Chương 202: Một đóa hoa nhỏ màu trắng
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
23/06/2019
Nhưng khí thế như vậy có phù hợp với Thiếu Lâm tự hay không, vậy thì khó nói.
- Theo ta vào đi.
Mộ Dung Thu Vũ gọi Hoắc Nguyên Chân, hai người cùng vào viện.
Tiến vào viện, một cỗ khí tức mùa Xuân ập vào mặt.
Tháng Ba tới hoa đào nở, hôm nay đầu tháng Ba, mặc dù hoa đào đầy viện nơi này còn chưa nở rộ, nhưng đã ngậm nụ chờ nở.
Mùi hoa xông vào mũi, Hoắc Nguyên Chân hít một hơi thật sâu:
- Tiểu đào ngóng ai hướng về Tây, mấy gốc nở hoa tỏa ngát hương, chỉ sợ gió Đông qua tác quái, cánh hồng bay loạn tựa mưa sa. Đào Viên Tiểu Trúc này quả nhiên rất đẹp.
Hoắc Nguyên Chân dứt lời, liền muốn tháo xuống khăn bịt đầu của mình cho khuây khỏa một chút, làm hòa thượng đã quen, trên đầu bịt khăn như vậy thật sự cảm thấy không thoải mái.
- A, không nên...
Mộ Dung Thu Vũ đột nhiên kêu một tiếng, Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút:
- Không nên cái gì?
- Ngươi... ngươi khoan hãy tháo khăn bịt đầu, làm Hoắc Nguyên Chân thêm một lúc nữa đi, khoan hãy thay đổi trở về phương trượng như trước.
Hoắc Nguyên Chân có chút nghi ngờ nhìn Mộ Dung Thu Vũ, nhưng vẫn không làm trái ý nàng, chuyện này cũng không có gì quan trọng.
Mộ Dung Thu Vũ cũng không biết tại sao mình lại nói lên yêu cầu này, hơi cảm thấy có chút lúng túng, bèn nói tránh đi:
- Tài văn chương của người rất tốt, lúc ở núi Thiếu Thất ta đã lãnh giáo thật nhiều.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười:
- Một ít thơ nhỏ không đủ nhét kẽ răng. Ngược lại tác phẩm của Mộ Dung cô nương: Sinh ly tử biệt chốn nhân gian, xương thịt tan theo khói bụi trần, chỉ còn nắm đất vàng trơ trọi, không còn duyên ngộ được Phạm Thiên, quả thật làm ta có hơi xúc động.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, ngược lại Mộ Dung Thu Vũ có vẻ ngượng ngùng, dù sao ở núi Thiếu Thất là mình sinh sự trước.
- Ta cũng rất thích hoa đào này, rất nhiều khi ta nghĩ, nếu có thể vẽ ra một bức họa dưới tàng cây đào này, ta sẽ đứng tựa vào cây, hóa giờ phút ấy thành vĩnh hằng, vậy thì trân quý đến dường nào. Đáng tiếc cho dù là họa sĩ trên thế gian này hoặc là có thể vẽ ý, hoặc là có thể truyền thần, nhưng cuối cùng lại không phải là chân thật.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng thầm nghĩ, nếu để cho nàng xuyên việt tới thời cận đại, nói không chừng nàng sẽ có thể phát minh ra máy chụp hình.
Mộ Dung Thu Vũ không vội vào phòng mà là đi tới dưới cây đào, chậm rãi đi qua đi lại, xem nơi này một chút, sờ chỗ kia một cái, có vẻ vô cùng cao hứng, còn quay đầu lại cười thật tươi với Hoắc Nguyên Chân. Giờ phút này phảng phất nàng đã hóa thành một nữ hài tử ngây thơ chất phác.
Cảnh tượng này đập vào mắt Hoắc Nguyên Chân, trong lòng đột nhiên dâng lên câu thơ “Hôm nay năm ngoái, cửa này, hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi”.
Nghĩ đến câu này, tự nhiên liền nghĩ đến câu kế tiếp: “Trước sau nào thấy bóng người, hoa đào năm ngoái còn cười gió Đông.”
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân có cảm giác mơ hồ chẳng lành, chợt lắc đầu một cái:
- Mộ Dung cô nương, phải chăng là nàng nên xem qua bảo bối của ta?
- Chờ một chút, ta muốn ngắm hoa thêm lát nữa...
Mộ Dung Thu Vũ tựa hồ còn chưa thỏa mãn, chạy nhảy tung tăng khắp nơi.
- Mấy trăm tăng chúng Thiếu Lâm tự ta hiện tại vẫn đang chờ gạo bỏ vào nồi, Mộ Dung Đại tiểu thư, ngắm hoa một chút là được rồi.
Đột nhiên Mộ Dung Thu Vũ nói:
- Ngươi tới xem đóa hoa này một chút, màu trắng, rất đẹp, nhưng cũng rất kỳ quái.
Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ đi tới, liếc mắt nhìn bên cạnh một bụi cỏ xanh biếc có một đóa hoa màu trắng giống như hoa loa kèn, cũng giống như đóa hoa rất bình thường, nhưng bề ngoài có hơi quái lạ, thậm chí còn có mùi thơm yêu dị.
Mặc dù cảm giác tựa hồ đã gặp loại hoa này ở nơi nào, nhưng nhất thời Hoắc Nguyên Chân cũng không nhớ nổi.
Hơn nữa bây giờ hắn cũng không có hứng thú gì đối với những chuyện này, chỉ hy vọng Mộ Dung Thu Vũ nhanh nhanh xem qua gốc san hô của mình, xem xong trả tiền nhanh một chút.
Mộ Dung Thu Vũ lẩm bẩm nói:
- Vì sao trước đây không nhìn thấy đóa hoa này...
Nói xong, nàng thận trọng hái đóa hoa màu trắng kia xuống.
- Cẩn thận có gai!
Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh nhắc nhở một câu, Mộ Dung Thu Vũ vội vàng rút tay trở về, cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên trên nhánh hoa có gai nhỏ li ti, nàng không hề chú ý. Nếu như không phải là Hoắc Nguyên Chân nhắc nhở, vừa rồi ắt đã bị gai đâm.
- Nhãn lực của người thật tốt.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười lắc đầu một cái:
- Là nàng không có chú ý mà thôi.
- Trời ơi, ngươi nói chậm một chút, ta đã hái đóa hoa này. Phải chăng vì ngươi là hòa thượng, không đành lòng thấy ta tổn thương sinh linh, vì cỏ cây cũng có sinh mạng?
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Mặc dù cỏ cây cũng có sinh mạng, nhưng cũng không phải là không thể tổn thương. Nhà Phật nói chúng sanh chia ra vô tình và hữu tình, người và động vật chính là chúng sanh hữu tình, biết thân thiện ái, biết oán ghét hận, đều là biểu hiện của tình cảm, mới là hữu tình.
- Những cây cỏ lại không có tình cảm, chính là vô tình, thật ra thì chúng sinh vô tình không coi là chúng sinh, bằng không đệ tử Thiếu Lâm tự chúng ta không ăn được gì cả, Mộ Dung cô nương không nên tự trách.
Bị Hoắc Nguyên Chân nhân cơ hội lên một khóa, Mộ Dung Thu Vũ lẩm bẩm nói:
- Chẳng qua là ta thấy nó đẹp mắt mà thôi.
- Được rồi, chúng ta hãy vào xem bảo bối của ta mang tới.
Mộ Dung Thu Vũ đứng lên theo Hoắc Nguyên Chân, đi tới phòng khách Đào Viên Tiểu Trúc.
- Sư phụ ta đi ra ngoài vẫn chưa về, lấy bảo bối người ra xem một chút đi, có lớn không?
- Chắc chắn là rất lớn.
Hoắc Nguyên Chân trả lời một câu, sau đó mở bao của mình ra, để lộ ra gốc san hô.
Ánh mắt Mộ Dung Thu Vũ vừa nhìn thấy gốc san hô, lập tức không thể dời đi nơi khác. Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh gốc san hô, quan sát trên dưới, rất muốn đưa tay ra sờ thử nhưng lại không dám hạ thủ, e sợ mình làm hỏng bảo bối này.
- Không sao, sờ thử một cái đi, vật này không yếu ớt như nàng nghĩ đâu.
Đây là một gốc san hô đỏ cao một thước, quang hoa tỏa ra bốn phía, phẩm chất phi phàm, đẹp hơn vật phẩm của Hoàng cung đại nội vô số lần. Nếu như nói trên thế gian này có gốc san hô thứ hai có thể so sánh với nó, suy đoán cũng chỉ có thể tới Đông Hải Long Cung tìm.
- Vật này người muốn bán bao nhiêu tiền?
- Mười lăm vạn lượng.
Con số này là trải qua Hoắc Nguyên Chân tính toán tỉ mỉ đưa ra, Thiếu Lâm bây giờ thiếu nợ mười hai vạn lượng, sau khi trả nợ, số tiền còn lại dùng chi tiêu tạm thời cũng đã đủ rồi. Dù sao quy mô Thiếu Lâm tự trước mắt cũng đã tạm ổn, chỉ cần khai phá xong hậu sơn cũng không còn quá nhiều chuyện, dùng nhiều tiền như vậy cũng không có tác dụng gì.
Mộ Dung Thu Vũ nháy mắt một cái:
- Hoắc Nguyên Chân, Thiên Nhai Hải Các chúng ta muốn bảo bối này, ta thay thế sư phụ đáp ứng, ngươi không cần đi tìm người khác.
Hoắc Nguyên Chân đang muốn đáp ứng, bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm:
- Bảo bối gì làm cho chúng ta Thu Vũ thích như vậy, đứng ra làm chủ thay cả sư phụ?
- Theo ta vào đi.
Mộ Dung Thu Vũ gọi Hoắc Nguyên Chân, hai người cùng vào viện.
Tiến vào viện, một cỗ khí tức mùa Xuân ập vào mặt.
Tháng Ba tới hoa đào nở, hôm nay đầu tháng Ba, mặc dù hoa đào đầy viện nơi này còn chưa nở rộ, nhưng đã ngậm nụ chờ nở.
Mùi hoa xông vào mũi, Hoắc Nguyên Chân hít một hơi thật sâu:
- Tiểu đào ngóng ai hướng về Tây, mấy gốc nở hoa tỏa ngát hương, chỉ sợ gió Đông qua tác quái, cánh hồng bay loạn tựa mưa sa. Đào Viên Tiểu Trúc này quả nhiên rất đẹp.
Hoắc Nguyên Chân dứt lời, liền muốn tháo xuống khăn bịt đầu của mình cho khuây khỏa một chút, làm hòa thượng đã quen, trên đầu bịt khăn như vậy thật sự cảm thấy không thoải mái.
- A, không nên...
Mộ Dung Thu Vũ đột nhiên kêu một tiếng, Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút:
- Không nên cái gì?
- Ngươi... ngươi khoan hãy tháo khăn bịt đầu, làm Hoắc Nguyên Chân thêm một lúc nữa đi, khoan hãy thay đổi trở về phương trượng như trước.
Hoắc Nguyên Chân có chút nghi ngờ nhìn Mộ Dung Thu Vũ, nhưng vẫn không làm trái ý nàng, chuyện này cũng không có gì quan trọng.
Mộ Dung Thu Vũ cũng không biết tại sao mình lại nói lên yêu cầu này, hơi cảm thấy có chút lúng túng, bèn nói tránh đi:
- Tài văn chương của người rất tốt, lúc ở núi Thiếu Thất ta đã lãnh giáo thật nhiều.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười:
- Một ít thơ nhỏ không đủ nhét kẽ răng. Ngược lại tác phẩm của Mộ Dung cô nương: Sinh ly tử biệt chốn nhân gian, xương thịt tan theo khói bụi trần, chỉ còn nắm đất vàng trơ trọi, không còn duyên ngộ được Phạm Thiên, quả thật làm ta có hơi xúc động.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, ngược lại Mộ Dung Thu Vũ có vẻ ngượng ngùng, dù sao ở núi Thiếu Thất là mình sinh sự trước.
- Ta cũng rất thích hoa đào này, rất nhiều khi ta nghĩ, nếu có thể vẽ ra một bức họa dưới tàng cây đào này, ta sẽ đứng tựa vào cây, hóa giờ phút ấy thành vĩnh hằng, vậy thì trân quý đến dường nào. Đáng tiếc cho dù là họa sĩ trên thế gian này hoặc là có thể vẽ ý, hoặc là có thể truyền thần, nhưng cuối cùng lại không phải là chân thật.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng thầm nghĩ, nếu để cho nàng xuyên việt tới thời cận đại, nói không chừng nàng sẽ có thể phát minh ra máy chụp hình.
Mộ Dung Thu Vũ không vội vào phòng mà là đi tới dưới cây đào, chậm rãi đi qua đi lại, xem nơi này một chút, sờ chỗ kia một cái, có vẻ vô cùng cao hứng, còn quay đầu lại cười thật tươi với Hoắc Nguyên Chân. Giờ phút này phảng phất nàng đã hóa thành một nữ hài tử ngây thơ chất phác.
Cảnh tượng này đập vào mắt Hoắc Nguyên Chân, trong lòng đột nhiên dâng lên câu thơ “Hôm nay năm ngoái, cửa này, hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi”.
Nghĩ đến câu này, tự nhiên liền nghĩ đến câu kế tiếp: “Trước sau nào thấy bóng người, hoa đào năm ngoái còn cười gió Đông.”
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân có cảm giác mơ hồ chẳng lành, chợt lắc đầu một cái:
- Mộ Dung cô nương, phải chăng là nàng nên xem qua bảo bối của ta?
- Chờ một chút, ta muốn ngắm hoa thêm lát nữa...
Mộ Dung Thu Vũ tựa hồ còn chưa thỏa mãn, chạy nhảy tung tăng khắp nơi.
- Mấy trăm tăng chúng Thiếu Lâm tự ta hiện tại vẫn đang chờ gạo bỏ vào nồi, Mộ Dung Đại tiểu thư, ngắm hoa một chút là được rồi.
Đột nhiên Mộ Dung Thu Vũ nói:
- Ngươi tới xem đóa hoa này một chút, màu trắng, rất đẹp, nhưng cũng rất kỳ quái.
Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ đi tới, liếc mắt nhìn bên cạnh một bụi cỏ xanh biếc có một đóa hoa màu trắng giống như hoa loa kèn, cũng giống như đóa hoa rất bình thường, nhưng bề ngoài có hơi quái lạ, thậm chí còn có mùi thơm yêu dị.
Mặc dù cảm giác tựa hồ đã gặp loại hoa này ở nơi nào, nhưng nhất thời Hoắc Nguyên Chân cũng không nhớ nổi.
Hơn nữa bây giờ hắn cũng không có hứng thú gì đối với những chuyện này, chỉ hy vọng Mộ Dung Thu Vũ nhanh nhanh xem qua gốc san hô của mình, xem xong trả tiền nhanh một chút.
Mộ Dung Thu Vũ lẩm bẩm nói:
- Vì sao trước đây không nhìn thấy đóa hoa này...
Nói xong, nàng thận trọng hái đóa hoa màu trắng kia xuống.
- Cẩn thận có gai!
Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh nhắc nhở một câu, Mộ Dung Thu Vũ vội vàng rút tay trở về, cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên trên nhánh hoa có gai nhỏ li ti, nàng không hề chú ý. Nếu như không phải là Hoắc Nguyên Chân nhắc nhở, vừa rồi ắt đã bị gai đâm.
- Nhãn lực của người thật tốt.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười lắc đầu một cái:
- Là nàng không có chú ý mà thôi.
- Trời ơi, ngươi nói chậm một chút, ta đã hái đóa hoa này. Phải chăng vì ngươi là hòa thượng, không đành lòng thấy ta tổn thương sinh linh, vì cỏ cây cũng có sinh mạng?
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Mặc dù cỏ cây cũng có sinh mạng, nhưng cũng không phải là không thể tổn thương. Nhà Phật nói chúng sanh chia ra vô tình và hữu tình, người và động vật chính là chúng sanh hữu tình, biết thân thiện ái, biết oán ghét hận, đều là biểu hiện của tình cảm, mới là hữu tình.
- Những cây cỏ lại không có tình cảm, chính là vô tình, thật ra thì chúng sinh vô tình không coi là chúng sinh, bằng không đệ tử Thiếu Lâm tự chúng ta không ăn được gì cả, Mộ Dung cô nương không nên tự trách.
Bị Hoắc Nguyên Chân nhân cơ hội lên một khóa, Mộ Dung Thu Vũ lẩm bẩm nói:
- Chẳng qua là ta thấy nó đẹp mắt mà thôi.
- Được rồi, chúng ta hãy vào xem bảo bối của ta mang tới.
Mộ Dung Thu Vũ đứng lên theo Hoắc Nguyên Chân, đi tới phòng khách Đào Viên Tiểu Trúc.
- Sư phụ ta đi ra ngoài vẫn chưa về, lấy bảo bối người ra xem một chút đi, có lớn không?
- Chắc chắn là rất lớn.
Hoắc Nguyên Chân trả lời một câu, sau đó mở bao của mình ra, để lộ ra gốc san hô.
Ánh mắt Mộ Dung Thu Vũ vừa nhìn thấy gốc san hô, lập tức không thể dời đi nơi khác. Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh gốc san hô, quan sát trên dưới, rất muốn đưa tay ra sờ thử nhưng lại không dám hạ thủ, e sợ mình làm hỏng bảo bối này.
- Không sao, sờ thử một cái đi, vật này không yếu ớt như nàng nghĩ đâu.
Đây là một gốc san hô đỏ cao một thước, quang hoa tỏa ra bốn phía, phẩm chất phi phàm, đẹp hơn vật phẩm của Hoàng cung đại nội vô số lần. Nếu như nói trên thế gian này có gốc san hô thứ hai có thể so sánh với nó, suy đoán cũng chỉ có thể tới Đông Hải Long Cung tìm.
- Vật này người muốn bán bao nhiêu tiền?
- Mười lăm vạn lượng.
Con số này là trải qua Hoắc Nguyên Chân tính toán tỉ mỉ đưa ra, Thiếu Lâm bây giờ thiếu nợ mười hai vạn lượng, sau khi trả nợ, số tiền còn lại dùng chi tiêu tạm thời cũng đã đủ rồi. Dù sao quy mô Thiếu Lâm tự trước mắt cũng đã tạm ổn, chỉ cần khai phá xong hậu sơn cũng không còn quá nhiều chuyện, dùng nhiều tiền như vậy cũng không có tác dụng gì.
Mộ Dung Thu Vũ nháy mắt một cái:
- Hoắc Nguyên Chân, Thiên Nhai Hải Các chúng ta muốn bảo bối này, ta thay thế sư phụ đáp ứng, ngươi không cần đi tìm người khác.
Hoắc Nguyên Chân đang muốn đáp ứng, bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm:
- Bảo bối gì làm cho chúng ta Thu Vũ thích như vậy, đứng ra làm chủ thay cả sư phụ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.