Chương 12
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
13/02/2019
Hai người đi theo Hoàng Phi Hồng, mãi cho đến cuối tiền trang.
Nơi này trước kia Tiền Đức Lộc cũng chưa hề tới, là một vườn hoa tươi nở rộ.
Không phải là loại hoa bình thường, mà là một ít đào lý hạnh hoa văn vân, lại thêm cây có trái, mùi thơm lan tỏa khắp vườn, hết sức mê người. Vào buổi tối, trong vườn được đốt đèn sáng rỡ, bóng cây chập chùng, cảnh sắc bất phàm.
Giữa vườn hoa bày ra một bàn tiệc, hiện tại đã có ba người đa:
Thấy Hoàng Phi Hồng dẫn Tiền Đức Lộc cùng Hoắc Nguyên Chấn tới, một người dáng vẻ thư sinh đứng lên gọi:
- Tiền chưởng quỹ, tới đây, sang ngồi bên này.
Hoắc Nguyên Chấn quan sát từ xa, người này hắn phải là Triệu chưởng quỹ, quả nhiên là có phong độ văn chương trí thức.
Tiền Đức Lộc thấy Triệu chưởng quỹ gọi mình nhưng không gọi Hoắc Nguyên Chân, trong lòng càng có vẻ không thích, nhưng không thể làm gì khác hơn là nói:
- Triệu chưởng quỹ, vị này là phương trường Thiếu Lâm tự, Nhất Giới Đại sư, đã tới cả một ngày.
- Ủa, nếu phương trượng đã tới, vậy thì cùng nhập tiệc đi thôi.
Theo giọng điệu y rõ ràng là cũng không xem Hoắc Nguyên Chân ra gì.
- Phương trượng Đại sư, ngươi…
Tiền Đức Lộc nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái nói:
- Nhập gia tùy tục, nếu Triệu chưởng quỹ thịnh tình yêu mến như vậy, bần tăng không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân sải bước đi tới, ngồi vào một chiếc ghế đá.
Thấy Hoắc Nguyên Chân tỏ ra phóng khoáng không cầu chấp như vậy, trong mắt Triệu chưởng quỹ thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Sau khi mọi người yên vị, Triệu chưởng quỹ chợt đứng lên nói:
- Các vị, để ta giới thiệu mọi người với nhau.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn về phía hai người còn lại, một nam tử trong đó ước chừng bốn năm mươi tuổi, để chòm râu đen, tay cầm một thanh chiết phiến khổng lồ, nhìn qua cũng coi như là phong lưu phóng khoáng.
Một người khác là cũng là một hòa thượng, chừng bốn mươi tuổi, diện mạo hiền hòa, nhưng thân thể tráng kiện, tựa hồ võ công không tệ.
- Để ta giới thiệu một chút, vị này là niềm tự hào của Đăng Phong huyện chúng ta, Thiết Phiến Tiên Phong Lưu Hiệp, Trần Đình Trần đại hiệp.
Vị trung niên cầm chiết phiến cực lớn kia nhìn về phía Tiền Đức Lộc cùng Hoắc Nguyên Chân khẽ ôm quyền, cũng không lộ vẻ gì.
- Trần đại hiệp là danh nhân huyện chúng ta, chẳng những văn về phong lưu, hơn nữa võ công trác tuyệt, một thân công phu Chiết Phiến Đá Huyệt xuất thần nhập hóa, đã từng đánh gục Tứ Đại Ác Nhân bên ngoài thành, trừ hại cho huyện ta, dân chúng trong huyện không ai là không biết, không ai không hiểu.
Trần Định khẽ phe phẩy chiết phiến, dường như hết sức tự hào với hành động oanh liệt của mình.
Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ cười cười không lên tiếng, chuyện này hắn cũng biết, cái gọi là Tứ Đại Ác Nhân kia cũng bất quá chỉ là bốn tên lưu manh côn đồ mà thôi. Trần Định có chút công phu quả thật không giả, tuy nhiên lại khó trèo lên nơi thanh nhã, còn mang chuyện này ra nói khoác, chắc chắn nhân phẩm tâm tính đều có vấn đề.
Chỉ bất quá đương nhiên hiện tại không thể biểu lộ ra.
- Vị này chính là trụ trì Pháp Vương tự trên núi Thiếu Thất, Lợi Huyền Đại sư, là sư đệ phương trường Pháp Vương tự Lợi Không Đại sư, Phật pháp võ công đều là cực cao.
- A Di Đà Phật.
Lợi Huyền niệm một câu Phật hiệu. Hoắc Nguyên Chân cùng Tiền Đức Lộc cũng rối rít đáp lễ.
Giới thiệu xong đối phương, Triệu chưởng quỹ lại giới thiệu Tiền Đức Lộc cùng Hoắc Nguyên Chân.
- Vị này là chương quỹ tiền trang Lục Dã trấn, Tiền Đức Lộc.
Tiền Đức Lộc vội vàng thi lễ đối với hai vị võ lâm nhân sĩ, dù sao nhiều năm qua vương pháp không hoàn chỉnh, chuyện giết người đối với những người giang hồ này căn bản không coi vào đầu, mình cũng không dám đắc tội những người này.
- Vị này... Tiền Đức Lộc, mới vừa rồi người nói hắn là từ chùa nào tới?
- Thiếu Lâm, Thiếu Lâm tự. Tiền Đức Lộc vội vàng nhắc nhở Triệu chưởng quỹ.
- À, đúng rồi, Thiếu Lâm tự, ở địa phương nào?
Hoắc Nguyên Chấn hơi nhường chân mày một cái, rất rõ ràng cho thấy Triều chưởng quỹ này cố ý hạ thấp mình, trước kia mình cùng y căn bản không quen biết nhau, cũng không biết tại sao y lại làm như thế.
Vốn là Tiền Đức Lộc còn muốn giải thích, bên kia Lợi Huyền chợt lên tiếng:
- A Di Đà Phật, bần tăng cũng biết Thiếu Lâm tự, cũng ở trong núi Thiếu Thất, hơn nữa còn là ở trên Ngự Trại sơn cao nhất, chiếm thiên thời địa lợi. Chẳng qua là môn phái thành lập thời gian không lâu, cho nên thanh danh mới không hiển hách thôi.
Nghe thấy Lợi Huyền giải thích một câu vì Thiếu Lâm, vốn Hoắc Nguyên Chân đang có chút hảo cảm đối với người này, nhưng hắn không ngờ rằng những lời kế tiếp lại hết sức khó nghe.
- Ngoài ra nhận số Thiếu Lâm lưa thưa ít ỏi, võ công tiền nhiệm phương trường cũng chỉ tầm thường, hơn nữa đã qua đời, bây giờ đại khái chỉ còn mấy đệ tử, cũng không biết bản lãnh như thế nào. Theo như tuổi tác vị Nhất Giới phương trượng này, cho dù là có tập võ học Phật, sợ rằng cũng không có bao nhiêu đạo hạnh.
Những lời này chính là chê bai rõ đầu rõ đuôi, Hoắc Nguyên Chân thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn cười nói:
- Lợi Huyền Đại sư nói như vậy, bần tăng không dám tán đồng, Thiếu Lâm ta ở Ngự Trại sơn, chính là chủ phong trung tâm Thiếu Thất sơn, bàn về vị trí địa lý là ưu việt nhất. Mặc dù trước mắt môn nhân không nhiều lắm, nhưng lòng người ngưng tụ, hơn nữa những ngày gần đây đã có tăng chúng bắt đầu gia nhập bản tự.
Dừng một chút, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Về phần võ công Phật pháp, Lợi Huyền Đại sư lại càng nói sai rồi, học không cảnh giới, kẻ nào thành đạt là trên. Bất kể Phật pháp hay là võ công, Thiếu Lâm ta đều không thua bất kỳ môn phái nào, sớm muộn cũng có một ngày, võ công thiên hạ bắt nguồn từ Thiếu Lâm sẽ là chuyện mọi người đều biết.
- Ha ha ha…
Lợi Huyền hòa thượng cười to, dường như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời. Y cười một lúc lâu, sau đó mới nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới phương trường, khẩu khí của ngươi không khỏi hơi quá lớn, dám nói võ công thiên hạ bắt nguồn từ Thiếu Lâm. Nghĩ đến tăng chúng Pháp Vương ô tự ta trên dưới hơn trăm người, phương trượng sư huynh Lợi Không Đại sư chúng ta lại càng có võ nghệ cao cường cũng không dám nói những lời này, trong thiên hạ cũng không có bất kỳ môn phái nào dám nói lời như thế. Ngươi bất quá chỉ là một tiểu tử chưa ráo máu đầu làm phương trượng, đã không biết trời cao đất rộng là gì, quả thật hết sức nực cười.
- Ta nói là tương lai, Lợi Huyền Đại sứ cứ chống mắt chờ xem, không tới ba năm, Thiếu Lâm sẽ là đệ nhất đại phái núi Thiếu Thất.
- Hay cho phương trường Thiếu Lâm, khẩu khí thật là cuồng vọng, nếu ngươi tự tin như vậy, như vậy hôm nay bần tăng ở nơi này lãnh giáo mấy chiếu, không biết phương trường có dám ứng chiến?
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười khoát tay áo một cái:
- Hôm nay không được, nơi này là tiền trang Triệu chưởng quỹ, Triệu chưởng quỹ là một người đọc sách, sợ rằng không thích tranh đấu giang hồ. Chúng ta thân là khách nhân, tự nhiên phải tuân theo quy củ của chủ nhân, qua hôm nay, tự nhiên bần tăng sẽ phụng bồi.
Nơi này trước kia Tiền Đức Lộc cũng chưa hề tới, là một vườn hoa tươi nở rộ.
Không phải là loại hoa bình thường, mà là một ít đào lý hạnh hoa văn vân, lại thêm cây có trái, mùi thơm lan tỏa khắp vườn, hết sức mê người. Vào buổi tối, trong vườn được đốt đèn sáng rỡ, bóng cây chập chùng, cảnh sắc bất phàm.
Giữa vườn hoa bày ra một bàn tiệc, hiện tại đã có ba người đa:
Thấy Hoàng Phi Hồng dẫn Tiền Đức Lộc cùng Hoắc Nguyên Chấn tới, một người dáng vẻ thư sinh đứng lên gọi:
- Tiền chưởng quỹ, tới đây, sang ngồi bên này.
Hoắc Nguyên Chấn quan sát từ xa, người này hắn phải là Triệu chưởng quỹ, quả nhiên là có phong độ văn chương trí thức.
Tiền Đức Lộc thấy Triệu chưởng quỹ gọi mình nhưng không gọi Hoắc Nguyên Chân, trong lòng càng có vẻ không thích, nhưng không thể làm gì khác hơn là nói:
- Triệu chưởng quỹ, vị này là phương trường Thiếu Lâm tự, Nhất Giới Đại sư, đã tới cả một ngày.
- Ủa, nếu phương trượng đã tới, vậy thì cùng nhập tiệc đi thôi.
Theo giọng điệu y rõ ràng là cũng không xem Hoắc Nguyên Chân ra gì.
- Phương trượng Đại sư, ngươi…
Tiền Đức Lộc nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái nói:
- Nhập gia tùy tục, nếu Triệu chưởng quỹ thịnh tình yêu mến như vậy, bần tăng không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân sải bước đi tới, ngồi vào một chiếc ghế đá.
