Chương 112: Gà và trứng, xấu và đẹp
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
13/06/2019
Hoắc Nguyên Chân đưa ra miếng kim sang dược cuối cùng của mình cho nàng:
- Bần tăng chỉ có hai miếng thuốc dán trị ngoại thương này, chỉ có thể sử dụng dưới tình huống nội thương đã chuyển biến tốt cho nên không lấy ra từ trước, xin nữ thí chủ chớ trách.
Đến lúc này, La Thái Y cũng không tỏ ra khách sáo gì nữa, cầm lấy kim sang dược đắp lên vết thương.
Hai người đều đắp thuốc, trong thời gian ngắn cũng không thể cử động, ai nấy nhìn đối phương, có vẻ nhàm chán vô cùng.
Lúc trước còn là địch nhân một mất một còn, hiện tại đã trở thành người cùng chung hoạn nạn, chuyển đổi vai trò hơi nhanh, cho dù là tính cách dễ hòa nhập của Hoắc Nguyên Chân cũng chưa thể thích ứng hoàn toàn.
Ngồi ước chừng một canh giờ. La Thái Y cảm thấy hết sức nhàm chán, bèn nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Tặc hòa thượng, người quen với Uyển Quân trong hoàn cảnh nào?
Đối với cách gọi tặc hòa thượng của La Thái Y, Hoắc Nguyên Chân không thèm để ý chút nào, dù gì làm phương trượng trong thời gian dài như vậy, hắn hiểu rất rõ ràng chuyện gì nên so đo, chuyện gì không cần quan tâm, chỉ cười nói:
- Ninh cô nương có chuyện lo lắng trong lòng, tới Thiếu Lâm ta bái Phật, bần tăng giải mối lo cho nàng, chỉ có bấy nhiêu.
- Ngươi còn biết tiêu tai giải nạn cho người khác ư?
Có thể là bị Hoắc Nguyên Chân và một cái quá mức, ấn tượng của La Thái Y với hắn không tốt lắm.
- Ngã Phật từ bi, sở dĩ học Phật pháp cũng là vì tiêu tai giải nạn cho người.
La Thái Y quay đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Tặc hòa thượng, tiêu tai giải nạn cho người là phải có học vấn lịch duyệt rất cao, người còn nhỏ tuổi, có thể có bản lĩnh gì?
- Tuy rằng bần tăng nhỏ tuổi, nhưng tự tin rằng có thể giải mối ưu tư cho người khác đôi chút.
- Tốt lắm, ta cũng có một ít chuyện gút mắc trong lòng, người hãy giúp ta giải khai.
- Nữ thí chủ cứ hỏi đừng ngại.
La Thái Y đảo tròn mắt vài lần, sau đó mới nói:
- Theo người trên thế gian này, có gì trước hay có trứng trước?
Hoắc Nguyên Chân không khỏi thấy buồn cười, thì ra câu hỏi này tồn tại ở bất cứ nơi đâu, bất kể thời kỳ nào, nữ ma giang hồ La Thái Y này cũng hết sức tò mò.
Bất quá vấn đề này, tin tưởng trên thế giới này chỉ có mình có thể giải đáp.
Trầm ngâm một chút, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Vấn đề này hỏi thật hay, gà sinh ra trứng hay trứng sinh ra gà, rốt cục là thứ nào có trước rất đáng để bàn luận. Bất quá bần tăng cho là gà có trước.
La Thái Y lắc đầu một cái:
- Không đúng, nếu như nói gà có trước, vậy gà là từ đâu ra?
- Gà là do tiến hóa mà ra.
- Tiến hóa? Có ý gì?
- Tiến hóa là một quá trình tiến bộ của sinh mạng. Tỷ như chim bay trên trời, vốn bọn chúng không biết bay nhưng lại hướng tới trời xanh, cho nên mới cố gắng ô làm cho mình mọc cánh, bay lên trời cao.
Dừng một chút, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Tỷ như cá dưới nước, vốn chúng không biết bơi lội, nhưng chúng không cách nào thích ứng cuộc sống trên cạn, chúng hướng tới biển cả bèn cố gắng sinh ra vậy, mới có thể bơi lội dưới nước.
La Thái Y nghe đến nỗi nhập thần, chợt xen một câu:
- Cách nói của người thật là kỳ quái.
- Gà mà nữ thí chủ nói vốn là không phải là gà, nó chỉ là một loài chim vụng về không muốn bay cao. Chính vì nó lười biếng như vậy cho nên từ từ biến thành gà, đẻ ra trứng cũng chính là trứng gà.
La Thái Y kỳ quái hỏi:
- Vậy ngươi nói loài chim này là từ địa phương nào tới đây?
- Đây là vấn đề thứ hai sao?
Hoắc Nguyên Chân cười, La Thái Y không có ý tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, mà là phản bác Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi nói ta cảm thấy cũng không đúng, vậy ta muốn bay lượn thì sao, vì sao lại không thể mọc cánh? Thứ nào chính là thứ đó, làm sao có thể thay đổi được?
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Thật ra thì người vốn cũng không phải là người.
- Người không phải là người? Vậy người là gì?
- Dựa theo thuyết tiến hóa, người thật ra là do khỉ tiến hóa mà thành. Khỉ có tứ chi, có tay chân, là loài động vật tiếp cận con người nhất. Vào quá khứ xa xôi, trải qua năm dài tháng rộng, một số khi chậm rãi tiến hóa thành người, học được cách sử dụng công cụ, học được cách dùng lửa.
- Khỉ đực tiến hóa thành nam nhân, khỉ cái tiến hóa thành nữ nhân, khỉ khỏe mạnh trở thành xinh đẹp, khỉ khó coi trở thành xấu xí. Khỉ thiện lương chính là người tốt, có thể xuất gia, khỉ hung ác chính là bại hoại, bị người gọi là ma đầu.
- Tặc hòa thượng! Ngươi…
Mới đầu La Thái Y nghe còn cảm thấy hay hay, càng nghe về sau lại càng cảm thấy không đúng. Miệng lưỡi tặc hòa thượng này quả nhiên thất đức, rõ ràng là kiếm chuyện chửi xéo mình.
- Ta không tin lời người nói, hòa thượng người nói chuyện không đâu vào đâu. Thứ xinh đẹp lại bị người nói thành xấu xí, có lẽ ngươi mới là con khỉ tiến hóa mà thành, nhưng ta cảm thấy cũng không đúng.
- Xấu đẹp đều là tương đối, thứ gì nhìn đẹp, vào lúc nó xinh đẹp cũng có mặt xấu xí của nó.
- Ta không tin. Đóa hoa nở ra, chính là xinh đẹp.
Hoắc Nguyên Chân thấy La Thái Y đã trở nên hăng hái tranh luận, bèn cười nói:
- Đóa hoa nở ra đương nhiên là đẹp, nhưng vì hoa nở nên cũng phải trả giá bằng rễ của nó đâm sâu xuống đất hút lấy dinh dưỡng. Nàng thử nhổ gốc hoa lên, xem thử bộ rễ đầy đất của nó có đẹp chút nào chăng?
Đối với lời của Hoắc Nguyên Chân, La Thái Y không có lời nào phản bác.
Nhưng nàng cũng không cam lòng bị tặc hòa thượng phản bác như vậy, vẫn kiên trì nói:
- Đây chỉ là một ngoại lệ mà thôi, thứ xinh đẹp còn có rất nhiều. Tỷ như công, lúc công xòe đuôi chính là đẹp nhất.
Sau khi nói xong, La Thái Y lộ vẻ kiêu ngạo nhìn Hoắc Nguyên Chân, cho là lần này tặc hòa thượng này tuyệt đối không còn lại gì để nói, công xòe đuôi đẹp như vậy, người còn có thể nói thành xấu xí sao?
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu một cái:
- Bần tăng đã nói qua, bất cứ sự vật gì cũng có hai mặt. Nàng chỉ thấy được mặt xinh đẹp của nó nhưng không nhìn thấy được mặt xấu xí.
- Vậy ngươi nói thử ta nghe, công xòe đuôi có gì không đẹp?
Khóe miệng Hoắc Nguyên Chân khẽ nhếch một nụ cười:
- Công xòe đuôi sắc màu rực rỡ, quả thật là xinh đẹp vô cùng, nhưng đó cũng chỉ là nhìn từ chính diện mà thôi.
La Thái Y ngẩn người một chút. Chẳng lẽ công xòe đuôi còn có thể nhìn không chính diện hay sao?
- Nhìn từ chính diện quả thật rất đẹp, nhưng nếu nàng nhìn từ phía sau sẽ phát hiện lúc công xòe đuôi để lộ ra hoàn toàn mông của nó, như vậy còn có thể gọi là đẹp hay sao?
Không ngờ nói như vậy, La Thái Y cũng có vẻ không chịu nổi, nét mặt tươi cười trong nháy mắt trở nên ửng hồng, chỉ Hoắc Nguyên Chân nói:
- Tên tặc hòa thượng này nói chuyện chẳng có chút văn nhã gì cả.
Hoắc Nguyên Chân thầm nhủ trong lòng:
Văn nhã ư, vì sao lúc nàng giết người lại không thấy chút văn nhã nào vậy, huống chi bần tăng đã rất văn nhã rồi. Mặc dù nàng xuất thủ ác độc, nhưng cũng còn là hoàng hoa khuê nữ, cho nên ta mới khách sáo với nàng một chút. Hơn nữa cũng chỉ có thể nói như vậy, nếu như ta nói cúc hoa, quả thật nàng cũng không thể nào hiểu được.”
- Bần tăng chỉ có hai miếng thuốc dán trị ngoại thương này, chỉ có thể sử dụng dưới tình huống nội thương đã chuyển biến tốt cho nên không lấy ra từ trước, xin nữ thí chủ chớ trách.
Đến lúc này, La Thái Y cũng không tỏ ra khách sáo gì nữa, cầm lấy kim sang dược đắp lên vết thương.
Hai người đều đắp thuốc, trong thời gian ngắn cũng không thể cử động, ai nấy nhìn đối phương, có vẻ nhàm chán vô cùng.
Lúc trước còn là địch nhân một mất một còn, hiện tại đã trở thành người cùng chung hoạn nạn, chuyển đổi vai trò hơi nhanh, cho dù là tính cách dễ hòa nhập của Hoắc Nguyên Chân cũng chưa thể thích ứng hoàn toàn.
Ngồi ước chừng một canh giờ. La Thái Y cảm thấy hết sức nhàm chán, bèn nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Tặc hòa thượng, người quen với Uyển Quân trong hoàn cảnh nào?
Đối với cách gọi tặc hòa thượng của La Thái Y, Hoắc Nguyên Chân không thèm để ý chút nào, dù gì làm phương trượng trong thời gian dài như vậy, hắn hiểu rất rõ ràng chuyện gì nên so đo, chuyện gì không cần quan tâm, chỉ cười nói:
- Ninh cô nương có chuyện lo lắng trong lòng, tới Thiếu Lâm ta bái Phật, bần tăng giải mối lo cho nàng, chỉ có bấy nhiêu.
- Ngươi còn biết tiêu tai giải nạn cho người khác ư?
Có thể là bị Hoắc Nguyên Chân và một cái quá mức, ấn tượng của La Thái Y với hắn không tốt lắm.
- Ngã Phật từ bi, sở dĩ học Phật pháp cũng là vì tiêu tai giải nạn cho người.
La Thái Y quay đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Tặc hòa thượng, tiêu tai giải nạn cho người là phải có học vấn lịch duyệt rất cao, người còn nhỏ tuổi, có thể có bản lĩnh gì?
- Tuy rằng bần tăng nhỏ tuổi, nhưng tự tin rằng có thể giải mối ưu tư cho người khác đôi chút.
- Tốt lắm, ta cũng có một ít chuyện gút mắc trong lòng, người hãy giúp ta giải khai.
- Nữ thí chủ cứ hỏi đừng ngại.
La Thái Y đảo tròn mắt vài lần, sau đó mới nói:
- Theo người trên thế gian này, có gì trước hay có trứng trước?
Hoắc Nguyên Chân không khỏi thấy buồn cười, thì ra câu hỏi này tồn tại ở bất cứ nơi đâu, bất kể thời kỳ nào, nữ ma giang hồ La Thái Y này cũng hết sức tò mò.
Bất quá vấn đề này, tin tưởng trên thế giới này chỉ có mình có thể giải đáp.
Trầm ngâm một chút, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Vấn đề này hỏi thật hay, gà sinh ra trứng hay trứng sinh ra gà, rốt cục là thứ nào có trước rất đáng để bàn luận. Bất quá bần tăng cho là gà có trước.
La Thái Y lắc đầu một cái:
- Không đúng, nếu như nói gà có trước, vậy gà là từ đâu ra?
- Gà là do tiến hóa mà ra.
- Tiến hóa? Có ý gì?
- Tiến hóa là một quá trình tiến bộ của sinh mạng. Tỷ như chim bay trên trời, vốn bọn chúng không biết bay nhưng lại hướng tới trời xanh, cho nên mới cố gắng ô làm cho mình mọc cánh, bay lên trời cao.
Dừng một chút, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Tỷ như cá dưới nước, vốn chúng không biết bơi lội, nhưng chúng không cách nào thích ứng cuộc sống trên cạn, chúng hướng tới biển cả bèn cố gắng sinh ra vậy, mới có thể bơi lội dưới nước.
La Thái Y nghe đến nỗi nhập thần, chợt xen một câu:
- Cách nói của người thật là kỳ quái.
- Gà mà nữ thí chủ nói vốn là không phải là gà, nó chỉ là một loài chim vụng về không muốn bay cao. Chính vì nó lười biếng như vậy cho nên từ từ biến thành gà, đẻ ra trứng cũng chính là trứng gà.
La Thái Y kỳ quái hỏi:
- Vậy ngươi nói loài chim này là từ địa phương nào tới đây?
- Đây là vấn đề thứ hai sao?
Hoắc Nguyên Chân cười, La Thái Y không có ý tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, mà là phản bác Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi nói ta cảm thấy cũng không đúng, vậy ta muốn bay lượn thì sao, vì sao lại không thể mọc cánh? Thứ nào chính là thứ đó, làm sao có thể thay đổi được?
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Thật ra thì người vốn cũng không phải là người.
- Người không phải là người? Vậy người là gì?
- Dựa theo thuyết tiến hóa, người thật ra là do khỉ tiến hóa mà thành. Khỉ có tứ chi, có tay chân, là loài động vật tiếp cận con người nhất. Vào quá khứ xa xôi, trải qua năm dài tháng rộng, một số khi chậm rãi tiến hóa thành người, học được cách sử dụng công cụ, học được cách dùng lửa.
- Khỉ đực tiến hóa thành nam nhân, khỉ cái tiến hóa thành nữ nhân, khỉ khỏe mạnh trở thành xinh đẹp, khỉ khó coi trở thành xấu xí. Khỉ thiện lương chính là người tốt, có thể xuất gia, khỉ hung ác chính là bại hoại, bị người gọi là ma đầu.
- Tặc hòa thượng! Ngươi…
Mới đầu La Thái Y nghe còn cảm thấy hay hay, càng nghe về sau lại càng cảm thấy không đúng. Miệng lưỡi tặc hòa thượng này quả nhiên thất đức, rõ ràng là kiếm chuyện chửi xéo mình.
- Ta không tin lời người nói, hòa thượng người nói chuyện không đâu vào đâu. Thứ xinh đẹp lại bị người nói thành xấu xí, có lẽ ngươi mới là con khỉ tiến hóa mà thành, nhưng ta cảm thấy cũng không đúng.
- Xấu đẹp đều là tương đối, thứ gì nhìn đẹp, vào lúc nó xinh đẹp cũng có mặt xấu xí của nó.
- Ta không tin. Đóa hoa nở ra, chính là xinh đẹp.
Hoắc Nguyên Chân thấy La Thái Y đã trở nên hăng hái tranh luận, bèn cười nói:
- Đóa hoa nở ra đương nhiên là đẹp, nhưng vì hoa nở nên cũng phải trả giá bằng rễ của nó đâm sâu xuống đất hút lấy dinh dưỡng. Nàng thử nhổ gốc hoa lên, xem thử bộ rễ đầy đất của nó có đẹp chút nào chăng?
Đối với lời của Hoắc Nguyên Chân, La Thái Y không có lời nào phản bác.
Nhưng nàng cũng không cam lòng bị tặc hòa thượng phản bác như vậy, vẫn kiên trì nói:
- Đây chỉ là một ngoại lệ mà thôi, thứ xinh đẹp còn có rất nhiều. Tỷ như công, lúc công xòe đuôi chính là đẹp nhất.
Sau khi nói xong, La Thái Y lộ vẻ kiêu ngạo nhìn Hoắc Nguyên Chân, cho là lần này tặc hòa thượng này tuyệt đối không còn lại gì để nói, công xòe đuôi đẹp như vậy, người còn có thể nói thành xấu xí sao?
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu một cái:
- Bần tăng đã nói qua, bất cứ sự vật gì cũng có hai mặt. Nàng chỉ thấy được mặt xinh đẹp của nó nhưng không nhìn thấy được mặt xấu xí.
- Vậy ngươi nói thử ta nghe, công xòe đuôi có gì không đẹp?
Khóe miệng Hoắc Nguyên Chân khẽ nhếch một nụ cười:
- Công xòe đuôi sắc màu rực rỡ, quả thật là xinh đẹp vô cùng, nhưng đó cũng chỉ là nhìn từ chính diện mà thôi.
La Thái Y ngẩn người một chút. Chẳng lẽ công xòe đuôi còn có thể nhìn không chính diện hay sao?
- Nhìn từ chính diện quả thật rất đẹp, nhưng nếu nàng nhìn từ phía sau sẽ phát hiện lúc công xòe đuôi để lộ ra hoàn toàn mông của nó, như vậy còn có thể gọi là đẹp hay sao?
Không ngờ nói như vậy, La Thái Y cũng có vẻ không chịu nổi, nét mặt tươi cười trong nháy mắt trở nên ửng hồng, chỉ Hoắc Nguyên Chân nói:
- Tên tặc hòa thượng này nói chuyện chẳng có chút văn nhã gì cả.
Hoắc Nguyên Chân thầm nhủ trong lòng:
Văn nhã ư, vì sao lúc nàng giết người lại không thấy chút văn nhã nào vậy, huống chi bần tăng đã rất văn nhã rồi. Mặc dù nàng xuất thủ ác độc, nhưng cũng còn là hoàng hoa khuê nữ, cho nên ta mới khách sáo với nàng một chút. Hơn nữa cũng chỉ có thể nói như vậy, nếu như ta nói cúc hoa, quả thật nàng cũng không thể nào hiểu được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.