Chương 222: Hàng Châu Mộ Dung gia
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
05/08/2019
Nghe thấy Mộ Dung Thu Vũ nói muốn đổi tên cho mình, Hoắc Nguyên Chân
sợ hết hồn, trong lòng thầm nghĩ, tên của ta là mẹ ta đặt cho ta, nàng
bằng vào cái gì mà đòi đổi?
Mộ Dung Thu Vũ nhìn ra tựa hồ Hoắc Nguyên Chân có chỗ hiểu lầm, vội vàng nói:
- Ngươi không cần nghĩ nhiều, chẳng qua là ta hy vọng ngươi có thể sử dụng tên giả một lần, giúp ta một chuyện.
- Giúp nàng chuyện gì, chỗ ta đã đủ công việc ngập đầu rồi...
Hoắc Nguyên Chân lập tức cảnh giác, chuyện của nữ nhân không phải là dễ giúp như vậy, có khi không giúp còn tốt hơn là giúp.
Mộ Dung Thu Vũ ném cho Hoắc Nguyên Chân một cái liếc mắt khinh thường đầy quyến rũ:
- Ngươi không thể nghe người ta nói rồi hãy quyết định được sao?
- Vậy xin mời Mộ Dung cô nương nói.
- Lần này ta tới đây một là đem tiền trả lại cho ngươi, hai chính là cầu ngươi một chuyện. Ngươi từ Trường An trở lại, ta cũng là từ Trường An trở lại, nhưng ta không phải là trở về Thiên Nhai Hải các, mà là về nhà.
- Về nhà ư?
- Đúng, về nhà, nhà của ta ở Hàng Châu.
- Nhà của nàng cũng là võ lâm thế gia ư?
Mộ Dung Thu Vũ lắc đầu một cái:
- Không, nhà ta là thư hương môn đệ, cũng không phải là thế gia tập võ, người tập võ bất quá chỉ hai ba người mà thôi, ta là nữ tử duy nhất trong nhà chúng ta tập võ.
- A, nữ tử thư hương thế gia tập võ, quả thật hiếm thấy.
- Đúng vậy, lần này trong gia tộc có một số việc, Thu Vũ cần phải về nhà một chuyến, mục đích thứ hai ta tới nơi này chính là hy vọng người có thể trở về cùng ta.
Vừa nghe lời của Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân lắc đầu liên tục:
- Chuyện này không ổn, bần tăng không thể đáp ứng.
Mộ Dung Thu Vũ không hề bất ngờ với câu trả lời của Hoắc Nguyên Chân, nàng khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta là đứa con gái nhỏ nhất trong nhà, nhưng ta cũng không phải là thiên chi kiều nữ, người trong nhà đều không tán đồng ta, cực kỳ phản đối chuyện ta tập võ hơn nữa tu luyện Mị công. Nhưng ta đã vào Thiên Nhai Hải các, lại được sư phụ coi trọng, căn bản ta không có lựa chọn nào khác. Hơn nữa lúc ta tu luyện Mị công tuổi còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện cũng chưa hiểu biết gì.
- Mộ Dung cô nương, mặc dù nàng tu luyện Mị thuật, nhưng bần tăng tin tưởng nàng là trong sạch.
Mộ Dung Thu Vũ giận dỗi trợn mắt nhìn hắn một cái:
- Ngươi cũng đã thấy qua thủ cung sa của người ta, dĩ nhiên tin tưởng Thu Vũ là trong sạch.
Hoắc Nguyên Chân trầm mặc không nói, nghĩ thầm đó cũng không phải là ta muốn nhìn, mà nàng bắt buộc ta nhìn.
- Mỗi một lần ta về nhà đều có cảm giác như bị hành hạ, rất nhiều người trong nhà đều nhìn ta với ánh mắt khác thường, cho nên ta cũng không thích về nhà.
- Không thích còn muốn đi về, xem ra Mộ Dung cô nương có lý do không trở về không được.
- Hoắc Nguyên Chân, nói chuyện với ngươi quả thật rất dễ dàng, quả thật ta có lý do không thể không trở về. Bất quá lý do này rất dài, nhất thời nửa khắc cũng không nói hết, chẳng qua là Thu Vũ cầu xin người trở về cùng ta một lần.
- Bần tăng chính là người xuất gia, quả thật không thích hợp lăn lộn trong chốn hồng trần. Huống chi Mộ Dung cô nương cũng nhìn thấy, Thiếu Lâm tự hôm nay chứa chấp mấy ngàn nạn dân, làm sao bần tăng có thể bỏ đi cho được?
- Thật ra Thu Vũ đã tới Thiếu Lâm tự mấy ngày rồi, vẫn quan sát những nạn dân này. Nhưng cho tới hôm nay Thu Vũ mới tới tìm người, bởi vì tình huống Thiếu Lâm đã ổn định, ngươi có ở đây hay không cũng không có vấn đề gì lớn, cũng sẽ không có nạn dân mới đến, cho nên Thu Vũ mới dám nói lời bảo người đi cùng ta.
Thật ra thì lời Mộ Dung Thu Vũ cũng có đạo lý. Hiện tại chiến tranh bên ngoài, cả hai bên đều rơi vào vũng lầy, giằng co với nhau xung quanh Lạc Dương mấy trăm dặm, không có ngoại lực tham gia, trong thời gian ngắn chiến cuộc sẽ không có thay đổi. Chiến cuộc không thay đổi, cũng sẽ không có nạn dân mới sinh ra, tình huống trước mắt Thiếu Lâm tự quả thật đã ổn định.
Mộ Dung Thu Vũ lại nói:
- Hơn nữa người theo ta đi, sẽ không cần dùng thân phận người xuất gia. Chỉ cần người thay đổi trang phục tạm thời làm một người thế tục, cho nên Thu Vũ mới nói, muốn người đổi một cái tên khác.
Hoắc Nguyên Chân kiên định lắc đầu một cái:
- Bất kể bần tăng đi với nàng hay không, cái tên này cũng không thể đổi!
- Nói đùa sao, nàng muốn đổi lên là đổi sao, chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Thấy Hoắc Nguyên Chân tựa hồ có chút có vẻ tức giận, Mộ Dung Thu Vũ hơi có vẻ gấp gáp:
- Nguyên Chân, ngươi không nên tức giận, ta không đề cập tới chuyện đổi tên nữa, được không?
Chủ động lược bỏ chữ Hoắc của mình, xưng hô như vậy có chút mập mờ, giống như tiểu nương tử đang gọi phu quân.
Nhưng nghe thấy Mộ Dung Thu Vũ nói không đề cập tới chuyện đổi tên nữa, Hoắc Nguyên Chân cũng không so đo thay đổi cách xưng hô này, gật đầu một cái nói:
- Như vậy rất tốt.
- Ngươi bằng lòng rồi!
Mộ Dung Thu Vũ vui mừng kêu lên.
Hoắc Nguyên Chân ngơ ngác không hiểu gì cả:
- Ta bằng lòng cái gì?
- Nguyên Chân, ta gọi người là Nguyên Chân, ngươi đã bằng lòng, còn nói như vậy rất tốt.
Mộ Dung Thu Vũ dứt lời, cao hứng nhảy lên, thân thể tuyệt trần uốn éo trước mặt Hoắc Nguyên Chân, khiến cho hắn cảm thấy ngứa ngáy chân răng.
Thì ra đổi tên là như vậy, bỏ chữ Hoắc đi, gọi thẳng là Nguyên Chân, từ đại danh hóa thành xưng hô.
- Mộ Dung cô nương bỏ một chữ như vậy, bần tăng cũng không biết là có ý gì?
- Đương nhiên là có ý nghĩa, nếu không đến nhà ta, ta còn gọi người là Hoắc Nguyên Chân, ngươi còn gọi ta là Mộ Dung cô nương hoặc là Mộ Dung Thu Vũ cũng sẽ rất không được tự nhiên. Ta trực tiếp gọi người là Nguyên Chân như vậy, ngươi cũng sẽ không cảm thấy nghe không thoải mái, đổi tên chính là như vậy.
- A Di Đà Phật, bần tăng cũng không đáp ứng sẽ cùng đi với Mộ Dung cô nương.
Đối với chuyện Hoắc Nguyên Chân cự tuyệt, Mộ Dung Thu Vũ sớm có chuẩn bị, lặng lẽ nói nhỏ một cậu bên tai Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân lập tức đứng bật dậy:
- Mộ Dung cô nương nói có thật không, nàng xác định ở Hàng Châu thật sự có Huyết Ma tàn đồ ư?
- Ta cũng chỉ là nghe nói, tình huống cụ thể còn cần về nhà mới có thể rõ ràng.
Hoắc Nguyên Chân yên lặng suy tư, Mộ Dung Thu Vũ mang cho mình tin tức có lực hấp dẫn rất lớn, lại một mảnh Huyết Ma tàn đồ xuất hiện ở Hàng Châu, tình huống cụ thể còn không rõ ràng lắm, nghe nói người nhà của nàng có tin tức về chuyện này.
Nếu như muốn biết chuyện liên quan tới Huyết Ma tàn đồ nhiều hơn, rất hiển nhiên cần đi cùng Mộ Dung Thu Vũ tới Hàng Châu một chuyến.
Bất kể mình xây dựng Thiếu Lâm tự, xây dựng võ lâm đệ nhất đại phái, hoặc là tranh thủ làm Minh chủ võ lâm, sợ rằng chuyện Huyết Ma này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành hòn đá cản đường mình.
Không nói Huyết Ma tàn đồ có thật có thể giúp cho Đinh Bất Nhị sống lại hay không, tối thiểu một khi Ma công trên tàn đồ này bị người học được, đối với mình cũng là bất lợi rất lớn.
Mộ Dung Thu Vũ nhìn ra tựa hồ Hoắc Nguyên Chân có chỗ hiểu lầm, vội vàng nói:
- Ngươi không cần nghĩ nhiều, chẳng qua là ta hy vọng ngươi có thể sử dụng tên giả một lần, giúp ta một chuyện.
- Giúp nàng chuyện gì, chỗ ta đã đủ công việc ngập đầu rồi...
Hoắc Nguyên Chân lập tức cảnh giác, chuyện của nữ nhân không phải là dễ giúp như vậy, có khi không giúp còn tốt hơn là giúp.
Mộ Dung Thu Vũ ném cho Hoắc Nguyên Chân một cái liếc mắt khinh thường đầy quyến rũ:
- Ngươi không thể nghe người ta nói rồi hãy quyết định được sao?
- Vậy xin mời Mộ Dung cô nương nói.
- Lần này ta tới đây một là đem tiền trả lại cho ngươi, hai chính là cầu ngươi một chuyện. Ngươi từ Trường An trở lại, ta cũng là từ Trường An trở lại, nhưng ta không phải là trở về Thiên Nhai Hải các, mà là về nhà.
- Về nhà ư?
- Đúng, về nhà, nhà của ta ở Hàng Châu.
- Nhà của nàng cũng là võ lâm thế gia ư?
Mộ Dung Thu Vũ lắc đầu một cái:
- Không, nhà ta là thư hương môn đệ, cũng không phải là thế gia tập võ, người tập võ bất quá chỉ hai ba người mà thôi, ta là nữ tử duy nhất trong nhà chúng ta tập võ.
- A, nữ tử thư hương thế gia tập võ, quả thật hiếm thấy.
- Đúng vậy, lần này trong gia tộc có một số việc, Thu Vũ cần phải về nhà một chuyến, mục đích thứ hai ta tới nơi này chính là hy vọng người có thể trở về cùng ta.
Vừa nghe lời của Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân lắc đầu liên tục:
- Chuyện này không ổn, bần tăng không thể đáp ứng.
Mộ Dung Thu Vũ không hề bất ngờ với câu trả lời của Hoắc Nguyên Chân, nàng khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta là đứa con gái nhỏ nhất trong nhà, nhưng ta cũng không phải là thiên chi kiều nữ, người trong nhà đều không tán đồng ta, cực kỳ phản đối chuyện ta tập võ hơn nữa tu luyện Mị công. Nhưng ta đã vào Thiên Nhai Hải các, lại được sư phụ coi trọng, căn bản ta không có lựa chọn nào khác. Hơn nữa lúc ta tu luyện Mị công tuổi còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện cũng chưa hiểu biết gì.
- Mộ Dung cô nương, mặc dù nàng tu luyện Mị thuật, nhưng bần tăng tin tưởng nàng là trong sạch.
Mộ Dung Thu Vũ giận dỗi trợn mắt nhìn hắn một cái:
- Ngươi cũng đã thấy qua thủ cung sa của người ta, dĩ nhiên tin tưởng Thu Vũ là trong sạch.
Hoắc Nguyên Chân trầm mặc không nói, nghĩ thầm đó cũng không phải là ta muốn nhìn, mà nàng bắt buộc ta nhìn.
- Mỗi một lần ta về nhà đều có cảm giác như bị hành hạ, rất nhiều người trong nhà đều nhìn ta với ánh mắt khác thường, cho nên ta cũng không thích về nhà.
- Không thích còn muốn đi về, xem ra Mộ Dung cô nương có lý do không trở về không được.
- Hoắc Nguyên Chân, nói chuyện với ngươi quả thật rất dễ dàng, quả thật ta có lý do không thể không trở về. Bất quá lý do này rất dài, nhất thời nửa khắc cũng không nói hết, chẳng qua là Thu Vũ cầu xin người trở về cùng ta một lần.
- Bần tăng chính là người xuất gia, quả thật không thích hợp lăn lộn trong chốn hồng trần. Huống chi Mộ Dung cô nương cũng nhìn thấy, Thiếu Lâm tự hôm nay chứa chấp mấy ngàn nạn dân, làm sao bần tăng có thể bỏ đi cho được?
- Thật ra Thu Vũ đã tới Thiếu Lâm tự mấy ngày rồi, vẫn quan sát những nạn dân này. Nhưng cho tới hôm nay Thu Vũ mới tới tìm người, bởi vì tình huống Thiếu Lâm đã ổn định, ngươi có ở đây hay không cũng không có vấn đề gì lớn, cũng sẽ không có nạn dân mới đến, cho nên Thu Vũ mới dám nói lời bảo người đi cùng ta.
Thật ra thì lời Mộ Dung Thu Vũ cũng có đạo lý. Hiện tại chiến tranh bên ngoài, cả hai bên đều rơi vào vũng lầy, giằng co với nhau xung quanh Lạc Dương mấy trăm dặm, không có ngoại lực tham gia, trong thời gian ngắn chiến cuộc sẽ không có thay đổi. Chiến cuộc không thay đổi, cũng sẽ không có nạn dân mới sinh ra, tình huống trước mắt Thiếu Lâm tự quả thật đã ổn định.
Mộ Dung Thu Vũ lại nói:
- Hơn nữa người theo ta đi, sẽ không cần dùng thân phận người xuất gia. Chỉ cần người thay đổi trang phục tạm thời làm một người thế tục, cho nên Thu Vũ mới nói, muốn người đổi một cái tên khác.
Hoắc Nguyên Chân kiên định lắc đầu một cái:
- Bất kể bần tăng đi với nàng hay không, cái tên này cũng không thể đổi!
- Nói đùa sao, nàng muốn đổi lên là đổi sao, chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Thấy Hoắc Nguyên Chân tựa hồ có chút có vẻ tức giận, Mộ Dung Thu Vũ hơi có vẻ gấp gáp:
- Nguyên Chân, ngươi không nên tức giận, ta không đề cập tới chuyện đổi tên nữa, được không?
Chủ động lược bỏ chữ Hoắc của mình, xưng hô như vậy có chút mập mờ, giống như tiểu nương tử đang gọi phu quân.
Nhưng nghe thấy Mộ Dung Thu Vũ nói không đề cập tới chuyện đổi tên nữa, Hoắc Nguyên Chân cũng không so đo thay đổi cách xưng hô này, gật đầu một cái nói:
- Như vậy rất tốt.
- Ngươi bằng lòng rồi!
Mộ Dung Thu Vũ vui mừng kêu lên.
Hoắc Nguyên Chân ngơ ngác không hiểu gì cả:
- Ta bằng lòng cái gì?
- Nguyên Chân, ta gọi người là Nguyên Chân, ngươi đã bằng lòng, còn nói như vậy rất tốt.
Mộ Dung Thu Vũ dứt lời, cao hứng nhảy lên, thân thể tuyệt trần uốn éo trước mặt Hoắc Nguyên Chân, khiến cho hắn cảm thấy ngứa ngáy chân răng.
Thì ra đổi tên là như vậy, bỏ chữ Hoắc đi, gọi thẳng là Nguyên Chân, từ đại danh hóa thành xưng hô.
- Mộ Dung cô nương bỏ một chữ như vậy, bần tăng cũng không biết là có ý gì?
- Đương nhiên là có ý nghĩa, nếu không đến nhà ta, ta còn gọi người là Hoắc Nguyên Chân, ngươi còn gọi ta là Mộ Dung cô nương hoặc là Mộ Dung Thu Vũ cũng sẽ rất không được tự nhiên. Ta trực tiếp gọi người là Nguyên Chân như vậy, ngươi cũng sẽ không cảm thấy nghe không thoải mái, đổi tên chính là như vậy.
- A Di Đà Phật, bần tăng cũng không đáp ứng sẽ cùng đi với Mộ Dung cô nương.
Đối với chuyện Hoắc Nguyên Chân cự tuyệt, Mộ Dung Thu Vũ sớm có chuẩn bị, lặng lẽ nói nhỏ một cậu bên tai Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân lập tức đứng bật dậy:
- Mộ Dung cô nương nói có thật không, nàng xác định ở Hàng Châu thật sự có Huyết Ma tàn đồ ư?
- Ta cũng chỉ là nghe nói, tình huống cụ thể còn cần về nhà mới có thể rõ ràng.
Hoắc Nguyên Chân yên lặng suy tư, Mộ Dung Thu Vũ mang cho mình tin tức có lực hấp dẫn rất lớn, lại một mảnh Huyết Ma tàn đồ xuất hiện ở Hàng Châu, tình huống cụ thể còn không rõ ràng lắm, nghe nói người nhà của nàng có tin tức về chuyện này.
Nếu như muốn biết chuyện liên quan tới Huyết Ma tàn đồ nhiều hơn, rất hiển nhiên cần đi cùng Mộ Dung Thu Vũ tới Hàng Châu một chuyến.
Bất kể mình xây dựng Thiếu Lâm tự, xây dựng võ lâm đệ nhất đại phái, hoặc là tranh thủ làm Minh chủ võ lâm, sợ rằng chuyện Huyết Ma này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành hòn đá cản đường mình.
Không nói Huyết Ma tàn đồ có thật có thể giúp cho Đinh Bất Nhị sống lại hay không, tối thiểu một khi Ma công trên tàn đồ này bị người học được, đối với mình cũng là bất lợi rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.