Chương 244: Bí mất bàn mưu
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
10/08/2019
Đón nhận nhiệm vụ Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân lập tức phát động toàn bộ lực lượng đi tìm tung tích Hoàng Kỳ.
Lão quạ đen cơ hồ là đang tìm hai mươi bốn giờ, Kim Nhãn Ưng cũng gia nhập hàng ngũ tìm kiếm, bây giờ xung quanh núi Thiếu Thất đều nằm dưới sự theo dõi của Hoắc Nguyên Chân. Hắn cũng đã tả dung mạo Hoàng Kỳ cho Kim Nhãn Ưng cùng lão quạ đen, nhưng xung quanh mấy chục dặm căn bản cũng không có người này.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ đến, rất có thể đối phương ẩn núp ở một chỗ nào đó không chịu ra ngoài, như vậy sẽ không tìm được, cho nên phái người báo cho Tô Xán, để cho đệ tử Cái Bang cũng tham gia tìm kiếm.
Lần này hắn đã tận dụng tới tất cả lực lượng có thể lợi dụng trong tay, không tìm được đối thủ tuyệt không bỏ qua.
Trời không phụ người có lòng, cho đến rạng sáng ngày thứ ba, rốt cục có tin tức truyền về.
Đệ tử Cái Bang phát hiện trong một nông hộ ở Lục Dã trấn, lão nhân độc thân trong nhà ngày ngày rỗi rảnh ra ngoài đi dạo đã ba ngày không có xuất hiện, trong nhà của lão đóng chặt cửa, tựa hồ không có ai.
Tin tức này được Hoắc Nguyên Chân coi trọng, lại lệnh cho Kim Nhãn Ưng cùng lão quạ đen giám thị trọng điểm nông hộ này.
Bằng vào thị giác siêu cường của Kim Nhãn Ưng, rốt cục phát hiện bên trong nhà này có người, nhưng một mực ở bên trong nhà không ra, hơn nữa nhìn qua tựa hồ có vẻ giống Hoàng Kỳ, chỉ bất quá Kim Nhãn Ưng không thể quan sát ở khoảng cách gần, cho nên có hơi mơ hồ không rõ.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân đã căn bản có thể xác định, người bên trong nhà này chính là Hoàng Kỳ, hơn nữa còn không phải là một mình Hoàng Kỳ.
Khó trách vẫn không bị người phát hiện, hẳn là bọn chúng đã giết chủ nhân nhà này, sau đó ở bên trong nhà. Ngày thường cũng không ai tới nhà lão nhân độc thân này, cho nên mới có thể giữ được bí mật.
Nếu như là những nhà khác chỉ cần hai ngày không có động tĩnh, nhất định sẽ bị người cảnh giác.
Thật là giảo hoạt!
Sau khi biết được tung tích người này, Hoắc Nguyên Chân hưng phấn đấm mạnh một quyển vào không khí. Chỉ sợ không tìm được người, đã tìm được người, như vậy chính là lúc ta đổi bị động thành chủ động.
Đã có được mục tiêu, vậy có thể an bài kế hoạch. Giờ phút này, rốt cục trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã có nắm chắc.
b4chng0cs4ch.c0m | Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Hoàng huynh, vị này chính là Chư huynh mà ngươi nói sao?
Bên trong căn nhà kia, Trương Cảnh chú ý quan sát nam tử gầy gò trước mặt.
Người này dáng vóc trung bình, diện mạo bình thường, một thân áo xanh, thuộc về loại người ở trong đám đông không hề nổi bật, không nhìn ra bộ dáng của một cao thủ.
- Không sai, vị này chính là Chư Viễn, trên giang hồ người ta gọi là Diệu Thủ Không Không, là chữ Chư trong chư vị, không phải là chữ Chu trong chu sa. Hành động chúng ta đối phó Thiếu Lâm lần cuối cùng này, không thể thiếu được Chư huynh phối hợp.
- À, Diệu Thủ Không Không, danh tiếng rất lớn, năm đó bên trong thành Trường An, trong Hoàng cung, vụ án trộm nội y của tần phi nổi danh hắn là do ngươi làm.
Chư Viễn nhìn về phía Trương Cảnh cười hắc hắc:
- Không sai, khi đó Chư mỗ còn nhỏ tuổi ham chơi, bởi vì thích đánh cuộc cùng người khác cho nên đã từng ban đêm xông vào trong cung, lén lấy ra một ít nội y của các phi tần Hoàng đế. Có chiếc treo trên chính điện, có chiếc treo trước cửa cung, từ đó nổi danh. Nhưng cũng từ đó về sau, cuộc sống Chư mỗ cũng không dễ chịu, những năm qua cũng không dám tùy tiện xuất đầu lộ diện, cuộc sống rất khổ sở.
Trương Cảnh quan sát trên dưới Chư Viễn một phen:
- Ta thấy Chư huynh còn chưa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ phải không?
Hoàng Kỳ nói:
- Thời gian Chư huynh tiến vào Tiên Thiên trung kỳ còn không phải là dài, bất quá Chư huynh có bản lãnh mà một ít cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ không có được. Chư huynh đã đắc thủ rồi chứ?
Chư Viễn ngồi bên cạnh gật đầu một cái:
- Đắc thủ rồi, những kinh thư của Thiếu Lâm tự đã bị ta trộm, hiện tại đang giấu một nơi bí ẩn, bọn họ tuyệt đối không tìm được
- Rất tốt, hôm nay Thiếu Lâm đã là thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, nhưng ta cho rằng thật ra lúc này cũng chính là lúc bọn chúng lơi lỏng nhất.
- Ủa, Hoàng huynh nói thế Trương Cảnh không rõ, vì sao thời điểm bọn họ đề phòng sâm nghiêm ngược lại là thời điểm lơi lỏng nhất?
Hoàng Kỳ cười một tiếng:
- Trương huynh, ngươi có nghĩ tới không, nếu như người là người của Thiếu Lâm tự, người cho là chúng ta sẽ tới vào lúc này sao?
Trương Cảnh ngẩn người một chút, gật đầu một cái:
- Hoàng huynh nói rất đúng, dĩ nhiên sẽ không.
- Chính là như vậy, cho nên nhìn như bọn chúng đề phòng sâm nghiêm, thật ra bây giờ cũng là thời điểm buông lỏng nhất, cho nên chỉ cần chúng ta có động tác, bọn chúng ắt loạn.
- Hoàng huynh nói không sai, nhưng nhất định phải bố trí cẩn thận một phen mới được.
- Dĩ nhiên, Hoàng mỗ đã tính toán chu đáo.
- Chư huynh, ngươi có đề nghị gì không?
Chư Viễn lắc đầu một cái:
- Chuyện khác ta bất kể, chẳng qua là ta nghe nói tựa hồ phương trượng Thiếu Lâm tự đã học Cửu Dương chân kinh, ta chỉ cầu lấy được bí tịch Cửu Dương chân kinh.
- Ha ha, nhất định nguyện vọng của Chư huynh sẽ được thực hiện, tối nay chúng ta sẽ xông lên Thiếu Lâm tự, hiện tại hãy phân công nhiệm vụ cụ thể.
Hoàng Kỳ dứt lời bèn lấy ra một tấm bản đồ Thiếu Lâm tự.
- Bắt sư tử phải dốc hết toàn lực, bắt thỏ cũng phải dốc hết toàn lực. Mặc dù Thiếu Lâm tự không có cao thủ gì, nhưng chúng ta cũng không thể khinh thường.
Chư Viễn cũng gật đầu một cái:
- Quả thật bọn chúng không có cao thủ, kẻ trông chừng Tàng Kinh các mới là Tiên Thiên sơ kỳ, nếu không phải là sợ đánh nhau động tĩnh quá lớn, ta cũng muốn trực tiếp đánh chết người này, sau đó lấy đi tất cả kinh thư. Đến lúc đó nhất định phương trượng Thiếu Lâm chắc chắn sẽ lấy bí tịch Cửu Dương chân kinh ra trao đổi với ta.
Vừa dứt lời, đột nhiên bên ngoài có người nói:
- A Di Đà Phật, nếu ngươi sớm tới hai ngày, ngay cả bên cạnh Tàng Kinh các cũng không tới được, còn dám lớn lối mà không biết thẹn.
Ba người đang lén lút bàn luận trong nhà lập tức giật mình kinh hãi, Hoàng Kỳ tung cước đá văng cửa, phát hiện không biết lúc nào ngoài sân có một người đang đứng.
Người tới là một hòa thượng, một tiểu hòa thượng anh tuấn.
- Ngươi là người phương nào?
- Hoàng thí chủ, tới Thiếu Lâm ta làm loạn, lại không nhận ra phương trượng Thiếu Lâm, ngươi không thấy là quá muộn sao?
- A, thì ra người chính là phương trượng Thiếu Lâm, Nhất Giới tiểu hòa thượng, không nghĩ tới ta còn chưa ra tay động thủ với Thiếu Lâm ngươi, ngươi cũng có gan tới đây tìm ta?
- A Di Đà Phật, Phật môn tịnh thổ, không dung ô nhục, các ngươi đầu tiên là đề chữ trên kim thân tượng Phật, sau đó còn lấy trộm kinh thư Thiếu Lâm ta. Hành động như vậy thiên lý nan dung, nhất định bần tăng phải đưa các ngươi tới trước mặt Phật tổ sám hối.
- Khẩu khí không nhỏ, chỉ là không biết người có bản lĩnh đó hay không, bất quá nếu người đã đến rồi, thế nào cũng phải đón tiếp người cho cẩn thận. Trương huynh, Chư huynh, chúng ta cùng tiến lên trực tiếp diệt hòa thượng này, ăn chắc mười phần.
Lão quạ đen cơ hồ là đang tìm hai mươi bốn giờ, Kim Nhãn Ưng cũng gia nhập hàng ngũ tìm kiếm, bây giờ xung quanh núi Thiếu Thất đều nằm dưới sự theo dõi của Hoắc Nguyên Chân. Hắn cũng đã tả dung mạo Hoàng Kỳ cho Kim Nhãn Ưng cùng lão quạ đen, nhưng xung quanh mấy chục dặm căn bản cũng không có người này.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ đến, rất có thể đối phương ẩn núp ở một chỗ nào đó không chịu ra ngoài, như vậy sẽ không tìm được, cho nên phái người báo cho Tô Xán, để cho đệ tử Cái Bang cũng tham gia tìm kiếm.
Lần này hắn đã tận dụng tới tất cả lực lượng có thể lợi dụng trong tay, không tìm được đối thủ tuyệt không bỏ qua.
Trời không phụ người có lòng, cho đến rạng sáng ngày thứ ba, rốt cục có tin tức truyền về.
Đệ tử Cái Bang phát hiện trong một nông hộ ở Lục Dã trấn, lão nhân độc thân trong nhà ngày ngày rỗi rảnh ra ngoài đi dạo đã ba ngày không có xuất hiện, trong nhà của lão đóng chặt cửa, tựa hồ không có ai.
Tin tức này được Hoắc Nguyên Chân coi trọng, lại lệnh cho Kim Nhãn Ưng cùng lão quạ đen giám thị trọng điểm nông hộ này.
Bằng vào thị giác siêu cường của Kim Nhãn Ưng, rốt cục phát hiện bên trong nhà này có người, nhưng một mực ở bên trong nhà không ra, hơn nữa nhìn qua tựa hồ có vẻ giống Hoàng Kỳ, chỉ bất quá Kim Nhãn Ưng không thể quan sát ở khoảng cách gần, cho nên có hơi mơ hồ không rõ.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân đã căn bản có thể xác định, người bên trong nhà này chính là Hoàng Kỳ, hơn nữa còn không phải là một mình Hoàng Kỳ.
Khó trách vẫn không bị người phát hiện, hẳn là bọn chúng đã giết chủ nhân nhà này, sau đó ở bên trong nhà. Ngày thường cũng không ai tới nhà lão nhân độc thân này, cho nên mới có thể giữ được bí mật.
Nếu như là những nhà khác chỉ cần hai ngày không có động tĩnh, nhất định sẽ bị người cảnh giác.
Thật là giảo hoạt!
Sau khi biết được tung tích người này, Hoắc Nguyên Chân hưng phấn đấm mạnh một quyển vào không khí. Chỉ sợ không tìm được người, đã tìm được người, như vậy chính là lúc ta đổi bị động thành chủ động.
Đã có được mục tiêu, vậy có thể an bài kế hoạch. Giờ phút này, rốt cục trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã có nắm chắc.
b4chng0cs4ch.c0m | Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Hoàng huynh, vị này chính là Chư huynh mà ngươi nói sao?
Bên trong căn nhà kia, Trương Cảnh chú ý quan sát nam tử gầy gò trước mặt.
Người này dáng vóc trung bình, diện mạo bình thường, một thân áo xanh, thuộc về loại người ở trong đám đông không hề nổi bật, không nhìn ra bộ dáng của một cao thủ.
- Không sai, vị này chính là Chư Viễn, trên giang hồ người ta gọi là Diệu Thủ Không Không, là chữ Chư trong chư vị, không phải là chữ Chu trong chu sa. Hành động chúng ta đối phó Thiếu Lâm lần cuối cùng này, không thể thiếu được Chư huynh phối hợp.
- À, Diệu Thủ Không Không, danh tiếng rất lớn, năm đó bên trong thành Trường An, trong Hoàng cung, vụ án trộm nội y của tần phi nổi danh hắn là do ngươi làm.
Chư Viễn nhìn về phía Trương Cảnh cười hắc hắc:
- Không sai, khi đó Chư mỗ còn nhỏ tuổi ham chơi, bởi vì thích đánh cuộc cùng người khác cho nên đã từng ban đêm xông vào trong cung, lén lấy ra một ít nội y của các phi tần Hoàng đế. Có chiếc treo trên chính điện, có chiếc treo trước cửa cung, từ đó nổi danh. Nhưng cũng từ đó về sau, cuộc sống Chư mỗ cũng không dễ chịu, những năm qua cũng không dám tùy tiện xuất đầu lộ diện, cuộc sống rất khổ sở.
Trương Cảnh quan sát trên dưới Chư Viễn một phen:
- Ta thấy Chư huynh còn chưa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ phải không?
Hoàng Kỳ nói:
- Thời gian Chư huynh tiến vào Tiên Thiên trung kỳ còn không phải là dài, bất quá Chư huynh có bản lãnh mà một ít cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ không có được. Chư huynh đã đắc thủ rồi chứ?
Chư Viễn ngồi bên cạnh gật đầu một cái:
- Đắc thủ rồi, những kinh thư của Thiếu Lâm tự đã bị ta trộm, hiện tại đang giấu một nơi bí ẩn, bọn họ tuyệt đối không tìm được
- Rất tốt, hôm nay Thiếu Lâm đã là thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, nhưng ta cho rằng thật ra lúc này cũng chính là lúc bọn chúng lơi lỏng nhất.
- Ủa, Hoàng huynh nói thế Trương Cảnh không rõ, vì sao thời điểm bọn họ đề phòng sâm nghiêm ngược lại là thời điểm lơi lỏng nhất?
Hoàng Kỳ cười một tiếng:
- Trương huynh, ngươi có nghĩ tới không, nếu như người là người của Thiếu Lâm tự, người cho là chúng ta sẽ tới vào lúc này sao?
