Chương 186: Quân Tử Thi
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
21/06/2019
Mặc dù hòa thượng này vô cùng quy củ, không có vượt qua bất kỳ cái
gì, thế nhưng Hoa Tiểu Hoàn nghĩ tới tình huống đêm qua, vẫn không nhịn
được đỏ mặt tim đập dồn dập.
Dưới sự dốc sức khu trục của Hoắc Nguyên Chân, khí Thuần Âm trong cơ thể Hoa Tiểu Hoàn đã bị thanh trừ sạch sẽ. Hôm nay nàng đi chung với Hoắc Nguyên Chân chính là vì muốn quan sát theo dõi, một khi xác định vô sự, Hoa Tiểu Hoàn sẽ trở về Thiên Sơn.
- Nếu đã khỏi hẳn, chắc là Hoa cô nương sẽ không theo hòa thượng ta trở về Thiếu Lâm Tự nữa.
Hoa Tiểu Hoàn có chút thẹn thùng nói:
- Nếu như Đại sư cần Tiểu Hoàn giúp đỡ, vậy cũng có thể trở về cùng người.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Không cần, Hoa cô nương nên quay về Linh Tiêu Cung đi thôi, chắc hẳn sư phụ nàng cũng đang nhớ nàng.
Trong lúc vô tình nói đến An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân vẫn còn có chút bất bình trong lòng, nữ nhân này là người đầu tiên xuất thủ làm tổn thương đến mình sau khi mình đi tới thế giới này. Nếu không phải mình tu luyện Cửu Dương chân kinh, vậy sẽ không cách nào giải được Sinh Tử Phù.
Nhìn ra tâm tư của Hoắc Nguyên Chân, Hoa Tiểu Hoàn nói:
- Đại sư, người cũng đừng quá trách cứ sư phụ, sư phụ làm tất cả cũng là vì ta, người muốn trách thì trách ta đi.
- Thôi, bần tăng cũng không trách nàng ấy, cũng không trách nàng, đều là thường tình của con người.
- Đa tạ Đại sư thành toàn, sư phụ nghe thấy lời của người, nhất định sẽ rất vui mừng.
Hoa Tiểu Hoàn cám ơn Hoắc Nguyên Chân, sau đó có chút do dự nói
- Vậy... ta đi đây.
- Đi đi thôi, nữ nhân ngoại tộc, sớm muộn cũng phải đi.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân bắt đầu nói đùa mình, Hoa Tiểu Hoàn trợn mắt nhìn hắn một cái quở trách, sau đó nở một nụ cười rất to, xoay người giục ngựa rời đi.
Hoắc Nguyên Chân lệnh cho Kim Nhãn Ưng dò xét một vòng trên bầu trời, ở xung quanh trăm dặm đều không phát hiện tung tích của mấy người Hoa Vô Kỵ.
Hắn lo lắng Hoa Vô Kỵ lại vì yêu sinh hận, chặn giết nữ nhi của mình. Bây giờ xem ra vẫn chưa đạt tới trình độ đó, Hoắc Nguyên Chân cũng yên lòng, để bạch mã mặc sức chạy nhanh, đi về phương hướng Thiếu Thất Sơn.
-------------
Trước mặt Phong Lâm thôn có một cây phong khổng lồ, sống không biết đã bao nhiêu năm. Phong Lâm thôn được đặt tên cũng là vì vậy.
Bây giờ dưới tàng cây phong này tụ tập rất nhiều người, ai nấy đang quan sát vật dán trên cây.
Hoắc Nguyên Chân cưỡi bạch mã đi qua đó, những người này lại không có phát hiện Hoắc Nguyên Chân đến.
Vốn là hắn dự định tìm kiếm Lâm Nhu, bảo nàng khi nào đó tới làm việc ở cửa hiệu tơ lụa của mình, không ngờ tới đây có vẻ như đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Nguyên Chân giục ngựa đi tới.
Trên cây dán một vật như cáo thị, thế nhưng đa số thôn dân đều là không biết chữ, bèn tìm một lão tiên sinh trong thôn tới, để lão xem trên đó viết cái gì.
Lão tiên sinh run rẩy đi tới, ngẩng đầu nhìn cáo thị, thanh âm khàn khàn đọc:
- Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng (lo sợ không yên), nhà ta có nữ nhi khóc đêm, ngày khóc ba lần tới tối, đêm khóc ba lần đến sáng, cầu y hỏi thuốc đều không có tác dụng. Nay cầu xin láng giềng cứu giúp, quân tử tới lui đọc ba lần, trường mệnh trăm tuổi giữ an khang.
- A, hóa ra là Quân Tử Thi à, nhà ai dán ra đây?
- Ta xem là Lâm Mục ở cạnh nhà.
- Đúng là nhà bọn họ, mấy ngày nay ta luôn nghe có tiếng người khóc. Ngày hôm qua vừa hỏi mới biết, thì ra là Lâm Nhu của nhà bọn họ cũng không biết đụng phải sát tinh ở đâu, tự dưng khóc cả ngày lẫn đêm, dường như tự giam mình trong phòng, che đậy một tia sáng cũng không thể lọt vào, cũng không để người khác vào xem, ôi, hài tử đáng thương.
Một nông phụ nói xong, bên cạnh cũng có rất nhiều người lên tiếng phụ họa, bày tỏ quả thật mình nghe thấy tiếng khóc của Lâm gia, mặc dù không lớn, thế nhưng rõ ràng là đang khóc.
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy tin này, trong lòng kinh hãi.
Quân Tử Thi này là lưu truyền từ một loại truyền thuyết của thôn quê, khi có vật gì đó không sạch sẽ xuất hiện, người nhà sẽ viết một bài Quân Tử Thi dán ở nơi nổi bật, chỉ cần người qua lại đọc lên ba lần, sẽ tụ tập một tia dương khí, có thể xua tan những tà mị kia.
Dĩ nhiên đây chỉ là một vật mê tín của phong kiến, Hoắc Nguyên Chân không tin.
Thế nhưng bây giờ Lâm Nhu đã xảy ra vấn đề, Hoắc Nguyên Chân không thể mặc kệ, cũng nhất định phải biết rõ nguyên nhân, ở phía sau đám người ho khan một tiếng:
- Chư vị hương thân.
Mọi người quay đầu nhìn lại, ai nấy vội vàng thi lễ, miệng kêu Nhất Giới Đại sư.
Hoắc Nguyên Chân cũng xuống ngựa làm lễ ra mắt cùng mọi người, sau đó nói:
- Chư vị hương thân, không biết theo như lời các ngươi ban nãy, Lâm cô nương xảy ra chút vấn đề, đã xảy ra vấn đề gì? Ai có thể giải thích rõ?
Đại thẩm nông phụ kia lại nói:
- Người của Lâm gia không nói gì, thế nhưng ta nghe người khác nói, Lâm Nhu cô nương đây là bị sợ hãi, mấy ngày trước Lâm Nhu cô nương đã đụng phải một con quỷ.
- Ta cũng nghe nói, nghe đâu còn là nữ quỷ, dường như cũng đã có tuổi.
Mọi người mồm năm miệng mười rối rít chen lời, Hoắc Nguyên Chân nghe cũng có chút nhức đầu.
- A Di Đà Phật! Có từng đi qua Thiếu Lâm Tự chưa?
- Đi rồi, Lâm Nhu cô nương bị sợ muốn nổi điên, người nhà nàng đã đưa nàng đi Thiếu Lâm Tự. Thế nhưng thắp hương cũng đã thắp hương, bái Phật cũng đã bái Phật, nhưng không có tác dụng gì.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm tính toán trong lòng, chắc chắn không phải là Lâm Nhu gặp quỷ. Khoan nói chuyện có quỷ hay không, cho dù thật sự có quỷ, như vậy cũng tuyệt đối không cách nào ngông cuồng ở Thiếu Lâm Tự.
