Phương Trượng

Chương 220: Chiến tranh bộc phát phương trượng bận rộn

Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

27/06/2019

Mà sau khi thành vệ quân chỉnh biên hoàn thành, lập tức phối hợp cùng đệ tam quân đoàn Thịnh Đường, hai quân đoàn đồng thời đánh tới Lạc Dương, muốn nhất cử đánh chiếm tòa thành kiên cố này, làm cho trận chiến đầu tiên chinh phục phản loạn thắng lợi giòn giã.

Mặc dù Quan Thiên Chiếu si mê với kim đan thuật, nhưng khi rảnh rỗi thỉnh thoảng cũng nghe tin tức hồi báo từ phía Trường An.

Cũng là trời chưa tuyệt đường y, tin tức thành vệ quân bị Hoàng đế nhanh chóng chỉnh đốn bị y biết được kịp thời, nhất thời Quan Thiên Chiếu liền thanh tỉnh rất nhiều.

Lúc này y đã ý thức được, nếu như không thể nhanh chóng thay đổi cục diện bị động, như vậy Đại Đạo kim đan của mình cuối cùng cũng sẽ là vô ích, cho nên y cũng tạm thời ngưng chuyện nghiên cứu kim đan, bắt đầu tổ chức lực lượng bố phòng.

Khi thành vệ quân cùng đệ tam quân đoàn đánh tới dưới thành Lạc Dương, đối phương đã sớm có chuẩn bị, bảy tám vạn binh mã kiên thủ không ra, thành Lạc Dương biến thành một khối đá vừa thối vừa cứng rắn, cắn không vỡ.

Bất đắc dĩ, hai quân đoàn vòng qua thành Lạc Dương, bắt đầu tiến quân vào địa giới Hà Nam, cứ như vậy đúng như suy tính của Quan Thiên Chiếu. Trước mặt y có thể phái ra quân đội ngăn cản, phía sau quân thủ Lạc Dương có thể đánh lén, còn có thể chặt đứt đường tiếp tế đối phương, làm cho hai đại quân đoàn lọt vào vũng lầy giằng co.

Hai quân đoàn cũng bố trí nghi trận, làm ra một ít đoàn xe vận lương mồi nhử hấp dẫn đối phương mắc câu.

Hà Nam quân đội cũng từng đánh lén thành công, cũng từng mắc câu thất bại. Hai bên từng có hai lần giao phong trên quy mô lớn trong phạm vi mấy trăm dặm, chết mấy vạn người.

Nhưng sách lược của Quan Thiên Chiếu cũng đã thành công, hai quân đoàn không chiếm được Lạc Dương, cũng không cách nào tạo thành uy hiếp chân chính đối với lãnh thổ Hà Nam. Mà lực lượng của y cũng không có cách nào diệt nổi hai quân đoàn, chỉ có thể ra sức phòng thủ, chờ đợi Tây Bắc Mã tướng quân xuất binh tiếp viện, từ một hướng khác tạo áp lực cho Trường An, hóa giải áp lực của mình.

Trong lúc nhất thời, chiến tranh lọt vào cục diện bế tắc.

Chiến sự lại tới, Hà Nam không ai có lòng dạ nào trồng trọt, hơn nữa khu vực hương thôn thành trấn từ Lạc Dương đến Đăng Phong tiếp tế không đủ, đế quốc loạn quân thường xuyên xuất hiện cướp đoạt đốt giết. Trong suy nghĩ của bọn họ, dân chúng Hà Nam đã hoàn toàn trở thành tín đồ của Quan Thiên Chiếu, không đáng để thương hại.

Mặc dù chẳng qua là những nhóm quân đội nhỏ, nhưng cũng không phải là dân chúng có thể chống cự, rất nhanh phía Tây Hà Nam xuất hiện từng đám nạn dân rất lớn.

Hiện tại các cấp nha môn Hà Nam tự lo không xong, đại binh đế quốc áp cảnh, Hà Nam nguy cấp vô cùng. Chỉ cần Lạc Dương mất đi, Hà Nam tất bại, các quan viên rối rít thu dọn vàng bạc tế nhuyễn, lặng lẽ chuẩn bị xe ngựa, chỉ cần cục diện Lạc Dương không tốt, sẽ có rất nhiều quan viên đầu hàng hoặc chạy trốn.

Dưới tình huống này, không ai còn lòng dạ nào lo tới chuyện công, nha môn cũng không thăng đường, còn ai lo tới chuyện sống chết của những nạn dân kia.



Nạn dân hò hét khắp nơi, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể ăn được.

Những thương nhân đầu cơ tích trữ lương thực trước kia bắt đầu nhận cơ hội nâng cao giá, bóc lột số kim tiền ít ỏi không nhiều trong tay nạn dân.

Vì sinh tồn, một ít nạn dân không có tiền phát sinh xung đột cùng các thương nhân lương thực, thậm chí có phát sinh sự kiện đánh chết người.

Mặc dù đây vẫn chưa phải là chuyện nạn dân gây sự trên quy mô lớn, nhưng cứ tiếp tục như vậy, nếu như chiến tranh còn không kết thúc, nạn dân tử vong trên quy mô lớn, ấy là lúc sẽ xảy ra chuyện nông dân bạo động.

Mà Thiếu Lâm tự trước đây tích trữ thật nhiều lương thực, hôm nay cũng trở thành thịt béo trong mắt rất nhiều người.

Chẳng qua là ngại vì bản thân Thiếu Lâm tự có năng lực phòng ngự hùng mạnh, địa hình núi Ngự Trại dễ thủ khó công, những kẻ dòm ngó chần chờ không dám hạ thủ với Thiếu Lâm tự.

Vốn người ta cho là Thiếu Lâm tự là muốn phát chiến tranh tài, nhưng đến gần cuối tháng Tư, lúc nạn dân đã lan đến Đăng Phong, Thiếu Lâm tự đột nhiên làm ra một cử động khiến cho tất cả mọi người giật mình.

Mở rộng sơn môn! Bố thí bố cháo! Phổ độ chúng sinh!

Lúc này lương thực chính là hoàng kim, không ai cam lòng đem nhiều lượng thực như vậy ra cứu tế nạn dân, chỉ có Thiếu Lâm tự.

Mấy ngàn nạn dân rối rít kéo lên núi Thiếu Thất, bên trong Thiếu Lâm tự đã xây dựng vô số lều nhỏ, cung cấp cho những nạn dân này nghỉ ngơi. Các hòa thượng của Thiếu Lâm tự đều tạm thời ngưng tập võ, bày ra mấy chục chiếc nồi lớn, nấu cháo phát cho những nạn dân này.

Sau khi tin tức này lan truyền ra, càng ngày càng nhiều người bắt đầu chạy tới Thiếu Lâm tự.

Nơi này đúng là một chỗ náu thân, chẳng những cách xa đao binh, hơn nữa bên trong viện cũng có thể tránh gió một ít, người già phụ nữ và trẻ con đều được an bài vào trong lều.

Huống chi hòa thượng trong tự viện này đối xử với mọi người rất tốt, hơn nữa vị phương trượng trẻ tuổi kia cái gì cũng tốt, ngày ngày đều đích thân tiếp xúc nạn dân, giúp đỡ an bài rất nhiều.



Đói bụng, tìm phương trượng, hắn sẽ cho một chén cháo.

Không có địa phương ngủ, tìm phương trượng, hắn sẽ an bài cho chỗ ở.

Tiểu hài tử khóc náo loạn, tìm phương trượng gỗ mộc ngư, đọc tụng kinh văn, tiểu hài tử đều nín khóc.

Hơn nữa ở trong Thiếu Lâm tự này làm cho tâm thần người ta tự nhiên trở nên yên tĩnh lại. Chỉ cần tiến vào tham bái những điện đường thờ Phật kia, sẽ sinh lòng hướng tới trong lúc không hay không biết, thành kính cầu xin Phật tổ mang lại an khang cho mình.

Mặc dù người trong cả Thiếu Lâm tự hiện tại rất nhiều, nhưng cũng không loạn. Các nạn dân sống ở nơi này coi như yên ổn, so với phía ngoài binh hoang mã loạn, nơi này đã là thiên đường.

Sống ở Thiếu Lâm dĩ nhiên là sẽ nghe nói chuyện Thiếu Lâm, dân gian truyền lưu rộng nhất chính là chuyện kiến trúc Thiếu Lâm tự là thần tích.

Vốn là mọi người bĩu môi không tin cách nói này, nhưng nhiều người nói, rất nhiều người khác cũng dần dần có hơi tin tưởng.

Dĩ nhiên cũng có rất nhiều người kiên quyết không tin, chuyện như vậy quá hoang đường, nhất định là nghe sai đồn bậy

Nhưng đến ngày Hai Mươi Tám tháng Tư này, hai tòa Phật điện từ trên trời giáng xuống thình lình xuất hiện, đánh tan nghi ngờ của tất cả mọi người.

Một tòa Phổ Hiền điện, một tòa Đại Hùng Bảo Điện.

Đến kỳ quay thưởng tháng Tư, Hoắc Nguyên Chân không quay trúng Thưởng Lớn, chỉ quay trúng một lệnh bài xây dựng Phổ Hiền điện, hắn bèn dứt khoát đánh bạc một lần, kết quả thành công, đánh bạc trúng được lệnh bài xây dựng Đại Hùng Bảo Điện.

Mà hai lệnh bài xây dựng này, đầu tiên là Hoắc Nguyên Chân nửa đêm lặng lẽ sử dụng Phổ Hiền điện, cũng không có bị người phát hiện.

Ngày hôm sau đúng lúc mọi người phát hiện Phổ Hiền điện, vô cùng kính ngưỡng, Hoắc Nguyên Chân lại sử dụng lệnh bài xây dựng Đại Hùng Bảo Điện.

Lần này dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hàng ngàn người, Đại Hùng Bảo Điện xuất hiện, dưới con mắt mọi người, tuyệt đối không làm giả được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook