Chương 260: Chuyện tốt tới cửa
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
21/08/2019
Hoắc Nguyên Chân nhìn Tuệ Kiếm một cái, bây giờ người muốn gặp mình
quá nhiều, mình không thể nào nhất nhất đi gặp, Tuệ Kiếm báo cáo trịnh
trọng như vậy, hiển nhiên là có nhân vật quan trọng.
- Người tới, là Triệu Nguyên Khuê.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, lại là Triệu Nguyên Khuê, Nhị hoàng tử điện hạ đương triều, đã từng định chung thân cùng Ninh Uyển Quân, mình còn đã từng trị liệu hàn độc cho y.
Lúc trước ở Hoàng cung, mình còn nghe qua y và Triệu Hề Mặc đối thoại, chỉ bất quá mình không có thấy y.
Lúc này y tới Thiếu Lâm làm gì?
Chẳng lẽ là có chuyện tốt tới cửa?!
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | b4chng0cs4ch.c0m
Hoàng tử xuất hành, bình thường mà nói tùy tùng hộ vệ bên cạnh là không ít, nhưng lần này đi tới trước đại môn Thiếu Lâm tự chỉ có hai người mà thôi.
- Thúc thúc, người đi chậm một chút đi, con thật sự không theo kịp người.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân đã chữa trị xong hàn độc cho Triệu Nguyên Khuê, nhưng thể lực y vẫn còn không theo kịp Triệu Hề Mặc sải bước như bay.
- Bảo con chuyên cần tập võ, con lại không chịu nghe lời. Hiện tại hàn độc bên trong cơ thể con đã khỏi, còn không chịu chú trọng chuyện này, chẳng lẽ không biết có thân thể tốt mới là quan trọng nhất sao?
Triệu Hề Mặc nhìn Triệu Nguyên Khuê phía sau, có vẻ hận thép không thể thành sắt.
- Thúc thúc, người là cao thủ siêu cấp Tiên Thiên hậu kỳ, làm sao con có thể so bì kịp?
- Chớ oán trách, nếu như con không bằng lòng theo một lão già sắp chết như ta, như vậy cứ trở về đi thôi. Dù sao dưới chân núi cũng có người bảo vệ con, tự ta đi vào là được.
- Ôi, vậy cũng không được, phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm đã cứu mạng của con, đã rất lâu không được gặp hắn. Lại nữa nếu con không đi, ai sẽ dẫn kiến cho thúc, Thiếu Lâm người ta cũng chưa chắc đã cho thúc vào cửa.
- Nói bậy, mọi người cũng có thể vào cửa, vì sao ta lại không thể vào cửa?
Triệu Hề Mặc cũng là một người tính tình bướng bỉnh, lúc trước ở Hoàng cung chỉ vì Mã Chấn Tây xem thường lão, kết quả lúc Mã Chấn Tây truy kích Hoắc Nguyên Chân mang theo An Như Huyễn, bị lão bất ngờ ngăn lại, thẳng tay đại chiến một trận cùng Mã Chấn Tây. Mặc dù Mã Chấn Tây công lực cao thâm, nhưng Triệu Hề Mặc tác chiến sân nhà, cũng không sợ lão, cuối cùng vẫn là Mã Chấn Tây không còn ham chiến chủ động rút lui.
Cho nên tính tình Triệu Hề Mặc thật ra có hơi tự đại, rất trọng thể diện, không chịu thất bại.
Thấy Triệu Hề Mặc vào Thiếu Lâm tự, Triệu Nguyên Khuê cũng vội vàng theo vào, vô tình gặp Tuệ Kiếm, nhờ y thông báo phương trượng rằng Triệu Nguyên Khuê cầu kiến.
Hoắc Nguyên Chân được tin Triệu Nguyên Khuê tới, lặng lẽ dùng Kim Nhãn Ưng ở trên trời tra xét một chút, liếc mắt liền thấy được Triệu Hề Mặc.
Thấy người nọ, trong lòng Hoắc Nguyên Chân mừng thầm, lần trước ở Hoàng cung đã nghe nói lão già này muốn xuất gia, Triệu Nguyên Khuê đề cử lúc nào đó hãy tới Thiếu Lâm tự, không nghĩ tới hôm nay quả thật đã tới.
Nếu đã biết đại khái ý tới của đối phương, Hoắc Nguyên Chân sẽ phải chuẩn bị một phen.
Bảo Tuệ Kiếm đưa Triệu Nguyên Khuê tới đây, Hoắc Nguyên Chân xếp bằng ngồi trong phòng, nhanh chóng khôi phục trạng thái tâm như nước đứng. Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khí độ cao tăng tu luyện lâu ngày lập tức hiển lộ không bỏ sót.
Một lúc sau, Triệu Nguyên Khuê cùng Triệu Hề Mặc đi tới Phương Trượng viện.
Triệu Hề Mặc không có lập tức vào phòng Hoắc Nguyên Chân, mà là đứng bên ngoài nhìn một hồi, nói một câu:
- Phòng này cũng là Phật tổ ban cho sao?
Tuệ Kiếm bên cạnh nói:
- Không sai, đại đa số kiến trúc bên trong Thiếu Lâm tự ta đều là Phật tổ ban cho, chỉ có một ít trai đường cùng thiền phòng mới là tự mình xây.
Triệu Hề Mặc gật đầu một cái, nhưng không có nói tiếp. Với nhãn lực của lão tự nhiên có thể nhìn ra phòng này không giống bình thường, bất quá nói là Phật tổ ban cho, lão còn có chút không tin. Thiếu Lâm tự này khắp nơi có vẻ quái dị, mình phải quan sát cẩn thận hơn mới được.
Đi theo Tuệ Kiếm vào phòng của Hoắc Nguyên Chân, lúc này Hoắc Nguyên Chân đang nhắm mắt tu luyện, Tuệ Kiếm tiến lên phía trước nói:
- Phương trượng, bọn Triệu thí chủ tới.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, ý bảo Tuệ Kiếm rời đi.
Tuệ Kiếm chắp tay chữ thập làm lễ, chậm rãi lui ra ngoài.
Tuệ Kiếm đi ra ngoài, Hoắc Nguyên Chân cũng không có mở mắt, vẫn nhắm hai mắt như trước, cũng không đối thoại với hai người Triệu Nguyên Khuê.
Hắn không nói lời nào, Triệu Nguyên Khuê không thể không nói, lập tức muốn tiến lên chào hỏi cùng Hoắc Nguyên Chân, lại bị Triệu Hề Mặc ngăn lại.
Triệu Nguyên Khuê ngẩn người một chút, vội vàng nhìn thúc thúc của mình, chỉ thấy Triệu Hề Mặc hơi lắc đầu một cái, nở một nụ cười thú vị nhìn phương trượng trước mặt này, ra hiệu cho Triệu Nguyên Khuê chớ có lên tiếng.
Thấy Triệu Hề Mặc như vậy, Triệu Nguyên Khuê cũng không thể làm gì khác hơn là không lên tiếng, chờ đợi xem hai người này muốn làm cái quái gì.
Hoắc Nguyên Chân ngồi không mở mắt, hai người Triệu Hề Mặc cũng đứng ở nơi đó bất động, thời gian cứ như vậy trôi qua từng chút.
Lúc mới bắt đầu, Triệu Hề Mặc còn tưởng rằng Hoắc Nguyên Chân đang cố làm ra vẻ thâm trầm, nghĩ thầm chắc ngươi cũng biết thân phận của chúng ta, cho dù không biết ta, cũng nên biết Triệu Nguyên Khuê là Hoàng tử, ta xem người có thể giả bộ tới khi nào.
Nhưng mắt thấy đã qua nửa canh giờ, phương trượng này vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ giống như lão tăng nhập định, làm cho Triệu Hề Mặc cũng phải hơi nghi ngờ, phải chăng là hắn đã quên mất trong phòng còn có hai người mình.
Hơn nữa người ta ngồi, hai người mình đứng, mùi vị này cũng đúng là chẳng dễ chịu gì.
Lại đứng một hồi, rốt cục Triệu Hề Mặc cũng không nhịn được, so tính nhẫn nại cùng một hòa thượng hiển nhiên không phải là lựa chọn chính xác, lão không nhịn được ho khan một tiếng, nhắc nhở Hoắc Nguyên Chân có khách tới.
Rốt cục tiểu hòa thượng này cũng mở mắt, nhìn hai người mình một cái, hơi gật đầu một cái, sau đó lại chậm rãi nhắm lại.
Rốt cục Triệu Hề Mặc có chút không chịu nổi, lạnh lùng nói:
- Hai thúc điệt chúng ta đường xa tới đây, phương trượng lại không nghe không hỏi bọn ta, thậm chí cũng không mời chúng ta ngồi xuống, làm như vậy không phải là đạo đãi khách.
- A Di Đà Phật!
Hoắc Nguyên Chân tuyên một tiếng Phật hiệu, sau đó mở mắt nói với hai người:
- Hai vị thí chủ, nếu như đã tới thì cứ việc ngồi. Đạo đãi khách của bần tăng từ trước tới nay vẫn là tùy ý, trước kia vị Triệu thí chủ này tới Thiếu Lâm cũng tùy ý đã quen, vì sao hôm nay tới đây lại còn câu thúc như vậy?
Triệu Nguyên Khuê há hốc miệng, không nói ra lời, nghĩ thầm ta cũng muốn ngồi xuống, nhưng vì thúc thúc không cho.
Triệu Hề Mặc nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, người nói mặc cho chúng ta tùy ý, nhưng ngươi có biết chúng ta tới đây làm gì không?
- Chẳng lẽ là muốn cầu cạnh bần tăng?
Triệu Hề Mặc sửng sốt một chút, nghĩ thầm này tiểu hòa thượng nói chuyện thật đúng là thẳng thắn. Mặc dù mình có ý xuất gia ở Thiếu Lâm tự, nhưng cũng không thể dễ dàng biểu lộ, dù sao mình chính là đệ đệ Hoàng đế, vẫn phải giữ thân phận, nói thẳng ra như vậy có hơi mất mặt.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachng0csach.c0m
Suy nghĩ một chút, Triệu Hề Mặc ngạo nghễ nói:
- Vô cầu!
- Nếu vô cầu, như vậy chắc là tới thăm bần tăng một chút.
Triệu Hề Mặc tiếp tục nói:
- Muốn tới thăm ngươi là điệt nhi ta, không phải là lão phu.
- À, vậy không biết vị thí chủ này, lão tới đây làm gì?
Triệu Hề Mặc suy nghĩ một chút mới nói:
- Ta chẳng qua là tới đây tùy tiện ngồi một chút.
- Mới vừa bần tăng đã nói qua, đạo đãi khách Thiếu Lâm ta từ trước đến giờ thoải mái tùy ý, nếu thí chủ muốn ngồi vậy cứ việc ngồi, tại sao lại trách cứ bần tăng không chịu mời ngồi?
Bị Hoắc Nguyên Chân nói cho á khẩu nghẹn lời, Triệu Hề Mặc dừng một chút, hồi lâu mới nói:
- Thật ra thì lần này lão phu tới là có mấy vấn đề muốn tham khảo cùng ngươi một chút.
- Xin thí chủ cứ nói.
- Kinh Phật thượng nói Tu Di tàng giới tử, giới tử nạp Tu Di, không khỏi quá mức huyền bí. Chỉ một hạt cải nho nhỏ làm sao có thể chứa một tòa Tu Di sơn lớn như vậy? Quá mức vượt ra khỏi kiến thức thông thường, chẳng phải là dối gạt người?
Hoắc Nguyên Chân nghe vậy mà cười, hỏi:
- Không biết vị thí chủ này có thường hay đọc sách không?
Nghe thấy lời này, Triệu Nguyên Khuê nói:
- Thúc thúc ta đọc sách rất nhiều, đã đọc hơn vạn quyển, không quá đáng chút nào.
Nghe thấy Triệu Nguyên Khuê khen ngợi, Triệu Hề Mặc mỉm cười không nói, trên mặt có vẻ tự đắc, nhưng biểu hiện cũng không quá rõ ràng.
- Điệt nhi lão nói lão đã đọc vạn quyển sách, phải chăng là có chuyện này?
- Lão phu không nhớ rõ số lượng cụ thể, bất quá nói là vạn quyển cũng không sai biệt lắm.
Triệu Hề Mặc trầm ngâm một chút mới nói.
Hoắc Nguyên Chân có thể nhìn ra người này cũng không nói láo, đúng là dáng vẻ của người đọc nhiều sách vở.
- Như vậy xin hỏi vị thí chủ này, vạn quyển sách lão đã đọc qua hôm nay ở chỗ nào?
Triệu Hề Mặc giơ tay lên chỉ đầu mình:
- Để ở nơi này.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Kỳ quái, ta thấy đầu lão không to hơn một quả dưa hấu, làm sao có thể chứa được vạn quyển sách? Chẳng lẽ lão cũng gạt người sao?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Triệu Hề Mặc nhất thời sửng sốt, ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Bất quá bảo lão bị Hoắc Nguyên Chân thuyết phục như vậy, lão cũng sẽ không cam lòng, vẫn tiếp tục nói:
- Lý luận của ngươi thật hoang đường, ta đây đã đọc vạn quyển sách là chân thật, Tứ Thư Ngũ Kinh, Bách Gia Chư Tử, thậm chí Phật học điển tịch, ta đã đọc rất nhiều.
- Thí chủ còn đã từng đọc qua Phật học điển tịch, lành thay, bất quá không biết tâm cảnh tu vi của thí chủ thế nào?
Triệu Hề Mặc suy nghĩ một chút, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Cũng không phải là lão phu tự khen, tâm cảnh của lão phu, có lẽ Phương trượng cũng chưa chắc đã sánh kịp.
- À, đã như vậy, bần tăng thật muốn kiến thức một chút.
Triệu Hề Mặc đứng lên, đi tới trước án Hoắc Nguyên Chân, cầm giấy bút lên.
- Lão phu cũng không muốn nói nhiều, mời Phương trượng xem đi.
Sau khi nói xong, Triệu Hề Mặc vận bút như bay, viết xuống mấy câu rất nhanh, sau đó đưa cho Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy xem qua, âm thầm khen ngợi, người này thư pháp cực tốt, hơn nữa bài thơ này cũng rất khá.
“Khề thủ thiên trung thiên, hào quang chiếu đại thiên, bát phong xuy bất động, đoan tọa tử kim liên.”
(Bài thơ tự nói ra cảnh giới thiền định của mình của Tô Đông Pha:
Khấu đầu lạy chư thiên
Hào quang chiếu đại thiên
Tám gió lay chẳng động
Ngồi vững trên tòa sen.)
Bài thơ này chính là Triệu Hề Mặc tự khen cảnh giới của mình, cái gọi bát phong chính là chỉ tám trạng thái: Khen, chê, khổ, vui, lợi, suy, phỉ báng và vinh dự, có thể ảnh hưởng tới tình cảm con người, tạo thành bát phong.
Triệu Hề Mặc tự nhận mình không bị bát phong này ảnh hưởng, có thể thấy được tự cho mình cực cao.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- Thơ thí chủ rất hay, không bị bát phong lay chuyển, quả thật là khó được.
Triệu Hề Mặc gật đầu một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nếu Phương trượng cho là cực tốt, như vậy hãy cho thơ lão phu một lời phê đi.
- Cũng được.
Hoắc Nguyên Chân cầm lấy giấy bút, suy nghĩ một chút, viết lên trên đó hai chữ thật to, sau khi viết xong đưa cho Triệu Hề Mặc.
Kết quả Triệu Hề Mặc vừa nhìn qua, lập tức lửa giận bốc cao ba trượng.
Chỉ thấy Phương trượng này viết hai chữ “Đánh rắm” bên cạnh thơ mình.
Từ trước tới nay Triệu Hề Mặc chưa từng bị vũ nhục như vậy, ánh mắt lão hiện tại như muốn phun ra lửa, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Hòa thượng, người thật là to gan, ngươi không tán đồng cảnh giới tu vi của ta thì thôi, vì sao lên tiếng nhục mạ ta như vậy? Nếu không trả lời cho ta rõ ràng, hôm nay sẽ phá hủy ngôi miếu đổ nát này của ngươi.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Thí chủ, không phải là lão tự xưng là bát phong thổi bất động hay sao, vì sao chỉ một cái rắm đã làm lão nổi nóng lên như vậy?
Triệu Hề Mặc há to miệng, nháy mắt mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ không thôi.
Đến lúc này, Triệu Hề Mặc mới biết Hoắc Nguyên Chân lợi hại.
Tiểu Phương trượng trước mắt lão chẳng những tâm tư nhạy bén, hơn nữa trí khôn hơn người, có lúc giọng mang thiền cơ, có lúc dường như thô tục, thật ra thì bên trong có thâm ý, không phải là chỉ nói vu vơ không mục đích. Đả tự bởi Vạn Kiếm Chi Vương.
Mình đọc vạn quyển sách, trong mắt người này là không đáng một đồng.
Mặc dù bị bài bác liên tiếp, nhưng trong lòng Triệu Hề Mặc cũng không có tức giận bao nhiêu, ngược lại là âm thầm mừng rỡ.
Chiến sự Hà Nam vẫn chưa xong, lão chạy tới nơi này không phải chỉ là vì muốn xem tự viện này rốt cục có thật sự khác thường hay không.
Lão học Phật nhiều năm, nhưng vẫn không tìm được một tự viện thích hợp xuất gia, thật là một chuyện vô cùng tiếc nuối. Nếu như Thiếu Lâm tự này thật sự làm cho lão hài lòng, lão sẽ ở lại. Nếu như không được, lão sẽ trở về Đại Tướng Quốc Tự xuất gia.
Hôm nay xem ra, tài nghệ Phương trượng Thiếu Lâm này tựa hồ trên cả Phương trượng Đại Tướng Quốc Tự.
Nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ, Triệu Hề Mặc còn phải tiếp tục thử dò xét.
Lặng lẽ nháy mắt ra dấu với Triệu Nguyên Khuê, Triệu Nguyên Khuê lập tức lĩnh hội, trước khi tới đây hai người đã thương lượng xong xuôi.
Triệu Nguyễn Khuê bèn nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, lần này chúng ta tới đây không chỉ vì thăm ngài, còn tỏ lòng khâm phục đối với chuyện ngài dẫn dắt đệ tử Thiếu Lâm chống lại nghịch tặc Quan Thiên Chiếu. Một môn phái nhà Phật lại có thể làm ra hành động hào hùng kinh thế hài tục như vậy, Phương trượng quả thật là tấm gương sáng cho cả thiên hạ, Nguyên Khuê vạn phần kính ngưỡng.
Sau khi nói xong, Triệu Nguyên Khuê vái Hoắc Nguyên Chân một cái, giữ lễ đệ tử.
Đối với thái độ của Triệu Nguyên Khuê, Hoắc Nguyên Chân làm như không phát hiện, chẳng qua chỉ cười nói:
- Bần tăng không thể nói Quan Thiên Chiếu ai ai cũng muốn giết, nhưng y đã khai đao với Thiếu Lâm ta, bần tăng cũng chỉ có thể phụng bồi tới cùng, không dám đảm đương lời khen của Triệu thí chủ.
Triệu Nguyên Khuê lại nói:
- Chuyện này đã chấn động cả trong ngoài triều, phụ hoàng cũng là mặt rồng hớn hở, cố ý phái ta tới đây, hy vọng Đại sư lúc rảnh rỗi có thể vào kinh một chuyến. Vị này là thúc thúc ta Triệu Hề Mặc, cũng là một vị cư sĩ, là hảo hữu của trụ trì Lợi Trí thiền sư, Phương trượng Lợi Ngôn thiền sư Đại Tướng Quốc Tự. Nếu như Phương trượng chịu vào kinh, nhất định thúc thúc ta sẽ tiến cử hai vị Đại sư này cho Phương trượng.
- Người tới, là Triệu Nguyên Khuê.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, lại là Triệu Nguyên Khuê, Nhị hoàng tử điện hạ đương triều, đã từng định chung thân cùng Ninh Uyển Quân, mình còn đã từng trị liệu hàn độc cho y.
Lúc trước ở Hoàng cung, mình còn nghe qua y và Triệu Hề Mặc đối thoại, chỉ bất quá mình không có thấy y.
Lúc này y tới Thiếu Lâm làm gì?
Chẳng lẽ là có chuyện tốt tới cửa?!
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | b4chng0cs4ch.c0m
Hoàng tử xuất hành, bình thường mà nói tùy tùng hộ vệ bên cạnh là không ít, nhưng lần này đi tới trước đại môn Thiếu Lâm tự chỉ có hai người mà thôi.
- Thúc thúc, người đi chậm một chút đi, con thật sự không theo kịp người.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân đã chữa trị xong hàn độc cho Triệu Nguyên Khuê, nhưng thể lực y vẫn còn không theo kịp Triệu Hề Mặc sải bước như bay.
- Bảo con chuyên cần tập võ, con lại không chịu nghe lời. Hiện tại hàn độc bên trong cơ thể con đã khỏi, còn không chịu chú trọng chuyện này, chẳng lẽ không biết có thân thể tốt mới là quan trọng nhất sao?
Triệu Hề Mặc nhìn Triệu Nguyên Khuê phía sau, có vẻ hận thép không thể thành sắt.
- Thúc thúc, người là cao thủ siêu cấp Tiên Thiên hậu kỳ, làm sao con có thể so bì kịp?
- Chớ oán trách, nếu như con không bằng lòng theo một lão già sắp chết như ta, như vậy cứ trở về đi thôi. Dù sao dưới chân núi cũng có người bảo vệ con, tự ta đi vào là được.
- Ôi, vậy cũng không được, phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm đã cứu mạng của con, đã rất lâu không được gặp hắn. Lại nữa nếu con không đi, ai sẽ dẫn kiến cho thúc, Thiếu Lâm người ta cũng chưa chắc đã cho thúc vào cửa.
- Nói bậy, mọi người cũng có thể vào cửa, vì sao ta lại không thể vào cửa?
Triệu Hề Mặc cũng là một người tính tình bướng bỉnh, lúc trước ở Hoàng cung chỉ vì Mã Chấn Tây xem thường lão, kết quả lúc Mã Chấn Tây truy kích Hoắc Nguyên Chân mang theo An Như Huyễn, bị lão bất ngờ ngăn lại, thẳng tay đại chiến một trận cùng Mã Chấn Tây. Mặc dù Mã Chấn Tây công lực cao thâm, nhưng Triệu Hề Mặc tác chiến sân nhà, cũng không sợ lão, cuối cùng vẫn là Mã Chấn Tây không còn ham chiến chủ động rút lui.
Cho nên tính tình Triệu Hề Mặc thật ra có hơi tự đại, rất trọng thể diện, không chịu thất bại.
Thấy Triệu Hề Mặc vào Thiếu Lâm tự, Triệu Nguyên Khuê cũng vội vàng theo vào, vô tình gặp Tuệ Kiếm, nhờ y thông báo phương trượng rằng Triệu Nguyên Khuê cầu kiến.
Hoắc Nguyên Chân được tin Triệu Nguyên Khuê tới, lặng lẽ dùng Kim Nhãn Ưng ở trên trời tra xét một chút, liếc mắt liền thấy được Triệu Hề Mặc.
Thấy người nọ, trong lòng Hoắc Nguyên Chân mừng thầm, lần trước ở Hoàng cung đã nghe nói lão già này muốn xuất gia, Triệu Nguyên Khuê đề cử lúc nào đó hãy tới Thiếu Lâm tự, không nghĩ tới hôm nay quả thật đã tới.
Nếu đã biết đại khái ý tới của đối phương, Hoắc Nguyên Chân sẽ phải chuẩn bị một phen.
Bảo Tuệ Kiếm đưa Triệu Nguyên Khuê tới đây, Hoắc Nguyên Chân xếp bằng ngồi trong phòng, nhanh chóng khôi phục trạng thái tâm như nước đứng. Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khí độ cao tăng tu luyện lâu ngày lập tức hiển lộ không bỏ sót.
Một lúc sau, Triệu Nguyên Khuê cùng Triệu Hề Mặc đi tới Phương Trượng viện.
Triệu Hề Mặc không có lập tức vào phòng Hoắc Nguyên Chân, mà là đứng bên ngoài nhìn một hồi, nói một câu:
- Phòng này cũng là Phật tổ ban cho sao?
Tuệ Kiếm bên cạnh nói:
- Không sai, đại đa số kiến trúc bên trong Thiếu Lâm tự ta đều là Phật tổ ban cho, chỉ có một ít trai đường cùng thiền phòng mới là tự mình xây.
Triệu Hề Mặc gật đầu một cái, nhưng không có nói tiếp. Với nhãn lực của lão tự nhiên có thể nhìn ra phòng này không giống bình thường, bất quá nói là Phật tổ ban cho, lão còn có chút không tin. Thiếu Lâm tự này khắp nơi có vẻ quái dị, mình phải quan sát cẩn thận hơn mới được.
Đi theo Tuệ Kiếm vào phòng của Hoắc Nguyên Chân, lúc này Hoắc Nguyên Chân đang nhắm mắt tu luyện, Tuệ Kiếm tiến lên phía trước nói:
- Phương trượng, bọn Triệu thí chủ tới.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, ý bảo Tuệ Kiếm rời đi.
Tuệ Kiếm chắp tay chữ thập làm lễ, chậm rãi lui ra ngoài.
Tuệ Kiếm đi ra ngoài, Hoắc Nguyên Chân cũng không có mở mắt, vẫn nhắm hai mắt như trước, cũng không đối thoại với hai người Triệu Nguyên Khuê.
Hắn không nói lời nào, Triệu Nguyên Khuê không thể không nói, lập tức muốn tiến lên chào hỏi cùng Hoắc Nguyên Chân, lại bị Triệu Hề Mặc ngăn lại.
Triệu Nguyên Khuê ngẩn người một chút, vội vàng nhìn thúc thúc của mình, chỉ thấy Triệu Hề Mặc hơi lắc đầu một cái, nở một nụ cười thú vị nhìn phương trượng trước mặt này, ra hiệu cho Triệu Nguyên Khuê chớ có lên tiếng.
Thấy Triệu Hề Mặc như vậy, Triệu Nguyên Khuê cũng không thể làm gì khác hơn là không lên tiếng, chờ đợi xem hai người này muốn làm cái quái gì.
Hoắc Nguyên Chân ngồi không mở mắt, hai người Triệu Hề Mặc cũng đứng ở nơi đó bất động, thời gian cứ như vậy trôi qua từng chút.
Lúc mới bắt đầu, Triệu Hề Mặc còn tưởng rằng Hoắc Nguyên Chân đang cố làm ra vẻ thâm trầm, nghĩ thầm chắc ngươi cũng biết thân phận của chúng ta, cho dù không biết ta, cũng nên biết Triệu Nguyên Khuê là Hoàng tử, ta xem người có thể giả bộ tới khi nào.
Nhưng mắt thấy đã qua nửa canh giờ, phương trượng này vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ giống như lão tăng nhập định, làm cho Triệu Hề Mặc cũng phải hơi nghi ngờ, phải chăng là hắn đã quên mất trong phòng còn có hai người mình.
Hơn nữa người ta ngồi, hai người mình đứng, mùi vị này cũng đúng là chẳng dễ chịu gì.
Lại đứng một hồi, rốt cục Triệu Hề Mặc cũng không nhịn được, so tính nhẫn nại cùng một hòa thượng hiển nhiên không phải là lựa chọn chính xác, lão không nhịn được ho khan một tiếng, nhắc nhở Hoắc Nguyên Chân có khách tới.
Rốt cục tiểu hòa thượng này cũng mở mắt, nhìn hai người mình một cái, hơi gật đầu một cái, sau đó lại chậm rãi nhắm lại.
Rốt cục Triệu Hề Mặc có chút không chịu nổi, lạnh lùng nói:
- Hai thúc điệt chúng ta đường xa tới đây, phương trượng lại không nghe không hỏi bọn ta, thậm chí cũng không mời chúng ta ngồi xuống, làm như vậy không phải là đạo đãi khách.
- A Di Đà Phật!
Hoắc Nguyên Chân tuyên một tiếng Phật hiệu, sau đó mở mắt nói với hai người:
- Hai vị thí chủ, nếu như đã tới thì cứ việc ngồi. Đạo đãi khách của bần tăng từ trước tới nay vẫn là tùy ý, trước kia vị Triệu thí chủ này tới Thiếu Lâm cũng tùy ý đã quen, vì sao hôm nay tới đây lại còn câu thúc như vậy?
Triệu Nguyên Khuê há hốc miệng, không nói ra lời, nghĩ thầm ta cũng muốn ngồi xuống, nhưng vì thúc thúc không cho.
Triệu Hề Mặc nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, người nói mặc cho chúng ta tùy ý, nhưng ngươi có biết chúng ta tới đây làm gì không?
- Chẳng lẽ là muốn cầu cạnh bần tăng?
Triệu Hề Mặc sửng sốt một chút, nghĩ thầm này tiểu hòa thượng nói chuyện thật đúng là thẳng thắn. Mặc dù mình có ý xuất gia ở Thiếu Lâm tự, nhưng cũng không thể dễ dàng biểu lộ, dù sao mình chính là đệ đệ Hoàng đế, vẫn phải giữ thân phận, nói thẳng ra như vậy có hơi mất mặt.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachng0csach.c0m
Suy nghĩ một chút, Triệu Hề Mặc ngạo nghễ nói:
- Vô cầu!
- Nếu vô cầu, như vậy chắc là tới thăm bần tăng một chút.
Triệu Hề Mặc tiếp tục nói:
- Muốn tới thăm ngươi là điệt nhi ta, không phải là lão phu.
- À, vậy không biết vị thí chủ này, lão tới đây làm gì?
Triệu Hề Mặc suy nghĩ một chút mới nói:
- Ta chẳng qua là tới đây tùy tiện ngồi một chút.
- Mới vừa bần tăng đã nói qua, đạo đãi khách Thiếu Lâm ta từ trước đến giờ thoải mái tùy ý, nếu thí chủ muốn ngồi vậy cứ việc ngồi, tại sao lại trách cứ bần tăng không chịu mời ngồi?
Bị Hoắc Nguyên Chân nói cho á khẩu nghẹn lời, Triệu Hề Mặc dừng một chút, hồi lâu mới nói:
- Thật ra thì lần này lão phu tới là có mấy vấn đề muốn tham khảo cùng ngươi một chút.
- Xin thí chủ cứ nói.
- Kinh Phật thượng nói Tu Di tàng giới tử, giới tử nạp Tu Di, không khỏi quá mức huyền bí. Chỉ một hạt cải nho nhỏ làm sao có thể chứa một tòa Tu Di sơn lớn như vậy? Quá mức vượt ra khỏi kiến thức thông thường, chẳng phải là dối gạt người?
Hoắc Nguyên Chân nghe vậy mà cười, hỏi:
- Không biết vị thí chủ này có thường hay đọc sách không?
Nghe thấy lời này, Triệu Nguyên Khuê nói:
- Thúc thúc ta đọc sách rất nhiều, đã đọc hơn vạn quyển, không quá đáng chút nào.
Nghe thấy Triệu Nguyên Khuê khen ngợi, Triệu Hề Mặc mỉm cười không nói, trên mặt có vẻ tự đắc, nhưng biểu hiện cũng không quá rõ ràng.
- Điệt nhi lão nói lão đã đọc vạn quyển sách, phải chăng là có chuyện này?
- Lão phu không nhớ rõ số lượng cụ thể, bất quá nói là vạn quyển cũng không sai biệt lắm.
Triệu Hề Mặc trầm ngâm một chút mới nói.
Hoắc Nguyên Chân có thể nhìn ra người này cũng không nói láo, đúng là dáng vẻ của người đọc nhiều sách vở.
- Như vậy xin hỏi vị thí chủ này, vạn quyển sách lão đã đọc qua hôm nay ở chỗ nào?
Triệu Hề Mặc giơ tay lên chỉ đầu mình:
- Để ở nơi này.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Kỳ quái, ta thấy đầu lão không to hơn một quả dưa hấu, làm sao có thể chứa được vạn quyển sách? Chẳng lẽ lão cũng gạt người sao?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Triệu Hề Mặc nhất thời sửng sốt, ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Bất quá bảo lão bị Hoắc Nguyên Chân thuyết phục như vậy, lão cũng sẽ không cam lòng, vẫn tiếp tục nói:
- Lý luận của ngươi thật hoang đường, ta đây đã đọc vạn quyển sách là chân thật, Tứ Thư Ngũ Kinh, Bách Gia Chư Tử, thậm chí Phật học điển tịch, ta đã đọc rất nhiều.
- Thí chủ còn đã từng đọc qua Phật học điển tịch, lành thay, bất quá không biết tâm cảnh tu vi của thí chủ thế nào?
Triệu Hề Mặc suy nghĩ một chút, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Cũng không phải là lão phu tự khen, tâm cảnh của lão phu, có lẽ Phương trượng cũng chưa chắc đã sánh kịp.
- À, đã như vậy, bần tăng thật muốn kiến thức một chút.
Triệu Hề Mặc đứng lên, đi tới trước án Hoắc Nguyên Chân, cầm giấy bút lên.
- Lão phu cũng không muốn nói nhiều, mời Phương trượng xem đi.
Sau khi nói xong, Triệu Hề Mặc vận bút như bay, viết xuống mấy câu rất nhanh, sau đó đưa cho Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy xem qua, âm thầm khen ngợi, người này thư pháp cực tốt, hơn nữa bài thơ này cũng rất khá.
“Khề thủ thiên trung thiên, hào quang chiếu đại thiên, bát phong xuy bất động, đoan tọa tử kim liên.”
(Bài thơ tự nói ra cảnh giới thiền định của mình của Tô Đông Pha:
Khấu đầu lạy chư thiên
Hào quang chiếu đại thiên
Tám gió lay chẳng động
Ngồi vững trên tòa sen.)
Bài thơ này chính là Triệu Hề Mặc tự khen cảnh giới của mình, cái gọi bát phong chính là chỉ tám trạng thái: Khen, chê, khổ, vui, lợi, suy, phỉ báng và vinh dự, có thể ảnh hưởng tới tình cảm con người, tạo thành bát phong.
Triệu Hề Mặc tự nhận mình không bị bát phong này ảnh hưởng, có thể thấy được tự cho mình cực cao.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- Thơ thí chủ rất hay, không bị bát phong lay chuyển, quả thật là khó được.
Triệu Hề Mặc gật đầu một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nếu Phương trượng cho là cực tốt, như vậy hãy cho thơ lão phu một lời phê đi.
- Cũng được.
Hoắc Nguyên Chân cầm lấy giấy bút, suy nghĩ một chút, viết lên trên đó hai chữ thật to, sau khi viết xong đưa cho Triệu Hề Mặc.
Kết quả Triệu Hề Mặc vừa nhìn qua, lập tức lửa giận bốc cao ba trượng.
Chỉ thấy Phương trượng này viết hai chữ “Đánh rắm” bên cạnh thơ mình.
Từ trước tới nay Triệu Hề Mặc chưa từng bị vũ nhục như vậy, ánh mắt lão hiện tại như muốn phun ra lửa, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Hòa thượng, người thật là to gan, ngươi không tán đồng cảnh giới tu vi của ta thì thôi, vì sao lên tiếng nhục mạ ta như vậy? Nếu không trả lời cho ta rõ ràng, hôm nay sẽ phá hủy ngôi miếu đổ nát này của ngươi.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Thí chủ, không phải là lão tự xưng là bát phong thổi bất động hay sao, vì sao chỉ một cái rắm đã làm lão nổi nóng lên như vậy?
Triệu Hề Mặc há to miệng, nháy mắt mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ không thôi.
Đến lúc này, Triệu Hề Mặc mới biết Hoắc Nguyên Chân lợi hại.
Tiểu Phương trượng trước mắt lão chẳng những tâm tư nhạy bén, hơn nữa trí khôn hơn người, có lúc giọng mang thiền cơ, có lúc dường như thô tục, thật ra thì bên trong có thâm ý, không phải là chỉ nói vu vơ không mục đích. Đả tự bởi Vạn Kiếm Chi Vương.
Mình đọc vạn quyển sách, trong mắt người này là không đáng một đồng.
Mặc dù bị bài bác liên tiếp, nhưng trong lòng Triệu Hề Mặc cũng không có tức giận bao nhiêu, ngược lại là âm thầm mừng rỡ.
Chiến sự Hà Nam vẫn chưa xong, lão chạy tới nơi này không phải chỉ là vì muốn xem tự viện này rốt cục có thật sự khác thường hay không.
Lão học Phật nhiều năm, nhưng vẫn không tìm được một tự viện thích hợp xuất gia, thật là một chuyện vô cùng tiếc nuối. Nếu như Thiếu Lâm tự này thật sự làm cho lão hài lòng, lão sẽ ở lại. Nếu như không được, lão sẽ trở về Đại Tướng Quốc Tự xuất gia.
Hôm nay xem ra, tài nghệ Phương trượng Thiếu Lâm này tựa hồ trên cả Phương trượng Đại Tướng Quốc Tự.
Nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ, Triệu Hề Mặc còn phải tiếp tục thử dò xét.
Lặng lẽ nháy mắt ra dấu với Triệu Nguyên Khuê, Triệu Nguyên Khuê lập tức lĩnh hội, trước khi tới đây hai người đã thương lượng xong xuôi.
Triệu Nguyễn Khuê bèn nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, lần này chúng ta tới đây không chỉ vì thăm ngài, còn tỏ lòng khâm phục đối với chuyện ngài dẫn dắt đệ tử Thiếu Lâm chống lại nghịch tặc Quan Thiên Chiếu. Một môn phái nhà Phật lại có thể làm ra hành động hào hùng kinh thế hài tục như vậy, Phương trượng quả thật là tấm gương sáng cho cả thiên hạ, Nguyên Khuê vạn phần kính ngưỡng.
Sau khi nói xong, Triệu Nguyên Khuê vái Hoắc Nguyên Chân một cái, giữ lễ đệ tử.
Đối với thái độ của Triệu Nguyên Khuê, Hoắc Nguyên Chân làm như không phát hiện, chẳng qua chỉ cười nói:
- Bần tăng không thể nói Quan Thiên Chiếu ai ai cũng muốn giết, nhưng y đã khai đao với Thiếu Lâm ta, bần tăng cũng chỉ có thể phụng bồi tới cùng, không dám đảm đương lời khen của Triệu thí chủ.
Triệu Nguyên Khuê lại nói:
- Chuyện này đã chấn động cả trong ngoài triều, phụ hoàng cũng là mặt rồng hớn hở, cố ý phái ta tới đây, hy vọng Đại sư lúc rảnh rỗi có thể vào kinh một chuyến. Vị này là thúc thúc ta Triệu Hề Mặc, cũng là một vị cư sĩ, là hảo hữu của trụ trì Lợi Trí thiền sư, Phương trượng Lợi Ngôn thiền sư Đại Tướng Quốc Tự. Nếu như Phương trượng chịu vào kinh, nhất định thúc thúc ta sẽ tiến cử hai vị Đại sư này cho Phương trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.