Phương Trượng

Chương 281: Mạc Thiên Tà ra ngoài

Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

27/08/2019

- A Di Đà Phật, vị thí chủ này, nếu ngươi có thể làm cho Mạc giáo chủ đi ra đương nhiên được, nhưng có truyền thụ võ công cho người hay không, người còn chưa có cho ta một lý do đầy đủ.

Chư Viễn nói:

- Đại sự yên tâm, sau khi chuyện bên này xong, ta sẽ lập tức nói cho ngài.

Sau khi nói xong, Chư Viễn quay sang nói với bọn Tu La Sát:

- Vậy ta sẽ vào hầm băng này, tin tưởng một hồi là có thể làm cho Mạc giáo chủ đi ra.

Đã có người bằng lòng đi khuyên Mạc Thiên Tà, dĩ nhiên mọi người vui lòng, cũng không ngăn trở Chư Viễn, Lam Hi đưa cho y chìa khóa hàn thiết để cho y xuống hầm bằng.

Sau khi Chư Viễn xuống dưới, tất cả mọi người ở phía trên lắng nghe thanh âm, thử xem Mạc Thiên Tà có còn gầm lên như sấm hay không.

Nghe một lúc dường như bên trong có thanh âm nói chuyện nho nhỏ, nhưng không nghe được rõ nội dung.

Qua thời gian chừng một nén nhang, Chư Viễn bên dưới chợt hô lên:

- Mạc giáo chủ sắp đi lên rồi.

Mọi người không tự chủ được thối lui sang bên cạnh, chỉ thấy phía dưới bóng người chợt lóe, sau khoảnh khắc, một lão nhân áo xám đã xuất hiện trên mặt đất.

Lam Hi quỳ xuống đầu tiên:

- Thuộc hạ Thánh Hỏa giáo Tả Tôn Giả Lam Hi, cung nghênh giáo chủ!

Trong số những người ở đây chỉ có Hoắc Nguyên Chân chưa từng thấy qua Mạc Thiên Tà, những người khác đều đã gặp, Hoắc Nguyên Chân cẩn thận quan sát nhân vật truyền kỳ này.

Mạc Thiên Tà là một lão nhân cao lớn, để một chòm râu màu xám dài đến ngực, nhìn qua dường như tuổi tác đã cao. Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện dung mạo người này cũng không già lắm, bất quá râu tóc đã lâu không cạo, nhìn qua giống như một lão già.

Xương gò má cao, mũi ưng, hốc mắt lõm sâu, tinh quang bắn ra sáng ngời, nhìn qua cũng biết người này không đơn giản.

Vốn là Hoắc Nguyên Chân còn tưởng rằng Mạc Thiên Tà tu luyện Duy Ngã Độc Tôn công có thể sẽ phản lão hoàn đồng, nhưng bây giờ nhìn lại căn bản không có dấu hiệu này.

Lam Hi nói xong, Tu La Sát cùng Ngọc La Sát đều rối rít chúc mừng Mạc Thiên Tà, chỉ bất quá Mạc Thiên Tà hừ lạnh một tiếng không có lý tới bọn họ.

Ngược lại là An Như Huyễn chúc mừng, Mạc Thiên Tà trả lời một câu khó được:

- An cung chủ khách sáo.

Thậm chí lão cũng không đếm xỉa tới Lam Hi còn quỳ dưới đất, mà quay sang nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Vị này chính là Thiếu Lâm tự Nhất Giới Đại sư sao?

- A Di Đà Phật, chính là bần tăng.

- Tốt, tốt lắm, vừa rồi Chư Viễn đã nói với ta bên dưới, lần này có thể cứu được lão phu ra ngoài, công lao Đại sư là lớn nhất. Lão phu cũng không nói lời cảm kích, ngươi cứ nói ngươi muốn cái gì, lão phu nhất định sẽ thỏa mãn.

- Bần tăng không có cầu xin gì khác, bất quá chỉ hy vọng Mạc giáo chủ có thể đi cùng chúng ta tới quý giáo, cứu bọn Ninh cô nương ra là được.

- Đây là yêu cầu của ngươi sao?



Trong hầm băng, Mạc Thiên Tà đã nghe Chư Viễn kể chuyện của Ninh Uyển Quân, cho nên cũng không kinh ngạc, nhưng lão rất kinh ngạc về thái độ của Hoắc Nguyên Chân. Không ngờ rằng hắn đưa ra một yêu cầu như vậy, đây còn gọi là yêu cầu sao, nói là tương trợ lão thì đúng hơn.

- Không sai, bần tăng chỉ cầu như vậy, không cầu gì khác!

Mạc Thiên Tà nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt lão càng ngày càng sáng. Mặc dù không phải là cố ý, nhưng khí thế toàn thân lão càng ngày càng dâng cao.

Nếu là người bình thường, bị Mạc Thiên Tà nhìn chằm chằm như vậy nhất định sẽ không chịu nổi.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân lại khác, hắn không sợ nhất chính là ánh mắt, nếu lão đưa tay đánh ta, có lẽ ta sẽ tránh những mắt của lão có thể làm được gì? Cho dù là mắt hai mí ta cũng không quan tâm, không cần phải sợ.

Thản nhiên đối mặt Mạc Thiên Tà, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói.

Nhìn một hồi, Mạc Thiên Tà thu hồi ánh mắt:

- Ngươi biết Uyển Quân ư?

- Ninh cô nương chính là bằng hữu của bần tăng.