Thấy Hoắc Nguyên Chân tỏ ra phóng khoáng không cầu chấp như vậy, trong mắt Triệu chưởng quỹ thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Sau khi mọi người yên vị, Triệu chưởng quỹ chợt đứng lên nói:
- Các vị, để ta giới thiệu mọi người với nhau.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn về phía hai người còn lại, một nam tử trong đó ước chừng bốn năm mươi tuổi, để chòm râu đen, tay cầm một thanh chiết phiến khổng lồ, nhìn qua cũng coi như là phong lưu phóng khoáng.
Một người khác là cũng là một hòa thượng, chừng bốn mươi tuổi, diện mạo hiền hòa, nhưng thân thể tráng kiện, tựa hồ võ công không tệ.
- Để ta giới thiệu một chút, vị này là niềm tự hào của Đăng Phong huyện chúng ta, Thiết Phiến Tiên Phong Lưu Hiệp, Trần Đình Trần đại hiệp.
Vị trung niên cầm chiết phiến cực lớn kia nhìn về phía Tiền Đức Lộc cùng Hoắc Nguyên Chân khẽ ôm quyền, cũng không lộ vẻ gì.
- Trần đại hiệp là danh nhân huyện chúng ta, chẳng những văn về phong lưu, hơn nữa võ công trác tuyệt, một thân công phu Chiết Phiến Đá Huyệt xuất thần nhập hóa, đã từng đánh gục Tứ Đại Ác Nhân bên ngoài thành, trừ hại cho huyện ta, dân chúng trong huyện không ai là không biết, không ai không hiểu.
Trần Định khẽ phe phẩy chiết phiến, dường như hết sức tự hào với hành động oanh liệt của mình.
Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ cười cười không lên tiếng, chuyện này hắn cũng biết, cái gọi là Tứ Đại Ác Nhân kia cũng bất quá chỉ là bốn tên lưu manh côn đồ mà thôi. Trần Định có chút công phu quả thật không giả, tuy nhiên lại khó trèo lên nơi thanh nhã, còn mang chuyện này ra nói khoác, chắc chắn nhân phẩm tâm tính đều có vấn đề.
Chỉ bất quá đương nhiên hiện tại không thể biểu lộ ra.
- Vị này chính là trụ trì Pháp Vương tự trên núi Thiếu Thất, Lợi Huyền Đại sư, là sư đệ phương trường Pháp Vương tự Lợi Không Đại sư, Phật pháp võ công đều là cực cao.
- A Di Đà Phật.
Lợi Huyền niệm một câu Phật hiệu. Hoắc Nguyên Chân cùng Tiền Đức Lộc cũng rối rít đáp lễ.
Giới thiệu xong đối phương, Triệu chưởng quỹ lại giới thiệu Tiền Đức Lộc cùng Hoắc Nguyên Chân.
- Vị này là chương quỹ tiền trang Lục Dã trấn, Tiền Đức Lộc.
Tiền Đức Lộc vội vàng thi lễ đối với hai vị võ lâm nhân sĩ, dù sao nhiều năm qua vương pháp không hoàn chỉnh, chuyện giết người đối với những người giang hồ này căn bản không coi vào đầu, mình cũng không dám đắc tội những người này.
- Vị này... Tiền Đức Lộc, mới vừa rồi người nói hắn là từ chùa nào tới?
- Thiếu Lâm, Thiếu Lâm tự. Tiền Đức Lộc vội vàng nhắc nhở Triệu chưởng quỹ.
- À, đúng rồi, Thiếu Lâm tự, ở địa phương nào?
Hoắc Nguyên Chấn hơi nhường chân mày một cái, rất rõ ràng cho thấy Triều chưởng quỹ này cố ý hạ thấp mình, trước kia mình cùng y căn bản không quen biết nhau, cũng không biết tại sao y lại làm như thế.
Vốn là Tiền Đức Lộc còn muốn giải thích, bên kia Lợi Huyền chợt lên tiếng:
- A Di Đà Phật, bần tăng cũng biết Thiếu Lâm tự, cũng ở trong núi Thiếu Thất, hơn nữa còn là ở trên Ngự Trại sơn cao nhất, chiếm thiên thời địa lợi. Chẳng qua là môn phái thành lập thời gian không lâu, cho nên thanh danh mới không hiển hách thôi.
Nghe thấy Lợi Huyền giải thích một câu vì Thiếu Lâm, vốn Hoắc Nguyên Chân đang có chút hảo cảm đối với người này, nhưng hắn không ngờ rằng những lời kế tiếp lại hết sức khó nghe.
- Ngoài ra nhận số Thiếu Lâm lưa thưa ít ỏi, võ công tiền nhiệm phương trường cũng chỉ tầm thường, hơn nữa đã qua đời, bây giờ đại khái chỉ còn mấy đệ tử, cũng không biết bản lãnh như thế nào. Theo như tuổi tác vị Nhất Giới phương trượng này, cho dù là có tập võ học Phật, sợ rằng cũng không có bao nhiêu đạo hạnh.
Những lời này chính là chê bai rõ đầu rõ đuôi, Hoắc Nguyên Chân thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn cười nói:
- Lợi Huyền Đại sư nói như vậy, bần tăng không dám tán đồng, Thiếu Lâm ta ở Ngự Trại sơn, chính là chủ phong trung tâm Thiếu Thất sơn, bàn về vị trí địa lý là ưu việt nhất. Mặc dù trước mắt môn nhân không nhiều lắm, nhưng lòng người ngưng tụ, hơn nữa những ngày gần đây đã có tăng chúng bắt đầu gia nhập bản tự.
Dừng một chút, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Về phần võ công Phật pháp, Lợi Huyền Đại sư lại càng nói sai rồi, học không cảnh giới, kẻ nào thành đạt là trên. Bất kể Phật pháp hay là võ công, Thiếu Lâm ta đều không thua bất kỳ môn phái nào, sớm muộn cũng có một ngày, võ công thiên hạ bắt nguồn từ Thiếu Lâm sẽ là chuyện mọi người đều biết.
- Ha ha ha…
Lợi Huyền hòa thượng cười to, dường như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời. Y cười một lúc lâu, sau đó mới nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới phương trường, khẩu khí của ngươi không khỏi hơi quá lớn, dám nói võ công thiên hạ bắt nguồn từ Thiếu Lâm. Nghĩ đến tăng chúng Pháp Vương ô tự ta trên dưới hơn trăm người, phương trượng sư huynh Lợi Không Đại sư chúng ta lại càng có võ nghệ cao cường cũng không dám nói những lời này, trong thiên hạ cũng không có bất kỳ môn phái nào dám nói lời như thế. Ngươi bất quá chỉ là một tiểu tử chưa ráo máu đầu làm phương trượng, đã không biết trời cao đất rộng là gì, quả thật hết sức nực cười.
- Ta nói là tương lai, Lợi Huyền Đại sứ cứ chống mắt chờ xem, không tới ba năm, Thiếu Lâm sẽ là đệ nhất đại phái núi Thiếu Thất.
- Hay cho phương trường Thiếu Lâm, khẩu khí thật là cuồng vọng, nếu ngươi tự tin như vậy, như vậy hôm nay bần tăng ở nơi này lãnh giáo mấy chiếu, không biết phương trường có dám ứng chiến?
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười khoát tay áo một cái:
- Hôm nay không được, nơi này là tiền trang Triệu chưởng quỹ, Triệu chưởng quỹ là một người đọc sách, sợ rằng không thích tranh đấu giang hồ. Chúng ta thân là khách nhân, tự nhiên phải tuân theo quy củ của chủ nhân, qua hôm nay, tự nhiên bần tăng sẽ phụng bồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.