Chương 122: Một phong thư
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
13/06/2019
Hoắc Nguyên Chân mở thư ra xem, lại hỏi:
- Lúc lão rời đi có nói gì không?
- Cũng không nói gì nhiều, chỉ nói lão là đệ tử Đạo môn, không thể ở lại Thiếu Lâm. Lão vì bị hủy đạo quán, hôn mê bất tỉnh mấy ngày, sau khi tỉnh lại thân thể có chút hư nhược, nhưng cũng chỉ ở lại không tới nửa ngày đã rời đi. Lúc lão đi đệ cũng không thấy, chỉ thấy được phong thư này trong phòng, bất quá sư đệ xem qua một lần, nhưng không thể hiểu được lão viết cái gì.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu,
Nét bút hùng hậu như thiết hoạch ngân cầu, nét chữ in hằn lên cả mặt sau tờ giấy.
“Nhĩ tại Sơn Đông, gia hữu thập huynh, tảo sinh hoa phát quy Tây thành, tĩnh tư kỷ quá, vô tâm phân tranh, na phạ duyên nhai khất thực hành an bang vô vọng, lệ mãn triêm cân, sắt sắt tiêu sát đại tuyết trung, giáo bất khả phán, cố quốc nan hành, hỏa yểm chân kim ngõa lịch. Trung.”
Đây là một bài từ, nhìn qua có chút bi thương, giống như một người đã tâm tàn ý lạnh viết ra một bài thơ ly biệt.
Hoắc Nguyên Chân cầm thư này xem một lúc lâu, vẫn không nhìn ra được chút manh mối nào.
Hắn có hơi bực mình:
- Ảo Diệu chân nhân này thật là, hoặc đừng đi, nếu đi cũng phải nói cho rõ ràng, viết ra một bài từ như vậy cũng không biết là có ý gì…
Nhất Trần thử thăm dò nói:
- Có thể lúc ấy tâm trạng lão không tốt, cho nên mới tùy tiện viết ra như vậy. Huynh xem câu này sắt sắt tiểu sát đại tuyết trung, hôm nay không phải là tuyết rơi sao? Còn câu tảo sinh hoa phát quy Tây thành, có thể là lão cảm thấy mình đã già, tóc bạc, cho nên đã về nhà.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Nhất Trần một cái:
- Đệ còn có hiểu biết gì nữa?
- Còn có một chút, “tĩnh tư kỷ quá, vô tâm phân tranh”, có nghĩa lão cảm thấy trước đây mình đã sai lầm, cho nên mới muốn thối lui ra giang hồ. “Na phạ duyên nhai khất thực hành”, có nghĩa lão thà đi ăn xin chứ không bước chân trở lại giang hồ nữa.
- Vậy câu “an bang vô vọng, lệ mãn triêm cân” thì sao?
- Khả năng là trước đây lão có ôm hoài bão, hiện tại không có cách nào thực hiện được cho nên đau lòng mà rơi lệ đẫm ướt khăn..
- Vậy câu” nhĩ tại Sơn Đông, gia hữu thập huynh” thì sao?
- Chuyện này... có lẽ là nhà của lão ở tỉnh Sơn Đông còn có mười huynh trưởng…
Nhất Trần giải thích như vậy, nhưng bản thân lão lại hơi toát mồ hôi, bởi vì lão phát hiện mình giải thích không thông.
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Cách giải thích này của đệ hết sức gượng gạo miễn cưỡng. Hơn nữa Ảo Diệu chân nhân tuyệt đối sẽ không chỉ có lời lẽ đơn giản như vậy, dường như lão muốn nói cho chúng ta biết điều gì đó, nhưng chúng ta không phát hiện được mấu chốt trong đó.
- Vậy có cần tìm lão trở lại đây hỏi cho rõ ràng không?
- Không cần, nếu lão đã muốn đi vậy cứ để lão đi, hơn nữa có rất nhiều lời lão không nói rõ, hẳn là có chỗ khó xử. Chúng ta ép lão nói, e rằng cũng không hỏi được gì.
Hoắc Nguyên Chân cầm phong thư này trở lại gian phòng mình, nghiên cứu lật lâu không có kết quả gì, càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Hắn dứt khoát đi ra ngoài, thử tìm người của Thiếu Lâm xem phong thư này, nhưng không ai có thể giải thích được nội dung thư này có ý nghĩa gì.
Cuối cùng Hoắc Nguyên Chân tìm tới Vô Danh.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân nói lải nhải một hồi, Vô Danh đành phải xem phong thư này. Sau khi xem xong, Vô Danh trầm ngâm hồi lâu, rốt cục nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phong thư này viết rất có huyền cơ, mặc dù lão nạp có thể biết một chút, nhưng cũng chỉ là rất ít, ngược lại bị chìm đắm trong đó, không thể đoán rõ, ngươi hãy tìm những người khác xem thử.
- Ta đã tìm tới những người khác, rốt cục trưởng lão ngài nhìn ra điều gì vậy?
Vô Danh trả thư lại cho Hoắc Nguyên Chân, sau đó cầm chổi lên quét tuyết, quét mấy cái, nói một câu:
- Ảo Diệu chân nhân cũng coi như là người tốt, tối thiểu không phải là bại hoại. Tranh đấu trước đây giữa các ngươi, đứng ở góc độ của lão, lão cũng không sai.
Sau khi nói xong, Vô Danh vừa quét tuyết vừa đi xa, không chịu nói chuyện cùng Hoắc Nguyên Chân nữa.
Mặc dù Vô Danh nói một câu như vậy, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn không có đầu mối, không thể làm gì khác hơn là buồn bực đi ra ngoài.
Đã không nhìn ra đầu mới, Hoắc Nguyên Chân quyết định không thèm nghĩ tới chuyện này nữa, mà là trở về tiếp tục tu luyện Đồng Tử Công. Hắn ở sơn cốc một tháng, dốc lòng tu luyện, Đồng Tử Công đã có tiến bộ rất lớn, trước mắt chẳng những hoàn toàn ổn định cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, hơn nữa còn có tinh tiến.
Bởi vì tâm không lo nghĩ chăm chỉ tu luyện, tốc độ tinh tiến khá nhanh. Hoắc Nguyên Chân phỏng đoán nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ trong hai năm hắn có thể tiến vào Hậu Thiên hậu kỳ. Nếu như tu luyện trong La Hán đường, có lẽ chỉ cần một năm là tiến vào hậu kỳ.
Trong ba nhiệm vụ của Hệ Thống, khó khăn nhất chính là Đồng Tử Công, hai nhiệm vụ còn lại đều có hướng giải quyết. Chỉ cần võ công hắn đủ cao, bồi dưỡng được thật nhiều đệ tử ưu tú, tuyên dương giáo nghĩa Phật pháp, như vậy được Hệ Thống giúp đỡ, Thiếu Lâm trở thành đệ nhất thiên hạ cũng không phải là đặc biệt khó khăn. Bản thân hắn trở thành Minh chủ võ lâm cũng rất có hy vọng, bất quá Đồng Tử Công này phải tu luyện từng bước một, không có chút sơ hở để lợi dụng gian lận được.
Liên tục ở bên trong phòng ba ngày không hề ra khỏi cửa, mãi cho đến mồng Bốn tháng Mười Một, Hoắc Nguyên Chân mới rời khỏi phòng, ra ngoài một chút.
Sau khi hắn ra ngoài, Nhất Trần chạy tới thông báo, nói là Tề Vân Tháp Bạch Mã tự ở Lạc Dương sẽ khai quang vào Đông chí, mời đồng môn Phật đạo tới tham gia đại lễ. Đến lúc đó đồng môn Phật giáo như Đại Tướng Quốc Tự ở kinh thành, Văn Thù viện Ngũ Đài sơn, Linh Ẩn tự Hàng Châu, Hàn Sơn tự Tô Châu vân vân đều phái người tới tham gia đại lễ, Thiếu Lâm tự cũng nhận được thiếp mời.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, nhận lấy thiếp mời, là phương trượng Bạch Mã tự Đạo Minh hòa thượng gởi tới.
Vứt thiệp mời qua một bên, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Bạch Mã tự ở Lạc Dương, cách chúng ta không xa, hẳn nên tới đó. Hơn nữa Đông chí chính là ngày cúng chùa, khai quang vừa hay.
Nhất Trần gật đầu một cái:
- Đúng vậy, bất quá phương trượng, mặc dù bây giờ đã vào trời Đông giá rét, không có uy hiếp chiến tranh, nhưng trên giang hồ mạch nước ngầm chuyển động, rất nhiều người cũng không chịu an phận, huynh đi ra ngoài cũng nên cẩn thận.
Hoắc Nguyên Chân cười:
- Không sao, bây giờ ở võ lâm Hà Nam, kẻ có thể xưng là uy hiếp đã không nhiều lắm, Thiên Đạo Minh trong lúc nhất thời chưa thể khôi phục lại, những người khác muốn hại bần tăng, e rằng cũng không đủ năng lực.
Hoắc Nguyên Chân nhận định như vậy không sai, ngoại trừ Thiên Đạo Minh và Tăng Đạo Ni ra, hiện tại bên ngoài đại khái không còn ai muốn đối phó với hắn. Nhưng hiện tại Thiên Đạo Minh thế cô lực bạc không thành uy hiếp đối với hắn nữa. Mà Tăng Đạo Ni trải qua hai bài học, hắn cũng sẽ thu liễm rất nhiều.
