Phương Trượng

Chương 119: Kiếm chỉ Trung Nhạc

Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

13/06/2019

Bọn Nhất Trần, Nhất Tịnh, Tuệ Vô, Tuệ Kiếm, Tuệ Ngưu ai nấy đều vung quyền lên. Lão ni cô này quả thật là dai dẳng, còn muốn tới Thiếu Lâm phá rối, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua cho bà ta.

- Phương trượng, sư đệ thỉnh cầu lần này để cho sự đệ đối chiến lão ni cô kia, cùng là cảnh giới Tiên Thiên, sư đệ có tự tin tuyệt đối sẽ không thua bà ấy.

Người vừa nói chuyện là Nhất Trần, rất nhiều người cho là Nhất Trần là đệ nhị cao thủ Thiếu Lâm, đệ nhất cao thủ là phương trượng.

Thật ra thì bọn họ không biết đệ nhất cao thủ là Vô Danh, bất quá Nhất Trần là đệ nhị cao thủ cũng không phải là sai, nội lực phương trượng bất quá chỉ đạt tới cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn mà thôi.

Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:

- Không vội, ta nhận được tin tức mục tiêu thứ nhất của mấy người này là Trung Nhạc phái, bọn họ muốn nắm Trung Nhạc phái vào trong tay trước, sau đó sẽ đối phó Thiếu Lâm chúng ta. Căn cứ theo sách lược dễ trước khó sau, đạt tới mục đích cuối cùng thống nhất núi Thiếu Thất.

Mọi người không biết tin tức này phương trượng có được từ đường dây nào, nhưng chỉ cần là phương trượng nói, vậy thì khẳng định không sai được. Nói đánh lén Trung Nhạc phái, vậy tuyệt đối sẽ không đánh lén những địa phương khác.

Nhất Trần lại nói:

- Sư đệ nghe nói thời gian trước Ảo Diệu chân nhân Trung Nhạc phái đột phá, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, chính thức trở thành cao thủ Tiên Thiên. E rằng đám nhân sĩ võ lâm từ bên ngoài tới kia cũng không phải là dễ dàng đắc thủ.

Nhất Trần hết sức chú ý tin tức Ảo Diệu chân nhân đột phá. Bởi vì nếu như Ảo Diệu chân nhân không đột phá, trong núi Thiếu Thất trừ phương trượng thần bí khó lường ra, chỉ có mình lão là cao thủ Tiên Thiên, hôm nay lại thêm một người, tự nhiên lão xem là đối thủ.

Về phần phương trượng, ở trong lòng Nhất Trần, cho dù Ảo Diệu chân nhân đột phá đến Tiên Thiên cũng không xứng xách giày cho phương trượng.

Hoắc Nguyên Chân cũng không biết tin tức Ảo Diệu chân nhân đột phá, bởi vì vào lúc đại hội võ lâm, Ảo Diệu chân nhân còn là Hậu Thiên viên mãn. Lúc ấy nhiều tên cao thủ Tiên Thiên bọn Hoa Vô Kỵ cùng nhau chiến Chu Tần, Ảo Diệu chân nhân vẫn chỉ có thể đứng ngoài phất cờ la hét, không ngờ rằng trong một tháng hắn kẹt bên trong sơn cốc, Ảo Diệu chân nhân đã đột phá.

Hiện tại biết tin này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại có những ý nghĩ khác:

- Cho dù Ảo Diệu chân nhân đột phá đến Tiên Thiên, cũng sẽ không phải là đối thủ của mấy người kia. Tuyệt Diệt tiến vào Tiên Thiên đã rất lâu rồi, mà mặc dù hai người khác cũng là Tiên Thiên sơ kỳ, nhưng thực lực còn trên Tuyệt Diệt, một lão nhân trong đó sợ rằng đã là sơ kỳ đỉnh phong.

Nhất Trần lại nói:

- Nếu như là ba cao thủ Tiên Thiên công kích Trung Nhạc phái, chỉ sợ dù bọn họ dốc hết toàn lực môn phái cũng không cách nào chống cự. Trung Nhạc phái không phải là diệt vong, cũng sẽ trở thành chó săn cho người ta, Thiên Đạo Minh đã không còn lực lượng tới cứu bọn họ.



Lúc này, Tuệ Kiếm một mực trầm mặc ít nói đột nhiên lên tiếng:

- Nếu là như vậy, ta thấy Ảo Diệu chân nhân hơn phân nửa sẽ đầu dựa vào những thế lực ngoại lai kia. Vậy không bằng Thiếu Lâm chúng ta xuất thủ, tiếp thu Trung Nhạc phái còn hơn.

Tuệ Vô phản bác một câu:

- Làm như vậy sợ rằng không ổn, chúng ta muốn tiếp thu Trung Nhạc phái nhất định là phải thông qua võ lực, mà nếu như hai phái chúng ta phát sinh chiến đấu, vậy kẻ cuối cùng được lợi sẽ là thế lực bên ngoài kia.

Tuệ Kiếm nói:

- Dĩ nhiên không thể dùng vũ lực cướp lấy.

- Vậy ngươi làm thế nào tiếp thu?

Tuệ Kiếm cười một cái:

- Ta không nghĩ ra được chuyện này, ta cảm thấy trong chuyện này có cơ hội, nhưng cụ thể nên làm như thế nào, vậy phải chờ phương trượng quyết định mới được.

Hoắc Nguyên Chân cất tiếng cười ha hả:

- Hai người các ngươi đang cố ý tỏ ra khiêm tốn đó sao, chuyện này rất đơn giản, trước hết để cho bọn họ đánh một trận, sau đó chúng ta lại xuất hiện, giải cứu Trung Nhạc phái khỏi cơn dầu sôi lửa bỏng. Dĩ nhiên đầu tiên phải làm cho thực lực Trung Nhạc phái đại tổn, nếu không bọn họ sẽ không tâm cam tình nguyện nương nhờ người khác. Chuyện này nắm chắc tới mức nào, quả thật là một chuyện rất đáng để nghiên cứu.

- Phương trượng cảm thấy đối mặt ba cao thủ Tiên Thiên, Trung Nhạc phái có thể chống cự tới mức nào?

- Không tới mức nào cả. Trong ba người này có một lão nhân biết Cáp Mô Công, người này nội lực thâm hậu, Cáp Mô Công càng là một môn kỳ công, sợ là Hoa Vô Kỵ Tiên Thiên trung kỳ muốn thu thập lão cũng không dễ dàng gì. Trung Nhạc phái chỉ có một cao thủ Tiên Thiên Ảo Diệu chân nhân, không cách nào chống cự.

Nhìn mọi người một chút, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Cho nên chúng ta sẽ phải lên đường nhanh chóng, đi tới Trung Nhạc phái trước, khi bọn họ chiến đấu tới trình độ nhất định sẽ xuất thủ.



Nhất Không lại nói:

- Phương trượng là muốn tiếp thu sản nghiệp Trung Nhạc phái, hay là muốn tiếp thu đệ tử Trung Nhạc phái?

Hoắc Nguyên Chân đưa ánh mắt hỏi han sang Nhất Không, Nhất Không nói như thế, khẳng định còn có thâm ý.

Thấy phương trượng hỏi thăm, Nhất Không nói tiếp:

- Nếu như là tiếp thu sản nghiệp, vậy không có vấn đề gì, nhưng nếu là thu nhận đệ tử, sư huynh cho là không ổn. Người của Trung Nhạc phái đều là đạo sĩ, Phật Đạo bất đồng, huống chi Trung Nhạc phái cũng vẫn không có hảo ý với Thiếu Lâm ta, người Thiếu Lâm chúng ta cũng không thích bọn mũi trâu Trung Nhạc phái. Nếu như tùy tiện tiếp thu sợ rằng không thể thành công, lại còn đưa tới mâu thuẫn.

Nhất Không nói xong, tất cả mọi người Thiếu Lâm gật đầu lia lịa. Theo bọn họ thấy, tiếp thu sản nghiệp là được rồi, về phần môn nhân đệ tử không ai lo tới. Dù sao dù sao người muốn gia nhập Thiếu Lâm còn nhiều, không nhận mấy người Trung Nhạc phái cũng không sao.

Hoắc Nguyên Chân cũng cân nhắc đến vấn đề này, tiếp thu tất cả đệ tử Trung Nhạc phái không thể nghi ngờ là không thực tế, bất quá Hoắc Nguyên Chân có ý tưởng khác, tạm thời còn chưa tiện mở miệng, chẳng qua chỉ nói rằng mình sẽ suy tính nghiêm túc chuyện này.

--------------

Ba tên cao thủ Tiên Thiên Tư Mã Lãng, Trịnh Cửu Công cùng Tuyệt Diệt hợp thành một tổ hợp có lực chiến đấu siêu cường, lúc này đã rời khỏi Lục Dã trấn đi tới Trung Nhạc phái.

Đều là cao thủ Tiên Thiên, tốc độ rất nhanh, khoảng cách mấy chục dặm chỉ hơn nữa canh giờ đã đến.

Hôm nay đã là giờ lên đèn, đạo quán Trung Nhạc phái xuất hiện ở trước mắt.

Là đệ nhất đại phái núi Thiếu Thất, đạo quán Trung Nhạc phái kiến tạo cũng không nhỏ.

Vào đại môn đạo quán, đầu tiên là Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân điện. Trong Đạo gia, Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân rất có danh tiếng, hương khói thịnh vượng.

Sau còn có các điện đường đạo giáo kim tiên, chia ra đại viện cùng hai bên, địa phương trung ương nhất là Tam Thanh điện, thờ phụng Tam Thanh tổ sư Đạo gia.

Sau Tam Thanh điện là nội môn Trung Nhạc phái, điện của Quán chủ Ảo Diệu chân nhân ở cuối cùng.

Ở đại môn treo đèn lồng đỏ, có hai đạo sĩ đeo kiếm canh giữ, thỉnh thoảng quan sát chung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook