Chương 44
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
12/06/2019
Thấy dáng vẻ mọi người bị chấn nhiếp như vậy, rốt
cục bọn Lợi Không Pháp Vương nở một nụ cười tươi tắn, quét sạch hết vẻ
lúng túng vừa rồi.
Lợi Huyền lại đứng lên nhìn mọi người nói:
- Đại Hùng Bảo Điện chính là thần vật Phật tổ ban tặng, dài hai mươi trượng, rộng mười trượng, lan can bạch ngọc có một trăm lẻ tám cây, theo số chu thiên tinh đẩu. Bên trong có tượng chân thân Phật tổ, Như Lai Phật tổ vô cùng tinh xảo, còn có pho tượng nhỏ của Tứ Đại Bồ Tát và năm trăm bức họa La Hán, là thắng cảnh lúc Phật tổ thuyết pháp. Thần tích này giáng xuống Pháp Vương tự ta từ một tháng trước, chính là phương trượng bản tự Lợi Không Đại sư thành kính cầu nguyện mà có được, tuyệt không phải như một ít...
Nói tới chỗ này, y nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, do dự một chút không có nói tiếp, xem ra là lòng vẫn còn sợ hãi đối với tao ngộ vừa rồi.
Sau đó y lại đi tới trước đại môn màu đỏ, sờ sờ vào vòng cửa:
Cửa này có ba trăm sáu mươi lăm cây đinh đồng, cửa dày một thước, không phải là người có thần lực tuyệt không thể nào đầy nổi. Sau khi bảo điện này giáng xuống Pháp Vương tự ta, cửa này cũng chỉ được mở ra có một lần.
Bên kia Quan Sơn Nguyệt được Hoắc Nguyên Chân ra hiệu đột nhiên nói một câu:
- Cửa này hẳn phải tốn tới mấy chục lượng...
Lợi Huyền đang giới thiệu hăng say, cũng không có nghe được là ai hỏi, tùy ý mở miệng nói:
- Mấy chục lượng ư, chở hàng mơ tưởng, bần tăng nói cho ngươi biết, ít nhất cũng phải là...
Phía dưới đã có không ít người cười nhẹ ra tiếng, đại hòa thượng này quá say sưa, bị người gài bẫy cũng không biết, suýt nữa nói lỡ lời.
Quả nhiên Lợi Huyền tức giận quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhưng không biết là người phương nào vừa đặt câu hỏi.
Y cố gắng trấn tĩnh tâm thần, trở lại bên cạnh Lợi Không hỏi han mấy câu, sau đó nói tiếp:
- Được rồi, bây giờ chính thức mở ra cửa điện, ai muốn chiêm ngưỡng thần tích Phật tổ, mời chuẩn bị hương hỏa, sau khi cửa mở ra là có thể dâng hương.
Bên kia rất nhiều tiểu hòa thượng lấy ra rất nhiều hương hỏa, toàn là loại hương rất to, hơn nữa giá cả rất đắt, một nén hương tối thiểu cũng phải một lượng bạc, còn tuyệt đối không cho mặc cả, hương của dân chúng mang theo tuyệt không cho đốt bên trong Phật điện này.
Mặc dù ba lần bảy lượt mất thể diện, nhưng dù sao Pháp Vương tự cũng là chùa miếu có nền tảng vững vàng, hơn nữa này Đại Hùng Bảo Điện cũng đủ chấn động, cho nên vẫn có không ít người xếp hàng chuẩn bị mua nhang đèn.
Bên này chuẩn bị bán hương, bên kia bốn hòa thượng chạy tới cửa điện, chuẩn bị đi mở cửa.
Đại môn màu đỏ này quả nhiên là hết sức nặng nề, bốn hòa thượng trẻ tuổi khỏe mạnh miệng đếm nhịp đều đặn, dốc hết toàn lực mới có thể đẩy ra đại môn Phật điện kêu ken két.
Lúc cửa đang mở, mấy tên tăng nhân Lợi Trí, Lợi Không, Lợi Huyền đã quỳ đến cửa đại điện, sau lưng còn có Tri phủ Trịnh Châu Lục Học Chương, sau nữa còn có rất nhiều tất cả lớn nhỏ hòa thượng Pháp Vương tự, quỳ một mảnh đông nghịt.
Thậm chí rất nhiều tín đồ tân khách cũng quỳ xuống theo.
Lần này Lợi Không phương trượng quỳ ở vị trí giữa, dù sao lão mới là phương trượng Pháp Vương tự, Lợi Trí thiền sư cũng phải quỳ bên cạnh.
- A Di Đà Phật, bần tăng phương trượng Pháp Vương tự Lợi Không, cùng toàn thể đệ tử bản tự, cung nghênh thần tích Phật tổ!
- Cung nghênh thần tích Phật tổ!
Phía dưới mọi người cùng kêu lên theo.
Đại môn dần dần mở ra, càng đẩy càng rộng, tình huống bên trong Phật điện cũng từ từ hiện ra.
Mới vừa mở ra Phật điện, bên trong còn hơi tối, mọi người ai nấy kiễng chân nghển cổ, cố gắng quan sát tình huống bên trong.
Bên cạnh cổ nhạc vang lên rất to, đang liều mạng tạo thanh thế cho thần tích khai quang.
-------------
Ánh sáng lọt vào bên trong Phật điện, tình huống bên trong hiện ra.
Nhưng mỗi người thấy tình huống bên trong Phật điện đều kinh ngạc há to miệng, trợn mắt há mồm lộ ra vẻ không thể nào tin được.
- Cảm giác được không khí của hiện trường có chút quái dị, vốn bọn Lợi Không đang phủ phục dưới đất vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
- Không ngẩng đầu lên còn đỡ, vừa ngẩng đầu nhìn, tất cả mọi người đều kêu thét lên quái dị. Lợi Không Pháp Vương lập tức hôn mê bất tỉnh, thân thể mềm nhũn co quắp ngã xuống đất.
Bất quá lúc này đã không ai có lòng dạ nào để ý tới lão, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sự ngây người.
Bên trong Phật điện, năm trăm bức họa La Hán còn đỡ, hương án, đài sen, đèn dầu... những vật phẩm nhà Phật cũng đều đầy đủ.
Mái cũng nguyên vẹn, không có nước mưa cũng không có côn trùng.
Chẳng qua là tượng Phật phía trên lại không phải là như vậy.
Ngay chính giữa vốn phải là vị trí của A Di Đà Phật, lại là pho tượng một lão ni cô ngồi xếp bằng, một thân tăng bào, đầu trọc lộ một nửa, vóc người đầy đặn, hơn nữa mặt nở nụ cười vui, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Vị trí tứ đại Bồ Tát bên cạnh cũng bị bốn tiểu ni cô chiếm cứ.
Bốn tiểu ni cô đều là dung nhan tuyệt mỹ, hơn nữa còn nhìn ra chưa từng quy y, bốn pho tượng này có một điểm giống nhau, chính là vóc người đều hết sức bốc lửa, tựa hồ tăng bào cũng bó sát người, mặc lên người chẳng những không nhìn ra thiền ý, ngược lại làm cho người ta mơ tưởng viển vông.
Cằm Lợi Huyền suýt chút nữa rơi xuống đất, nhìn một lúc lâu mới phục hồi
tinh thần lại, mới nhớ lại phương trượng sư huynh bên cạnh đã té xỉu, vội vàng chạy tới lay tỉnh:
- Sư huynh, mau tỉnh lại!
Lợi Trí thiền sư lại không đỡ sư đệ mình, mà là nhắm chặt hai mắt, lẩm bẩm | mấy tiếng:
- Tội quá tội quá, bần tăng sai lầm rồi, từ hôm nay bần tăng sẽ bế tử quan, sám hối với Phật tổ, không được Phật tổ tha thứ, bần tăng tình nguyện chết già.
Sau khi nói xong Lợi Trí xoay người rời đi, không có nhìn lại Lợi Không phương trượng còn hôn mê lần nào nữa.
Lão đi rồi, tất cả hòa thượng của Đại Tướng Quốc Tự cũng rời đi theo.
Tiếng cổ nhạc bên ngoài cũng ngưng bắt lại, thay vào đó là tiếng bàn tán xì xào của mọi người.
Các tượng ni cô này rất dễ thấy, mà nhìn đẹp hơn tượng Phật hay nhìn thấy. Vốn là rất nhiều người cho là thần tích Pháp Vương tự là giả không muốn tới, nhưng đã tới mới cảm thấy may là mình đã tới, nếu không bỏ qua cảnh tượng ngàn năm một thuở này thì thật là đáng tiếc.
- Tri phủ Trịnh Châu Lục Học Chương vốn đang quỳ trên mặt đất, bây giờ cũng lập tức đứng lên, hừ mạnh một tiếng, mang theo thủ hạ quân binh cũng rời đi.
Chỉ có Lợi Huyền còn đang liều mạng kêu gọi sư huynh của mình, đáng tiếc nhìn dáng vẻ Lợi Không Pháp Vương chắc là tạm thời sẽ không tỉnh lại.
Dự mưu đã lâu, vốn tính toán mượn chuyện này để quật khởi, không ngờ rằng đi tới kết quả như vậy, Lợi Không Pháp Vương cũng không chịu được đả kích nữa, quả quyết hôn mê bất tỉnh.
Lợi Huyền nhìn sư huynh mình hôn mê bất tỉnh, nhìn lại bên người cơ hồ không có ai, tức giận quay đầu lại, ánh mắt như muốn giết người rơi vào thân Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới! Là ngươi! Là người có đúng hay không?! Ta biết nhất định là người giở trò quỷ!
Lợi Huyền lại đứng lên nhìn mọi người nói:
- Đại Hùng Bảo Điện chính là thần vật Phật tổ ban tặng, dài hai mươi trượng, rộng mười trượng, lan can bạch ngọc có một trăm lẻ tám cây, theo số chu thiên tinh đẩu. Bên trong có tượng chân thân Phật tổ, Như Lai Phật tổ vô cùng tinh xảo, còn có pho tượng nhỏ của Tứ Đại Bồ Tát và năm trăm bức họa La Hán, là thắng cảnh lúc Phật tổ thuyết pháp. Thần tích này giáng xuống Pháp Vương tự ta từ một tháng trước, chính là phương trượng bản tự Lợi Không Đại sư thành kính cầu nguyện mà có được, tuyệt không phải như một ít...
Nói tới chỗ này, y nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, do dự một chút không có nói tiếp, xem ra là lòng vẫn còn sợ hãi đối với tao ngộ vừa rồi.
Sau đó y lại đi tới trước đại môn màu đỏ, sờ sờ vào vòng cửa:
Cửa này có ba trăm sáu mươi lăm cây đinh đồng, cửa dày một thước, không phải là người có thần lực tuyệt không thể nào đầy nổi. Sau khi bảo điện này giáng xuống Pháp Vương tự ta, cửa này cũng chỉ được mở ra có một lần.
Bên kia Quan Sơn Nguyệt được Hoắc Nguyên Chân ra hiệu đột nhiên nói một câu:
- Cửa này hẳn phải tốn tới mấy chục lượng...
Lợi Huyền đang giới thiệu hăng say, cũng không có nghe được là ai hỏi, tùy ý mở miệng nói:
- Mấy chục lượng ư, chở hàng mơ tưởng, bần tăng nói cho ngươi biết, ít nhất cũng phải là...
Phía dưới đã có không ít người cười nhẹ ra tiếng, đại hòa thượng này quá say sưa, bị người gài bẫy cũng không biết, suýt nữa nói lỡ lời.
Quả nhiên Lợi Huyền tức giận quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhưng không biết là người phương nào vừa đặt câu hỏi.
Y cố gắng trấn tĩnh tâm thần, trở lại bên cạnh Lợi Không hỏi han mấy câu, sau đó nói tiếp:
- Được rồi, bây giờ chính thức mở ra cửa điện, ai muốn chiêm ngưỡng thần tích Phật tổ, mời chuẩn bị hương hỏa, sau khi cửa mở ra là có thể dâng hương.
Bên kia rất nhiều tiểu hòa thượng lấy ra rất nhiều hương hỏa, toàn là loại hương rất to, hơn nữa giá cả rất đắt, một nén hương tối thiểu cũng phải một lượng bạc, còn tuyệt đối không cho mặc cả, hương của dân chúng mang theo tuyệt không cho đốt bên trong Phật điện này.
Mặc dù ba lần bảy lượt mất thể diện, nhưng dù sao Pháp Vương tự cũng là chùa miếu có nền tảng vững vàng, hơn nữa này Đại Hùng Bảo Điện cũng đủ chấn động, cho nên vẫn có không ít người xếp hàng chuẩn bị mua nhang đèn.
Bên này chuẩn bị bán hương, bên kia bốn hòa thượng chạy tới cửa điện, chuẩn bị đi mở cửa.
Đại môn màu đỏ này quả nhiên là hết sức nặng nề, bốn hòa thượng trẻ tuổi khỏe mạnh miệng đếm nhịp đều đặn, dốc hết toàn lực mới có thể đẩy ra đại môn Phật điện kêu ken két.
Lúc cửa đang mở, mấy tên tăng nhân Lợi Trí, Lợi Không, Lợi Huyền đã quỳ đến cửa đại điện, sau lưng còn có Tri phủ Trịnh Châu Lục Học Chương, sau nữa còn có rất nhiều tất cả lớn nhỏ hòa thượng Pháp Vương tự, quỳ một mảnh đông nghịt.
Thậm chí rất nhiều tín đồ tân khách cũng quỳ xuống theo.
Lần này Lợi Không phương trượng quỳ ở vị trí giữa, dù sao lão mới là phương trượng Pháp Vương tự, Lợi Trí thiền sư cũng phải quỳ bên cạnh.
- A Di Đà Phật, bần tăng phương trượng Pháp Vương tự Lợi Không, cùng toàn thể đệ tử bản tự, cung nghênh thần tích Phật tổ!
- Cung nghênh thần tích Phật tổ!
Phía dưới mọi người cùng kêu lên theo.
Đại môn dần dần mở ra, càng đẩy càng rộng, tình huống bên trong Phật điện cũng từ từ hiện ra.
Mới vừa mở ra Phật điện, bên trong còn hơi tối, mọi người ai nấy kiễng chân nghển cổ, cố gắng quan sát tình huống bên trong.
Bên cạnh cổ nhạc vang lên rất to, đang liều mạng tạo thanh thế cho thần tích khai quang.
-------------
Ánh sáng lọt vào bên trong Phật điện, tình huống bên trong hiện ra.
Nhưng mỗi người thấy tình huống bên trong Phật điện đều kinh ngạc há to miệng, trợn mắt há mồm lộ ra vẻ không thể nào tin được.
- Cảm giác được không khí của hiện trường có chút quái dị, vốn bọn Lợi Không đang phủ phục dưới đất vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
- Không ngẩng đầu lên còn đỡ, vừa ngẩng đầu nhìn, tất cả mọi người đều kêu thét lên quái dị. Lợi Không Pháp Vương lập tức hôn mê bất tỉnh, thân thể mềm nhũn co quắp ngã xuống đất.
Bất quá lúc này đã không ai có lòng dạ nào để ý tới lão, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sự ngây người.
Bên trong Phật điện, năm trăm bức họa La Hán còn đỡ, hương án, đài sen, đèn dầu... những vật phẩm nhà Phật cũng đều đầy đủ.
Mái cũng nguyên vẹn, không có nước mưa cũng không có côn trùng.
Chẳng qua là tượng Phật phía trên lại không phải là như vậy.
Ngay chính giữa vốn phải là vị trí của A Di Đà Phật, lại là pho tượng một lão ni cô ngồi xếp bằng, một thân tăng bào, đầu trọc lộ một nửa, vóc người đầy đặn, hơn nữa mặt nở nụ cười vui, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Vị trí tứ đại Bồ Tát bên cạnh cũng bị bốn tiểu ni cô chiếm cứ.
Bốn tiểu ni cô đều là dung nhan tuyệt mỹ, hơn nữa còn nhìn ra chưa từng quy y, bốn pho tượng này có một điểm giống nhau, chính là vóc người đều hết sức bốc lửa, tựa hồ tăng bào cũng bó sát người, mặc lên người chẳng những không nhìn ra thiền ý, ngược lại làm cho người ta mơ tưởng viển vông.
Cằm Lợi Huyền suýt chút nữa rơi xuống đất, nhìn một lúc lâu mới phục hồi
tinh thần lại, mới nhớ lại phương trượng sư huynh bên cạnh đã té xỉu, vội vàng chạy tới lay tỉnh:
- Sư huynh, mau tỉnh lại!
Lợi Trí thiền sư lại không đỡ sư đệ mình, mà là nhắm chặt hai mắt, lẩm bẩm | mấy tiếng:
- Tội quá tội quá, bần tăng sai lầm rồi, từ hôm nay bần tăng sẽ bế tử quan, sám hối với Phật tổ, không được Phật tổ tha thứ, bần tăng tình nguyện chết già.
Sau khi nói xong Lợi Trí xoay người rời đi, không có nhìn lại Lợi Không phương trượng còn hôn mê lần nào nữa.
Lão đi rồi, tất cả hòa thượng của Đại Tướng Quốc Tự cũng rời đi theo.
Tiếng cổ nhạc bên ngoài cũng ngưng bắt lại, thay vào đó là tiếng bàn tán xì xào của mọi người.
Các tượng ni cô này rất dễ thấy, mà nhìn đẹp hơn tượng Phật hay nhìn thấy. Vốn là rất nhiều người cho là thần tích Pháp Vương tự là giả không muốn tới, nhưng đã tới mới cảm thấy may là mình đã tới, nếu không bỏ qua cảnh tượng ngàn năm một thuở này thì thật là đáng tiếc.
- Tri phủ Trịnh Châu Lục Học Chương vốn đang quỳ trên mặt đất, bây giờ cũng lập tức đứng lên, hừ mạnh một tiếng, mang theo thủ hạ quân binh cũng rời đi.
Chỉ có Lợi Huyền còn đang liều mạng kêu gọi sư huynh của mình, đáng tiếc nhìn dáng vẻ Lợi Không Pháp Vương chắc là tạm thời sẽ không tỉnh lại.
Dự mưu đã lâu, vốn tính toán mượn chuyện này để quật khởi, không ngờ rằng đi tới kết quả như vậy, Lợi Không Pháp Vương cũng không chịu được đả kích nữa, quả quyết hôn mê bất tỉnh.
Lợi Huyền nhìn sư huynh mình hôn mê bất tỉnh, nhìn lại bên người cơ hồ không có ai, tức giận quay đầu lại, ánh mắt như muốn giết người rơi vào thân Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới! Là ngươi! Là người có đúng hay không?! Ta biết nhất định là người giở trò quỷ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.