Chương 108: Hàn Băng chân kinh
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
13/06/2019
Ngoài ra Tung Sơn phái cũng có một môn nội công độc đáo được đặt tên
là Tung Sơn tâm pháp, còn có độc môn chưởng pháp Tung Dương chưởng,
những võ công này là trụ cột đưa Tung Sơn trở thành đệ nhất đại phái Hà
Nam.
Mà có lời đồn rằng hiện tại Hoa Vô Kỵ đang tu luyện một môn thần công, nhưng cụ thể là cái gì vậy không biết được.
Phải biết Hoa Vô Kỵ đã sớm là cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, nếu như lại có đột phá sẽ trở thành Tiên Thiên trung kỳ, chính là hàng ngũ đứng đầu võ lâm giang hồ. Đến khi đó có lẽ Tung Sơn có thể phát triển ra khỏi địa giới Hà Nam, vị trí Minh chủ Thiên Đạo Minh càng thêm không ai có thể lay chuyển được.
Hôm nay Hoa Vô Kỵ đang ở trong đại điện Tung Sơn phái, dạy dỗ cho ba tên nghĩa tử của mình.
Y có ba tên nghĩa tử, lão Đại Mạnh Nguyên Chương, lão Nhị Chu Lượng, lão Tam Lý Vân Thiên.
Lúc này cả ba đều đang vô cùng ngoan ngoãn ngồi trong đại điện, sắc mặt lộ vẻ sùng bái nhìn Hoa Vô Kỵ ở trên.
Trong hai ngày qua nghĩa phụ bọn họ có một ít biến hóa, toàn thân trở nên lãnh khốc, không riêng gì bên trong, cho dù bề ngoài cũng là như vậy.
Có lúc ở bên cạnh y cũng cảm thấy lạnh toát trong lòng, khiến cho người ta không nhịn được phải run lên lập cập.
Rất nhiều người đều nói nghĩa phụ đang lặng lẽ tu luyện thần công, hiện tại xem ra rất có thể là thật.
Hôm nay nghĩa phụ hết sức cao hứng, quần hùng dưới chân núi còn chưa lên núi, nghĩa phụ đã đi tới đại điện dặn dò ba người một ít chuyện cần phải chú ý.
- Hôm nay là ngày quan trọng nhất của Tung Sơn ta, võ lâm Hà Nam có thể thống nhất hay không phải trông vào hôm nay. Mỗi người các con hãy đi liên lạc một ít môn phái, hôm nay các con tìm cơ hội nói trước cho những người này, bất kể như thế nào hôm nay Thiên Đạo Minh đều phải hoàn thành nhất thống. Bất kỳ ai cãi lại mệnh lệnh này đều phải chết!
Lão Đại Mạnh Nguyên Chương hỏi một câu:
- Nghĩa phụ, Cái Bang thì sao?
- Cái Bang cũng không ngoại lệ! Bất quá Cái Bang ta sẽ đích thân nói cùng bọn họ, bọn họ cũng không cần phụ trách chuyện gì đối với Thiên Đạo Minh, nhưng trên danh nghĩa bọn họ nhất định phải gia nhập Thiên Đạo Minh, hơn nữa còn phải tỏ thái độ ủng hộ ta trong đại hội. Bọn Từ trưởng lão có quan hệ không tệ cùng ta, sau khi ta nói rõ lợi hại trong chuyện này, ắt bọn họ sẽ đồng ý.
- Nghĩa phụ, con cảm thấy Cái Bang sẽ không đồng ý, dù sao bọn họ là thiên hạ đệ nhất bang. Hơn nữa mặc dù nghĩa phụ giao hảo cùng Từ trưởng lão, nhưng Từ trưởng lão kia cũng là một người rất có chủ kiến, hơn nữa võ công cũng không dưới nghĩa phụ, không có khả năng nghe theo nghĩa phụ…
Nghe thấy lời Mạnh Nguyên Chương, sắc mặt của Hoa Vô Kỵ sa sầm xuống:
- Thế nào, con cho là bản lĩnh của ta không bằng Từ lão khiếu hóa kia sao?
- Không phải vậy, hài nhi không phải có ý này, hài nhi chỉ là nói lên sự thật. Từ trưởng lão cũng là Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, thực lực quả thật không kém gì nghĩa phụ nhưng tuyệt đối cũng không có vượt qua nghĩa phụ, bất quá là ngang tài ngang sức mà thôi.
Y càng giải thích, sắc mặt Hoa Vô Kỵ càng trở nên âm trầm hơn.
Thường ngày đám nghĩa tử của Hoa Vô Kỵ có thể nói thoải mái trước mặt y, Hoa Vô Kỵ cũng chịu nghe kiến giải của bọn họ. Nhưng hôm nay lại khác, tâm tính Hoa Vô Kỵ đã sinh ra biến hóa, mặc dù Mạnh Nguyên Chương vẫn nói như ngày thường, nhưng lọt vào tai y lại cảm thấy không thoải mái.
Bọn họ vẫn không biết Hoa Vô Kỵ đã tu thành tâm pháp tối cao của Tung Sơn phái, tưởng rằng y vẫn còn là Hoa Vô Kỵ trước kia. Hôm nay y sẽ cho mọi người biết, Hoa Vô Kỵ đã không phải là chưởng môn Tung Sơn phái trước kia, đã tiến vào hàng ngũ cao thủ hàng đầu, tất cả những ai dám đối nghịch với y sẽ nhận được bài học đích đáng.
Bao gồm nghĩa tử trước mắt cũng vậy.
Một cỗ khí tức bạo ngược dâng lên trong lòng, Hoa Vô Kỵ chậm rãi nhắm hai mắt lại, y sợ mình không khống chế được, lộ ra sát cơ với đám nghĩa tử đang nói chuyện không ngớt bên dưới.
Nhưng từ trước tới nay, thường là người ta ít khi tự biết mình. Mạnh Nguyên Chương này căn bản không có ý thức được biến hóa của Hoa Vô Kỵ, vẫn còn đang nói thẳng nói thật giống như ngày thường. Vào ngày thường, nói thẳng nói thật như vậy quả thật được Hoa Vô Kỵ hết sức khích lệ, cho nên đã tạo thành thói quen trong lòng y, cứ như vậy ngựa quen đường cũ.
- Cho nên con cho là nghĩa phụ nên chọn lựa thủ pháp mềm dẻo, trấn an Cái Bang và một ít môn phái lớn có lực ảnh hưởng. Sử dụng sách lược trước dễ sau khó, thu phục hết thảy những môn phái nhỏ, sau đó sẽ bắt đầu động tới một ít môn phái cỡ trung, kéo dài thời gian đại hội võ lâm lần này một chút. Dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta...
- Đủ rồi! Lão phu làm như thế nào, không cần ngươi dạy!
Hoa Vô Kỵ rốt cục không cách nào nhịn được Mạnh Nguyên Chương thao thao bất tuyệt như vậy, những lời trước kia còn nghe lọt tai, hiện tại cảm thấy hết sức ô bực bội. Y trợn trừng mắt, vung tay lên, vô ra một chưởng phách không về phía Mạnh Nguyên Chương.
Không phải là chưởng lực phách không đơn thuần ngày xưa, mà là một cỗ khí lưu màu trắng.
Một cỗ hàn lưu, lạnh lẽo thấu xương.
Mạnh Nguyên Chương không nghĩ tới nghĩa phụ lại đột nhiên ra tay đánh mình, không có phòng bị chút nào bị cỗ hàn lưu này đánh trúng chính diện.
Chưởng lực đã đánh vỡ kinh mạch y, tim y lại bị hàn lưu phong bế. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, toàn thân y bắt đầu ngưng đọng ra sương trắng mờ mờ.
Bởi vì chưởng lực đã chấn thương nội phủ y, khiến cho y không có cách nào vận chuyển nội lực chống cự luồng khí Băng Hàn này, rất nhanh lông mày tóc đã đóng băng, run lên cầm cập không nói nên lời.
Không ai cứu giúp, chắc chắn y chịu đựng không tới hai phút cũng sẽ chết.
Sau khi Hoa Vô Kỵ xuất thủ, cơn giận tiêu tan một chút. Vốn y có lòng muốn cứu Mạnh Nguyên Chương, nhưng hiện tại tâm tính đã hoàn toàn thay đổi. Y cảm thấy nếu như mình xuất thủ thì không thể cứu, bằng không sẽ không giữ được uy vọng của mình.
Tình cảm phụ tử bấy lâu nay cũng bị y đè ép, cứ như vậy lạnh lùng nhìn Mạnh Nguyên Chương.
Bên cạnh Chu Lượng cùng Lý Vân Thiên cũng không dám thở mạnh, nghĩ thầm may nhờ có Mạnh Nguyên Chương ra mặt trước, nếu như là mình, như vậy kẻ bây giờ đứng ở nơi đó chờ chết cũng sẽ không phải là Mạnh Nguyên Chương
Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng Hoa Vô Kỵ không có xuất thủ cứu Mạnh Nguyên Chương, nhìn nghĩa tử chết đi.
- Kéo xuống, xui xẻo! Hai người các ngươi đi chuẩn bị đại hội võ lâm nhanh một chút, thời gian sắp sửa tới rồi.
Hai người Lý Vân Thiên đứng lên, vâng vâng dạ dạ, sau đó rối rít chúc mừng Hoa Vô Kỵ:
- Chúc mừng nghĩa phụ thần công đại thành, từ nay Tung Sơn phái ta tất sẽ một bước lên trời.
- Ha ha! Rốt cục nghĩa phụ đã học được tuyệt học Hàn Băng chân kinh Tung Sơn ta, cũng nắm giữ tinh túy Hàn Băng thần chưởng. Ba ngày trước, nghĩa phụ đã chính thức tiến vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, từ nay về sau, ta cũng là một thành viên trong hàng ngũ nhân sĩ đứng đầu giang hồ!
Mà có lời đồn rằng hiện tại Hoa Vô Kỵ đang tu luyện một môn thần công, nhưng cụ thể là cái gì vậy không biết được.
Phải biết Hoa Vô Kỵ đã sớm là cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, nếu như lại có đột phá sẽ trở thành Tiên Thiên trung kỳ, chính là hàng ngũ đứng đầu võ lâm giang hồ. Đến khi đó có lẽ Tung Sơn có thể phát triển ra khỏi địa giới Hà Nam, vị trí Minh chủ Thiên Đạo Minh càng thêm không ai có thể lay chuyển được.
Hôm nay Hoa Vô Kỵ đang ở trong đại điện Tung Sơn phái, dạy dỗ cho ba tên nghĩa tử của mình.
Y có ba tên nghĩa tử, lão Đại Mạnh Nguyên Chương, lão Nhị Chu Lượng, lão Tam Lý Vân Thiên.
Lúc này cả ba đều đang vô cùng ngoan ngoãn ngồi trong đại điện, sắc mặt lộ vẻ sùng bái nhìn Hoa Vô Kỵ ở trên.
Trong hai ngày qua nghĩa phụ bọn họ có một ít biến hóa, toàn thân trở nên lãnh khốc, không riêng gì bên trong, cho dù bề ngoài cũng là như vậy.
Có lúc ở bên cạnh y cũng cảm thấy lạnh toát trong lòng, khiến cho người ta không nhịn được phải run lên lập cập.
Rất nhiều người đều nói nghĩa phụ đang lặng lẽ tu luyện thần công, hiện tại xem ra rất có thể là thật.
Hôm nay nghĩa phụ hết sức cao hứng, quần hùng dưới chân núi còn chưa lên núi, nghĩa phụ đã đi tới đại điện dặn dò ba người một ít chuyện cần phải chú ý.
- Hôm nay là ngày quan trọng nhất của Tung Sơn ta, võ lâm Hà Nam có thể thống nhất hay không phải trông vào hôm nay. Mỗi người các con hãy đi liên lạc một ít môn phái, hôm nay các con tìm cơ hội nói trước cho những người này, bất kể như thế nào hôm nay Thiên Đạo Minh đều phải hoàn thành nhất thống. Bất kỳ ai cãi lại mệnh lệnh này đều phải chết!
Lão Đại Mạnh Nguyên Chương hỏi một câu:
- Nghĩa phụ, Cái Bang thì sao?
- Cái Bang cũng không ngoại lệ! Bất quá Cái Bang ta sẽ đích thân nói cùng bọn họ, bọn họ cũng không cần phụ trách chuyện gì đối với Thiên Đạo Minh, nhưng trên danh nghĩa bọn họ nhất định phải gia nhập Thiên Đạo Minh, hơn nữa còn phải tỏ thái độ ủng hộ ta trong đại hội. Bọn Từ trưởng lão có quan hệ không tệ cùng ta, sau khi ta nói rõ lợi hại trong chuyện này, ắt bọn họ sẽ đồng ý.
- Nghĩa phụ, con cảm thấy Cái Bang sẽ không đồng ý, dù sao bọn họ là thiên hạ đệ nhất bang. Hơn nữa mặc dù nghĩa phụ giao hảo cùng Từ trưởng lão, nhưng Từ trưởng lão kia cũng là một người rất có chủ kiến, hơn nữa võ công cũng không dưới nghĩa phụ, không có khả năng nghe theo nghĩa phụ…
Nghe thấy lời Mạnh Nguyên Chương, sắc mặt của Hoa Vô Kỵ sa sầm xuống:
- Thế nào, con cho là bản lĩnh của ta không bằng Từ lão khiếu hóa kia sao?
- Không phải vậy, hài nhi không phải có ý này, hài nhi chỉ là nói lên sự thật. Từ trưởng lão cũng là Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, thực lực quả thật không kém gì nghĩa phụ nhưng tuyệt đối cũng không có vượt qua nghĩa phụ, bất quá là ngang tài ngang sức mà thôi.
Y càng giải thích, sắc mặt Hoa Vô Kỵ càng trở nên âm trầm hơn.
Thường ngày đám nghĩa tử của Hoa Vô Kỵ có thể nói thoải mái trước mặt y, Hoa Vô Kỵ cũng chịu nghe kiến giải của bọn họ. Nhưng hôm nay lại khác, tâm tính Hoa Vô Kỵ đã sinh ra biến hóa, mặc dù Mạnh Nguyên Chương vẫn nói như ngày thường, nhưng lọt vào tai y lại cảm thấy không thoải mái.
Bọn họ vẫn không biết Hoa Vô Kỵ đã tu thành tâm pháp tối cao của Tung Sơn phái, tưởng rằng y vẫn còn là Hoa Vô Kỵ trước kia. Hôm nay y sẽ cho mọi người biết, Hoa Vô Kỵ đã không phải là chưởng môn Tung Sơn phái trước kia, đã tiến vào hàng ngũ cao thủ hàng đầu, tất cả những ai dám đối nghịch với y sẽ nhận được bài học đích đáng.
Bao gồm nghĩa tử trước mắt cũng vậy.
Một cỗ khí tức bạo ngược dâng lên trong lòng, Hoa Vô Kỵ chậm rãi nhắm hai mắt lại, y sợ mình không khống chế được, lộ ra sát cơ với đám nghĩa tử đang nói chuyện không ngớt bên dưới.
Nhưng từ trước tới nay, thường là người ta ít khi tự biết mình. Mạnh Nguyên Chương này căn bản không có ý thức được biến hóa của Hoa Vô Kỵ, vẫn còn đang nói thẳng nói thật giống như ngày thường. Vào ngày thường, nói thẳng nói thật như vậy quả thật được Hoa Vô Kỵ hết sức khích lệ, cho nên đã tạo thành thói quen trong lòng y, cứ như vậy ngựa quen đường cũ.
- Cho nên con cho là nghĩa phụ nên chọn lựa thủ pháp mềm dẻo, trấn an Cái Bang và một ít môn phái lớn có lực ảnh hưởng. Sử dụng sách lược trước dễ sau khó, thu phục hết thảy những môn phái nhỏ, sau đó sẽ bắt đầu động tới một ít môn phái cỡ trung, kéo dài thời gian đại hội võ lâm lần này một chút. Dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta...
- Đủ rồi! Lão phu làm như thế nào, không cần ngươi dạy!
Hoa Vô Kỵ rốt cục không cách nào nhịn được Mạnh Nguyên Chương thao thao bất tuyệt như vậy, những lời trước kia còn nghe lọt tai, hiện tại cảm thấy hết sức ô bực bội. Y trợn trừng mắt, vung tay lên, vô ra một chưởng phách không về phía Mạnh Nguyên Chương.
Không phải là chưởng lực phách không đơn thuần ngày xưa, mà là một cỗ khí lưu màu trắng.
Một cỗ hàn lưu, lạnh lẽo thấu xương.
Mạnh Nguyên Chương không nghĩ tới nghĩa phụ lại đột nhiên ra tay đánh mình, không có phòng bị chút nào bị cỗ hàn lưu này đánh trúng chính diện.
Chưởng lực đã đánh vỡ kinh mạch y, tim y lại bị hàn lưu phong bế. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, toàn thân y bắt đầu ngưng đọng ra sương trắng mờ mờ.
Bởi vì chưởng lực đã chấn thương nội phủ y, khiến cho y không có cách nào vận chuyển nội lực chống cự luồng khí Băng Hàn này, rất nhanh lông mày tóc đã đóng băng, run lên cầm cập không nói nên lời.
Không ai cứu giúp, chắc chắn y chịu đựng không tới hai phút cũng sẽ chết.
Sau khi Hoa Vô Kỵ xuất thủ, cơn giận tiêu tan một chút. Vốn y có lòng muốn cứu Mạnh Nguyên Chương, nhưng hiện tại tâm tính đã hoàn toàn thay đổi. Y cảm thấy nếu như mình xuất thủ thì không thể cứu, bằng không sẽ không giữ được uy vọng của mình.
Tình cảm phụ tử bấy lâu nay cũng bị y đè ép, cứ như vậy lạnh lùng nhìn Mạnh Nguyên Chương.
Bên cạnh Chu Lượng cùng Lý Vân Thiên cũng không dám thở mạnh, nghĩ thầm may nhờ có Mạnh Nguyên Chương ra mặt trước, nếu như là mình, như vậy kẻ bây giờ đứng ở nơi đó chờ chết cũng sẽ không phải là Mạnh Nguyên Chương
Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng Hoa Vô Kỵ không có xuất thủ cứu Mạnh Nguyên Chương, nhìn nghĩa tử chết đi.
- Kéo xuống, xui xẻo! Hai người các ngươi đi chuẩn bị đại hội võ lâm nhanh một chút, thời gian sắp sửa tới rồi.
Hai người Lý Vân Thiên đứng lên, vâng vâng dạ dạ, sau đó rối rít chúc mừng Hoa Vô Kỵ:
- Chúc mừng nghĩa phụ thần công đại thành, từ nay Tung Sơn phái ta tất sẽ một bước lên trời.
- Ha ha! Rốt cục nghĩa phụ đã học được tuyệt học Hàn Băng chân kinh Tung Sơn ta, cũng nắm giữ tinh túy Hàn Băng thần chưởng. Ba ngày trước, nghĩa phụ đã chính thức tiến vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, từ nay về sau, ta cũng là một thành viên trong hàng ngũ nhân sĩ đứng đầu giang hồ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.