Chương 30
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
25/02/2019
Thấy dáng vẻ của Quan Sơn Nguyệt như vậy, thật ra trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng có hơi xấu hổ.
Dù sao cũng là một lão nhân gia lại bị mình lừa gạt, thành kính gia nhập Thiếu Lâm, hơn nữa cung kính đối với mình như thế, làm cho mình cũng có chút cảm
động.
Thôi được, cứ hoàn thành tâm nguyện cho lão, tìm một cơ hội để cho lão trở thành đệ tử chính thức.
Lúc này phòng ngủ đã căn bản bố trí thỏa đáng, có vài gian phòng lớn có thể chứa được mấy trăm người ngủ, hơn nữa còn có mười mấy căn phòng độc lập, hoàn cảnh bên trong khá hơn một chút, sau này để cho một ít tăng chúng có thân phận ở.
Mặc dù Tô Xán cùng Thiết Ngưu là đệ tử tục gia, nhưng hiện tại đều ở tại Thiếu Lâm tự.
Tô Xán là khiếu hóa tử, không có nhà để về, Thiết Ngưu cũng ở luôn tại chỗ này, không thể đi đâu.
Trong thời gian Hoắc Nguyên Chân chuyên tâm tu luyện, Thiếu Lâm lại chiêu thu thêm tám đệ tử tục gia, chỉ bất quá những người này không sống hẳn trên núi.
Hoắc Nguyên Chấn suy nghĩ một chút, cho Quan Sơn Nguyệt một căn phòng đơn độc. Dù sao cũng là phụ thân Đại nhân Tiết Độ Sứ, hơn nữa còn sắp trở thành cao thủ Tiên Thiên, không thể đối đãi giống như đệ tử phổ thông được.
Hành động này của Hoắc Nguyên Chân càng làm cho Quan Sơn Nguyệt cảm kích tới mức rơi nước mắt.
Thật ra thì trong mắt Quan Sơn Nguyệt, Hoắc Nguyên Chân là nhân vật khá là biến thái.
Dù sao lão cũng là cao thủ Hậu Thiên đại viên mãn, ở trong tỉnh Hà Nam này hiểm có đối thủ. Nhưng hôm nay gặp được phương trượng trẻ tuổi này, Quan Sơn Nguyệt mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Đầu tiên phương trượng này can đảm xuất chúng, lúc ở trước cửa chùa đối mặt với uy hiếp của lão cơ hồ không thèm quan tâm.
Thứ hai là lão đã thấy được khinh công của hắn, có thể nói cực cao, suy đoán trên giang hồ khinh công có thể vượt qua hắn không vượt qua hai mươi người.
Thứ ba chính là hắn gọi mình một tiếng làm cho cao thu Hậu Thiên đại viên mãn như mình phải chấn động tâm thần, có thể thấy được phương trượng này thâm tàng bất lộ.
Quan Sơn Nguyệt suy đoán, phương trượng hết sức từ bị đại độ, thường ngày không muốn để lộ thực lực của mình quá nhiều, hẳn là thích lấy đức phục chúng
hơn.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất chính là phương trượng lại có thể cầu thông cùng Phật tổ, nhớ mới vừa rồi lúc kết thúc thần tích xuất hiện, dường như phương trượng còn nói một câu Phật tổ lên đường mạnh giỏi gì đó…
Trời ơi, chẳng lẽ hắn rất quen với Phật tổ?!
Tâm trạng Quan Sơn Nguyệt rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại, thầm nghĩ may mà mình không dùng sức mạnh đối với phương trượng. Bằng không rất có thể chẳng những bây giờ mình không được gia nhập Thiếu Lâm, còn có thể bị phương trượng dạy dỗ một trận, chuốc khổ vào thân.
Mình thật là anh minh, khổ sở cầu khẩn, quỳ xuống dập đầu, cố gắng biểu lộ tấc dạ chân thành, rốt cục đánh động vị phương trượng tâm địa gần như sắt đá này, cuối cùng cũng cho mình gia nhập Thiếu Lâm. Quan Sơn Nguyệt tin tưởng chỉ cần mình có biểu hiện thật tốt, như vậy thời điểm mình chính thức trở thành đệ tử Thiếu Lâm đã không còn xa nữa.
Tiến vào bên trong Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân nói cho Quan Sơn Nguyệt biết địa điểm nghỉ ngơi, sau đó đi tới Vạn Phật tháp, bởi vì hiện tại bạch mã còn đang ở đó.