Mạc Thiên Tà gật đầu một cái:

- Năm ngoái dường như ta đã nghe nói qua, Uyển Quân đi tới tự viện nào đó ở một thời gian, quan hệ không tệ cùng phương trượng nơi đó, hẳn chính là chỉ ngươi.

- Đúng vậy.

Mạc Thiên Tà nhìn sang đám người bên cạnh:

- Hiện tại Thánh giáo ta đại loạn, một ít tiền bối năm xưa trở lại, vốn là chúng ta tôn kính bọn họ, nhưng bọn họ vi phạm giáo quy, còn muốn hại ta, hiện tại còn hại tiểu nữ, đương nhiên bản giáo chủ sẽ không bỏ qua. Lam Hi đi theo ta, chúng ta trở về.

- Dạ, giáo chủ!

Lam Hi một mực quỳ lập tức đứng lên, lộ ra vẻ hưng phấn, không có chút bất mãn nào.

Lúc này Chư Viễn cũng vừa ra, lên tiếng nói:

- Mạc giáo chủ, không thể khinh thường, hiện tại bọn Lý Dật Phong, Bất Tử Đạo Nhân, Mã Chấn Tây đều đang tụ tập trong giáo, hơn nữa Tam Trưởng Lão cũng đã phản bội, nếu lão đường đột trở về, chỉ sợ bọn họ sẽ bất lợi đối với lão.

Mạc Thiên Tà tức giận hừ lạnh:

- Những lão già này, chỉ giỏi lấy đông thắng ít.

Tu La Sát bên cạnh chợt lên tiếng nói:

- Mạc giáo chủ, giam lão lâu như vậy, hai vợ chồng ta thật sự có lỗi với lão, hơn nữa Hoàng Kỳ bên trong giáo các ngươi gia hại thê tử ta. Nếu lão không ngại, lần này phu thê chúng ta bằng lòng đi với lão, giúp lão một tay.

Mạc Thiên Tà quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tu La Sát:

- Hai vị nói có thật không?

- Mạc giáo chủ, nếu chúng ta lừa lão lúc nãy cũng sẽ không thả lão ra.

Ngọc La Sát ở bên cạnh tiếp một câu.

Mạc Thiên Tà lộ vẻ vui mừng:



- Nếu có hai vị tương trợ, đại sự ắt thành.

Tu La Sát cùng Ngọc La Sát công lực trác tuyệt, nếu chịu trợ giúp Mạc Thiên Tà sẽ khiến cho Mạc Thiên Tà như hổ thêm cánh, trở về tổng đàn Ma giáo cũng thêm mấy phần nắm chắc.

Được hai người này tương trợ, Mạc Thiên Tà nhìn sang Hoắc Nguyên Chân:

- Vị Đại sư này, hiện tại Mạc mỗ đã trở lại, chuyện cứu tiểu nữ cũng không dám phiền Đại sư, xin Đại sư trở về đi.

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, hắn không nghĩ tới Mạc Thiên Tà sẽ nói như thế, vội vàng hỏi:

- Vì sao vậy?

- Rất nhiều chuyện không cần biết tại sao, bản giáo chủ thiếu Đại sư một món nợ tày trời, ngày sau nhất định trả lại. Về phần chuyện bên trong giáo ta, Đại sư không cần nhúng tay.

Sau khi nói xong, Mạc Thiên Tà không nói chuyện cùng Hoắc Nguyên Chân nữa, mà là nói với hai người Tu La Sát:

- Bản giáo chủ cũng cần tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, hai vị, sáng sớm Thất Tịch gặp nhau ở Thánh giáo ta.

- Mạc giáo chủ đi thong thả!

Phu thê Tu La Sát chắp tay thi lễ Mạc Thiên Tà, Mạc Thiên Tà dẫn theo Lam Hi đi ra ngoài.

Đi được hai bước, Mạc Thiên Tà quay đầu lại nhìn Chư Viễn một cái:

- Ngươi muốn đi đâu?

Chư Viễn nói:

- Ngày sau ta sẽ lên Tung Sơn, thế phát làm tăng Thiếu Lâm tự.

- Làm hòa thượng có gì hay ho... Tùy ngươi vậy, nếu như thay đổi chủ ý hãy tới Thánh giáo ta.

Sau khi nói xong, Mạc Thiên Tà rời khỏi địa động.

Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, không có nói tiếp.

Hắn hiểu ý Mạc Thiên Tà, Mạc Thiên Tà làm như thế khẳng định là bởi vì mình là một hòa thượng, lão không muốn Ninh Uyển Quân thiếu mình quá nhiều. Làm như vậy cũng là cân nhắc cho hạnh phúc tương lai của con gái lão mà thôi.

Có thể nói cách làm của Mạc Thiên Tà là đúng, chỉ bất quá người này quá mức cuồng vọng.

Nhưng như đã nói qua, nếu không phải cuồng vọng cũng không xứng lập chí vượt qua Đinh Bất Nhị.

Chuyện nơi này đã kết thúc, Hoắc Nguyên Chân cũng muốn rời đi, mặc dù Tu La Sát cùng Ngọc La Sát hết sức giữ lại, nhưng hắn vẫn quyết định rời đi.

Chư Viễn lặng lẽ nói vài lời với Hoắc Nguyên Chân rồi rời đi, Hoắc Nguyên Chân cũng không lên tiếng.

Phu thê Tu La Sát vô vàn cảm tạ, tỏ vẻ nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức Hoắc Nguyên Chân, tiễn hắn ra tới đại môn còn muốn tiễn tiếp. Nhưng Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn đã thi triển khinh công rời đi.

Trên đường núi, An Như Huyễn nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Nguyên Chân, đệ còn muốn đi Ma giáo sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook