Chương 151: Huyết Ma Tàn Đồ
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
13/06/2019
Chuông vàng phát ra tiếng kêu khe khẽ, ngay cả màu sắc cũng không thay đổi chút nào.
Chỉ cần là nội lực dưới Tiên Thiên, bất kỳ công kích nào cũng không thể đánh vỡ chiếc chuông vàng này, trừ phi là nội lực của bản thân Hoắc Nguyên Chân khô kiệt, không cách nào duy trì chuông vàng vận chuyển.
Sau khi chấn gãy trường kiếm của Thượng Minh, Hoắc Nguyên Chân cuối cùng đã thu chuông vàng vào, mặc dù phòng ngự vô cùng cường hãn, những tiêu hao nội lực quả thật không nhỏ, nội lực của mình trước mắt còn không đủ duy trì Kim Chung Tráo vận chuyển lâu dài.
Hơn nữa người trước mắt đã mất đi ý chí chiến đấu, cũng đã không cần dùng đến Kim Chung Tráo rồi.
- Đại sư.
Bên kia Hà Viễn bò dậy, thương thế của eo cũng không tốt, hỏa lực của Vô Tướng Kiếp Chỉ đã đốt cháy y phục, da thịt cháy khét, thế nhưng hắn cũng đã không quản được nhiều như vậy, chịu đựng đau đớn đi tới.
- Đại sư, ngươi từ bi làm ơn, van cầu ngươi tha cho Tam đệ của ta.
Hà Viễn vừa cầu tình, Thượng Minh cũng đã khôi phục thần trí, đúng vậy, cần gì phải ngạnh kháng đây, người trước mắt là một hòa thượng, chỉ cần nói tốt, hòa thượng dù sao cũng sẽ không làm khó mình quá đáng.
Nhất thời hắn cũng cúi thấp người liên tiếp cầu xin tha thứ, hoàn toàn quên mất bộ dáng phách lối của mấy người mình vừa rồi.
Rất nhanh, hai người Trang Cầm và Sài Nhàn bị Hoắc Nguyên Chân đánh ra thật xa cũng trở lại gia nhập vào đội ngũ cầu xin tha thứ.
Người ta chính là như vậy, khi người cảm giác thực lực không sai biệt lắm với đối phương, còn có thể bảo trì một chút khí tiết, nhưng khi người phát hiện, không ngờ con chuột trước mắt là một con cọp, như vậy sẽ dễ dàng đánh mất dũng khí đối kháng.
Huống chi còn là một con cọp dễ nói chuyện, cầu xin tha thứ coi như qua, ai còn tiếp tục đánh thì chính là đồ ngu.
- A Di Đà Phật, vốn bần tăng cũng không muốn tranh đấu với mấy vị, không biết vì sao mấy vị thí chủ trong tay cầm hung khí muốn đi vào bản tự. Bần tăng ngăn cản các ngươi, các ngươi còn muốn đưa bần tăng vào chỗ chết, tự nhiên muốn làm cho mấy vị thanh tỉnh một chút.
- Dạ dạ dạ. Đa tạ Đại sư, chúng ta đi liền đây, đi liền đây.
Mấy người Trang Cầm cũng phát hiện việc của mấy người mình làm quả thực kiêu ngạo ngang tàng, không khác gì những nhân vật hắc đạo đốt nhà cướp bóc kia, rất là xấu hổ liền muốn cáo từ.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Mấy vị muốn đi chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy.
Tứ Tiểu Danh Kiếm sắc mặt biến đổi, chẳng lẽ hòa thượng này muốn giết mấy người mình sao?
Thế nhưng hiện tại bọn họ không dám tùy tiện mở miệng, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt đáng thương cầu khẩn nhìn Hoắc Nguyên Chân. Cũng may là Hoắc Nguyên Chân không có tóc, nếu không ánh mắt của mấy người trung niên này đảm bảo có thể làm cho tóc trên đầu hắn dựng lên.
- Không phải bần tăng không để mấy vị thí chủ đi, mà là có người tới rồi.
Nghe được giải thích của Hoắc Nguyên Chân, sắc mặt Tứ Tiểu Danh Kiếm đại biến, lắng tại vừa nghe, chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng ngọn cây xào xạc dao động, tiếng ống tay áo phá không truyền đến.
- Hỏng rồi. Trịnh Cửu Công tới rồi.
Mấy người sắc mặt trắng bệch, Trịnh Cửu Công lại không giống tên hòa thượng trước mắt, đây là một người chân chính muốn lấy mạng, không có từ bi gì để nói, bốn người bọn họ chính là vì trốn tránh sự đuổi giết của Trịnh Cửu Công mới chạy đến Thiếu Lâm tự.
Nhất định là vừa rồi khi đánh nhau, tiếng rống to có thể chấn điếc lỗ tai người khác của hòa thượng này đã dân Trịnh Cửu Công tới đây.
Mặc dù Tứ Tiểu Danh Kiếm không phải đối thủ của Trịnh Cửu Công, nhưng bốn người liên thủ ứng phó một lúc vẫn có thể được. Nhưng mới vừa rồi đánh một trận với hòa thượng này tất cả đều bị thương, lúc này chống lại Trịnh Cửu Công chỉ có một con đường chết.
Trong đêm đen, xa xa có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ, hiện tại muốn chạy không còn kịp rồi.
Rốt cuộc Trang Cầm vẫn tinh ranh hơn một chút, vội vàng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, van cầu người giúp chúng ta đánh lui người này.
- A Di Đà Phật, các ngươi tranh đấu không liên quan với bần tăng, bần tăng không tiện nhúng tay.
Tứ Tiểu Danh Kiếm vừa nghe liền nôn nóng, mặc dù tâm địa hòa thượng này tốt, nhưng khó tránh khỏi bảo thủ một chút, bên kia đã sắp lấy mạng rồi, hắn cũng không quản sao?
- Đại sư, ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn hắn tru diệt bốn người chúng ta ở nơi này sao?
Nghe được mấy người cầu tình, Hoắc Nguyên Chân nhịn không được bộ dạng có chút khổ sở:
- Mặc dù bần tăng không muốn tranh đấu, thế nhưng giang hồ tự có quy củ của giang hồ, chuyện của các ngươi bần tăng không tiện nhúng tay, dù sao đi nữa vì sao tranh đấu các ngươi bần tăng cũng không biết gì cả...
Nghe được lời nói của Hoắc Nguyên Chân, Tứ Tiểu Danh Kiếm cũng cảm thấy có lý, nhìn nhau một cái, cuối cùng Trang Cầm cắn răng nói:
- Đại sư, hiện tại quả thực không thích hợp nói nhiều, chẳng qua người cứ việc yên tâm, chỉ cần người đánh lui người này, chúng ta nhất định nói cho ngài một bí mật lớn.
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu một cái, ngươi nói bí mật chính là bí mật, ngộ nhỡ ta giúp các ngươi đánh lui địch, người nói với ta ai đó trộm mất lão bà của ngươi, đó cũng là bí mật sao?
Mắt thấy bóng người bên kia đã tiếp cận đến trong vòng mấy chục trượng, mấy người mình còn trì hoãn một hồi nữa sẽ phải xong đời, Trang Cầm cuối cùng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Chuyện này quan hệ đến đại chiến núi Thiếu Thất ba mươi năm trước, một vị cao thủ Ma giáo chết đi ở núi Thiếu Thất để lại một mảnh tàn đồ, bản đồ này quan hệ đến bí mật của Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị. Nghe nói tìm được tất cả tàn đồ này thì có thể đoạt được truyền thừa của Huyết Ma, chúng ta đều vì cái này mà tới.
Nghe được những thứ này trong lòng Hoắc Nguyên Chân không khỏi chấn động, quan hệ đến truyền thừa của Bạch Phát Huyết Ma sao?
Như vậy chuyện này phải quản rồi.
- A Di Đà Phật, chuyện của Huyết Ma bần tăng cũng rất chú ý, đã như vậy bần tăng sẽ giúp mấy vị thí chủ thối lui người tới này.
- Cảm tạ Đại sư, người tới là Trịnh Cửu Công, người này chính là cao thủ Giang Nam, sư thừa Tây Vực, một thân Cáp Mô Công đã luyện xuất thần nhập hóa. Huynh đệ chúng ta bốn người liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn, một hồi phương trượng giao thủ với người này cũng phải cẩn thận.
Trang Cầm nói xong, bốn người giống như sợ hãi lui về phía sau mấy trượng.
Thật ra trong lòng bọn họ sớm quyết định chủ ý, chỉ cần bên này vừa động thủ, bốn người bọn họ sẽ bỏ chạy.
Hai người đều là cao thủ, động thủ thì không thể lập tức dừng lại, bốn người có cơ hội ung dung bỏ chạy.
Trịnh Cửu Công cuối cùng đã tiếp cận nơi này, người còn chưa tới đã cười lớn nói:
- Ha ha ha ha. Bốn tên tiểu tặc, gặp lão phu còn muốn chạy sao? Ngoan ngoãn nói ra tin tức của tàn đồ, nói ra lão phu sẽ tha chết cho các ngươi.
Trong khi ống tay áo vũ động, Trịnh Cửu Công đã đáp xuống trên một ngọn cây trước mặt cách đó không xa, bàn tay lăng không ấn xuống phía dưới một cái, phong độ nhẹ nhàng, phong thái của cao thủ một phái.
Chỉ cần là nội lực dưới Tiên Thiên, bất kỳ công kích nào cũng không thể đánh vỡ chiếc chuông vàng này, trừ phi là nội lực của bản thân Hoắc Nguyên Chân khô kiệt, không cách nào duy trì chuông vàng vận chuyển.
Sau khi chấn gãy trường kiếm của Thượng Minh, Hoắc Nguyên Chân cuối cùng đã thu chuông vàng vào, mặc dù phòng ngự vô cùng cường hãn, những tiêu hao nội lực quả thật không nhỏ, nội lực của mình trước mắt còn không đủ duy trì Kim Chung Tráo vận chuyển lâu dài.
Hơn nữa người trước mắt đã mất đi ý chí chiến đấu, cũng đã không cần dùng đến Kim Chung Tráo rồi.
- Đại sư.
Bên kia Hà Viễn bò dậy, thương thế của eo cũng không tốt, hỏa lực của Vô Tướng Kiếp Chỉ đã đốt cháy y phục, da thịt cháy khét, thế nhưng hắn cũng đã không quản được nhiều như vậy, chịu đựng đau đớn đi tới.
- Đại sư, ngươi từ bi làm ơn, van cầu ngươi tha cho Tam đệ của ta.
Hà Viễn vừa cầu tình, Thượng Minh cũng đã khôi phục thần trí, đúng vậy, cần gì phải ngạnh kháng đây, người trước mắt là một hòa thượng, chỉ cần nói tốt, hòa thượng dù sao cũng sẽ không làm khó mình quá đáng.
Nhất thời hắn cũng cúi thấp người liên tiếp cầu xin tha thứ, hoàn toàn quên mất bộ dáng phách lối của mấy người mình vừa rồi.
Rất nhanh, hai người Trang Cầm và Sài Nhàn bị Hoắc Nguyên Chân đánh ra thật xa cũng trở lại gia nhập vào đội ngũ cầu xin tha thứ.
Người ta chính là như vậy, khi người cảm giác thực lực không sai biệt lắm với đối phương, còn có thể bảo trì một chút khí tiết, nhưng khi người phát hiện, không ngờ con chuột trước mắt là một con cọp, như vậy sẽ dễ dàng đánh mất dũng khí đối kháng.
Huống chi còn là một con cọp dễ nói chuyện, cầu xin tha thứ coi như qua, ai còn tiếp tục đánh thì chính là đồ ngu.
- A Di Đà Phật, vốn bần tăng cũng không muốn tranh đấu với mấy vị, không biết vì sao mấy vị thí chủ trong tay cầm hung khí muốn đi vào bản tự. Bần tăng ngăn cản các ngươi, các ngươi còn muốn đưa bần tăng vào chỗ chết, tự nhiên muốn làm cho mấy vị thanh tỉnh một chút.
- Dạ dạ dạ. Đa tạ Đại sư, chúng ta đi liền đây, đi liền đây.
Mấy người Trang Cầm cũng phát hiện việc của mấy người mình làm quả thực kiêu ngạo ngang tàng, không khác gì những nhân vật hắc đạo đốt nhà cướp bóc kia, rất là xấu hổ liền muốn cáo từ.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Mấy vị muốn đi chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy.
Tứ Tiểu Danh Kiếm sắc mặt biến đổi, chẳng lẽ hòa thượng này muốn giết mấy người mình sao?
Thế nhưng hiện tại bọn họ không dám tùy tiện mở miệng, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt đáng thương cầu khẩn nhìn Hoắc Nguyên Chân. Cũng may là Hoắc Nguyên Chân không có tóc, nếu không ánh mắt của mấy người trung niên này đảm bảo có thể làm cho tóc trên đầu hắn dựng lên.
- Không phải bần tăng không để mấy vị thí chủ đi, mà là có người tới rồi.
Nghe được giải thích của Hoắc Nguyên Chân, sắc mặt Tứ Tiểu Danh Kiếm đại biến, lắng tại vừa nghe, chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng ngọn cây xào xạc dao động, tiếng ống tay áo phá không truyền đến.
- Hỏng rồi. Trịnh Cửu Công tới rồi.
Mấy người sắc mặt trắng bệch, Trịnh Cửu Công lại không giống tên hòa thượng trước mắt, đây là một người chân chính muốn lấy mạng, không có từ bi gì để nói, bốn người bọn họ chính là vì trốn tránh sự đuổi giết của Trịnh Cửu Công mới chạy đến Thiếu Lâm tự.
Nhất định là vừa rồi khi đánh nhau, tiếng rống to có thể chấn điếc lỗ tai người khác của hòa thượng này đã dân Trịnh Cửu Công tới đây.
Mặc dù Tứ Tiểu Danh Kiếm không phải đối thủ của Trịnh Cửu Công, nhưng bốn người liên thủ ứng phó một lúc vẫn có thể được. Nhưng mới vừa rồi đánh một trận với hòa thượng này tất cả đều bị thương, lúc này chống lại Trịnh Cửu Công chỉ có một con đường chết.
Trong đêm đen, xa xa có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ, hiện tại muốn chạy không còn kịp rồi.
Rốt cuộc Trang Cầm vẫn tinh ranh hơn một chút, vội vàng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, van cầu người giúp chúng ta đánh lui người này.
- A Di Đà Phật, các ngươi tranh đấu không liên quan với bần tăng, bần tăng không tiện nhúng tay.
Tứ Tiểu Danh Kiếm vừa nghe liền nôn nóng, mặc dù tâm địa hòa thượng này tốt, nhưng khó tránh khỏi bảo thủ một chút, bên kia đã sắp lấy mạng rồi, hắn cũng không quản sao?
- Đại sư, ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn hắn tru diệt bốn người chúng ta ở nơi này sao?
Nghe được mấy người cầu tình, Hoắc Nguyên Chân nhịn không được bộ dạng có chút khổ sở:
- Mặc dù bần tăng không muốn tranh đấu, thế nhưng giang hồ tự có quy củ của giang hồ, chuyện của các ngươi bần tăng không tiện nhúng tay, dù sao đi nữa vì sao tranh đấu các ngươi bần tăng cũng không biết gì cả...
Nghe được lời nói của Hoắc Nguyên Chân, Tứ Tiểu Danh Kiếm cũng cảm thấy có lý, nhìn nhau một cái, cuối cùng Trang Cầm cắn răng nói:
- Đại sư, hiện tại quả thực không thích hợp nói nhiều, chẳng qua người cứ việc yên tâm, chỉ cần người đánh lui người này, chúng ta nhất định nói cho ngài một bí mật lớn.
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu một cái, ngươi nói bí mật chính là bí mật, ngộ nhỡ ta giúp các ngươi đánh lui địch, người nói với ta ai đó trộm mất lão bà của ngươi, đó cũng là bí mật sao?
Mắt thấy bóng người bên kia đã tiếp cận đến trong vòng mấy chục trượng, mấy người mình còn trì hoãn một hồi nữa sẽ phải xong đời, Trang Cầm cuối cùng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Chuyện này quan hệ đến đại chiến núi Thiếu Thất ba mươi năm trước, một vị cao thủ Ma giáo chết đi ở núi Thiếu Thất để lại một mảnh tàn đồ, bản đồ này quan hệ đến bí mật của Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị. Nghe nói tìm được tất cả tàn đồ này thì có thể đoạt được truyền thừa của Huyết Ma, chúng ta đều vì cái này mà tới.
Nghe được những thứ này trong lòng Hoắc Nguyên Chân không khỏi chấn động, quan hệ đến truyền thừa của Bạch Phát Huyết Ma sao?
Như vậy chuyện này phải quản rồi.
- A Di Đà Phật, chuyện của Huyết Ma bần tăng cũng rất chú ý, đã như vậy bần tăng sẽ giúp mấy vị thí chủ thối lui người tới này.
- Cảm tạ Đại sư, người tới là Trịnh Cửu Công, người này chính là cao thủ Giang Nam, sư thừa Tây Vực, một thân Cáp Mô Công đã luyện xuất thần nhập hóa. Huynh đệ chúng ta bốn người liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn, một hồi phương trượng giao thủ với người này cũng phải cẩn thận.
Trang Cầm nói xong, bốn người giống như sợ hãi lui về phía sau mấy trượng.
Thật ra trong lòng bọn họ sớm quyết định chủ ý, chỉ cần bên này vừa động thủ, bốn người bọn họ sẽ bỏ chạy.
Hai người đều là cao thủ, động thủ thì không thể lập tức dừng lại, bốn người có cơ hội ung dung bỏ chạy.
Trịnh Cửu Công cuối cùng đã tiếp cận nơi này, người còn chưa tới đã cười lớn nói:
- Ha ha ha ha. Bốn tên tiểu tặc, gặp lão phu còn muốn chạy sao? Ngoan ngoãn nói ra tin tức của tàn đồ, nói ra lão phu sẽ tha chết cho các ngươi.
Trong khi ống tay áo vũ động, Trịnh Cửu Công đã đáp xuống trên một ngọn cây trước mặt cách đó không xa, bàn tay lăng không ấn xuống phía dưới một cái, phong độ nhẹ nhàng, phong thái của cao thủ một phái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.