Quan Sơn Nguyệt thấy phương trượng đi tới Vạn Phật tháp kia, suy nghĩ một chút cũng không có đi về nghỉ, mà là đi theo sau lưng Hoắc Nguyên Chấn, lộ vẻ đề phòng nhìn chung quanh, miệng nói:
- Phương trượng, đêm đã khuya, ta bảo vệ ngài.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy buồn cười, lão nhân Quan Sơn Nguyệt này thật là thú vị, muốn xem thần tích Phật tháp mà không nói, lại nói muốn bảo vệ mình.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý tới lão, mà là đi tới trước mặt Vạn Phật tháp, trong lòng thầm kêu bạch mã một tiếng.
Một đạo bạch quang chớp động, bạch mã nhanh chóng từ phía sau Vạn Phật tháp vọt ra, chạy tới Hoắc Nguyên Chân.
Tốc độ bạch mã rất nhanh, thậm chí vào ban đêm Quan Sơn Nguyệt cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy bạch quang vọt tới, lập tức lão không còn kịp nghĩ đến chuyện gì khác, vọt nhanh tới trước mặt Hoắc Nguyên Chấn thét lớn:
- Người nào dám can đảm tập kích phương trượng bản tự?!
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng bạch mã lại nhảy lên một cái, nhảy thẳng lên đỉnh đầu Quan Sơn Nguyệt.
Lúc này Quan Sơn Nguyệt mới nhìn rõ là một con ngựa, lão còn tưởng rằng ở trên lưng ngựa có người, đang chuẩn bị xuất thủ công kích, Hoắc Nguyên Chân ở phía sau nhàn nhạt nói:
- Đây là ngựa của ta.
Mấy câu này ẩn chứa công phu Sư Tử Hống, Quan Sơn Nguyệt giật nảy mình, vội vàng dừng tay.
Bạch mã đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chấn, thân thiết cọ cọ đầu vào vai hắn.
Hoắc Nguyên Chân vỗ vỗ bạch mã, nói với nó:
- Người tìm chỗ nào thoải mái ở đi, đến lúc cần tới ngươi, tự nhiên ta sẽ gọi.
Bạch mà giậm vó vang lên những tiếng kêu trong trẻo rời đi, trước đó còn liếc đôi mắt to tướng trừng Quan Sơn Nguyệt một cái.
Quan Sơn Nguyệt sững sờ ngây dại, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nói với Hoặc Nguyên Chấn:
- Phương trượng, nó... nó... không ngờ rằng con ngựa này lại trợn mắt nhìn ta một cái!
- Bạch mã này cũng là Phật tổ báo mộng cho ta, trừng mắt nhìn lão một cái cũng coi như là may cho lão.
Quan Sơn Nguyệt thật lâu không nói, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Xem ra lựa chọn của mình hết sức sáng suốt, Thiếu Lâm tự này tuyệt đối là Phật địa đệ nhất nhân gian, vị phương trượng này chắc chắn là người tiếp cận với Phật tổ nhất.
Sáng sớm hôm sau, mọi người Thiếu Lâm tự rời giường ăn cơm, phát hiện một lão hòa thượng mặc tăng bào màu trắng, râu dài bạc trắng đang đứng cùng phương trượng trước cửa trai đường.
Bọn Tuệ Chân cùng Nhất Tịnh ngày hôm qua từng gặp qua Quan Sơn Nguyệt có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có nói nhiều, mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, Hoắc Nguyên Chấn nói với mọi người:
- Vị này là sư huynh mới của các ngươi, pháp danh... ừm, gọi là Nhất Trần đi.
- Tay Quan Sơn Nguyệt cầm đũa khẽ động, quay đầu chắp tay thi lễ với Hoắc Nguyên Chấn, mặt lộ vẻ cảm kích.
Lão biết bên trong chùa còn có Tuệ Chân cùng Tuệ Minh, toàn là người nhập môn sớm hơn lão, nhưng lại không được phương trượng ban cho vai vế hàng chữ Nhất. Hiện tại ở Thiếu Lâm tự, chỉ có phương trượng cùng Nhất Không Nhất Tịnh là vai vế hàng chữ Nhất, hiện tại lại có thêm mình, có thể thấy phương trượng ưu ái với mình tới mức nào.
Mọi người nhất nhất làm lễ ra mắt cùng Quan Sơn Nguyệt, từ đó về sau, Quan Sơn Nguyệt gọi là Nhất Trần.
Sau lễ ra mắt, Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Sau này Nhất Trần cũng tham gia khóa sớm khóa tối với mọi người, sau khi xong sẽ phụ trách truyền và công cho các ngươi. Nhất Tịnh, sau này ngươi cũng đi theo Nhất Trần cùng luyện võ.
Tiếp theo Hoắc Nguyên Chân lại giải thích một câu:
- Nhất Trần sư huynh của các ngươi đã sắp sửa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Mọi người kinh hãi, Nhất Tịnh càng lộ vẻ mừng rỡ. Y là một võ sĩ, đã sớm luyện tập Phục Hổ quyền đến cảnh giới tiểu thành, còn cách đại thành không xa, biết rất rõ ràng võ công của mình hiện tại đã tiến vào tình cảnh.
