Phương Trượng

Chương 21

Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

25/02/2019

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, lấy ra một chuỗi Phật châu đưa cho cẩm y nhân:

- Đây là Phật châu mà đích thân bần tăng khai quang, tặng cho thí chủ làm kỷ niệm.

Cẩm y nhân lần nữa thi lễ:

- Tại hạ Thượng Quan Hùng, cảm tạ phương trượng.

Thượng Quan Hùng…

Hoắc Nguyên Chân khẽ động trong lòng, dường như hắn đã nghe qua cái tên này.

Hiện tại không chỉ giang hồ loạn lạc, mà ngay cả triều đình cũng không yên.

Hoắc Nguyên Chân không biết gì về thế giới này, cũng là những ngày gần đây nghe được, tên nước này giống như Trung Quốc cổ đại, gọi là Thịnh Đường, là do Triệu thị khai sáng. Mặc dù quốc hiệu gọi là Thịnh, nhưng trên thực tế đã rất không yên ổn, tam đại quân phiệt chia nhau cát cứ, triều đình vô lực bình định, chỉ có thể vỗ yên.

Tỉnh Hà Nam có một phủ Tiết Độ Sứ, Tiết Độ Sứ Đại nhân tên là Quan Thiên Chiếu, dưới quyền ba mươi vạn đại quân, rất nhiều chỗ không bị triều đình tiết chế.

Hơn nữa ngoài đường phố đồn đãi, Quan Thiên Chiếu có lòng mưu phản, chẳng qua là hiện tại Trưởng Công chúa muội muội Hoàng đế gả cho y, ngại vì quan hệ thân thuộc, nhất thời y không cách nào phát tác mà thôi.

Hoắc Nguyên Chân không tin lời đồn không căn cứ, nếu quả thật muốn mưu phản, tuyệt đối sẽ không bị một nữ nhân ước thúc. Quan Thiên Chiếu có thể làm được vị trí Tiết Độ Sứ, há có thể là người ngu xuẩn như vậy.

Bất quá cụ thể tại sao không phản, Hoắc Nguyên Chân cũng không quan tâm, người nào làm Hoàng đế không liên quan gì với mình, mình quan tâm chính là chuyện giang hồ.

Ngồi trên triều đình cao phải lo cho dân, đó là chuyện của Hoàng đế.

Ở trong giang hồ xa phải lo quân vương, Hoắc Nguyên Chân không có giác ngộ này.

Chỉ bất quá có những thời điểm, giang hồ cùng triều đình cũng có liên lạc mật thiết, có một số môn phái giang hồ nương theo một thế lực nào đó, chuyện này cũng là một trở lực đối với đại nghiệp trở thành Minh chủ võ lâm ngày sau của Hoắc Nguyên Chân.

Nghe nói Thượng Quan Hùng trước mặt này chính là đệ nhất mãnh tướng dưới quyền Tiết Độ Sứ Đại nhân, năng chinh thiện chiến, hơn nữa còn có một thân bản lãnh không kém, hình như là theo cao thủ giang hồ nào đó học võ công nhiều năm.

Ở Hà Nam, Thượng Quan Hùng rất nổi danh.



Thượng Quan Hùng vốn cho là báo ra danh hiệu của mình, có thể làm cho Hoắc Nguyên Chân chấn động một cái, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại không phản ứng chút nào. Chuyện này làm cho y có hơi thất vọng, cũng không khỏi âm thầm bội phục định lực Hoắc Nguyên Chân, xem ra người này có thể làm được phương trượng, thật đúng là không phải tầm thường.

Thật ra thì y nào biết, mới vừa rồi là Hoắc Nguyên Chân cẩn thận nghĩ xem Thượng Quan Hùng là ai.

- Thượng Quan thí chủ, ngươi trở về đi thôi, gọi lão nhân kia tới Thiếu Lâm ta là được.

- Phương trượng, vậy Thượng Quan Hùng cáo từ, hôm nay gặp được phương trượng, quả thật không uống chuyến này.

Thượng Quan Hùng nói xong, đeo Phật châu vào tay, xoay người sải bước rời đi.

Thấy Thượng Quan Hùng rời đi, Hoắc Nguyên Chân mới thở dài một tiếng.

Nói thật ra, Hoắc Nguyên Chân không muốn giao thiệp với người trong quan phủ. Nếu như giao hảo cùng người trong quân loại này, quan hệ tốt đẹp thì còn đỡ, nếu như không tốt, sau này trở mặt với nhau rất có thể người ta sẽ cho một mối lửa hỏa thiêu Thiếu Lâm tự của mình cũng không chừng.

Nhớ lại các bộ phim điện ảnh đời trước, căn bản Thiếu Lâm cuối cùng hủy diệt đều là bị hủy bởi chiến loạn, thế lực giang hồ chân chính có thể uy hiếp được Thiếu Lâm thật đúng là không thấy nhiều.

Đương nhiên ngôi miếu nhỏ hiện tại của mình so với Thiếu Lâm kiếp trước quả thật không đáng kể gì, nhưng Hoắc Nguyên Chân không thể không đề phòng điểm này.

Hôm nay Thượng Quan Hùng tới nơi này, Hoắc Nguyên Chân cũng là hết sức bất đắc dĩ.

Nếu như không đáp ứng thỉnh cầu của y, sợ rằng đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, hiện tại tạm thời vô lực phản kháng, hay là giao hảo trước đã.

Bất quá tạm thời mình không cần lo lắng phương diện này, thông thường mà nói, người trong quan phủ cũng không muốn đắc tội môn phái giang hồ, hơn nữa là những môn phái giang hồ có thực lực.

Có lẽ những người giang hồ đi mây về gió không thể nào đối kháng quân đội, nhưng nói về ám sát lại là tay tổ. Những năm qua, vô số quan viên đã chết bởi tay người giang hồ, đặc biệt những tham quan ô lại kia nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị một vị đại hiệp từ trong xó xỉnh nào nhảy ra, nửa đêm tìm tới nhà gây rắc rối.

Nếu gặp phải những người coi trọng danh tiếng, nói không chừng còn viết chữ hoặc huyết thư trên tường, kẻ sát nhân chính là gì gì đó.

Đụng phải những kẻ nhát gan, dứt khoát không có đầu mối gì, muốn báo thù cũng không tìm được.

Cuối cùng vẫn là Thiếu Lâm không có thực lực, bản thân mình võ lực cũng kém cỏi.

Muốn gia tăng võ lực, không có cách nào ngoài quay Hệ Thống kiếm thưởng. Hắn gập đầu ngón tay lại bắt đầu tính toán thời gian.



Mình xuyên qua hơn một tháng, tổng cộng đã trải qua ba lần quay thưởng, tháng Tư quay, tiết Đoan Ngọc được thưởng thêm một lần, một lần quay tháng Năm vừa rồi.

Đã sắp sửa sang tháng Sáu, bất quá thời gian quay là gần cuối tháng, hơn nữa tháng Sáu cũng không có ngày lễ nào, trong thời gian gần một tháng tới mình không thể quay được.

Chuyện mà hiện tại mình có thể làm cũng chỉ là tu luyện Đồng Tử Công.

Ngoài ra, phát triển Thiếu Lâm cũng là chuyện bắt buộc phải làm. Bây giờ Thiếu Lâm đã có danh tiếng nhất định, hơn nữa suy đoán thời gian sắp tới sẽ còn có kẻ mộ danh tới thăm Vạn Phật tháp.

Lợi dụng cơ hội như vậy, mình có thể cân nhắc chuyện chiêu thu đệ tử.

Chyện chiêu thu đệ tử, Hoắc Nguyên Chân thà ít mà tinh, chỉ chiêu thu những đệ tử tư chất phẩm hạnh tốt, tránh cho ngày sau xuất hiện phản đồ gì đó.

Muốn là làm, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát lấy ra một tờ giấy trắng, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, kiểm tra toàn bộ tìm ra được một tờ giấy đỏ.

Hắn trải giấy đỏ ra, cầm bút lông viết lên mép giấy trắng vài nét, cảm thấy xiên xiên vẹo vẹo bèn khẽ cau mày.

Thật ra Hoắc Nguyên Chấn viết bút sắt không tệ, bút lông này hắn chưa từng luyện tập qua, bèn dứt khoát ra ngoài gọi Nhất Không vào.

Nhất Không từng sao chép qua kinh Phật, chữ viết rất tốt, Hoắc Nguyên Chân bèn đọc cho y viết.

Một ngày trôi qua, thậm chí có người còn tính toán tá túc qua đêm trên Phật tháp, đều bị bọn Hoắc Nguyên Chân mời đi ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, lại có mấy ngàn người tới Thiếu Lâm tự, đi tới cửa chùa vừa mới xây dựng xong, chợt thấy được một bức bảng văn.

Có một số người biết chữ bắt đầu đọc.

- Thiếu Lâm tự ở trong rừng núi Thiếu Thất, vì vậy được đặt tên này, may mắn được Phật tổ che chở, trời giáng công đức Vạn Phật tháp, phù hộ lệ dân một phương. Phương trượng Nhất Giới Đại sư bản tự lắng nghe Phật chỉ, tuân theo ý trời, vốn muốn phổ độ chúng sanh, nguyện làm cho Thiếu Lâm phát dương quang đại, hiện chiêu thu đệ tử tục gia Thiếu Lâm…

- Ủa, Thiếu Lâm muốn chiêu thu đệ tử kìa…

- Ai cũng có thể ghi danh sao? Ta là nữ có thể được hay không?

- Mặc dù ta chưa tới sáu mươi tuổi, nhưng có lẽ cũng không có cơ hội gì lớn...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook