Chương 292: Cứu nàng nào đây?
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
27/08/2019
Giống như trò ảo thuật trên chốn giang hồ, bọn họ làm những trò mà
cao thủ võ lâm xem cũng không hiểu, nhưng không có bất kỳ ý nghĩa thực
tế nào.
Chỉ bất quá hòa thượng này làm hết sức giống như thật, hù dọa người giống hơn mà thôi.
- Con lừa trọc đáng chết kia, nếu để người chạy thoát, lão phu sẽ làm ngựa cho ngươi cưỡi.
Mã Chấn Tây thật sự giận điên lên, bêu xấu trước mặt nhiều người như vậy, coi như lão mất hết thể diện. Lão nhất định phải đuổi theo Hoắc Nguyên Chân, nhất định phải bằm thây hắn thành muôn mảnh.
Nhảy một cái lên ngọn thanh tùng trước sơn môn, Mã Chấn Tây rút ra thiết quái mình, ra sức đuổi theo phương hướng Hoắc Nguyên Chân trốn chạy.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân chỉ lên đường trước một lúc, chạy được chưa quá năm trăm thước, Mã Chấn Tây tự tin bằng vào công lực thâm hậu của mình hoàn toàn có thể đuổi kịp giết chết hòa thượng này.
Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn bất kể phía sau có người đuổi theo hay không, hắn nóng lòng muốn xem thử Kim Nhãn Ưng bây giờ ở địa phương nào.
Trong lòng liên lạc Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân phát hiện con lão ưng này bây giờ ở một sườn núi gần đó, cỗ kiệu cũng ở đó với nó. Nó không có cách nào chở nặng như vậy phi hành quá xa, chỉ có thể tìm một địa phương ngừng lại.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng chạy về phương hướng Kim Nhãn Ưng.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau lưng xa xa, Mã Chấn Tây đang đuổi theo.
Hoắc Nguyên Chân không lo lắng cho bọn Mạc Thiên Tà bên trong Ma giáo. Công lực những người này chênh lệch không bao nhiêu, cho dù không địch lại chạy cũng không thành vấn đề. Huống chi Mã Chấn Tây theo đuổi giết mình, cao thủ tuyệt đỉnh bọn họ ba đấu với ba, kết cục cuối cùng khó mà nói được.
Nhưng cho dù Mã Chấn Tây đuổi giết mình, Hoắc Nguyên Chân cũng muốn giải quyết vấn đề hai người Ninh Uyển Quân trước.
Hai người bọn họ hôn mê bên trong kiệu, vô cùng nguy hiểm, nhất định mình phải để cho Kim Nhãn Ưng mang theo các nàng rời đi, sau đó mình mới có thể chuyên tâm thoát khỏi Mã Chấn Tây.
Thân thể gia tốc lần nữa, Nhất Vĩ Độ Giang đã thi triển đến cực hạn, giống như một trận cuồng phong chạy như bay tới chỗ Kim Nhãn Ưng.
Trong cơ thể hắn còn có thương thế, lúc này cũng bất chấp.
Nhưng cho dù như vậy, khoảng cách giữa hắn và Mã Chấn Tây cũng không giãn ra bao xa, lúc mới bắt đầu kém năm trăm thước, bây giờ cũng không đến sáu trăm thước.
Chạy một mạch hơn mười phút, rốt cục Hoắc Nguyên Chân chạy tới sườn núi mà Kim Nhãn Ưng dừng lại.
Cỗ kiệu hoa nằm trên sườn núi, Hoắc Nguyên Chân biết người bên trong vẫn chưa đi ra.
Bất Tử Đạo Nhân ném mê kia hương quả thật lợi hại.
Nhanh chóng đi tới trước mặt cỗ kiệu, Hoắc Nguyên Chân vén màn hiệu lên.
Hai nàng nằm trong kiệu, mắt khép hờ, nhưng hắn có thể thấy được rõ ràng các nàng đã tỉnh.
Chỉ bất quá tựa hồ cả người vô lực, căn bản không cách nào di động, thậm chí không thể ngồi dậy.
- Uyển Quân, Thái Y! Các nàng thế nào rồi?
Hoắc Nguyên Chân vội vàng chui vào cỗ kiệu, đỡ hai cô nương lên.
Nhưng mặc dù các nàng đã tỉnh, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Ninh Uyển Quân dường như muốn giãy dụa, nhưng không thể nào thoát khỏi lòng hắn.
Dường như La Thái Y có ý sờ má hắn, nhưng lại giơ tay lên không nổi.
- Các nàng không nên lo lắng! Bây giờ bần tăng sẽ cho Kim Nhãn Ưng đưa các nàng trở về núi Thiếu Thất, đến Thiếu Lâm tự, thần tiên hạ phàm cũng không làm gì được các nàng.
Mã Chấn Tây sắp sửa đuổi tới, Hoắc Nguyên Chân sợ trễ nãi bèn mỗi tay ôm lấy một người đưa các nàng ra khỏi kiệu.
Kim Nhãn Ưng lẩn quẩn ở bên người, nhưng Hoắc Nguyên Chân ra lệnh nó lập tức dừng lại.
Hai người bọn họ cũng đã không còn sức lực cử động, làm sao có thể lên lưng chim bay đi.
Kim Nhãn Ưng đáp xuống, dưới mệnh lệnh của Hoắc Nguyên Chân ra sức phục xuống thấp, chờ Hoắc Nguyên Chân thả các nàng lên lưng nó.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn, Mã Chấn Tây đã truy kích đến trong vòng ba trăm thước, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cũng có thể thấy hàn quang lóe lên trên thiết quải của lão.
Động tác phải nhanh mới được!
Đầu tiên là Hoắc Nguyên Chân đặt Ninh Uyển Quân lên trên lưng của Kim Nhãn Ưng, thân thể Ninh Uyển Quân mềm nhũn ngã xuống, vừa đúng nằm lên lưng rộng lớn của Kim Nhãn Ưng.
Nhưng lúc Hoắc Nguyên Chân định đặt La Thái Y lên nốt, chợt phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Bình thời nếu là hai người ngồi trên lưng của Kim Nhãn Ưng, nhất định phải đều là ngồi, hơn nữa khoảng cách cũng phải rất gần, như vậy mới có thể ngồi đủ.
Cũng tỷ như mình và An Như Huyễn, An Như Huyễn sẽ phải rúc vào trong ngực của mình, như vậy mới có thể ngồi được, bằng không lưng Kim Nhãn Ưng không đủ rộng để chở hai người.
Nhưng hôm nay Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y đều mất đi năng lực hành động, không còn chút sức lực nào, không thể ngồi nổi, trên lưng Kim Nhãn Ưng chỉ có thể một người nằm mà thôi.
Nếu như mình lên, vậy cũng có thể ôm một người cùng bay, nhưng sẽ phải để một người lại.
Hai người bọn họ lại không thể cùng đi, Hoắc Nguyên Chân cảm giác được phiền phức tới, mình phải đối mặt với một lựa chọn hết sức chật vật gian nan.
Mình mang đi một người là biện pháp hiệu quả nhất, nhưng người ở lại không cần suy nghĩ cũng biết sẽ gặp phải vận mệnh bi thảm.
Hơn nữa Mã Chấn Tây phía sau đuổi tới chỉ còn lại hơn một trăm thước, càng là một tên sắc quỷ, Hoắc Nguyên Chân không thể lưu lại bất cứ người nào ở chỗ này.
Biện pháp duy nhất chính là để cho Kim Nhãn Ưng mang theo một người rời đi, sau đó mình mang một người nữa chạy thoát khỏi Mã Chấn Tây đuổi giết.
Nhưng dù là như vậy, mình sẽ để cho Kim Nhãn Ưng mang đi người nào, để lại người nào?
Không nghi ngờ chút nào, người Kim Nhãn Ưng mang đi nhất định có thể sống tiếp, chỉ cần mình ra lệnh Kim Nhãn Ung trong quá trình bay vững vàng một chút, ngàn vạn lần không để cho người trên lưng rớt xuống là được.
Nhưng người cùng ở lại với mình sẽ phải đối mặt nguy hiểm cực lớn.
Mình đã bị thương, không thể nào là đối thủ của Mã Chấn Tây, một mình chạy trốn còn nắm chắc một chút, nhưng nếu mang theo một người, vậy không có gì nắm chắc.
Thậm chí có thể nói người ở lại sẽ đồng sinh công tử với mình.
Để lại Ninh Uyển Quân hay để lại La Thái Y đây?
Mình là vì cứu Ninh Uyển Quân mà tới, nữ hài tử này đúng là hảo cô nương thiên hạ khó tìm, chẳng những xinh đẹp vô song hơn nữa tính tình cực tốt, hiền lành ôn nhu, thân là Thánh Nữ Ma giáo nhưng lại không có một chút tính khí cùng dáng vẻ Đại tiểu thư.
Tuy rằng nàng lãnh đạm với hết thảy những người khác, nhưng lòng dạ nàng đối với mình thế nào, Hoắc Nguyên Chân biết rất rõ ràng, bất quá là hắn không dám thẳng thắn đối mặt mà thôi.
Lúc trước ở Thiếu Lâm tự, lúc Ninh Uyển Quân cáo biệt mình bất ngờ chủ động nắm tay, đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng Hoắc Nguyên Chân vĩnh viễn không cách nào xóa nhòa đi được.
Mà dù La Thái Y cũng từng ở trong sơn cốc với mình một tháng, thậm chí mình còn từng nhìn thấy nàng tắm, nhưng xét về phương diện tình cảm, Hoắc Nguyên Chân vẫn nghiêng về phía Ninh Uyển Quân nhiều hơn.
Chỉ bất quá hòa thượng này làm hết sức giống như thật, hù dọa người giống hơn mà thôi.
- Con lừa trọc đáng chết kia, nếu để người chạy thoát, lão phu sẽ làm ngựa cho ngươi cưỡi.
Mã Chấn Tây thật sự giận điên lên, bêu xấu trước mặt nhiều người như vậy, coi như lão mất hết thể diện. Lão nhất định phải đuổi theo Hoắc Nguyên Chân, nhất định phải bằm thây hắn thành muôn mảnh.
Nhảy một cái lên ngọn thanh tùng trước sơn môn, Mã Chấn Tây rút ra thiết quái mình, ra sức đuổi theo phương hướng Hoắc Nguyên Chân trốn chạy.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân chỉ lên đường trước một lúc, chạy được chưa quá năm trăm thước, Mã Chấn Tây tự tin bằng vào công lực thâm hậu của mình hoàn toàn có thể đuổi kịp giết chết hòa thượng này.
Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn bất kể phía sau có người đuổi theo hay không, hắn nóng lòng muốn xem thử Kim Nhãn Ưng bây giờ ở địa phương nào.
Trong lòng liên lạc Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân phát hiện con lão ưng này bây giờ ở một sườn núi gần đó, cỗ kiệu cũng ở đó với nó. Nó không có cách nào chở nặng như vậy phi hành quá xa, chỉ có thể tìm một địa phương ngừng lại.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng chạy về phương hướng Kim Nhãn Ưng.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau lưng xa xa, Mã Chấn Tây đang đuổi theo.
Hoắc Nguyên Chân không lo lắng cho bọn Mạc Thiên Tà bên trong Ma giáo. Công lực những người này chênh lệch không bao nhiêu, cho dù không địch lại chạy cũng không thành vấn đề. Huống chi Mã Chấn Tây theo đuổi giết mình, cao thủ tuyệt đỉnh bọn họ ba đấu với ba, kết cục cuối cùng khó mà nói được.
Nhưng cho dù Mã Chấn Tây đuổi giết mình, Hoắc Nguyên Chân cũng muốn giải quyết vấn đề hai người Ninh Uyển Quân trước.
Hai người bọn họ hôn mê bên trong kiệu, vô cùng nguy hiểm, nhất định mình phải để cho Kim Nhãn Ưng mang theo các nàng rời đi, sau đó mình mới có thể chuyên tâm thoát khỏi Mã Chấn Tây.
Thân thể gia tốc lần nữa, Nhất Vĩ Độ Giang đã thi triển đến cực hạn, giống như một trận cuồng phong chạy như bay tới chỗ Kim Nhãn Ưng.
Trong cơ thể hắn còn có thương thế, lúc này cũng bất chấp.
Nhưng cho dù như vậy, khoảng cách giữa hắn và Mã Chấn Tây cũng không giãn ra bao xa, lúc mới bắt đầu kém năm trăm thước, bây giờ cũng không đến sáu trăm thước.
Chạy một mạch hơn mười phút, rốt cục Hoắc Nguyên Chân chạy tới sườn núi mà Kim Nhãn Ưng dừng lại.
Cỗ kiệu hoa nằm trên sườn núi, Hoắc Nguyên Chân biết người bên trong vẫn chưa đi ra.
Bất Tử Đạo Nhân ném mê kia hương quả thật lợi hại.
Nhanh chóng đi tới trước mặt cỗ kiệu, Hoắc Nguyên Chân vén màn hiệu lên.
Hai nàng nằm trong kiệu, mắt khép hờ, nhưng hắn có thể thấy được rõ ràng các nàng đã tỉnh.
Chỉ bất quá tựa hồ cả người vô lực, căn bản không cách nào di động, thậm chí không thể ngồi dậy.
- Uyển Quân, Thái Y! Các nàng thế nào rồi?
Hoắc Nguyên Chân vội vàng chui vào cỗ kiệu, đỡ hai cô nương lên.
Nhưng mặc dù các nàng đã tỉnh, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Ninh Uyển Quân dường như muốn giãy dụa, nhưng không thể nào thoát khỏi lòng hắn.
Dường như La Thái Y có ý sờ má hắn, nhưng lại giơ tay lên không nổi.
- Các nàng không nên lo lắng! Bây giờ bần tăng sẽ cho Kim Nhãn Ưng đưa các nàng trở về núi Thiếu Thất, đến Thiếu Lâm tự, thần tiên hạ phàm cũng không làm gì được các nàng.
Mã Chấn Tây sắp sửa đuổi tới, Hoắc Nguyên Chân sợ trễ nãi bèn mỗi tay ôm lấy một người đưa các nàng ra khỏi kiệu.
Kim Nhãn Ưng lẩn quẩn ở bên người, nhưng Hoắc Nguyên Chân ra lệnh nó lập tức dừng lại.
Hai người bọn họ cũng đã không còn sức lực cử động, làm sao có thể lên lưng chim bay đi.
Kim Nhãn Ưng đáp xuống, dưới mệnh lệnh của Hoắc Nguyên Chân ra sức phục xuống thấp, chờ Hoắc Nguyên Chân thả các nàng lên lưng nó.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn, Mã Chấn Tây đã truy kích đến trong vòng ba trăm thước, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cũng có thể thấy hàn quang lóe lên trên thiết quải của lão.
Động tác phải nhanh mới được!
Đầu tiên là Hoắc Nguyên Chân đặt Ninh Uyển Quân lên trên lưng của Kim Nhãn Ưng, thân thể Ninh Uyển Quân mềm nhũn ngã xuống, vừa đúng nằm lên lưng rộng lớn của Kim Nhãn Ưng.
Nhưng lúc Hoắc Nguyên Chân định đặt La Thái Y lên nốt, chợt phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Bình thời nếu là hai người ngồi trên lưng của Kim Nhãn Ưng, nhất định phải đều là ngồi, hơn nữa khoảng cách cũng phải rất gần, như vậy mới có thể ngồi đủ.
Cũng tỷ như mình và An Như Huyễn, An Như Huyễn sẽ phải rúc vào trong ngực của mình, như vậy mới có thể ngồi được, bằng không lưng Kim Nhãn Ưng không đủ rộng để chở hai người.
Nhưng hôm nay Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y đều mất đi năng lực hành động, không còn chút sức lực nào, không thể ngồi nổi, trên lưng Kim Nhãn Ưng chỉ có thể một người nằm mà thôi.
Nếu như mình lên, vậy cũng có thể ôm một người cùng bay, nhưng sẽ phải để một người lại.
Hai người bọn họ lại không thể cùng đi, Hoắc Nguyên Chân cảm giác được phiền phức tới, mình phải đối mặt với một lựa chọn hết sức chật vật gian nan.
Mình mang đi một người là biện pháp hiệu quả nhất, nhưng người ở lại không cần suy nghĩ cũng biết sẽ gặp phải vận mệnh bi thảm.
Hơn nữa Mã Chấn Tây phía sau đuổi tới chỉ còn lại hơn một trăm thước, càng là một tên sắc quỷ, Hoắc Nguyên Chân không thể lưu lại bất cứ người nào ở chỗ này.
Biện pháp duy nhất chính là để cho Kim Nhãn Ưng mang theo một người rời đi, sau đó mình mang một người nữa chạy thoát khỏi Mã Chấn Tây đuổi giết.
Nhưng dù là như vậy, mình sẽ để cho Kim Nhãn Ưng mang đi người nào, để lại người nào?
Không nghi ngờ chút nào, người Kim Nhãn Ưng mang đi nhất định có thể sống tiếp, chỉ cần mình ra lệnh Kim Nhãn Ung trong quá trình bay vững vàng một chút, ngàn vạn lần không để cho người trên lưng rớt xuống là được.
Nhưng người cùng ở lại với mình sẽ phải đối mặt nguy hiểm cực lớn.
Mình đã bị thương, không thể nào là đối thủ của Mã Chấn Tây, một mình chạy trốn còn nắm chắc một chút, nhưng nếu mang theo một người, vậy không có gì nắm chắc.
Thậm chí có thể nói người ở lại sẽ đồng sinh công tử với mình.
Để lại Ninh Uyển Quân hay để lại La Thái Y đây?
Mình là vì cứu Ninh Uyển Quân mà tới, nữ hài tử này đúng là hảo cô nương thiên hạ khó tìm, chẳng những xinh đẹp vô song hơn nữa tính tình cực tốt, hiền lành ôn nhu, thân là Thánh Nữ Ma giáo nhưng lại không có một chút tính khí cùng dáng vẻ Đại tiểu thư.
Tuy rằng nàng lãnh đạm với hết thảy những người khác, nhưng lòng dạ nàng đối với mình thế nào, Hoắc Nguyên Chân biết rất rõ ràng, bất quá là hắn không dám thẳng thắn đối mặt mà thôi.
Lúc trước ở Thiếu Lâm tự, lúc Ninh Uyển Quân cáo biệt mình bất ngờ chủ động nắm tay, đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng Hoắc Nguyên Chân vĩnh viễn không cách nào xóa nhòa đi được.
Mà dù La Thái Y cũng từng ở trong sơn cốc với mình một tháng, thậm chí mình còn từng nhìn thấy nàng tắm, nhưng xét về phương diện tình cảm, Hoắc Nguyên Chân vẫn nghiêng về phía Ninh Uyển Quân nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.