Dù sao cũng là một lão nhân gia lại bị mình lừa gạt, thành kính gia nhập Thiếu Lâm, hơn nữa cung kính đối với mình như thế, làm cho mình cũng có chút cảm
động.
Thôi được, cứ hoàn thành tâm nguyện cho lão, tìm một cơ hội để cho lão trở thành đệ tử chính thức.
Lúc này phòng ngủ đã căn bản bố trí thỏa đáng, có vài gian phòng lớn có thể chứa được mấy trăm người ngủ, hơn nữa còn có mười mấy căn phòng độc lập, hoàn cảnh bên trong khá hơn một chút, sau này để cho một ít tăng chúng có thân phận ở.
Mặc dù Tô Xán cùng Thiết Ngưu là đệ tử tục gia, nhưng hiện tại đều ở tại Thiếu Lâm tự.
Tô Xán là khiếu hóa tử, không có nhà để về, Thiết Ngưu cũng ở luôn tại chỗ này, không thể đi đâu.
Trong thời gian Hoắc Nguyên Chân chuyên tâm tu luyện, Thiếu Lâm lại chiêu thu thêm tám đệ tử tục gia, chỉ bất quá những người này không sống hẳn trên núi.
Hoắc Nguyên Chấn suy nghĩ một chút, cho Quan Sơn Nguyệt một căn phòng đơn độc. Dù sao cũng là phụ thân Đại nhân Tiết Độ Sứ, hơn nữa còn sắp trở thành cao thủ Tiên Thiên, không thể đối đãi giống như đệ tử phổ thông được.
Hành động này của Hoắc Nguyên Chân càng làm cho Quan Sơn Nguyệt cảm kích tới mức rơi nước mắt.
Thật ra thì trong mắt Quan Sơn Nguyệt, Hoắc Nguyên Chân là nhân vật khá là biến thái.
Dù sao lão cũng là cao thủ Hậu Thiên đại viên mãn, ở trong tỉnh Hà Nam này hiểm có đối thủ. Nhưng hôm nay gặp được phương trượng trẻ tuổi này, Quan Sơn Nguyệt mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Đầu tiên phương trượng này can đảm xuất chúng, lúc ở trước cửa chùa đối mặt với uy hiếp của lão cơ hồ không thèm quan tâm.
Thứ hai là lão đã thấy được khinh công của hắn, có thể nói cực cao, suy đoán trên giang hồ khinh công có thể vượt qua hắn không vượt qua hai mươi người.
Thứ ba chính là hắn gọi mình một tiếng làm cho cao thu Hậu Thiên đại viên mãn như mình phải chấn động tâm thần, có thể thấy được phương trượng này thâm tàng bất lộ.
Quan Sơn Nguyệt suy đoán, phương trượng hết sức từ bị đại độ, thường ngày không muốn để lộ thực lực của mình quá nhiều, hẳn là thích lấy đức phục chúng
hơn.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất chính là phương trượng lại có thể cầu thông cùng Phật tổ, nhớ mới vừa rồi lúc kết thúc thần tích xuất hiện, dường như phương trượng còn nói một câu Phật tổ lên đường mạnh giỏi gì đó…
Trời ơi, chẳng lẽ hắn rất quen với Phật tổ?!
Tâm trạng Quan Sơn Nguyệt rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại, thầm nghĩ may mà mình không dùng sức mạnh đối với phương trượng. Bằng không rất có thể chẳng những bây giờ mình không được gia nhập Thiếu Lâm, còn có thể bị phương trượng dạy dỗ một trận, chuốc khổ vào thân.
Mình thật là anh minh, khổ sở cầu khẩn, quỳ xuống dập đầu, cố gắng biểu lộ tấc dạ chân thành, rốt cục đánh động vị phương trượng tâm địa gần như sắt đá này, cuối cùng cũng cho mình gia nhập Thiếu Lâm. Quan Sơn Nguyệt tin tưởng chỉ cần mình có biểu hiện thật tốt, như vậy thời điểm mình chính thức trở thành đệ tử Thiếu Lâm đã không còn xa nữa.
Tiến vào bên trong Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân nói cho Quan Sơn Nguyệt biết địa điểm nghỉ ngơi, sau đó đi tới Vạn Phật tháp, bởi vì hiện tại bạch mã còn đang ở đó.
Quan Sơn Nguyệt thấy phương trượng đi tới Vạn Phật tháp kia, suy nghĩ một chút cũng không có đi về nghỉ, mà là đi theo sau lưng Hoắc Nguyên Chấn, lộ vẻ đề phòng nhìn chung quanh, miệng nói:
- Phương trượng, đêm đã khuya, ta bảo vệ ngài.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy buồn cười, lão nhân Quan Sơn Nguyệt này thật là thú vị, muốn xem thần tích Phật tháp mà không nói, lại nói muốn bảo vệ mình.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý tới lão, mà là đi tới trước mặt Vạn Phật tháp, trong lòng thầm kêu bạch mã một tiếng.
Một đạo bạch quang chớp động, bạch mã nhanh chóng từ phía sau Vạn Phật tháp vọt ra, chạy tới Hoắc Nguyên Chân.
Tốc độ bạch mã rất nhanh, thậm chí vào ban đêm Quan Sơn Nguyệt cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy bạch quang vọt tới, lập tức lão không còn kịp nghĩ đến chuyện gì khác, vọt nhanh tới trước mặt Hoắc Nguyên Chấn thét lớn:
- Người nào dám can đảm tập kích phương trượng bản tự?!
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng bạch mã lại nhảy lên một cái, nhảy thẳng lên đỉnh đầu Quan Sơn Nguyệt.
Lúc này Quan Sơn Nguyệt mới nhìn rõ là một con ngựa, lão còn tưởng rằng ở trên lưng ngựa có người, đang chuẩn bị xuất thủ công kích, Hoắc Nguyên Chân ở phía sau nhàn nhạt nói:
- Đây là ngựa của ta.
Mấy câu này ẩn chứa công phu Sư Tử Hống, Quan Sơn Nguyệt giật nảy mình, vội vàng dừng tay.
Bạch mã đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chấn, thân thiết cọ cọ đầu vào vai hắn.
Hoắc Nguyên Chân vỗ vỗ bạch mã, nói với nó:
- Người tìm chỗ nào thoải mái ở đi, đến lúc cần tới ngươi, tự nhiên ta sẽ gọi.
Bạch mà giậm vó vang lên những tiếng kêu trong trẻo rời đi, trước đó còn liếc đôi mắt to tướng trừng Quan Sơn Nguyệt một cái.
Quan Sơn Nguyệt sững sờ ngây dại, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nói với Hoặc Nguyên Chấn:
- Phương trượng, nó... nó... không ngờ rằng con ngựa này lại trợn mắt nhìn ta một cái!
- Bạch mã này cũng là Phật tổ báo mộng cho ta, trừng mắt nhìn lão một cái cũng coi như là may cho lão.
Quan Sơn Nguyệt thật lâu không nói, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Xem ra lựa chọn của mình hết sức sáng suốt, Thiếu Lâm tự này tuyệt đối là Phật địa đệ nhất nhân gian, vị phương trượng này chắc chắn là người tiếp cận với Phật tổ nhất.
Sáng sớm hôm sau, mọi người Thiếu Lâm tự rời giường ăn cơm, phát hiện một lão hòa thượng mặc tăng bào màu trắng, râu dài bạc trắng đang đứng cùng phương trượng trước cửa trai đường.
Bọn Tuệ Chân cùng Nhất Tịnh ngày hôm qua từng gặp qua Quan Sơn Nguyệt có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có nói nhiều, mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, Hoắc Nguyên Chấn nói với mọi người:
- Vị này là sư huynh mới của các ngươi, pháp danh... ừm, gọi là Nhất Trần đi.
- Tay Quan Sơn Nguyệt cầm đũa khẽ động, quay đầu chắp tay thi lễ với Hoắc Nguyên Chấn, mặt lộ vẻ cảm kích.
Lão biết bên trong chùa còn có Tuệ Chân cùng Tuệ Minh, toàn là người nhập môn sớm hơn lão, nhưng lại không được phương trượng ban cho vai vế hàng chữ Nhất. Hiện tại ở Thiếu Lâm tự, chỉ có phương trượng cùng Nhất Không Nhất Tịnh là vai vế hàng chữ Nhất, hiện tại lại có thêm mình, có thể thấy phương trượng ưu ái với mình tới mức nào.
Mọi người nhất nhất làm lễ ra mắt cùng Quan Sơn Nguyệt, từ đó về sau, Quan Sơn Nguyệt gọi là Nhất Trần.
Sau lễ ra mắt, Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Sau này Nhất Trần cũng tham gia khóa sớm khóa tối với mọi người, sau khi xong sẽ phụ trách truyền và công cho các ngươi. Nhất Tịnh, sau này ngươi cũng đi theo Nhất Trần cùng luyện võ.
Tiếp theo Hoắc Nguyên Chân lại giải thích một câu:
- Nhất Trần sư huynh của các ngươi đã sắp sửa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Mọi người kinh hãi, Nhất Tịnh càng lộ vẻ mừng rỡ. Y là một võ sĩ, đã sớm luyện tập Phục Hổ quyền đến cảnh giới tiểu thành, còn cách đại thành không xa, biết rất rõ ràng võ công của mình hiện tại đã tiến vào tình cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.