Chương 278: Hết chim bẻ cung
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
25/08/2019
Lam Hi dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân chỉ chỉ cửa, sau đó đi tới gần, nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, cánh cửa này lập tức phát ra tiếng kêu ken két.
Lam Hi ngẩn người một chút, bởi vì y thấy rõ ràng trên cửa có khóa cho nên mới định gõ cửa, vì sao lại có thể mở ra như vậy?
Đi tới gần nhìn qua, Lam Hi cũng hít sâu một hơi khí lạnh:
- Khóa cửa này bị người dùng nội lực chấn cho bên trong vỡ nát, bên ngoài giữ được nguyên dạng, người nào có thực lực hùng mạnh như vậy?
Hoắc Nguyên Chân nhìn Lam Hi:
- Lam Tôn Giả có công lực như thế chăng?
Lam Hi lắc đầu một cái:
- Sợ rằng Lam mỗ còn kém một chút.
Hắn lại quay đầu nhìn An Như Huyễn, nàng tiến lên quan sát rồi nói:
- Công lực như vậy quả thật kinh người, ta cũng chỉ miễn cưỡng có thể làm được.
- Xem ra có người đã nhanh chân tới trước chúng ta.
Hoắc Nguyên Chân nói xong, sắc mặt ai nấy tỏ ra ngưng trọng, ai đã chạy tới La Sát cung trước, người này muốn làm gì?
Linh cảm không lành dâng lên trong lòng mọi người, Hoắc Nguyên Chân lên tiếng nói:
- Mau vào xem một chút.
Mọi người đẩy cửa viện ra, tiến vào bên trong.
Cửa phòng khách mở rộng, nhưng bên trong không thấy ai. Bọn họ vội vàng tiến vào bên trong, phát hiện một chiếc bàn bát tiên bày trong phòng khách đã bị dời sang bên, để lộ ra miệng địa động đen ngòm trên mặt đất.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Lam Hi nói:
- Ta đi xuống trước xem một chút, hai vị canh chừng cho ta.
Sau khi nói xong, Lam Hi tung người xuống địa động.
- Ta xem một chút tình huống bên ngoài.
An Như Huyễn rời khỏi phòng, đi ra mấy gian phòng bên ngoài xem xét một chút, sau đó trở lại nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Các phòng bên ngoài cũng không có ai.
- Xem ra trong địa động này đang diễn ra trò vui gì đó...
Hoắc Nguyên Chân nói một câu, sau đó quay sang An Như Huyễn:
- An tỷ tỷ, chúng ta cũng đi xuống.
- Được.
Hai người thi nhau tung người xuống dưới.
Phía dưới là một thông đạo đen kịt, tiến sâu xuống dưới.
Trong bóng tối, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi về phía trước.
Đi được chừng mười thước, phía trước có một khúc quanh, mơ hồ có ánh sáng truyền tới, còn có giọng nói.
Hai người chậm lại, dần dần tiến tới.
Từ từ có thể nghe thấy thanh âm bên trong.
- Ha ha ha! Lam Hi ôi Lam Hi, đây thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không của ngươi lại vào, vì sao bần đạo mới vừa đến chỗ này không bao lâu, ngươi lại xông vào tìm chết như vậy?
- Bất Tử yêu đạo! Ngươi đừng vội ngông cuồng, dã tâm của các ngươi tuyệt đối sẽ không thực hiện được!
- Hắc hắc, đây thật là buồn cười, Lam Hi, ta cho ngươi biết qua hôm nay, địa vị Thánh giáo chúng ta cũng sẽ không thể dao động nữa, Mạc Thiên Tà chết đi, sẽ không ai còn có năng lực làm mưa làm gió. Đám khốn có mắt không tròng các người nhất định cũng sẽ chôn theo Mạc Thiên Tà.
Nghe thấy thanh âm của Bất Tử Đạo Nhân bên trong truyền tới, Hoắc Nguyên Chân ở bên ngoài cũng phải âm thầm kinh hãi.
Bất Tử Đạo Nhân này hết sức khó chịu, ngay cả Vô Danh công kích cũng không thể giết chết lão. Hiện tại lão chạy tới nơi này, bất quá không biết bên trong còn có những người trong Ma giáo khác hay không, nếu như còn nữa, chỉ sợ hôm nay cũng hết sức nguy hiểm.
Nghe giọng của Lam Hi, rõ ràng y đã bị Bất Tử Đạo Nhân chế phục.
Mặc dù thực lực Bất Tử Đạo Nhân rất mạnh, nhưng cũng không phải mạnh đến trình độ dễ dàng chế phục Lam Hi như vậy, xem ra bên trong hắn là còn có những người khác.
Nhưng bất kể thế nào, Hoắc Nguyên Chân không thể bỏ đi được. Nếu hắn đi sẽ không cứu Mạc Thiên Tà ra được, không cứu được Mạc Thiên Tà, chuyến đi Thiên Sơn lần này có thể nói là đã thất bại.
Lúc này bên trong lại có một thanh âm vang lên:
- Bất Tử đạo trưởng, van cầu người lấy Tuyết Liên cho chúng ta, Tiểu Ngọc nàng đã sắp không kiên trì nồi.
- Hừ! Câm miệng của lão lại, còn dám nhiều lời như vậy...
Bất Tử Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng:
- Tu La Sát, nói thật cho lão biết, bệnh của thê tử lão Ngọc La Sát đã rất nặng, hơn nữa nàng không phải là người trong Thánh giáo, cho dù bây giờ có Tuyết Liên cũng không thể nào tiếp tục cho nàng phục dụng. Trừ phi hai người các ngươi ngoan ngoãn quy thuận Thánh giáo chúng ta, nếu không hôm nay chính là ngày phu thê các ngươi xuống hoàng tuyền nối lại cuộc sống tiền duyên.
- Bất Tử đạo trưởng, các ngươi có thể nào nói lời rồi lại ăn lời như vậy? Lúc trước đã nói qua, hai người chúng ta bí mật trông chừng Mạc Thiên Tà, mỗi tháng các ngươi cho chúng ta một đóa Tuyết Liên. Hiện tại chúng ta đã mất đi giá trị lợi dụng, các ngươi giở trò hết chim bẻ cung, thỏ chết giết chó sao?
- Tu La Sát, lão có thể nói như vậy chứng minh lão còn là một người thông minh. Thức thời một chút đi, bây giờ Thánh giáo chúng ta đã như mặt trời ban trưa, nhất thống giang hồ đã thành định cục. Lý Dật Phong lão huynh đang tạm thời giữ ngôi giáo chủ, chỉ chờ diệt trừ Mạc Thiên Tà và đám bộ hạ cũ trung thành với lão, chúng ta thống nhất Thánh giáo sẽ không có gì đáng ngại nữa. Nếu như phu thê các ngươi thức thời, chẳng những có thể giữ được tính mạng, còn có thể ngồi trên người khác, vì sao không chịu?
Nghe thấy lời của Bất Tử Đạo Nhân, tựa hồ Tu La Sát có hơi động lòng, giờ lâu không nói.
Bất Tử Đạo Nhân lại nói:
- Được rồi, Tu La Sát, bây giờ mở ra hầm băng ngầm của các ngươi, sau khi chúng ta vào thu thập Mạc Thiên Tà, lão sẽ trở thành người trong Thánh giáo.
Tu La Sát không có lập tức đáp ứng Bất Tử Đạo Nhân, mà chỉ nói:
- Trừ phi lão chịu cho ta Tuyết Liên có thể uống một lần hoàn toàn khỏi bệnh, bằng không ta sẽ không mở hầm bằng ra.
- Đủ rồi, Tu La Sát, chớ có thách thức lòng kiên nhẫn của bần đạo. Mở cánh cửa sắt này ra, ta sẽ cho lão một đóa Tuyết Liên ba mươi năm, nếu còn dài dòng, lão hãy nhìn Ngọc La Sát chết đi.
Hoắc Nguyên Chân ở bên ngoài cũng có thể cảm giác được Tu La Sát động lòng, biết còn tiếp tục như vậy không được.
Lặng lẽ nhìn vào bên trong một chút, phát hiện bên trong có tất cả bảy người.
Hắn đã gặp qua Lam Hi cùng Bất Tử Đạo Nhân, năm người còn lại là chưa từng thấy qua.
Trong đó có một nam một nữ, nhìn qua đều là chừng ba mươi tuổi, cả hai vận một thân áo đen, nam nhân đỡ nữ tử ở góc tường, vẻ mặt nữ tử yếu ớt bệnh hoạn, hẳn là phu thê Tu La Sát và Ngọc La Sát.
Ngoài ra còn có ba lão đầu đứng ở sau lưng Bất Tử Đạo Nhân không nói một lời.
Mà giờ khắc này Bất Tử Đạo Nhân đang đi tới chỗ Lam Hi, Hoắc Nguyên Chân biết không thể đợi thêm được nữa, lập tức từ chỗ ẩn thân đi ra:
- A Di Đà Phật, bần tăng cho rằng không nên đánh đánh giết giết là hơn.
Bất Tử Đạo Nhân chợt quay đầu lại, thấy Hoắc Nguyên Chân, lạnh lùng nói:
- Tên hòa thượng người từ đâu tới?
Ban đầu ở Ấm Mã hồ, lúc Bất Tử Đạo Nhân ra ngoài cũng chưa từng thấy mặt Hoắc Nguyên Chân lần nào, chẳng qua lão chỉ đại chiến một trận cùng Vô Danh mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân chỉ chỉ cửa, sau đó đi tới gần, nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, cánh cửa này lập tức phát ra tiếng kêu ken két.
Lam Hi ngẩn người một chút, bởi vì y thấy rõ ràng trên cửa có khóa cho nên mới định gõ cửa, vì sao lại có thể mở ra như vậy?
Đi tới gần nhìn qua, Lam Hi cũng hít sâu một hơi khí lạnh:
- Khóa cửa này bị người dùng nội lực chấn cho bên trong vỡ nát, bên ngoài giữ được nguyên dạng, người nào có thực lực hùng mạnh như vậy?
Hoắc Nguyên Chân nhìn Lam Hi:
- Lam Tôn Giả có công lực như thế chăng?
Lam Hi lắc đầu một cái:
- Sợ rằng Lam mỗ còn kém một chút.
Hắn lại quay đầu nhìn An Như Huyễn, nàng tiến lên quan sát rồi nói:
- Công lực như vậy quả thật kinh người, ta cũng chỉ miễn cưỡng có thể làm được.
- Xem ra có người đã nhanh chân tới trước chúng ta.
Hoắc Nguyên Chân nói xong, sắc mặt ai nấy tỏ ra ngưng trọng, ai đã chạy tới La Sát cung trước, người này muốn làm gì?
Linh cảm không lành dâng lên trong lòng mọi người, Hoắc Nguyên Chân lên tiếng nói:
- Mau vào xem một chút.
Mọi người đẩy cửa viện ra, tiến vào bên trong.
Cửa phòng khách mở rộng, nhưng bên trong không thấy ai. Bọn họ vội vàng tiến vào bên trong, phát hiện một chiếc bàn bát tiên bày trong phòng khách đã bị dời sang bên, để lộ ra miệng địa động đen ngòm trên mặt đất.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Lam Hi nói:
- Ta đi xuống trước xem một chút, hai vị canh chừng cho ta.
Sau khi nói xong, Lam Hi tung người xuống địa động.
- Ta xem một chút tình huống bên ngoài.
An Như Huyễn rời khỏi phòng, đi ra mấy gian phòng bên ngoài xem xét một chút, sau đó trở lại nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Các phòng bên ngoài cũng không có ai.
- Xem ra trong địa động này đang diễn ra trò vui gì đó...
Hoắc Nguyên Chân nói một câu, sau đó quay sang An Như Huyễn:
- An tỷ tỷ, chúng ta cũng đi xuống.
- Được.
Hai người thi nhau tung người xuống dưới.
Phía dưới là một thông đạo đen kịt, tiến sâu xuống dưới.
Trong bóng tối, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi về phía trước.
Đi được chừng mười thước, phía trước có một khúc quanh, mơ hồ có ánh sáng truyền tới, còn có giọng nói.
Hai người chậm lại, dần dần tiến tới.
Từ từ có thể nghe thấy thanh âm bên trong.
- Ha ha ha! Lam Hi ôi Lam Hi, đây thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không của ngươi lại vào, vì sao bần đạo mới vừa đến chỗ này không bao lâu, ngươi lại xông vào tìm chết như vậy?
- Bất Tử yêu đạo! Ngươi đừng vội ngông cuồng, dã tâm của các ngươi tuyệt đối sẽ không thực hiện được!
- Hắc hắc, đây thật là buồn cười, Lam Hi, ta cho ngươi biết qua hôm nay, địa vị Thánh giáo chúng ta cũng sẽ không thể dao động nữa, Mạc Thiên Tà chết đi, sẽ không ai còn có năng lực làm mưa làm gió. Đám khốn có mắt không tròng các người nhất định cũng sẽ chôn theo Mạc Thiên Tà.
Nghe thấy thanh âm của Bất Tử Đạo Nhân bên trong truyền tới, Hoắc Nguyên Chân ở bên ngoài cũng phải âm thầm kinh hãi.
Bất Tử Đạo Nhân này hết sức khó chịu, ngay cả Vô Danh công kích cũng không thể giết chết lão. Hiện tại lão chạy tới nơi này, bất quá không biết bên trong còn có những người trong Ma giáo khác hay không, nếu như còn nữa, chỉ sợ hôm nay cũng hết sức nguy hiểm.
Nghe giọng của Lam Hi, rõ ràng y đã bị Bất Tử Đạo Nhân chế phục.
Mặc dù thực lực Bất Tử Đạo Nhân rất mạnh, nhưng cũng không phải mạnh đến trình độ dễ dàng chế phục Lam Hi như vậy, xem ra bên trong hắn là còn có những người khác.
Nhưng bất kể thế nào, Hoắc Nguyên Chân không thể bỏ đi được. Nếu hắn đi sẽ không cứu Mạc Thiên Tà ra được, không cứu được Mạc Thiên Tà, chuyến đi Thiên Sơn lần này có thể nói là đã thất bại.
Lúc này bên trong lại có một thanh âm vang lên:
- Bất Tử đạo trưởng, van cầu người lấy Tuyết Liên cho chúng ta, Tiểu Ngọc nàng đã sắp không kiên trì nồi.
- Hừ! Câm miệng của lão lại, còn dám nhiều lời như vậy...
Bất Tử Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng:
- Tu La Sát, nói thật cho lão biết, bệnh của thê tử lão Ngọc La Sát đã rất nặng, hơn nữa nàng không phải là người trong Thánh giáo, cho dù bây giờ có Tuyết Liên cũng không thể nào tiếp tục cho nàng phục dụng. Trừ phi hai người các ngươi ngoan ngoãn quy thuận Thánh giáo chúng ta, nếu không hôm nay chính là ngày phu thê các ngươi xuống hoàng tuyền nối lại cuộc sống tiền duyên.
- Bất Tử đạo trưởng, các ngươi có thể nào nói lời rồi lại ăn lời như vậy? Lúc trước đã nói qua, hai người chúng ta bí mật trông chừng Mạc Thiên Tà, mỗi tháng các ngươi cho chúng ta một đóa Tuyết Liên. Hiện tại chúng ta đã mất đi giá trị lợi dụng, các ngươi giở trò hết chim bẻ cung, thỏ chết giết chó sao?
- Tu La Sát, lão có thể nói như vậy chứng minh lão còn là một người thông minh. Thức thời một chút đi, bây giờ Thánh giáo chúng ta đã như mặt trời ban trưa, nhất thống giang hồ đã thành định cục. Lý Dật Phong lão huynh đang tạm thời giữ ngôi giáo chủ, chỉ chờ diệt trừ Mạc Thiên Tà và đám bộ hạ cũ trung thành với lão, chúng ta thống nhất Thánh giáo sẽ không có gì đáng ngại nữa. Nếu như phu thê các ngươi thức thời, chẳng những có thể giữ được tính mạng, còn có thể ngồi trên người khác, vì sao không chịu?
Nghe thấy lời của Bất Tử Đạo Nhân, tựa hồ Tu La Sát có hơi động lòng, giờ lâu không nói.
Bất Tử Đạo Nhân lại nói:
- Được rồi, Tu La Sát, bây giờ mở ra hầm băng ngầm của các ngươi, sau khi chúng ta vào thu thập Mạc Thiên Tà, lão sẽ trở thành người trong Thánh giáo.
Tu La Sát không có lập tức đáp ứng Bất Tử Đạo Nhân, mà chỉ nói:
- Trừ phi lão chịu cho ta Tuyết Liên có thể uống một lần hoàn toàn khỏi bệnh, bằng không ta sẽ không mở hầm bằng ra.
- Đủ rồi, Tu La Sát, chớ có thách thức lòng kiên nhẫn của bần đạo. Mở cánh cửa sắt này ra, ta sẽ cho lão một đóa Tuyết Liên ba mươi năm, nếu còn dài dòng, lão hãy nhìn Ngọc La Sát chết đi.
Hoắc Nguyên Chân ở bên ngoài cũng có thể cảm giác được Tu La Sát động lòng, biết còn tiếp tục như vậy không được.
Lặng lẽ nhìn vào bên trong một chút, phát hiện bên trong có tất cả bảy người.
Hắn đã gặp qua Lam Hi cùng Bất Tử Đạo Nhân, năm người còn lại là chưa từng thấy qua.
Trong đó có một nam một nữ, nhìn qua đều là chừng ba mươi tuổi, cả hai vận một thân áo đen, nam nhân đỡ nữ tử ở góc tường, vẻ mặt nữ tử yếu ớt bệnh hoạn, hẳn là phu thê Tu La Sát và Ngọc La Sát.
Ngoài ra còn có ba lão đầu đứng ở sau lưng Bất Tử Đạo Nhân không nói một lời.
Mà giờ khắc này Bất Tử Đạo Nhân đang đi tới chỗ Lam Hi, Hoắc Nguyên Chân biết không thể đợi thêm được nữa, lập tức từ chỗ ẩn thân đi ra:
- A Di Đà Phật, bần tăng cho rằng không nên đánh đánh giết giết là hơn.
Bất Tử Đạo Nhân chợt quay đầu lại, thấy Hoắc Nguyên Chân, lạnh lùng nói:
- Tên hòa thượng người từ đâu tới?
Ban đầu ở Ấm Mã hồ, lúc Bất Tử Đạo Nhân ra ngoài cũng chưa từng thấy mặt Hoắc Nguyên Chân lần nào, chẳng qua lão chỉ đại chiến một trận cùng Vô Danh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.