Chương 71: an bài
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
13/06/2019
Hoắc Nguyên Chân vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, rốt cục cũng đã khiến cho Lâm Di vào phòng mình.
- Hiện tại bắt đầu, nàng không nên nói gì cả, để bần tăng nói cho nàng nghe.
Hoắc Nguyên Chân ngăn Lâm Di còn đang muốn đặt câu hỏi, bắt đầu kể cho nàng nghe chuyện đã xảy ra ở hậu sơn. Đương nhiên hắn cũng chỉ kể sơ qua, cũng không nhắc tới tình huống trong địa động, chỉ nói Tuyệt Diệt sư thái bại trên tay mình, sau đó theo hậu sơn rời đi.
Nghe sư phụ còn chưa chết, rốt cục Lâm Di ngưng không khóc nữa.
Bất kể là nàng hoàn toàn tin tưởng hay không, Hoắc Nguyên Chân cũng coi như yên tâm một ít, dù sao chuyện nên nói cũng đã nói qua, còn lại không phải là chuyện của mình.
Không ngờ rằng tiểu ni cô này đột nhiên lên tiếng nói:
- Ngươi nói sư phụ ta không chết, vậy ta ở chỗ này chờ người trở lại.
Hoắc Nguyên Chân sững sờ nhìn tiểu ni cô:
- Nàng không trở về Nga Mi sao?
Lâm Di cúi đầu, thanh âm rất nhỏ:
- Nga Mi ở cách nơi này quá xa, ta cũng không biết ở phương hướng nào, trước đây là do sư phụ dẫn ta tới, tự ta không thể trở về được.
Hoắc Nguyên Chân không nhịn được vỗ vỗ trán, vì sao tiểu ni cô này lại ngốc nghếch như vậy, ngay cả đường trở về cũng không tìm được.
- Nàng không chịu trở về, Thiếu Lâm tự không thích hợp chứa chấp nàng, vậy nàng sẽ đi đâu?
- Ta cũng không biết.
Nhìn tiểu ni cô vẻ uất ức, đôi mắt hết sức trong sáng ngây thơ, rốt cục Hoắc Nguyên Chân gặp khó khăn.
Để nàng ở lại Thiếu Lâm nhất định là không thực tế, mặc dù tiểu ni cô này rất đẹp, nhưng Hoắc Nguyên Chân là phương trượng, phải cân nhắc vì lợi ích của toàn thể Thiếu Lâm. Huống chi đẹp hay không cũng không liên quan gì với mình hiện tại, trước khi Đồng Tử Công đại thành, mỹ nữ đối với mình chỉ như mây trôi cuối trời xa.
Dù sao nhìn cũng là vô ích, không bằng không nhìn nữa, đỡ phải loạn tâm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Nguyên Chân nghĩ ra hai địa phương, một là trong nhà Lâm Nhu chăn dê dưới chân núi, một là ở tại khách sạn Ninh Uyển Quân đang ở.
Ninh Uyển Quân không cần nói, đối với hắn có khuynh hướng nói gì nghe nấy, Lâm Nhu đối với hắn cũng không tồi, thường xuyên đến Thiếu Lâm dâng hương còn có thể gặp mặt. Chỉ cần hắn lên tiếng nói, hai nữ tử này cũng có thể chứa chấp tiểu ni cô.
Bất quá dường như Ninh Uyển Quân thích hợp hơn một chút, dù sao trong nhà Lâm Nhu còn có phụ mẫu, Lâm Di tới đó cũng không thuận tiện.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân nói với Lâm Di:
- Tiểu sư phụ, sư phụ nàng trong thời gian ngắn sẽ không trở lại, bần tăng có một chỗ, nàng tới đó làm bạn cùng một vị nữ thí chủ, có được chăng?
Lâm Di suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:
- Tất cả trông vào phương trượng Đại sự an bài, chỉ cần có địa phương có thể nghỉ ngơi an thân là được.
Nghe thấy Lâm Di đáp ứng, Hoắc Nguyên Chân thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết chỗ ở của Ninh Uyển Quân. Sau khi Ninh Uyển Quân tìm khách sạn ở lại bèn báo cho hắn biết, hy vọng sau khi hắn có được phương pháp trị liệu hàn độc sẽ tới cho nàng biết.
Đưa Lâm Di đi khách sạn, chỉ có thể là mình đi, bởi vì Ninh Uyển Quân chỉ tự nói với mình chỗ ở của nàng. Nếu để cho những người Thiếu Lâm khác đi tới đó, khó tránh khỏi làm cho Ninh Uyển Quân sinh lòng bất mãn.
Sau khi đưa Lâm Di đi ăn cơm, Hoắc Nguyên Chân giấu kỹ Đoạn Thiên bảo kiếm kia, sau đó cùng Lâm Di xuống núi.
Lúc này đang là hoàng hôn, hương khách đều đã ra về, hắn dẫn theo Lâm Di xuất hành cùng thuận tiện một chút.
Ra khỏi Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân thoáng động tâm niệm gọi ra bạch mã, để cho Lâm Di cỡi ngựa. Sau đó hắn thi triển khinh công bay theo ở trên ngọn cây, bạch mã chạy trên mặt đất, rất nhanh đi tới Lục Dã trấn.
Ninh Uyển Quân ngụ ở Thiền Lâm khách sạn, phòng số Một chữ Thiên, một gian phòng hết sức thanh nhã sạch sẽ.
Hoắc Nguyên Chân không vào khách sạn, chẳng qua là nhờ điếm tiểu nhị thông báo cho mình một chút, nói có Thiếu Lâm Nhất Giới tới gặp.
Đối với thính cầu của Hoắc Nguyên Chân, điếm tiểu nhị lập tức phục tùng răm rắp, nhanh nhẹn lau bàn ghế để cho Hoắc Nguyên Chân cùng Lâm Di ngồi xuống. Sau đó lại là bưng trà rót nước, bận rộn loạn cả lên, còn bưng lên một mâm tương thịt bò, bưng tới nơi mới nhớ tới Hoắc Nguyên Chân là hòa thượng. Lúc ấy điếm tiểu nhị liền tự bạt tại mình một cái, sau đó liên tiếp nói xin lỗi mang trở vào.
Đáng thương Hoắc Nguyên Chân trong miệng niệm A Di Đà Phật, mượn cơ hội niệm Phật tranh thủ nuốt nước bọt.
Sau khi điếm tiểu nhị báo tin, Ninh Uyển Quân lấy tốc độ nhanh như gió lốc tức tốc vọt xuống lầu.
Hương phong đập vào mặt, Ninh Uyển Quân ngay cả lụa trắng cũng không kịp che mặt đã chạy xuống, xuống dưới lầu mới phát giác không ổn, vội vàng mời Hoắc Nguyên Chân đi lên phòng của mình.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Không cần, Ninh cô nương, hôm nay bần tăng tới đây là có một chuyện muốn nhờ.
- Đại sư nói quá lời rồi, chuyện của Đại sư, cho dù là dầu sôi lửa bỏng Uyển Quân cũng chẳng từ nan.
Ninh Uyển Quân vừa nói chuyện, ánh mắt lại không ngừng lướt qua người Lâm Di.
Lâm Di khác với Ninh Uyển Quân, Ninh Uyển Quân thuộc về loại nữ tử khí chất cao quý u nhã, tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, tựa như tiên tử.
Mà Lâm Di là loại thiếu nữ ngây thơ chất phác, hết sức ngọt ngào thuần khiết, hơn nữa thân phận người xuất gia càng làm cho nàng có ý vị phong tình khác hẳn.
Mỹ nữ gặp mỹ nữ, tự nhiên đều phải chú ý lẫn nhau.
- Vị này là Lâm Di tiểu sư phụ, bị thất lạc sư phụ của nàng, bây giờ thân không có đồng nào, hơn nữa trở về đường xá xa xôi, một mình nàng cũng không thể trường đồ bạt thiệp, chỉ có thể ở lại chờ đợi sư phụ của nàng tới tìm nàng. Nhưng Thiếu Lâm ta toàn bộ đều là nam tử, nàng ở lại đó có nhiều bất tiện, bần tăng hy vọng Ninh cô nương có thể mở lòng từ bi thu nhận...
Không đợi Hoắc Nguyên Chân dứt lời, Ninh Uyển Quân đã kéo Lâm Di lại:
- Tiểu sư phụ, nàng đẹp thật.
Lâm Di có chút thẹn thùng nhìn Ninh Uyển Quân một cái:
- Mặc dù thí chủ tỷ tỷ đeo khăn che mặt, nhưng bần ni vẫn thấy được một ít, tỷ tỷ mới là nhan sắc tiên nhân, bần ni tự thẹn không bằng.
Ninh Uyển Quân cũng tỏ ra mặt mày hớn hở, quả thật Lâm Di khiến cho người ta phải sinh lòng yêu thích. Cả ngày Ninh Uyển Quân ở trong khách sạn, mặc dù có Tiểu Thúy làm bạn cũng vô cùng nhàm chán, hôm nay đột nhiên có thêm một muội muội xinh đẹp, nàng rất vui vẻ.
Chẳng qua là đáng tiếc muội muội này là một tiểu ni cô, bất quá không sao, nhiều người vẫn luôn náo nhiệt.
Thấy Ninh Uyển Quân cùng Lâm Di vừa gặp đã hợp duyên, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy hết sức vui mừng, bèn nói với Ninh Uyển Quân:
- Nếu như Ninh cô nương vô sự, vậy bần tăng phải trở về núi.
Ninh Uyển Quân do dự một chút, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, chuyện kia...
- Đã có một ít manh mối.
- Vậy xin đa tạ phương trượng, Uyển Quân ở nơi này cung kính chờ đợi giai âm phương trượng, hy vọng phương trượng không nên để cho Uyển Quân chờ quá lâu.
- Hiện tại bắt đầu, nàng không nên nói gì cả, để bần tăng nói cho nàng nghe.
Hoắc Nguyên Chân ngăn Lâm Di còn đang muốn đặt câu hỏi, bắt đầu kể cho nàng nghe chuyện đã xảy ra ở hậu sơn. Đương nhiên hắn cũng chỉ kể sơ qua, cũng không nhắc tới tình huống trong địa động, chỉ nói Tuyệt Diệt sư thái bại trên tay mình, sau đó theo hậu sơn rời đi.
Nghe sư phụ còn chưa chết, rốt cục Lâm Di ngưng không khóc nữa.
Bất kể là nàng hoàn toàn tin tưởng hay không, Hoắc Nguyên Chân cũng coi như yên tâm một ít, dù sao chuyện nên nói cũng đã nói qua, còn lại không phải là chuyện của mình.
Không ngờ rằng tiểu ni cô này đột nhiên lên tiếng nói:
- Ngươi nói sư phụ ta không chết, vậy ta ở chỗ này chờ người trở lại.
Hoắc Nguyên Chân sững sờ nhìn tiểu ni cô:
- Nàng không trở về Nga Mi sao?
Lâm Di cúi đầu, thanh âm rất nhỏ:
- Nga Mi ở cách nơi này quá xa, ta cũng không biết ở phương hướng nào, trước đây là do sư phụ dẫn ta tới, tự ta không thể trở về được.
Hoắc Nguyên Chân không nhịn được vỗ vỗ trán, vì sao tiểu ni cô này lại ngốc nghếch như vậy, ngay cả đường trở về cũng không tìm được.
- Nàng không chịu trở về, Thiếu Lâm tự không thích hợp chứa chấp nàng, vậy nàng sẽ đi đâu?
- Ta cũng không biết.
Nhìn tiểu ni cô vẻ uất ức, đôi mắt hết sức trong sáng ngây thơ, rốt cục Hoắc Nguyên Chân gặp khó khăn.
Để nàng ở lại Thiếu Lâm nhất định là không thực tế, mặc dù tiểu ni cô này rất đẹp, nhưng Hoắc Nguyên Chân là phương trượng, phải cân nhắc vì lợi ích của toàn thể Thiếu Lâm. Huống chi đẹp hay không cũng không liên quan gì với mình hiện tại, trước khi Đồng Tử Công đại thành, mỹ nữ đối với mình chỉ như mây trôi cuối trời xa.
Dù sao nhìn cũng là vô ích, không bằng không nhìn nữa, đỡ phải loạn tâm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Nguyên Chân nghĩ ra hai địa phương, một là trong nhà Lâm Nhu chăn dê dưới chân núi, một là ở tại khách sạn Ninh Uyển Quân đang ở.
Ninh Uyển Quân không cần nói, đối với hắn có khuynh hướng nói gì nghe nấy, Lâm Nhu đối với hắn cũng không tồi, thường xuyên đến Thiếu Lâm dâng hương còn có thể gặp mặt. Chỉ cần hắn lên tiếng nói, hai nữ tử này cũng có thể chứa chấp tiểu ni cô.
Bất quá dường như Ninh Uyển Quân thích hợp hơn một chút, dù sao trong nhà Lâm Nhu còn có phụ mẫu, Lâm Di tới đó cũng không thuận tiện.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân nói với Lâm Di:
- Tiểu sư phụ, sư phụ nàng trong thời gian ngắn sẽ không trở lại, bần tăng có một chỗ, nàng tới đó làm bạn cùng một vị nữ thí chủ, có được chăng?
Lâm Di suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:
- Tất cả trông vào phương trượng Đại sự an bài, chỉ cần có địa phương có thể nghỉ ngơi an thân là được.
Nghe thấy Lâm Di đáp ứng, Hoắc Nguyên Chân thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết chỗ ở của Ninh Uyển Quân. Sau khi Ninh Uyển Quân tìm khách sạn ở lại bèn báo cho hắn biết, hy vọng sau khi hắn có được phương pháp trị liệu hàn độc sẽ tới cho nàng biết.
Đưa Lâm Di đi khách sạn, chỉ có thể là mình đi, bởi vì Ninh Uyển Quân chỉ tự nói với mình chỗ ở của nàng. Nếu để cho những người Thiếu Lâm khác đi tới đó, khó tránh khỏi làm cho Ninh Uyển Quân sinh lòng bất mãn.
Sau khi đưa Lâm Di đi ăn cơm, Hoắc Nguyên Chân giấu kỹ Đoạn Thiên bảo kiếm kia, sau đó cùng Lâm Di xuống núi.
Lúc này đang là hoàng hôn, hương khách đều đã ra về, hắn dẫn theo Lâm Di xuất hành cùng thuận tiện một chút.
Ra khỏi Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân thoáng động tâm niệm gọi ra bạch mã, để cho Lâm Di cỡi ngựa. Sau đó hắn thi triển khinh công bay theo ở trên ngọn cây, bạch mã chạy trên mặt đất, rất nhanh đi tới Lục Dã trấn.
Ninh Uyển Quân ngụ ở Thiền Lâm khách sạn, phòng số Một chữ Thiên, một gian phòng hết sức thanh nhã sạch sẽ.
Hoắc Nguyên Chân không vào khách sạn, chẳng qua là nhờ điếm tiểu nhị thông báo cho mình một chút, nói có Thiếu Lâm Nhất Giới tới gặp.
Đối với thính cầu của Hoắc Nguyên Chân, điếm tiểu nhị lập tức phục tùng răm rắp, nhanh nhẹn lau bàn ghế để cho Hoắc Nguyên Chân cùng Lâm Di ngồi xuống. Sau đó lại là bưng trà rót nước, bận rộn loạn cả lên, còn bưng lên một mâm tương thịt bò, bưng tới nơi mới nhớ tới Hoắc Nguyên Chân là hòa thượng. Lúc ấy điếm tiểu nhị liền tự bạt tại mình một cái, sau đó liên tiếp nói xin lỗi mang trở vào.