Trương Cảnh ngẩn người một chút, gật đầu một cái:
- Hoàng huynh nói rất đúng, dĩ nhiên sẽ không.
- Chính là như vậy, cho nên nhìn như bọn chúng đề phòng sâm nghiêm, thật ra bây giờ cũng là thời điểm buông lỏng nhất, cho nên chỉ cần chúng ta có động tác, bọn chúng ắt loạn.
- Hoàng huynh nói không sai, nhưng nhất định phải bố trí cẩn thận một phen mới được.
- Dĩ nhiên, Hoàng mỗ đã tính toán chu đáo.
- Chư huynh, ngươi có đề nghị gì không?
Chư Viễn lắc đầu một cái:
- Chuyện khác ta bất kể, chẳng qua là ta nghe nói tựa hồ phương trượng Thiếu Lâm tự đã học Cửu Dương chân kinh, ta chỉ cầu lấy được bí tịch Cửu Dương chân kinh.
- Ha ha, nhất định nguyện vọng của Chư huynh sẽ được thực hiện, tối nay chúng ta sẽ xông lên Thiếu Lâm tự, hiện tại hãy phân công nhiệm vụ cụ thể.
Hoàng Kỳ dứt lời bèn lấy ra một tấm bản đồ Thiếu Lâm tự.
- Bắt sư tử phải dốc hết toàn lực, bắt thỏ cũng phải dốc hết toàn lực. Mặc dù Thiếu Lâm tự không có cao thủ gì, nhưng chúng ta cũng không thể khinh thường.
Chư Viễn cũng gật đầu một cái:
- Quả thật bọn chúng không có cao thủ, kẻ trông chừng Tàng Kinh các mới là Tiên Thiên sơ kỳ, nếu không phải là sợ đánh nhau động tĩnh quá lớn, ta cũng muốn trực tiếp đánh chết người này, sau đó lấy đi tất cả kinh thư. Đến lúc đó nhất định phương trượng Thiếu Lâm chắc chắn sẽ lấy bí tịch Cửu Dương chân kinh ra trao đổi với ta.
Vừa dứt lời, đột nhiên bên ngoài có người nói:
- A Di Đà Phật, nếu ngươi sớm tới hai ngày, ngay cả bên cạnh Tàng Kinh các cũng không tới được, còn dám lớn lối mà không biết thẹn.
Ba người đang lén lút bàn luận trong nhà lập tức giật mình kinh hãi, Hoàng Kỳ tung cước đá văng cửa, phát hiện không biết lúc nào ngoài sân có một người đang đứng.
Người tới là một hòa thượng, một tiểu hòa thượng anh tuấn.
- Ngươi là người phương nào?
- Hoàng thí chủ, tới Thiếu Lâm ta làm loạn, lại không nhận ra phương trượng Thiếu Lâm, ngươi không thấy là quá muộn sao?
- A, thì ra người chính là phương trượng Thiếu Lâm, Nhất Giới tiểu hòa thượng, không nghĩ tới ta còn chưa ra tay động thủ với Thiếu Lâm ngươi, ngươi cũng có gan tới đây tìm ta?
- A Di Đà Phật, Phật môn tịnh thổ, không dung ô nhục, các ngươi đầu tiên là đề chữ trên kim thân tượng Phật, sau đó còn lấy trộm kinh thư Thiếu Lâm ta. Hành động như vậy thiên lý nan dung, nhất định bần tăng phải đưa các ngươi tới trước mặt Phật tổ sám hối.
- Khẩu khí không nhỏ, chỉ là không biết người có bản lĩnh đó hay không, bất quá nếu người đã đến rồi, thế nào cũng phải đón tiếp người cho cẩn thận. Trương huynh, Chư huynh, chúng ta cùng tiến lên trực tiếp diệt hòa thượng này, ăn chắc mười phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.