Chương 114: Quay thưởng tháng Mười
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
13/06/2019
Nghe xong lời của Hoắc Nguyên Chân, La Thái Y giờ lâu không nói.
Hòa thượng này quả thật có chỗ hơn người, nói chuyện không vội vàng không nóng nảy, giọng nói êm ái, nhưng lại động lòng người như thế... khó trách một nữ nhân tuyệt sắc lá ngọc cành vàng như Ninh Uyển Quân cũng ở lại Thiếu Lâm tự rất lâu.
Nếu hắn không phải là hòa thượng…
Nhìn Hoắc Nguyên Chân, La Thái Y lại nói:
- Nếu chúng ta không có cách nào rời khỏi sơn cốc này, vậy ngươi sẽ làm gì?
Đối với câu hỏi này của La Thái Y, Hoắc Nguyên Chân không dám khinh suất trả lời.
Bởi vì khả năng này không phải là không tồn tại, vạn nhất thật sự không thoát ra được, vậy câu trả lời của mình rất có thể sẽ trở thành thực tế, nhất định phải thận trọng cân nhắc.
Hơn nữa xem biểu lộ của La Thái Y, tựa hồ nàng cũng rất coi trọng đối với chuyện này.
Hắn suy nghĩ một chút mới nói:
- Nếu không tìm được đường ra, bần tăng sẽ đào núi mở đường. Núi này cao ước trăm trượng, khắp nơi là vách đá, một ngày bần tăng đào một thước vách đá, mười ngày đào một trường, trăm ngày là đào được mười trượng, ngàn ngày công hẳn sẽ mở ra được một đại đạo thông thiên vì nữ thí chủ.
Ánh mắt La Thái Y có vẻ phiêu hốt, nàng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân lại trả lời như vậy.
Phương pháp này nói ra thật đơn giản, nhưng nếu như làm, thật sự là khó càng thêm khó.
Đầu tiên là công cụ đào núi không thể nào tìm được, bảo kiếm của nàng không thể đảm đương trách nhiệm nặng nề đào núi.
- Làm như vậy rất ngu ngốc, hơn nữa ta không cho là ngươi có thể thành công.
Giọng La Thái Y sâu kín, lặng lẽ giụi mắt một cái, cũng không biết vì buồn cho số phận của mình, hay bị lời của Hoắc Nguyên Chân làm cho cảm động.
----------
Lại là một buổi tối, chân trời trăng khuyết như móc câu.
Bên trên đầm nước, La Thái Y đang nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc dài của mình.
Thừa dịp Hoắc Nguyên Chân đã nghỉ ngơi, chạng vạng tối La Thái Y len lén chạy đến nơi này, tính toán tắm một chút.
Nàng là nữ tử thích đẹp, không cho phép thân thể mình dơ bẩn như vậy. Tới sơn cốc này đã hơn hai mươi ngày, thường là buổi tối nàng lại lặng lẽ chạy ra đây tắm.
Ngày thường hòa thượng kia đều nghỉ ngơi thật sớm, nhưng hôm nay không biết thế nào hắn lại trằn trọc mãi không ngủ, dường như có tâm sự gì đó.
La Thái Y hỏi thăm hắn, hắn lại nói không có gì.
Cho đến gần nửa đêm hắn mới nằm yên một chút, La Thái Y cho là hắn đã ngủ, mới len lén chạy ra.
Bộ thái y sặc sỡ trên người nàng đã bị hư hại, nhưng đây là y phục duy nhất của mình, đã được nàng giặt giũ, hiện tại đang treo trên một cành cây bên đầm nước.
Bây giờ trên người nàng khoác áo cà sa hòa thượng.
Sau khi xõa hết mái tóc ra, La Thái Y cởi áo cà sa ra.
Thân thể mềm mại hấp dẫn có vẻ như mộng ảo dưới ánh trăng, nàng nhẹ nhàng nhón chân tiến xuống đầm nước.
Tháng Mười đã sắp qua, đầm nước thật lạnh, giữa ban ngày có thể ấm áp hơn một ít, đáng tiếc ban ngày nàng không dám tới đây.
Nàng lặng lẽ vận chuyển nội lực, nội công của nàng thâm hậu, đã đạt đến Tiên Thiên trung kỳ, cũng không quá sợ hãi giá rét.
Cho đến khi nước ngập quá ngực, La Thái Y mới ngừng lại, nhẹ nhàng hất nước lên tẩy rửa thân thể mình.
Nếu như lúc này bị hắn nhìn thấy, không biết hắn còn có thể giữ vững bộ dáng ung dung kia hay không?
Sống ở nơi này một thời gian, La Thái Y cũng bỏ qua ý tưởng rời đi sơn cốc, thậm chí có lúc một mình lặng lẽ suy nghĩ lung tung. Nếu như mình cùng hắn ở nơi này cả đời, chẳng lẽ thật sẽ không có chuyện gì xảy ra hay sao?
----------
Hoắc Nguyên Chân nằm bên trong nhà lá, làm sao cũng không thể nào trấn định tâm thần.
Bởi vì qua đêm nay chính là Hai Mươi Tám tháng Mười, đi tới sơn cốc đã gần một tháng, hắn cũng không tìm được biện pháp đi ra ngoài.
Hai Mươi Tám tháng Mười, chính là quay thưởng tháng Mười thường kỳ.
Đối với lần quay thưởng này, Hoắc Nguyên Chân mong đợi rất lớn, hy vọng có thể quay trúng một ít đồ vật kỳ lạ có thể giúp cho mình rời khỏi cốc.
Hắn không thể nào yên tâm nghỉ ngơi hoặc là tu luyện, còn ảnh hưởng đến La Thái Y.
Bất đắc dĩ, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngủ, nhưng hắn giả bộ không bao lâu, La Thái Y đã lặng lẽ chạy ra ngoài.
Hoắc Nguyên Chân cũng bất kể nàng, chẳng qua là chờ đợi thời gian đến.
Cuối cùng đã tới nửa đêm, thanh âm Hệ Thống nhắc nhở đã lâu vang lên:
- Quay thưởng Tháng Mười đã đến giờ, có lập tức quay hay không?
- Quay chứ.
Luận bàn Hệ Thống quen thuộc xuất hiện.
Lần này Hoắc Nguyên Chân quan sát vô cùng cẩn thận vật phẩm Hệ Thống xuất hiện, lần này cần phải chọn lấy thứ gì có thể trợ giúp mình rời khỏi cốc.
Cho nên đầu tiên hắn quan sát hạng mục tạp vật.
Sáu món tạp vật gồm có điểm sáng chữ phẩm Thưởng Lớn, một chiếc giường gỗ, một chuôi lục lạc, một cây quải côn, một cây quạt, còn có một sợi xích nho nhỏ.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân lập tức tập trung vào sợi xích kia.
Vật phẩm của Hệ Thống chắc chắn là tinh phẩm không thể nghi ngờ, hơn nữa sợi xích này nhìn qua rất dài, mức độ bền chắc cũng không cần nghi ngờ. Nếu như sử dụng nó như một sợi dây hẳn là có chút trợ giúp cho việc leo núi.
Hắn lại liếc sang hạng mục võ công một chút, phát hiện không có môn võ công gì đáng quý, bèn dứt khoát nhằm mục tiêu vào sợi xích sắt này.
Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu khoảng cách cẩn thận, sau đó chuyển động điểm sáng.
Điểm sáng nhanh chóng xoay tròn, từ từ tới gần sợi xích kia.
Hoắc Nguyên Chân yên lặng cầu nguyện có thể quay trúng xích sắt, để cho mình sớm ngày rời đi nơi này. Mọi người Thiếu Lâm còn đang chờ đợi mình trở về chùa, ở lại chỗ này còn nói gì xưng bá võ lâm, vĩnh viễn cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống Phương Trượng.
Nhưng trời không chiều lòng người, điểm sáng đã vượt qua vị trí xích sắt, tiếp tục tiến về phía trước.
Lần này sai lệch tới ba bước.
Thấy điểm sáng dừng lại trên một quyển bí tịch võ công, Hoắc Nguyên Chân tức giận dùng đầu quyền đấm xuống đất một cái.
Mới vừa rồi mình đã xem rồi, không có nội công, không có võ học cao cấp, bây giờ còn quay trúng võ công làm gì.
Nhưng thanh âm Hệ Thống vẫn vô tình vang lên:
- Quay thưởng tháng Mười kết thúc, có nhận lấy phần thưởng hay không?
- Nhận.
Một quyển bí tịch võ công xuất hiện trên tay của Hoắc Nguyên Chân.
Vô tình cầm lên nhìn qua, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân sáng lên, trong lòng tràn đầy kích động.
Thân pháp Đại Na Di!
Không ngờ là thân pháp Đại Na Di, vì sao vừa rồi mình không chú ý tới?
Có lẽ là mới vừa rồi nhìn xem có vật phẩm gì có thể giúp mình thoát khỏi khốn cảnh hay không, hạng mục võ công cũng muốn quay trúng Bích Hổ Du Tường công gì đó, cho nên khi thấy là một quyển tâm pháp gì đó cũng không chú ý.
Thân pháp Đại Na Di không phải là Càn Khôn Đại Na Di trong ấn tượng, bất quá có một chút diệu dụng tương tự.
Đó chính là được nội lực thôi thúc, dưới tình huống cước bộ bất đồng có thể thình lình na di đi một khoảng chừng vài thước, né tránh vô cùng hiệu nghiệm.
Hòa thượng này quả thật có chỗ hơn người, nói chuyện không vội vàng không nóng nảy, giọng nói êm ái, nhưng lại động lòng người như thế... khó trách một nữ nhân tuyệt sắc lá ngọc cành vàng như Ninh Uyển Quân cũng ở lại Thiếu Lâm tự rất lâu.
Nếu hắn không phải là hòa thượng…
Nhìn Hoắc Nguyên Chân, La Thái Y lại nói:
- Nếu chúng ta không có cách nào rời khỏi sơn cốc này, vậy ngươi sẽ làm gì?
Đối với câu hỏi này của La Thái Y, Hoắc Nguyên Chân không dám khinh suất trả lời.
Bởi vì khả năng này không phải là không tồn tại, vạn nhất thật sự không thoát ra được, vậy câu trả lời của mình rất có thể sẽ trở thành thực tế, nhất định phải thận trọng cân nhắc.
Hơn nữa xem biểu lộ của La Thái Y, tựa hồ nàng cũng rất coi trọng đối với chuyện này.
Hắn suy nghĩ một chút mới nói:
- Nếu không tìm được đường ra, bần tăng sẽ đào núi mở đường. Núi này cao ước trăm trượng, khắp nơi là vách đá, một ngày bần tăng đào một thước vách đá, mười ngày đào một trường, trăm ngày là đào được mười trượng, ngàn ngày công hẳn sẽ mở ra được một đại đạo thông thiên vì nữ thí chủ.
Ánh mắt La Thái Y có vẻ phiêu hốt, nàng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân lại trả lời như vậy.
Phương pháp này nói ra thật đơn giản, nhưng nếu như làm, thật sự là khó càng thêm khó.
Đầu tiên là công cụ đào núi không thể nào tìm được, bảo kiếm của nàng không thể đảm đương trách nhiệm nặng nề đào núi.
- Làm như vậy rất ngu ngốc, hơn nữa ta không cho là ngươi có thể thành công.
Giọng La Thái Y sâu kín, lặng lẽ giụi mắt một cái, cũng không biết vì buồn cho số phận của mình, hay bị lời của Hoắc Nguyên Chân làm cho cảm động.
----------
Lại là một buổi tối, chân trời trăng khuyết như móc câu.
Bên trên đầm nước, La Thái Y đang nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc dài của mình.
Thừa dịp Hoắc Nguyên Chân đã nghỉ ngơi, chạng vạng tối La Thái Y len lén chạy đến nơi này, tính toán tắm một chút.
Nàng là nữ tử thích đẹp, không cho phép thân thể mình dơ bẩn như vậy. Tới sơn cốc này đã hơn hai mươi ngày, thường là buổi tối nàng lại lặng lẽ chạy ra đây tắm.
Ngày thường hòa thượng kia đều nghỉ ngơi thật sớm, nhưng hôm nay không biết thế nào hắn lại trằn trọc mãi không ngủ, dường như có tâm sự gì đó.
La Thái Y hỏi thăm hắn, hắn lại nói không có gì.
Cho đến gần nửa đêm hắn mới nằm yên một chút, La Thái Y cho là hắn đã ngủ, mới len lén chạy ra.
Bộ thái y sặc sỡ trên người nàng đã bị hư hại, nhưng đây là y phục duy nhất của mình, đã được nàng giặt giũ, hiện tại đang treo trên một cành cây bên đầm nước.
Bây giờ trên người nàng khoác áo cà sa hòa thượng.
Sau khi xõa hết mái tóc ra, La Thái Y cởi áo cà sa ra.
Thân thể mềm mại hấp dẫn có vẻ như mộng ảo dưới ánh trăng, nàng nhẹ nhàng nhón chân tiến xuống đầm nước.
Tháng Mười đã sắp qua, đầm nước thật lạnh, giữa ban ngày có thể ấm áp hơn một ít, đáng tiếc ban ngày nàng không dám tới đây.
Nàng lặng lẽ vận chuyển nội lực, nội công của nàng thâm hậu, đã đạt đến Tiên Thiên trung kỳ, cũng không quá sợ hãi giá rét.
Cho đến khi nước ngập quá ngực, La Thái Y mới ngừng lại, nhẹ nhàng hất nước lên tẩy rửa thân thể mình.
Nếu như lúc này bị hắn nhìn thấy, không biết hắn còn có thể giữ vững bộ dáng ung dung kia hay không?
Sống ở nơi này một thời gian, La Thái Y cũng bỏ qua ý tưởng rời đi sơn cốc, thậm chí có lúc một mình lặng lẽ suy nghĩ lung tung. Nếu như mình cùng hắn ở nơi này cả đời, chẳng lẽ thật sẽ không có chuyện gì xảy ra hay sao?
