật xung quanh, nhà hàng này nằm khuất trong góc tiểu khu, không lớn, nhưng rất có cảm giác lâu đời, “Các anh thường xuyên đến đây sao?”
Đội trưởng Tống cười nói: “Gần như vậy, chỗ này cách đơn vị rất gần. Có khi tăng ca xong, thì tới đây ăn một bữa cơm tối hoặc là bữa khuya gì đó.”
Phương Tranh lật xem thực đơn, nhưng không thể quyết định được.
“Thực đơn này chỉ nhìn cũng khiến tôi lóa mắt, tôi không biết phải gọi món gì mới tốt.”
Vừa nói, cô vừa nhét thực đơn vào tay Cố Uyên mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
“Bữa cơm này là vì cảm ơn đội trưởng Cố mới đến đây, lỡ như tôi gọi món gì đó không hợp khẩu vị thì sao, vẫn nên để cho đội trưởng Cố gọi thức ăn đi.”
Động tác của Cố Uyên dừng một lúc, ngước mắt nhìn cô.
Vào khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Phương Tranh khẽ mỉm cười với anh.
“…”
Cố Uyên không từ chối, mà bình tĩnh gọi người phục vụ tới, gọi bốn món mặn một món canh.
Nửa con gà luộc, trứng xào khổ qua, bắp cải xào, sườn heo hấp tỏi sốt đậu đen với canh đậu phụ cá trích.
Sau khi phục vụ viết tờ đơn xong, đội trưởng Tống cầm lấy nhìn lướt qua, lại hỏi Phương Tranh: “Luật sư Phương, cô còn muốn gọi thêm món gì khác không?”
Phương Tranh nói: “Không cần, khẩu vị của đội trưởng Cố và tôi rất giống nhau, gọi toàn món tôi thích.”
Cố Uyên liếc cô một cái, giọng điệu rất lạnh lùng: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là gọi theo khẩu vị đại chúng.”
Phương Tranh cong môi, lại không tiếp lời.
Gọi món ăn ngon, thì cần một chút thời gian để đợi món ăn.
Đội trưởng Tống là một người không thể ngồi không được, trong khi chờ đồ ăn, vẫn luôn tìm đề tài.
Phương Tranh lịch sự trả lời câu hỏi của anh ta.
Cố Uyên thỉnh thoảng cũng trả lời một hai câu, nhưng đều rất ngắn gọn súc tích, khác xa Phương Tranh, không có nửa điểm trùng lặp với câu trả lời của cô.
Đúng lúc này, điện thoại của đội trưởng Tống đổ chuông.
Anh ta cầm điện thoại ra xem thử.
“Tôi đi trả lời điện thoại trước, thất lễ.”
Anh ta đứng dậy, bước nhanh ra khỏi cửa.
***
Sau khi đội trưởng Tống đi ra ngoài, bầu không khí tại bàn dường như lắng xuống.
Phương Tranh lấy điện thoại ra, mở trò chơi tiêu khiển, bắt đầu chơi.
Cô chơi đến mê mẩn, từ đầu đến cuối không nhìn Cố Uyên một cái.
“Luật sư Phương.”
Trong lúc im lặng, Cố Uyên đột nhiên mở miệng.
Phương Tranh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đội trưởng Cố, có chuyện gì sao?”
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời trong suốt lại ngây thơ kia, cảm xúc muốn trào dâng trong lòng Cố Uyên đều bị chặn lại trong cổ họng.
Anh hít một hơi thật sâu: “Đứa bé kia là sao?”
“Đứa bé gì?” Phương Tranh để điện thoại xuống, khẽ đảo mắt, như là không hiểu.
Cố Uyên nhìn thẳng vào cô, giọng điệu bình tĩnh: “Vụ ở tòa án khu Tây Thành đó.”
Phương Tranh chớp mắt, hỏi ngược lại: “Đội trưởng Cố cũng đã xem video rồi à? Nhưng mà, bản thân anh là chuyên gia đàm phán khủng hoảng, chẳng lẽ không rõ là xảy ra chuyện gì sao?”
Như nghĩ đến điều gì đó, cô lại hỏi.
“Cơ mà, không phải đội trưởng Cố đã nói, không quen em sao?” Giọng nói hơi cao, khóe miệng nở một nụ cười quen thuộc, “Sao lại nhận ra người trong video đó, chính là em chứ?”
Tựa như một lời nói dối kém cỏi bị vạch trần, động tác của Cố Uyên hơi cứng đờ.
“Phương Tranh.”
Cố Uyên gọi tên cô một cách cứng rắn, đáy lòng buồn bực một cách khó hiểu, “Đừng gọi anh là đội trưởng Cố.”
Phương Tranh nhướng mày, như là ngạc nhiên: “Đội trưởng Cố không thích em gọi anh như vậy sao?”
Cô không giãy giụa, mà sáp lại gần anh, người ở bên ngoài nhìn vào, thì động tác lúc này của hai người vô cùng thân mật, giống như một cặp đôi đang thủ thỉ thân mật.
Cá, sắp mắc câu rồi.
Chỉ là, còn chưa đủ.
Phương Tranh khẽ nhếch khóe môi, nhìn chằm chằm Cố Uyên, “Vậy thì đội trưởng Cố muốn em gọi anh là gì?”
“Bạn trai?” Cô mím môi cười, từng chữ từng chữ, giọng nói trầm thấp, nhưng lại vô cùng rõ ràng, “Hay là… bạn trai cũ?”
Tên gọi này, giống như trận hồng thủy bùng phát trong tích tắc, phá vỡ bức tường ký ức xa xôi nhưng dễ bị tổn thương.
Đôi lời tâm tình của editor: Mèn đét ơi cuối cùng Cố Uyên cũng không giả vờ là không quen biết người ta nữa rồi =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.