Mặc dù vật của Thiếu Lâm Tự là phần thưởng Hệ Thống quay trúng, thế nhưng trong chỗ u minh tựa hồ có một luồng lực lượng thật sự đang che chở Thiếu Lâm, có thể khiến lòng người sinh kính ngưỡng, khiến người ta tín ngưỡng thành kính. Điểm này cũng rất siêu nhiên, nói có quỷ, không bằng nói có Phật tổ thật còn có thể tin được một ít.
Cho nên dù thật sự có quỷ, đến Thiếu Lâm cũng tuyệt đối sẽ hồn phi phách tán, đầu còn có khả năng làm hại Lâm Nhu.
Thế nhưng nghe đôi câu vài lời của những thôn dân này, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể nghe ra, hẳn là Lâm Nhu đã nhìn thấy vật gì hết sức kinh khủng, bị giật mình kinh sợ, cho nên mới tự giam mình ở trong nhà.
Dĩ nhiên cha mẹ nàng vẫn còn đó, thế nhưng phỏng chừng cũng đã thúc thủ bó tay, nếu không sẽ không nghĩ ra biện pháp như Quân Tử Thi vậy.
Những thôn dân này đều lương thiện, bây giờ tất cả đều đang thầm niệm, hy vọng có thể trợ giúp Lâm gia tiêu tại giải nạn.
Hoắc Nguyên Chân không có đọc Quân Tử Thi này, mà là quay đầu ngựa đi tới nhà Lâm Nhu.
Thôn này rất nhỏ, rất nhanh hắn đã đến trước cửa nhà của Lâm Nhu.
Vừa đúng lúc mẹ của Lâm Nhu đi ra lấy nước, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân vội vàng kêu to:
- Phương trượng, phương trượng Nhất Giới!
Hoắc Nguyên Chân tiện tay buông bạch mã ra, dù sao nó cũng rất thông minh, cũng không đi lạc được, sau đó cất bước vào sân.
Dưới sự dốc sức khu trục của Hoắc Nguyên Chân, khí Thuần Âm trong cơ thể Hoa Tiểu Hoàn đã bị thanh trừ sạch sẽ. Hôm nay nàng đi chung với Hoắc Nguyên Chân chính là vì muốn quan sát theo dõi, một khi xác định vô sự, Hoa Tiểu Hoàn sẽ trở về Thiên Sơn.
- Nếu đã khỏi hẳn, chắc là Hoa cô nương sẽ không theo hòa thượng ta trở về Thiếu Lâm Tự nữa.
Hoa Tiểu Hoàn có chút thẹn thùng nói:
- Nếu như Đại sư cần Tiểu Hoàn giúp đỡ, vậy cũng có thể trở về cùng người.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Không cần, Hoa cô nương nên quay về Linh Tiêu Cung đi thôi, chắc hẳn sư phụ nàng cũng đang nhớ nàng.
Trong lúc vô tình nói đến An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân vẫn còn có chút bất bình trong lòng, nữ nhân này là người đầu tiên xuất thủ làm tổn thương đến mình sau khi mình đi tới thế giới này. Nếu không phải mình tu luyện Cửu Dương chân kinh, vậy sẽ không cách nào giải được Sinh Tử Phù.
Nhìn ra tâm tư của Hoắc Nguyên Chân, Hoa Tiểu Hoàn nói:
- Đại sư, người cũng đừng quá trách cứ sư phụ, sư phụ làm tất cả cũng là vì ta, người muốn trách thì trách ta đi.
- Thôi, bần tăng cũng không trách nàng ấy, cũng không trách nàng, đều là thường tình của con người.
- Đa tạ Đại sư thành toàn, sư phụ nghe thấy lời của người, nhất định sẽ rất vui mừng.
Hoa Tiểu Hoàn cám ơn Hoắc Nguyên Chân, sau đó có chút do dự nói
- Vậy... ta đi đây.
- Đi đi thôi, nữ nhân ngoại tộc, sớm muộn cũng phải đi.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân bắt đầu nói đùa mình, Hoa Tiểu Hoàn trợn mắt nhìn hắn một cái quở trách, sau đó nở một nụ cười rất to, xoay người giục ngựa rời đi.
Hoắc Nguyên Chân lệnh cho Kim Nhãn Ưng dò xét một vòng trên bầu trời, ở xung quanh trăm dặm đều không phát hiện tung tích của mấy người Hoa Vô Kỵ.
Hắn lo lắng Hoa Vô Kỵ lại vì yêu sinh hận, chặn giết nữ nhi của mình. Bây giờ xem ra vẫn chưa đạt tới trình độ đó, Hoắc Nguyên Chân cũng yên lòng, để bạch mã mặc sức chạy nhanh, đi về phương hướng Thiếu Thất Sơn.
-------------
Trước mặt Phong Lâm thôn có một cây phong khổng lồ, sống không biết đã bao nhiêu năm. Phong Lâm thôn được đặt tên cũng là vì vậy.
Bây giờ dưới tàng cây phong này tụ tập rất nhiều người, ai nấy đang quan sát vật dán trên cây.
Hoắc Nguyên Chân cưỡi bạch mã đi qua đó, những người này lại không có phát hiện Hoắc Nguyên Chân đến.
Vốn là hắn dự định tìm kiếm Lâm Nhu, bảo nàng khi nào đó tới làm việc ở cửa hiệu tơ lụa của mình, không ngờ tới đây có vẻ như đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Nguyên Chân giục ngựa đi tới.
Trên cây dán một vật như cáo thị, thế nhưng đa số thôn dân đều là không biết chữ, bèn tìm một lão tiên sinh trong thôn tới, để lão xem trên đó viết cái gì.
Lão tiên sinh run rẩy đi tới, ngẩng đầu nhìn cáo thị, thanh âm khàn khàn đọc:
- Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng (lo sợ không yên), nhà ta có nữ nhi khóc đêm, ngày khóc ba lần tới tối, đêm khóc ba lần đến sáng, cầu y hỏi thuốc đều không có tác dụng. Nay cầu xin láng giềng cứu giúp, quân tử tới lui đọc ba lần, trường mệnh trăm tuổi giữ an khang.
- A, hóa ra là Quân Tử Thi à, nhà ai dán ra đây?
- Ta xem là Lâm Mục ở cạnh nhà.
- Đúng là nhà bọn họ, mấy ngày nay ta luôn nghe có tiếng người khóc. Ngày hôm qua vừa hỏi mới biết, thì ra là Lâm Nhu của nhà bọn họ cũng không biết đụng phải sát tinh ở đâu, tự dưng khóc cả ngày lẫn đêm, dường như tự giam mình trong phòng, che đậy một tia sáng cũng không thể lọt vào, cũng không để người khác vào xem, ôi, hài tử đáng thương.
Một nông phụ nói xong, bên cạnh cũng có rất nhiều người lên tiếng phụ họa, bày tỏ quả thật mình nghe thấy tiếng khóc của Lâm gia, mặc dù không lớn, thế nhưng rõ ràng là đang khóc.
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy tin này, trong lòng kinh hãi.
Quân Tử Thi này là lưu truyền từ một loại truyền thuyết của thôn quê, khi có vật gì đó không sạch sẽ xuất hiện, người nhà sẽ viết một bài Quân Tử Thi dán ở nơi nổi bật, chỉ cần người qua lại đọc lên ba lần, sẽ tụ tập một tia dương khí, có thể xua tan những tà mị kia.
Dĩ nhiên đây chỉ là một vật mê tín của phong kiến, Hoắc Nguyên Chân không tin.
Thế nhưng bây giờ Lâm Nhu đã xảy ra vấn đề, Hoắc Nguyên Chân không thể mặc kệ, cũng nhất định phải biết rõ nguyên nhân, ở phía sau đám người ho khan một tiếng:
- Chư vị hương thân.
Mọi người quay đầu nhìn lại, ai nấy vội vàng thi lễ, miệng kêu Nhất Giới Đại sư.
Hoắc Nguyên Chân cũng xuống ngựa làm lễ ra mắt cùng mọi người, sau đó nói:
- Chư vị hương thân, không biết theo như lời các ngươi ban nãy, Lâm cô nương xảy ra chút vấn đề, đã xảy ra vấn đề gì? Ai có thể giải thích rõ?
Đại thẩm nông phụ kia lại nói:
- Người của Lâm gia không nói gì, thế nhưng ta nghe người khác nói, Lâm Nhu cô nương đây là bị sợ hãi, mấy ngày trước Lâm Nhu cô nương đã đụng phải một con quỷ.
- Ta cũng nghe nói, nghe đâu còn là nữ quỷ, dường như cũng đã có tuổi.
Mọi người mồm năm miệng mười rối rít chen lời, Hoắc Nguyên Chân nghe cũng có chút nhức đầu.
- A Di Đà Phật! Có từng đi qua Thiếu Lâm Tự chưa?
- Đi rồi, Lâm Nhu cô nương bị sợ muốn nổi điên, người nhà nàng đã đưa nàng đi Thiếu Lâm Tự. Thế nhưng thắp hương cũng đã thắp hương, bái Phật cũng đã bái Phật, nhưng không có tác dụng gì.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm tính toán trong lòng, chắc chắn không phải là Lâm Nhu gặp quỷ. Khoan nói chuyện có quỷ hay không, cho dù thật sự có quỷ, như vậy cũng tuyệt đối không cách nào ngông cuồng ở Thiếu Lâm Tự.
Mặc dù vật của Thiếu Lâm Tự là phần thưởng Hệ Thống quay trúng, thế nhưng trong chỗ u minh tựa hồ có một luồng lực lượng thật sự đang che chở Thiếu Lâm, có thể khiến lòng người sinh kính ngưỡng, khiến người ta tín ngưỡng thành kính. Điểm này cũng rất siêu nhiên, nói có quỷ, không bằng nói có Phật tổ thật còn có thể tin được một ít.
Cho nên dù thật sự có quỷ, đến Thiếu Lâm cũng tuyệt đối sẽ hồn phi phách tán, đầu còn có khả năng làm hại Lâm Nhu.
Thế nhưng nghe đôi câu vài lời của những thôn dân này, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể nghe ra, hẳn là Lâm Nhu đã nhìn thấy vật gì hết sức kinh khủng, bị giật mình kinh sợ, cho nên mới tự giam mình ở trong nhà.
Dĩ nhiên cha mẹ nàng vẫn còn đó, thế nhưng phỏng chừng cũng đã thúc thủ bó tay, nếu không sẽ không nghĩ ra biện pháp như Quân Tử Thi vậy.
Những thôn dân này đều lương thiện, bây giờ tất cả đều đang thầm niệm, hy vọng có thể trợ giúp Lâm gia tiêu tại giải nạn.
Hoắc Nguyên Chân không có đọc Quân Tử Thi này, mà là quay đầu ngựa đi tới nhà Lâm Nhu.
Thôn này rất nhỏ, rất nhanh hắn đã đến trước cửa nhà của Lâm Nhu.
Vừa đúng lúc mẹ của Lâm Nhu đi ra lấy nước, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân vội vàng kêu to:
- Phương trượng, phương trượng Nhất Giới!
Hoắc Nguyên Chân tiện tay buông bạch mã ra, dù sao nó cũng rất thông minh, cũng không đi lạc được, sau đó cất bước vào sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.