----------
Hoắc Nguyên Chân nằm bên trong nhà lá, làm sao cũng không thể nào trấn định tâm thần.
Bởi vì qua đêm nay chính là Hai Mươi Tám tháng Mười, đi tới sơn cốc đã gần một tháng, hắn cũng không tìm được biện pháp đi ra ngoài.
Hai Mươi Tám tháng Mười, chính là quay thưởng tháng Mười thường kỳ.
Đối với lần quay thưởng này, Hoắc Nguyên Chân mong đợi rất lớn, hy vọng có thể quay trúng một ít đồ vật kỳ lạ có thể giúp cho mình rời khỏi cốc.
Hắn không thể nào yên tâm nghỉ ngơi hoặc là tu luyện, còn ảnh hưởng đến La Thái Y.
Bất đắc dĩ, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngủ, nhưng hắn giả bộ không bao lâu, La Thái Y đã lặng lẽ chạy ra ngoài.
Hoắc Nguyên Chân cũng bất kể nàng, chẳng qua là chờ đợi thời gian đến.
Cuối cùng đã tới nửa đêm, thanh âm Hệ Thống nhắc nhở đã lâu vang lên:
- Quay thưởng Tháng Mười đã đến giờ, có lập tức quay hay không?
- Quay chứ.
Luận bàn Hệ Thống quen thuộc xuất hiện.
Lần này Hoắc Nguyên Chân quan sát vô cùng cẩn thận vật phẩm Hệ Thống xuất hiện, lần này cần phải chọn lấy thứ gì có thể trợ giúp mình rời khỏi cốc.
Cho nên đầu tiên hắn quan sát hạng mục tạp vật.
Sáu món tạp vật gồm có điểm sáng chữ phẩm Thưởng Lớn, một chiếc giường gỗ, một chuôi lục lạc, một cây quải côn, một cây quạt, còn có một sợi xích nho nhỏ.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân lập tức tập trung vào sợi xích kia.
Vật phẩm của Hệ Thống chắc chắn là tinh phẩm không thể nghi ngờ, hơn nữa sợi xích này nhìn qua rất dài, mức độ bền chắc cũng không cần nghi ngờ. Nếu như sử dụng nó như một sợi dây hẳn là có chút trợ giúp cho việc leo núi.
Hắn lại liếc sang hạng mục võ công một chút, phát hiện không có môn võ công gì đáng quý, bèn dứt khoát nhằm mục tiêu vào sợi xích sắt này.
Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu khoảng cách cẩn thận, sau đó chuyển động điểm sáng.
Điểm sáng nhanh chóng xoay tròn, từ từ tới gần sợi xích kia.
Hoắc Nguyên Chân yên lặng cầu nguyện có thể quay trúng xích sắt, để cho mình sớm ngày rời đi nơi này. Mọi người Thiếu Lâm còn đang chờ đợi mình trở về chùa, ở lại chỗ này còn nói gì xưng bá võ lâm, vĩnh viễn cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống Phương Trượng.
Nhưng trời không chiều lòng người, điểm sáng đã vượt qua vị trí xích sắt, tiếp tục tiến về phía trước.
Lần này sai lệch tới ba bước.
Thấy điểm sáng dừng lại trên một quyển bí tịch võ công, Hoắc Nguyên Chân tức giận dùng đầu quyền đấm xuống đất một cái.
Mới vừa rồi mình đã xem rồi, không có nội công, không có võ học cao cấp, bây giờ còn quay trúng võ công làm gì.
Nhưng thanh âm Hệ Thống vẫn vô tình vang lên:
- Quay thưởng tháng Mười kết thúc, có nhận lấy phần thưởng hay không?
- Nhận.
Một quyển bí tịch võ công xuất hiện trên tay của Hoắc Nguyên Chân.
Vô tình cầm lên nhìn qua, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân sáng lên, trong lòng tràn đầy kích động.
Thân pháp Đại Na Di!
Không ngờ là thân pháp Đại Na Di, vì sao vừa rồi mình không chú ý tới?
Có lẽ là mới vừa rồi nhìn xem có vật phẩm gì có thể giúp mình thoát khỏi khốn cảnh hay không, hạng mục võ công cũng muốn quay trúng Bích Hổ Du Tường công gì đó, cho nên khi thấy là một quyển tâm pháp gì đó cũng không chú ý.
Thân pháp Đại Na Di không phải là Càn Khôn Đại Na Di trong ấn tượng, bất quá có một chút diệu dụng tương tự.
Đó chính là được nội lực thôi thúc, dưới tình huống cước bộ bất đồng có thể thình lình na di đi một khoảng chừng vài thước, né tránh vô cùng hiệu nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.