Thấy dáng vẻ tự tin của phương trượng Nhất Trần cũng cảm thấy yên tâm.
- Lúc lão rời đi có nói gì không?
- Cũng không nói gì nhiều, chỉ nói lão là đệ tử Đạo môn, không thể ở lại Thiếu Lâm. Lão vì bị hủy đạo quán, hôn mê bất tỉnh mấy ngày, sau khi tỉnh lại thân thể có chút hư nhược, nhưng cũng chỉ ở lại không tới nửa ngày đã rời đi. Lúc lão đi đệ cũng không thấy, chỉ thấy được phong thư này trong phòng, bất quá sư đệ xem qua một lần, nhưng không thể hiểu được lão viết cái gì.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu,
Nét bút hùng hậu như thiết hoạch ngân cầu, nét chữ in hằn lên cả mặt sau tờ giấy.
“Nhĩ tại Sơn Đông, gia hữu thập huynh, tảo sinh hoa phát quy Tây thành, tĩnh tư kỷ quá, vô tâm phân tranh, na phạ duyên nhai khất thực hành an bang vô vọng, lệ mãn triêm cân, sắt sắt tiêu sát đại tuyết trung, giáo bất khả phán, cố quốc nan hành, hỏa yểm chân kim ngõa lịch. Trung.”
Đây là một bài từ, nhìn qua có chút bi thương, giống như một người đã tâm tàn ý lạnh viết ra một bài thơ ly biệt.
Hoắc Nguyên Chân cầm thư này xem một lúc lâu, vẫn không nhìn ra được chút manh mối nào.
Hắn có hơi bực mình:
- Ảo Diệu chân nhân này thật là, hoặc đừng đi, nếu đi cũng phải nói cho rõ ràng, viết ra một bài từ như vậy cũng không biết là có ý gì…
Nhất Trần thử thăm dò nói:
- Có thể lúc ấy tâm trạng lão không tốt, cho nên mới tùy tiện viết ra như vậy. Huynh xem câu này sắt sắt tiểu sát đại tuyết trung, hôm nay không phải là tuyết rơi sao? Còn câu tảo sinh hoa phát quy Tây thành, có thể là lão cảm thấy mình đã già, tóc bạc, cho nên đã về nhà.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Nhất Trần một cái:
- Đệ còn có hiểu biết gì nữa?
- Còn có một chút, “tĩnh tư kỷ quá, vô tâm phân tranh”, có nghĩa lão cảm thấy trước đây mình đã sai lầm, cho nên mới muốn thối lui ra giang hồ. “Na phạ duyên nhai khất thực hành”, có nghĩa lão thà đi ăn xin chứ không bước chân trở lại giang hồ nữa.
- Vậy câu “an bang vô vọng, lệ mãn triêm cân” thì sao?
- Khả năng là trước đây lão có ôm hoài bão, hiện tại không có cách nào thực hiện được cho nên đau lòng mà rơi lệ đẫm ướt khăn..
- Vậy câu” nhĩ tại Sơn Đông, gia hữu thập huynh” thì sao?
- Chuyện này... có lẽ là nhà của lão ở tỉnh Sơn Đông còn có mười huynh trưởng…
Nhất Trần giải thích như vậy, nhưng bản thân lão lại hơi toát mồ hôi, bởi vì lão phát hiện mình giải thích không thông.
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Cách giải thích này của đệ hết sức gượng gạo miễn cưỡng. Hơn nữa Ảo Diệu chân nhân tuyệt đối sẽ không chỉ có lời lẽ đơn giản như vậy, dường như lão muốn nói cho chúng ta biết điều gì đó, nhưng chúng ta không phát hiện được mấu chốt trong đó.
- Vậy có cần tìm lão trở lại đây hỏi cho rõ ràng không?
- Không cần, nếu lão đã muốn đi vậy cứ để lão đi, hơn nữa có rất nhiều lời lão không nói rõ, hẳn là có chỗ khó xử. Chúng ta ép lão nói, e rằng cũng không hỏi được gì.
Hoắc Nguyên Chân cầm phong thư này trở lại gian phòng mình, nghiên cứu lật lâu không có kết quả gì, càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Hắn dứt khoát đi ra ngoài, thử tìm người của Thiếu Lâm xem phong thư này, nhưng không ai có thể giải thích được nội dung thư này có ý nghĩa gì.
Cuối cùng Hoắc Nguyên Chân tìm tới Vô Danh.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân nói lải nhải một hồi, Vô Danh đành phải xem phong thư này. Sau khi xem xong, Vô Danh trầm ngâm hồi lâu, rốt cục nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phong thư này viết rất có huyền cơ, mặc dù lão nạp có thể biết một chút, nhưng cũng chỉ là rất ít, ngược lại bị chìm đắm trong đó, không thể đoán rõ, ngươi hãy tìm những người khác xem thử.
- Ta đã tìm tới những người khác, rốt cục trưởng lão ngài nhìn ra điều gì vậy?
Vô Danh trả thư lại cho Hoắc Nguyên Chân, sau đó cầm chổi lên quét tuyết, quét mấy cái, nói một câu:
- Ảo Diệu chân nhân cũng coi như là người tốt, tối thiểu không phải là bại hoại. Tranh đấu trước đây giữa các ngươi, đứng ở góc độ của lão, lão cũng không sai.
Sau khi nói xong, Vô Danh vừa quét tuyết vừa đi xa, không chịu nói chuyện cùng Hoắc Nguyên Chân nữa.
Mặc dù Vô Danh nói một câu như vậy, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn không có đầu mối, không thể làm gì khác hơn là buồn bực đi ra ngoài.
Đã không nhìn ra đầu mới, Hoắc Nguyên Chân quyết định không thèm nghĩ tới chuyện này nữa, mà là trở về tiếp tục tu luyện Đồng Tử Công. Hắn ở sơn cốc một tháng, dốc lòng tu luyện, Đồng Tử Công đã có tiến bộ rất lớn, trước mắt chẳng những hoàn toàn ổn định cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, hơn nữa còn có tinh tiến.
Bởi vì tâm không lo nghĩ chăm chỉ tu luyện, tốc độ tinh tiến khá nhanh. Hoắc Nguyên Chân phỏng đoán nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ trong hai năm hắn có thể tiến vào Hậu Thiên hậu kỳ. Nếu như tu luyện trong La Hán đường, có lẽ chỉ cần một năm là tiến vào hậu kỳ.
Trong ba nhiệm vụ của Hệ Thống, khó khăn nhất chính là Đồng Tử Công, hai nhiệm vụ còn lại đều có hướng giải quyết. Chỉ cần võ công hắn đủ cao, bồi dưỡng được thật nhiều đệ tử ưu tú, tuyên dương giáo nghĩa Phật pháp, như vậy được Hệ Thống giúp đỡ, Thiếu Lâm trở thành đệ nhất thiên hạ cũng không phải là đặc biệt khó khăn. Bản thân hắn trở thành Minh chủ võ lâm cũng rất có hy vọng, bất quá Đồng Tử Công này phải tu luyện từng bước một, không có chút sơ hở để lợi dụng gian lận được.
Liên tục ở bên trong phòng ba ngày không hề ra khỏi cửa, mãi cho đến mồng Bốn tháng Mười Một, Hoắc Nguyên Chân mới rời khỏi phòng, ra ngoài một chút.
Sau khi hắn ra ngoài, Nhất Trần chạy tới thông báo, nói là Tề Vân Tháp Bạch Mã tự ở Lạc Dương sẽ khai quang vào Đông chí, mời đồng môn Phật đạo tới tham gia đại lễ. Đến lúc đó đồng môn Phật giáo như Đại Tướng Quốc Tự ở kinh thành, Văn Thù viện Ngũ Đài sơn, Linh Ẩn tự Hàng Châu, Hàn Sơn tự Tô Châu vân vân đều phái người tới tham gia đại lễ, Thiếu Lâm tự cũng nhận được thiếp mời.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, nhận lấy thiếp mời, là phương trượng Bạch Mã tự Đạo Minh hòa thượng gởi tới.
Vứt thiệp mời qua một bên, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Bạch Mã tự ở Lạc Dương, cách chúng ta không xa, hẳn nên tới đó. Hơn nữa Đông chí chính là ngày cúng chùa, khai quang vừa hay.
Nhất Trần gật đầu một cái:
- Đúng vậy, bất quá phương trượng, mặc dù bây giờ đã vào trời Đông giá rét, không có uy hiếp chiến tranh, nhưng trên giang hồ mạch nước ngầm chuyển động, rất nhiều người cũng không chịu an phận, huynh đi ra ngoài cũng nên cẩn thận.
Hoắc Nguyên Chân cười:
- Không sao, bây giờ ở võ lâm Hà Nam, kẻ có thể xưng là uy hiếp đã không nhiều lắm, Thiên Đạo Minh trong lúc nhất thời chưa thể khôi phục lại, những người khác muốn hại bần tăng, e rằng cũng không đủ năng lực.
Hoắc Nguyên Chân nhận định như vậy không sai, ngoại trừ Thiên Đạo Minh và Tăng Đạo Ni ra, hiện tại bên ngoài đại khái không còn ai muốn đối phó với hắn. Nhưng hiện tại Thiên Đạo Minh thế cô lực bạc không thành uy hiếp đối với hắn nữa. Mà Tăng Đạo Ni trải qua hai bài học, hắn cũng sẽ thu liễm rất nhiều.
Thấy dáng vẻ tự tin của phương trượng Nhất Trần cũng cảm thấy yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.