Đáng thương Hoắc Nguyên Chân trong miệng niệm A Di Đà Phật, mượn cơ hội niệm Phật tranh thủ nuốt nước bọt.
Sau khi điếm tiểu nhị báo tin, Ninh Uyển Quân lấy tốc độ nhanh như gió lốc tức tốc vọt xuống lầu.
Hương phong đập vào mặt, Ninh Uyển Quân ngay cả lụa trắng cũng không kịp che mặt đã chạy xuống, xuống dưới lầu mới phát giác không ổn, vội vàng mời Hoắc Nguyên Chân đi lên phòng của mình.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Không cần, Ninh cô nương, hôm nay bần tăng tới đây là có một chuyện muốn nhờ.
- Đại sư nói quá lời rồi, chuyện của Đại sư, cho dù là dầu sôi lửa bỏng Uyển Quân cũng chẳng từ nan.
Ninh Uyển Quân vừa nói chuyện, ánh mắt lại không ngừng lướt qua người Lâm Di.
Lâm Di khác với Ninh Uyển Quân, Ninh Uyển Quân thuộc về loại nữ tử khí chất cao quý u nhã, tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, tựa như tiên tử.
Mà Lâm Di là loại thiếu nữ ngây thơ chất phác, hết sức ngọt ngào thuần khiết, hơn nữa thân phận người xuất gia càng làm cho nàng có ý vị phong tình khác hẳn.
Mỹ nữ gặp mỹ nữ, tự nhiên đều phải chú ý lẫn nhau.
- Vị này là Lâm Di tiểu sư phụ, bị thất lạc sư phụ của nàng, bây giờ thân không có đồng nào, hơn nữa trở về đường xá xa xôi, một mình nàng cũng không thể trường đồ bạt thiệp, chỉ có thể ở lại chờ đợi sư phụ của nàng tới tìm nàng. Nhưng Thiếu Lâm ta toàn bộ đều là nam tử, nàng ở lại đó có nhiều bất tiện, bần tăng hy vọng Ninh cô nương có thể mở lòng từ bi thu nhận...
Không đợi Hoắc Nguyên Chân dứt lời, Ninh Uyển Quân đã kéo Lâm Di lại:
- Tiểu sư phụ, nàng đẹp thật.
Lâm Di có chút thẹn thùng nhìn Ninh Uyển Quân một cái:
- Mặc dù thí chủ tỷ tỷ đeo khăn che mặt, nhưng bần ni vẫn thấy được một ít, tỷ tỷ mới là nhan sắc tiên nhân, bần ni tự thẹn không bằng.
Ninh Uyển Quân cũng tỏ ra mặt mày hớn hở, quả thật Lâm Di khiến cho người ta phải sinh lòng yêu thích. Cả ngày Ninh Uyển Quân ở trong khách sạn, mặc dù có Tiểu Thúy làm bạn cũng vô cùng nhàm chán, hôm nay đột nhiên có thêm một muội muội xinh đẹp, nàng rất vui vẻ.
Chẳng qua là đáng tiếc muội muội này là một tiểu ni cô, bất quá không sao, nhiều người vẫn luôn náo nhiệt.
Thấy Ninh Uyển Quân cùng Lâm Di vừa gặp đã hợp duyên, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy hết sức vui mừng, bèn nói với Ninh Uyển Quân:
- Nếu như Ninh cô nương vô sự, vậy bần tăng phải trở về núi.
Ninh Uyển Quân do dự một chút, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, chuyện kia...
- Đã có một ít manh mối.
- Vậy xin đa tạ phương trượng, Uyển Quân ở nơi này cung kính chờ đợi giai âm phương trượng, hy vọng phương trượng không nên để cho Uyển Quân chờ quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.